ZingTruyen.Xyz

Long Đồ Án - Tiếp theo (Q15-)

CHƯƠNG 873: CON RỐI BÍ ẨN

Nguyethacphongcao

CHƯƠNG 873: CON RỐI BÍ ẨN

EDITOR: ROSALINE

BETA: GUMIHO

Trận chiến cuối cùng của cuộc so tài đấu cầm, Vương gia đánh cầm thánh đến tìm không ra Nam Bắc, kể cả nhân viên dự thi bên Thổ Phiên đều đánh.

Dĩ nhiên, người bị đánh trọng điểm là người thần bí khống chế trận pháp kia.

Triệu Phổ rất có ý hàm súc khiêu khích, chủ yếu vẫn là muốn làm rõ thân phận người bắt chước sư phụ hắn đối diện kia, nhưng người nọ có chút trấn tĩnh, không ra tay, cũng nhìn không ra sâu cạn, cộng thêm nửa người là rối nửa người là người, còn không xác định hắn có phải là người sống thật sự hay không.

Một bên cầm thánh chịu thua, bên Đại Tống toàn thắng.

Triệu Trinh tương đối thoả mãn với trận đấu, cả triều văn võ và dân chúng vây xem cũng đều rất vui vẻ, Thái hậu càng cao hứng rồi, ban đầu còn tưởng rằng sẽ đánh thành lò nung... Tuy rằng cũng đánh thành lò nung đi, chẳng qua tình cảnh vẫn rất có điềm lành, không có tình huống máu tươi năm bước thi thể bay ngang gì, đại cát đại lợi.

Thời gian cũng không còn sớm, Triệu Trinh hạ lệnh đại yến quần thần, toàn thành nghỉ, vì sinh nhật Thái hậu chúc mừng ba ngày, buổi tối còn có biểu diễn pháo hoa.

Người người đều rất hài lòng, chỉ có mọi người Khai Phong có hơi khó hiểu... Bởi vì từ góc nhìn của bọn họ, Thổ Phiên bị đánh một trận, nhưng nhìn dáng vẻ thu dọn đồ đạc hoan hoan hỉ hỉ rời nơi thi đấu của bên kia, tại sao bọn họ cũng rất hài lòng?

Triệu Phổ xách theo cầm từ trên lôi đài xuống, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, Vương gia cũng cảm thấy buồn bực —— Thổ Phiên rõ ràng thua rồi, nhưng làm sao có vẻ như rất hài lòng? Chỉ có bốn người chịu trách nhiệm đánh đàn có chút ủ rũ, nhân viên dự thi khác một bộ dáng vẻ được đền bù như mong muốn. Mà Bạch Quỷ Vương giả "nửa người gỗ" mới vừa lộ ra hình xăm kỳ quái, lại rất nhanh trốn vào lều bạt, sau đó dưới vòng vây của đám người rời nơi thi đấu.

Triệu Phổ nháy mắt với nhóm ảnh vệ, kỳ thực đều không cần nhóm ảnh vệ đi theo, Giao Giao đã đi theo.

"Nửa người gỗ" kia theo người ra cửa, nhanh chóng dung nhập vào trong đám người, sau đó lên một chiếc xe ngựa của dịch quán.

Chờ Giao Giao đuổi theo lên xe ngựa, vén rèm xe lên vừa nhìn bên trong, phát hiện trong xe ngựa chỉ lưu lại áo choàng và một đống bộ phận tượng gốm.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lúc này rốt cục có thể đồng bộ nhìn thấy thứ giao nhân nhìn thấy, hai người nhịp điệu thống nhất nhất mà đưa tay sờ sờ cằm, lẩm bẩm, "Cho nên ngụy trang thành cữu công là để chạy trốn?"

Giao Giao vuốt vuốt áo choàng, những thứ vụn vặt đó đều đắp trong áo choàng, từ cửa sổ xe chạy ra ngoài.

Đồng dạng, nhóm ảnh vệ truy tung ở phía sau cũng bị đám người tách ra, đang tìm người mặc áo choàng kia, đột nhiên Tử Ảnh cảm giác có thứ gì bay tới phía mình, theo bản năng đưa tay nhận, phát hiện là bao quần áo cuốn áo choàng, Giả Ảnh một bên lại gần, thấy bao quần áo "tự mình" mở ra rồi.

Giả Ảnh và Tử Ảnh đương nhiên biết có lẽ là Giao Giao đang cho bọn họ xem bao quần áo, nhưng một màn này vẫn rất quỷ dị.

Cuốn tốt bao quần áo, bên dịch quán Thổ Phiên kia vốn có người theo dõi, Giả Ảnh và Tử Ảnh cầm bao quần áo về trước tìm Triệu Phổ phục mệnh.

Bên kia mái hiên, Triển Chiêu vội vã túm Bạch Ngọc Đường trở về Khai Phong phủ... Hắn từ lúc trận đấu bắt đầu đã nhớ thương —— búp bê gọi "Cầm nhi" kia.

Về bí ẩn và búp bê Già Lan Chú lưu lại, Triển Chiêu ban đầu cũng không quá coi ra gì, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, là mình không chú ý rồi...

Già Lan còn để lại thư và quà cảm ơn để bọn họ giúp tìm lời giải, nhìn thật khách khí, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Triển Chiêu hơi lo lắng, đừng để Già Lan ngấm ngầm mưu tính gì đi!

Ban nãy lúc đấu cầm, hắn thông qua Ma Vương Nhãn rõ ràng nhìn thấy người nọ ngẫu nhiên chế tạo trận pháp, hơn nữa Thổ Phiên bên kia không biết có phải là ổ con rối hay không, nhiều con rối như vậy a! Có đơn, sinh đôi, còn có nửa người! Trong Khai Phong phủ đừng tưởng lúc khiêng ra thì không nhúc nhích được, ai biết chừng đợi đến khi họ ra khỏi cửa rồi, nó có 'sống lại' hay không? Hơn nữa trước đó bởi vì gấp gáp học đàn chuẩn bị đại hội, cũng không tỉ mỉ nghiên cứu con rối kia, không chừng trên người giấu trận pháp nữa!

Càng nghĩ càng gấp gáp, Triển Chiêu túm Bạch Ngọc Đường chạy vội trở về Khai Phong phủ, xông thẳng phòng ngỗ tác tạm thời cất giữ con rối.

Cũng may, nha môn không bị trộm, tất cả như thường.

Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đang ở trong sân phơi chăn, nhìn hai người vội vã chạy về tới, cũng rất buồn bực.

Triển Chiêu chạy đến phòng ngỗ tác, mở cửa quan tài cất giữ con rối kia ra, liếc mắt xem xét, thở phào nhẹ nhõm —— con rối kia còn nguyên ở nơi đó. Tiểu Tứ Tử trước đó còn sợ nàng mẻ hư rồi, tìm vải cotton bọc nàng, quan tài trải một tầng sợi bông... Con rối hiển nhiên là không bị động vào, lẳng lặng nằm đó.

Triển Chiêu sờ cằm tỉ mỉ quan sát con rối, so sánh với con rối mình thông qua Ma Vương Nhãn nhìn thấy, cũng có hơi nghi ngờ có phải là cùng một con rối hay không, hay là kia là người, con rối này là căn cứ dáng vẻ người kia làm?

Triển Chiêu lại chạy về Miêu Miêu lâu, mở ngăn tủ ra, tìm ra cuốn "sách" trước đó đặt bên trong kia, chính là "bí ẩn" Già Lan Chú để lại cho bọn họ, đến bên cạnh bàn ngồi xuống lật xem.

Bạch Ngọc Đường từ bên ngoài đi tới, Tiểu Long bảo ban đầu bơi lội trong ao cá chép với Yêu Yêu bay tới, rơi vào trên vai Ngũ Gia, ngước cổ quạt quạt cánh.

Ngũ Gia xoay mặt nhìn nhìn rồng nhỏ, cảm giác hình như là trưởng thành một ít, hoặc là nói... tăng cân một chút?

Đưa tay chọt cái bụng rồng một cái, xúc cảm gần giống đoàn tử rồi.

Ngũ Gia yên lặng gật đầu, quả nhiên ngoại trừ Miêu Nhi, không có gì mình nuôi không mập... Nghĩ đến nơi này, Bạch Ngọc Đường sờ cằm —— không đúng, sư phụ hắn hình như cũng nuôi không mập.

Đi tới bên cạnh bàn, Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua Triển Chiêu đang ào ào lật sách, "Miêu Nhi?"

Triển Chiêu "Ừm?" một tiếng, vỗ vỗ băng ghế bên cạnh, để cho Bạch Ngọc Đường ngồi xuống.

Ngũ Gia ngồi xuống bên cạnh hắn, Triển Chiêu gãi đầu, "Già Lan Chú không phải là tính cách giống Thoại Lao chứ? Bí ẩn này thật dày!"

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm qua tới lật lật.

Sau khi bọn họ cầm được con rối và bí ẩn, cũng không gấp gáp nghiên cứu, muốn trước tiên miễn cưỡng xong cuộc so tài đấu cầm đã lại nói sau.

Bây giờ nhìn kỹ, "Bí ẩn" này của Già Lan Chú lại có hơn phân nửa vốn là nói một đoạn từng trải thuở thiếu thời của hắn.

"Già Lan Chú khi còn bé lại có một đoạn thời kỳ là mù... Sau đó là bị đưa đến trên đảo nhỏ, được sư phụ dạy hắn vu thuật chữa cho tốt... Sư phụ hắn chính là Cầm nhi này? Còn nhỏ hơn hắn?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Sư phụ tuổi còn nhỏ hơn đồ đệ?"

Triển Chiêu ôm Tiểu Long bảo từ đầu vai Ngũ Gia bay đến trên vai hắn, vòng quanh cổ hắn bắt đầu làm nũng, "Chính là nhìn nửa đoạn miêu tả trước của Già Lan, Cầm nhi cũng không phải là con rối a, chính là thiếu nữ có chút quái lạ, có thiên phú vu thuật."

"Chỗ Già Lan được đưa đi chữa bệnh, gọi là đảo Mê Ngẫu, là khu cấm của vu tộc phương Bắc. Căn cứ ghi chép lịch sử Bắc Man, vu vương trăm năm mới giáng lâm một lần, đặc thù chính là khi còn bé sẽ mù một đoạn thời gian. Trước khi mù chỉ là đứa nhỏ bình thường, đưa lên đảo Mê Ngẫu, chờ hồi phục thị lực, thì thành vu vương phương Bắc vu thuật mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Bạch Ngọc Đường đọc một đoạn miêu tả truyền thuyết đối với việc khôi phục thị lực bị mù của Già Lan, cảm thấy bầu không khí này làm sao có chút quen thuộc.

"Không khác lắm với tộc Bất Tử Vương ném trẻ con vào trong Tháp Đen." Triển Chiêu bĩu môi một cái, "Đám vương thất tổ tiên này, biết lăn qua lăn lại đứa nhỏ ghê, đáng đời giang sơn bị mất."

Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu chọc cười rồi, hai người đầu kề đầu cùng một chỗ lật xong cuốn "câu đố" kia, sau đó hai người đều không động rồi.

Tựa hồ là "tiêu hóa" nội dung trong sách một chút, hai người cùng lúc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trên mặt nhau đều là biểu cảm hoang mang.

Lúc này, thanh âm ầm ầm ồn ào bên ngoài, những người khác tham gia đại hội đấu cầm trở về rồi.

Hỏa Phượng nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã ở trong Miêu Miêu lâu, xách theo bao quần áo chạy vào, "Hai ngươi làm sao nhanh như vậy đã chạy về tới rồi... Đây là Giả Ảnh cầm về."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã biết đồ trong bao quần áo rồi, dù sao cũng là giao nhân tìm được cho ảnh vệ, hai người đưa cuốn "câu đố" kia cho Hỏa Phượng.

Triển Chiêu nhìn nhìn trong sân, phát hiện các lão gia tử của Ma cung và Xuân viên trở về rồi, đang thương lượng đi chỗ nào dùng bữa.

Thiên Tôn, Ân Hậu và Yêu Vương đều không ở, Yểu Trường Thiên và Lục Thiên Hàn ngược lại trở về rồi.

"Ngoại công ta bọn họ đâu?" Triển Chiêu vốn còn muốn tìm người quen thuộc với Già Lan Chú hỏi một chút.

"Lưu lại trong cung với Triệu Phổ bọn họ rồi." Hỏa Phượng liếc nhìn cuốn "câu đố" Kia.

"Triệu Trinh nói muốn mời ăn cơm tối, Triệu Phổ nói tình huống còn không rõ cho nên hôm nay trước tiên lưu lại trong cung, để cho bọn ta ăn cơm tối rồi đi... Câm giúp Thoại Lao và Hồng Mao mang nhân viên phụ trách quân hoàng thành rút lui rồi, trên đường vẫn nhiều người như vậy..."

Nói, Hỏa Phượng tựa hồ là nhìn thấy thứ gì thú vị, ngẩng đầu hỏi hai người, "Đất tụ tập của man tộc Phương Bắc năm đó không phải là ở phương Bắc cái gì Thiên Tây gì đó à, vậy đảo Mê Ngẫu này ở nơi nào? Tây Bắc chỗ nào có đảo a?"

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, hắn từ ban nãy thì bắt đầu nghĩ vị trí của đảo Mê Ngẫu này, cảm thấy chỉ có thể ở vùng biển lạnh giá phương Bắc... Thế nhưng từ bích hoạ Giao Giao lúc tiến vào địa cung nhìn thấy tới nhìn, Cầm nhi và người xuất hiện lúc đó đều mặc không nhiều lắm, hơn nữa hoàn cảnh chim hót hoa tỏa hương, nhìn cũng không lạnh.

Hỏa Phượng vừa nhìn vừa oán giận, "Thiệt hay giả? Lên đảo là mắt chữa tốt á? Không chỉ trị còn thần công đại thành? Nghe làm sao giống như mánh khoé bịp người của bọn bịp bợm giang hồ kia vậy..."

Triển Chiêu tuy rằng cảm thấy Lâm Dạ Hỏa nói cũng có đạo lý đi, nhưng có chút thiên phú quả thực có thể trong nháy mắt thông suốt, nói thí dụ như giao nhân của Ngọc Đường cũng là đột nhiên xuất hiện, mà Ma Vương Nhãn của hắn cũng là ngay lập tức mở ra, phải xem cái gọi là "vu thuật" của Già Lan Chú đến tột cùng là cái thứ gì.

Bạch Ngọc Đường lấy ra tấm bản đồ đặt cùng một chỗ với sách, tấm bản đồ mà Già Lan Chú nói làm "quà tặng" kia ra xem.

Tấm bản đồ này, cho tới bây giờ Bạch Ngọc Đường còn chưa tiếp xúc phương hướng cụ thể nào, địa danh và ký hiệu phía trên cũng không có cái nào ăn khớp. Bạch Ngọc Đường chuẩn bị lát nữa buổi tối tiến cung ẩm yến, tiện đường đi Xuân Đường các một chuyến, trong cung cất số lớn bản đồ, có thể đi tìm đầu mối xem.

"Ta đi..."

Hỏa Phượng càng xem càng không bình tĩnh cuối cùng vung tay ném quyển sách kia trở về trên bàn, "Có ý gì? Cầm nhi kia sau khi truyền thụ vu thuật cho Già Lan Chú, chính mình biến thành một con rối á? Ý tứ là, con rối chúng ta tìm tới, do người còn sống biến thành?"

Triển Chiêu một tay nâng cằm một tay nhéo đuôi rồng nhỏ gật đầu a gật đầu "Tuy rằng Già Lan nói ra quá trình cực kỳ phức tạp, nhưng tổng kết một chút, chính là có chuyện như vậy..."

Hỏa Phượng híp mắt sờ cằm, bắt đầu nghĩ tâm tư, "Dựa theo ý tứ của Già Lan, ban đầu hắn là dự định để cho Thiên Tôn và Ân Hậu giúp hắn điều tra bí ẩn này đi?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Hỏa Phượng hỏi Triển Chiêu, "Sau khi cầm con rối và bản đồ kia về, ngoại công ngươi có cảm thấy hứng thú sao?"

Triển Chiêu lắc đầu, ngoại công đến nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn.

Hỏa Phượng lại hỏi Bạch Ngọc Đường, "Thiên Tôn có hỏi qua sao?"

Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, sư phụ hắn không chừng đều đã không nhớ rõ cái này rồi.

"Đại hòa thượng nhà ta đủ phúc hậu rồi chứ, thế nhưng hắn rõ ràng không để ý nguyện vọng này của Già Lan Chú."

Nói xong, Hỏa Phượng ló đầu nhìn nhìn Bạch Quỷ Vương đang ngồi sờ Yêu Yêu trong sân, "Lão gia tử!"

Yểu Trường Thiên và Lục Thiên Hàn cùng với các lão gia tử Ma cung Xuân viên còn chưa đi trong sân đều ngẩng đầu nhìn qua.

Hỏa Phượng nâng quyển sách kia, hỏi, "Nguyện vọng của Già Lan Chú, có người có hứng thú thay hắn thực hiện sao?"

Một đám người lớn tuổi mặt lộ vẻ ghét bỏ, "xì" một tiếng, quay đầu lại tiếp tục trò chuyện của mình.

Hỏa Phượng nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Hai người hiển nhiên cũng hiểu rõ ý tứ Hỏa Phượng nghĩ muốn bày tỏ —— Già Lan Chú dựa vào cái gì cảm thấy tổ Tương Du sẽ giúp hắn giải quyết nguyện vọng chứ? Hắn có lẽ đoán được hai ông lão hoàn toàn không có hứng thú đồng thời sẽ không chú ý hắn đi?

"Hay là nói, hắn muốn chính là hiệu quả này? Ngoại công bởi vì tốt bụng, sẽ đào con rối ra an táng, sau đó hai người đi một lần liền quên sách và bản đồ rồi... "

Triển Chiêu thuận theo dòng suy nghĩ này suy đoán khả năng phát triển của sự việc.

Bạch Ngọc Đường và Hỏa Phượng đều gật đầu —— suy đoán này hợp lý, tám phần mười sẽ làm như vậy.

"Vậy dưới tình huống nào, tổ Tương Du sẽ đi nhặt sách vứt đi lên nghiêm túc nghiên cứu?" Hỏa Phượng hỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, "Sau khi chôn con rối hai người bọn họ tám phần mười sẽ quên chuyện này, trừ khi..."

"Con rối kia sống lại rồi?" Hỏa Phượng thuận miệng hỏi một câu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều xoay mặt nhìn hắn —— cho nên, chôn con rối, con rối kia sẽ sống lại sao?

Lâm Dạ Hỏa sáu con mắt nhìn nhau với hai người, cuối cùng nghiêng đầu, đề nghị, "Nếu không thì...chôn thử xem sao?"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz