Longfic Exo Magic Land
Quan sát các con đều không thấy động tĩnh vài vị phụ huynh cũng bắt đầu khuyên giải:
-Ba mẹ rất đau lòng nhưng việc thực hiện các điều kiện của mấy quốc vương ấy dù chưa biết là gì cũng đã thấy đầy mùi khó khăn.
-Phải rồi. Nếu các con đồng ý kết hôn một năm ở trên này tận 300 ngày,chỉ phải xuống dưới đấy 65 ngày thôi. Coi như một kì nghỉ hè. Vốn cái họ muốn cũng không phải người mà là sức mạnh.
-Mấy đứa cũng không phải chịu nhiều vất vả. Sẽ được coi như ông chúa bà hoàng ở đấy. Có khi còn được gọi là Thánh Thần!
Mấy điều này nghe có vẻ thú vị nhưng thực chất chẳng hay ho chút nào. Bố mẹ dằn lòng chút bao nhiêu yêu thương mà nuôi con từng ấy năm khôn lớn giờ bảo các con phải đi như vậy cũng thật sự đau đớn lắm. Phải cho con lấy người nó yêu rồi nhìn nó hàng ngày chứ. Dù là 1 phút hay nửa giây cũng không muốn cách xa theo kiểu như vậy chứ đừng nói hơn 2 tháng trời. Chẳng qua khi xưa thời thế bắt buộc,sức cùng lực kiệt không thể chống đỡ nổi mới đành chấp nhận Kí Ước. Nếu không chấp nhận đảo JT này cùng Jeju dưới kia cũng đã sớm hoá thành tro bụi. Không thể vì lợi ích bản thân mà làm tổn hại đến tính mạng của hàng nghìn người khác.
Xiumin nghĩ tới đóng băng cả nước trong cốc, nắm tay bóp chặt cái cốc đến vỡ tan từng mảnh đâm vào tay mà máu chảy thành dòng, tê buốt, xót xa. Yixing thấy thế liền chạy tới chữa trị. Quả nhiên vết thương lành lại. Càng chứng minh sức mạnh không phải là đùa,không phải vô duyên vô cớ mà có,và chuyện kia cũng là thật!
Bầu không khí yên lặng bao trùm, chưa bao giờ những con người này nghiêm túc đến thế. Đây là quyết định cho tương lai của bản thân cũng như cho nhiều người. Nếu sai,có thể trả giá bằng cả tính mạng. Không thể vội vàng!
-Thôi được rồi,các con hãy về nhà suy nghĩ thật kĩ sáng mai hẵng trả lời. Thời gian tuy gấp rút nhưng cũng không thể bắt ép các con. Đáng nhẽ ra vẫn còn thời gian nhưng một khi họ đánh hơi thấy 12 sức mạnh đã trỗi dậy thì sẽ nhanh chóng gửi ám hiệu tới thôi. Hãy suy nghĩ thật thấu đáo. Phụ huynh chúng ta về trước.
Nói xong Xiau lão gia cũng không đành lòng mà nắm tay vợ đi vào nhà. Các phụ huynh khác cũng lần lượt đi về,trên mặt ai ai cũng biểu lộ tâm trạng xót xa đau buồn. Nhưng thật sự là không có cách nào khác. Tất cả chỉ còn tuỳ thuộc vào lũ trẻ. Ôi những đứa con "ngây thơ-trong sáng-thuần khiết" của chúng tôi.
12 người lẳng lặng ngồi lại. Ánh mắt dính xuống dưới đất,qua nửa ngày cũng không nói bất kì lời nào. Chuyện này thực sự đáng sợ như vậy sao? Khiến cho Chanbaek cười nói suốt ngày cũng chỉ biết im hơi lặng tiếng nắm tay nhau run nhè nhẹ. Trời càng về đêm gió càng mạnh,đem từng cơn lạnh buốt mà cào cấu vào da thịt chỉ được phủ một lớp pijama mỏng manh. Từng mái tóc khẽ bay bay, không khí bây giờ chỉ còn mùi của gió trời chứ chẳng còn những hương thơm thì những vỉ nướng thịt ngút khói,mấy cái vỉ nướng ấy đã tắt lâu rồi. Thật sự là đã tắt ngúm, không có dấu hiệu của sự sống và hơi ấm.
-Sehun, bớt gió đi 1 chút. – Luhan thì thầm vào tai Sehun rồi dựa vào cậu ấy. Sehun phẩy tay,cơn gió liền biến mất rồi ôm lấy Luhan vào lòng.
Vừa nãy còn có tiếng gió thổi là âm thanh duy nhất nhưng bây giờ không gian chìm vào im lặng một cách đáng sợ. Không một động tĩnh. Họ ngồi cạnh nhau tìm hiểu kĩ sức mạnh của mình. Xiumin vẫn ngồi nghịch vài cốc nước, bên cạnh là Chen loay hoay nhốt vài tia sét nhỏ trong một cái hộp thuỷ tinh lúc nãy được bố Xiumin đưa cho. Suho xoay xoay vài quả cầu nước kích cỡ viên bi qua những ngón tay,Lay bên cạnh cứ chạm liên lục vào những cánh hoa,bông hoa cứ héo rồi lại tươi rồi lại héo...liên tục như vậy. Chanyeol tạo những ngọn lửa trên đầu ngón tay,Baekhyun trong lòng cậu cứ mỉm cười theo những trò đùa ấy,thỉnh thoảng cũng phát sáng lòng bàn của mình rồi bao lấy những ngón tay của Chanyeol,Baekhyun không hề thấy nóng hay có dấu hiệu bị bỏng. Ở bàn bên cạnh là Sehun nâng cái thìa lên bằng sức gió Luhan cũng dùng sức mạnh của mình tranh lấy,đôi khi thì Sehun tạo những cơn lốc nhỏ tí xíu Luhan chỉ chăm chú quan sát. Tao ngồi lặng thinh kiểm chứng sức mạnh của mình với cái đồng hồ đeo tay. Kyung Soo,Jong In,Kris khác những người kia,họ chẳng làm gì hết chỉ đơn giản là ngồi nhìn lũ bạn của mình. Họ có khi cười khi không nhưng ngay cả lúc cười trông cũng chẳng hề vui vẻ. Lại gần nửa ngày nữa trôi qua... Cuối cùng.... cũng có người chịu lên tiếng:
-Chúng ta.... sẽ đi đàm phán với họ phải không? – Kyung Soo khe khẽ hỏi, giọng hơi run run nhưng có vẻ cũng khá kiên định.
-Chắc chắn là thế rồi. – Jong In ôm Kyung Soo vào lòng,đặt mặt người kia vào hõm cổ của mình rồi nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an.
Mấy người còn lại đưa mắt một vòng nhìn nhau nhưng quả thật khuôn mặt ai cũng biểu lộ duy nhất một đáp án. Họ gật đầu,đồng lòng đưa ra quyết định: cùng nhau đi đến từng vương quốc quái gở kia đàm phán.
-Mấy tên quốc vương ấy muốn gì chúng ta sẽ cho họ! Chỉ cần đủ người bình yên trở về. Chúng ta sẽ làm được! – Kris siết chặt nắm đấm, chưa bao giờ cậu thể hiện nhiều quyết tâm hơn thế này. Không hề bõ công được coi là "Đại Ca",tuy có mấy đứa dù khui mồm chúng nó ra cũng không gọi cậu 1 tiếng "Đại Ca" kể cả khi trước đây cậu đã báo là đúng ra cậu hơn họ 1 tuổi.
-Chắc chắn là làm được rồi. Chúng ta sẽ mạnh hơn mỗi ngày. Mọi người đừng lo lắng nữa. Đáp án đã có,thời gian sẽ cho chúng ta biết đấy là câu trả lời đúng hay sai. Nhưng mình tuyệt đối tin tưởng đây là đáp án hoàn hảo nhất. Nào về đi ngủ thôi, ngoài này rất lạnh,khổ thân Sehun khống chế gió nãy giờ. Mọi người ngủ ngon nhé. – Suho vừa nói vừa mỉm cười nhẹ nhàng,nói xong liền khoác vai Yixing đi về hướng nhà họ.
Mọi người cũng cảm thấy yên lòng hơn. Nhìn nhau cười rồi chào tạm biệt. Thực sự là bạn bè còn ở bên nhau ngày nào cũng không phải lo lắng ngày đấy. Họ tin tưởng nhau tuyệt đối. Tình bạn sẽ giúp người ta trải qua những ngày tháng khó khăn nhất.
-Xiumin~ Hôm nay mình qua nhà cậu ngủ nhé? – Chen ôm Xiumin từ sau lưng, cậu biết Xiumin rất thích được ôm như vậy.
-Ừ. Đương nhiên là được rồi. – Dĩ nhiên là Xiumin vui vẻ nhận lời rồi kéo luôn Chen về phía nhà mình.
Ở cách đấy không xa:
-Baekie~ Em nghe thấy không?
-Nghe gì? – Baekhyun giả vờ không biết, cậu biết thừa âm mưu của con sói Park Chan Yeol.
-Xiumin cho Chen qua nhà ngủ kìa. Liệu anh có thể qua nhà vợ ngủ hay không? – Chanyeol hí hửng mong chờ câu "Em đồng ý". Thế nhưng mà:
-Tuyệt đối không được!!! Người ta đâu có nhóm máu D như cậu! Tớ! Còn! Trẻ! Con! Chưa muốn vào đời! – Baekhyun phũ phàng từ chối.
-Huhuhuhu... - Chanyeol đưa tay lên ôm mặt giả vờ khóc.
-Đừng mè nheo a~
-Huhuhu... - lau lau đi giọt nước mắt vô hình
-Chanyeol~
-Huhuhu~~~
-Park Chan Yeol!
Ơ Baekhyun cáu rồi à? Không đồng ý thì thôi vậy. Đời còn nhiều cơ hội. Chẳng qua đêm nay Chanyeol muốn ôm Baekhyun ngủ như 2 đêm trước thôi mà. Chanyeol liền ngừng giả khóc rồi cười toe như thường.
-Thôi được rồi. Tớ đùa một chút thôi. Baekhyun của tớ ngủ ngon nhé. – Chanyeol đưa tay xoa xoa đầu cậu bé kia.
Baekhyun chả hiểu sao lại thấy cảm động và tha thiết yêu thương con người trước mặt thế. Cậu nhón chân, đưa bàn tay xinh đẹp áp lên má người kia kéo mặt người đấy xuống...
-Chụt! Goodnight kiss~ hì hì. – Hôn xong má cả hai ửng hồng rồi ôm nhau thêm một chút rồi mới tạm biệt mà về nhà.
Lại ở trước cổng một nhà khác:
-Kyung Soo ngủ ngon nhé~ Tớ sẽ dịch chuyển đến nhà cậu bất cứ khi nào tớ nhớ cậu,hoặc là khi cậu ngủ~
-Jong In à...như thế rất đáng sợ...
Và tiếp tục ở một nơi xa xa:
-Luhannie~ Sehun cũng muốn ngủ với cậu~
-Cậu chắc chắn là không phải nhóm máu D giống Chanyeol?
-Ừm! Thề! Hứa! Đảm bảo đó! Chỉ ôm ôm thôi. – nói xong liền giơ hai ngón tay nghiêm túc thề thốt.
-Vậy thì được~ - Luhan kéo luôn người kia vào nhà.
Không gian ở sân Magic Land lại được trả lại sự yên tĩnh. Nhưng lần này tâm trạng những chủ nhân của nó đã tốt hơn nhiều rồi. Tâm lí tuổi mới lớn tuy dễ bị đả kích nhưng cũng rất vững vàng, tất cả là nhờ có những người bạn tốt luôn ở bên cạnh. Giờ này tuy có người chăn đơn gối chiếc thui thủi nằm một mình,có người lại có gấu ôm 37 độ C nằm cạnh cả đêm,ấm áp ôm nhau mà ngủ. Bài học rút ra trong hôm này là : Không nên có nhóm máu D !!
Sáng hôm sau,12 chàng trai vẫn đi học như bình thường chỉ đến lúc trưa về thì Baekhyun, Luhan và Kyung Soo kéo nhau đi đến 1 tiệm Salon. Và thêm 1 điều kì lạ nữa là nhất quyết không cho mấy "anh chồng" đi theo. Vì thế nên Chanyeol,Jong In,Sehun hậm hực về nhà.
Họ vừa bước vào trong,đây là một Salon lớn có quy mô gồm 2 tầng. Khách hàng rất đông ngồi gần kín hết các ghế. Sau khi ngó lơ lời mời chào của nhân viên, Baekhyun kéo tay Luhan đến 1 kệ sách lớn chứa rất nhiều các cataloge, ngón tay xinh đẹp dò lên gáy sách rồi rút lấy một quyển đưa đến trước mặt Luhan.
-Cậu xem cái này đi. – Baekhyun nói với giọng chuẩn bị tố cáo 1 gì đấy.
Luhan cũng yên lặng mà giở quyển cataloge mang tên "Hair Color Collection" ra,ngoài bìa nhìn cũng bình thường,trông giống như 1 quyển sổ tự làm hơn là của 1 tạp chí thời trang nào đấy. Lật từng trang từng trang, càng lật mặt Luhan càng tối xầm, hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại,môi dưới lại tự động cong lên biểu đạt tâm trạng không hài lòng. Baekhyun và Kyung Soo đứng cạnh nhìn Luhan rồi lại nhìn quyển cataloge rồi lại nhìn lên theo dõi sự biến đổi trên khuôn mặt Luhan. Đúng lúc đấy có 1 chị nhân viên đi tới nhìn 3 người bọn họ cười cười nói nói:
-3 em học sinh,đến làm tóc hay gội đầu vậy? Ra ghế ngồi chị sẽ sắp xếp người làm cho các em nha~
Luhan liếc mắt nhìn chị đó 1 cái rồi đưa lên quyển cataloge ra trước mặt người nhân viên, ánh mắt không rời khỏi thứ trên tay:
-Cái này...
Người đó không thấy thái độ trên mặt Luhan tiếp tục cười nói:
-Aaa~ Cái này rất đẹp phải không? Trong đó có đầy đủ các màu tóc đang thịnh hành cho nam...
-Ý tôi là người trong này! – Luhan cướp lời, không để cho chị kia quảng cáo nữa.
-Àaa~ Cậu người mẫu tóc trong đó rất đẹp trai phải không? Quyển cataloge này rất được nhiều người yêu thích. Nói nhỏ cho mấy em biết nhé, rất nhiều cô gái đến đây làm tóc chỉ để cầm quyển cataloge này ngắm người ở trong thôi,ở phía kia cũng có mấy người cầm quyển tương tự nha~. Dạo này cậu người mẫu đó chuyển sang để tóc màu hồng giống em đó, em nhìn tấm trang cuối xem, em cũng là fan hâm mộ cậu ấy giống mấy chị kia phải không a~? – Chị đó thản nhiên trình bày, nụ cười này trong mắt ai đấy trông rõ là trêu ngươi...
-Mấy tấm ảnh trong này không giống cậu "người mẫu" đó tự nguyện chụp. Mấy người chụp lén cậu ấy phải không? – Kyung Soo cầm lấy quyển cataloge từ tay Luhan, cố tìm rõ đầu đuôi cho cậu bạn của mình hạ hoả. Luhan đang tức đến không nói ra câu nào, răng cắn chặt môi, mắt gần như bắn ra lửa.
-Ơ...cái này....- chị đó bí lời, không biết giải thích ra sao?
-Chị có biết việc này có thể gắn tội danh lạm dụng hình ảnh của người khác để sinh lợi không? Có khi còn có thể coi là hành động quấy rối, làm ảnh hưởng đến danh dự và nhân phẩm của người khác. Hơn nữa đã đi chụp trộm làm mẫu tóc thì chụp tóc cậu ấy là được rồi sao lại có nhiều tấm ảnh chụp lúc cười nói rồi chụp cả người lúc cậu ấy đi lại. Mấy người đúng là biến thái!! – Kyung Soo "buộc tội".
Baekhyun đứng cạnh gật gù theo từng lời Kyung Soo nói rồi lên tiếng:
-Bạn tôi nói không sai. Mấy người chuẩn bị tinh thần ra toà đi. Hôm nay người trong quyển cataloge này không có ở đây, nếu cậu ấy cũng đến và nhìn thấy thì đã thổi bay cái Salon ngớ ngẩn này đi rồi. -nói xong lại quay sang Kyung Soo- Nhưng Kyung Soo à...đây chưa phải là tất cả, lát nữa lên tầng 2 mình sẽ chỉ cho cậu cái liên quan đến Jong In...đừng...đừng quá kích động nhé.
-Cái ...cái gì cơ? – Kyung Soo không tin vào tai mình. Vậy ra không mình Sehun bị chụp trộm mà...mà cả Jong In của cậu cũng bị người ta "lạm dụng". Cậu kéo luôn Baekhyun và Luhan lên tầng hai. Mấy người nhân viên cũng chỉ biết sợ hãi chạy theo sau.
-Chỉ cho mình! – Kyung Soo bắt đầu mất kiên nhẫn.
-Cậu phải thật bình tĩnh đấy...không được tức giận lên giống hôm đánh nhau ở trường. Mình gọi 2 cậu đến đây là vì 3 chúng ta có thể dùng biện pháp "đúng đắn" hơi một chút để xử lí việc này chứ để 3 người kia đến chắc họ đốt sạch cái Salon này mất. Các cậu còn chưa xem mấy quyển mấy người kia dán hình Chanyeol đâu, mình lúc biết cũng rất bực nhưng phải kiềm chế.
-Cậu bắt đầu hiền lành từ bao giờ thế Baekhyun? – Luhan chán nản hỏi. Tâm trí cậu chưa rời được quyển cataloge dưới kia. Người yêu cậu bị người ta chụp lén rồi chia sẻ cho nhau chiêm ngưỡng!!
-Hả? Chanyeol bảo tớ phải biết kiềm chế,lúc tớ tức giận trông rất đáng sợ...thôi bỏ qua cái đấy đi. Kyung Soo nhìn cái kia... – Baekhyun nói xong đưa tay chỉ về 1 hướng.
Đó là một cái cửa lớn đang được đóng chặt. Ngoài cửa ghi rằng phòng thể hình và nhuộm da. Và đương nhiên điều mà họ chú ý đến không phải mấy con chữ nhàm chán mà là hình 1 người với làn da chocolate khoẻ khoắn đang nâng tạ tập thể hình, mồ hôi ướt đẫm mái tóc và chảy xuống cơ thể đẹp như tượng tạc của người kia. Bực nữa là tấm hình phải do bằng khổ giấy A0,có khi còn hơn thế, mọi đường nét cơ thể phô lên rõ ràng,không ai khác chính là Kim Jong In. Kyung Soo tiến tới giật mạnh tấm hình kích cỡ đại bự,vò nó nhăn nhúm. Nhân viên xung quanh hoảng hốt, chị nhân viên ban nãy tiến tới giãy bày:
-Cái này tuyệt đối không phải chụp trộm. Là trong một quảng cáo của cậu ấy rồi chúng tôi lấy hình ra dán lên. Thật xin lỗi vì chưa xin phép chủ tấm hình này,các cậu có thể bỏ qua được không? Thật ra chúng tôi chỉ là nhân viên nên không biết gì nhiều,tất cả những cái này là do cô chủ của chúng tôi mang tới. Mấy tấm hình của cậu Sehun hay cậu Chanyeol gì đấy là do cô ấy phái người đi chụp. Mấy cậu hình như học chung trường với cô ấy chắc sẽ biết, chúng tôi cũng tưởng họ là bạn của cô ấy nên mới đồng ý cho cô ấy sử dụng hình ảnh của mình. Thành thật xin lỗi.
-Cùng trường? Chủ Salon này là ai? – cả 3 tiểu mỹ thụ lườm lườm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz