CHƯƠNG 791: MIẾU GIẢ
CHƯƠNG 791: MIẾU GIẢEDITOR: ROSALINEBETA: CỎ
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa mang bọn nhỏ cùng đi Thái Bạch Cư ăn cơm, mới vừa ra khỏi nha môn không bao lâu, đã nhìn thấy ba huynh đệ Trâu Lương, Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh ở đối diện.Ba người mới vừa làm quân vụ xong đi ra, vừa nghe nói muốn đi Thái Bạch Cư ăn cơm, Âu Dương và Quảng gia liền chạy ngược về, nói đón lão bà đi ăn chung.Lương Thần Mỹ Phương thấy giao lộ có một cửa hàng Mai Hoa Cúc mới mở, lập tức nhanh chóng chạy qua.Triển Chiêu nắm tay Tiểu Tứ Tử, vừa đi vừa dặn bọn nhỏ phía trước chạy chậm một chút.Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương dẫn theo chú chó linh lợi đi phía sau.Trâu Lương luôn cảm thấy thiếu mất cái gì đó, nhìn một vòng trước sau trái phải, khó hiểu, "Bạch Ngọc Đường đâu?"Hỏa Phượng ôm cánh tay, thần thần bí bí liếc về sau lưng, "Nói là đến trễ một chút."Trâu Lương cũng không để ý, nhìn Triển Chiêu phía trước đang mua đồ chơi làm bằng đường cho Tiểu Tứ Tử, cảm thấy cây kẹo hình con chó Tiểu Tứ Tử chọn kia có chút giống Câm..."Ta nghi ngờ." Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nói một câu, "Bạch lão ngũ ngoại tình..."Những lời này của Hỏa Phượng chữa được chứng mặt than của Tả tướng quân...Trâu Lương sửng sốt một hồi mới ngậm miệng lại được, lắc đầu liên tục, "Làm sao có thể...""Chậc!" Hỏa Phượng phất tay chặn lại, hỏi Trâu Lương, "Bình thường ngươi thấy tại sao Bạch lão ngũ lại không ở bên cạnh Triển Chiêu hả? Lý do có thể đếm hết trong một bàn tay! Nếu không bị bắt trở về đếm tiền, hoặc là sư phụ đi lạc, những chuyện kiểu này đều là hắn bị động rời đi... Hôm nay lần này rõ ràng cho thấy chủ động!"Trâu Lương nghĩ tới nghĩ lui vẫn lắc đầu, "Không thể nào!""Làm sao không thể nào! Rõ ràng lúc nãy ta vừa nghe thấy tiếng mèo kêu!" Vẻ mặt Hỏa Phượng đầy nghiêm túc.Trâu Lương nghi ngờ nhìn hắn, "Mèo?""A!" Lâm Dạ Hỏa vén tay áo, "Chắc chắn là hắn lén nuôi mèo khác bên ngoài!"Trâu Lương có chút im lặng nhìn Ngốc Phượng nhà mình, "Nuôi mèo thì tính là ngoại tình cái gì, hơn nữa, tại sao Bạch Ngọc Đường nuôi mèo lại phải lén lén lút lút? Hắn ở đâu mà không phải nuôi một đám chứ.""Chậc chậc chậc!" Hỏa Phượng lắc lắc đầu, "Con này không giống, nói không chừng con này có đặc thù gì đó, cho nên mới lén lén lút lút! Còn gạt Triển Chiêu, nhất định là ngoại tình!"Trâu Lương thấy sắp đến Thái Bạch Cư, cũng nhắc nhở hắn chớ nói bậy bạ, lỡ để Triển Chiêu nghe...Hỏa Phượng bĩu môi, cũng không nói nữa, chẳng qua có vẻ như còn vô cùng bực mình, ôm cánh tay nhìn một bên.Đám nhóc Tiểu Lương Tử mua xúc cúc cầu mới, ầm ĩ ồn ào hò hét chạy vào Thái Bạch Cư, Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử cũng vào cửa, Tiểu Lục Tử nhiệt tình ra đón, báo tên đủ loại món ăn.Trâu Lương cũng vào cửa, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa lằng nhằng đi ở phía cuối, quay đầu nhìn hắn.Hỏa Phượng chớp mắt với hắn, "Lát nữa ngươi giúp dẫn Triển Chiêu ra đừng để hắn phát hiện!"Trâu Lương khó hiểu, "Vậy ngươi thì sao?""Ta đi bắt gian!" Lâm Dạ Hỏa "Hừ" một tiếng hất áo choàng, lẩm bẩm, "Hôm nay phải theo dõi kĩ Bạch lão ngũ, muốn xem thử là đang giấu loại mèo nào!"...Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường đang ở trong một con hẻm phía sau Khai Phong phủ, phát hiện "đầu mối quan trọng"!"Cái người đi xăm kia là ai?" Ngũ Gia vội hỏi hai vị lão gia tử, thuận tiện âm thầm cảm khái —— Quả nhiên nhà có một lão như có một bảo."Không biết."Hai lão đầu đồng thanh."Rõ ràng lúc nãy hai ngươi nói biết người nọ là ai!" Ngũ Gia âm thầm thổ tào —— Lão là lão bảo cũng là bảo, chỉ là có chút hồ đồ!"A! Không phải!"Hai người phản ứng còn vô cùng nhất trí.Ân Hi nói, "Ý chúng ta là, chúng ta biết lão yêu quái cho hình xăm là ai..."Táng Sinh Hoa cũng gật đầu, "Nhưng là cụ thể hắn là ai, chúng ta cũng không biết."Bạch Ngọc Đường liền nhìn chằm chằm hai người bọn họ —— Các ngươi tự mình nghe xem các ngươi đang nói cái gì đi!Táng Sinh Hoa ngoắc ngoắc tay với Ân Hi, ý là —— Lấy ra lấy ra!Ân Hi lập tức móc từ trong lòng ngực ra một tờ giấy, bên trên vẽ một hình xiêu xiêu vẹo vẹo... Ngũ Gia cũng không xác định được đây là một người hay là một yêu quái, nhìn giống như một khô lâu có chòm râu dài."Có lẽ người kia lớn lên sẽ trông như vậy." Ân Hi nói.Bạch Ngọc Đường cầm bức họa cũng có chút khó khăn —— Chưởng quỹ hiệu cầm đồ gặp mặt lão đầu này đã chết, cho dù bức họa vẽ cùng một người, thì đi đâu mà hỏi chứ?"Trước kia trong quân doanh chúng ta có một sư phụ rất biết xăm." Ưng Hi giải thích cặn kẽ cho Bạch Ngọc Đường, "Hắn tên Khoái Khôi."Bạch Ngọc Đường cảm thấy danh tự này có chút quen tai, "Hình như ta đã từng nghe qua tên này...""Khoái Khôi rất nổi danh, có thể nói là sư phụ xăm hình tốt nhất đương đại, chạm trổ họa công đều rất tinh xảo." Táng Sinh Hoa nói tiếp, "Nhưng Khoái Khôi đã qua đời từ rất sớm, lúc trước ở quân doanh mấy người chúng ta thường cùng nhau uống rượu, Khoái Khôi cho chúng ta xem qua một hình xăm rất đặc biệt trên người hắn, một con hồ điệp dạ quang, xăm trên một vết bớt màu đen ở cánh tay trái hắn, là chính hắn tự xăm. Hắn nói hiện nay trên đời, chỉ có hắn và sư đệ hắn hai người biết xăm loại xăm dạ quang này, nhưng sư đệ hắn đã mất tích, sống chết không rõ. Lúc ấy Khoái Khôi cầm cành cây vẽ vài đường bên đống lửa, vẽ một mặt người nhìn như yêu quái, nói sư đệ hắn rất dễ nhận biết, lớn lên giống khô lâu. Khi đó hắn cũng uống nhiều rồi, nửa tỉnh nửa say nói nếu như trên đời có một người có tay nghề xăm tốt hơn hắn, đó chính là sư đệ hắn... Nói sư đệ hắn sai ở chỗ quá thông minh, si mê với thuật cấm kỵ, đáng tiếc cho phần thiên phú kia..."Ngũ Gia lại hiểu ý hai người, đúng vậy, hai người bọn họ biết người xăm hình cho chưởng quỹ, có lẽ là sư đệ của Khoái Khôi. Nhưng sư đệ hắn cụ thể là ai, hai vị lão gia tử lại không biết...Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đây cũng là manh mối đi..."Thuật cấm kỵ gì ạ?" Bạch Ngọc Đường có hơi nghĩ không thông, xăm hình thì có thể cấm kỵ gì chứ? Chẳng phải chỉ là sự khác nhau giữa hình xăm mèo trắng và mèo hoa sao?"Nghe nói là sư đệ hắn dựa vào hình xăm trong sách cổ, suy đoán ra một ít cấm kỵ, hồi đó lão Khoái uống say, hàm hàm hồ hồ cũng không nói rõ được gì, chỉ nói hắn nhận được một phong thư của sư đệ, nói hắn ở Biện Châu, chuẩn bị đi vào núi.""Núi..." Bạch Ngọc Đường lập tức nhớ tới hình xăm cảnh núi trên người chưởng quỹ, còn có bức tranh bị che giấu dưới bức họa thần tài kia... Đều là cảnh núi, còn có miếu thổ địa! Nhưng lân cận Khai Phong cũng không có loại rừng sâu núi thẳm có thể vây khốn một cao thủ. Hơn nữa tính toán thời gian, hắn ở trong núi lâu như vậy sao?"Sau đó lão Khoái bị bệnh, trước khi lâm chung vẫn luôn hỏi thăm tung tích sư đệ khắp nơi, lúc ấy tra được có người gặp được sư đệ hắn ở Tây Nam.""Tây Nam?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Ở nơi nào thuộc Tây Nam?""Đoán chừng là Đại Lý." Táng Sinh Hoa nói, "Ta và Thiên Thi lúc ấy còn đặc biệt chạy đến Tây Nam một chuyến, muốn thay lão Khoái tìm thử... Đúng là tìm được một chút đầu mối ở Đại Lý, có người tận mắt nhìn thấy trong rừng cây có một người dáng vẻ không khác lắm với bức họa, hồi đó dân bản xứ cũng bị dọa sợ quá sức, cho rằng trong rừng mưa có yêu quái... Nhưng chúng ta tìm hơn hai tháng ở Đại Lý, vẫn không tìm được người."Ngũ Gia sờ cằm suy nghĩ một chút, đây quả thật là manh mối..."Hữu dụng không?" Táng Sinh Hoa và Ân Hi cũng hỏi Bạch Ngọc Đường."Ừm... Hữu dụng." Ngũ Gia gật đầu, móc ra hai món đồ nhét vào trong tay hai người.Hai người cầm lấy cảm thấy nặng trĩu, cúi đầu nhìn thử, là hai thỏi vàng hình con mèo, bề ngoài không quá giống, nhưng cũng rất đáng yêu.Hai thỏi vàng này là lúc nãy Bạch Phúc tiện tay cho hắn, gần đây Ngũ Gia tìm được rương kim chuyên ở dưới gầm giường, nghĩ vừa đúng lúc cho gia gia nãi nãi Ma Cung cùng Xuân Viên tiêu xài. Có điều kim chuyên quá lớn không dễ sử dụng, nên nói Bạch Phúc tìm người làm nhỏ lại một chút, tốt nhất là làm thành hình mèo. Bạch Phúc mới đưa mấy kiểu cho hắn xem thử. Ngũ Gia lựa ra hai cái, tiện tay nhét vào trong túi, vừa vặn cho hai vị lão gia tử làm tiền tiêu vặt.Sau khi dặn dò hai vị lão gia tử lát nữa đừng đi Thái Bạch Cư, Ngũ Gia đi tìm mấy người Triển Chiêu trước.Táng Sinh Hoa ôm tay muốn đi, lại nhìn thấy Ân Hi cúi đầu nhìn chằm chằm mèo vàng trong tay ngẩn người, liền hỏi hắn, "Làm gì vậy? Đi nhanh lên."Ân Hi nghi ngờ nhìn Táng Sinh Hoa, "Sao yêu phi lại cho ta nhiều tiền như vậy?"Táng Sinh Hoa xua xua tay, "Tiểu Bạch Đường thường cho tiền xài vặt đó.""Yêu phi... Hào phóng như vậy sao?" Ân Hi vừa đi về cùng Táng Sinh Hoa, vừa hỏi thăm."Đúng vậy, ngươi không thấy Tiểu Du, tùy thời tùy chỗ phá nhà, Tiểu Bạch Đường tùy thời tùy chỗ bồi thường tiền, cứ vậy cũng không mắng câu nào, lại còn dùng đồ cổ tranh cổ dụ dỗ mỗi ngày như vậy." Táng Sinh Hoa lải nhải với Ân Hi kể về các loại "sự tích" Bạch Ngọc Đường bồi thường tiền thay Thiên Tôn.Dù Ân Hi từng nghe qua, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc, "Tiểu Du... Nhóc đồ đệ thật là hiếu thuận.""Đúng vậy!" Táng Sinh Hoa liên tục gật đầu, "Tiểu Bạch Đường tốt biết bao!""Vậy... Hắn đối xử với thiếu chủ cũng rất tốt." Ân Hi liếc mèo vàng trong tay, dù là con mèo, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy thần thái có chút giống với thiếu chủ."Nếu không thì sao?" Táng Sinh Hoa cũng bị hắn chọc cười, "Hắn chính là một đại thiếu gia không làm, chạy ngược chạy xuôi, phí tinh thần với đám lão bất tử chúng ta đây, đương nhiên là để làm Chiêu Chiêu vui vẻ mà!"Ân Hi cũng không nói chuyện, chắp tay sau lưng trở về cùng Táng Sinh Hoa....Khi Bạch Ngọc Đường chạy về Thái Bạch Cư, gặp được Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng dẫn theo Lục Hiểu Hiểu và Đường Tiểu Muội chạy tới.Không biết Quảng gia và Tiểu Muội thì thầm cái gì, Âu Dương và Hiểu Hiểu chỉ liên tục lắc đầu nói hai người bọn họ suy nghĩ nhiều.Hai bên vừa chạm mặt, Bạch Ngọc Đường hỏi thế nào.Long Kiều Quảng vén tay áo lên cho Bạch Ngọc Đường nhìn da gà nổi trên cánh tay hắn.Ngũ Gia mặt đầy ghét bỏ, không hiểu có ý gì.Quảng gia vô cùng nghiêm túc nói, hắn cảm giác sư phụ hắn và sư nương ở ngay gần đây, Đường Tiểu Muội nói nàng cũng cảm thấy hình như là vậy...Âu Dương và Lục Hiểu Hiểu cảm thấy rất khó hiểu, cái này cũng có thể cảm giác được sao?Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn một bên, trong lòng không nói nên lời —— Quên mất nơi này còn có một đồ đệ nhị thập tứ hiếu... Nhận biết tung tích sư phụ hắn nhạy bén như thể đế vương cổ phát hiện cổ trùng vậy!Chẳng qua hắn chê thì chê thế thôi, nhưng vẫn hiểu loại cảm giác này, có lúc Thiên Tôn đi Nam An Tự ở, đi ngang qua sẽ còn thuận đường tới thăm hắn một chuyến. Nói không chừng U Liên và Cửu Nương cũng sẽ tới thăm hai vợ chồng Thoại Lao, dù sao hai người cũng là cao thủ, sau khi bị ánh mắt khóa chặt, ít nhiều cũng có chút cảm giác."Khụ khụ..." Bạch Ngọc Đường cố gắng ra vẻ không biết gì hết, tận lực không để lộ sơ hở.Cũng may, Triệu Phổ cõng Công Tôn từ xa chạy đến.Sự chú ý của Long Kiều Quảng và Âu Dương cũng bị dẫn đi.Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, đang đi vào trong Thái Bạch Cư, đột nhiên có bóng đỏ chợt lóe trước mắt... Lâm Dạ Hỏa xuất hiện ở cửa, đưa tay chỉ ra sau lưng hắn, "Kia là ai vậy!"Ngũ Gia giật mình, vội vàng quay đầu nhìn, lòng nói không phải vị lão nhân gia nào bị phát hiện chứ.Thật ra Lâm Dạ Hỏa chỉ đại một cái, hắn muốn xem thử biểu cảm của Bạch Ngọc Đường.Ngũ Gia cũng bị Hỏa Phượng dọa sợ hết hồn, bởi vì không giỏi gạt người cho nên có chút chột dạ.Lâm Dạ Hỏa híp mắt —— Quả nhiên!"Này!"Lúc này, trên lầu có tiếng của Triển Chiêu vọng xuống, "Các ngươi còn chưa lên à? Thức ăn đã lên đủ một bàn rồi!"Mấy huynh đệ Triệu Phổ lập tức lên lầu, Bạch Ngọc Đường cũng lên lầu, Hỏa Phượng ôm cánh tay đi theo hắn vào cửa, hỏi, "Không phải ngươi thay quần áo sao? Thay rồi à?"Ngũ Gia mới sực nhớ ra, ai da... Quên thay quần áo rồi.Chẳng qua là, cũng may Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng là một thân bạch y, hơn nữa quần áo kiểu dáng giống nhau có rất nhiều bộ.Ngũ Gia nhìn nhìn Hỏa Phượng, sắc mặt không thay đổi nói, "Thay rồi."Ngược lại lần này Lâm Dạ Hỏa có chút không chắc chắn, hắn thật sự không phân rõ được Bạch Ngọc Đường đã thay quần áo hay chưa, dù sao đều là màu trắng. Hơn nữa... Đừng thấy Bạch Ngọc Đường là một tên mặt than, không biết gạt người, nhưng câu nói lúc nãy còn nói rất tự nhiên... Có chút không phân biệt được hắn nói thật hay nói giả.Ngũ Gia thì âm thầm vui mừng, mấy cái chuyện lừa người này, luyện một chút là có thể luyện thành được, cứ tận lực không có biểu cảm gì khác là được!Lên lầu, mọi người ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử nhìn thấy cha bé, lập tức đến bên cạnh cọ cọ.Công Tôn ôm con trai hỏi bé hôm nay làm gì.Tiểu Tứ Tử và mấy đứa nhóc liền kể cho Công Tôn lúc nãy được nghe chuyện thú ảnh nuốt người."Tiệm cầm Đổng gia ..." Âu Dương sờ sờ cằm, không ai nắm rõ địa hình ở hoàng thành hơn hắn, "Đúng là có một tiệm cầm như vậy, ngày trước ban ngày thường xuyên có người lớn dắt đám nhỏ ra ra vào vào, còn có tiếng cầm, hơn một năm gần đây ban ngày cơ bản là đóng cửa, nhưng thỉnh thoảng sẽ mở cửa vào buổi tối...""Vậy ngươi từng gặp mặt chưởng quỹ kia rồi sao?" Triển Chiêu hỏi hắn.Âu Dương lắc đầu, ngày thường hắn chỉ chú ý trị an trong hoàng thành, cửa hàng kiểu này ở trong khu vực náo nhiệt như vậy đóng cửa mở cửa cũng rất bình thường, hắn cũng không để ý.Bạch Ngọc Đường cũng hỏi hắn gần Khai Phong phủ có ngọn núi lớn nào không?Âu Dương Thiếu Chinh chớp chớp mắt, "Núi? Thanh Sơn?"Hỏa Kỳ Lân có chút cảnh giác, "Đã sụp mất một nửa, lại muốn phá nữa hay sao!"Mọi người cũng không nói nên lời."Vậy có miếu thổ địa chứ? Trong núi có miếu thổ địa không?""À... Vậy thì có rất nhiều." Âu Dương suy nghĩ một chút, hỏi Lục Hiểu Hiểu, "Có phải có rất nhiều miếu thổ địa trong ngọn núi gần hoàng thành Khai Phong không?"Mọi người nhìn Lục Hiểu Hiểu, lòng nói đúng vậy! Đây mới là hỏi đúng người nè! Trong núi có cái gì đương nhiên phải hỏi tiểu cung chủ Sơn Thần Cung chứ!Hiểu Hiểu gật đầu, "Ừm! Trong ngọn núi gần hoàng thành cũng có khá nhiều miếu thổ địa, nhưng miếu sơn thần lại rất ít, vì những ngọn núi kia cũng không thuộc về địa giới Sơn Thần Cung, phần lớn miếu thổ địa đều bị che giấu.""Che giấu cái gì?" Triển Chiêu cũng đã ở Khai Phong lâu như vậy, nhưng lần đầu nghe nói đến chuyện này."Bên trong có thể giấu binh mã, hoặc là các loại vũ khí khôi giáp... Sẽ dùng cho việc bố trí an toàn hoàng thành, để phòng ngừa vạn nhất." Âu Dương nói, "Trong núi gần khu vực bốn cửa thành của Khai Phong đều có bố trí tương tự."Triệu Phổ cũng gật đầu, không chỉ Khai Phong phủ có, các thành trấn tương đối quan trọng đều có, đặc biệt là địa khu biên ải."Hiểu Hiểu tỷ tỷ." Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên hỏi Lục Hiểu Hiểu, "Trong loại miếu thổ địa nào thì sẽ có trụ bàn long ạ?"Một đám người lớn đang gắp thức ăn nhìn nhìn nhau, đều gật đầu —— Ái chà, đoàn tử đáng tin!"Trụ bàn long?" Lục Hiểu Hiểu đột nhiên nhíu mày, lắc đầu nói, "Nếu trong miếu thổ địa có trụ bàn long, tuyệt đối không được ở lại, phải lập tức chạy đi!"Tất cả mọi người đều sửng sốt, vốn chỉ tùy tiện hỏi thử, không ngờ Lục Hiểu Hiểu lại đột nhiên nghiêm túc như vậy.Âu Dương tò mò hỏi, "Tại sao vậy? Có trụ thì thế nào?""Sơn miếu có trụ bàn long, đừng nói đệ tử Sơn Thần Cung, ngay cả động vật trong núi cũng sẽ không đi vào!" Hiểu Hiểu xua tay lia lịa, "Loại đó là miếu giả hại người!"...Trong chợ cách Thái Bạch Cư hai con phố, Ân Hi và Táng Sinh Hoa đang đi cạnh nhau.Trời tối, Táng Sinh Hoa được tự tại, lúc hai người ra cửa, mấy người Thiên Thi nói có đặt chỗ ở tửu lầu trong chợ.Ân Hi quay đầu nhìn Thái Bạch Cư cách đó không xa, hỏi Táng Sinh Hoa, "Khoảng cách hơi gần, không sao chứ?"Táng Sinh Hoa đắc ý, nói cái này gọi là dưới chân đèn thì tối, chỉ cần ở một chỗ cố định theo dõi Triển Chiêu thì sẽ dễ dàng tránh hơn, để ngừa tình cờ gặp. Còn nói Ân Hi học một chút, bọn họ rất có kinh nghiệm ở phương diện này, Triển Chiêu khi còn bé xuống núi, bọn họ đều đi theo như vậy cả đường!Ân Hi lại cảm thấy cũng có lý, đưa tay chỉ một nhà đại tửu lầu ba tầng trước mặt, "Có phải nhà kia hay không?""Đúng..." Táng Sinh Hoa mới vừa gật đầu còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy một cửa sổ ở tầng ba tửu lâu kia mở ra, một đám lão đầu lão thái đang nhảy xuống."Đó không phải là Hắc Thủy sao..."Ân Hi cũng gật đầu, "Còn có mấy người Đinh Cốt..."Hai người đang ngẩn người, chỉ thấy một đám lão đầu lão thái nhảy xuống cửa sổ, chạy về phía họ, vừa chạy còn vừa vẫy tay.Bởi vì là một đám người cùng vẫy tay, có người vẫy về phía trước, có người vẫy về phía sau, lại có người vẫy tay sang hai bên.Ân Hi hỏi Táng Sinh Hoa, "Có ý gì thế? Là muốn hai ta đi qua hay là nói hai ta chạy?"Hỏi xong không nghe được tiếng trả lời, xoay mặt qua mới phát hiện bên người đã không còn ai, cúi đầu chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một vệt bóng đen, "vèo" một tiếng mất dạng.Lão gia tử gãi đầu, làm sao thế? Chạy cái gì vậy chứ?===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa mang bọn nhỏ cùng đi Thái Bạch Cư ăn cơm, mới vừa ra khỏi nha môn không bao lâu, đã nhìn thấy ba huynh đệ Trâu Lương, Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh ở đối diện.Ba người mới vừa làm quân vụ xong đi ra, vừa nghe nói muốn đi Thái Bạch Cư ăn cơm, Âu Dương và Quảng gia liền chạy ngược về, nói đón lão bà đi ăn chung.Lương Thần Mỹ Phương thấy giao lộ có một cửa hàng Mai Hoa Cúc mới mở, lập tức nhanh chóng chạy qua.Triển Chiêu nắm tay Tiểu Tứ Tử, vừa đi vừa dặn bọn nhỏ phía trước chạy chậm một chút.Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương dẫn theo chú chó linh lợi đi phía sau.Trâu Lương luôn cảm thấy thiếu mất cái gì đó, nhìn một vòng trước sau trái phải, khó hiểu, "Bạch Ngọc Đường đâu?"Hỏa Phượng ôm cánh tay, thần thần bí bí liếc về sau lưng, "Nói là đến trễ một chút."Trâu Lương cũng không để ý, nhìn Triển Chiêu phía trước đang mua đồ chơi làm bằng đường cho Tiểu Tứ Tử, cảm thấy cây kẹo hình con chó Tiểu Tứ Tử chọn kia có chút giống Câm..."Ta nghi ngờ." Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nói một câu, "Bạch lão ngũ ngoại tình..."Những lời này của Hỏa Phượng chữa được chứng mặt than của Tả tướng quân...Trâu Lương sửng sốt một hồi mới ngậm miệng lại được, lắc đầu liên tục, "Làm sao có thể...""Chậc!" Hỏa Phượng phất tay chặn lại, hỏi Trâu Lương, "Bình thường ngươi thấy tại sao Bạch lão ngũ lại không ở bên cạnh Triển Chiêu hả? Lý do có thể đếm hết trong một bàn tay! Nếu không bị bắt trở về đếm tiền, hoặc là sư phụ đi lạc, những chuyện kiểu này đều là hắn bị động rời đi... Hôm nay lần này rõ ràng cho thấy chủ động!"Trâu Lương nghĩ tới nghĩ lui vẫn lắc đầu, "Không thể nào!""Làm sao không thể nào! Rõ ràng lúc nãy ta vừa nghe thấy tiếng mèo kêu!" Vẻ mặt Hỏa Phượng đầy nghiêm túc.Trâu Lương nghi ngờ nhìn hắn, "Mèo?""A!" Lâm Dạ Hỏa vén tay áo, "Chắc chắn là hắn lén nuôi mèo khác bên ngoài!"Trâu Lương có chút im lặng nhìn Ngốc Phượng nhà mình, "Nuôi mèo thì tính là ngoại tình cái gì, hơn nữa, tại sao Bạch Ngọc Đường nuôi mèo lại phải lén lén lút lút? Hắn ở đâu mà không phải nuôi một đám chứ.""Chậc chậc chậc!" Hỏa Phượng lắc lắc đầu, "Con này không giống, nói không chừng con này có đặc thù gì đó, cho nên mới lén lén lút lút! Còn gạt Triển Chiêu, nhất định là ngoại tình!"Trâu Lương thấy sắp đến Thái Bạch Cư, cũng nhắc nhở hắn chớ nói bậy bạ, lỡ để Triển Chiêu nghe...Hỏa Phượng bĩu môi, cũng không nói nữa, chẳng qua có vẻ như còn vô cùng bực mình, ôm cánh tay nhìn một bên.Đám nhóc Tiểu Lương Tử mua xúc cúc cầu mới, ầm ĩ ồn ào hò hét chạy vào Thái Bạch Cư, Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử cũng vào cửa, Tiểu Lục Tử nhiệt tình ra đón, báo tên đủ loại món ăn.Trâu Lương cũng vào cửa, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa lằng nhằng đi ở phía cuối, quay đầu nhìn hắn.Hỏa Phượng chớp mắt với hắn, "Lát nữa ngươi giúp dẫn Triển Chiêu ra đừng để hắn phát hiện!"Trâu Lương khó hiểu, "Vậy ngươi thì sao?""Ta đi bắt gian!" Lâm Dạ Hỏa "Hừ" một tiếng hất áo choàng, lẩm bẩm, "Hôm nay phải theo dõi kĩ Bạch lão ngũ, muốn xem thử là đang giấu loại mèo nào!"...Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường đang ở trong một con hẻm phía sau Khai Phong phủ, phát hiện "đầu mối quan trọng"!"Cái người đi xăm kia là ai?" Ngũ Gia vội hỏi hai vị lão gia tử, thuận tiện âm thầm cảm khái —— Quả nhiên nhà có một lão như có một bảo."Không biết."Hai lão đầu đồng thanh."Rõ ràng lúc nãy hai ngươi nói biết người nọ là ai!" Ngũ Gia âm thầm thổ tào —— Lão là lão bảo cũng là bảo, chỉ là có chút hồ đồ!"A! Không phải!"Hai người phản ứng còn vô cùng nhất trí.Ân Hi nói, "Ý chúng ta là, chúng ta biết lão yêu quái cho hình xăm là ai..."Táng Sinh Hoa cũng gật đầu, "Nhưng là cụ thể hắn là ai, chúng ta cũng không biết."Bạch Ngọc Đường liền nhìn chằm chằm hai người bọn họ —— Các ngươi tự mình nghe xem các ngươi đang nói cái gì đi!Táng Sinh Hoa ngoắc ngoắc tay với Ân Hi, ý là —— Lấy ra lấy ra!Ân Hi lập tức móc từ trong lòng ngực ra một tờ giấy, bên trên vẽ một hình xiêu xiêu vẹo vẹo... Ngũ Gia cũng không xác định được đây là một người hay là một yêu quái, nhìn giống như một khô lâu có chòm râu dài."Có lẽ người kia lớn lên sẽ trông như vậy." Ân Hi nói.Bạch Ngọc Đường cầm bức họa cũng có chút khó khăn —— Chưởng quỹ hiệu cầm đồ gặp mặt lão đầu này đã chết, cho dù bức họa vẽ cùng một người, thì đi đâu mà hỏi chứ?"Trước kia trong quân doanh chúng ta có một sư phụ rất biết xăm." Ưng Hi giải thích cặn kẽ cho Bạch Ngọc Đường, "Hắn tên Khoái Khôi."Bạch Ngọc Đường cảm thấy danh tự này có chút quen tai, "Hình như ta đã từng nghe qua tên này...""Khoái Khôi rất nổi danh, có thể nói là sư phụ xăm hình tốt nhất đương đại, chạm trổ họa công đều rất tinh xảo." Táng Sinh Hoa nói tiếp, "Nhưng Khoái Khôi đã qua đời từ rất sớm, lúc trước ở quân doanh mấy người chúng ta thường cùng nhau uống rượu, Khoái Khôi cho chúng ta xem qua một hình xăm rất đặc biệt trên người hắn, một con hồ điệp dạ quang, xăm trên một vết bớt màu đen ở cánh tay trái hắn, là chính hắn tự xăm. Hắn nói hiện nay trên đời, chỉ có hắn và sư đệ hắn hai người biết xăm loại xăm dạ quang này, nhưng sư đệ hắn đã mất tích, sống chết không rõ. Lúc ấy Khoái Khôi cầm cành cây vẽ vài đường bên đống lửa, vẽ một mặt người nhìn như yêu quái, nói sư đệ hắn rất dễ nhận biết, lớn lên giống khô lâu. Khi đó hắn cũng uống nhiều rồi, nửa tỉnh nửa say nói nếu như trên đời có một người có tay nghề xăm tốt hơn hắn, đó chính là sư đệ hắn... Nói sư đệ hắn sai ở chỗ quá thông minh, si mê với thuật cấm kỵ, đáng tiếc cho phần thiên phú kia..."Ngũ Gia lại hiểu ý hai người, đúng vậy, hai người bọn họ biết người xăm hình cho chưởng quỹ, có lẽ là sư đệ của Khoái Khôi. Nhưng sư đệ hắn cụ thể là ai, hai vị lão gia tử lại không biết...Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đây cũng là manh mối đi..."Thuật cấm kỵ gì ạ?" Bạch Ngọc Đường có hơi nghĩ không thông, xăm hình thì có thể cấm kỵ gì chứ? Chẳng phải chỉ là sự khác nhau giữa hình xăm mèo trắng và mèo hoa sao?"Nghe nói là sư đệ hắn dựa vào hình xăm trong sách cổ, suy đoán ra một ít cấm kỵ, hồi đó lão Khoái uống say, hàm hàm hồ hồ cũng không nói rõ được gì, chỉ nói hắn nhận được một phong thư của sư đệ, nói hắn ở Biện Châu, chuẩn bị đi vào núi.""Núi..." Bạch Ngọc Đường lập tức nhớ tới hình xăm cảnh núi trên người chưởng quỹ, còn có bức tranh bị che giấu dưới bức họa thần tài kia... Đều là cảnh núi, còn có miếu thổ địa! Nhưng lân cận Khai Phong cũng không có loại rừng sâu núi thẳm có thể vây khốn một cao thủ. Hơn nữa tính toán thời gian, hắn ở trong núi lâu như vậy sao?"Sau đó lão Khoái bị bệnh, trước khi lâm chung vẫn luôn hỏi thăm tung tích sư đệ khắp nơi, lúc ấy tra được có người gặp được sư đệ hắn ở Tây Nam.""Tây Nam?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Ở nơi nào thuộc Tây Nam?""Đoán chừng là Đại Lý." Táng Sinh Hoa nói, "Ta và Thiên Thi lúc ấy còn đặc biệt chạy đến Tây Nam một chuyến, muốn thay lão Khoái tìm thử... Đúng là tìm được một chút đầu mối ở Đại Lý, có người tận mắt nhìn thấy trong rừng cây có một người dáng vẻ không khác lắm với bức họa, hồi đó dân bản xứ cũng bị dọa sợ quá sức, cho rằng trong rừng mưa có yêu quái... Nhưng chúng ta tìm hơn hai tháng ở Đại Lý, vẫn không tìm được người."Ngũ Gia sờ cằm suy nghĩ một chút, đây quả thật là manh mối..."Hữu dụng không?" Táng Sinh Hoa và Ân Hi cũng hỏi Bạch Ngọc Đường."Ừm... Hữu dụng." Ngũ Gia gật đầu, móc ra hai món đồ nhét vào trong tay hai người.Hai người cầm lấy cảm thấy nặng trĩu, cúi đầu nhìn thử, là hai thỏi vàng hình con mèo, bề ngoài không quá giống, nhưng cũng rất đáng yêu.Hai thỏi vàng này là lúc nãy Bạch Phúc tiện tay cho hắn, gần đây Ngũ Gia tìm được rương kim chuyên ở dưới gầm giường, nghĩ vừa đúng lúc cho gia gia nãi nãi Ma Cung cùng Xuân Viên tiêu xài. Có điều kim chuyên quá lớn không dễ sử dụng, nên nói Bạch Phúc tìm người làm nhỏ lại một chút, tốt nhất là làm thành hình mèo. Bạch Phúc mới đưa mấy kiểu cho hắn xem thử. Ngũ Gia lựa ra hai cái, tiện tay nhét vào trong túi, vừa vặn cho hai vị lão gia tử làm tiền tiêu vặt.Sau khi dặn dò hai vị lão gia tử lát nữa đừng đi Thái Bạch Cư, Ngũ Gia đi tìm mấy người Triển Chiêu trước.Táng Sinh Hoa ôm tay muốn đi, lại nhìn thấy Ân Hi cúi đầu nhìn chằm chằm mèo vàng trong tay ngẩn người, liền hỏi hắn, "Làm gì vậy? Đi nhanh lên."Ân Hi nghi ngờ nhìn Táng Sinh Hoa, "Sao yêu phi lại cho ta nhiều tiền như vậy?"Táng Sinh Hoa xua xua tay, "Tiểu Bạch Đường thường cho tiền xài vặt đó.""Yêu phi... Hào phóng như vậy sao?" Ân Hi vừa đi về cùng Táng Sinh Hoa, vừa hỏi thăm."Đúng vậy, ngươi không thấy Tiểu Du, tùy thời tùy chỗ phá nhà, Tiểu Bạch Đường tùy thời tùy chỗ bồi thường tiền, cứ vậy cũng không mắng câu nào, lại còn dùng đồ cổ tranh cổ dụ dỗ mỗi ngày như vậy." Táng Sinh Hoa lải nhải với Ân Hi kể về các loại "sự tích" Bạch Ngọc Đường bồi thường tiền thay Thiên Tôn.Dù Ân Hi từng nghe qua, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc, "Tiểu Du... Nhóc đồ đệ thật là hiếu thuận.""Đúng vậy!" Táng Sinh Hoa liên tục gật đầu, "Tiểu Bạch Đường tốt biết bao!""Vậy... Hắn đối xử với thiếu chủ cũng rất tốt." Ân Hi liếc mèo vàng trong tay, dù là con mèo, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy thần thái có chút giống với thiếu chủ."Nếu không thì sao?" Táng Sinh Hoa cũng bị hắn chọc cười, "Hắn chính là một đại thiếu gia không làm, chạy ngược chạy xuôi, phí tinh thần với đám lão bất tử chúng ta đây, đương nhiên là để làm Chiêu Chiêu vui vẻ mà!"Ân Hi cũng không nói chuyện, chắp tay sau lưng trở về cùng Táng Sinh Hoa....Khi Bạch Ngọc Đường chạy về Thái Bạch Cư, gặp được Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng dẫn theo Lục Hiểu Hiểu và Đường Tiểu Muội chạy tới.Không biết Quảng gia và Tiểu Muội thì thầm cái gì, Âu Dương và Hiểu Hiểu chỉ liên tục lắc đầu nói hai người bọn họ suy nghĩ nhiều.Hai bên vừa chạm mặt, Bạch Ngọc Đường hỏi thế nào.Long Kiều Quảng vén tay áo lên cho Bạch Ngọc Đường nhìn da gà nổi trên cánh tay hắn.Ngũ Gia mặt đầy ghét bỏ, không hiểu có ý gì.Quảng gia vô cùng nghiêm túc nói, hắn cảm giác sư phụ hắn và sư nương ở ngay gần đây, Đường Tiểu Muội nói nàng cũng cảm thấy hình như là vậy...Âu Dương và Lục Hiểu Hiểu cảm thấy rất khó hiểu, cái này cũng có thể cảm giác được sao?Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn một bên, trong lòng không nói nên lời —— Quên mất nơi này còn có một đồ đệ nhị thập tứ hiếu... Nhận biết tung tích sư phụ hắn nhạy bén như thể đế vương cổ phát hiện cổ trùng vậy!Chẳng qua hắn chê thì chê thế thôi, nhưng vẫn hiểu loại cảm giác này, có lúc Thiên Tôn đi Nam An Tự ở, đi ngang qua sẽ còn thuận đường tới thăm hắn một chuyến. Nói không chừng U Liên và Cửu Nương cũng sẽ tới thăm hai vợ chồng Thoại Lao, dù sao hai người cũng là cao thủ, sau khi bị ánh mắt khóa chặt, ít nhiều cũng có chút cảm giác."Khụ khụ..." Bạch Ngọc Đường cố gắng ra vẻ không biết gì hết, tận lực không để lộ sơ hở.Cũng may, Triệu Phổ cõng Công Tôn từ xa chạy đến.Sự chú ý của Long Kiều Quảng và Âu Dương cũng bị dẫn đi.Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, đang đi vào trong Thái Bạch Cư, đột nhiên có bóng đỏ chợt lóe trước mắt... Lâm Dạ Hỏa xuất hiện ở cửa, đưa tay chỉ ra sau lưng hắn, "Kia là ai vậy!"Ngũ Gia giật mình, vội vàng quay đầu nhìn, lòng nói không phải vị lão nhân gia nào bị phát hiện chứ.Thật ra Lâm Dạ Hỏa chỉ đại một cái, hắn muốn xem thử biểu cảm của Bạch Ngọc Đường.Ngũ Gia cũng bị Hỏa Phượng dọa sợ hết hồn, bởi vì không giỏi gạt người cho nên có chút chột dạ.Lâm Dạ Hỏa híp mắt —— Quả nhiên!"Này!"Lúc này, trên lầu có tiếng của Triển Chiêu vọng xuống, "Các ngươi còn chưa lên à? Thức ăn đã lên đủ một bàn rồi!"Mấy huynh đệ Triệu Phổ lập tức lên lầu, Bạch Ngọc Đường cũng lên lầu, Hỏa Phượng ôm cánh tay đi theo hắn vào cửa, hỏi, "Không phải ngươi thay quần áo sao? Thay rồi à?"Ngũ Gia mới sực nhớ ra, ai da... Quên thay quần áo rồi.Chẳng qua là, cũng may Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng là một thân bạch y, hơn nữa quần áo kiểu dáng giống nhau có rất nhiều bộ.Ngũ Gia nhìn nhìn Hỏa Phượng, sắc mặt không thay đổi nói, "Thay rồi."Ngược lại lần này Lâm Dạ Hỏa có chút không chắc chắn, hắn thật sự không phân rõ được Bạch Ngọc Đường đã thay quần áo hay chưa, dù sao đều là màu trắng. Hơn nữa... Đừng thấy Bạch Ngọc Đường là một tên mặt than, không biết gạt người, nhưng câu nói lúc nãy còn nói rất tự nhiên... Có chút không phân biệt được hắn nói thật hay nói giả.Ngũ Gia thì âm thầm vui mừng, mấy cái chuyện lừa người này, luyện một chút là có thể luyện thành được, cứ tận lực không có biểu cảm gì khác là được!Lên lầu, mọi người ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử nhìn thấy cha bé, lập tức đến bên cạnh cọ cọ.Công Tôn ôm con trai hỏi bé hôm nay làm gì.Tiểu Tứ Tử và mấy đứa nhóc liền kể cho Công Tôn lúc nãy được nghe chuyện thú ảnh nuốt người."Tiệm cầm Đổng gia ..." Âu Dương sờ sờ cằm, không ai nắm rõ địa hình ở hoàng thành hơn hắn, "Đúng là có một tiệm cầm như vậy, ngày trước ban ngày thường xuyên có người lớn dắt đám nhỏ ra ra vào vào, còn có tiếng cầm, hơn một năm gần đây ban ngày cơ bản là đóng cửa, nhưng thỉnh thoảng sẽ mở cửa vào buổi tối...""Vậy ngươi từng gặp mặt chưởng quỹ kia rồi sao?" Triển Chiêu hỏi hắn.Âu Dương lắc đầu, ngày thường hắn chỉ chú ý trị an trong hoàng thành, cửa hàng kiểu này ở trong khu vực náo nhiệt như vậy đóng cửa mở cửa cũng rất bình thường, hắn cũng không để ý.Bạch Ngọc Đường cũng hỏi hắn gần Khai Phong phủ có ngọn núi lớn nào không?Âu Dương Thiếu Chinh chớp chớp mắt, "Núi? Thanh Sơn?"Hỏa Kỳ Lân có chút cảnh giác, "Đã sụp mất một nửa, lại muốn phá nữa hay sao!"Mọi người cũng không nói nên lời."Vậy có miếu thổ địa chứ? Trong núi có miếu thổ địa không?""À... Vậy thì có rất nhiều." Âu Dương suy nghĩ một chút, hỏi Lục Hiểu Hiểu, "Có phải có rất nhiều miếu thổ địa trong ngọn núi gần hoàng thành Khai Phong không?"Mọi người nhìn Lục Hiểu Hiểu, lòng nói đúng vậy! Đây mới là hỏi đúng người nè! Trong núi có cái gì đương nhiên phải hỏi tiểu cung chủ Sơn Thần Cung chứ!Hiểu Hiểu gật đầu, "Ừm! Trong ngọn núi gần hoàng thành cũng có khá nhiều miếu thổ địa, nhưng miếu sơn thần lại rất ít, vì những ngọn núi kia cũng không thuộc về địa giới Sơn Thần Cung, phần lớn miếu thổ địa đều bị che giấu.""Che giấu cái gì?" Triển Chiêu cũng đã ở Khai Phong lâu như vậy, nhưng lần đầu nghe nói đến chuyện này."Bên trong có thể giấu binh mã, hoặc là các loại vũ khí khôi giáp... Sẽ dùng cho việc bố trí an toàn hoàng thành, để phòng ngừa vạn nhất." Âu Dương nói, "Trong núi gần khu vực bốn cửa thành của Khai Phong đều có bố trí tương tự."Triệu Phổ cũng gật đầu, không chỉ Khai Phong phủ có, các thành trấn tương đối quan trọng đều có, đặc biệt là địa khu biên ải."Hiểu Hiểu tỷ tỷ." Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên hỏi Lục Hiểu Hiểu, "Trong loại miếu thổ địa nào thì sẽ có trụ bàn long ạ?"Một đám người lớn đang gắp thức ăn nhìn nhìn nhau, đều gật đầu —— Ái chà, đoàn tử đáng tin!"Trụ bàn long?" Lục Hiểu Hiểu đột nhiên nhíu mày, lắc đầu nói, "Nếu trong miếu thổ địa có trụ bàn long, tuyệt đối không được ở lại, phải lập tức chạy đi!"Tất cả mọi người đều sửng sốt, vốn chỉ tùy tiện hỏi thử, không ngờ Lục Hiểu Hiểu lại đột nhiên nghiêm túc như vậy.Âu Dương tò mò hỏi, "Tại sao vậy? Có trụ thì thế nào?""Sơn miếu có trụ bàn long, đừng nói đệ tử Sơn Thần Cung, ngay cả động vật trong núi cũng sẽ không đi vào!" Hiểu Hiểu xua tay lia lịa, "Loại đó là miếu giả hại người!"...Trong chợ cách Thái Bạch Cư hai con phố, Ân Hi và Táng Sinh Hoa đang đi cạnh nhau.Trời tối, Táng Sinh Hoa được tự tại, lúc hai người ra cửa, mấy người Thiên Thi nói có đặt chỗ ở tửu lầu trong chợ.Ân Hi quay đầu nhìn Thái Bạch Cư cách đó không xa, hỏi Táng Sinh Hoa, "Khoảng cách hơi gần, không sao chứ?"Táng Sinh Hoa đắc ý, nói cái này gọi là dưới chân đèn thì tối, chỉ cần ở một chỗ cố định theo dõi Triển Chiêu thì sẽ dễ dàng tránh hơn, để ngừa tình cờ gặp. Còn nói Ân Hi học một chút, bọn họ rất có kinh nghiệm ở phương diện này, Triển Chiêu khi còn bé xuống núi, bọn họ đều đi theo như vậy cả đường!Ân Hi lại cảm thấy cũng có lý, đưa tay chỉ một nhà đại tửu lầu ba tầng trước mặt, "Có phải nhà kia hay không?""Đúng..." Táng Sinh Hoa mới vừa gật đầu còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy một cửa sổ ở tầng ba tửu lâu kia mở ra, một đám lão đầu lão thái đang nhảy xuống."Đó không phải là Hắc Thủy sao..."Ân Hi cũng gật đầu, "Còn có mấy người Đinh Cốt..."Hai người đang ngẩn người, chỉ thấy một đám lão đầu lão thái nhảy xuống cửa sổ, chạy về phía họ, vừa chạy còn vừa vẫy tay.Bởi vì là một đám người cùng vẫy tay, có người vẫy về phía trước, có người vẫy về phía sau, lại có người vẫy tay sang hai bên.Ân Hi hỏi Táng Sinh Hoa, "Có ý gì thế? Là muốn hai ta đi qua hay là nói hai ta chạy?"Hỏi xong không nghe được tiếng trả lời, xoay mặt qua mới phát hiện bên người đã không còn ai, cúi đầu chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một vệt bóng đen, "vèo" một tiếng mất dạng.Lão gia tử gãi đầu, làm sao thế? Chạy cái gì vậy chứ?===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz