Longfic Hoan Krislay Dong Tam
Chương 10***Ngô Thế Huân cũng không hỏi thêm gì nữa, chính là lẳng lặng cùng Phác Xán Liệt uống rượu.Chỉ cần người ấy hạnh phúc là tốt rồi...Trên thế giới này, thật sự có tình yêu cao thượng như vậy sao? Có a! Chính là tình yêu Phác Xán Liệt đối với Biện Bạch Hiền... Nghĩ lại, Ngô Thế Huân cũng cảm giác được Ngô Diệc Phàm không coi Biện Bạch Hiền trở thành sinh mạng, nếu như Ngô Diệc Phàm thật sự yêu Biện Bạch Hiền, như thế nào có thể tùy ý để mình mang Biện Bạch Hiền đi như vậy? Như thế nào có thể không đi điều tra rõ sự tình đi? Dựa vào năng lực của Ngô Diệc Phàm, như thế nào lại có thể suốt ba năm tìm không ra Biện Bạch Hiền, tuy rằng chính mình phong tỏa tin tức cũng rất kỹ.Ngô Thế Huân không hiểu rõ cái bọn họ gọi là tình yêu, cũng không nghĩ muốn hiểu~ Đúng, cậu còn nhỏ! Cậu mới 19 tuổi~ Quả thật rất nhỏ! Ngô Thế Huân cũng không dám dễ dàng trao trái tim cho một người khác, cậu sợ chính mình có một ngày cũng sẽ trở thành giống như Phác Xán Liệt. Yên lặng chấp nhận, yên lặng thành toàn...Biện Bạch Hiền đã lên mái nhà trước, Ngô Diệc Phàm đi gọi Trương Nghệ Hưng, mở ra cửa phòng ngủ nhưng không nhìn thấy Trương Nghệ Hưng, lại phát hiện quần áo của cậu cũng đều không thấy. Ngô Diệc Phàm trong lòng cả kinh, vội vã đi tìm xung quanh, rốt cục cách phòng ngủ của mình rất xa tìm thấy Trương Nghệ Hưng, nhìn thấy Trương Nghệ Hưng cuộn mình ở trong góc, lúc đó, trong tim Ngô Diệc Phàm rất đau...Lại gần Trương Nghệ Hưng, lại phát hiện cậu dường như đang ngủ..."Vật nhỏ... Vật nhỏ..." Ngô Diệc Phàm ôm lấy Trương Nghệ Hưng, nhẹ nhàng gọi cậu."Đừng ồn...Em muốn ngủ..." Trương Nghệ Hưng than thở, bởi vì thanh âm rất nhỏ, cho nên Ngô Diệc Phàm cũng không nghe ra giọng nói cậu có chút dị thường..."Vật nhỏ hảo ngốc!" Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng bế Trương Nghệ Hưng lên trên giường. "Đồ ngốc! Còn không gọi người tới dọn phòng! Như thế nào lại ngốc như vậy!" Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trương Nghệ Hưng, vẫn là gầy như trước... Thức ăn ăn vào đều đi đâu cả rồi! Nhắc đến ăn, Ngô Diệc Phàm đột nhiên nhớ tới Trương Nghệ Hưng cơm chiều hôm nay đã ăn rất ít! Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng gõ lên đầu cậu, "Vẫn là thực gầy a! Ôm em hại anh đều đau tay, phải ăn nhiều hơn chút nữa! Tròn tròn mềm mềm ôm sẽ hảo thích a...""Vật nhỏ~ hảo hảo ngủ đi... Ngày mai sẽ là một ngày mới." Ngô Diệc Phàm ở trên môi Trương Nghệ Hưng nhẹ nhàng hôn một chút. "Ngủ ngon, vật nhỏ."Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Trương Nghệ Hưng lập tức mở mắt, ngay khi Ngô Diệc Phàm bế cậu lên trên giường, cậu đã tỉnh. Mọi lời nói của Ngô Diệc Phàm, cậu đều nghe được hết..."Diệc Phàm... Không cần quan tâm em." Trương Nghệ Hưng khóe mắt lệ lại trào ra, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng bạc thê lương chiếu vào phòng, ánh trăng rọi xuống, nước mắt của cậu lại phá lệ trở nên trong suốt... Nỗi đau cũng phá lệ trở nên rõ ràng.Sáng sớm hôm sau, Ngô Diệc Phàm đến nhà Phác Xán Liệt đón Biện Bạch Hiền và mang toàn bộ hành lý của cậu về nhà mình.Vừa về đến nhà, bước vào cửa đã nghe mùi đồ ăn thơm nức mũi, Biện Bạch Hiền nguyên bản còn đang gà gật lập tức thanh tỉnh!"Oa ~ thơm quá!" Biện Bạch Hiền bật người bổ nhào vào phòng bếp, nhìn thấy Bạch Hiền đáng yêu như vậy, Ngô Diệc Phàm sủng nịch nở nụ cười."Ô! Nghệ Hưng thật lợi hại nha!" Biện Bạch Hiền lập tức ôm lấy Trương Nghệ Hưng, đối với hành động đột ngột này của cậu, Trương Nghệ Hưng hoàn toàn giật mình.Thật đáng yêu! Nụ cười cũng thật sáng lạn, khó trách Ngô Diệc Phàm lại yêu cậu ấy như vậy..."Ngượng ngùng sao?! Có phải hay không đã dọa đến cậu?!" Biện Bạch Hiền nghiêng nghiêng đầu. Hảo đáng yêu!Trương Nghệ Hưng lắc đầu, cười cười, bởi vì yết hầu vẫn còn sưng, mở miệng liền đau, cho nên cậu cũng không nói gì."Nghệ Hưng~ Nói chuyện với tôi. Đừng không để ý đến tôi như vậy!" Biện Bạch Hiền đặc biệt là người thích ồn ào.Trương Nghệ Hưng nở nụ cười một chút nhưng vẫn là không nói chuyện.Lúc này Ngô Diệc Phàm vào bếp, nhìn thấy Biện Bạch Hiền cùng Trương Nghệ Hưng đứng cạnh nhau, khóe miệng không tự chủ giương lên thành một vòng cung xinh đẹp. Thật hài hòa..."Phàm Phàm! Phàm Phàm!" Biện Bạch Hiền nhảy đến ôm lấy Ngô Diệc Phàm. "Sao lại thế?!""Phàm Phàm, anh nói Nghệ Hưng có phải là không thích em?!" Biện Bạch Hiền ủy khuất hỏi.Trương Nghệ Hưng vội vàng lắc đầu, cậu rất thích Bạch Hiền. Bởi vì Bạch Hiền thực đáng yêu thực đơn thuần..."Không phải vậy đâu!" Ngô Diệc Phàm vỗ vỗ đầu Biện Bạch Hiền, rồi nhìn thoáng qua Trương Nghệ Hưng, ý bảo cậu hãy mau nói chuyện."Thật có lỗi... Giọng nói của tôi hiện giờ có hơi không thoải mái..." Trương Nghệ Hưng áy náy giải thích.Nghe được thanh âm Trương Nghệ Hưng khàn khàn như vậy, Ngô Diệc Phàm nhướng mày, vội buông Biện Bạch Hiền ra, bước lại gần Trương Nghệ Hưng."Mở miệng ra..." Ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Trương Nghệ Hưng lên."Không..." Trương Nghệ Hưng làm sao có thể để cho Ngô Diệc Phàm nhìn thấy, cả miệng mình đều bị bỏng...Ngô Diệc Phàm trừng mắt nhìn Trương Nghệ Hưng, cậu đành thỏa hiệp, chậm rãi hé miệng, "Mở rộng hơn nữa... Để anh xem, Trương Nghệ Hưng!"Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ đành há to miệng. "Trương Nghệ Hưng! Mau giải thích cho anh!" Nhìn cả miệng Trương Nghệ Hưng đều sưng lên, Ngô Diệc Phàm bị dọa đến rồi."Bị... Bị nhiệt..." Trương Nghệ Hưng ấp úng nói."Bị nhiệt? Anh nói em là đồ ngốc sao? Hay em cho anh chỉ là tiểu hài tử ba tuổi không biết gì? Bị nhiệt làm sao sưng đến độ này!" Ngô Diệc Phàm thực sinh khí.Nhìn thấy Ngô Diệc Phàm nổi giận với Trương Nghệ Hưng, nói thật Biện Bạch Hiền cũng có điểm ghen tị. Ngô Diệc Phàm lúc trước sinh khí thì đều là trưng ra một bộ mặt lạnh lùng. Hôm nay lại trước mặt Trương Nghệ Hưng phát hỏa...Trương Nghệ Hưng cúi đầu không nói lời nào."Vật nhỏ... Anh không muốn chính em tự làm đau mình, biết không?!" Ngô Diệc Phàm nhìn bộ dạng Trương Nghệ Hưng, ngữ khí có nhuyễn đi vài phần. Lời nói ra cũng tràn đầy bất đắc dĩ.Trương Nghệ Hưng yên lặng gật gật đầu...Biện Bạch Hiền lại chấn kinh nữa rồi, "vật nhỏ"? Cái loại xưng hô ngọt như đường này là do mặt than điển hình Ngô Diệc Phàm, cái người tỏa ra hàn khí đến độ nước cũng đóng đá nói ra sao? "Vật nhỏ"... Phàm phàm, anh thật cưng chiều Nghệ Hưng! Đã nhiều năm như vậy... Anh cũng chỉ gọi em Bạch Bạch... Nghệ Hưng, cậu có biết tôi hâm mộ cậu biết bao không..."Em xem em đi! Bây giờ làm sao ăn cơm a! Không đau chết mới là lạ!" Ngô Diệc Phàm lại tiếp tục trách cứ."Vật nhỏ! Anh phải làm gì với em đây! Không ăn được cơm... Vốn đã gầy như vậy! Giờ không ăn này nọ được lại càng gầy đi! Em..."Nhìn đến Ngô Diệc Phàm nói nhiều như vậy, Biện Bạch Hiền có chút đau lòng, Phàm Phàm, em cuối cùng cảm thấy được giữa chúng ta đã có cái gì thay đổi rồi! Nhưng lại không thể nói rõ được là cái gì..."Em không phải cố ý..." Trương Nghệ Hưng nhẹ giọng lầm bầm.Ngô Diệc Phàm gõ gõ đầu cậu, "Tối nay tính sổ với em!" Ngô Diệc Phàm nói xong bước đến tủ lạnh, lấy một ít hoa quả, rồi nhanh chóng rửa sạch, xắt miếng. Sau đó cho thêm nước, một tô thật bự! Cuối cùng còn bỏ thêm chút mật ong.Trương Nghệ Hưng cùng Biện Bạch Hiền đều ngây người... Biện Bạch Hiền thất kinh, cậu với Ngô Diệc Phàm ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ biết Ngô Diệc Phàm lại có thể làm ra được việc như thế này... Biện Bạch Hiền nhìn thoáng qua thấy Trương Nghệ Hưng cũng đang kinh ngạc giống mình, trong lòng lại càng thêm bất an... Phàm Phàm...Ngô Diệc Phàm múc ra hai chén, đưa cho Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền, "Vật nhỏ, uống hết cho anh. Một giọt cũng không được bỏ lại!""Bạch Bạch~ Em cũng mau uống đi. Rất tốt cho sức khỏe!" Ngô Diệc Phàm lại quay sang nói với Biện Bạch Hiền.Biện Bạch Hiền cười cười gật đầu, chậm rãi uống...Trương Nghệ Hưng thở dài, cũng bưng chén lên. Từng ngụm từng ngụm, ngạc nhiên chính là nước trái cây theo khoang miệng đến yết hầu cũng không có cảm giác đau đớn, mà lại lạnh lạnh... Thực thoải mái... Trương Nghệ Hưng mất tự nhiên liếc nhìn Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm vỗ vỗ đầu cậu, ý bảo cậu mau mau uống...Ăn xong bữa sáng, bởi vì Ngô Thế Huân muốn đi mua quần áo, liền lôi kéo Biện Bạch Hiền cùng đi, trong nhà chỉ còn Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm."Vật nhỏ... Lại đây!" Ngô Diệc Phàm thảnh thơi ngồi trên sofa, lại quay sang nói với Trương Nghệ Hưng đang ngẩn người."A... Nga." Trương Nghệ Hưng ngồi xuống bên cạnh Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm lại đem cậu đặt ngồi trên đùi mình, mà với hành động này của anh Trương Nghệ Hưng tựa hồ cũng thành thói quen.Ngô Diệc Phàm tựa đầu trên vai Trương Nghệ Hưng, toàn xương không có thịt, tựa vào thật đau a! "Vật nhỏ..." Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ mở lời. "Miệng rốt cuộc sao lại thế này...""Tại uống canh quá nhanh..." Trương Nghệ Hưng chỉ có thể nói như vậy."Vật nhỏ ngốc nghếch!" Ngô Diệc Phàm xoay mặt Trương Nghệ Hưng qua mà hôn xuống... Đau lòng! Đúng, đau lòng...Trương Nghệ Hưng ôm lấy cổ Ngô Diệc Phàm. Diệc Phàm... Đừng đối với em như vậy... Em sẽ không khống chế được trái tim của mình...{Em biết mình không nên yêu anh, chính là, đã trót yêu rồi- Trương Nghệ Hưng}-End chap 10-
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz