Longfic Bts Fanfiction Girl Bao Boi A Dung Hong Chay Tron
Kook và Mi sau một màn tình tình tứ tứ cũng dắt tay nhau về nhà . Vừa vào nhà , Jang nhảy vào ngay :
- Kinh kinh , đã thành đôi rồi cơ đấy ! Nhớ trả công cho ta nghe chưa ! Công ta lớn lắm luôn đó !
- Yên tâm là cô sẽ có phần ! Mà thằng Min với Eun sao rồi ? Thành không ? - Kook cũng nhìn ra được là Min chưa về
" Doegopa noyeoppa ... " Điện thoại Jang rung lên vội vàng hơn mọi ngày
- A lô , Min huyng , sao rồi ? - Một dự cảm không lành bao trùm lấy cô khi nhấc điện thoại lên
- Em thấy Eunie đâu không ? Huyng hẹn em ấy ra từ 1h30 phút trước mà không thấy em ấy đâu cả - Min vội vã
- Hả ?.... Huyng.. còn ở đấy không ? - Jang cố gắng bình tĩnh nói r từng chữ
- Còn , có việc gì sao ?? - Nghe giọng Min bây giờ hiện rõ vẻ lo lắng
- ĐỒ NGỐC , HUYNG MẤT VỢ RỒI ! - Jang hét vào điện thoại xong dập máy rồi phóng thẳng ra khỏi nhà , không cầm theo áo khoác trong khi trời bên ngoài đang dần lạnh về đêm
Jang chạy , cô chạy như không cần biết xung quanh mình là gì nữa . Đụng đến người thân của cô hẳn là muốn chết rồi ! Cũng lâu không khởi động chân tay , chơi thôi !
Đến đúng nơi mà 3 tiếng trước cô vừa rời khỏi , Jang thấy Minie huyng đứng hình ở giữa màn tỏ tình mà Jang , Kook và Min dựng lên dành cho Eun . Vừa thấy Jang , Min lập tức lao tới , lắc lắc người Jang ( Au : Khổ quá con Jang nó là người chứ đâu phải sữa đâu mà lắc lắm thế :))) )
- Eunie của huyng đâu ? HẢ HẢ HẢ ? - Jimin bắt đầu sợ
- Ai bảo huyng không biết giữ ? Huyng hỏi em thì em cũng.....
Đang nói giở thì Jang nhìn thấy một vật lóe sáng gần đó . Cô vội chạy ra đó , cầm vật đấy lên :
- Eunie..... đã bị ám hại - Jang gằn từng chữ một
- SAO ? ÁM HẠI ? - Tae + Min + Mi + Kook + Hye + Yang + Hope + Ga + Jin + NamJoon đồng thanh . Mọi người sau khi thấy Jang chạy khỏi nhà thì cũng lo lắng không kém nên chạy theo để xem đã sảy ra chuyện gì . Không ngờ....
- Chia nhau ra tìm hết bãi biển này . Mi và Yang , xung quanh nhà ; Kook và Min , phía đông ; Tae và Hye , phía tây ; Hoseok và YoonGi : phía đông ; Jang , Jin , NamJoon... hướng biển . Nhanh còn kịp - Jang lộ ra vẻ mặt lạnh lùng chưa từng thấy . Gì chứ động đến người thân cô là không xong đâu !
- Jang à , em là con gái đấy ! Sao em có thể đi hướng biển được chứ ? Để anh đi ! - Tae nói chắc chắn
- Mọi người bắt đầu tìm hướng của mình đi - Jin lên tiếng
- TaeTae à , anh nói gì vậy chứ ? Anh sẽ đi cùng em mà ! - Hye nũng nịu
- Tae và Hye , một là bắt đầu tìm kiếm , hai là mời hai người về cho , em có thể tự tìm - Chưa ai từng thấy Jang quyết đoán thế này
- Này , cô không phải dọa ! Tae , mình về thôi ! - Hye khoác tay Tae
- Cô bảo ai về ? Cô biết người cần tìm ở đây là ai không hả ? Nếu cô muốn thì về đi ! - Lần đầu tiên Tae nặng lời với Hye . Nhìn Hye với ánh mắt bắn ra lửa , Tae hất tay Hye ra và đi về phía đã phân công .
- Taehyung , em giận anh - Hye bĩu môi tỏ vẻ dễ thương trong khỉ chả ai quan tâm đến lời cô nói . Hye biết thế nên dậm chân bước về nhà . " Động vào đò của HyeRi là không xong đâu ! " Hye vừa đi vừa nghĩ
Mọi người tìm kĩ từng ngóc ngách một , không chừa bất kể một chỗ nào . Eun thật sự là một phần vô cùng quan trọng với Bạng hội . Cô luôn là người cùng với Jimin giúp cho bầu không khí của hội luôn vui vẻ . Mất Eun không khác nào mất đi một Bạng hội luôn vui tươi , tưng tửng vì Jimin cũng sẽ mất đi hi vọng của mình mà chán nản . Mặt biển lúc này yên bình như cố chứng tỏ mình vô tội hoặc đang cố giấu đi thứ gì đó . Một cuộc tình vừa chớm nở , một cuộc tình chưa kịp nở đã lụi tàn...
Một lúc lâu sau , khi sự cố gắng của mọi người dần đi đến tuyệt vọng...
- Không tìm thấy Eun ở đây - Mi và Yang đồng thanh sau khi đã lục lọi khắp mọi nơi mình được phân công
- Không có/ Không thấy / Không tìm được - Một lọat câu trả lời khiến cõi lòng những người đang hi vọng vỡ nát vang lên
- Cô ấy không có ở biển - Jang lạnh lùng nói - Eun không thể biến mất nhanh thế được để em đi tìm thử lại xung quanh - Jang nói xong cũng chạy đi luôn
- Jangie à , bọn anh tìm kĩ lắm rồi... mà - Tae nói với theo nhưng không kịp vì Jang đã chạy vào bụi cỏ gần đấy rồi
Trong bụi cỏ , một vật thể màu đen động đậy nhưng không ai hay biết vì vài giây sau , vật thể đó bị lôi đi mất.....
Sau khi nỗ lực tìm kiếm của tất cả mọi người bị chà đạp một cách không thương tiếc , trời bắt đầu đổ mưa . Jimin khuỵu xuống , một giọt nước rơi xuống , thấm dần vào cát trắng . Rồi lại một giọt , rồi một giọt... Nước mưa hòa lẫn với nước mắt và thấm dần vào từng thớ thịt Jimin . Biển là nơi khiến anh thân thiết hơn với Eun và cũng là nơi bóp chết trái tim rực cháy của anh dành cho Eun . Màn tỏ tình lãng mạn tưởng rằng sẽ thành công mĩ mãn giờ đây chìm trong những hạt mưa trắng xóa . Mưa thật ác độc nhưng cũng hiền dịu . Mưa đến khi con người tuyệt vọng , làm cho tâm trí con người ta buồn thảm nhưng cũng thấu hiểu , hòa cùng với dòng cảm xúc đau đớn đó . Mưa... quét sạch công sức , nhựa sống trần trề và niềm hi vọng của một người con trai....
Mọi người thấy Jimin như thế thì cũng không cản anh , chỉ lẳng lặng đi vào nhà vì ai cũng biết , nếu bây giờ mà đụng đến Jimin sẽ không ổn chút nào . Jang đứng chết lặng ở đó , nhìn Min vô lực . Eun cũng là một người rất quan trọng với Jang . Cô là người mà Jang thật sự rất rất yêu mến . Mất đi Eun không khác gì mất đi một niềm tin to lớn . Jang chầm chậm lê bước trong màn mưa , đến bên dãy ảnh mà cô đã treo lên . Nhẹ lấy tay vuốt lấy khuôn mặt xinh đẹp của người con gái trong ảnh . Jang đột nhiên nhận ra một điều gì đó , mặt cô bỗng nhăn lại , một nụ cười khểnh xuất hiện . Cô đi ra gần Jimin :
- Minie huyng , huyng đừng lo ! Em biết Eun đang ở đâu và em sẽ mang Eun về cho huyng không mất một mảnh nào cả . Huyng vào nhà đi ! Em nghĩ Eun sẽ không vui khi vừa về lại thấy huyng ốm đâu ! - Jang nói nhỏ với Jimin nhưng Min lại nghe rõ từng câu từng chữ một tuy trời đang mưa rất to :
- Một mình em hả ? Có gánh được không đấy ? - Giọng Min lạnh tanh nhưng dường như có chút hi vọng
- Đúng , một mình em , không một ai đi theo hết - Jang quả quyết
Min không nói gì nữa . Anh đứng lên , nhìn Jang cười nhẹ và nói với cô một câu nhưng vì trời mưa rất to nên chỉ có Jang nghe thấy . Cô cười , đẩy anh về phía biệt thự , ra hiệu OK và bước vào một bụi cây...
Khoảng 10 phút sau , Jang đã đứng trước một ngôi biệt thự gần như trong suốt . Nếu không để ý khĩ thì không một ai có thể nhận ra sự tồn tại của tòa biệt thự này cả vì nó được tạo bởi kính và chỉ in trên mình duy nhất màu của bầu trời . Giờ đây , nó đang chìm trong màn mưa dày đặc , im lìm cảm nhận từng hạt mưa rơi xuống rồi cũng lăn xuống đất . Thật cô độc biết bao .
Jang tiến đến gần biệt thự , rút từ trong túi ra một vật mang màu đen huyền bí . Cô ấn vật đó vào mảnh còn thiếu trên đó và một cách cửa dần hiện lên , chầm chậm mở ra . Jang thản nhiên bước vào . Trong biệt thự , một khung cảnh mĩ miều hiện ra . Nội thất với cách sắp xếp tinh tế và mặt sàn lát đá cẩm thạch . Tất cả toát lên vẻ sang trọng tột cùng của chủ căn biệt thự . Nhưng thật sự thì.. tất cả chỉ là dối trá mà thôi ! Jang cười khi nghĩ đến nhưng con nai con đã bị sự hào nhoáng làm mờ mắt để rồi lao đầu vào cái ngục tù của cái tình yêu ghê tởm kia . Thở dài , Jang mong rằng Eun chưa uống thứ thuốc rợn người đó . Mãi nghĩ , Jang chẳng để ý rằng mình đã đến nơi cần đến . Ung dung mở cửa phòng , Jang lạnh lùng nói :
- Dừng lại !
- Mày là a...i ! - Một tên vừa trói xong Eun , quay ra nói . Hắn có lẽ đã bị vẻ đáng yêu của Jang hút hồn rồi !
- Là ai sao ? Bọn mày cần biết à?- Jang mặt lạnh tanh đi đến chỗ Eun nhưng cô bị bọn cớm ngăn lại
- Này cô em , đừng tưởng em có thể bước qua xác bọn anh nhá ! Nhìn em cũng xinh đấy ! Thỏa mãn anh đi , may ra anh nghĩ lại - Tên cớm đầu đàn vuốt mặt Jang
- Thứ nhất , bỏ bàn tay ghê tởm của mày ra . Thứ hai , thỏa mãn anh á ? Thà đi chịch chó còn hơn . - Jang nói xong , lên gối thẳng vào " chỗ nam tính " của tên đó . Lần lượt từng tên một bị cô đánh hạ . Bị đánh cũng không ít , Jang kiệt sức dần đi . Hạ hết bọn cớm , Jang chạy ra chỗ Eun với một chút sức lực còn lại . Eun dường như vừa tỉnh dậy , điều đâu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt với vài vết xước và cánh tay đang nhỏ máu của Jang :
- Mày làm sao vậy Jang ? Sao mày lại bị thế kia chứ hả ? Con này , mày điên rồi hả ? - Eun vừa được cởi trói là hỏi tới tấp , mặt hiện rõ nét lo lắng
- Người cần lo bây giờ là tao này ! Mày có bị sao không ? Có bị chúng nó đánh đập hay bắt nạt gì chưa ? Còn thứ thuốc ghê tởm kia nữa , mày uống chưa hả ? - Vừa nói , Jang vừa xoay người Eun , nhìn tới nhìn lui đến khi không còn gì để nhìn nữa mới buông ra
- Thôi thôi về nhà nhanh lên , mày bị chảy máu rồi kìa ! Để tao cầm máu cho mày đã .
Sau khi cầm máu xong , Jang nói:
- Mày về trước đi , " chìa khóa cửa " ngoài kia đây , may mà tao mang đấy không bây giờ mày không được nguyên vẹn thế này đâu . Tao còn có việc nên về sau
- Không được , tao phải về cùng mày . - Eun quả quyết
- Dạ chụy về trước đi ạ không thằng Chym nó bóp chết em đấy chụy êi - Jang nói
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết , tao bảo mày về cơ mà
Giằng co mãi , Eun mới chịu về trước . Khi Eun vừa đi khỏi cửa , một giọng nam trầm , khàn cất lên :
- Có ý chí anh hùng , được lắm ! Khá khen là cô có thể tìm đến đây . Nhưng dám cướp mất con mồi của tôi thì không tốt chút nào . Cô chấp nhận thay Eun chứ ? Dù gì tình cảm của cô cũng bị phũ phàng mà ! Eun thì sao ? Một người con trai đang đợi cô mà ! Tiếc là tôi đến muộn rồi
Từ trong bóng tối , một dáng nguồ con trai bước ra.....
- Kinh kinh , đã thành đôi rồi cơ đấy ! Nhớ trả công cho ta nghe chưa ! Công ta lớn lắm luôn đó !
- Yên tâm là cô sẽ có phần ! Mà thằng Min với Eun sao rồi ? Thành không ? - Kook cũng nhìn ra được là Min chưa về
" Doegopa noyeoppa ... " Điện thoại Jang rung lên vội vàng hơn mọi ngày
- A lô , Min huyng , sao rồi ? - Một dự cảm không lành bao trùm lấy cô khi nhấc điện thoại lên
- Em thấy Eunie đâu không ? Huyng hẹn em ấy ra từ 1h30 phút trước mà không thấy em ấy đâu cả - Min vội vã
- Hả ?.... Huyng.. còn ở đấy không ? - Jang cố gắng bình tĩnh nói r từng chữ
- Còn , có việc gì sao ?? - Nghe giọng Min bây giờ hiện rõ vẻ lo lắng
- ĐỒ NGỐC , HUYNG MẤT VỢ RỒI ! - Jang hét vào điện thoại xong dập máy rồi phóng thẳng ra khỏi nhà , không cầm theo áo khoác trong khi trời bên ngoài đang dần lạnh về đêm
Jang chạy , cô chạy như không cần biết xung quanh mình là gì nữa . Đụng đến người thân của cô hẳn là muốn chết rồi ! Cũng lâu không khởi động chân tay , chơi thôi !
Đến đúng nơi mà 3 tiếng trước cô vừa rời khỏi , Jang thấy Minie huyng đứng hình ở giữa màn tỏ tình mà Jang , Kook và Min dựng lên dành cho Eun . Vừa thấy Jang , Min lập tức lao tới , lắc lắc người Jang ( Au : Khổ quá con Jang nó là người chứ đâu phải sữa đâu mà lắc lắm thế :))) )
- Eunie của huyng đâu ? HẢ HẢ HẢ ? - Jimin bắt đầu sợ
- Ai bảo huyng không biết giữ ? Huyng hỏi em thì em cũng.....
Đang nói giở thì Jang nhìn thấy một vật lóe sáng gần đó . Cô vội chạy ra đó , cầm vật đấy lên :
- Eunie..... đã bị ám hại - Jang gằn từng chữ một
- SAO ? ÁM HẠI ? - Tae + Min + Mi + Kook + Hye + Yang + Hope + Ga + Jin + NamJoon đồng thanh . Mọi người sau khi thấy Jang chạy khỏi nhà thì cũng lo lắng không kém nên chạy theo để xem đã sảy ra chuyện gì . Không ngờ....
- Chia nhau ra tìm hết bãi biển này . Mi và Yang , xung quanh nhà ; Kook và Min , phía đông ; Tae và Hye , phía tây ; Hoseok và YoonGi : phía đông ; Jang , Jin , NamJoon... hướng biển . Nhanh còn kịp - Jang lộ ra vẻ mặt lạnh lùng chưa từng thấy . Gì chứ động đến người thân cô là không xong đâu !
- Jang à , em là con gái đấy ! Sao em có thể đi hướng biển được chứ ? Để anh đi ! - Tae nói chắc chắn
- Mọi người bắt đầu tìm hướng của mình đi - Jin lên tiếng
- TaeTae à , anh nói gì vậy chứ ? Anh sẽ đi cùng em mà ! - Hye nũng nịu
- Tae và Hye , một là bắt đầu tìm kiếm , hai là mời hai người về cho , em có thể tự tìm - Chưa ai từng thấy Jang quyết đoán thế này
- Này , cô không phải dọa ! Tae , mình về thôi ! - Hye khoác tay Tae
- Cô bảo ai về ? Cô biết người cần tìm ở đây là ai không hả ? Nếu cô muốn thì về đi ! - Lần đầu tiên Tae nặng lời với Hye . Nhìn Hye với ánh mắt bắn ra lửa , Tae hất tay Hye ra và đi về phía đã phân công .
- Taehyung , em giận anh - Hye bĩu môi tỏ vẻ dễ thương trong khỉ chả ai quan tâm đến lời cô nói . Hye biết thế nên dậm chân bước về nhà . " Động vào đò của HyeRi là không xong đâu ! " Hye vừa đi vừa nghĩ
Mọi người tìm kĩ từng ngóc ngách một , không chừa bất kể một chỗ nào . Eun thật sự là một phần vô cùng quan trọng với Bạng hội . Cô luôn là người cùng với Jimin giúp cho bầu không khí của hội luôn vui vẻ . Mất Eun không khác nào mất đi một Bạng hội luôn vui tươi , tưng tửng vì Jimin cũng sẽ mất đi hi vọng của mình mà chán nản . Mặt biển lúc này yên bình như cố chứng tỏ mình vô tội hoặc đang cố giấu đi thứ gì đó . Một cuộc tình vừa chớm nở , một cuộc tình chưa kịp nở đã lụi tàn...
Một lúc lâu sau , khi sự cố gắng của mọi người dần đi đến tuyệt vọng...
- Không tìm thấy Eun ở đây - Mi và Yang đồng thanh sau khi đã lục lọi khắp mọi nơi mình được phân công
- Không có/ Không thấy / Không tìm được - Một lọat câu trả lời khiến cõi lòng những người đang hi vọng vỡ nát vang lên
- Cô ấy không có ở biển - Jang lạnh lùng nói - Eun không thể biến mất nhanh thế được để em đi tìm thử lại xung quanh - Jang nói xong cũng chạy đi luôn
- Jangie à , bọn anh tìm kĩ lắm rồi... mà - Tae nói với theo nhưng không kịp vì Jang đã chạy vào bụi cỏ gần đấy rồi
Trong bụi cỏ , một vật thể màu đen động đậy nhưng không ai hay biết vì vài giây sau , vật thể đó bị lôi đi mất.....
Sau khi nỗ lực tìm kiếm của tất cả mọi người bị chà đạp một cách không thương tiếc , trời bắt đầu đổ mưa . Jimin khuỵu xuống , một giọt nước rơi xuống , thấm dần vào cát trắng . Rồi lại một giọt , rồi một giọt... Nước mưa hòa lẫn với nước mắt và thấm dần vào từng thớ thịt Jimin . Biển là nơi khiến anh thân thiết hơn với Eun và cũng là nơi bóp chết trái tim rực cháy của anh dành cho Eun . Màn tỏ tình lãng mạn tưởng rằng sẽ thành công mĩ mãn giờ đây chìm trong những hạt mưa trắng xóa . Mưa thật ác độc nhưng cũng hiền dịu . Mưa đến khi con người tuyệt vọng , làm cho tâm trí con người ta buồn thảm nhưng cũng thấu hiểu , hòa cùng với dòng cảm xúc đau đớn đó . Mưa... quét sạch công sức , nhựa sống trần trề và niềm hi vọng của một người con trai....
Mọi người thấy Jimin như thế thì cũng không cản anh , chỉ lẳng lặng đi vào nhà vì ai cũng biết , nếu bây giờ mà đụng đến Jimin sẽ không ổn chút nào . Jang đứng chết lặng ở đó , nhìn Min vô lực . Eun cũng là một người rất quan trọng với Jang . Cô là người mà Jang thật sự rất rất yêu mến . Mất đi Eun không khác gì mất đi một niềm tin to lớn . Jang chầm chậm lê bước trong màn mưa , đến bên dãy ảnh mà cô đã treo lên . Nhẹ lấy tay vuốt lấy khuôn mặt xinh đẹp của người con gái trong ảnh . Jang đột nhiên nhận ra một điều gì đó , mặt cô bỗng nhăn lại , một nụ cười khểnh xuất hiện . Cô đi ra gần Jimin :
- Minie huyng , huyng đừng lo ! Em biết Eun đang ở đâu và em sẽ mang Eun về cho huyng không mất một mảnh nào cả . Huyng vào nhà đi ! Em nghĩ Eun sẽ không vui khi vừa về lại thấy huyng ốm đâu ! - Jang nói nhỏ với Jimin nhưng Min lại nghe rõ từng câu từng chữ một tuy trời đang mưa rất to :
- Một mình em hả ? Có gánh được không đấy ? - Giọng Min lạnh tanh nhưng dường như có chút hi vọng
- Đúng , một mình em , không một ai đi theo hết - Jang quả quyết
Min không nói gì nữa . Anh đứng lên , nhìn Jang cười nhẹ và nói với cô một câu nhưng vì trời mưa rất to nên chỉ có Jang nghe thấy . Cô cười , đẩy anh về phía biệt thự , ra hiệu OK và bước vào một bụi cây...
Khoảng 10 phút sau , Jang đã đứng trước một ngôi biệt thự gần như trong suốt . Nếu không để ý khĩ thì không một ai có thể nhận ra sự tồn tại của tòa biệt thự này cả vì nó được tạo bởi kính và chỉ in trên mình duy nhất màu của bầu trời . Giờ đây , nó đang chìm trong màn mưa dày đặc , im lìm cảm nhận từng hạt mưa rơi xuống rồi cũng lăn xuống đất . Thật cô độc biết bao .
Jang tiến đến gần biệt thự , rút từ trong túi ra một vật mang màu đen huyền bí . Cô ấn vật đó vào mảnh còn thiếu trên đó và một cách cửa dần hiện lên , chầm chậm mở ra . Jang thản nhiên bước vào . Trong biệt thự , một khung cảnh mĩ miều hiện ra . Nội thất với cách sắp xếp tinh tế và mặt sàn lát đá cẩm thạch . Tất cả toát lên vẻ sang trọng tột cùng của chủ căn biệt thự . Nhưng thật sự thì.. tất cả chỉ là dối trá mà thôi ! Jang cười khi nghĩ đến nhưng con nai con đã bị sự hào nhoáng làm mờ mắt để rồi lao đầu vào cái ngục tù của cái tình yêu ghê tởm kia . Thở dài , Jang mong rằng Eun chưa uống thứ thuốc rợn người đó . Mãi nghĩ , Jang chẳng để ý rằng mình đã đến nơi cần đến . Ung dung mở cửa phòng , Jang lạnh lùng nói :
- Dừng lại !
- Mày là a...i ! - Một tên vừa trói xong Eun , quay ra nói . Hắn có lẽ đã bị vẻ đáng yêu của Jang hút hồn rồi !
- Là ai sao ? Bọn mày cần biết à?- Jang mặt lạnh tanh đi đến chỗ Eun nhưng cô bị bọn cớm ngăn lại
- Này cô em , đừng tưởng em có thể bước qua xác bọn anh nhá ! Nhìn em cũng xinh đấy ! Thỏa mãn anh đi , may ra anh nghĩ lại - Tên cớm đầu đàn vuốt mặt Jang
- Thứ nhất , bỏ bàn tay ghê tởm của mày ra . Thứ hai , thỏa mãn anh á ? Thà đi chịch chó còn hơn . - Jang nói xong , lên gối thẳng vào " chỗ nam tính " của tên đó . Lần lượt từng tên một bị cô đánh hạ . Bị đánh cũng không ít , Jang kiệt sức dần đi . Hạ hết bọn cớm , Jang chạy ra chỗ Eun với một chút sức lực còn lại . Eun dường như vừa tỉnh dậy , điều đâu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt với vài vết xước và cánh tay đang nhỏ máu của Jang :
- Mày làm sao vậy Jang ? Sao mày lại bị thế kia chứ hả ? Con này , mày điên rồi hả ? - Eun vừa được cởi trói là hỏi tới tấp , mặt hiện rõ nét lo lắng
- Người cần lo bây giờ là tao này ! Mày có bị sao không ? Có bị chúng nó đánh đập hay bắt nạt gì chưa ? Còn thứ thuốc ghê tởm kia nữa , mày uống chưa hả ? - Vừa nói , Jang vừa xoay người Eun , nhìn tới nhìn lui đến khi không còn gì để nhìn nữa mới buông ra
- Thôi thôi về nhà nhanh lên , mày bị chảy máu rồi kìa ! Để tao cầm máu cho mày đã .
Sau khi cầm máu xong , Jang nói:
- Mày về trước đi , " chìa khóa cửa " ngoài kia đây , may mà tao mang đấy không bây giờ mày không được nguyên vẹn thế này đâu . Tao còn có việc nên về sau
- Không được , tao phải về cùng mày . - Eun quả quyết
- Dạ chụy về trước đi ạ không thằng Chym nó bóp chết em đấy chụy êi - Jang nói
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết , tao bảo mày về cơ mà
Giằng co mãi , Eun mới chịu về trước . Khi Eun vừa đi khỏi cửa , một giọng nam trầm , khàn cất lên :
- Có ý chí anh hùng , được lắm ! Khá khen là cô có thể tìm đến đây . Nhưng dám cướp mất con mồi của tôi thì không tốt chút nào . Cô chấp nhận thay Eun chứ ? Dù gì tình cảm của cô cũng bị phũ phàng mà ! Eun thì sao ? Một người con trai đang đợi cô mà ! Tiếc là tôi đến muộn rồi
Từ trong bóng tối , một dáng nguồ con trai bước ra.....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz