ZingTruyen.Xyz

Longfic Exo Magic Land


Tất cả ngồi ổn định vị trí, Mas bắt đầu nói:
-Trước tiên về chuyện bắt cóc rất xin lỗi mọi người, chúng tôi đã sai. Nguyên nhân khiến chúng tôi hành động như vậy là do tôi cả tin vào lão phù thuỷ Cruel. Vào ngày cha tôi đột nhiên bất tỉnh, cả Vương quốc chìm vào bóng tối tôi đã đến tìm hắn. Hắn nói rằng các cậu là những người đặc biệt có thể cứu cha tôi và Vương quốc này phải lập tức mang về đây. Nhưng do liên lạc lại bảo chúng tôi phải chờ các cậu mấy ngày tôi thật sự nóng ruột không chờ thêm được nên đã tuỳ tiện bắt 3 người về. Bắt Tao là do tôi đã để ý từ đầu, sức mạnh điều khiển thời gian của cậu ấy có thể giúp chúng tôi cân bằng ngày-đêm ở đây. Ngoài ra Baekhyun có sức mạnh ánh sáng tôi nghĩ cậu ấy cũng có thể giúp cái gì đấy để xua màn đêm, nếu các cậu để ý nhiệt độ ở đây càng ngày càng thấp đấy là lí do chúng tôi bắt Chanyeol. Tôi đã nghĩ rằng trước khi tìm cách cân bằng thời gian 2 cậu ấy có thể tạm thời giúp đỡ chúng tôi, nhưng đến giờ nghĩ lại thì thấy bản thân tôi thật khinh xuất đã làm mọi người tức giận. – nói xong Mas quan sát thái độ họ một lượt, thấy có vẻ không quá bất ổn nên nói tiếp – Mới đây tôi mới phát hiện ra sự việc tồi tệ này là do lão phù thuỷ một tay dựng lên. Từ chuyện cha tôi đột ngột bất tỉnh đến chuyện bóng tối bao trùm đều là do lão dùng phép thuật dựng lên. Như các cậu biết chúng tôi không có bất kì sức mạnh gì đặc biệt, trước đây là do mẹ tôi chống đỡ lại lão suốt nhiều năm, từ ngày bà mất 1 năm trước mọi chuyện càng ngày càng tồi tệ. Mẹ tôi có sức mạnh ánh sáng, bà có đôi cánh rất đẹp mê đắm lòng người. Đôi cánh đẹp đến mức khi xưa còn bé Rose đã nói rằng mai sau sẽ chỉ lấy người có đôi cánh như bà... – Mas đưa ngón tay chạm tới vết khắc hình đôi cánh dưới mặt bàn. Cái bàn đã được là sạch sau khi bị Luhan nhuộm đỏ. Rose thì khẽ giật mình khi bị nhắc đến, lén lún đưa mắt lên nhìn ai đấy. – Như các cậu đã biết, chỉ đến khi gặp Kris chúng tôi mới biết đến đôi cánh thứ hai, trước đây chưa từng thấy ai có. Tôi cũng chưa nhìn thấy cánh của cậu ấy, chẳng qua con bé Rose nói khi nó đứng bên trong toàn nhà thấy cậu bay lên rồi bay xuống vào ngày đầu tiên. Khi nó kể tôi cũng không tin...
-Anh có thể cho tôi xem lại không? – Rose đột nhiên lên tiếng, cánh môi mỏng xinh đẹp mím chặt sau khi nói xong.
-Nếu cho cô nhìn thì cô sẽ dừng việc nhìn chằm chằm vào mặt tôi? – Kris tay chống thái dương, nghiêng ngiêng đầu chán chường lên tiếng, cậu bị cô ta nhìn từ nãy chắc có vài lỗ trên mặt rồi.
-Không nhìn! Tuyệt đối tôi sẽ quay đầu ra phía khác không nhìn anh nữa. – Rose vừa nói vừa cười vừa xua xua 2 tay. Cái cô này lúc ngượng trông cũng giống...con gái.
-10 giây! – nói xong Kris đứng dậy lùi cách bàn mấy bước, đôi cánh lập tức bung ra đầy mạnh mẽ.
Đây không phải lần đầu tiên những anh bạn kia thấy đôi cánh của Kris nhưng vẻ đẹp của nó tuyệt nhiên không bao giờ làm người xem nhàm chán. Đôi cánh lớn trắng muốt mềm mại hơi rung rung khẽ khàng, Kris đưa 1 tay ra chạm vào nó rồi đưa mắt nhìn "khán giả". Mas, Jame và Rose ngơ ngẩn nhìn không chớp mắt, từ ngày mẹ mất họ không nghĩ có thể nhìn lại một đôi cánh tuyệt diệu như vậy một lần nữa. Nhưng đôi cánh của Kris có phần lớn và khoẻ khoắn hơn của mẹ họ, trông oai phong và uy quyền hơn nhiều. Mãi đến lúc Kris thu cánh lại và ngồi xuống ghế, cảm giác tiếc nuối đã đánh thức họ trở về thực tế.
-Bây giờ thì tiếp tục chuyện của cậu đi! – Kris uống một ngụm trà, trà hôm nay đã được thay bằng loại trà bình thường họ có-thể-uống-được, chứ không còn là loại đỏ như máu hôm trước nữa.
Mas hắng giọng rồi nói:
-Các cậu hãy cứu cha tôi giúp chúng tôi chống lại lão phù thuỷ đem Vương quốc này trở về quỹ đạo của nó.
Dù chưa biết phải làm thế nào nhưng Kris vẫn thản nhiên:
-Xong việc là chúng tôi có thể về đúng không? Huỷ bỏ Kí Ước lấy chồng lấy vợ ngớ ngẩn ấy đi, chúng tôi sẽ giúp cậu.
Nhắc tới Kí Ước, Mas bất giác nhìn sang Tao, Tao không hiểu anh ta muốn gì, chỉ khi Mas nhìn thẳng vào mắt cậu bày tỏ:
-Em ở lại đây với tôi không được sao?
Kris nghe xong, đập bàn cái bụp, đứng phắt lên lớn tiếng:
-Nếu còn nói những thứ kiểu như thế một lần nữa thì trách chúng tôi không giúp cậu!!
Mas cũng liền đứng lên chống trả:
-Tôi hỏi cậu ấy liên quan gì tới cậu?! – Mas biết là cậu sẽ bị từ chối nhưng ít ra phải từ miệng người kia. Tính đến giờ phút này Tao chưa chính thức nói chuyện với cậu 1 câu nào.
Tao cũng lập tức đứng lên nhìn Mas đầy căm phẫn:
-Kris nói đâu có sai? Anh bị cái quái gì mà nãy đến giờ cứ anh anh em em ngọt xớt với tôi?! – 3 người nhìn nhau ánh mắt toé lửa, căn phòng sắp có mùi khét đến nơi rồi.
"UỲNH!!!"
-TẤT CẢ NGỒI HẾT XUỐNG!! – một ai đấy đập tay rất mạnh xuống bàn rung chuyển cả căn phòng rồi hét lớn, ai nấy cũng giật mình còn 3 người kia ngồi xuống không mất 0,001s.
-Được rồi Đầu gấu Bắc Kinh, nóng giận chóng già là Hun Sữa bỏ đi theo gái đấy. – Kris sau khi ngồi xuống thì khoát khoát tay nói vài câu trẫn tĩnh anh bạn Luhan đang mất hết kiên nhẫn.
Luhan nhìn sang người ngồi cạnh, nhướn 1 bên lông bày và nhếch mép, Sehun thấy Nai nhỏ đang giận mà lại còn nhìn mình đầy "yêu thương" như vậy thì liền lấy tay ôm mặt người kia, ghé sát mặt mình vào rồi cười cười nói:
-Tuyệt đối không bao giờ có chuyện ý xảy ra. Anh yêu vợ nhất! – mắt cong cong hình lưỡi liềm trông rất chi là chìu mến nhưng đột nhiên lại cau có nhăn nhó kêu oai oái vì bị ai đấy cấu.
-Đã-bảo-là-không-được-gọi-như-thế-chỗ-đông-người-rồi! – từng câu từng chữ được Luhan nghiến qua từng kẽ răng. Cấu xong lại đem chính cái tay ấy xoa xoa cái eo vừa bị cấu của Sehun.
Bạn bè thì quen thuộc với kiểu bất thường của 2 "vợ-chồng" nhà này rồi, chỉ có 3 người kia là vẫn chưa tin vào mắt mình thôi.
-Hai..hai anh yêu nhau? – Rose hỏi.
Nghe xong câu hỏi kia, Sehun liền quay sang ôm mặt Luhan lần nữa thì thầm đủ tất cả mọi người cùng nghe:
-Tại sao lần nào chúng ta cũng bị hỏi câu này thế? Có cần làm việc để chứng minh chúng mình là một như ở Vương Quốc lần trước không?
Luhan nghe xong liền lập tức đỏ mặt, tặng Sehun một cái cấu nữa kèm 2 chữ "MƠ ĐI". Lũ bạn kêu la oai oái, lại đến giờ 2 người này lên cơn rồi, nhìn bọn họ tình tứ có thể mất đến vài chục Thiên Niên Kỉ cũng không hết nên giục giã mau chóng trở về mục đích chính đi.
-Trong chúng tôi có Yixing, cậu ấy có thể chữa lành mọi vết thương nhưng việc cứu một người mê man bất tỉnh thì cậu ấy chưa thử bao giờ nên không biết có thể thành công hay không? – Suho nói.
-Vậy chúng ta mau đi lên phòng cha tôi. Cứ thử xem sao... – Mas nói rồi dẫn họ vào thang máy lên tầng cao nhất.
"Ting" ~
Tiếng thang máy mở ra, chiếc thang máy này chính là lối vào duy nhất của căn phòng. Họ bước ra đã thấy ngay một chiếc giường lớn trắng toát có một người đàn ông đang nằm, trông nét mặt rất thanh thản như chỉ đang chìm trong một giấc ngủ bình thường mà thôi. Đứng ở bên cạnh giường Yixing quan sát một lúc rồi hỏi:
-Trước khi bất tỉnh như thế này, ông ấy có bất kì dấu hiệu kì lạ nào không?
-Ông ấy chỉ kêu mệt và đau đầu một chút thôi, trước giờ sức khoẻ của Vương gia luôn rất tốt. – quản gia tường thuật lại.
Yixing nghe xong, cậu liền thở dài nhìn vào người đàn ông bất hạnh nằm trên giường. Cậu nghĩ nếu ông có bệnh hoặc có vấn đề gì trực tiếp trên cơ thể thì cậu còn cố gắng khiến nó hồi phục nhưng không biết nguyên nhân làm sao có thể dẫn đến kết quả?
-Rất xin lỗi...nếu tình hình của ông ấy như vậy thì tôi không thể giúp gì được. Nhưng trông ông ấy có vẻ mệt mỏi và xanh xao quá...
Cả 3 người con lẫn ông quản gia nghe xong lòng đầy thất vọng.
-Ông ấy cứ nằm như vậy không thể ăn uống được gì đã nhiều ngày...chúng tôi chỉ có cách truyền chất nhưng cũng không ăn thua mấy...tôi chỉ sợ cứ thế này thì ông ấy sẽ chết dần chết mòn mất...- quản gia xót xa nói.
Không khí vốn đã yên lặng thì ngay sau khi quản gia dứt lời thì lại càng thêm vẻ vu ám lạnh lẽo, không ai dám thở mạnh. Yixing cúi xuống nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của vị Vương gia đang mê man rồi cậu nhắm mắt lại như cầu nguyện. Mọi người quan sát từng hành động nhỏ của Yixing, khuôn mặt họ căng cứng lại khi thấy làn da của Vương gia đang dần dần hồng hào hơn và có thêm sức sống.
Yixing tiếp tục làm việc của mình dưới sự quan sát đầy ngưỡng mộ của mọi người, một lúc lâu sau cậu thì đứng dậy, trên trán cũng đã lấm tấm chút mồ hôi.
-Tôi chỉ có thể giúp ông ấy như thế này thôi, trước mặt tình trạng cơ thể ông ấy đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng mọi người vẫn phải tiếp tục tìm cách đưa chất dinh dưỡng vào cơ thể ông ấy.
-Cảm ơn cậu. – Mas, Jame, Rose cùng nói.
Yixing đi về chỗ bạn mình đang đứng. Họ biết sức mạnh của Yixing rất đặc biệt nhưng không ngờ cậu ấy lại làm được việc này nên ai nấy cũng hết lời khen ngợi.
Mọi người lại vào thang máy đi xuống phòng khách lúc đầu cùng nghĩ cách xử lí mọi chuyện.
-Việc này để giải quyết ổn thoả rất khó khăn vì chúng ta không thể biết rõ lão phù thuỷ đã làm những trò gì...- Jong In nói – nhưng có một cách...
-Gì vậy? – mọi người hỏi.
-Chúng ta sẽ quay về quá khứ, về ngày trước khi xảy ra xảy ra chuyện rồi chặn ông ta lại.
-Nếu các cậu có thể làm thế thì thật tốt. Tôi biết chỗ ông ta ở – Mas nói – nhưng tôi có chuyện này nữa muốn nhờ các cậu...
Quản gia thấy Thiếu gia của mình nói vậy liền hiểu ý ngay:
-Thiếu gia...cậu định nhờ bọn họ việc đó?
Mas ngước lên nhìn quản gia rồi gật gật:
-Không có cách nào khác...là ta đã sai, phải cứu lấy cậu ấy để cậu ấy trở về với người mình yêu...- nói đoạn Mas lại quay ra nói tiếp với 12 người – khi các cậu quay về thời điểm là 4 ngày trước, ngày trước khi nơi này chìm vào bóng tối thì vào sáng hôm ấy trên tầng thượng của toà nhà này sẽ ...sẽ có 1 người định nhảy xuống...xin hãy cản cậu ấy...và bảo với cậu ấy rằng tôi gửi lời xin lỗi...
-Cậu ấy là Tử Thao phải không? Và rất giống tôi? – Tao hỏi.
-Đúng vậy...tôi đã không cản được cậu ấy...tôi trước đây đã ép cậu ấy ở đây với tôi nhưng bây giờ cậu ấy chết rồi tôi còn thấy khó chịu hơn ngàn lần...thà rằng để cậu ấy trở về kia... – nói đến đây Mas đã rơi nước mắt, kể từ ngày Tử Thao chết đây là lần đầu tiên anh khóc. Lúc gặp Tao anh đã rất ngạc nhiên nhưng cũng biết rõ đấy không phải người mình yêu. Anh đã thích Tử Thao từ nhỏ, nhưng Tử Thao thì một lòng với người khác không bao giờ cho anh dù chỉ một nửa cơ hội. Anh đã xin Tử Thao chỉ ở với anh 1 tuần rồi sẽ không bao giờ làm phiền cậu ấy nữa, nhưng tới khi hết hạn 1 tuần rồi lại 1 tuần trôi qua anh vẫn không cho cậu ấy về nên dẫn đến chuyện cậu ấy uất ức mà tự tử...chuyện cậu ấy chết vẫn chưa đến tai gia đình cậu và người cậu yêu, nếu biết họ nhất định sẽ nhấn chìm nơi này trong biển máu.
-Tôi sẽ không chuyển bất kì lời nào cho anh – Tao nói – anh hãy tự nói với cậu ấy.
-Tôi...tôi không thể đối mặt với cậu ấy được...và lại làm sao tôi có thể quay về quá khứ cùng các cậu?
-Có thể. Nếu tôi muốn thì cái gì cũng có thể. – Tao nói chắc nịch rồi cậu đứng lên ra hiệu mọi người hãy nắm tay thành vòng tròn. Khi 12 người cùng Mas đứng thành vòng tròn hoàn chỉnh Tao bắt đầu liếc xuống chiếc đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ đang hoạt động rất bình thường thì chợt đứng khựng lại rồi xoay ngược một cách chóng mặt. Kim giây, kim phút, kim giờ quay nhanh đến mức không thấy rõ kim nào ra kim nào, quay một hồi thì dừng lại.. Tao cảm thấy hơi chóng mặt và kiệt sức cậu thả tay 2 người đứng cạnh ra rồi thở dốc, chưa bao giờ cậu quay ngược thời gian nhiều như vậy.
-Xong rồi sao? – Mas hỏi.
-...Phải! Đã đến ngày hôm đó rồi. – Tao trả lời.
-Mấy giờ vậy?
-6 giờ..10 phút rồi.
-Cái gì? Lúc này Tử Thao đã sắp nhảy xuống rồi!
Nói xong Mas chạy vụt ra cửa, mọi người cũng chạy theo. Đứng từ dưới nhìn lên trên tầng cao nhất, nơi đó có bóng người đang đứng rất chênh vênh.
-TỬ THAO À!! EM ĐỪNG LÀM NHƯ VẬY!! – Mas đứng từ dưới hét lên nhưng người trên kia hình như không nghe thấy gì. Người đó hình như đang to tiếng với ai đấy ở trên kia.
.
.
.
-Em đừng có làm bậy. Tôi sẽ không bao giờ trả em về! – Mas của quá khứ đứng trên sân thượng nói.
-Nếu anh không đưa tôi về tôi chết ngay cho anh xem!! – Tử Thao mắt sưng đỏ cố hét lên, cậu đã khóc suốt mấy ngày liền, mắt bây giờ tèm nhem mờ mờ không nhìn rõ bất kì thứ gì. Tại sao tên điên kia không đưa cậu về? Hắn đã hứa là chỉ 1 tuần mà đã gần 1 tháng rồi, là vì hắn lôi chuyện mất mẹ từ 1 năm trước ra nên cậu mới thương hại mà đồng ý không ngờ bây giờ lại giở mặt không cho cậu về. Cậu muốn về với bố mẹ, về với người cậu yêu. Cậu định trốn về nhưng không thể trốn nổi, hắn theo cậu 24/24, mà cậu cũng không rành đường, có trốn chắc cũng sẽ chôn xác ở đâu đấy trước khi về đến nhà.
-Anh biết em sẽ không dám làm như vậy! Đừng làm điều ngu ngốc nữa, anh đã nói là sẽ không đưa em về! Tại sao em ở đây lâu như vậy mà người em yêu không tới tìm? Là tôi đã giết hắn rồi! – Mas nói.
Tử Thao nghe xong lại rơi nước mắt như mưa, cậu dùng mọi sức lực còn lại gào thét:
-TÔI THÀ CHẾT THEO ANH ẤY CÒN HƠN Ở CẠNH ANH!! – rồi cậu cứ thế buông người rơi tự do xuống.
.
.
.
Ở dưới kia tất cả cùng giật mình khi nghe thấy tiếng ai hét lên một câu thật lớn đầy căm phẫn, Mas như bị câu nói ấy đâm vào tim lần hai, cậu thất thần đầy hoảng hốt. Một bóng nho nhỏ đang rơi xuống, mọi người hốt hoảng không biết phải làm sao, lúc này Kris nhảy bật lên tung cánh của mình ra rồi bay lên cố gắng giang tay đỡ lấy người đang rơi.
Đỡ được cậu ta rồi, Kris thấy một cậu con trai giống Tao y như đúc chỉ khác mái tóc của cậu ấy màu đen nhánh chứ không phải màu xanh đen như người kia. Tử Thao cảm thấy sự khác thường, liền mở mắt ra nhìn vào người đang ôm mình, cậu giật mình, vô tình siết chặt người kia hơn miệng lắp bắp:
-Diệc...Diệc Phàm...tại sao anh lại ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz