Long Do An Tiep Theo Q15
CHƯƠNG 729: DAO VÀ TƯỜNGEDITOR: ROSALINEBETA: MINH ANH ANH
Thật không thể tưởng tượng được, mọi chuyện lại phát sinh nhiều điều kì quái như thế.Thiên Tôn dùng Thanh Trủng Lân làm chiếu ra đồ án quỷ tế, mọi người đều nhìn mũi tên, rồi quay qua nhìn Bạch Quỷ Vương một chút rồi lại đồ án trên tường, cuối cùng ánh mắt đều tập trung vào trên Thanh Trủng Lân —— chuyện gì xảy ra?Thiên Tôn xem xét Thanh Trủng Lân nhà mình —— chuyện này, chẳng lẽ là ngươi với Lão Yêu là đồng hương sao a? Đừng nói chớ, trình độ điên còn sàn sàn như nhau.Bạch Quỷ Vương quay đầu, mang theo chút ghét bỏ —— ai thèm làm đồng hương với rồng ngốc này chứ?"Chim ngốc, là chim ngốc!" Ân Hậu và Bạch Long Vương sửa lại hắn cho đúng.Thiên Tôn uốn cong Thanh Trủng Lân rồi mở ra, săm soi trái phải từng chút một, trước kia hắn chẳng hề để ý kỹ càng bao giờ, chỉ thấy, thanh đao này ngoài hình dáng vô cùng phức tạp ra, thì hẳn là còn có tác dụng khác, quả nhiên...Bạch Ngọc Đường nghe các lão gia tử bàn tán về Thanh Trủng Lân, có chút không vui, đưa tay về phía sư phụ hắn tỏ ý muốn xem qua.Thiên Tôn đưa thanh đao cho hắn, Ngũ Gia cầm khẽ vung một cái...Thanh Trủng Lân lập tức biến thành một đai lưng mềm mại... Vậy mà không ngờ được, mọi người lại thấy Thanh Trủng Lân vừa rồi còn đầy sát khí, lúc này lại chẳng còn lại mảy may chút uy khí nào, thật là từ rồng ác xuống cấp thành chim ngốc, thật đả kích lớn.Ngũ Gia quơ quơ Thanh Trủng Lân "mặt ủ mày chau", không phải là chim ác đâu, rõ ràng là rồng ác!Thanh Trủng Lân lúc ẩn lúc hiện... Cảm giác không dễ thuần phục.Triển Chiêu và Triệu Phổ đều tò mò hỏi thăm lai lịch Thanh Trủng Lân với Thiên Tôn.Thiên Tôn ôm cánh tay nói, "Yêu Vương cho ta... Hơn nữa, Thanh Trủng Lân chỉ có thể hành động chung với Hồng Minh, Hồng Minh đi chỗ nào nó cũng đi theo tới chỗ đó, nếu Hồng Minh không ở đây, thì không thể đi dù là nửa bước, chỉ chút nội lực là có thể phát hiện nó."Mọi người đều hiểu ý của Thiên Tôn, đúng vậy! Thanh Trủng Lân không giống với những yêu đao bình thường khác, vô cùng vô cùng "dữ", chỉ cần là người luyện võ có chút nội lực, thì không thể nào không cảm giác được sự tồn tại của nó, chỉ có vào lúc khi ở chung một chỗ với Hồng Minh, loại lệ khí hung ác này mới có thể bị chế trụ được."Vậy nếu không thì chúng ta đi hỏi Yêu Vương đi?" Công Tôn ngồi xổm xuống quan sát chất liệu của Thanh Trủng Lân, phát hiện thanh đao này chế tác cực kỳ tinh xảo, do từng miếng đao nhỏ cực mỏng như long lân tạo thành, thân đao chất liệu màu bạc ánh lên màu xanh sáng bóng, nhìn giống như có độc vậy, đuôi rồng và đầu rồng cũng rất cổ xưa, không phải hình rồng trang trí thường hay xuất hiện trên những món đồ ở triều đại này."Đao này có lịch sử bao nhiêu năm?" Công Tôn tò mò.Ngũ Gia nhìn sư phụ hắn một chút.Thiên Tôn ôm cánh tay nói, "Theo truyền thuyết thì vào ngàn năm trước có một quỷ tướng đã dùng răng nanh của độc long để làm ra."Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều gật đầu, Triệu Phổ cũng từng nghe qua truyền thuyết này.Công Tôn nghi ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn mọi người —— quỷ tướng là tướng quân gì a? Độc long là loài rồng nào?"Truyền thuyết mà thôi, đao này còn có một tên gọi khác, là toái đản đao!" Ân Hậu đang ở một bên lại phun tào một câu.Mọi người "soạt" nghiêng đầu nhìn sang, "Đao gì cơ?"Thiên Tôn liếc mắt nhìn trời, "Lão quỷ, ít bịa đặt thôi!""Ta cũng từng nghe qua!" Bạch Long Vương nói là nghe qua tin đồn về Thanh Trủng Lân giống Ân Hậu, "Thời điểm lúc Yêu Vương tìm được Tiểu Du đó không phải nói là một quả trứng sao, cầm Thanh Trủng Lân đánh bể vỏ trứng mới đưa được Tiểu Du ra!"Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhìn hai người —— đều là bịa đặt mà!Yểu Trường Thiên thì lại cảm thấy hợp lý, vỏ trứng kia cứng như vậy, Thiên Tôn khi còn bé lại không mọc ra miệng chim, chỉ có thể từ bên ngoài đập bể vỏ trứng.Thiên Tôn thu Thanh Trủng Lân về, treo Hồng Minh lên, "Có lẽ chính là trùng hợp thôi."Tất cả mọi người nhìn hắn —— làm sao có thể trùng hợp khéo như vậy?"Vậy đi về hỏi Yêu Vương, ở chỗ này đoán cũng vô dụng." Thiên Tôn khoát tay, ý bảo về trang viện, hơn nửa đêm ở trong cửa hàng quan tài có cái gì tốt mà lề mề.Triển Chiêu cũng cảm thấy hôm nay đã quá muộn, thương nghị một chút với Tần tri phủ, niêm phong cửa hàng quan tài lại, thi thể chở về phòng ngỗ tác nha môn, đợi ngày mai điều tra tiếp.Tần đại nhân phân phó người phong tỏa hiện trường, Lâm An phủ tuy nói là nha môn lớn, nhưng loại tình huống một mạch chết đến mười người, còn đào ra được mấy cỗ thi thể trong vụ án năm xưa cũng là đầu tiên gặp phải, vì vậy hết sức cẩn thận.Lúc này cũng đã quá nửa đêm, trên trời mây đen tụ lại, có lẽ chả mấy mà trời đổ mưa.Đoàn người cùng nhau đi về.Đầu đường phố Lâm An phủ vô cùng yên lặng, chẳng qua rất nhiều hộ gia đình sáng đèn, vì vậy dù không có ánh trăng, trên đường cũng rất sáng.Công Tôn thốt ra lời khen, nói dân chúng Lâm An phủ nghĩ thật chu đáo.Tần đại nhân cũng bị hắn chọc cười, mấy bộ khoái đi chung cũng nói, "Đây không phải bị cái thứ gọi là hải mị gì kia dọa sợ đến mức ngủ cũng không dám tắt đèn sao!"Tất cả mọi người dở khóc dở cười, không ngờ lại có nhiều người giống Bàng Dục như thế, vì sợ quỷ cho nên buổi tối không dám tắt đèn."Có người đốt, còn có rất nhiều người không thắp đèn thì họ cũng không ở, đều chạy vào chùa ngủ." Tần đại nhân thở dài lắc đầu, mình thất trách, lại để cho dân chúng trong thành cảm giác an toàn cũng không có.Triển Chiêu cảm thấy, điểm này thì dân chúng Lâm An cũng không giống với dân chúng Khai Phong, chuyện này mà đặt ở Khai Phong thành, ma quỷ lộng hành thì tính là cái gì? Nhà ma cũng đi một chuyến nhặt một chuyến, buổi tối nên ngủ thì ngủ,... Bằng không Miêu gia ở chỗ này nhiều thêm mấy ngày, để cho mọi người quen thuộc chút?Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái —— vậy cũng không phải, dân chúng Khai Phong tại sao khi ngủ không thắp đèn? Đây không phải là có một cái minh đăng sao.Triển Chiêu cười tủm tỉm.Ân Hậu cũng nhìn hắn —— ngươi còn cười? Heo chết không sợ nước sôi có phải không?Trên đường trở về, Bạch Ngọc Đường nhân tiện ghé qua thuyền Hãm Không Đảo ở gần bến tàu một chuyến.Đội thuyền có một gian cửa hàng ở mặt tiền cả ngày đều có người trông coi, bởi vì mỗi ngày sớm muộn Hãm Không Đảo đều sẽ có thuyền tới bến tàu, cho nên có tin tức gì muốn đưa đi trên đảo, nhanh nhất chính là đến đội thuyền nói một tiếng.Ngũ gia viết tờ giấy, giao cho quản sự đội thuyền, để đưa cho đại ca Lư Phương của hắn.Quản sự nói tờ mờ sáng sẽ có một chuyến thuyền đi Hãm Không Đảo, đại gia sáng sớm ngày mai thức dậy là có thể nhận được.Ngũ Gia gật đầu một cái, vốn vụ án không liên quan gì với Hãm Không Đảo, nhưng bốn cỗ thi thể nữ nhân mới được đào lên, bên trong rõ ràng có một cỗ là thi thể của Viên bà bà... Năm đó Viên gia có ba người mất trong tai nạn trên biển, nếu là tai nạn thì thôi đi, nhưng nếu như bị người khác mưu hại, vậy cũng không thể để yên được, thế nào cũng phải bắt hung thủ về quy án. Mặt khác, để bảo đảm không sai, cũng cần người Viên gia tới xác nhận.Mọi người nửa đêm trở về Hữu Danh sơn trang, vừa vào cửa, liền nghe được "Đông đông đông, đông đông đông... Giống như có người đang đục tường vậy."Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn bực —— giờ đã quá nửa đêm, là ai chứ? Sư phụ ở ngay sau lưng hắn, theo lý mà nói cũng không còn người nào khác nữa.Men theo thanh âm đi vào trong thôn trang, rất nhanh ngay tại trong đại viện phát hiện một "hiện trường thi công" đặc biệt sáng sủa.Trâu Lương và Tắc Tiếu mỗi người cầm một cái xẻng, đang xúc lớp ngoài cùng trên mặt tường viện.Trong sân, Yêu Vương và Lâm Dạ Hỏa nhàn nhã ngồi uống trà nói chuyện phiếm, hành lang phía sau hai người dựng một cái lều vải, một đám tài tử nhỏ Thái Học viện, cộng thêm Lương Thần Mỹ Cảnh Phương cùng với Dạ Minh, đều ngủ trong cùng một cái lều, nhìn qua có vẻ chen chúc, chật chội.Mọi người đi vào trong sân, nhìn không hiểu chiến trận trước mắt này —— chuyện này là sao?Thiên Tôn và Ân Hậu nhìn Yêu Vương, không hiểu —— ngươi sao lại tới đây? Không phải ngươi bận chuyện trên đảo sao?Ngân Yêu Vương cũng không hiểu được mà nhìn nhóm Tương Du —— các ngươi không phải đi Linh Ẩn tự tìm Đạo Duyên sao? Sao lại trở lại?Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi, "Hòa thượng nhà ta đâu?""Vô Sa vẫn ở trong chùa, lưu lại giúp Tiểu Duyên Tử trấn trạch, tránh cho một hồi lại có chuyện ma quỷ."Hỏa Phượng mở to cặp mắt tròn —— trong chùa có chuyện ma quái?Bạch Long Vương đến bên cạnh bàn ngồi xuống, xua tay tỏ ý đừng nói nữa, hải mị kia khiến cho toàn bộ Lâm An phủ tán loạn, cho nên Linh Ẩn Tự không còn phòng khách để cho bọn họ ngủ lại."Vậy mà toàn thành đều có chuyện ma quái?" Hỏa Phượng mặt đầy vẻ ghét bỏ.Triển Chiêu đi đến bên cạnh Yêu Vương, liền hỏi thăm lai lịch Thanh Trủng Lân với sư tôn."Thanh Trủng Lân?" Yêu Vương hỏi Triển Chiêu hỏi chuyện này làm gì.Triển Chiêu liền nói ra hết chuyện kì lạ bọn họ ở cửa hàng quan tài gặp phải.Ngũ Gia còn cầm Thanh Trủng Lân biểu diễn một chút cho Yêu Vương."Độ nha và đồng tiền?" Yêu Vương và Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn nhau một cái, một bên Trâu Lương và Tắc Tiếu đang "thi công" cũng quay đầu lại nhìn một chút.Lâm Dạ Hỏa cầm tấm bùa bình an đặc biệt mà mới vừa rồi Yêu Vương tìm được dưới tấm đệm ở trong căn phòng kia ra, dốc ngược rồi lấy ra tờ giấy, còn có cả tiền đồng.Bạch Ngọc Đường cầm bùa và giấy đều nhìn một hồi, lắc đầu bày tỏ cho tới bây giờ chưa thấy qua, hẳn là mấy ca ca nhà hắn làm ra, chờ ngày mai hỏi lại một chút.Yểu Trường Thiên hiển nhiên biết miếng tiền đồng này, cầm lên nhìn một chút, gật đầu nói, là đồ mà những quỷ tế trong rừng mưa thường dùng.Triển Chiêu còn cầm tiền đồng lên so sánh với hình mà Thanh Trủng Lân chiếu ra trên tường một chút.Vừa nhìn liền nhận ra, không chỉ là tổng thể, mà ngay cả chi tiết cũng giống nhau như đúc, có thể thấy đây nào phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.Yêu Vương sờ cằm, nhìn cái bóng trên tường, lầm bầm lầu bầu, "Từ trước tới nay ta cũng không để ý... Thật kì lạ!""Cho nên lão gia tử người cũng không biết sao?"Yêu Vương lắc đầu, một lời kinh người mà nói ra, "Thanh Trủng Lân là nhặt được.""Nhặt?"Tất cả mọi người giật mình, Bạch Ngọc Đường lại cầm Thanh Trủng Lân nghiên cứu —— lão gia tử quả nhiên là lão gia tử, bảo đao cũng có thể nhặt được.Triển Chiêu dù sao ở chung với Bạch Ngọc Đường cũng lâu, vẫn tương đối hiểu rõ hắn.Bạch Ngọc Đường người này, đừng xem ngày thường đều một biểu tình bình tĩnh, nhưng hắn đối với người nào hoặc đồ vật nào nếu như khiến hắn chú ý, thì nhất định có thể nhìn ra được. Thanh Trủng Lân chính là cây đao mà hắn để ý đến, Tiểu Bạch Đường mỗi lần cầm Thanh Trủng Lân, đều sẽ có một loại trạng thái đứa nhỏ cầm kiếm gỗ đi ra ngoài chơi vậy, chính là vô cùng yêu thích.Thiên Tôn cũng liếc nhìn đồ đệ mình một cái, cũng không cảm thấy kỳ quái gì, Ngọc Đường nhà hắn không biết có phải bởi vì duyên cớ có huyết thống Băng Ngư tộc hay không, trời sinh chính là nuôi rồng, cũng khiến cho rồng yêu thích. Lão gia tử còn nhớ rõ đồ đệ khi còn bé lúc ngủ say, có vài lần Vân Trung Đao lén chạy ra ngoài nằm trên đầu giường nhìn hắn, ngay cả Thanh Trủng Lân cũng chạy theo. Một rồng xanh một rồng trắng cứ như vậy nằm ở trên giường nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Ngọc Đường ngủ say, cái đuôi còn có quy luật vỗ vỗ hài tử, tựa như đang dỗ hắn ngủ vậy."Thời điểm nhặt được Thanh Trủng Lân là lúc nhặt được Tiểu Du." Yêu Vương mở miệng nói, "Đao khi đó ở gần quả trứng chứa Tiểu Du, đao khí liền dọa sợ chim chóc ở phạm vi mấy dặm đều không dám bay, cho nên Tiểu Du ở trên núi tuyết trơ trụi oa oa khóc, cũng không bị dã thú hoặc là chim ưng tha đi."Tất cả mọi người yên lặng liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái —— vậy truyền thuyết đó là thật sao?Bạch Ngọc Đường cũng nhìn sư phụ nhà mình —— người nhìn xem! Còn nói Thanh Trủng Lân là chim ngốc! Người ta rõ ràng đã từng làm bà vú cho người đó!Thiên Tôn "chậc" một tiếng, mặt đầy vẻ ghét, Ân Hậu bên này lại bật ra suy nghĩ —— cho nên không phải là chim, mà là gà mái ấp trứng ư?Tất cả mọi người đồng tình rồi nhìn thoáng qua Thanh Trủng Lân "mặt ủ mày chau" —— xong rồi, càng ngày càng "hiền hậu", một chút cũng không hung ác.Yêu Vương đột nhiên hỏi, "Trừ Tiểu Du và Ngọc Đường, các ngươi có ai dùng thử qua Thanh Trủng Lân hay chưa?"Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu bày tỏ chưa từng dùng qua.Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa cũng nhấc tay lên, hỏi có thể dùng một chút hay không?Yêu Vương nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn ý bảo hai người —— vậy hai ngươi liền thử xem đi.Triển Chiêu ôm cánh tay ngồi ở một bên, lắc lắc đầu.Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn hắn... Lấy hiểu biết của hai người bọn họ với Triển Chiêu, mèo này lại có thể thành thật như thế? Không phải hắn là người đầu tiên duỗi móng mèo hay sao?Triển Chiêu nhìn một bên, hắn cũng chưa từng nói qua với ai, thật ra thì hắn đúng là đã lặng lẽ thử qua.Trước đó có một lần Bạch Ngọc Đường cầm Thanh Trủng Lân trở về phòng, tìm một chiếc khăn tay ngâm phong lan chuẩn bị lau đao.Triển Chiêu thừa dịp thời gian Ngũ Gia đi giặt khăn, nhìn một cái cầm lên muốn "thử xem", kết quả tay mới vừa sờ lên cán đao liền rút về, cảm giác kia thật giống như là len lén sờ mèo xấu tính, "méo" một tiếng, nó liền trưng ra bộ mặt hung dữ nhe răng múa vuốt.Lâm Dạ Hỏa đưa tay thử một chút, cái tay cũng rụt lại giống như Triển Chiêu —— Khá lắm! Tựa như sờ một con chó dữ vậy!Hỏa Phượng sờ sờ tay, cảm thấy quả nhiên là rồng ác, vẫn là chu tước nhà hắn đáng yêu!Triệu Phổ so ra có kinh nghiệm hơn một chút, Tân Đình Hầu nhà hắn chính là thú dữ...Cửu Vương gia nắm chặt cán đao Thanh Trủng Lân cũng chợt vung tay ra một cái, vội vàng nhìn lòng tay của mình.Công Tôn còn tưởng rằng hắn bị cắt phải, kéo tay hắn qua nhìn một cái... Trên tay cũng không có vết thương nào, nhưng Triệu Phổ mới vừa rồi rõ ràng cảm giác được một trận đau nhói, tựa như bị thứ gì cắn vậy.Ân Hậu ở một bên lắc đầu, xua xua tay hướng về phía Trâu Lương và Tắc Tiếu đang nóng lòng muốn thử, "Chuôi đao này, trên đời cũng chỉ có mấy người có thể sử dụng được."Mọi người còn rất giật mình —— mấy người? Không phải chỉ có Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường sao? Dĩ nhiên, Yêu Vương chắc có thể sử dụng... Nếu không thì năm đó ai đập vỏ trứng cho Thiên Tôn ra.Thiên Tôn liếc mắt nhìn mọi người một cái —— không ngừng đúng không?"Nơi này trừ Tiểu Du và Tiểu Bạch Đường ra, còn có một người có thể sử dụng." Ngân Yêu Vương hướng về phía phía trước bĩu môi.Mọi người theo phương hướng Yêu Vương chỉ mà nhìn sang, lão gia tử là chỉ Lục Thiên Hàn đã tựa vào giường ngủ mất rồi."Ý người là ai có hệ băng tuyết mới thể sử dụng sao?" Công Tôn hỏi.Yêu Vương cười cười, "Vậy thì không biết chắc, những người nào hệ băng đụng vào, nó đều không tức giận... Những người khác sờ vào, là ai cũng sẽ bị ghét bỏ.""Tóm lại..."Ân Hậu nghi ngờ mà nhìn Tắc Tiếu và Trâu Lương đối diện đang đục tường, "Hai người bọn họ đang làm gì?""A!" Yêu Vương chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử trong lều đang khò khò ngủ say, "Lũ nhóc lúc trước nói thấy trong tường có cái gì đó..."Thiên Tôn bưng ly trà lên hỏi, "Là đống bia mộ kia sao?""Bên dưới lớp tường có bia mộ..." Bạch Ngọc Đường nhớ khi còn bé từng thấy qua, trong tường có một ít bia mộ, sau đó bị trát hồ lên.Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, cảm thấy không hiểu là do đèn lồng quá sáng sao? Làm sao trên tường lại sáng rọi chói mắt như vậy?Đi tới bên tường nhìn kỹ một chút, phát hiện không đúng!Tắc Tiếu và Trâu Lương đục mở không phải vách tường, mà là những bia mộ được khảm nạm trong vách tường.Những thứ cổ xưa này, giống như bia mộ cũ đã dùng qua, nhưng khi bề mặt bên ngoài bằng đá bị đục đi, bên trong lại là kim loại ánh vàng rực rỡ."Hoàng kim?" Triển Chiêu sờ soạng một chút, kinh ngạc.Bạch Ngọc Đường cũng ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn sư phụ nhà mình.Thiên Tôn ôm cánh tay nghiêng đầu, "Vàng... Thật là vàng?!""Chắc chắn trong tất cả bia mộ này đều giấu vàng ròng." Trâu Lương vỗ nhẹ bụi trên tay, cảm thấy chiêu này thật tốt vô cùng, bia mộ vốn rất nặng, hoàng kim giấu bên trong không dễ bị phát hiện, ai cũng sẽ không nghĩ tới của cải sẽ được cất giấu ở chỗ như vậy.Thiên Tôn nhìn đồ đệ một chút —— cái này... Không phải cố ý làm vậy đi? Nhiều tiền quá nên dùng để xây tường sao?Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười —— tường này cũng không phải là ta xây, thời điểm ta mua trang viên thì những thứ này đã có rồi...Tất cả mọi người lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía mặt tường ánh vàng lóng lánh kia, gật đầu —— có chút khí phái, đây mới là tường trong nhà Ngũ Gia nên có!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Thật không thể tưởng tượng được, mọi chuyện lại phát sinh nhiều điều kì quái như thế.Thiên Tôn dùng Thanh Trủng Lân làm chiếu ra đồ án quỷ tế, mọi người đều nhìn mũi tên, rồi quay qua nhìn Bạch Quỷ Vương một chút rồi lại đồ án trên tường, cuối cùng ánh mắt đều tập trung vào trên Thanh Trủng Lân —— chuyện gì xảy ra?Thiên Tôn xem xét Thanh Trủng Lân nhà mình —— chuyện này, chẳng lẽ là ngươi với Lão Yêu là đồng hương sao a? Đừng nói chớ, trình độ điên còn sàn sàn như nhau.Bạch Quỷ Vương quay đầu, mang theo chút ghét bỏ —— ai thèm làm đồng hương với rồng ngốc này chứ?"Chim ngốc, là chim ngốc!" Ân Hậu và Bạch Long Vương sửa lại hắn cho đúng.Thiên Tôn uốn cong Thanh Trủng Lân rồi mở ra, săm soi trái phải từng chút một, trước kia hắn chẳng hề để ý kỹ càng bao giờ, chỉ thấy, thanh đao này ngoài hình dáng vô cùng phức tạp ra, thì hẳn là còn có tác dụng khác, quả nhiên...Bạch Ngọc Đường nghe các lão gia tử bàn tán về Thanh Trủng Lân, có chút không vui, đưa tay về phía sư phụ hắn tỏ ý muốn xem qua.Thiên Tôn đưa thanh đao cho hắn, Ngũ Gia cầm khẽ vung một cái...Thanh Trủng Lân lập tức biến thành một đai lưng mềm mại... Vậy mà không ngờ được, mọi người lại thấy Thanh Trủng Lân vừa rồi còn đầy sát khí, lúc này lại chẳng còn lại mảy may chút uy khí nào, thật là từ rồng ác xuống cấp thành chim ngốc, thật đả kích lớn.Ngũ Gia quơ quơ Thanh Trủng Lân "mặt ủ mày chau", không phải là chim ác đâu, rõ ràng là rồng ác!Thanh Trủng Lân lúc ẩn lúc hiện... Cảm giác không dễ thuần phục.Triển Chiêu và Triệu Phổ đều tò mò hỏi thăm lai lịch Thanh Trủng Lân với Thiên Tôn.Thiên Tôn ôm cánh tay nói, "Yêu Vương cho ta... Hơn nữa, Thanh Trủng Lân chỉ có thể hành động chung với Hồng Minh, Hồng Minh đi chỗ nào nó cũng đi theo tới chỗ đó, nếu Hồng Minh không ở đây, thì không thể đi dù là nửa bước, chỉ chút nội lực là có thể phát hiện nó."Mọi người đều hiểu ý của Thiên Tôn, đúng vậy! Thanh Trủng Lân không giống với những yêu đao bình thường khác, vô cùng vô cùng "dữ", chỉ cần là người luyện võ có chút nội lực, thì không thể nào không cảm giác được sự tồn tại của nó, chỉ có vào lúc khi ở chung một chỗ với Hồng Minh, loại lệ khí hung ác này mới có thể bị chế trụ được."Vậy nếu không thì chúng ta đi hỏi Yêu Vương đi?" Công Tôn ngồi xổm xuống quan sát chất liệu của Thanh Trủng Lân, phát hiện thanh đao này chế tác cực kỳ tinh xảo, do từng miếng đao nhỏ cực mỏng như long lân tạo thành, thân đao chất liệu màu bạc ánh lên màu xanh sáng bóng, nhìn giống như có độc vậy, đuôi rồng và đầu rồng cũng rất cổ xưa, không phải hình rồng trang trí thường hay xuất hiện trên những món đồ ở triều đại này."Đao này có lịch sử bao nhiêu năm?" Công Tôn tò mò.Ngũ Gia nhìn sư phụ hắn một chút.Thiên Tôn ôm cánh tay nói, "Theo truyền thuyết thì vào ngàn năm trước có một quỷ tướng đã dùng răng nanh của độc long để làm ra."Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều gật đầu, Triệu Phổ cũng từng nghe qua truyền thuyết này.Công Tôn nghi ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn mọi người —— quỷ tướng là tướng quân gì a? Độc long là loài rồng nào?"Truyền thuyết mà thôi, đao này còn có một tên gọi khác, là toái đản đao!" Ân Hậu đang ở một bên lại phun tào một câu.Mọi người "soạt" nghiêng đầu nhìn sang, "Đao gì cơ?"Thiên Tôn liếc mắt nhìn trời, "Lão quỷ, ít bịa đặt thôi!""Ta cũng từng nghe qua!" Bạch Long Vương nói là nghe qua tin đồn về Thanh Trủng Lân giống Ân Hậu, "Thời điểm lúc Yêu Vương tìm được Tiểu Du đó không phải nói là một quả trứng sao, cầm Thanh Trủng Lân đánh bể vỏ trứng mới đưa được Tiểu Du ra!"Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhìn hai người —— đều là bịa đặt mà!Yểu Trường Thiên thì lại cảm thấy hợp lý, vỏ trứng kia cứng như vậy, Thiên Tôn khi còn bé lại không mọc ra miệng chim, chỉ có thể từ bên ngoài đập bể vỏ trứng.Thiên Tôn thu Thanh Trủng Lân về, treo Hồng Minh lên, "Có lẽ chính là trùng hợp thôi."Tất cả mọi người nhìn hắn —— làm sao có thể trùng hợp khéo như vậy?"Vậy đi về hỏi Yêu Vương, ở chỗ này đoán cũng vô dụng." Thiên Tôn khoát tay, ý bảo về trang viện, hơn nửa đêm ở trong cửa hàng quan tài có cái gì tốt mà lề mề.Triển Chiêu cũng cảm thấy hôm nay đã quá muộn, thương nghị một chút với Tần tri phủ, niêm phong cửa hàng quan tài lại, thi thể chở về phòng ngỗ tác nha môn, đợi ngày mai điều tra tiếp.Tần đại nhân phân phó người phong tỏa hiện trường, Lâm An phủ tuy nói là nha môn lớn, nhưng loại tình huống một mạch chết đến mười người, còn đào ra được mấy cỗ thi thể trong vụ án năm xưa cũng là đầu tiên gặp phải, vì vậy hết sức cẩn thận.Lúc này cũng đã quá nửa đêm, trên trời mây đen tụ lại, có lẽ chả mấy mà trời đổ mưa.Đoàn người cùng nhau đi về.Đầu đường phố Lâm An phủ vô cùng yên lặng, chẳng qua rất nhiều hộ gia đình sáng đèn, vì vậy dù không có ánh trăng, trên đường cũng rất sáng.Công Tôn thốt ra lời khen, nói dân chúng Lâm An phủ nghĩ thật chu đáo.Tần đại nhân cũng bị hắn chọc cười, mấy bộ khoái đi chung cũng nói, "Đây không phải bị cái thứ gọi là hải mị gì kia dọa sợ đến mức ngủ cũng không dám tắt đèn sao!"Tất cả mọi người dở khóc dở cười, không ngờ lại có nhiều người giống Bàng Dục như thế, vì sợ quỷ cho nên buổi tối không dám tắt đèn."Có người đốt, còn có rất nhiều người không thắp đèn thì họ cũng không ở, đều chạy vào chùa ngủ." Tần đại nhân thở dài lắc đầu, mình thất trách, lại để cho dân chúng trong thành cảm giác an toàn cũng không có.Triển Chiêu cảm thấy, điểm này thì dân chúng Lâm An cũng không giống với dân chúng Khai Phong, chuyện này mà đặt ở Khai Phong thành, ma quỷ lộng hành thì tính là cái gì? Nhà ma cũng đi một chuyến nhặt một chuyến, buổi tối nên ngủ thì ngủ,... Bằng không Miêu gia ở chỗ này nhiều thêm mấy ngày, để cho mọi người quen thuộc chút?Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái —— vậy cũng không phải, dân chúng Khai Phong tại sao khi ngủ không thắp đèn? Đây không phải là có một cái minh đăng sao.Triển Chiêu cười tủm tỉm.Ân Hậu cũng nhìn hắn —— ngươi còn cười? Heo chết không sợ nước sôi có phải không?Trên đường trở về, Bạch Ngọc Đường nhân tiện ghé qua thuyền Hãm Không Đảo ở gần bến tàu một chuyến.Đội thuyền có một gian cửa hàng ở mặt tiền cả ngày đều có người trông coi, bởi vì mỗi ngày sớm muộn Hãm Không Đảo đều sẽ có thuyền tới bến tàu, cho nên có tin tức gì muốn đưa đi trên đảo, nhanh nhất chính là đến đội thuyền nói một tiếng.Ngũ gia viết tờ giấy, giao cho quản sự đội thuyền, để đưa cho đại ca Lư Phương của hắn.Quản sự nói tờ mờ sáng sẽ có một chuyến thuyền đi Hãm Không Đảo, đại gia sáng sớm ngày mai thức dậy là có thể nhận được.Ngũ Gia gật đầu một cái, vốn vụ án không liên quan gì với Hãm Không Đảo, nhưng bốn cỗ thi thể nữ nhân mới được đào lên, bên trong rõ ràng có một cỗ là thi thể của Viên bà bà... Năm đó Viên gia có ba người mất trong tai nạn trên biển, nếu là tai nạn thì thôi đi, nhưng nếu như bị người khác mưu hại, vậy cũng không thể để yên được, thế nào cũng phải bắt hung thủ về quy án. Mặt khác, để bảo đảm không sai, cũng cần người Viên gia tới xác nhận.Mọi người nửa đêm trở về Hữu Danh sơn trang, vừa vào cửa, liền nghe được "Đông đông đông, đông đông đông... Giống như có người đang đục tường vậy."Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn bực —— giờ đã quá nửa đêm, là ai chứ? Sư phụ ở ngay sau lưng hắn, theo lý mà nói cũng không còn người nào khác nữa.Men theo thanh âm đi vào trong thôn trang, rất nhanh ngay tại trong đại viện phát hiện một "hiện trường thi công" đặc biệt sáng sủa.Trâu Lương và Tắc Tiếu mỗi người cầm một cái xẻng, đang xúc lớp ngoài cùng trên mặt tường viện.Trong sân, Yêu Vương và Lâm Dạ Hỏa nhàn nhã ngồi uống trà nói chuyện phiếm, hành lang phía sau hai người dựng một cái lều vải, một đám tài tử nhỏ Thái Học viện, cộng thêm Lương Thần Mỹ Cảnh Phương cùng với Dạ Minh, đều ngủ trong cùng một cái lều, nhìn qua có vẻ chen chúc, chật chội.Mọi người đi vào trong sân, nhìn không hiểu chiến trận trước mắt này —— chuyện này là sao?Thiên Tôn và Ân Hậu nhìn Yêu Vương, không hiểu —— ngươi sao lại tới đây? Không phải ngươi bận chuyện trên đảo sao?Ngân Yêu Vương cũng không hiểu được mà nhìn nhóm Tương Du —— các ngươi không phải đi Linh Ẩn tự tìm Đạo Duyên sao? Sao lại trở lại?Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi, "Hòa thượng nhà ta đâu?""Vô Sa vẫn ở trong chùa, lưu lại giúp Tiểu Duyên Tử trấn trạch, tránh cho một hồi lại có chuyện ma quỷ."Hỏa Phượng mở to cặp mắt tròn —— trong chùa có chuyện ma quái?Bạch Long Vương đến bên cạnh bàn ngồi xuống, xua tay tỏ ý đừng nói nữa, hải mị kia khiến cho toàn bộ Lâm An phủ tán loạn, cho nên Linh Ẩn Tự không còn phòng khách để cho bọn họ ngủ lại."Vậy mà toàn thành đều có chuyện ma quái?" Hỏa Phượng mặt đầy vẻ ghét bỏ.Triển Chiêu đi đến bên cạnh Yêu Vương, liền hỏi thăm lai lịch Thanh Trủng Lân với sư tôn."Thanh Trủng Lân?" Yêu Vương hỏi Triển Chiêu hỏi chuyện này làm gì.Triển Chiêu liền nói ra hết chuyện kì lạ bọn họ ở cửa hàng quan tài gặp phải.Ngũ Gia còn cầm Thanh Trủng Lân biểu diễn một chút cho Yêu Vương."Độ nha và đồng tiền?" Yêu Vương và Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn nhau một cái, một bên Trâu Lương và Tắc Tiếu đang "thi công" cũng quay đầu lại nhìn một chút.Lâm Dạ Hỏa cầm tấm bùa bình an đặc biệt mà mới vừa rồi Yêu Vương tìm được dưới tấm đệm ở trong căn phòng kia ra, dốc ngược rồi lấy ra tờ giấy, còn có cả tiền đồng.Bạch Ngọc Đường cầm bùa và giấy đều nhìn một hồi, lắc đầu bày tỏ cho tới bây giờ chưa thấy qua, hẳn là mấy ca ca nhà hắn làm ra, chờ ngày mai hỏi lại một chút.Yểu Trường Thiên hiển nhiên biết miếng tiền đồng này, cầm lên nhìn một chút, gật đầu nói, là đồ mà những quỷ tế trong rừng mưa thường dùng.Triển Chiêu còn cầm tiền đồng lên so sánh với hình mà Thanh Trủng Lân chiếu ra trên tường một chút.Vừa nhìn liền nhận ra, không chỉ là tổng thể, mà ngay cả chi tiết cũng giống nhau như đúc, có thể thấy đây nào phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.Yêu Vương sờ cằm, nhìn cái bóng trên tường, lầm bầm lầu bầu, "Từ trước tới nay ta cũng không để ý... Thật kì lạ!""Cho nên lão gia tử người cũng không biết sao?"Yêu Vương lắc đầu, một lời kinh người mà nói ra, "Thanh Trủng Lân là nhặt được.""Nhặt?"Tất cả mọi người giật mình, Bạch Ngọc Đường lại cầm Thanh Trủng Lân nghiên cứu —— lão gia tử quả nhiên là lão gia tử, bảo đao cũng có thể nhặt được.Triển Chiêu dù sao ở chung với Bạch Ngọc Đường cũng lâu, vẫn tương đối hiểu rõ hắn.Bạch Ngọc Đường người này, đừng xem ngày thường đều một biểu tình bình tĩnh, nhưng hắn đối với người nào hoặc đồ vật nào nếu như khiến hắn chú ý, thì nhất định có thể nhìn ra được. Thanh Trủng Lân chính là cây đao mà hắn để ý đến, Tiểu Bạch Đường mỗi lần cầm Thanh Trủng Lân, đều sẽ có một loại trạng thái đứa nhỏ cầm kiếm gỗ đi ra ngoài chơi vậy, chính là vô cùng yêu thích.Thiên Tôn cũng liếc nhìn đồ đệ mình một cái, cũng không cảm thấy kỳ quái gì, Ngọc Đường nhà hắn không biết có phải bởi vì duyên cớ có huyết thống Băng Ngư tộc hay không, trời sinh chính là nuôi rồng, cũng khiến cho rồng yêu thích. Lão gia tử còn nhớ rõ đồ đệ khi còn bé lúc ngủ say, có vài lần Vân Trung Đao lén chạy ra ngoài nằm trên đầu giường nhìn hắn, ngay cả Thanh Trủng Lân cũng chạy theo. Một rồng xanh một rồng trắng cứ như vậy nằm ở trên giường nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Ngọc Đường ngủ say, cái đuôi còn có quy luật vỗ vỗ hài tử, tựa như đang dỗ hắn ngủ vậy."Thời điểm nhặt được Thanh Trủng Lân là lúc nhặt được Tiểu Du." Yêu Vương mở miệng nói, "Đao khi đó ở gần quả trứng chứa Tiểu Du, đao khí liền dọa sợ chim chóc ở phạm vi mấy dặm đều không dám bay, cho nên Tiểu Du ở trên núi tuyết trơ trụi oa oa khóc, cũng không bị dã thú hoặc là chim ưng tha đi."Tất cả mọi người yên lặng liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái —— vậy truyền thuyết đó là thật sao?Bạch Ngọc Đường cũng nhìn sư phụ nhà mình —— người nhìn xem! Còn nói Thanh Trủng Lân là chim ngốc! Người ta rõ ràng đã từng làm bà vú cho người đó!Thiên Tôn "chậc" một tiếng, mặt đầy vẻ ghét, Ân Hậu bên này lại bật ra suy nghĩ —— cho nên không phải là chim, mà là gà mái ấp trứng ư?Tất cả mọi người đồng tình rồi nhìn thoáng qua Thanh Trủng Lân "mặt ủ mày chau" —— xong rồi, càng ngày càng "hiền hậu", một chút cũng không hung ác.Yêu Vương đột nhiên hỏi, "Trừ Tiểu Du và Ngọc Đường, các ngươi có ai dùng thử qua Thanh Trủng Lân hay chưa?"Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu bày tỏ chưa từng dùng qua.Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa cũng nhấc tay lên, hỏi có thể dùng một chút hay không?Yêu Vương nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn ý bảo hai người —— vậy hai ngươi liền thử xem đi.Triển Chiêu ôm cánh tay ngồi ở một bên, lắc lắc đầu.Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn hắn... Lấy hiểu biết của hai người bọn họ với Triển Chiêu, mèo này lại có thể thành thật như thế? Không phải hắn là người đầu tiên duỗi móng mèo hay sao?Triển Chiêu nhìn một bên, hắn cũng chưa từng nói qua với ai, thật ra thì hắn đúng là đã lặng lẽ thử qua.Trước đó có một lần Bạch Ngọc Đường cầm Thanh Trủng Lân trở về phòng, tìm một chiếc khăn tay ngâm phong lan chuẩn bị lau đao.Triển Chiêu thừa dịp thời gian Ngũ Gia đi giặt khăn, nhìn một cái cầm lên muốn "thử xem", kết quả tay mới vừa sờ lên cán đao liền rút về, cảm giác kia thật giống như là len lén sờ mèo xấu tính, "méo" một tiếng, nó liền trưng ra bộ mặt hung dữ nhe răng múa vuốt.Lâm Dạ Hỏa đưa tay thử một chút, cái tay cũng rụt lại giống như Triển Chiêu —— Khá lắm! Tựa như sờ một con chó dữ vậy!Hỏa Phượng sờ sờ tay, cảm thấy quả nhiên là rồng ác, vẫn là chu tước nhà hắn đáng yêu!Triệu Phổ so ra có kinh nghiệm hơn một chút, Tân Đình Hầu nhà hắn chính là thú dữ...Cửu Vương gia nắm chặt cán đao Thanh Trủng Lân cũng chợt vung tay ra một cái, vội vàng nhìn lòng tay của mình.Công Tôn còn tưởng rằng hắn bị cắt phải, kéo tay hắn qua nhìn một cái... Trên tay cũng không có vết thương nào, nhưng Triệu Phổ mới vừa rồi rõ ràng cảm giác được một trận đau nhói, tựa như bị thứ gì cắn vậy.Ân Hậu ở một bên lắc đầu, xua xua tay hướng về phía Trâu Lương và Tắc Tiếu đang nóng lòng muốn thử, "Chuôi đao này, trên đời cũng chỉ có mấy người có thể sử dụng được."Mọi người còn rất giật mình —— mấy người? Không phải chỉ có Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường sao? Dĩ nhiên, Yêu Vương chắc có thể sử dụng... Nếu không thì năm đó ai đập vỏ trứng cho Thiên Tôn ra.Thiên Tôn liếc mắt nhìn mọi người một cái —— không ngừng đúng không?"Nơi này trừ Tiểu Du và Tiểu Bạch Đường ra, còn có một người có thể sử dụng." Ngân Yêu Vương hướng về phía phía trước bĩu môi.Mọi người theo phương hướng Yêu Vương chỉ mà nhìn sang, lão gia tử là chỉ Lục Thiên Hàn đã tựa vào giường ngủ mất rồi."Ý người là ai có hệ băng tuyết mới thể sử dụng sao?" Công Tôn hỏi.Yêu Vương cười cười, "Vậy thì không biết chắc, những người nào hệ băng đụng vào, nó đều không tức giận... Những người khác sờ vào, là ai cũng sẽ bị ghét bỏ.""Tóm lại..."Ân Hậu nghi ngờ mà nhìn Tắc Tiếu và Trâu Lương đối diện đang đục tường, "Hai người bọn họ đang làm gì?""A!" Yêu Vương chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử trong lều đang khò khò ngủ say, "Lũ nhóc lúc trước nói thấy trong tường có cái gì đó..."Thiên Tôn bưng ly trà lên hỏi, "Là đống bia mộ kia sao?""Bên dưới lớp tường có bia mộ..." Bạch Ngọc Đường nhớ khi còn bé từng thấy qua, trong tường có một ít bia mộ, sau đó bị trát hồ lên.Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, cảm thấy không hiểu là do đèn lồng quá sáng sao? Làm sao trên tường lại sáng rọi chói mắt như vậy?Đi tới bên tường nhìn kỹ một chút, phát hiện không đúng!Tắc Tiếu và Trâu Lương đục mở không phải vách tường, mà là những bia mộ được khảm nạm trong vách tường.Những thứ cổ xưa này, giống như bia mộ cũ đã dùng qua, nhưng khi bề mặt bên ngoài bằng đá bị đục đi, bên trong lại là kim loại ánh vàng rực rỡ."Hoàng kim?" Triển Chiêu sờ soạng một chút, kinh ngạc.Bạch Ngọc Đường cũng ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn sư phụ nhà mình.Thiên Tôn ôm cánh tay nghiêng đầu, "Vàng... Thật là vàng?!""Chắc chắn trong tất cả bia mộ này đều giấu vàng ròng." Trâu Lương vỗ nhẹ bụi trên tay, cảm thấy chiêu này thật tốt vô cùng, bia mộ vốn rất nặng, hoàng kim giấu bên trong không dễ bị phát hiện, ai cũng sẽ không nghĩ tới của cải sẽ được cất giấu ở chỗ như vậy.Thiên Tôn nhìn đồ đệ một chút —— cái này... Không phải cố ý làm vậy đi? Nhiều tiền quá nên dùng để xây tường sao?Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười —— tường này cũng không phải là ta xây, thời điểm ta mua trang viên thì những thứ này đã có rồi...Tất cả mọi người lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía mặt tường ánh vàng lóng lánh kia, gật đầu —— có chút khí phái, đây mới là tường trong nhà Ngũ Gia nên có!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz