Longfic Chong Ngoc Skydragon Cover
42. Đôi Lứa Xứng Đôi
Sau khi kết thúc buổi họp báo, bọn họ còn lo lắng sẽ liên tục bị bám theo. Song, không ngờ, ngoại trừ các bài báo in ngày hôm sau, còn lại là không có thêm tin tức gì nữa, cũng không có tòa soạn nào bám theo họ nữa.
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, liền cảm thấy lo lắng. Bởi vì, sau khi kết thúc họp báo, Chaerin liền bị bác sĩ yêu cầu nhập viện dưỡng thai.
- Rinrin, em muốn ăn gì à?Mấy ngày nay, anh đều ở trong bệnh viện cùng cô, mỗi ngày đều chạy xung quanh cô hỏi han, sợ cô bị lạnh, bị đói. Anh giống như một con gà mái mẹ tận tâm với đàn gà con. - Yoongie à, em vừa ăn xong mà, không ăn thêm nữa đâu.Kéo tay anh, muốn anh ngồi xuống, không cần vây quanh cô nữa.Mấy ngày qua, anh đều ngoan ngoãn nghe lời người lớn, luôn quan tâm đến bữa ăn, giấc ngủ của cô. Có lẽ, anh không hề biết chăm sóc cho người khác là như thế nào, song, cứ cách vài phút anh lại hỏi, giúp cô tất cả mọi việc. Anh khiến cho cô vừa tức lại vừa thương. Thương vì anh luôn lo lắng cho mình, còn tức vì anh suốt ngày hỏi nhiều.
- Vậy uống chút gì nhé?Không muốn ăn thì chắc là muốn uống rồi? Anh nghiêng đầu nhìn, chờ cô trả lời.Lắc đầu, hai ngày nay, cô bị anh lấy đầy bụng rồi, hoàn toàn không có cơ hội để đói bụng nữa.
- Vậy em đi ngủ đi.Rinrin không muốn ăn, không muốn uống, vậy nhất định là buồn ngủ rồi.Anh lập tức đứng dậy, định đỡ cô nằm xuống.
Thấy thế, cô liền cảm thấy dở khóc dở cười, cô thật không biết nên nói gì với anh nữa. Cô vẫn luôn bị anh bắt nghỉ ngơi, cho đến cách giờ ăn nửa tiếng mới chịu, hiện tại, mới ăn chưa đến 1 tiếng, đã bắt cô ngủ rồi.
Thế nhưng, cô ngoại trừ ngoan ngoãn nằm xuống, thì chẳng thể làm được gì. Nếu cô không chịu nghe thì anh sẽ gọi cho mọi người ngay lập tức, sau đó sẽ là một trận diễu binh ngay. Cô thật không muốn bị như vậy đâu, bị một người quấy rầy là quá đủ rồi.
- Rinrin không nhắm mắt sao?Thấy cô mở to mắt, một chút buồn ngủ cũng không có, anh khó hiểu hỏi. Ngủ thì phải nhắm mắt lại chứ? Vì sao cô cứ mở mắt vậy? - Yoongie ahh... Cô thật không buồn ngủ mà, dù sao thì vẫn không thể để hai người mắt to trừng mắt nhỏ được. Bởi vì, ngoại trừ lúc anh đi ngủ ra, còn lại là anh đều mở to mắt, nhìn cô chằm chằm. - Sao thế? Sao thế?Vừa nghe cô gọi mình, anh liền lo lắng ngồi thẳng người, chân tay luống cuống, nhìn cô. - Em muốn ngồi dậyCô không muốn ngủ đâu, mấy ngày nay, hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cô sắp lăn đến nơi rồi. - Không muốn ngủ sao?Anh nghiêng đầu nhìn cô, anh bắt đầu rối tung lên rồi. - Đỡ em ngồi dậy đi. Seobang ahh~Lạy chúa, cô chưa từng làm nũng với ai như vậy đâu.Vươn tay đỡ cô ngồi dậy, trong đầu anh vẫn còn đang thắc mắc một vấn đề. - Rinrin
Sau khi ngồi dậy, nhìn vẻ mặt hoang mang của anh, cô có chút khó hiểu, chẳng biết anh đang phiền não gì đây.
- Anh làm sao vậy?
- Em không muốn ngủ. Không lẽ là muốn ăn cơm?Nhưng mà, chẳng phải bọn họ mới ăn xong sao?Đây là chỗ mà anh nghĩ mà không ra. Appa và các anh chỉ dặn anh phải liên tục hỏi cô xem có đói chưa, khát nước không, có muốn ngủ không, cho nen, anh thật sự chẳng biết làm thế nào nữa. Nếu là muốn ăn cơm thì anh còn rất no mà.
Lần này, cô có muốn nhịn cười cũng chẳng được, cô liền cười to một trận, cười đến chảy cả nước mắt.
Thấy cô cười, anh càng thêm mờ mịt, hoang mang sờ gáy, anh thật sự không biết cô đang cười gì nữa.
Lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cô cố ngừng cười, nghiêm mặt nói với anh. - Yoongie, hiện tại em không muốn ăn gì, cũng không muốn uống nước, lại càng chưa muốn ngủ. - Vậy em muốn làm gì?Appa nói anh phải chăm hỏi, anh cũng rất ngoan ngoãn hỏi, nhưng sao có thể không muốn gì chứ?Cô nhấc lên góc chăn, muốn anh ngồi vào đó.
- Bây giờ, em muốn anh nói chuyện với em.
Lần này, anh càng thêm khó hiểu, vẻ mặt bối rối nhìn cô nhấc góc chăn lên, anh lẩm bẩm. - Appa chưa hề nói mình có thể ngồi lên đó mà?Bây giờ anh phải làm sao đây? Hay gọi điện về hỏi cha?Bởi vì Kwon Yang có dặn đi dặn lại, nếu anh không thể chăm sóc tốt cho cô thì sẽ không cho ở cùng cô nữa. Cho nên, anh vẫn rất nghe lời ông, ông nói gì, anh đều nghe theo. Nếu có chỗ nào không biết, thì anh phải gọi điện về nhà hỏi.
Ai, anh chồng ngốc này! Cô thầm thở dài trong lòng, rồi hơi cao giọng nói. - Mau lên đây, không thì em sẽ mặc kệ anh đó.Thật là, cứ ngu ngơ như vậy lại càng làm cho cô thêm yêu anh thêm.Vừa nghe cô nói không để ý đến mình nữa, anh lập tức bỏ qua tất cả, vội cởi giày ngồi lên giường. May mà giường bệnh khá rộng nên hai người có thể ngồi thoải mái.
Nhưng là, mấy ngày nay anh đều ngoan ngoãn ngủ ở giường bên cạnh, không dám nằm cùng cô.
Cô dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập của anh, hưởng thụ sự dịu dàng của anh, cô thỏa mãn thở dài.
Anh giơ tay ôm lấy bả vai của cô, để cho cô tựa vào gần mình hơn.
- Rinrin, em không được bỏ mặc anh.Anh vẫn rất lo lắng đó. Trước kia, anh không sợ trời, không sợ đất, bây giờ, anh chỉ sợ Rinrin không để ý đến mình thôi. - Dạ Dựa vào lòng anh, cô im lặng hưởng thụ giây phút này, dần dần cô có chút buồn ngủ.Nhìn khuôn mặt trẻ con mềm mại của cô, anh không nhịn được mà vươn tay ra nhéo nhẹ, cảm thấy đặc biệt thích thú, anh liền nhéo thêm vài cái.
Cô hất cái tay nghịch ngợm kia ra, cô trách nhẹ. - Em buồn ngủ, đừng nhéo mặt em nữa.Ngây ngốc cười, rút tay về, anh nhẹ nhàng ôm cô, để cô có thể ngủ thoải mái.
Chỉ một lúc sau, hô hấp của cô liền trở nên đều đều, chứng tỏ cô đã ngủ rồi. Anh ôm cô, vì quá nhàm chán mà một lát sau cũng ngủ luôn.
Vì thế, hai người cứ dựa vào nhau mà say ngủ.
Dara vốn muốn đến nói chuyện với bạn, nhưng vừa mới mở cửa ra, đã thấy một cảnh ấm áp nay. Cô lập tức đóng cửa lại, để cho khoảnh khắc đẹp này cứ thế tiếp tục. _End Chap 42_
Tội nghiệp má Da~~~ Cơ mà chap này 'ngọt' quá~~~Hôm nay ở Nha Trang mưa đó ~ Có ai là dân Nha Trang không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz