CHƯƠNG 828: ĐÁ VÀ SẮT
CHƯƠNG 828: ĐÁ VÀ SẮTEDITOR: ROSALINEBETA: CỎTriển Chiêu phát hiện, từ sau khi tìm được Giáng Trủng Lân, vụ án đột nhiên trôi chảy hơn rất nhiều.Lần này cũng tìm được khá nhiều đầu mối từ chỗ Thái hậu, xuất hiện một nhân vật then chốt, đã từng ở khá lâu trong cung, Lôi Dĩnh thần bà bí ẩn là cấp dưới của Già Lan Chú, Lôi bà bà.Vị cung nữ này có thân phận thần bí, gần như đã tận lực nói cho Thái hậu tất cả đầu mối liên quan tới âm binh biến mất của Man tộc phương Bắc, hơn nữa còn cho nàng một vòng tay bạc điêu khắc mặt quỷ và Giáng Trủng Lân, Thanh Trủng Lân Ngân.Manh mối được xâu chuỗi lại, mấu chốt vẫn ở Đại Lý cùng với đao linh của nửa thanh Tuyết Lĩnh đao đã mất tích kia.Cuối cùng, chính là một cây tỳ bà mà Lôi bà bà để lại cho công chúa.Triệu Lan vẫn luôn cất giữ thanh tỳ bà kia trong thư phòng, bởi vì có ý nghĩa kỷ niệm, hơn nữa tỳ bà có chút tàn tạ, nên Triệu Lan vẫn luôn cất kỹ, chưa từng mang ra đàn.Chỉ chốc lát sau, Qua Thanh cầm một hộp gấm tới.Trong hộp gấm còn có một cái hộp lưu ly, tỳ bà được đặt ở bên trong, bảo tồn tương đối hoàn hảo.Nhìn từ bên ngoài, đây là một thanh tỳ bà rất "nhỏ", kích thước chỉ khoảng một nửa chiếc tỳ bà thông thường.Tỳ bà nhìn cũng có vẻ không quá trân quý, chỉ là làm bằng gỗ thông thường, hơn nữa trên đàn còn có vài nơi hư hại, dây tỳ bà cũng đứt một sợi.Muốn nói có chỗ đặc biệt duy nhất, chính là trên tỳ bà có khảm một thứ màu đen, nhìn không giống như đá quý, mà giống như thép gió* hơn, hình dáng cũng bất quy tắc... Có chút khác biệt.*thép gió aka khoái thiết (快铁) là loại thép có độ cứng cao và khả năng chịu mài mòn tốt, thường được sử dụng trong chế tạo dao cắt, công cụ gia công kim loại, và khuôn mẫu."Ừm..." Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm thanh tỳ bà kia nhìn một hồi, cau mũi.Triệu Lan chọt chọt đoàn tử, hỏi hắn, "Có phải rất xấu không?"Tiểu Tứ Tử không tiện nói, dù sao cũng không dễ nhìn lắm...Triệu Trinh và Triệu Phổ cũng lắc đầu, hai người bọn họ hoàn toàn không hiểu, chỉ biết là tay nghề của người thợ thô ráp, màu sắc phối với dáng vẻ cũng là gỗ mục phối với sắt đen.Dù Triệu Lan cũng cảm thấy tỳ bà khó coi, nhưng thấy Triệu Trinh và Triệu Phổ phun tào nàng vẫn không vui —— Lôi bà bà để lại cho ta, không cho phép nói không tốt!Triệu Phổ và Triệu Trinh cũng thành thật, lại liếc tỳ bà một cái, gật đầu —— Ừm, cũng không phải xấu tới mức đó... Nhìn chất gỗ cũng không tệ lắm.Bạch Ngọc Đường hỏi có thể lấy ra xem thử không.Triệu Lan gật đầu, Qua Thanh mở hộp lưu ly, lấy tỳ bà ra, đưa cho Bạch Ngọc Đường.Ngũ Gia nhận lấy tỳ bà, nhẹ nhàng lắc lắc, xác định xem bên trong có đồ hay không.Khi lắc tỳ bà không có tiếng vang.Ngũ Gia lật tới lật lui xem một lượt, không phát hiện cơ quan, nếu không mở ra, cơ bản sẽ không biết bên trong có cái gì...Nhưng mà tỳ bà rất nhẹ, rất phổ thông... Chỗ duy nhất khiến người ta cảm thấy "kỳ quái" cũng chỉ có khối "sắt đen" khảm trên tỳ bà.Không biết tại sao, Ngũ Gia cảm thấy khối sắt này có chút quen mắt.Bạch Ngọc Đường đưa tỳ bà cho Triển Chiêu, để hắn sờ thử khối sắt đen kia.Triển Chiêu đưa tay sờ một lúc, ngẩn người, lại sờ vài cái, "Ai da quen thuộc ghê!"Tất cả mọi người bị hấp dẫn sự chú ý, chỉ thấy Triển Chiêu ôm tỳ bà sờ khối sắt đen kia, Ân Hậu đột nhiên có hơi tò mò, "Ngươi... Đàn đàn tỳ bà thử xem?"Mọi người đều trợn to hai mắt, căng thẳng nhìn Triển Chiêu.Thái hậu và công chúa cũng đang rất hiếu kỳ —— Ồ? Triển hộ vệ muốn đàn đàn tỳ bà sao? Nhìn dáng vẻ cũng biết âm luật ha!Hai bên khóe miệng Triển Chiêu lập tức nhếch lên —— Nếu ngoại công yêu cầu, vậy thì bêu xấu rồi...Bạch Ngọc Đường thấy móng mèo đưa về phía dây đàn, tỳ bà này còn thiếu một sợi dây, chỉ gảy vài cái, chắc sẽ không quá khó nghe đâu...Ngũ Gia còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, đột nhiên một trận ma âm vang lên, tựa như một con mèo yêu ngàn năm bị đạp đuôi, "két" một tiếng, sau đó hai khối sắt va chạm vào nhau, kéo lê mấy dặm..."Oaaa!"Triệu Trinh che lỗ tai nhảy dựng lên, Thái hậu và công chúa cũng sợ đến choáng váng...Hương Hương vốn đang nhìn Bạch Ngọc Đường rất vui vẻ, đột nhiên giật nảy mình.Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau đưa tay tách tay Triển Chiêu ra khỏi tỳ bà, Thiên Tôn liên tục ngoáy lỗ tai —— Hay thật, lực sát thương khi gảy đàn đàn tỳ bà còn ghê hơn so với gảy cầm!Công Tôn vừa ôm đoàn tử thiếu chút nữa té xuống bàn, vừa nghi ngờ nhìn Triển Chiêu —— Bằng không để ta làm thử cho ngươi xem nha? Đó là động tĩnh mà con người có thể làm ra sao?Triệu Phổ vừa ngoáy lỗ tai vừa chép miệng —— Đáng tiếc ghê, cái này mà dùng trên chiến trường thì...Công Tôn ở bên cạnh vừa giúp đoàn tử xoa lỗ tai, vừa lắc đầu với Triệu Phổ —— Lên chiến trường thì sẽ là giết địch một ngàn tự hại một ngàn, thuộc về phạm trù lấy mạng đổi mạng!Triệu Phổ cũng cảm thấy nhét bông vải các kiểu đều vô ích, sao mà uy lực lại lớn như vậy chứ?Thật ra thì bản thân Triển Chiêu cũng có chút bất ngờ, hắn lập tức nhìn chằm chằm thanh tỳ bà kia... Chỉ trong khoảnh khắc như vậy, hắn nhìn thấy trên khối sắt đen kia, xuất hiện một ít hoa văn hình lưới màu vàng."A..." Triển Chiêu đưa tay, cũng không biết làm thế nào mà đẩy một cái cục sắt màu đen kia lại bị hắn lấy ra.Qua Thanh nghiêng đầu —— Lúc trước là hắn bỏ tỳ bà này vào trong rương, hắn còn từng nghiên cứu làm sao có thể khảm khối sắt này vào, rất vững chắc, không cạy xuống được, sao Triển Chiêu mới nhẹ nhàng gảy đã lấy ra được?Hai ngón tay Triển Chiêu cầm khối sắt đen kia, giơ lên quan sát.Bạch Ngọc Đường bên cạnh hắn cũng ngước mặt lên cùng nhìn... Chỉ thấy trên cục sắt đen nhánh có một ít đường cong quy tắc màu vàng thoáng qua."Ngoại công!" Triển Chiêu đưa cho Ân Hậu, "Đây là Vạn Tự điển tịch sao?"Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy giống, chất liệu này giống với khối bài Cự Khuyết mang trên cổ.Ân Hậu có chút kinh ngạc, cầm lấy khối sắt kia nhìn kỹ, dù là cảm giác hay chất liệu đều giống nhau như đúc. Hơn nữa điều thú vị chính là, khối sắt này ở trên tay Triển Chiêu thì đường cong trên đó là màu vàng, đến trong tay Ân Hậu lại biến thành màu đỏ... Màu sắc đồng nhất theo nội lực của đối phương.Thiên Tôn giơ tay, lấy khối sắt kia từ trong tay Ân Hậu, ước lượng sức nặng trước, sau đó giơ về phía ánh sáng nhìn nhìn, cuối cùng đưa tới bên mép Ân Hậu, ý là —— Lão quỷ, cắn một cái thử coi!Ân Hậu có chút im lặng đưa tay cầm về, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu che chuôi kiếm Khuyết Cự, đang phồng má nhìn hắn —— Ngoại công! Không phải nói Vạn Tự điển tịch là đồ gia truyền, chỉ có một cái thôi sao?"Á..." Ân Hậu cũng không xác định được, đúng là Yêu Vương từng nói như vậy...Lão gia tử vội quay đầu nhìn Thiên Tôn.Thiên Tôn bưng ly trà vừa uống vừa lắc đầu —— Có lẽ yêu nghiệt kia lại đang gạt người, dù sao tạm thời tới bây giờ đã không phải độc nhất vô nhị nữa, còn không thì để cho nhóc Mèo nhà ngươi thử lợi hại của khối sắt kia một chút. Nếu khối sắt này còn lợi hại hơn khối xà bài thì... Chậc chậc chậc... Vậy thì không phải đồ gia truyền của tộc Bất Tử Vương, mà là của tộc tỳ bà rồi!Ân Hậu suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy có chút ủy khuất, mặc dù tộc Bất Tử Vương quả thật là không quá đáng tin, nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ... Vậy chẳng phải năm đó bị giam vào phòng tối một cách vô ích rồi à?Thái hậu không biết đang phát sinh chuyện gì, bưng ly trà che miệng, nhỏ giọng hỏi Triệu Lan, "Làm sao rồi?"Triệu Lan cũng không rõ lắm, có điều nghe giống như Ân Hậu bị tổ tông gài bẫy...Thái hậu nghe xong đau lòng không thôi, lắc đầu cảm khái —— Quả nhiên là mỹ cường thảm!Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy nếu khối sắt đen này thật sự là Vạn Tự điển tịch, vậy cũng có thể giải thích được! Như vậy mới đáng giá có người nhớ thương, hơn nữa... Dù Miêu Nhi nhà hắn đánh đàn vẫn luôn như ma âm quán nhĩ, nhưng thanh tỳ bà này còn kinh khủng hơn, có thể cũng do có liên quan với Vạn Tự điển tịch không? Có lẽ là phóng đại uy lực của ma âm.Bạch Ngọc Đường đang nhìn chằm chằm khối sắt đen nghiên cứu, Tiểu Hương Hương bên cạnh đột nhiên lại gần nhìn Bạch Ngọc Đường, trong miệng còn nói, "Rắn rắn."Bạch Ngọc Đường và Triệu Trinh cũng nhìn bé, "Rắn?"Triển Chiêu đi xem Tiểu Tứ Tử.Tiểu Tứ Tử chỉ bên cạnh Triển Chiêu —— Khuyết Bảo đi ra, nếu Khuyết Bảo cũng ở đây thì sao.Triển Chiêu liếc mắt nhìn Cự Khuyết, cảm thấy bằng không cứ để cho Cự Khuyết phân biệt thật giả thử? Nghĩ vậy lập tức hỏi Tiểu Tứ Tử, "Khuyết bảo nói thế nào?"Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu... Lúc này không chỉ nhìn mỗi Cự Khuyết, Vân Bảo cũng đi ra, một trăn một rồng cũng nhìn đang chằm chằm khối sắt đen kia.Tiểu Tứ Tử cảm thấy Cự Khuyết và Vân Trung Đao cũng không nhận ra khối sắt đen này.Triệu Trinh ôm Hương Hương về, nói thời gian cũng không còn sớm, bằng không cứ giao tỳ bà cho người Khai Phong mang về nghiên cứu trước, chắc chắn tỳ bà không có vật gì nguy hiểm, sau đó mới đưa tới đây? Dù sao khối sắt đen kia ở lại trong cung cũng không có ích lợi gì, còn không bằng khảm một khối ngọc thạch khác đẹp mắt hơn....Rời khỏi hoàng cung, mọi người cầm thanh tỳ bà kia trở về phủ Khai Phong.Về đến nhà, Yêu Vương đương nhiên là người đầu tiên được tìm tới, nhờ lão nhân gia phân biệt thật giả.Yêu Vương cầm khối sắt đen kia mặt đầy ngơ ngác, "Sao có thể có hai khối..."Bởi vì lão gia tử có "tiền sử gian dối" nên nhóm Tương Du cộng thêm Triển Chiêu cũng nhìn hắn không tin cho lắm.Lão gia tử che ngực tiếp nhận ánh mắt xét xử của bọn nhỏ, "Vạn Tự điển tịch đương nhiên chỉ có một khối thôi!""Vậy đây là cái gì ạ?" Triển Chiêu và Ân Hậu chỉ khối sắt trong tay hắn.Ngân Yêu Vương cẩn thận nhìn chằm chằm một hồi, sờ cằm tự nhủ, "Có thể là hàng nhái không?""Hàng nhái?" Tất cả mọi người có chút giật mình —— Cái này lại có thể có hàng nhái?"Hai ngươi có thể đọc lên là chữ gì không?" Yêu Vương hỏi Ân Hậu và Triển Chiêu.Hai ông cháu nhìn nhau đều lắc đầu."Vậy không phải là thật!" Yêu Vương nghiêm túc nói, "Chỉ cần là trong Vạn Tự điển tịch, dù là chữ gì, người của tộc Bất Tử Vương đều có thể đọc ra! Sở dĩ Vạn Tự điển tịch lợi hại, là bởi vì bên trong có vô số chữ. Vật này không thể hoàn toàn bắt chước, chỉ có thể mô phỏng cấp thấp, nói thí dụ như... Chỉ viết một chữ!""Một chữ?" Triển Chiêu hỏi, "Giống như chữ không kia của ta sao?""Vấn đề chính là, có lẽ chữ này đã viết sai." Ngân Yêu Vương hết sức khẳng định nói, "Phàm là viết đúng, hai ngươi cũng có thể đọc hiểu, hai ngươi đọc không hiểu, nhưng lại có phản ứng với nội lực tộc Bất Tử Vương, rõ ràng chỉ có một bộ phận viết đúng, hoặc nên nói... Là cố ý viết sai một chút, để đạt được hiệu quả mong muốn."Ân Hậu cảm thấy Yêu Vương phân tích cũng có lý, liền đưa tỳ bà đã bị lấy sắt đen ra cho Triển Chiêu, "Đàn thử một chút?"Triển Chiêu mới vừa nhận lấy tỳ bà, một đám người trong sân đã chạy đến tận cửa viện, tận lực cách xa Triển Chiêu, hơn nữa còn chuẩn bị che lỗ tai.Triển Chiêu bất mãn, quay đầu muốn càm ràm với Bạch Ngọc Đường mấy câu, kết quả phát hiện Tiểu Bạch Đường và ngoại công đã cùng nhau chạy càng xa hơn, ngay cả một nhà Tiểu Ngũ cũng chạy mất dạng.Triển Chiêu "hừ" một tiếng, lòng nói có khoa trương như vậy đâu!Cầm tỳ bà kéo vài cái...Mọi người trong sân, nhất là mấy người mới nãy vào cung kia, đều cảm thấy uy lực yếu bớt rất nhiều, mặc dù vẫn khó nghe như cũ, nhưng mà cũng không có hiệu quả chết người như trước đó, cảm giác vừa nãy kia giống như nếu đàn nhiều thêm chút nữa thì thật sự sẽ khó nghe đến chết người..."Cho nên, đây là đồ tốt sao?" Triệu Phổ hỏi.Công Tôn nhìn đoàn tử.Tiểu Tứ Tử sờ cằm, nhìn chằm chằm khối sắt đen kia, "Không nhìn ra ạ, dáng vẻ thật là xấu...""Có biết đàn tỳ bà không?" Ân Hậu đột nhiên hỏi.Mọi người nhìn nhìn lão gia tử, không phải cái này có hiệu quả với tất cả mọi người chứ? Không phải chỉ có tộc Bất Tử Vương mới có thể thức tỉnh Vạn Tự điển tịch sao?Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường cũng theo bản năng liếc nhìn Ngân Yêu Vương.Vạn Tự điển tịch chỉ có tộc Bất Tử Vương có thể sử dụng, lời này là Yêu Vương nói... Thế nhưng nếu như vật này thật sự chỉ có tộc Bất Tử Vương có thể sử dụng, Yêu Vương cũng không cần phải giấu kiểu này, ai cũng không nói...Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói ảnh vệ hỗ trợ gọi Nguyệt Nha Nhi tới.Nguyệt Nha Nhi và Thần Tinh Nhi một người biết đàn tỳ bà một người biết gảy cầm, còn đàn không tệ.Chỉ chốc lát sau, Nguyệt Nha Nhi chạy tới, trước tiên ôm tỳ bà không có sắt đen thử một khúc, tất cả mọi người đều gật đầu —— Ừm! Có tài nghệ!Bạch Ngọc Đường gắn khối sắt đen kia, nói Nguyệt Nha Nhi thử lại.Ngũ Gia còn giải thích cặn kẽ cho nàng tình huống của khối sắt đen này, dặn dò nàng lúc đàn chớ dùng nội lực, đàn thử một chút trước đã.Nguyệt Nha Nhi nhận lấy tỳ bà, ngón tay mới vừa lướt qua dây đàn...Đột nhiên một trận ma âm quán nhĩ vang lên."Oa!" Thần Tinh Nhi bị hoảng sợ đến nhảy dựng lên, Nguyệt Nha Nhi cũng kinh ngạc, trợn to hai mắt không hiểu tình huống gì.Người trong sân chạy ra ngoài thật xa, Thiên Tôn chỉ tỳ bà kia, "Mới vừa rồi nhóc mèo cũng đàn tới cỡ này!"Yêu Vương đột nhiên đưa tay, tỏ ý, "Đừng đàn nữa! Lấy xuống!"Bạch Ngọc Đường vội vàng lấy khối sắt đen kia xuống đưa cho Yêu Vương.Yêu Vương nhìn chằm chằm một lát, "Vừa nãy nhóc Miêu Miêu và Nguyệt Nha Nhi đều không dùng nội lực đúng không?"Triển Chiêu và Nguyệt Nha Nhi đều gật đầu."Nếu như dùng nội lực..." Yêu Vương hỏi mọi người, "Các ngươi cảm thấy sẽ là kết quả gì?"Công Tôn không biết võ công cũng cảm thấy, "Có phải sẽ bị phóng đại không?""Còn là dùng một loại phương thức không tốt để phóng đại." Hỏa Phượng cảm thấy dù đọc không hiểu cũng không sao, gần như không phải là chữ tốt lành gì!Triệu Phổ có chút không vui, lòng nói sao bà bà kia lại để lại thứ nguy hiểm như vậy cho công chúa chứ? Bên người công chúa cũng không phải là không có người có nội lực, không nói ai khác, nếu để cho Y Y hoặc Qua Thanh đàn một chút, ai biết được kết quả sẽ như thế nào!"Cái vòng tay bạc kia, có thể cũng chứa nguy hiểm không?" Triệu Phổ có chút lo lắng.Triển Chiêu sờ sờ trong túi... Lúc ra cửa, Thái hậu đưa vòng bạc kia cho Ân Hậu, lão thái thái còn thấy ngại, nói nhờ Ân Hậu cất trước, chờ chắc chắn vô dụng thì trả lại cho nàng là được.Triển Chiêu và Thiên Tôn cũng hoài nghi vòng bạc Thái hậu cho, vì lúc trả vòng bạc còn có thể gặp mặt lại!Sờ vài lần lại thấy không có, Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến, lúc nãy có thuận tay đưa cho Bạch Ngọc Đường.Đưa tay sờ vào trong túi Bạch Ngọc Đường, kết quả lấy ra năm trái quýt.Triển Chiêu không nói thành lời —— Rốt cuộc Hương Hương cho ngươi bao nhiêu trái quýt?Thiên Tôn ghét bỏ nhìn Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường —— Một lớn một nhỏ là hai hoa đào tinh!Bạch Ngọc Đường lấy vòng bạc ra đưa cho Yêu Vương, nhờ người giám định một chút.Yêu Vương nhận lấy lại sửng sốt, nhìn chằm chằm mặt quỷ màu đen, "Đá thiên cơ..."Mọi người đều nhìn Yêu Vương —— Đá gì cơ?Ngược lại Bạch Ngọc Đường lập tức lên tinh thần, hỏi, "Đá tỏa vương thiên cơ?"Yêu Vương gật đầu.Công Tôn cũng sờ cằm, "Ta nhìn thấy trên sách cổ có ghi chép, đá thiên cơ là đá quý đứng đầu, cứng rắn vô cùng, là đá thần chế tạo khóa và chìa khóa."Yêu Vương cầm vòng bạc cẩn thận thưởng thức, "Những vật như chìa khóa, dù lấy nguyên liệu gì để làm, qua năm này tháng nọ cũng dễ bị mục nát, rất hiếm có chìa khóa và khóa có thể gìn giữ mấy trăm năm hoặc hơn ngàn năm. Nhưng đá thiên cơ chỉ cần hai viên lớn chừng hạt gạo thế này, là đã có thể chế tạo chìa khóa khống chế cơ quan khóa loại lớn. Đá thiên cơ mặt quỷ trên cái vòng tay này không nhỏ, ít nhất có thể mở cơ quan giữ cửa của một tòa cung điện lớn...""Thái hậu nói Lôi Dĩnh kể về giấc mộng cho nàng, vòng tay này được treo trên một cánh cửa." Bạch Ngọc Đường cảm thấy trong lời nói của Lôi Dĩnh che giấu không ít tin tức, cái vòng tay này có thể là chìa khóa."Bộ dạng của Lôi Dĩnh nhìn có vẻ không giống sẽ hại Thái hậu và công chúa, nàng làm như vậy có phải muốn cho hai người chia ra giữ hai thứ đồ này hay không?" Triển Chiêu nhìn sắt đen và tỳ bà, "Cái này có lẽ cũng không phải đồ xấu, mà là cách chúng ta dùng không đúng?"Yêu Vương cảm thấy cũng có lý, kêu người cất đồ vật vào, còn công dụng gì thì cứ từ từ suy nghĩ, hôm nay trời đã tối rồi, đi ngủ trước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz