CHƯƠNG 883: BẤT TỬ
CHƯƠNG 883: BẤT TỬEDITOR: ROSALINEBETA: LILLYThứ Lục lão gia tử vẽ lên giấy là một băng ghế dài, trên băng ghế có một đám người đang ngồi... Nói chứ, với bố cục này, nhìn giống như Tiểu Tứ Tử và ba con hổ con ngồi xếp hàng trên băng ghế dài vậy.Trên băng ghế có thể chia thành ba nhóm người.Nhóm thứ nhất, là một bà cụ với khuôn mặt tiều tụy, bên cạnh bà cụ là một thiếu nữ.Nhóm thứ hai, là hai người phụ nữ trung niên, tuy tuổi tác biến hóa, nhưng vì kỹ năng vẽ của Lục lão gia tử rất tốt, nên rất dễ nhận ra hai người phụ nữ trung niên này cũng là hai người ban nãy, nhưng là bà cụ lúc còn trẻ và thiếu nữ sau khi trưởng thành.Nhóm thứ ba, vẫn là một thiếu nữ trẻ tuổi và một bà cụ, nhưng ngược lại với nhóm thứ nhất, vị trí của hai người có sự thay đổi.Bức tranh này rất thú vị, dù nhìn từ trái sang phải, hay từ phải sang trái, hiệu quả đều như nhau.Nếu như không có chuyện dược ngẫu, chỉ nhìn bức tranh này thôi, mọi người sẽ nói chỉ là tuổi tác thay đổi...Nhưng kể từ khi biết đến dược ngẫu và chuyện "Phản lão hoàn đồng", bức tranh này lại trở nên kì lạ.Luôn cảm thấy, cụ già hóa trẻ là do thiếu nữ bên cạnh già đi; thiếu nữ già đi, mới khiến bà cụ bên cạnh trẻ lại.Dù là bà cụ hay thiếu nữ, trên mặt luôn nở một nụ cười nhẹ... Nhưng nếu nhìn lâu, nụ cười này có chút giống nụ cười của dược ngẫu kia, khiến mọi người càng nhìn càng thấy quái lạ.Bạch Ngọc Đường đã gặp qua là không quên được cũng giống Lục Thiên Hàn, hai ông cháu đều thuộc loại thông minh tuyệt đỉnh, Ngũ Gia biết, thứ ngoại công vẽ ra, hẳn là giống hệt với thứ hắn nhìn thấy. Vấn đề bây giờ là ngoại công hắn tận mắt thấy quá trình biến hóa của hai người kia, hay từng thấy một bức tranh như vậy.Triển Chiêu hỏi lão gia tử có phải đã tận mắt thấy hay không, lão gia tử trả lời "Cũng coi như từng thấy.""Trong nhà vu y bán dược ngẫu kia có bày một món đồ trang trí giống vậy." Lục Thiên Hàn nói, "Tuy nhìn có vẻ rất thô ráp, nhưng biểu cảm lại rất sinh động, hơn nữa cứ cảm giác quái lạ, cho nên lúc đó ta có nhìn nó mấy lần."Đại khái bởi vì ta nhìn chằm chằm nhìn đưa tới chú ý của vu y đi, nàng hỏi ta có biết vật này là có ý gì hay không." Lục Thiên Hàn nhớ lại cảnh tượng lúc đó, "Tuyết Tâm hỏi nghĩa là sống lại phải không, vu y kia nói, là bất tử.""Sau đó thì sao?" Bạch Ngọc Đường có chút tò mò ngoại bà hắn nghe xong phản ứng thế nào.Lục Thiên Hàn nhíu mày với ngoại tôn, "Tuyết Tâm lúc đó bày ra vẻ mặt này, nói 'Thật buồn nôn'."Ngũ Gia yên lặng gật đầu, một câu đã khái quát toàn bộ trải nghiệm của hắn hôm qua... Quả nhiên là ngoại bà ruột thịt!Tiểu Ngũ và Ngân Tuyết cơm nước xong, qua đây ngậm ba bé hổ miệng dính đầy lòng đỏ trứng trở về đi ăn cơm.Tiểu Tứ Tử trượt xuống theo băng ghế, dựa vào đùi Ngũ Gia.Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn nhìn bé, theo bản năng nâng lên ngửi ngửi.Tiểu Tứ Tử híp mắt dòm Bạch Ngọc Đường.Ngũ Gia lại ngửi ngửi, quay đầu lại nhìn bé hổ bị ngậm đi —— cùng một mùi...Tiểu Tứ Tử ôm chặt cổ Ngũ Gia cọ lên người hắn, Công Tôn hoảng sợ vội vàng đi tới ngăn đoàn tử bắt nạt Bạch Ngọc Đường. Một bên Triển Chiêu và Triệu Phổ theo bản năng giơ tay lên ngửi xem trên người mình có mùi hay không, sau khi ngửi xong liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đưa tay cọ lên người Bạch Ngọc Đường. Ngũ Gia nâng đoàn tử cố sức chạy trốn, Công Tôn chỉ có thể vừa níu cánh tay Triệu Phổ lại, vừa từ hầu bao lấy bao thuốc đưa cho Bạch Ngọc Đường.Ngũ Gia thấy Công Tôn cho hắn đồ còn không dám nhận.Tiểu Tứ Tử đưa tay nhận, nhét vào trong túi tay áo Bạch Ngọc Đường.Bạch Ngọc Đường nâng tay không cho nhét, Triển Chiêu giúp đoàn tử kéo tay hắn xuống.Tiểu Tứ Tử nói với Bạch Ngọc Đường bao thuốc này mang tốt lắm, khử mùi! Sát trùng! Thứ dơ bẩn không tốt gì cũng bị diệt sạch!Bạch Ngọc Đường nửa ngờ nửa tin nhận lấy, ngửi ngửi, ngửi thầy mùi thuốc đông y nhàn nhạt —— an tâm!Triệu Phổ nghi ngờ nhìn Công Tôn —— bao thuốc linh như thế sao ngươi không sớm cho hắn?Công Tôn nháy mắt mấy cái —— bao thuốc thôi mà, nói với hắn có ích là được rồi.Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu.Một bên, Lục Thiên Hàn đột nhiên chọt chọt Công Tôn, đưa tay —— còn nữa không? Cho ta một cái với.Công Tôn lại tìm một cái cho lão gia tử.Lúc này cửa sổ trong phòng Hỏa Phượng mở ra, Lâm Dạ Hỏa mở cửa sổ ra...Mọi người vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình.Đầu tóc đỏ của Hỏa Phượng rối tung, nhìn còn chưa tỉnh ngủ, nằm sấp trên bệ cửa sổ, đưa tay, "Cho ta một cái nữa..."Công Tôn nhìn trời, nhóm cao thủ này cũng không vô địch như vậy, hai thùng thây bâm đã giải quyết được rồi.Cửa phòng phòng Hỏa Phượng mở ra, Trâu Lương còn ngái ngủ đi ra, Câm đi theo phía sau.Tiểu Tứ Tử đưa thuốc cho Câm, để nó đưa cho Hỏa Phượng.Lâm Dạ Hỏa nhận bao thuốc, nằm sấp trên bệ cửa sổ vừa tiếp tục ngáp, vừa vẫy tay với Trâu Lương.Trâu Lương đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy bức tranh ban nãy Lục Thiên Hàn vẽ, quay lại đưa cho Hỏa Phượng.Lâm Dạ Hỏa cũng không nhận, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó gật đầu, vừa giấu bao thuốc vào trong tay áo, vừa bĩu môi, "Cái này ta gặp rồi, ha a ~~ chẳng qua không phải vật trang trí, là điêu khắc."Mọi người đều hỏi hắn từng gặp ở đâu, kết quả chờ một hồi, Hỏa Phượng lại không lên tiếng.Trâu Lương nhìn sang, rồi nhìn trời —— Lâm Dạ Hỏa nằm sấp trên cửa sổ đã ngủ thiếp đi.Lục Thiên Hàn gật đầu —— so với sư phụ hắn còn không tim không phổi hơn nhiều.Công Tôn cảm thấy, chất lượng giấc ngủ của mọi người thật ra đều rất lợi hại...Tiểu Tứ Tử xuống khỏi đùi Bạch Ngọc Đường, móc một cái bình nhỏ từ hà bao, chạy qua mở nắp ra, đặt phía dưới mũi Hỏa Phượng...Chỉ chốc lát sau, đã thấy Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu một cái, "Hắt xì!"Sau khi hắt xì ba cái liên tục, Hỏa Phượng trừng cặp mắt lấp lánh có thần, tỉnh hẳn rồi.Tiểu Tứ Tử "Hì hì hì" vui cười chạy về cạnh bàn, Công Tôn ôm con trai lên đặt trên băng ghế, vừa oán giận với Triệu Phổ... Đoàn tử nhà hắn ngay cả con gà cũng đánh không lại, nhưng ra tay bắt nạt toàn là mấy cao thủ.Triệu Phổ đồng ý gật đầu —— đúng, cũng không biết học ai!Lâm Dạ Hỏa từ cửa sổ bò ra ngoài, mọi người nhìn Hỏa Phượng di chuyển mất trật tự ngồi xuống bàn.Công Tôn pha chén trà hoa thêm chút bột thuốc nâng cao tinh thần tỉnh não bên trong đưa cho hắn.Hỏa Phượng uống hai ngụm, cuối cùng cũng sống lại, xoa xoa gáy nói bị sái cổ.Triển Chiêu nói hắn cũng ngủ không ngon, bả vai đau.Mọi người yên lặng nhìn hai người —— hai ngươi khởi xướng đúng là đáng đời mà...Lục Thiên Hàn hỏi Lâm Dạ Hỏa từng gặp bức điêu khắc giống vậy ở đâu.Hỏa Phượng nói khi còn bé từng gặp ở Quỷ Hải."Quỷ Hải?"Mọi người cảm thấy có chút khó xử, đáng tiếc Quỷ Hải đã chìm rồi, bây giờ sa mạc biến thành hồ nước, cái gì nên sụp cũng sụp rồi, giờ có đầu mối cũng không chỗ tìm."Trong Quỷ Hải không phải đều là sa mạc sao?" Trâu Lương hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Ngươi thấy ở chỗ nào? Không thì hỏi cha ta và Y Y thử?"Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, lắc đầu nói, "Ta đoán chừng cũng không phải thứ bên trong Mê thành, hình như ta thấy nó trong sa mạc bên rìa Quỷ Hải, nơi đó có một đáy cốc, bên trong lộ ra vài bia đá nửa vòng tròn màu đen từng bị mài, giống như vòng ra một con đường vậy. Không chừng phía dưới có cái còn lớn hơn, chẳng qua đã bị sa mạc vùi lấp rồi. Hồi nhỏ ta đi theo mấy bia đá đó vòng ra, đi tới đáy cốc, chỗ kia rất kỳ lạ, trông cứ như xoáy đất vậy, hình tròn, trên mặt đất có rất nhiều mảnh gốm vỡ, hình như có người đập vỡ rất nhiều bình ở đó. Ta lượm mảnh gốm chơi, về sau giữa xoáy đất tìm được một phiến đá gần giống hình tròn rất lớn, nó bày ra ở trên mặt đất, phía trên là một lớp đất mỏng."Hỏa Phượng ra sức bĩu môi với bức tranh Lục Thiên Hàn vẽ, "Sau khi phủi sạch đất, trên phiến đá có điêu khắc cùng loại.""Cùng loại?""Ừm!" Ngón tay Hỏa Phượng chỉ chỉ bức tranh kia, "Người được khắc trên phiến đá là nam! Khắc thiếu niên và ông lão, nhưng cách vẽ và cả phong cách giống hệt cái này, nhìn thì qua quýt nhưng lại mang vẻ sinh động, nụ cười cũng rất kì lạ."Ngươi có mang sư phụ ngươi hay lão hòa thượng nào trên Thánh Điện sơn đi xem không?" Lục Thiên Hàn hỏi.Hỏa Phượng chớp chớp mắt, tiếp tục sờ cằm, "Về sau ta nhìn thấy một con hồ ly nhỏ tai to, rồi chạy theo, chơi với hồ ly một hồi trở về thì..."Tất cả mọi người nhìn hắn chằm chằm —— thì sao nữa? Có nói chuyện này với người lớn trong nhà không a?Hỏa Phượng lắc đầu một cái, "Thì... Quên rồi!"Mọi người đỡ trán."Chẳng qua ta cảm thấy..." Hỏa Phượng nâng trà hoa ngẩng đầu nhớ lại, "Phiến đá kia, không chừng là một cái nắp.""Cái nắp?""Lúc đó ta gõ mấy cái, nghe dưới lòng đất hình như có tiếng vang...""Lúc đó ngươi không xốc lên xem à?" Triệu Phổ gấp gáp —— lực hành động của ngươi đâu?Hỏa Phượng ôm tay nói, "Ta nào có lực hành động gì, ta chỉ có một mình, phải cẩn thận chứ... Lần này không phải là bị hắn kéo theo sao!"Vừa nói, vừa chỉ chỉ Triển Chiêu.Triển Chiêu tiếp tục ăn bánh bao, lòng nói ngươi chỉ biết vứt nồi cho ta thôi..."Xoáy đất kia là hình tròn hoàn chỉnh sao?"Lúc này, phía sau lại truyền tới tiếng nói chuyện rồi, mọi người quay đầu lại, thì thấy Yêu Vương đứng lên, trên vai là Tiểu Long bảo đang nằm ngáp.Lão gia tử ra khỏi Miêu Miêu lâu, xoay tay đóng cửa lại.Long bảo bay đến vai Bạch Ngọc Đường, run run cánh, lại bay lên nóc nhà nhìn Yêu Yêu mệt đến co quắp.Yêu Vương đi tới ngồi xuống bàn, hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Những mảnh gốm vỡ đó có màu gì?""Màu đỏ.""Có phải phần lớn là hình tam giác, đỉnh rất nhọn đúng không?" Yêu Vương hỏi.Hỏa Phượng suy nghĩ một chút, gật đầu, "A... Nói ra, đúng là phần đỉnh cực kì nhọn chôn trong đất, chẳng qua có lẽ do đã rất lâu rồi, bị xói mòn do gió nên không quá nhọn nữa... Không ngờ đó là một loại bẫy rập?"Chắc là là dùng để đề phòng động vật." Yêu Vương nói, "Trong sa mạc cũng không có động vật cỡ lớn gì, có thể chỉ có vài nhóc hồ ly con chuột vân vân, những vật nhỏ này tuy không có lực sát thương gì, nhưng thông thường lại biết đào hang.""Cho nên phía dưới kia thật sự là khoảng trống sao?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy cho dù có địa cung, cái nắp kia nhìn cỡ nào cũng không phải là thứ tốt."Những mảnh gốm vỡ đó chỉ có thể đề phòng động vật nhưng không phòng được người, không phải là ngay cả một đứa bé cũng không ngăn được sao." Yêu Vương nâng cằm mở miệng muốn ăn bánh bao với Triển Chiêu.Triển Chiêu gắp một cái đưa đến miệng sư công."Hơn nữa, cái nắp cách mặt đất lại phủ một tầng đất, không chừng ban đầu ngay cả đất cũng không có..." Yêu Vương cảm thấy bánh bao không cũng không tệ lắm, đưa tay cầm một lồng tới ăn."Nghe vậy giống như muốn dẫn dắt người tới đó..." Trâu Lương vỗ vỗ Hỏa Phượng, "Nhìn xem, cũng may không lật lên.""Đúng không!" Hỏa Phượng cảm khái, "Đã nói ta là người cẩn thận rồi mà!"Bên kia, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử đều nhìn Triển Chiêu.Triển Chiêu cười tủm tỉm gật đầu, đưa tay cầm lồng bánh bao, bắt đầu cho Hỏa Phượng ăn.Lâm Dạ Hỏa cầm đũa ăn bánh bao, còn nói bánh bao này ăn ngon.Triển Chiêu gật đầu —— nhưng ngươi ăn không được! Bên trong có mỡ heo và bột mì đó! Ăn hết thì béo hai lạng!Yêu Vương suy nghĩ một chút, "Một hồi chờ bọn họ tỉnh hết rồi, tập trung lại cùng mở hội đọc sách đi!""Hội đọc sách?" Mọi người không giải thích được, "Đọc sách gì?"Yêu Vương cười cười, "Quyển sách Già Lan Chú để lại."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz