ZingTruyen.Xyz

Long Do An Tiep Theo Q15

CHƯƠNG 721: Y VÀ VU

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Mọi người Khai Phong ở Quái Trân lâu vừa ăn trưa vừa ăn dưa, nhưng ai biết, ban đầu hai bên đang cãi nhau, cuối cùng lại liên lụy đến mình...

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa không hiểu sao lại trở thành đại biểu của một bên lang trung và một bên vu nữ, tiến hành tỷ thí.

Mọi người Khai Phong đều kinh hãi, nhìn chằm chằm hai vị "Nhân vật chính" —— hai ngươi, so văn luận võ?

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn nhau.

Công Tôn lắc đầu —— luận võ còn tạm được?

Tiểu Tứ Tử vội vàng kéo cha bé —— không thể! Cha không biết võ công, Tiểu Lâm Tử không cho phép đánh cha!

Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt cạn lời —— nếu không thì so văn? So đốt sách có được hay không?

Đừng nhìn hai vị "Nhân vật chính" Bên này vẻ mặt lờ mờ, bên cạnh vô luận là ăn dưa hay là dùng bữa đều kích động, hơn nữa còn có người chạy ra ngoài hét to khắp nơi.

Triển Chiêu nhìn nhìn bầu không khí trong nháy mắt "Nóng" lên —— hoá ra bách tính Lâm An phủ, cũng giống với Khai Phong, rất thích tham gia náo nhiệt a...

Vương trang chủ kéo Khưu Tử Ích cũng vẻ mặt nghi hoặc, "Khưu huynh, dứt khoát, để cho thần y dời bước đến trang viên ta đi, sau đó đều đưa bệnh nhân qua đó..."

Khưu Tử Ích đột nhiên ánh mắt sáng lên, liếc mắt nhìn Vương trang chủ.

Trang chủ gật đầu với hắn.

Khưu phu nhân bị bệnh, chuyện này Vương trang chủ cũng biết, thấy hắn hôm nay cùng thần y và vu sư ngồi chung với nhau, đoán chừng hắn là muốn chữa bệnh cho vợ.

Chẳng qua nói thật, đi Khưu gia có nguy hiểm, ngộ nhỡ bị lão gia tử thấy được, thần y ngược lại không có gì, nhìn thấy vu nữ, ông lão đoán chừng muốn đánh con trai một trận.

Đích xác, Khưu Tử Ích cũng cảm thấy, đưa phu nhân đến Vương gia trang điều trị càng ổn thỏa hơn, nên gật đầu đáp ứng.

Ngay lập tức giống như trận đấu thì ngồi đầy, rất nhiều người đều đến Vương gia trang cướp chỗ ngồi.

Mọi người Khai Phong hai mặt nhìn nhau —— thật sự muốn đấu sao? Chúng ta làm gì đây? Sao sự việc lại phát triển thành như vậy?

Hỏa Phượng và Công Tôn đều bĩu môi —— hai ta còn chưa đáp ứng thi đấu av...

Nói còn chưa dứt lời, thì thấy mấy lão gia tử chụm lại không biết đang làm gì.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn sư phụ hắn và Ân Hậu, tiến tới nghe một chút, hình như đang nói đến tiền, cái gì "Ta năm hai, ta mười hai..."

Cuối cùng, Bạch Long Vương tới gần, cầm một thỏi bạc đứng trước mặt Công Tôn để xuống, "Ta đặt thần y nhỏ thắng!"

Công Tôn chớp chớp mắt, nhìn một đống bạc trước mặt.

Mọi người đang dùng bữa nhìn nhìn nhau, đều rút tiền bỏ vào chỗ Công Tôn.

"Uy!" Lâm Dạ Hỏa nhìn trước mặt bản thân một lượng bạc cũng không có, tức giận...

Vừa muốn phát tác, thì thấy Tiểu Lương Tử bỏ vào một lượng bạc trước mặt hắn.

Hỏa Phượng sửng sốt, kinh ngạc xoay mặt nhìn Tiểu Lương Tử —— ngươi vậy mà... Công Tôn là thân mật của sư phụ ngươi, cơ bản được coi là sư nương ngươi! Ngươi vậy mà...

Nhưng không đợi hắn cảm động xong, Tiểu Lương Tử lại lấy ra mười lượng bạc đặt bên Công Tôn, "Hai bên đều đặt cược!"

Triệu Phổ tiếp tục ăn sườn heo, những người khác đều bất mãn mà nhìn hắn —— dạy đồ đệ bậy bạ cái gì đấy!

Triệu Phổ cạn lời —— đương nhiên là bọn Âu Dương dạy hắn rồi, làm sao có thể là ta!

Công Tôn bưng một chén súp hải sản uống, nhìn bạc xếp thành sườn núi nhỏ trước mặt.

Hỏa Phượng bên kia đang mài răng, trước mặt lại có một lượng bạc.

Cuối cùng, Trâu Lương móc ra một thỏi bạc, cầm bạc nhìn chung quanh một chút.

Hỏa Phượng nheo mắt chăm chú nhìn hắn —— làm sao? Ngươi cũng muốn đặt bên kia? Được thôi! Sau đó ngươi có thể ngủ ngoài cửa phòng Triệu Phổ với Công Tôn rồi! Đi ghép giường với Tiểu Tứ Tử!

Trâu Lương yên lặng đặt bạc ở bên cạnh một lượng bạc của Tiểu Lương Tử.

Hỏa Phượng lắc đầu một cái —— hừ!

Trâu Lương đưa tay chọt chọt hắn, nhỏ giọng nói, "Mấu chốt là..."

Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại —— mấu chốt cái gì?

Trâu Lương hạ giọng, "Mấu chốt là, tiên sinh là thần y thật sự, ngươi là vu nữ giả a."

Hỏa Phượng suy nghĩ một chút —— hình như, không liên quan gì đến bản thân mình ha... Hắn cũng không phải vu nữ thật sự.

Lại nhìn số lượng bạc chênh lệch giữa hai bên một chút, Hỏa Phượng giậm chân —— không được, đại gia vẫn khó chịu!

Công Tôn lắc lắc đầu —— ấu trĩ! Y thuật là để trị bệnh cứu người! So đấu cái gì!

Triển Chiêu cảm thấy có chút không đáng tin cậy, hỏi Bạch Ngọc Đường lát nữa có chuyện gì xảy ra hay không.

Chẳng qua Bạch Ngọc Đường lại nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, Ngũ Gia phát hiện một hiện tượng kỳ quái...

Tất cả mọi người cầm bạc đặt tiền cược Công Tôn, nhưng Tiểu Tứ Tử áo bông nhỏ tri kỷ nhà Công Tôn, lại cầm thìa đốc đốc đốc mà gõ xương, không có rút tiền.

Ngũ Gia thực sự có chút nhịn không được, đưa tay chọt chọt Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử đang gặm xương, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ánh mắt Ngũ Gia hỏi thăm —— ngươi thì sao? Không đặt cha ngươi sao?

"Ừm..." Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, bấm tay nhỏ bé tính toán một chút, trong miệng còn nói lẩm bẩm.

Công Tôn và Triệu Phổ vừa uống súp vừa bất đắc dĩ mà nhìn con trai, càng ngày càng giống một thần côn a, cảm giác ngày mai là có thể bày cái sạp làm thầy tướng số.

Tiểu Tứ Tử bấm nửa ngày, lắc đầu, tiếp tục gõ xương.

Dưới này ngược lại khiến mọi người đều tò mò.

Công Tôn bĩu môi, chọt chọt con trai —— vì sao không đặt cha thắng?

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt lên nhìn nhìn cha mình, đưa tay sờ sờ cánh tay cha bé.

Công Tôn nhìn nhìn cánh tay của mình, để muỗng canh xuống, đưa tay cho con trai, "Vì sao không đặt cha thắng?"

Tiểu Tứ Tử bị cào đến "Khanh khách nga" cười không ngừng, "Bởi vì thắng không được tiền..."

Tất cả mọi người sửng sốt.

Công Tôn cũng sửng sốt.

Lâm Dạ Hỏa Buồn bã ỉu xìu nhướng mày một cái —— ha?

Công Tôn mở to hai mắt nhìn con trai —— chẳng lẽ, tính ra cha thất bại sao? Không lý nào a!

Công Tôn tuy rằng không quá để ý thắng thua, nhưng theo đạo lý mà nói, xem bệnh đương nhiên mình tương đối lành nghề, vả lại, Lâm Dạ Hỏa vu nữ này còn là giả mạo...

Tiểu Tứ Tử tiếp tục lắc đầu, "Ngược lại cũng sẽ không thua."

Mọi người nghe đến càng bối rối —— không thắng cũng không thua, chẳng lẽ không phân thắng bại? Này làm sao tranh ngang tài a?

Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu, "Là một đoàn loạn ma a..."

"Một đoàn loạn ma?" Thiên Tôn hỏi Ân Hậu, "Có ý gì?"

Ân Hậu lắc đầu, cảm giác đoàn tử với Yêu Vương càng ngày càng giống!

"Hôm nay có băng lại có lửa nhá." Tiểu Tứ Tử nói liên miên lẩm bẩm, "Phải chú ý nga!"

Nói, đột nhiên quay đầu, cười với Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cúi đầu nhìn bé, có chút không giải thích được —— cha ngươi tỷ thí với Hỏa Phượng, ta phải chú ý cái gì?

Tiểu Tứ Tử cho Ngũ Gia một nụ cười ngọt ngào, cái loại cười ra hai lúm đồng tiền.

Ngũ Gia sát lại bên cạnh Triển Chiêu —— Miêu Nhi, nếu không thì hôm nay chúng ta không đi?

Triển Chiêu cũng đi tới gần phía trước, hiếu kỳ hỏi đoàn tử, "Đoàn bảo, ta hôm nay có thể lượm thi thể hay không?"

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, cũng cho Triển Chiêu một nụ cười thật to, sau đó cúi đầu, tiếp tục cầm thìa gõ xương.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— đôi ta không phải là ăn dưa sao?

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn nhìn người bên vu quán kia...

Y quán bên này có vẻ như Khưu Tử Ích đều biết, nhưng vu quán vậy mà mở cửa hàng quan tài... Cảm giác đám người này giống như phần tử bất hảo nhiều hơn. Hơn nữa, nói tới lợi ích, chữa tốt cho bệnh nhân đối với cửa hàng quan tài của bọn họ cũng không có chỗ tốt gì, nhưng vu nữ lại trừ tà ma...

Bạch Ngọc Đường cảm thấy vu nữ và cửa hàng quan tài cũng rất mâu thuẫn, không nghĩ ra vì sao lại ở chung một chỗ, cho đến ban nãy Tiểu Lương Tử tiểu quỷ nói câu "Hai đầu đặt cược", Ngũ Gia đột nhiên cũng có chút hiểu.

* nhân tiểu quỷ đại 人小鬼大 còn nhỏ mà quỷ quyệt

Nghĩ giống Bạch Ngọc Đường còn có Triệu Phổ, cùng với Lâm Dạ Hỏa không hiểu sao lại đại biểu cho phái "Vu" này.

Tỷ thí là do vu phái đưa ra, Công Tôn là thần y, y quán ai cũng biết, mà Lâm Dạ Hỏa là vu tế, chỉ là căn cứ theo truyền thuyết mà suy đoán, vu quán với Hỏa Phượng không có liên quan.

Nếu như Công Tôn thua, tế điển sau đó nhất định sẽ được quan tâm tới, vu quán bên này cũng sẽ thu nhiều lợi ích.

Nhưng nếu như Công Tôn thắng, vậy tế điển sau đó còn cần thiết làm sao? Vu nữ không linh không nói, người được cứu sống nên quan tài cũng bán không được... Thâm hụt tiền buôn bán!

Vương trang chủ và Khưu Tử Ích đều ngưỡng mộ đại danh Công Tôn đã lâu, đối với hắn tự tin thì có thể hiểu, nhưng người của vu quán vì sao phải đặt cược vào một người không hề quen biết? Chẳng lẽ, có cách chắc chắn là sẽ không thua hoàn toàn?

Tiểu Tứ Tử ban nãy cũng có nói, lần này là hoà, vậy khả năng lớn nhất, chính là y và vu đều không trị được những bệnh nhân này.

Vô luận là bệnh hay là độc, thậm chí là chứng cuồng loạn ảo giác, đều không làm khó được Công Tôn... Tình huống gì mà có thể khiến Công Tôn bó tay chịu trói?

Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng mà nhìn nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng lúc này đang cau mày suy nghĩ gì đó, thường thường liếc mắt nhìn người cửa hàng quan tài bên kia, thấy Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều nhìn hắn, Hỏa Phượng bĩu môi một cái, nghiêng nghiêng đầu.

Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— Lâm Dạ Hỏa dáng vẻ giống như trong lòng đã hiểu rõ.

Phải nói là mấy vị thanh niên tài giỏi đẹp trai của Khai Phong phủ đều rất khôn khéo.

Triển Chiêu và Công Tôn thuộc về loại người thông minh, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường ở giữa, Cửu Vương gia thì hơi lệch một chút, mà Lâm Dạ Hỏa là thông minh đến vô cùng lệch...

Nói cách khác, trong mắt người thông minh như Triển Chiêu và Công Tôn, Hỏa Phượng rất nhị, mà ở phần Triển Chiêu với Công Tôn không am hiểu kia, Lâm Dạ Hỏa so với Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều khéo léo hơn.

Hỏa Phượng nghĩ như thế nào, rất đơn giản, hắn cảm thấy đám cháu trai cửa hàng quan tài kia chưa chắc không biết hắn là ai... Người đọc sách không biết hắn rất bình thường, nhưng phần tử bất hảo trên giang hồ thì có thể quen biết hắn, nói cách khác, bọn họ cứ nắm chặt người này, Công Tôn trị không hết, mà Hỏa Phượng Đường chủ hắn lại có thể trị tốt.

Lâm Dạ Hỏa hắn không biết xem bệnh, nhưng Công Tôn biết! Vậy dưới tình huống nào Công Tôn thua hắn thắng? Chính là tình huống Công Tôn chủ động để hắn ra tay...

Có tình huống gì Công Tôn nhất định phải để hắn ra tay mà mình không thể ra tay chứ? Mới vừa nói, Công Tôn không biết võ công nhưng hắn biết võ công, tất cả mọi người đều biết võ công, khác biệt của hắn ở chỗ có thể thả thiên hỏa.

Tiểu Tứ Tử ban nãy tính ra được "Có lửa lại có băng", cũng chính là hắn với Bạch Ngọc Đường đều sẽ ra tay... Cho nên là hắn với Bạch lão ngũ đồng loạt ra tay, khiến kết quả không thắng không thua?

Hỏa Phượng bưng ly trà híp mắt nhìn bàn vu nữ giả dùng bữa đang dương dương đắc ý kia, lòng nói các ngươi đám cháu trai này nga, lợi dụng đại gia ta đối phó lang trung đúng không? Các ngươi chờ đó, lát nữa thiêu cửa hàng quan tài của các ngươi!

Bạch Ngọc Đường với Triệu Phổ quan sát vẻ mặt của Lâm Dạ Hỏa một chút, cảm thấy có thể tin, thì cũng không quan tâm, đưa tay gắp thức ăn cho Triển Chiêu và Công Tôn.

Triển Chiêu cảm thấy bản thân còn có thể ăn một chút, Công Tôn đã no rồi, chẳng qua hai người này đều ăn không mập, cho nên bị ra sức cho ăn.

Tiểu Tứ Tử nhìn Triển Chiêu một cái lại nhìn cha bé một cái, thở dài —— ai nha, nếu có thể chia đều cho cha và Miêu Miêu thì tốt rồi.

Trâu Lương cũng gắp thức ăn cho Lâm Dạ Hỏa, kết quả Hỏa Phượng càng khó chịu, nhìn chăm chú sườn heo bốc khói trong bát —— càng nghĩ càng giận!

...

Ăn cơm xong, mọi người đến Vương gia trang.

Dọc theo đường đi, nhìn thấy không ít người nhà dìu già dắt trẻ, có dứt khoát vội vàng kéo bệnh nhân đi tham gia tỷ thí.

Mọi người vừa đi vừa nhìn khắp nơi, ngược lại cũng không nghĩ đến vậy mà nhiều bệnh nhân như vậy.

Công Tôn nhíu mày, "Này là làm sao? Triệu chứng đều giống nhau sao?"

Triển Chiêu cũng cảm thấy không đúng lắm, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Những người này đều bị bệnh gì a?"

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn không ra nguyên do, gần như bị bệnh đều là ông cụ đứa nhỏ, còn có một ít phụ nữ có thai. Các bệnh nhân nhìn đều không có tinh thần gì, nhưng nói có triệu chứng cụ thể gì hay không thì không có, không ho khan không thở gấp, chỉ rất yếu ớt.

Khưu Tử Ích cũng điều khiển xe ngựa tới, từ trên xe bước xuống, đi chung với mọi người.

Công Tôn hỏi, "Tôn phu nhân thật ra là bị bệnh gì?"

"Mạch tượng yếu ớt, không có sức không muốn ăn, sau đó đêm bị kinh sợ, không ngủ ngon, nói cả người khó chịu, tâm tình cũng không tốt, nói chung chính là không thoải mái." Khưu Tử Ích nhỏ giọng giới thiệu bệnh tình của phu nhân với Công Tôn.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay quan sát bệnh nhân đi ngang qua một chút, hỏi Trâu Lương, "Có phải đổi mùa tạo thành hay không? Ông cụ đứa nhỏ thân thể tương đối yếu ớt đi? Ninh hai con gà bồi bổ?"

Trâu Lương cũng cảm thấy không giống bệnh nặng gì, chính là người có triệu chứng giống nhau hình như cũng nhiều lắm, có chút quỷ dị.

"Biết mấu chốt của vấn đề ở chỗ nào không?" Khưu Tử Ích thở dài, "Những người này, đều từng trải qua chuyện giống với phu nhân ta."

"Từng trải qua chuyện giống nhau?" Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, "Ngươi là nói, thấy ác mộng?"

Khưu Tử Ích gật đầu, "Đều nằm mơ thấy bên giường đứng một nữ quỷ cả người ướt đẫm, tất cả mọi người sau khi thấy giấc mơ như vậy, bắt đầu không thoải mái... Cho nên mới nói là bởi vì mị biển lên bờ. Mà những mị biển này, nhìn trang phục... Có thể chính là các vu nữ bị chết do tai nạn trên biển năm đó. "

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz