Longfic Hunhan Chanbaek Diary Nhat Ky
Authour: Mèo holic
Raiting: M *tăng lên 1 tí tị tì ti*
Couple: HunHan (là chính), ChanBaek, KaiSoo 1 chút và những nhân vật khác
Warning: Cũng không hề có nhiều Warning ở đây. Chỉ là mình đi theo chiều hướng trinh thám pha lẫn tí cổ điển (kiểu gothic) nên có nhiều cảnh khám nghiệm, giết người, hoài cổ. Nếu bạn nào không thích thì có thể click back ;) Và mình cũng sẽ không để độ tuổi thật và tính cách thật của các nhân vật. Tức là mình sẽ khai thác những khía cạnh mà mình cảm nhận được từ mỗi thành viên trong EXO. Còn về tuổi tác sẽ là tự do, không có sự gò bó giữa hiện thực và fic ảo. Mọi thứ trong fic này đều là giả tưởng nên hãy để nó phá vỡ những quy luật bạn thường thấyVà những người tốt là những người không đọc chùa, Fic của mình sẽ cải thiện hơn nếu các bạn cho đánh giá sao vàng và comment góp ý ở phía dưới <3 <3Chúc các bạn vui vẻChap 1: Ngày bình thường3 giờ 15 phút sáng, như mọi ngày, tôi phải thức dậy vào giờ này để đến cơ quan. Trong khi cả Hàn Quốc đang say ngủ trong chiếc chăn bông ấm áp, khi mà ngoài kia gió lạnh và mưa phùn đang tạo thành những tiếng động u buồn. Tôi- Luhan, một bác sĩ Pháp y năm nay đã 25 tuổi, sống 1 mình tại căn nhà nhỏ đi thuê ở Giang Đông khu. Ngày nào cũng như ngày nào, tôi thường xuyên phải dậy cực sớm và thức rất muộn, đều là những vụ giết người, giết người cướp của có, trả thù có, hiếp dâm có,… chưa có một cảm giác nào mà tôi chưa từng trải qua. Vụ án gần đây nhất mà tôi được chứng kiến và tự tay khám nghiệm là vụ một thanh niên 20 tuổi tên Lee Jung Soo bị đâm liên tiếp mười nhát dao, chết vì mất máu và chấn thương nặng ở vùng bụng. Hai ngày anh ta không ra khỏi nhà và ba ngày sau, người ta phát hiện anh ta đã chết từ bao giờ. Tôi không khỏi rùng mình khi nhớ lại khoảnh khắc chứng kiến 1 xác chết đang phân hủy bốc mùi kinh khủng. Thủ phạm vẫn chưa được tìm thấy.Tôi nhanh chóng thu dọn đồ nghề, khoác vội chiếc áo jacket màu xám tro và vội vã bước ra khỏi nhà. Giờ này không có xe bus và cũng chả có taxi. Lái taxi chỉ có bị điên mới đi đón khách giờ này, rất có thể người mà anh ta đón không phải là tôi mà là một tên giết người hàng loạt nào đó. Nhiệt đọ xuống tới -5 độ, toàn thân tôi run rẩy và cứng đờ trong gió lạnh, việc bước đi của tôi cũng khó khăn hơn. Phải đến 15 phút sau tôi mới tới được hiện trường vụ án. Đó là 1 căn nhà bỏ hoang ở phía Đông Nam của Giang Đông khu. Căn nhà xây dựng vào những năm 1940 của thế kỉ 20 và mang phong cách kiến trúc Gothic. Bề ngoài căn nhà nhìn khá u ám vì đã rất lâu không có người ở. Tôi thấy kì lạ vì Gothic chỉ thường được dùng để xây các nhà thờ và các công trình dân dụng chứ ít ai dùng để xây nhà riêng vì nhìn qua, Gothic trông rất ảm đạm. “Tách tách”, tôi đưa tay che mắt, cánh nhà báo phóng viên đánh hơi nhanh thật, họ xuất hiện ở đây trước cả tôi, ánh đèn Flash của máy ảnh làm tôi lóa mắt và chỉ muốn bước thật nhanh qua đám đông hỗn tạp ấy.- Luhan, nai nhỏ!Tôi bất ngờ, đã lâu lắm rồi không còn ai gọi tôi là Nai nhỏ, kể từ khi tôi chuyển nhà từ Trung Quốc sang đây. Kí ức của tôi ùa về tươi đẹp đến kì lạ, chỉ có một người, đúng thế, chỉ có một người còn gọi tôi là Nai nhỏ, đó là Buyn Baekhyun. Tôi vội vã ngoái người lại thì chạm ngay ánh mắt trìu mến của cậu bạn cũ. Thật kì lạ, đã 3 năm rồi, con người này chẳng hề già đi mà lại có vẻ trẻ ra, giọng nói vẫn thế, chỉ có khác là cậu ta đã được trở thành phóng viên cho một tờ báo Pháp luật của thành phố như mơ ước của mình. Tôi tiến đến vỗ vai Baekhyun và nói:- Cậu vẫn như thế, thích gọi mình là Nai nhỏ nhỉ? Mình ghét cái tên ấy, nó chẳng phản ánh đúng sự thật về mình gì cả.- Xin lỗi- cậu nhóc cười hề hề- Mình đã đợi cậu mãi- Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện nhé, giờ mình phải vào khám nghiệm- tôi cười khổ sở vì nghe tiếng đội trưởng đội hình sự Suho gọi tên mình rõ to từ bên kia khoảng sân.Không đợi Baekhyun kịp nói câu gì, tôi vội vàng rẽ đám đông và bước qua dải dây màu vàng ngăn giữa thế giới của người sống và cõi âm của người chết. Bước qua đây là tôi sẽ trở thành một con người khác, chỉ có chuyên tâm vào công việc mà thôi.Nạn nhân: Do KyungsooTuổi: 21Nghề nghiệp: Sinh viên đại họcNguyên nhân chết: Bị siết cổ đến chết, trước khi chết có dấu hiệu bị hãm hiếp. Không có dấu hiệu của bạo hành, tra tấn. Ngoài ra, có một bộ phận bị mất là quả timThời điểm tử vong: Cơ thể nạn nhân cứng hoàn toàn, cơ thể lạnh nhưng bụng vẫn còn ấm, các vết hoen tử thi xuất hiện 1 cách cố định , chưa có hiện tượng hư thối tử thi. Xác định nạn nhân bị giết hại khoảng 12 tiếng trước, vào khoảng 4 giờ đến 4 giờ 30 phút chiều ngày hôm qua. Tất cả mọi xét nghiệm và khảo sát chỉ dựa trên khám nghiệm cơ thể bên ngoài, chưa có khám nghiệm nội tạng và các bộ phận bên trong.Tôi mệt mỏi đóng tập hồ sơ lại. 21 tuổi, chàng thanh niên này còn quá trẻ để phải chết một cách dã man như vậy. Những tập hồ sơ, những vụ án thì cứ ngày một tăng lên, công việc của tôi ngày một bề bộn, còn rất nhiều vụ án chưa tìm thấy hung thủ. Tôi bất giác thở dài, cuộc đời con người thật ngắn ngủi. Hôm nay vẫn còn cười cười nói nói, ngày mai không biết chúng ta có còn được nhìn thấy ánh mặt trời không. Lấy đi mạng sống của một con người đơn giản vậy sao? Chỉ cần 1 nhát dao, 1 viên đạn, 1 cái gối,… Vậy thì chắc tôi cũng giết người được. Đang chìm trong dòng suy nghĩ vô thức, chợt có cái gì đó ấm áp áp vào má tôi, tôi ngẩng lên thì thấy đội trưởng Suho đang cầm một cốc cà phê nóng hổi và mỉm cười với tôi. Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười, hai tay đỡ cốc cà phê và đưa lên miệng, khói nóng tỏa ra làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.- Đang nghĩ gì thế? Có phải mệt lắm không?- Cũng không hẳn, thưa đội trưởng. Người mệt mới chính là anh, anh còn đến hiện trường trước tôi nữa mà.- Haizz, thành phố càng ngày càng rối loạn, vụ án đồng loạt tăng lên, đã tăng hơn 5% so với thời điểm này năm ngoái, con người ta càng ngày càng điên loạn.Tôi mỉm cười, đúng, con người ta điên loạn đến phát ngán, họ giết người như thể là một sở thích vậy, làm phiền lũ cảnh sát chúng tôi nhiều lắm. Suho nhìn tôi rồi bảo:- À mà cậu có phải chưa bao giờ được chính thức thụ lý vụ án nào không? Với gương mặt của cậu, và xuất thân, chúng tôi chưa bao giờ dám giao cho cậu khám nghiệm chính thức một vụ án nào, chỉ là khám nghiệm qua loa thôi đúng không?- À vâng- tôi cúi đầu. Gương mặt của tôi, tôi ghét nó. Chính vì nó quá ngây thơ mà chưa ai dám giao cho tôi khám nghiệm chính thức và chuyên sâu một vụ án nào cả, tôi từ trước tới nay chỉ là dự bị mà thôi.- Thế tôi có tin vui cho cậu đây, cậu sẽ hợp tác với đội phó của đội cảnh sát hình sự thành phố Seoul để điều tra vụ này, cậu ấy tên Park Chan Yeol. Vào đi Chan Yeol!Tôi ngớ người, nhìn một thanh niên tướng mạo khá anh tú bước vào. Chàng trai này dong dỏng, gương mặt khá hiền nhưng toát lên thứ khí chất lành lạnh. Cậu ta đến trước mặt tôi và chủ động đưa tay ra:- Park Chan Yeol, đội phó đội cảnh sát hình sự, trực thuộc cảnh sát Seoul.- Lu..Luhan, bác sĩ Pháp y. Tôi run run nói, bàn tay chàng trai này lạnh quá, và ánh nhìn của cậu ta làm tôi không thở nổi.- Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt với nhau- Anh ta lạnh lùng nói, gương mặt vẫn không chút biến thể, không cười, không vui mà cũng không buồn, một con người khó nắm bắt. ~ End chap 1~
Raiting: M *tăng lên 1 tí tị tì ti*
Couple: HunHan (là chính), ChanBaek, KaiSoo 1 chút và những nhân vật khác
Warning: Cũng không hề có nhiều Warning ở đây. Chỉ là mình đi theo chiều hướng trinh thám pha lẫn tí cổ điển (kiểu gothic) nên có nhiều cảnh khám nghiệm, giết người, hoài cổ. Nếu bạn nào không thích thì có thể click back ;) Và mình cũng sẽ không để độ tuổi thật và tính cách thật của các nhân vật. Tức là mình sẽ khai thác những khía cạnh mà mình cảm nhận được từ mỗi thành viên trong EXO. Còn về tuổi tác sẽ là tự do, không có sự gò bó giữa hiện thực và fic ảo. Mọi thứ trong fic này đều là giả tưởng nên hãy để nó phá vỡ những quy luật bạn thường thấyVà những người tốt là những người không đọc chùa, Fic của mình sẽ cải thiện hơn nếu các bạn cho đánh giá sao vàng và comment góp ý ở phía dưới <3 <3Chúc các bạn vui vẻChap 1: Ngày bình thường3 giờ 15 phút sáng, như mọi ngày, tôi phải thức dậy vào giờ này để đến cơ quan. Trong khi cả Hàn Quốc đang say ngủ trong chiếc chăn bông ấm áp, khi mà ngoài kia gió lạnh và mưa phùn đang tạo thành những tiếng động u buồn. Tôi- Luhan, một bác sĩ Pháp y năm nay đã 25 tuổi, sống 1 mình tại căn nhà nhỏ đi thuê ở Giang Đông khu. Ngày nào cũng như ngày nào, tôi thường xuyên phải dậy cực sớm và thức rất muộn, đều là những vụ giết người, giết người cướp của có, trả thù có, hiếp dâm có,… chưa có một cảm giác nào mà tôi chưa từng trải qua. Vụ án gần đây nhất mà tôi được chứng kiến và tự tay khám nghiệm là vụ một thanh niên 20 tuổi tên Lee Jung Soo bị đâm liên tiếp mười nhát dao, chết vì mất máu và chấn thương nặng ở vùng bụng. Hai ngày anh ta không ra khỏi nhà và ba ngày sau, người ta phát hiện anh ta đã chết từ bao giờ. Tôi không khỏi rùng mình khi nhớ lại khoảnh khắc chứng kiến 1 xác chết đang phân hủy bốc mùi kinh khủng. Thủ phạm vẫn chưa được tìm thấy.Tôi nhanh chóng thu dọn đồ nghề, khoác vội chiếc áo jacket màu xám tro và vội vã bước ra khỏi nhà. Giờ này không có xe bus và cũng chả có taxi. Lái taxi chỉ có bị điên mới đi đón khách giờ này, rất có thể người mà anh ta đón không phải là tôi mà là một tên giết người hàng loạt nào đó. Nhiệt đọ xuống tới -5 độ, toàn thân tôi run rẩy và cứng đờ trong gió lạnh, việc bước đi của tôi cũng khó khăn hơn. Phải đến 15 phút sau tôi mới tới được hiện trường vụ án. Đó là 1 căn nhà bỏ hoang ở phía Đông Nam của Giang Đông khu. Căn nhà xây dựng vào những năm 1940 của thế kỉ 20 và mang phong cách kiến trúc Gothic. Bề ngoài căn nhà nhìn khá u ám vì đã rất lâu không có người ở. Tôi thấy kì lạ vì Gothic chỉ thường được dùng để xây các nhà thờ và các công trình dân dụng chứ ít ai dùng để xây nhà riêng vì nhìn qua, Gothic trông rất ảm đạm. “Tách tách”, tôi đưa tay che mắt, cánh nhà báo phóng viên đánh hơi nhanh thật, họ xuất hiện ở đây trước cả tôi, ánh đèn Flash của máy ảnh làm tôi lóa mắt và chỉ muốn bước thật nhanh qua đám đông hỗn tạp ấy.- Luhan, nai nhỏ!Tôi bất ngờ, đã lâu lắm rồi không còn ai gọi tôi là Nai nhỏ, kể từ khi tôi chuyển nhà từ Trung Quốc sang đây. Kí ức của tôi ùa về tươi đẹp đến kì lạ, chỉ có một người, đúng thế, chỉ có một người còn gọi tôi là Nai nhỏ, đó là Buyn Baekhyun. Tôi vội vã ngoái người lại thì chạm ngay ánh mắt trìu mến của cậu bạn cũ. Thật kì lạ, đã 3 năm rồi, con người này chẳng hề già đi mà lại có vẻ trẻ ra, giọng nói vẫn thế, chỉ có khác là cậu ta đã được trở thành phóng viên cho một tờ báo Pháp luật của thành phố như mơ ước của mình. Tôi tiến đến vỗ vai Baekhyun và nói:- Cậu vẫn như thế, thích gọi mình là Nai nhỏ nhỉ? Mình ghét cái tên ấy, nó chẳng phản ánh đúng sự thật về mình gì cả.- Xin lỗi- cậu nhóc cười hề hề- Mình đã đợi cậu mãi- Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện nhé, giờ mình phải vào khám nghiệm- tôi cười khổ sở vì nghe tiếng đội trưởng đội hình sự Suho gọi tên mình rõ to từ bên kia khoảng sân.Không đợi Baekhyun kịp nói câu gì, tôi vội vàng rẽ đám đông và bước qua dải dây màu vàng ngăn giữa thế giới của người sống và cõi âm của người chết. Bước qua đây là tôi sẽ trở thành một con người khác, chỉ có chuyên tâm vào công việc mà thôi.Nạn nhân: Do KyungsooTuổi: 21Nghề nghiệp: Sinh viên đại họcNguyên nhân chết: Bị siết cổ đến chết, trước khi chết có dấu hiệu bị hãm hiếp. Không có dấu hiệu của bạo hành, tra tấn. Ngoài ra, có một bộ phận bị mất là quả timThời điểm tử vong: Cơ thể nạn nhân cứng hoàn toàn, cơ thể lạnh nhưng bụng vẫn còn ấm, các vết hoen tử thi xuất hiện 1 cách cố định , chưa có hiện tượng hư thối tử thi. Xác định nạn nhân bị giết hại khoảng 12 tiếng trước, vào khoảng 4 giờ đến 4 giờ 30 phút chiều ngày hôm qua. Tất cả mọi xét nghiệm và khảo sát chỉ dựa trên khám nghiệm cơ thể bên ngoài, chưa có khám nghiệm nội tạng và các bộ phận bên trong.Tôi mệt mỏi đóng tập hồ sơ lại. 21 tuổi, chàng thanh niên này còn quá trẻ để phải chết một cách dã man như vậy. Những tập hồ sơ, những vụ án thì cứ ngày một tăng lên, công việc của tôi ngày một bề bộn, còn rất nhiều vụ án chưa tìm thấy hung thủ. Tôi bất giác thở dài, cuộc đời con người thật ngắn ngủi. Hôm nay vẫn còn cười cười nói nói, ngày mai không biết chúng ta có còn được nhìn thấy ánh mặt trời không. Lấy đi mạng sống của một con người đơn giản vậy sao? Chỉ cần 1 nhát dao, 1 viên đạn, 1 cái gối,… Vậy thì chắc tôi cũng giết người được. Đang chìm trong dòng suy nghĩ vô thức, chợt có cái gì đó ấm áp áp vào má tôi, tôi ngẩng lên thì thấy đội trưởng Suho đang cầm một cốc cà phê nóng hổi và mỉm cười với tôi. Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười, hai tay đỡ cốc cà phê và đưa lên miệng, khói nóng tỏa ra làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.- Đang nghĩ gì thế? Có phải mệt lắm không?- Cũng không hẳn, thưa đội trưởng. Người mệt mới chính là anh, anh còn đến hiện trường trước tôi nữa mà.- Haizz, thành phố càng ngày càng rối loạn, vụ án đồng loạt tăng lên, đã tăng hơn 5% so với thời điểm này năm ngoái, con người ta càng ngày càng điên loạn.Tôi mỉm cười, đúng, con người ta điên loạn đến phát ngán, họ giết người như thể là một sở thích vậy, làm phiền lũ cảnh sát chúng tôi nhiều lắm. Suho nhìn tôi rồi bảo:- À mà cậu có phải chưa bao giờ được chính thức thụ lý vụ án nào không? Với gương mặt của cậu, và xuất thân, chúng tôi chưa bao giờ dám giao cho cậu khám nghiệm chính thức một vụ án nào, chỉ là khám nghiệm qua loa thôi đúng không?- À vâng- tôi cúi đầu. Gương mặt của tôi, tôi ghét nó. Chính vì nó quá ngây thơ mà chưa ai dám giao cho tôi khám nghiệm chính thức và chuyên sâu một vụ án nào cả, tôi từ trước tới nay chỉ là dự bị mà thôi.- Thế tôi có tin vui cho cậu đây, cậu sẽ hợp tác với đội phó của đội cảnh sát hình sự thành phố Seoul để điều tra vụ này, cậu ấy tên Park Chan Yeol. Vào đi Chan Yeol!Tôi ngớ người, nhìn một thanh niên tướng mạo khá anh tú bước vào. Chàng trai này dong dỏng, gương mặt khá hiền nhưng toát lên thứ khí chất lành lạnh. Cậu ta đến trước mặt tôi và chủ động đưa tay ra:- Park Chan Yeol, đội phó đội cảnh sát hình sự, trực thuộc cảnh sát Seoul.- Lu..Luhan, bác sĩ Pháp y. Tôi run run nói, bàn tay chàng trai này lạnh quá, và ánh nhìn của cậu ta làm tôi không thở nổi.- Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt với nhau- Anh ta lạnh lùng nói, gương mặt vẫn không chút biến thể, không cười, không vui mà cũng không buồn, một con người khó nắm bắt. ~ End chap 1~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz