ZingTruyen.Xyz

Long Do An Tiep Theo Q15

CHƯƠNG 730: TÌM NGỌN NGUỒN

EDITOR: ROSALINE

BETA: TƯỜNG0707


Đặt tên, có đôi khi cũng là một môn huyền học.

Giống như nói chữ "Chiêu" trong Triển Chiêu là sáng ngời, kết quả Triển hộ vệ trở thành một ngọn minh đăng theo đúng ý nghĩa, ngay cả tính cách đều là tươi sáng ấm áp.

Công Tôn Sách, chữ "Sách", thư tịch, sách vở, đối sách mưu lược, khu sách tiến lên... Công Tôn tiên sinh đọc nhiều sách, đa mưu túc trí, dũng cảm tiến lên.

Chữ "Phổ" trong Triệu Phổ, thật ra thì nhân sinh của Cửu Vương gia không liên quan gì với "phổ", Vương gia là một tồn tại không bình thường nhất trong thiên hạ.

Lâm Dạ Hỏa, không phải lửa ban ngày, mà là lửa ban đêm... Ban đêm dùng tới lửa có thể làm gì chứ? Chiếu sáng bóng tối, xua đuổi dã thú, chống lạnh sưởi ấm.

Vì sao tên với người lại hợp như vậy? Đại khái là bởi vì khi người lớn trong nhà đặt tên, thường thể hiện sự mong đợi đối với tương lai của đứa nhỏ, mà bọn nhỏ cũng trùng hợp sống thành dáng vẻ bọn họ hy vọng,

Mà cái tên "Bạch Ngọc Đường" này, Bạch Hạ và Lục Tuyết Nhi lúc đặt tên liền hỏi Thiên Tôn và Lục Thiên Hàn, Bạch gia gia đại nghiệp đại nhân số hưng vượng, đồng lứa với Ngũ gia đều lấy chữ "Đường" làm tên, vốn dĩ chữ 'Đường' phải nằm chính giữa, nhưng nghe làm sao đều giống như đường trắng vậy, cho nên liền để chữ "Đường" ở phía sau, chính giữa thêm một chữ.

Thiên Tôn và Lục Thiên Hàn cơ hồ là cùng lúc bật thốt lên chữ "Ngọc".

Hai vị lão gia tử ngoại trừ đều thuộc hệ băng tuyết ra, cũng đều có chút yêu thích giống nhau, nói thí dụ như là thích màu trắng, thích dụng cụ bằng ngọc.

Thiên Tôn và Lục Thiên Hàn, bao gồm Lục Tuyết Nhi, mẫu thân Bạch Ngọc Đường, khi còn bé đều giống như búp bê làm từ băng tuyết vậy, còn Tiểu Bạch Ngọc Đường, hơi có chun chút khác biệt với bọn họ, ấm áp hơn một chút, giống như khối bạch ngọc, hơn nữa bộ dạng đứa nhỏ này thật sự là quá đẹp đi, cho nên tên này thật thích hợp.

Nhưng vô luận là Thiên Tôn hay là Lục Thiên Hàn, đại khái cũng đều không nghĩ tới, tên này sẽ "linh" như vậy, "Đường" là đại trạch, vàng ngọc chất đầy cả sảnh đường, Ngũ Gia không chỉ có nhà cửa, còn có cả một tòa nhà toàn là vàng ngọc...

Mọi người nhìn chằm chằm phía trước khắp tường là mộ bia hoàng kim, lại một lần nữa cảm khái —— thật nhiều tiền!

Bạch Ngọc Đường cũng vò đầu, bằng cặp mắt vô số lần duyệt tài bảo của Ngũ gia, nhìn lướt qua một lần, "Với kích cỡ của mỗi khối mộ bia, nặng chừng hai trăm cân, như vậy trong một mặt tường tổng cộng có hai mươi lăm khối bia, nên...

"Năm nghìn hoàng kim?!" Triệu Phổ cũng không nhịn được mà bẻ đầu ngón tay tính —— đây là bao nhiêu quân phí?!

Trâu Lương cầm cái đục đập hai cái vào khối bia vàng, đục ra hai vết lõm xuống, bên trong cũng là hoàng kim ánh vàng rực rỡ.

"Vàng ròng." Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay nghiên cứu một chút, gật đầu, "quả thật ở đây có ít nhất năm nghìn cân vàng."

Mọi người không nhịn được hít một hơi khí lạnh, nhìn Bạch Ngọc Đường —— tòa nhà này ngươi mua bao tiền?

Bạch Ngọc Đường chớp chớp con mắt, yên lặng vươn tay, giơ năm ngón.

Mọi người nghiêng đầu.

"Năm nghìn lượng." Bạch Ngọc Đường trả lời.

Tuy nói năm nghìn lượng không phải con số nhỏ, nhưng mọi người nhớ lần trước Tiểu Tứ Tử tới Lâm An phủ mua cửa hàng làm chi nhánh Mãn Ký, tòa lầu nhỏ bên Tây Hồ kia giá hai mươi nghìn lượng, còn do tòa lầu không tốt lắm, người ta thấy tiện nghi liền bán. Tuy nói Tây Hồ tấc đất tấc vàng đi, nhưng tòa nhà này cũng không nằm ở chỗ hẻo lánh, hơn nữa lớn như vậy, cảm giác năm nghìn lượng đúng là rất tiện nghi.

"Cho nên là năm nghìn lượng bạc trắng đổi năm nghìn cân vàng?" Yêu Vương mặt đầy khen ngợi, "Lợi hại lợi hại... Tiểu Bạch Đường quả nhiên là trong mệnh nhiều vàng!"

Một đám người đều đồng ý —— còn không phải sao! Đó là năm nghìn cân!

Ngũ Gia lại là vò đầu —— nhà ai vô duyên vô cớ rời đi lại để nhiều hoàng kim vào trong tường như vậy a? Số tiền này xác định có vấn đề!

"Đúng vậy, còn đều giấu trong mộ bia." Công Tôn hỏi Triệu Phổ, "Nhiều vàng như vậy, từ chỗ nào tới?"

Cửu Vương gia không hề nghĩ ngợi, thốt ra, "Có người tham ô quân lương?"

Công Tôn yên lặng liếc mắt nhìn Vương gia nhà mình một cái —— ngươi chỉ biết quân lương.

Triển Chiêu cũng hiểu được tiền này được giấu lén lút, liền tò mò hỏi thăm với Ngũ Gia, "Chẳng lẽ chủ nhà trước là tham quan?"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy tham quan này cũng không đáng tin cậy, bán nhà ngay cả tiền tham ô cũng đều bán theo?

"Nguyên chủ thôn trang này là ai?" Ân Hậu cũng có chút tò mò, hỏi thăm với Thiên Tôn.

Thiên Tôn liền như vậy trợn tròn mắt nhìn Ân Hậu, Ân Hậu không nói nên lời, lão quỷ này trước sau như một không biết gì cả.

Bạch Ngọc Đường nhớ lại một chút, "Tòa nhà này là ta để Bạch Phúc đi mua, nghe nói chủ nhà ban đầu đã trở về quê, tòa nhà này là nhờ một người bạn trong thương hội hỗ trợ bán. Bởi vì truyền thuyết là nhà ma cho nên vẫn luôn bán không được, sau đó ta lại để cho Bạch Phúc đi hỏi một chút, Bạch Phúc trở về nói năm nghìn lượng... Ta còn tưởng là trả trước năm nghìn lượng tiền đặt cọc, nên để cho hắn đi trả tiền, kết quả hắn trực tiếp cầm khế ước đất, khế ước mua bán nhà trở về. Hồi đó Bạch Phúc cũng hoài nghi, nói việc bán tòa nhà này có chút kỳ lạ, tư thế bán nhà tựa như ném nồi đi vậy, chẳng lẽ là nhà có vấn đề gì... Cho nên đặc biệt mời thợ mộc tới kiểm tra một chút, nhưng cả tòa nhà đều rất tốt, xà nhà vách tường,.. đều rất bền chắc, sử dụng vật liệu cũng không tệ, dưới đất cũng không có hầm ngầm."

Dù sao sự việc đã xảy ra khá lâu, hơn nữa hồi đó Bạch Ngọc Đường mỗi ngày ngoại trừ luyện công chính là đi khắp nơi tìm sư phụ đi lạc, cũng không quan tâm tới nhiều chuyện khác như vậy, với lại tòa nhà này cũng chỉ ở lại một lần một năm, cho nên càng không thèm để ý.

Mặt khác, Yêu Vương bọn họ tìm được nhiều đồ vật trừ tà như vậy, Bạch Ngọc Đường cũng không biết là mấy ca ca để ở đó từ lúc nào, làm lễ cúng phần lớn là thừa dịp hắn đi ra ngoài tìm sư phụ mới làm.

"Trong nhà này có lẽ có đầu mối." Yêu Vương hứng thú bừng bừng xách đèn lồng lên hỏi bọn nhỏ, "Muốn đi thám hiểm nhà ma không?"

Trong viện tất cả lớn nhỏ mặt đầy vẻ ghét bỏ —— lại nữa? Không chịu ngưng đúng không...

Hỏa Phượng lắc đầu mặc kệ, hôm nay ngủ trễ hơn mọi ngày một canh giờ, mệt chết a!

Túm Trâu Lương, Lâm Dạ Hỏa trở về phòng đi ngủ.

Tắc Tiếu cũng mang theo Dạ Minh ở trên đầu, cả hai đều lắc đầu, Yểu Trường Thiên kéo muội phu vẫn đang trong trạng thái ngủ mê man dậy, lôi người trở về phòng.

Công Tôn và Triệu Phổ nghiêng đầu đứng ở trước lều, nhìn một ổ có đại có tiểu hài tử, cũng không hiểu lắm, "Tại sao phải ngủ chung một chỗ?"

Yêu Vương ôm tay lại gần hỏi, "Có phải rất đáng yêu hay không? Giống như một ổ trứng chim vậy!"

Công Tôn vươn tay ra, ôm quả "trứng chim" tròn vo nhà mình lên.

Tiên sinh định bế đoàn tử về nhưng lại không di chuyển, nghiêng đầu —— không đúng, đoàn tử nhà mình vậy mà không nặng nha.

Tiểu Tứ Tử vẫn ngủ, Tiểu Lương Tử bên cạnh ngược lại tỉnh, ngồi dậy xoa xoa con mắt.

Tiên sinh lúc này mới phát hiện ra, Tiểu Lương Tử buộc Tiểu Tứ Tử trên đai lưng.

Tiểu Lương Tử thấy sư phụ và tiên sinh trở lại, liền bế Tiểu Tứ Tử ngủ say lên, cùng tiên sinh cùng nhau trở về phòng.

Chờ Tiểu Tứ Tử bị ôm đi, Triệu Phổ hướng về phía đám người trong lều hô lên một tiếng, "Có quỷ a!"

Cửu Vương gia thình lình hô to, tập thể mọi người trong cái ổ "trứng chim" trong lều bừng tỉnh, đụng đầu đạp bụng, lăn lộn thành một đoàn.

Triệu Phổ vỗ vỗ tay, "Đều trở về đi ngủ!"

Bọn nhỏ từ trong lều bò ra ngoài, vừa ngẩng đầu liền che mắt lại —— Oa lấp la lấp lánh! Trên tường là cái gì vậy? Gương sao?

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng không giải thích cho bọn họ đó là hoàng kim, liền kêu đám người này đều về phòng ngủ đi.

Yêu Vương níu nhóm Tương Du cũng muốn trở về phòng lại, đưa tay chỉ bức tường hoàng kim sáng lấp lánh sau lưng, "Cái kia, che lại một chút!"

Nói xong rồi, lão gia tử tự mình trở về đi ngủ.

Thiên Tôn và Ân Hậu đứng ở trong sân hai mặt nhìn nhau —— che lại một chút? Che như thế nào?

Ân Hậu cũng mệt nhọc, để cho Thiên Tôn tùy tiện đóng một lớp băng lên tường đi, liền cũng ngáp một cái đi mất.

Thiên Tôn liếc vách tường một cái, vung tay... Tường liền bị lớp băng bao phủ.

...

Trở về phòng, mọi người nắm chặt thời gian rửa mặt đi ngủ.

Triển Chiêu tắm xong đi ra, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ngồi ở trên giường ngẩn người.

Triển Chiêu nhìn thần sắc hắn một chút, liền biết Tiểu Bạch Đường có tâm sự! Lập tức đi tới bên cạnh ngồi xuống, vừa lau tóc vừa nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn.

Triển Chiêu liền hỏi, "Như thế nào rồi?"

Ngũ Gia khe khẽ thở dài, thấp giọng nói, "Người đều là do cha nương sinh ra, đúng không?"

Triển Chiêu cũng bị hắn chọc cười, "Nếu không thì sao?"

"Vậy sư phụ ta cũng có cha nương sinh ra đi." Ngũ Gia liền nói nhỏ, "Người khi còn bé là bị đặt trong quả trứng để ở đỉnh Thiên Sơn, dựa theo cách nói của Yêu Vương, còn có người để Thanh Trủng Lân bên cạnh người, để ngừa sư phụ bị dã thú tập kích. Quả trứng kia khi còn bé ta từng nghiên cứu qua, mặc dù chỉ có một nửa, nhưng là cứng rắn vô cùng, phẩm chất giống như ngọc... Dù sao sau đó ta cũng chưa từng thấy qua chất liệu nào tương tự."

"Ừm..." Triển Chiêu đại khái là hiểu rõ ý tứ của Bạch Ngọc Đường, "Cảm giác là bộ dạng rất thận trọng, rất trân quý mà đặt ở nơi đó, chờ Yêu Vương tới thu nuôi."

"Đúng không!" Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Vậy cha nương của sư phụ ta là ai?"

"Nếu Thiên Tôn là Ngân Vũ tộc, vậy nói cách khác, trong cha nương có một người là Thiên Vũ tộc, một là người bình thường, cùng một dạng như cha nương của ngoại công ta?"

"Hẳn là vậy..." Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm lầu bầu, "Có thể thả đứa nhỏ vào đỉnh Thiên Sơn, gần đó không thi thể cũng không vết máu, vậy chứng tỏ người đưa sư phụ qua, ít nhất thân thể không thành vấn đề đi... Vậy có phải là thân nhân của sư phụ ta hay không? Tại sao đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ không thấy thân nhân đi tìm sư phụ hắn? Cừu gia cũng vậy, không có người nào liên quan đến Thiên Vũ Tộc xuất hiện, thân nhân cừu gia một người cũng không có..."

Bạch Ngọc Đường rất ít khi lảm nhảm như vậy, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường trong chốc lát, nở nụ cười, hỏi hắn, "Ngươi nói... Bản thân Thiên Tôn có tò mò hay không?"

"Sư phụ ta?"

Triển Chiêu gật đầu một cái.

"Ừm..." Bạch Ngọc Đường cảm thấy này thật đúng là không dễ nói, nếu như trực tiếp hỏi, sư phụ hắn nhất định mạnh miệng nói không hiếu kỳ, nhưng mà rốt cuộc có thật sự hiếu kỳ hay không, chỉ có tự bản thân sư phụ hắn biết mà thôi.

Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, "Sư phụ ta là một người nặng tình nghĩa như vậy, ít nhiều gì cũng có chút để ý đi..."

"Trước kia, không phải không có người biết Thiên Vũ tộc sao!" Triển Chiêu nhỏ giọng nhắc nhở hắn, "Nhưng mà bây giờ có một người, hẳn là biết không ít."

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nghi ngờ, "Ai a? Yêu Vương cũng không biết chuyện liên quan đến Thiên Vũ Tộc."

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái với hắn, "Thanh Trủng Lân nha!"

Bạch Ngọc Đường hơi chút sửng sốt, "Cũng đúng... Ít nhất Thanh Trủng Lân biết là ai đặt nó ở bên người sư phụ ta đi! Chẳng qua là..."

Bạch Ngọc Đường cảm thấy độ khó có hơi chút cao, Thanh Trủng Lân còn không giống với những thanh đao khác, coi như để cho Tiểu Tứ Tử đi hỏi, nó cũng chỉ ngao ngao gào khóc, cũng nói không rõ ràng.

"Ai, Thanh Trủng Lân nói không rõ ràng, thì hỏi gia trưởng nó!" Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ giường, ý bảo Ngũ Gia nằm xuống.

"Gia trưởng?" Bạch Ngọc Đường nghi ngờ mà nằm xuống, "Ai vậy?"

"Hồng Minh nha! Chúng ta không phải đều biết sao! Ta cảm thấy Hồng Minh rất cưng chiều Thiên Tôn, hai ta tìm Hồng Minh làm nũng, xem có thể để nó hỗ trợ hay không, từ trong miệng Thanh Trủng Lân hỏi ra ít manh mối!"

Ngũ Gia cảm thấy có lý, liền vung tay lên, tắt đèn.

Chỉ chốc lát sau đó, hai người liền ngủ...

Thuận lợi tiến vào cảnh trong mơ.

Thế nhưng lần này tình huống trong mộng có chút khác, tiến vào là một nơi cho tới bây giờ chưa từng thấy.

Bạch Ngọc Đường nhìn núi cao xa xa tiên khí phiêu phiêu, còn có mây trên đỉnh núi, rừng cây chung quanh, dòng suối còn có dây leo nghi ngờ —— đây là chỗ nào?

Đang buồn bực, sau lưng bị người vỗ một cái.

Quay đầu, Tiểu Triển Chiêu quả nhiên ngay sau lưng hắn.

"Đây là nơi nào?" Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Triển Chiêu lắc lắc đầu, "Ta cũng không biết!"

Ngũ Gia có chút bất đắc dĩ —— Miêu Nhi, ngươi không phải là trong mộng cũng lạc đường chứ?

Triển Chiêu cũng vuốt cằm phân tích một chút, "Ừm... Ta trước khi ngủ vẫn luôn kêu Hồng Minh tới, hắn thật giống như còn đáp lại ta, nghe được hắn gọi ta mới đến nơi này."

"Ở đây là Thiên Sơn sao?" Triển Chiêu cẩn thận quan sát một chút, phát hiện không quen, liền hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Thiên Sơn chỗ nào ấm áp như vậy, thoạt nhìn nơi này giống như là núi rừng Tây Nam...

Ngũ Gia đang nói, khóe mắt liền thoáng nhìn trong rừng có một bóng người "quen thuộc" chợt lóe qua.

"Lại là nó!" Ngũ Gia lôi kéo Triển Chiêu liền hướng trong rừng cây đuổi theo.

"Là ai?" Triển Chiêu vừa chạy theo Bạch Ngọc Đường, vừa nghe được tiếng vang hì hì tác tác ở trong rừng, quay đầu nhìn.

"Ngươi còn nhớ hay không, chúng ta lần trước ở Thanh Manh đảo, ta thấy một cái bóng màu trắng, giống như một con gấu trắng."

Triển Chiêu gật đầu, "Ngươi lại nhìn thấy rồi?"

Bạch Ngọc Đường chỉ về phía chỗ sâu ở trong rừng rậm phía trước, "Ở bên kia."

"Chúng ta đây là ở Thanh Manh đảo sao?" Triển Chiêu cảm thấy cũng không giống lắm, Thanh Manh đảo là hải đảo phong tình, nhưng trong này hình như là rừng mưa Tây Nam.

"Oa!" Triển Chiêu mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên liền kéo Bạch Ngọc Đường một cái, chỉ một bụi cây trong rừng.

Bạch Ngọc Đường theo phương hướng Triển Chiêu chỉ mà nhìn, vừa vặn nhìn thấy một cái đuôi rắn từ bên người bọn họ lướt qua.

Cái này là một cái đuôi rắn màu đen của mãng xà...

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Cự Khuyết?"

Triển Chiêu cũng không chắc chắn, nhìn cái đuôi hơi giống... Nhưng mà Cự Khuyết tại sao nhanh như vậy liền trườn đi? Không phải nên dừng lại chào hỏi sao?

Lúc này, phía xa xa trong rừng núi, truyền đến một tiếng "Kình ngâm".

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái —— Sơn Hải Kiếm?

"Đây là Tiểu Hải đang kêu đi!"

"Rất giống!"

Hai bạn nhỏ tay trong tay, ở trong rừng cây rậm rạp, men theo thanh âm chạy... Đi trong chốc lát, đột nhiên dừng bước chân lại.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, ngươi có nghe thấy hay không..."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Có tiếng bước chân! Gần đây có người!"

===---0o0o0o0---===

*"昭" Chiêu trong "展昭" [zhǎnzhāo] Triển Chiêu nghĩa là 'sáng sủa'

*Công Tôn Sách "公孙策" [gōngsūncè], giải thích 'sách' theo ba nghĩa:

giản xách = 简策 [jiǎncè]: sách vở đối xách = 对策 [duìcè]: cách đối phó khu sách = 驱策[qūcè] ra roi (thúc ngựa)

*Phổ "普" trong Triệu Phổ "赵普" nghĩa là phổ biến; rộng khắp

*Lâm Dạ Hỏa "霖夜火" [línyèhuǒ]: dạ là đêm, hỏa là lửa

*Bạch Ngọc Đường "白玉堂" [báiyùtáng]: ngọc là ngọc ngà châu báu; đường là nhà phong.

*Đường trắng: 白糖 [báitáng]

*1 cân = 0.5 kg

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz