[LONGFIC/EDIT] [KRISTAO] Học Viện SM
Chap 9: Cắt Đứt
Sau 3 ngày mọi người được phép vào thăm Lộc Hàm.Cậu ngồi trên giường nhìn bạn bè tươi cười :
- Hey , làm mọi người lo lắng rồi.Em không sao hết.
Tử Thao dứ dứ nắm đấm vào mặt Lộc Hàm gắt :
- Sau này còn làm trò như vậy nữa thì đừng trách nha.
Lộc Hàm dẩu môi phụng phịu :
- Biết rồi.Sau này sẽ không tái phạm nữa , được chưa hả chủ nhân?
Kim Mân Thạc nhìn khuôn mặt tươi cười ra vẻ không có gì của Lộc Hàm mà lòng cảm thấy đau nhói và căm phẫn.Anh quay mặt ra phía cửa sổ cố ngăn cảm giác xúc động của mình. Mân Thạc yêu Lộc Hàm đã rất rất lâu.Lâu bằng thời gian cậu yêu Thế Huân.Thật trớ trêu , 2 người bạn thân lại thích cùng một người.Anh chấp nhận đứng bên cạnh nhìn cậu vui vẻ cùng Thế Huân nhưng không bao giờ chấp nhận việc cậu đau khổ vì tên kia ( Thế Huân ca ý ).Nếu Lộc Hàm đã dứt với Thế Huân thì anh nhất định sẽ dành lại cậu.Sẽ chăm sóc , bảo vệ , yêu thương cậu suốt đời.Ý nghĩ đó khiến anh trở nên phấn chấn hơn quay lại nhìn Lộc Hàm ôn nhu hỏi :
- Tiểu Lộc,em muốn ăn gì anh đi mua về cho.
Lộc Hàm nhìn Mân Thạc mỉm cười lắc đầu :
- Em không muốn ăn.Em chỉ muốn trở về nhà thôi.
Ngô Diệc Phàm nghiêm mặt phản đối :
- Không được.Em phải ở đây kiểm tra thật cẩn thận sau đó mới được xuất viện.
Lộc Hàm thở dài bày ra bộ dáng ủy khuất :
- Phàm ca ,em muốn về nhà.Ở đây chán chết đi được.
Ngô Diệc Phàm vẻ sủng nịnh nhẹ giọng dỗ dành :
- Lộc Nhi ngoan ,ở đây khoảng 3 ngày để xem sao , nếu không có chuyện gì anh nhất định để em xuất viện mà.
Tử Thao cũng phụ họa :
- Ngày nào mình cũng đến thăm bạn mà.Dù sao chị Tử Doanh đang nằm ở đây.
Lộc Hàm miễn cưỡng gật đầu .Mọi người chìm vào yên lặng , ai cũng theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.Cửa phòng bật mở , Chung Nhân cùng Tuấn Miên bước vào hướng Lộc Hàm lo lắng hỏi :
- Em khỏe hơn rồi chứ ?
Lộc Hàm cười hì hì gật đầu. Tuấn Miên đặt bó hoa hồng nhung trên bàn bước tới ôm lấy Lộc Hàm trách mắng nhưng giọng nói không dấu nổi vẻ sủng nịnh cùng yêu thương :
- Tiểu tử ngốc , em làm các anh lo lắng lắm đó biết không ? Sau này đừng dại dột như vậy nữa biết chưa ?
Lộc Hàm chỉ biết ngồi đó có gắng nặn ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.Mọi người nhìn nhau dần dần rút ra khỏi phòng trả lại không gian yên tĩnh cho Lộc Hàm.Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại , phải giả vờ vui vẻ với mọi người khiến Lộc Hàm thập phần khó chịu.Cậu với tay lấy chiếc roi trên bàn ra ngắm .Nó đã trở nên sậm đen vì màu máu nhìn thật đáng sợ.Trong đó có cả máu Thế Huân và Uyển Nghi khiến Lộc Hàm bật cười.Cậu đang nghĩ về thời gian 3 năm ngây thơ của mình lúc trước.Ngẫm lại thấy mình giống như một nhân vật phản diện trong phim điện ảnh vậy.Tự nhiên chạy đến phá vỡ một đôi uyên ương ân ân ái ái , trở thành kẻ thứ 3 ai ai cũng ghét.Nếu thời gian có thể quay trở lại , Lộc Hàm nguyện ý buông tay , không bao giờ cố chấp giữ lấy Thế Huân nữa , cũng không ấu trĩ như xưa.3 năm qua một mình nơi đất khách quê người khiến Lộc Hàm ngộ ra rất nhiều điều , cũng dần dần tạo cho cậu vẻ ngoài lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh.Cầm trên tay chiếc roi đi theo mình từ lúc 5 tuổi , Lộc Hàm nắm chặt đôi tay dùng nội lực làm đứt tung sợi roi ra từng mảnh nhỏ.Nghĩ lại cũng thấy buồn cười , cậu học nghiêng về kiếm thế nhưng vũ khí lại là một chiếc roi da vì đơn giản đó là món quà mà Thế Huân tặng nhân ngày sinh nhật 5 tuổi.Cánh cửa bật mở đột ngột khiến Lộc Hàm giật mình ngẩng đầu dậy nhìn nhưng màu đen hiện lên mặt cậu một cách nhanh chóng , cố gắng giữ vẻ thản nhiên , Lộc Hàm tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười ) nói :
- A,, Thế Huân đại thiếu gia lại đại giá quang lâm đến đây.Thật sự khiến tôi thấy bất ngờ.
Thế Huân bỏ qua những lời nói mỉa mai kia , đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn những mảnh vụn của chiếc roi trên sàn nhà không khỏi cảm thấy tim bị siết chặt lại.Anh ngước nhìn Lộc Hàm ôn nhu hỏi :
-Em không sao chứ ?
Lộc Hàm bĩu môi trả lời :
- Vẫn chưa chết được.Tôi cũng rất chiếu cố bản thân mình nha.Nhát dao tự đâm sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng đâu.
Ngô Thế Huân ngồi xuống mép giường đưa tay vuốt ve mái tóc của Lộc Hàm, ánh mắt tràn đầy sự đau khổ khiến cậu bất giác cảm thấy tim mình ngưng đập :
- Em đừng như vậy nữa được không? Chúng ta làm lại từ đầu nhé.
Cố nuốt ngược nước mắt vào trong , Lộc Hàm bật cười mỉa mai :
- Có thể sao ? Anh lấy đâu ra cái ý nghĩ điên rồ đó vậy?Thương hại tôi hả ? Yên tâm đi ,tôi không còn là Lộc Hàm của 3 năm trước nữa rồi.Sẽ không khóc nháo lên đòi sống đòi chết vì bị anh bỏ rơi nữa , vì vậy hãy thu hồi lại những lời lúc nãy đi.À , thông báo cho anh một tin vui , tôi đã tìm ra tung tích của Uyển Nghi , cô ấy hiện đang ở.....
Lộc Hàm chưa kịp dứt lời đã bị Thế Huân ôm chặt cơ hồ không thở nổi biểu thị anh đang tức giận cực độ :
- Anh không muốn biết , anh yêu em .Chỉ cần em ở bên cạnh anh sẽ không cần bất cứ người nào nữa.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai Thế Huân , Lộc Hàm thì thầm vào tai anh
Ghê tởm , Tôi rất xem thường anh Thế Huân ạ
Mấy chữ đó như rút đi sự sống của Thế Huân , thân thể anh cứng ngắt bỏ tay ra nhìn Lộc Hàm sững sờ :
- Em vừa nói cái gì ?
Lộc Hàm thản nhiên nhắc lại :
- Tôi nói anh là đồ ghê tởm , xấu xa, bạc tình .
- Em...
Thấy vẻ mặt khổ sở của Thế Huân , Lộc Hàm vô cùng hả dạ , cậu tiếp tục nói :
- Không phải vậy sao ? Ba năm trước ai đã nói mình yêu Uyển Nghi bây giờ lại nói không muốn biết cô ấy ở đâu.Một người vô tình vô nghĩa như anh không đáng sống trên đời.Tôi thật may mắn khi mình đã không còn dính líu tới anh nữa.
Ngô Thế Huân _một trong tứ đại minh tinh cao cao tại thượng bây giờ nhìn thật chật vật , thê thảm.Đôi mắt đẹp hút hồn kia như bao phủ bởi một lớp sương mờ đau thương.Nếu như lúc đó anh không bồng bột đi quan hệ cùng Uyển Nghi , nếu như anh có thể quan tâm cậu nhiều hơn ,nếu như lúc đó anh không buông tay thì bây giờ mọi chuyện sẽ khác rất nhiều.Nhưng trên đời này không có chỗ tồn tai của 2 từ “ Nếu như”.Qúa khứ mãi mãi không thể thay đổi được và cũng có nghĩa anh mãi mãi mất cậu. Lộc Hàm nhìn dáng vẻ đau thương của Thế Huân bất giác trong lòng cảm thấy mềm nhũn ra.Cậu thở dài nhẹ giọng nói :
- Huân ca , dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã với nhau.Chuyện cũ cũng đã đi vào dĩ vãng rồi , em không còn nhớ đến nữa.Sau này đường ai nấy đi .Nhớ tự chiếu cố cho bản thân của mình nha.
Thế Huân cố gắng trấn tĩnh hỏi :
- Thật sự không có lựa chọn khác?
Lộc Hàm khó khăn gật đầu.Anh nhẹ thở dài quay mặt đi không quên nhắc nhở :
- Mau chóng bình phục.Mùa đông tới rồi , nhớ phải giữ ấm cho bản thân , không được diện đồ ngắn ra phố , không nên lui tới vũ trường , Bar quá thường xuyên.Không được ăn những thứ linh tinh ngoài phố nhé.Tạm...biệt.
Sau khi Ngô Thế Huân rời khỏi , Lộc Hàm úp mặt xuống gối nức nở.Tại sao anh lại ôn nhu như vậy , thà cứ lạnh lùng mà quay mặt đi như 3 năm về trước có lẽ sẽ khiến cậu dễ chịu hơn.Làm thanh mai trúc mã để làm gì ? Lớn lên bên nhau từ nhỏ đến lớn thì sao chứ ? Cũng chẳng bằng một vị hôn thê từ trên trời rơi xuống.Tâm Lộc Hàm không khỏi cảm thấy lạnh đi vài phần.
Ngô Thế Huân vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện vô lực tựa vào gốc cây ven đường đưa 2 tay úp lên mặt.Một giọt nước mắt long lanh dưới ánh nắng mặt trời nhợt nhạt nhìn thật đẹp.Trong lòng Thế Huân lúc này cảm thấy như có hàng vạn mũi tên xuyên qua .Báu vật mà anh nâng niu trên tay bây giờ đã không cần sự bảo hộ của anh nữa rồi.Ngay cả lời giải thích cũng không thể nói ra vì Thế Huân hiểu rõ Lộc Hàm không bao giờ tin.Tính cậu tuy trẻ con nhưng lòng tự trọng cao hơn trời sẽ không nghe lời của anh giải thích.Nếu đã không thể bảo hộ cho Lộc Hàm nữa thì chẳng còn lý do gì anh lại lưu lại nơi này. Ngô Thế Huân bước chân nặng nề hướng đến chiếc ferrari của mình mà lái đi. Hoàng Tử Thao nhìn theo dáng đi cô độc kia bất giác thở dài.Qủa thật cậu không hiểu chuyện giữa 2 người họ cho lắm vì lúc đó đang vùi đầu vào chém giết nhưng Tử Thao có thể nhận ra được họ yêu nhau một cách sâu sắc chỉ là không tìm ra được gút mắt để giải tỏa thôi.Hiazz , thật là đau đầu với mấy chuyện tình cảm kiểu như vầy.
- Học đệ có hứng thú nhìn trộm con trai nhỉ ?
Tử Thao giật mình quay lại .Cậu cũng chẳng lạ gì việc Diệc Phàm cứ như hồn ma đứng sau cậu .Dù sao tu vi của Diệc Phàm cũng cao hơn cậu một bậc.Liếc mắt nhìn Diệc Phàm , Tử Thao sẵng giọng :
- Liên quan đến anh sao hả heo đực giống?
Ngô Diệc Phàm nhăn mặt , dưới ánh chiều tà càng khiến anh trở nên thập phần quyến rũ :
- Có cần phải nói khó nghe như vậy không ?
- Bộ không phải sao ?- Nói rồi cậu quay bước đi
Không muốn tranh cãi với Tử Thao, Diệc Phàm im lặng đi theo cậu khiến Tử Thao ngạc nhiên quay đầu lại nhìn:
- Anh đi theo tôi làm gì ?
Ngô Diệc Phàm đứng sững lại bối rối.Anh tự dưng muốn bật cười vì thái độ của mình.Cư nhiên lại không khống chế được suy nghĩ của mình khi đứng trước Tử Thao. Ngô Diệc Phàm mất bình tĩnh quay lưng lại không quên giải thích :
- Tôi nhầm đường.
Trong ánh nắng nhợt nhạt của mùa đông phảng phất 2 bóng dáng quay lưng về phía nhau nhưng lại trở nên đẹp đôi một cách kì lạ.Tựa như một đôi trời định.....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz