ZingTruyen.Xyz

Long Lac Trich Tieu Thuyet Dien Hy Cong Luoc




(Hoàng hậu tỉnh dậy sau hôn mê...)

Hoàng Hậu lắc đầu:

-"Với tính cách của Anh Lạc, thì sẽ tình nguyện cùng sống cùng chết với đệ. Đệ phải biết, từ thời khắc đệ gật đầu hôn sự này, Anh Lạc tuyệt đối sẽ ko bao giờ tha thứ cho đệ! Phó hằng, đệ thật sự có thể chấp nhận mình và muội ấy trở thành người dưng sao?"

Phó hằng lập tức lâm vào trầm mặc.

-"Việc này đối với đệ, đối với Anh Lạc, đối với cả Nhĩ Tình đều không công bằng!"- Hoàng Hậu hiểu rõ đệ đệ của mình, hắn trầm mặc không nói thì chính là không có ý cự tuyệt...

-"Bất luận có phải trả giá thế nào, ta nhất định sẽ yêu cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

"Tỷ tỷ..." - Phó hằng ngẩng đầu nhìn nàng, môi cắn đến trắng bệch, cười khổ nói:

-"Thánh chỉ đã hạ, Nhĩ Tình sẽ sớm xuất cung để thành hôn. Việc này lại có thể xoay chuyển tình thế cho nàng một con đường sống! Tỷ tỷ đi cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh, như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của phú sát gia, sau này càng làm Nhĩ Tình không thể đối mặt với người ngoài, bức nàng ta tìm đến cái chết! Nhĩ Tình cũng vì giúp đỡ đệ nên mới đồng ý hôn sự này. Luận về tình và nghĩa, đệ không thể làm vậy được..."

Lúc này sự trầm mặc chuyển sang hoàng hậu...

Anh Lạc là người bên cạnh nàng, Nhĩ tình cũng vậy, chủ tớ thâm tình, cho nên nàng cũng ko thể trơ mắt nhìn Nhĩ Tình tìm đến cái chết...

Thật lâu sau, Hoàng Hậu thở dài, nói nhỏ:

-"Ta từng cho rằng, ít nhất đệ và anh lạc có thể hạnh phúc, không nghĩ tới...kết quả của chúng ta lại giống như nhau..."

Giống như bản thân nàng, toàn tâm toàn ý yêu thương hoằng lịch, nhưng phải chia sẻ hắn với vô số nữ nhân khác. Nếu như anh lạc và phó hằng sau này có cơ hội ở bên nhau, thì cũng sẽ giống như nàng, phải chia sẻ hắn với Nhĩ Tình...

Hôn sự của nàng với hoàng gia liên hôn từ đầu là điều không thể tránh khỏi. Còn hôn sự của phó hằng và nhĩ tình, trên thực tế vẫn có thể tránh được. Nhưng xét cho cùng, đứa trẻ này đã quá mức hồ đồ, để bây giờ không thể cứu vãn được cục diện...

-"Tỷ tỷ..." - Phó hằng có chút lo lắng nhìn nàng, "tỷ vẫn ổn chứ?"

Có thời gian quan tâm ta, chi bằng quan tâm đến bản thân đệ, quan tâm đến Anh Lạc đi! - Hoàng Hậu suy nghĩ trong lờng

Nàng xua tay, có chút mệt mỏi nói: "Ra ngoài đi, tỷ tỷ hiện giờ ko muốn nhìn mặt đệ..."

Phó hằng muốn nói gì nhưng lại thôi. Một lúc sau hắn thở dài, xoay người rời đi. Đi được nửa đường thì phía sau vang lên tiếng của hoàng hậu:

-"Phó hằng, tỷ tỷ thực sự lo sợ...Đệ nhất định sẽ hối hận cả đời!"

Hắn chùn chân, cúi đầu xuống đất, nắm chặt bàn tay, cuối cùng thấp giọng nói:

-"Tỷ tỷ, mỗi người sẽ chịu trách nhiệm về quyết định của mình! Xin tỷ tỷ tha thứ cho đệ!"

--------------------------------------------

(Sau đó hoàng thượng đến thăm hoàng hậu)

Vừa rồi từ hành lang đi vào gặp mặt Phó Hằng, trong lòng hoằng lịch sớm đã hiểu rõ điều gì đó. Nét mặt vui mừng của hắn khi nghe hoàng hậu tỉnh dậy cũng dần dần biến mất...Hắn nhàn nhạt hỏi:

-"Hoàng Hậu, nàng có gì muốn nói với trẫm?"

Làm phu thê bao lâu nay, Hoàng Hậu đương nhiên hiểu rõ tính tình của hắn, cũng hiểu được vì sao hắn lại tức giận. Nhưng nàng vẫn không chút sợ hãi mà đem nỗi lòng mình nói ra:

-"Thần thiếp thỉnh cầu...Hoàng Thượng có thể hủy bỏ hôn sự của Phó hằng và nhĩ tình được ko?"

Hoằng lịch quả quyết: "Không thể!"

Tuy rằng nàng sớm đã đoán được đáp án, nhưng khi thực sự nghe được từ chính miệng hắn nói ra, hoàng hậu vẫn cảm thấy thất vọng...Nàng nhắm mắt, dựa vào gối dựa:

-"Nếu ko thể...Thần thiếp cũng ko có lời nào để nói!"

Nhìn gương mặt hững hờ của nàng lúc này, hoằng lịch trong lòng không hề cảm thấy dễ chịu, thậm chí có chút uất ức...Hắn nhíu mày:

-"Hoàng hậu, trẫm ko hiểu. Nhĩ tình đoan trang khéo léo, lại thông minh xinh đẹp, cha của cô ấy là hình bộ thượng thư. Xét về địa vị thân phận và tình nết đều ko bôi nhọ đến danh dự của phó hằng. Mọi người đều có thể hạnh phúc, nhưng vì sao nàng mặt mày ủ rũ?

-"Mọi người đều hạnh phúc?" - Hoàng Hậu cảm thấy có chút buồn cười

- "Hoàng Thượng, người nghĩ vậy thật sao?"

Hoằng lịch bình tĩnh: "Lẽ nào ko phải?"

Hoàng Hậu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tựa muốn xuyên thấu vào da thịt hắn, xem xét tâm tư ẩn sâu trong tim hắn:

-"Người là chủ thiên hạ, nói ra câu nào thì câu đó là vàng là ngọc, không ai dám phản kháng. Nhưng thần thiếp đã bầu bạn cùng người nhiều năm qua, xin phép hỏi Người một câu: Vì sao Người lại ngăn cản  phó hằng và nữ tử mà đệ ấy yêu quý?"

Ánh mắt nhìn chằm chằm của hoàng hậu khiến hoằng lịch quả thật có chút bối rối, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra vẫn bình tĩnh:

- "Trẫm đã nói nhiều lần rồi, nàng ta không xứng!"

Hoàng Hậu chậm rãi lắc đầu:

-"Xứng hay ko xứng, phó hằng đều ko quan tâm. Hoàng thượng hà tất phải để trong lòng?"

-"Phó hằng là cánh tay đắc lực của trẫm, tương lai còn rất được trọng dụng. Cho nên thê tử của hắn tuyệt đối ko thể là một nữ nhân lòng dạ khó lường, lắm mưu nhiều kế."

Hoằng lịch cắn răng nói tiếp:

-"Trẫm vì bảo vệ hắn, muốn hắn tránh khỏi sự mê hoặc của nữ tử có tâm địa xấu xa mà thôi. Bằng không, phạm phải điều này chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời..."

Hoàng Hậu ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó từ từ đưa mắt nhìn hoằng lịch từ trên xuống dưới, nàng xem xét hoằng lịch một lát rồi đột nhiên bật cười...

-"Hoàng Hậu...nàng cười cái gì?"

Hoàng Hậu ngừng cười, nhìn hắn rồi cực bình tĩnh nói:

- "Hoàng Thượng, người khăng khăng chối bỏ hôn sự này, thật sự là không có một chút tư tình gì sao?"

So với vẻ mặt bình tĩnh của hoàng hậu thì trái tim của hoằng lịch càng hoảng loạn hơn...giống như phảng phất một bí mật nào đó, một bí mật mà đến chính hắn cũng ko biết, thời khắc này dần dần được hé mở...

-"Trẫm có thể có tư tình gì ?" Hắn căng não suy nghĩ

-"Chẳng lẽ không phải bởi vì..." - Hoàng Hậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn

-"Ko phải Hoàng thượng đã nhìn trúng Ngụy anh lạc, cho nên muốn giữ nàng ấy cho riêng mình sao?"

Hoằng lịch ngạc nhiên, bật cười thành tiếng:

-"Hoàng Hậu, nàng hôn mê quá lâu cho nên đầu óc chưa tỉnh táo! Trẫm nói nàng nghe, đây chỉ là ảo giác của nàng mà thôi."

Nếu thật sự là ảo giác của hoàng hậu, hắn việc gì phải chạy trốn...

Hoằng lịch bước nhanh ra cổng lớn, không cam lòng quay đầu lại hô một tiếng, giống như thuyết phục đối phương, cũng là thuyết phục bản thân mình: "Điều này tuyệt đối ko thể xảy ra!"

-----------------------------------

Từ Trường Xuân Cung trở về, hoằng lịch vẫn còn cảm thấy tức giận

-"Nàng nói trẫm thích nữ nhân đó? Ko, ko thể nào! Trẫm ko thích nàng ta!"

Hắn mở một đống tấu chương cần xử lý, nhưng xem đi xem lại vẫn ko thể vào đầu...Hắn nghiến răng nghiến lợi, đi tới đi lui trong dưỡng tâm điện.

-"Trẫm là người giàu có quyền uy, dạng nữ nhân gì mà lại không có! Xinh đẹp như Tuệ quý phi (Cao quý phi trong phim), hiền hậu như Nhàn quý phi, tài hoa như Thuần phi..."

Hắm ngoài miệng đếm kỹ từng người một trong cung phi, nhưng khi nhắm mắt lại...tất cả chỉ xuất hiện dung mạo của một người...

Không quá xinh đẹp, cũng không hiền hậu đoan trang, càng chưa nói tới cái gì là tài hoa dào dạt...

Nhưng người đó cứ làm hắn mong nhớ không thôi...

Có thể khiến hắn mỉm cười...

Có thể...chạm vào trái tim hắn!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz