ZingTruyen.Xyz

Longfic Exo Magic Land

Sau khi ông quản gia dài dòng kể lại câu chuyện họ mới kiềm chế cơn giận mà dịu lại một chút. Ở đây không có Quốc Vương gì hết chỉ đơn giản gọi người đứng đầu là Vương gia, chính vị Vương gia đã nói là phải gọi như vậy thì ông mới bớt gánh nặng và cảm thấy gần gũi với mọi người hơn. Còn câu chuyện thì ra là sau khi vị phu nhân kia bị bệnh qua đời thì tình trạng nơi này càng ngày càng tệ, bầu trời xám xịt hơn từng ngày cho đến 3 hôm trước thì tất cả đồng hồ cùng ngừng chạy, bầu trời tối đen suốt mấy ngày liền không có chút ánh sáng. Vị Vương gia cũng đột ngột bất tỉnh từ ngày đó nên 3 người con tức tốc đi tìm người giúp. Họ đi tìm ông phù thuỷ ở nơi này, chính là ông phù thuỷ xấu xí mà Kris đã gặp, ông ta bảo phải đến tìm 12 người bọn họ và mang về đây thì mới có phương pháp cứu chữa, hơn nữa còn có thể tìm 1 người có sức mạnh phù hợp mà giữ lại suốt đời. Lí do vì sao lại bắt tận 3 người thì ông quản gia không biết nên không thể giải thích rõ ràng được. 9 người tay chống thái dương nhắm nghiền mắt trông vô cùng mệt mỏi. Tính ra từ lúc sáng sớm đến khu MT tới lúc này họ luôn trong tình trạng căng thẳng càng ngày càng kiệt sức.
.
.
.
Trong khi đó ở một nơi khác có ba người ở một căn phòng tối đen cố nghe theo giọng nói mà tìm đến chỗ của nhau.
-Baekhyun à?
-Không! Mình là Tao.
-Baekhyun đây. Có phải tớ đang chạm phải cậu không thế Chanyeol?
Cảm thấy bàn tay nhỏ quen thuộc chạm vài vai mình, Chanyeol trong bóng tối liền kéo người kia lại rồi ôm vào lòng:
-Baekhyun. Cậu đây rồi. Tớ lo chết mất. Cả Tao nữa, mau lại gần đây.
3 người ôm nhau thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì họ cũng tìm thấy nhau rồi, theo phỏng đoán thì có vẻ không ai bị thương. Trong 3 người đột nhiên có 1 người run lên khe khẽ rồi bắt đầu nức nở.
-Tao à? Sao lại khóc? Đừng sợ, chúng ta sẽ mau chóng thoát khỏi đây thôi mà. – Chanyeol an ủi, cậu đang dùng vòng tay siêu rộng của mình để ôm lấy cả 2 người bạn.
-Cậu đừng khóc. Mình không muốn khóc theo đâu...hức...- Baekhyun cũng bắt đầu hoảng loạn, đưa tay vỗ lưng Tao.
-Ừm..hức...mình xin lỗi huhu. À..hức...Baekhyun cậu có thể phát sáng mà? Chanyeol còn có lửa nữa? Tại sao không dùng?
Lúc nãy do hoảng loạn quá nên liền quên mất sức mạnh đặc biệt của mình, 2 người ngớ ngẩn ngây ngốc mất 1 lúc. Ánh sáng dần phát lên từ bàn tay Baekhyun đủ để họ nhìn thấy mặt nhau, nhờ thế mà thêm vài phần yên tâm. Đúng lúc đấy có tiếng cửa mở, ánh sáng đột ngột xâm nhập vào căn phòng khiến họ chói mắt. Dần dần quen với ánh sáng thì họ thấy người đang lạnh lùng đứng ở cửa.
-Sam? – Tao nheo mắt hỏi.
Không mất quá nhiều thời gian để Chanyeol vung 1 quả cầu lửa về hướng Mas, cậu ta liền kéo áo choàng che người rồi cau mày. Chanyeol chạy tới, bàn tay nóng như dung nham của cậu tóm lấy cổ Mas rồi ghì chặt.
-Lúc ở MT Kris bảo mày không phải thằng tốt đẹp gì. Quả nhiên dùng trò hèn hạ này trêu ngươi bọn tao!
-Bỏ ra! – Mas cảm thấy bàn tay của Chanyeol sắp thiêu cháy mình, cổ như bị hàng ngàn kim châm nung nửa cắm vào. Thế nhưng Chanyeol lại càng ghì chặt hơn đến mức cả người Mas đã đỏ hết cả lên. Mas dùng lực rất lớn ẩn Chanyeol bật ra sau, Baekhyun liền chạy tới đỡ. Tao đứng sau định chạy tới dùng tay đấm Mas nhưng bị cậu ta giữ tay lại, rồi nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
-Tại sao em lại khóc? – Mas hỏi.
Tao nhíu mày, không nói gì vùng 1 phát liền thoát khỏi tay người kia. Ở phía sau Baekhyun hét tên:
-Mau thả chúng tôi về!!!!!
Mas vẫn im lặng chờ Tao trả lời nhưng cậu không hé răng nửa câu chỉ nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ nhất có thể. "Đột nhiên bắt cóc người khác xong hỏi vì sao lại khóc? Đầu óc đúng là có vấn đề!!" Cậu thầm nguyền rủa trong đầu.
-Thôi được. Mấy cậu đi theo tôi...Mà tôi là Mas. – câu cuối cùng anh nói khi nhìn sang Tao, ý như muốn chính thức làm quen.
3 người họ đi đằng sau Mas đến 1 căn phòng. Đến cửa thì Mas mở ra, đứng tránh qua một bên cho họ vào. Vừa bước qua cánh cửa, hình ảnh 9 đứa bạn đứa thì gục xuống bàn, đứa thì chống tay lên trán vô cùng mỏi mệt khiến 3 người vô cùng xúc động mà lại yên lòng. Bị âm thanh mở cửa khẽ khàng đánh thức khỏi tâm trạng mông lung, Luhan là người đầu tiên ngước lên.
-Mấy cậu...? Không...không sao chứ? – Luhan ngỡ ngàng, miệng cứ lắp bắp vui mừng không thể kể hết. Nói xong thì đứng vụt dậy chạy đến chỗ họ.
-Oaaaa~ Lulu tớ rất nhớ cậu huhu. – Baekhyun bây giờ mới khóc lớ, ôm Luhan thật chặt, Luhan cũng khóc theo mất rồi.
Mấy người đang gục xuống bàn kia liền bị âm thanh vô cùng quen thuộc của Baekhyun làm cho giật mình mà đồng loạt đứng dậy thất thần. Họ chạy hết tốc lực tới chỗ 3 đứa bạn chỉ cách có mấy bước chân, hỏi đủ câu trên trời dưới biển để kiểm chứng sự ổn định của 3 đứa bạn.
-Park Chan Yeol. Mấy đây? – Chen giơ vài ngón tay lên.
-BA!
-Baekhyun. Tên thật của mình là gì?
-Zhang Yi Xing con bố Zhang Xing Yi!
-Tuyệt vờiii!! – Lay hét lớn rồi cười nghiêng ngả.
Lúc này Kris đang nhìn Tao chằm chằm, Tao cũng nhìn thẳng vào mắt cậu im lặng.
-Khóc đấy à? Mắt sưng hết lên thế này? – Kris dùng chất giọng vô cùng thản nhiên hỏi, tay đút túi quần ra vẻ dửng dưng.
-...
-Này...này tôi xin lỗi. Tôi chỉ hỏi thôi mà sao cậu lại khóc nữa thế này? – Kris càng nói nước mắt Tao càng rơi.
-Hức...huhuhuhu – Tao khóc lớn, khóc ngập nhà ngập cửa, nước mắt chảy thành sông.
-Được rồi. Được rồi. Xin lỗi. Đừng khóc nữa – Kris kéo Tao lại vào trong lòng, ôm lấy rồi nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu – Đừng khóc như con nít như vậy. Bây giờ thì không sao rồi. Khóc lên sẽ rất xấu đâu còn đẹp nghiêng nước nghiêng thùng được chứ?
-Vừa đấm vừa xoa đấy à? – Tao ngừng khóc nhưng vẫn còn hơi thút thít. Cậu bôi hết nước mắt nước mũi vào vai áo Kris rồi, lúc nãy bị bắt đã sợ biết bao nhiêu, đã nhớ cậu ấy biết bao nhiêu, bây giờ nhìn thấy rồi chỉ muốn khóc cho hả dạ, mà lại còn được ôm nữa, ngày này tuyệt đối không thể quên!
Sau màn khóc lóc như mưa thì ai nấy cũng đều hứng khởi trở lại, bây giờ việc phải làm duy nhất là:
-Đi về thôi! – Suho nói.
-Đúng thế. Phải mau chóng rời khỏi đây. – 11 người còn lại đồng tình.
-Các cậu không thể về! – Lúc này Mas vẫn đứng ở cửa chứng kiến mọi nguyện nãy giờ nhưng cậu không thể để họ về dễ dàng thế này được. Đâu phải tự nhiên vô duyên vô cớ mà mất công bắt người?
-Anh muốn gì? – Suho nói.
-Nếu các cậu giúp tôi, tôi sẽ để cho các cậu an toàn trở về. Nhưng trước tiên hãy ăn 1 bữa đi đã, trông mấy cậu không còn sức mà làm bất kì thứ gì nữa rồi chứ đừng nói đến giúp tôi, việc này không hề đơn giản đâu.
Mas nói xong liền bỏ đi, theo sau đó là một loạt người bưng bê đồ ăn vào. Ăn uống và nghỉ ngơi được một lúc đồng hồ đeo tay của họ cũng đã báo là 8 giờ. Lúc này ở nhà họ đã là 8 giờ sáng rồi, mà ở đây vẫn tối đen từ trong ra ngoài. Lần này đi lâu như vậy bố mẹ chắc chắn sẽ rất vô cùng lo lắng. Ngồi không giây nào là thêm nôn nóng trong lòng giây ấy nên họ quyết định đi tìm mấy anh em nhà kia đàm phán, tìm mà không thấy thì...trốn luôn.
Dọc cả hành lang từ cửa phòng họ đi ra không có 1 bóng người, đi thẳng xuống tầng chính là căn phòng đầu tiên họ bước chân vào. Căn phòng cũng trống trơn không có ai ở đây cả. Quan sát căn phòng 1 hồi Chanyeol lên tiếng:
-Có phải ở đây không bán pin không? Tại sao tất cả đồng hồ đều chết hết thế này?
Baekhyun đứng ngay bên cạnh, cảm thấy xấu hổ vì óc quan sát của người yêu mình quá gà mờ bèn giảng giải:
-Chả nhẽ nhiều đồng hồ như vậy lại chết cùng 1 lúc hết sao? Cậu nhìn mà xem tất cả dừng lại ở đúng 12h không lệch 1 giây.
Chanyeol, Baekhyun và Tao chưa được nghe câu chuyện về nơi này, lúc ông quản gia kể họ còn đang bị nhốt. Suho liền kể lại chi tiết, vừa kể xong thì cậu cũng tiến đến cửa vặn tay cầm:
-...Không mở được. Khoá rồi. – cậu nói.
Cả lũ nhíu mày khó chịu, không hiểu còn bị nhốt ở đây đến bao giờ nữa? Đúng lúc này quản gia từ đâu không biết đi ra cúi đầu nói:
-Xin lỗi. Hiện tại các thiếu gia không thể rời khỏi nơi này. Cậu Mas đang đến, mọi người chờ 1 chút.
Hai chữ "thiếu gia" bật ra khỏi miệng quản gia rất đỗi nhẹ nhàng như là rất quen thuộc. Khi nãy ông cũng chỉ gọi họ là "cậu này-cậu kia" thôi mà? Hơi lung túng trước sự kính cẩn của một người lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy, Suho đại diện lên tiếng:
-Ông không cần phải gọi chúng tôi trịnh trọng như thế. "Thiếu gia" gì chứ? Chúng tôi chỉ là người qua đường, bất đắc dĩ nên phải đến đây có chút việc thôi. Ông gọi như vậy làm chúng tôi cảm thấy rất nặng nề.
Ông quản gia cười rất nhẹ, rồi lại chầm chậm giải thích:
-Lúc đầu là tôi không biết thân phận và khả năng đặc biệt của các cậu nên mới bất kính như vậy. Nhưng giờ mới biết các thiếu gia mang trong người sức mạnh siêu nhiên từ xa xôi đến đây giúp đỡ nơi tối tăm này thì trong lòng vô cùng cảm kích. Nơi này không ai đặc biệt như các cậu...trừ Phu nhân đã mất. 2 thiếu gia Mas và Jame cùng tiểu thư Rose có thân thủ đặc biệt cũng là nhờ khổ luyện từ nhỏ chứ không được thừa hưởng bất kì điều gì từ mẹ. Các cậu như thần thánh được gửi tới để cứu chúng tôi.
Sau khi nghe ông quản gia nói thì sự nặng nề lúc nãy nhân lên gấp n lần. Họ chỉ đơn giản tới đây mang người về chứ không hề có ý định giúp đỡ hay cứu người gì cả, đơn giản là họ cũng có hiểu là ở đây xảy ra chuyện quái gì đâu cơ chứ?
Tao từ phía xa xa đi lên đặt tay lên vai quản gia xót xa nói:
-Chắc ông hiểu nhầm chuyện gì rồi. Chúng tôi đâu có biết cứu giúp gì đâu? Bây giờ chúng tôi chỉ muốn về nhà, để chúng tôi về... không được sao?
Quản gia ngước mặt lên nhìn Tao, đây là lần đầu tiên ông gặp cậu. Trong mắt ông chợt lộ rõ ý bất ngờ, khoé mắt rưng rưng rồi nước mắt rơi lã chã, ông quay phắt người 2 tay tóm chặt vào bắp tay Tao, môi lắp bắp:
-Cậu...cậu Tử Thao? Tại...tại sao...cậu lại ở đây? Chẳng phải...cậu..cậu đã...đã....
Lời nói chưa dứt, phía sau có người đi vọt tới tách 2 người ra, Mas để Tao đứng sau lưng mình, đưa tay đặt lên vai người già đang nức nở trấn an:
-Lão Hoàng... Ông già nên lẩm cẩm mất rồi... không...không phải là Tử Thao đâu. Đừng như thế cậu ấy sẽ sợ mà bỏ đi đấy...
Lão Hoàng đưa tay quệt hai hàng nước mắt, nghiêng đầu qua nhìn Tao đang rất hoang mang đằng sau Mas.
-Nhưng...nhưng quả thật là rất giống. – ông khẽ thở dài.
Kris đi tới, kéo Tao về phía mình rồi giận giữ nói:
-Rốt cuộc mấy người có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra không? Từ chuyện vô cớ bắt người đến chuyện nói tôi có cái gì đấy, xong bây giờ lại đến cậu ấy giống ai nữa? Nếu không thể giải thích thì lập tức để chúng tôi về!
-Anh đừng giận như vậy...tất cả ngồi xuống đi rồi tôi sẽ giải thích rõ ràng. Cứ bình tĩnh...được không? – Rose và Jame vừa tới đã nghe thấy Kris to tiếng nên Rose đã nói mấy câu trấn an anh.
-...Cô có biết cô ăn nói nhẹ nhàng trông chướng mắt lắm không? – Kris ngó lơ ý muốn "hoà bình" của người kia, tiếp tục bộc lộ máu "xã hội đen" của mình.
Rose cau mày định nói gì xong lại thôi, bàn tay bám chặt cánh tay Jame không cho anh trai mình xông tới đả thương người kia. Không khí vô cùng căng thẳng, chỉ đến khi Tao quay ra mặt đối mặt với Kris, dùng đôi mắt long lanh đen láy của mình nhìn cậu ấy khuyên nhủ:
-Chúng ta cứ ngồi xuống nghe họ nói được không? Đằng nào thì cũng có được về đâu...Kris?
Kris nhìn cậu chằm chằm, khẽ gật đầu qua loa rồi ngồi xuống một chỗ ở cái bàn tròn. Mọi người cũng dần dần ngồi xuống đầy đủ. Mas như người mất hồn, sau khi chứng kiến cảnh "mắt đối mắt" của 2 người kia trong lòng cậu dâng lên cảm giác chua xót và buồn khôn xiết, cậu biết họ có gì đó đặc biệt từ khi Tao khóc khi thấy Kris. Kris chỉ hỏi Tao rất nhẹ nhàng vô tư không có tình ý gì mà đã làm Tao khóc ra một cách nhẹ nhõm còn cậu dùng giọng đầy yêu thương hỏi cậu rằng "Tại sao em lại khóc?" thì cậu khinh bỉ không thèm trả lời mà dùng ánh mắt đầy phẫn uất đáp lại. Biết Tao không phải là người kia nhưng trong lòng lại vẫn to gan mà dám mơ mộng viển vông, mong chờ một điều kì diệu nào đấy sẽ xảy ra.
Người mất hồn không chỉ có Mas-ông anh cả, mà có cả một cô em gái đang đờ đẫn đứng một góc. Jame lay lay cánh tay Rose gọi cô:
-Rose? Em sao thế? Mau ra bàn...
-Em không ổn rồi... – Rose cúi cằm mặt xuống đất, đưa tay phải lên ôm ngực trái, đấm đấm vài cái như tự trách móc bản thân.
-Đừng như thế. – Jame chặn hành động của cô lại, dùng cả 2 tay nắm chặt tay cô. – Em đừng như thế có được không?... Đừng để ý đến cậu ta nữa...Cậu ta tính khí như vậy sau này sẽ không đối xử tốt với em đâu. Hơn nữa...còn có 2 anh trai của em luôn sẵn sàng cho em dựa dẫm cơ mà?
Rose ngước lên nhìn Jame, đôi mắt cô long lanh ngấn nước mắt cố kìm nén cảm xúc. Gạt tay Jame ra cô quay người đi ra bàn, để lại một câu rất nhỏ nhưng vẫn đủ làm Jame nghe thấy, nghe xong cậu chỉ đứng bần thần thêm 1 lúc, cô đã nói :
-Anh có phải là anh ruột em đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz