ZingTruyen.Xyz

Long Ngạo Thiên Đệ Tử Cực Thích Giả Nhu Nhược

93. Đạo lữ

dieuquynhmailan



"Một, nhất thời chưa đứng vững."

Đón ánh mắt dò hỏi của Sở Hoán, Tiêu Trác đem áo ngoài trong tay khoác lên người rồi đứng lên.

Trong lúc đó, không tự giác kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Trong ngọc liên nhạt màu chảy linh khí nồng đậm, chỉ hơi nhúc nhích liền theo đó dập dờn bồng bềnh.

Suốt khoảng thời gian ở chung này, Tiêu Trác có thể mơ hồ cảm thấy hiện tại sư tôn còn chưa động khí, ít nhất hắn sau khi tỉnh táo còn có thể nhìn thấy sư tôn đã đủ để chứng minh.

Một bên Sở Hoán rũ mắt nhìn thoáng qua động tác nhỏ của Tiêu Trác, không có lùi ra.

Bởi vì bản thân độ cao của ngọc liên, Tiêu Trác đứng vừa vặn cao hơn một chút so với Sở Hoán đang ngồi.

Cứ như vậy, Sở Hoán vừa ngước mắt liền thấy vết đỏ loang lổ trên người thiếu niên do chính y để lại.

Chủ nhân của vết đỏ hiển nhiên còn chưa phát giác ra những điều này.

Ánh mắt Sở Hoán mờ đi, thần hồn giao triền sẽ khiến cho thân thể dục vọng, nếu không phải y khắc chế, lần này song tu sợ là sẽ tu cái hoàn toàn...

"Sư tôn có quần áo không?" Tiêu Trác mở lời, trong lòng khó được có được tâm thái có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu.

Hắn toàn thân liền cái túi trữ vật cũng không có, tự nhiên cũng không có quần áo để thay.

"Chuyện này lại quên mất."

Sở Hoán thu hồi tầm mắt, từ nhẫn trữ vật lấy ra một bộ quần áo đưa cho hắn.

"Cảm tạ sư tôn."

Nhìn Tiêu Trác ra vẻ bình tĩnh mặc quần áo vào sau, Sở Hoán nhướng mày nói: "Hiện tại thế nào, đạo lữ?"

Ngữ khí như cũ bình đạm, nếu không phải xưng hô phía sau, căn bản nghe không ra cái gì không thích hợp.

Y là cố ý.

Tiêu Trác sau khi nghe xong, vẻ mặt bình tĩnh quả nhiên trong thoáng chốc biến mất hoàn toàn.

Ngay sau đó hơi nắm chặt quyền lại là lập tức quỳ xuống.

"Đông!"

Một tiếng đánh nặng nề vang lên bên tai Sở Hoán, mặt đất ngọc hồ sen đều là linh ngọc tốt nhất, độ cứng tự nhiên không cần phải nói.

"Đệ tử không nên lừa gạt sư tôn, khẩn cầu sư tôn tha thứ cho đệ tử!"

Sắc mặt vốn dĩ đã suy yếu của Tiêu Trác càng thêm tái nhợt, nhìn thật đáng thương.

"Ngươi nên biết lịch đại tội khinh sư nên trừng phạt thế nào chứ?" Sở Hoán đứng dậy.

Tiêu Trác đương nhiên biết.

Nhẹ thì chỉ trục xuất sư môn, nặng thì chính là sau khi trục xuất sư môn thì phế bỏ kinh mạch, lệnh hắn lại không có duyên tu tiên!

Trong nhất thời Tiêu Trác trong đầu như là bị kẹt lại, không biết nên nói gì. Khả năng ăn nói cực tốt ngày thường khi đến trước mặt Sở Hoán liền như người câm.

Trong ngọc hồ sen vốn dĩ yên tĩnh, hiện nay ngay cả tiếng giọt linh dịch cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Sở Hoán thấy hắn nửa ngày không có trả lời, khi nhìn về phía hắn, mới phát hiện người đang nửa quỳ trên mặt đất ngay cả thân thể đều đang run rẩy không tự giác.

Y mím môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, linh lực đem hắn nâng lên.

"Đứng lên đi."

Sở Hoán không thích sự lừa gạt, nhưng với người trước mặt này mà nói, cũng có thể ngoại lệ một lần, tóm lại coi như lấy mạng để đổi.

Khi ký ức chưa được đầy đủ, những lúc ở chung kia, Sở Hoán cũng đều còn nhớ rõ.

Hơn nữa lần này song tu với y thật cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn, ít nhất tình huống hiện nay chính là y không nghĩ tới.

Bí pháp dung hồn vốn là lấy việc tiêu hao nguyên khí của bản thân để ôn dưỡng người khác. Hiện giờ lại bởi vì cùng Tiêu Trác ngoài ý muốn song tu, làm nguyên khí của y không giảm mà còn tăng.

Hậu vị của việc Thiên Đạo chữa thương cho Thiên Đạo chi tử liền đủ để cho cảnh giới của y củng cố rất nhiều.

Còn về song tu bản thân, y liền càng không thèm để ý. Từ trước đến nay không gần nữ sắc bất quá là y giữ mình trong sạch, nếu là người song tu cùng y là Tiêu Trác, thì ngược lại cũng miễn cưỡng có thể tiếp thu.

Ít nhất là ngoan ngoãn.

Tiêu Trác được nâng lên khi trong thần sắc còn mang theo một tia kinh ngạc.

"Sư tôn?" Hắn không xác định hỏi.

Sở Hoán không có đáp hắn, hướng về phía cánh cửa đá cổ xưa ở nơi xa đi qua.

Thái độ này liền đã rất rõ ràng, y không truy cứu.

Tiêu Trác cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ đầu gối còn sót lại linh lực, khóe miệng gợi lên một độ cong nhàn nhạt.

Hắn có thể cho rằng, sư tôn đây là đang đau lòng hắn sao?

Bên ngoài cửa đá, thiếu niên trong tay cầm sen đen đang ngồi ở trong một đình đá, trên bàn trước mặt chỉnh chỉnh tề tề bày từng hàng cánh hoa sen.

Những cánh hoa sen này đều là do linh lực hóa thành, bị ma khí nhuộm, toàn bộ bàn đá đều tỏa ra một chút màu đen.

Mạnh Cửu trong tay cầm không biết là cái thứ mấy cánh sen đen, đang thật cẩn thận bày.

Hiện nay tâm thần của hắn đều đã không còn ở bên cánh cửa đá kia, chỉ còn lại tâm tư bày biện cánh hoa.

Đột nhiên nghe được cánh cửa đá kia có động tĩnh cũng không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục thật cẩn thận đặt cánh hoa, trong lòng nghĩ chờ môn chủ ra tới có thể nhìn thấy thành quả của mình.

Những thứ này bất quá là chuyện của một pháp thuật, Mạnh Cửu chờ chán liền tự mình bày lên, lại càng bày càng hăng say.

Thẳng đến khi buông cánh hoa cuối cùng trong tay, hắn mới nhúc nhích đầu tai, mắt lộ kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa đá có chút động tĩnh.

Hoa văn cổ xưa ngoài cửa dường như được rót vào linh dịch, dần dần nhiều thêm chút sinh cơ. Cánh cửa bị cấm chế cũng mở ra một khe hở, đột ngột từ giữa mở ra.

Không bao lâu, Sở Hoán liền từ trong đó đi ra, trên mặt không có biểu tình gì, bất quá Mạnh Cửu sớm đã quen với vẻ mặt nghiêm nghị của Sở Hoán, hiện nay tự nhiên không có sợ hãi.

"Môn chủ!" Mạnh Cửu đứng lên vui sướng gọi một tiếng, tiến đến bên cạnh Sở Hoán, chỉ vào từng hàng cánh sen đen trên bàn đá hỏi: "Tiểu Cửu bày có chỉnh tề không?"

"Ừm." Sở Hoán theo hướng hắn chỉ nhìn thoáng qua, gật đầu nói.

Mạnh Cửu tuổi còn nhỏ, lại ham chơi, làm ra những chuyện này rất bình thường.

Sở Hoán cảm thấy tự nhiên, nhưng Tiêu Trác đã có thể không cho là như vậy.

Hắn còn chưa từ trong ngọc hồ sen đi ra, liền nghe được thanh âm của Mạnh Cửu, vừa ra tới nhìn thấy chính là một thiếu niên ma tu ghé vào bên cạnh Sở Hoán cười.

Tư thế thân cận có chút đột ngột.

"Ngươi tỉnh rồi à." Mạnh Cửu xoay người kinh ngạc nói, Tiêu Trác đi theo sau lưng Sở Hoán rất xa mới ra tới.

Tiêu Trác cũng không rõ ràng thân phận của thiếu niên, liền cũng chỉ là gật gật đầu.

"Được rồi, chúng ta đi trước."

Sở Hoán bước qua, nhìn thoáng qua Tiêu Trác phía sau, nói với Mạnh Cửu.

Y lần này tới đây vẫn chưa nói với ai, hiện nay ở ngoài cửa gặp phải Mạnh Cửu, cũng chỉ cho là trùng hợp, vẫn chưa tính toán dừng lại nhiều.

Tiêu Trác đi theo sau lưng Sở Hoán, nhắm mắt theo đuôi rời đi.

Mạnh Cửu phía sau không nói gì, hắn nhăn lại mày nhìn chằm chằm bóng dáng hai người trong chốc lát, nụ cười trong đáy mắt dần dần biến mất.

Môn chủ quả nhiên để ý nam tử lai lịch không rõ kia, không ngừng vì người nọ chữa lành vết thương, hiện nay ngay cả quần áo người nọ mặc cũng là của môn chủ.

Quần áo mà Sở Hoán mặc trong Thần Môn rất nhiều đều có hoa văn độc đáo, người có tâm dễ dàng liền có thể nhận ra. Mà bộ quần áo y vừa rồi tùy ý đưa cho Tiêu Trác kia, vừa lúc cũng là một trong số đó.

Mạnh Cửu nghiêng người nhìn thoáng qua một bàn cánh hoa sen nhỏ nhắn do chính mình bày, trong lòng sinh ra một chút ủy khuất, xoay người hướng về một phương hướng khác rời đi.

Ở phía sau hắn, những cánh sen đen trên bàn đá cũng tiêu tán không thấy.

Bên kia, tâm tư Tiêu Trác đã đi xa cũng lệch lạc. Hắn càng thêm cảm thấy thiếu niên vừa rồi ghé vào bên cạnh sư tôn trông rất quen mắt.

Sau một lúc lâu, bước chân dừng lại.

Hắn nhớ ra rồi!

Ngày ấy trúng tình độc, thiếu niên gặp ở trong phủ đệ chính là diện mạo như vậy, bất quá là hôm nay trên mặt người kia không có ma văn hiển lộ thôi.

Sư tôn cùng ma tu kia nhìn qua tựa hồ rất thân cận.

Tiêu Trác hơi nhíu mày, hắn nhớ rõ người nọ gọi sư tôn là "Sở ca ca".

Những ý tưởng này của Tiêu Trác cũng bất quá chỉ trong nháy mắt. Sở Hoán khi phát hiện liền xoay người nhìn Tiêu Trác một cái, thấy hắn nhíu mày, cũng ngừng lại.

Tiêu Trác bệnh nặng vừa khỏi, vẻ mặt khí huyết không đủ. Hiện nay nhíu mày, Sở Hoán nghĩ đến đầu tiên chính là có chỗ nào lại xảy ra vấn đề.

"Thân thể không khỏe?" Sở Hoán hỏi.

Tiêu Trác sững sờ một chút, ngay sau đó liền đoán được nguyên nhân, hắn theo lời Sở Hoán nói mà gật gật đầu.

"Ừm." Ứng xong sau sắc mặt hắn nhìn tựa hồ lại tái nhợt vài phần.

Thân thể không khỏe thì sư tôn sẽ làm gì?

Sở Hoán vẫn chưa hỏi lại, giơ tay kéo cổ áo sau của Tiêu Trác, đem hắn xách tới bên cạnh.

Tiêu Trác: "???"

...

Trong mấy hơi thở, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, khi dừng lại hai người liền tới bên cạnh tẩm cung.

Xung quanh hầu như không có người khác, yên ắng chỉ có chút tiếng chim linh tước kêu, rất là yên lặng.

Tu vi tới như Sở Hoán, việc thu nhỏ khoảng cách tự nhiên là chuyện nhỏ, bất quá là y ngày thường cũng không thường xuyên dùng những thuật pháp này.

Tới nơi, Sở Hoán liền buông lỏng Tiêu Trác ra, chỉ chỉ thiên điện một bên nói: "Tu vi của ngươi còn chưa củng cố, tuy có ngoại lực tương trợ, nhưng nếu không tiến hành sắp xếp, ngày mai có lẽ liền nổ tan xác mà bỏ mình."

Nhìn từ thần sắc của Sở Hoán, dường như việc nổ tan xác mà bỏ mình y nói trong miệng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, sắc mặt cũng không hề thay đổi.

"Vâng."

Tiêu Trác kéo cổ áo, mày mắt không nhịn được cong lên một chút. Mặc dù sư tôn vẫn không hiểu phong tình, nhưng tóm lại vẫn chưa đem hắn trục xuất sư môn, hiện nay còn quan tâm hắn như vậy.

Hắn nghe những lời này chính là đang được quan tâm.

Sở Hoán vẫn chưa chú ý tới ý tưởng của Tiêu Trác, dứt lời liền tính toán rời đi, bất quá lúc gần đi lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, từ trữ vật hoàn lấy ra một cái đồ vật nhỏ, tùy tay ném cho Tiêu Trác.

Là một viên cầu lớn bằng quả trứng gà.

"Nguyên Anh, cầm đi chơi đi."

"Nguyên Anh?"

Tiêu Trác tiếp được vật nhỏ đang oa la hoảng, mới hiểu được.

Nguyên Anh tầm thường có thể giúp người chết đoạt xá trọng sinh, cái này trong tay lại chỉ biết động vài cái, hầu như một chút lực công kích cũng không có.

Nhìn dấu ấn xanh tím thấy rõ trên mặt Nguyên Anh này, Tiêu Trác nhéo nhéo nó, cười.

Chuyện phong ấn ở hậu sơn Thiên Diễn Tông buông lỏng vốn chưa gây nên sự chú ý của nhiều người, nhưng theo các đệ tử trong môn càng thêm hoảng sợ, ít nhiều vẫn là lộ ra chút tin tức ra ngoài.

Môn phái đệ nhất trong Tu chân giới vốn dĩ được chọn ra từ ngàn năm trước, lịch đại xuống dưới không tránh khỏi có một số người rảnh rỗi không phục.

Lần này xuất hiện chuyện này, chưa qua bao lâu đã truyền rộng, nhưng cũng chỉ dám lén dò hỏi. Những tán tu lui tới trấn Thiên Diễn cũng ngày càng nhiều, đều là tới xem náo nhiệt.

Trong điện Chiêu Dương, một Trường Nhạc mặc hồng y trong tay xách một cái lồng tơ vàng, trên mặt có chút buồn rầu.

"Sư thúc tổ." Nàng nhìn tiểu hoàng tước trước mặt nói.

Tiểu hoàng tước tuy biết được không phải đang gọi nó, lại cũng đi theo kêu vài tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz