ZingTruyen.Xyz

Lời Thề Chiếm Hữu: Apollo Hôn Lên Bi Thương Của Nguyệt Quế

CHAPTER 02: TROY - VẾT SẸO CỦA THẦN LINH

anhthu1127tH

Đối với nhân loại, Thần linh là những đấng toàn năng, chúa tể của vạn vật. Họ cũng là những kẻ cai trị lạnh lùng, bàn tay họ có thể vươn đến bất cứ nơi đâu, gieo mây tạo mưa, hay dùng những hình phạt tàn khốc nhất để trừng trị những kẻ dám thách thức uy quyền.

Nhưng Apollo thì khác - hoặc ít nhất, đó là vỏ bọc mà chàng trưng ra.

Chàng sở hữu mái tóc vàng xoăn rực rỡ như ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn mỹ vô song. Đôi mắt vàng kim của chàng có khả năng nh ếp hồn đoạt phách, nhưng luôn ẩn chứa sự nhu hòa, và khóe môi luôn vương một nụ cười dịu dàng. Xuất thân cao quý là con trai của Thần vương Zeus, chàng còn nổi danh với sự dũng mãnh khi dùng mũi tên vàng bắn ch ết cự xà Python, rửa hận cho mẹ và khẳng định vị thế trên đỉnh Olympus.

Zeus vô cùng sủng ái Apollo, phong chàng làm Thần Mặt Trời, thần của Âm nhạc và Tiên tri, đồng thời giao cho chàng quyền bảo hộ thành bang Troy hùng mạnh.

Dưới bàn tay của Apollo, Troy từ một vùng đất khô cằn trở nên trù phú. Chàng mời Nữ thần Mùa màng Demeter và các vị thần biển cả đến ban phước. Người dân Troy học được cách trồng trọt, đi biển. Apollo từ chối những lễ vật xa hoa từ các thôn làng nghèo khó, chỉ nhận một phần nhỏ sản vật tượng trưng, khuyến khích họ phát triển. Giờ đây, khắp vùng Tiểu Á màu mỡ, Troy đứng đầu các thành bang, và họ tự hào gọi mình là con dân của Thần Mặt Trời.
Giờ phút này, vị thần trẻ tuổi tài hoa ấy đang đứng bên ngoài đền thờ Olympus, chờ đợi Zeus triệu kiến.

Các nàng tiên Nymph bưng rượu ngon và thức ăn đi ngang qua, không kìm được mà lén lút ném những ánh mắt si mê về phía chàng. Apollo nhận ra vạt áo mình hơi nhăn, bèn nhẹ nhàng chỉnh lại để tránh thất lễ trước Thần vương. Chỉ một cử động nhỏ ấy cũng khiến các nàng Nymph xao xuyến. Cơ bắp săn chắc ẩn sau lớp áo lụa toát lên vẻ đẹp nam tính đầy quyền uy. Họ thầm nghĩ: Được vị thần này yêu thương, hẳn là hạnh phúc tột cùng.

Nhưng mộng tưởng ấy nhanh chóng vỡ tan bởi tiếng quát tháo dữ dội vọng ra từ đại điện.

Đó là cơn thịnh nộ của Hera. Không ai không biết sự ghen tuông và uy quyền của Thiên hậu. Các nàng Nymph sợ hãi nhón chân lỉnh đi nơi khác.

Nguyên nhân vẫn như mọi khi: Zeus lại có tình nhân mới. Cô ả kia to gan để lại dấu hôn trên ngực Thần vương để khiêu khích Hera. Apollo đứng ngoài cửa, nghe rõ mồn một từng lời tranh cãi, nhưng chàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, khẽ khép hờ đôi mắt.

Giọng Zeus vang lên, vừa tức giận vừa bất lực:
"Io bị biến thành bò, Semele bị tia sét thiêu ch ết, Ino phải nhảy vực tự sát... Nàng hại ch ết bao nhiêu người rồi mà vẫn chưa thỏa mãn sao?"

Câu nói như dầu đổ vào lửa, Hera gào lên:
"Họ ch ết là do ông! Tên khốn nạn trăng hoa! Khi ông đầu ấp tay gối với lũ đàn bà đó, có bao giờ ông nhớ rằng mình đã có vợ con chưa?"

"Đó là vì nàng không bao giờ chịu hiểu ta! Hera, ta không hiểu sao nàng từ một thiếu nữ dịu dàng lại trở nên ghen tuông độc địa đến thế!"

Những cuộc cãi vã thế này diễn ra như cơm bữa. Cuối cùng, Zeus mệt mỏi phất tay:
"Đủ rồi. Apollo đã đợi bên ngoài rất lâu. Nàng về cung đi."

Zeus luôn là kẻ trốn tránh. Bờ vai cao ngạo của Hera chùng xuống. Bà thở dài, toàn thân run rẩy, đứng chôn chân tại chỗ.

"Zeus," giọng bà lạc đi, "Khi ở bên những người đàn bà đó, ông nghĩ gì? Ông mê đắm tuổi trẻ của chúng, hay ông thích sự sùng bái ngu muội của lũ phàm nhân? Dù là gì, ta biết trong mắt ông chưa bao giờ có ta."

Bà ngước lên, đôi mắt từng là niềm tự hào của đỉnh Olympus giờ ngập tràn bi thương:
"Nhưng ta vẫn nhớ như in ngày xưa, khi ông hóa thành một chú chim cu cúc bị thương sà vào lòng ta. Giây phút ta ôm lấy ông, ta đã thề sẽ yêu và trung thành với ông trọn đời."

Zeus nhìn bà. Ký ức ùa về. Ông từng bỏ sáu người vợ trước để cưới Hera, từng chia sẻ ngai vàng và quyền lực sấm sét cho bà. Ánh mắt ông thoáng chút hối lỗi, nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt.

"Ông chỉ nhớ về ta của quá khứ, và chán ghét ta của hiện tại. Còn ta... ta vẫn yêu ông," Hera cười, nụ cười méo mó đầy hận thù, "Nhưng những đứa con hoang của ông cứ lần lượt xuất hiện. Mỗi lần nhìn thấy chúng, ta chỉ muốn gi ết ch ết ông!"

"Hera, đừng nói nữa... Là ta có lỗi với nàng." Zeus quay đi, không dám đối diện.

Thị vệ dẫn Apollo bước vào. Chàng đụng mặt Hera đang đùng đùng bỏ đi. Apollo cúi đầu hành lễ khiêm cung:
"Kính chào Thiên hậu."

Hera dừng lại. Đôi mắt bà xoáy vào chàng, rực lửa căm hờn.

"Lại thêm một đứa con hoang."
Bà lướt qua.

Đồng tử vàng kim của Apollo thoáng hiện sắc đỏ. Những ngón tay chàng bấm sâu vào lòng bàn tay, rỉ máu. Mãi một lúc sau, chàng mới buông ra, kín đáo lau vết máu vào tay áo, gương mặt trở lại vẻ ôn nhu thường ngày.

Zeus xoa thái dương, vẫn còn chìm trong dư âm cuộc cãi vã. Apollo lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:
"Thưa Phụ thần, con mang đến một tin vui. Người con trai của ngài và nàng Maia đã ra đời tại hang động Arcadia. Tên đệ ấy là Hermes. Đệ ấy thừa hưởng trọn vẹn trí tuệ của ngài. Con đã thuyết phục Hermes đến Olympus để phò tá ngài."

"Tốt! Tốt lắm!" Nỗi phiền muộn của Zeus tan biến. Ông vỗ vai Apollo, "Ta đang thiếu một người truyền tin nhanh nhẹn. Hãy nói với Hermes, ta ban cho nó đôi giày có cánh và quyền trượng, từ nay nó sẽ là sứ giả của thần linh và người dẫn đường cho các linh hồn xuống Minh giới."

Zeus hài lòng nhìn đứa con ưu tú nhất của mình: "Apollo, con làm tốt lắm. Ta sẽ ban thưởng cho con. Con muốn gì, cứ nói!"

Apollo im lặng hồi lâu.

Rồi chàng quỳ xuống, ngước nhìn Zeus bằng ánh mắt thành kính nhưng đượm buồn:
"Thưa Phụ thần, được phục vụ ngài là vinh quang của con. Con không mong cầu gì cho bản thân. Nhưng... mẹ của con, nữ thần Leto, vết thương do cự xà Python gây ra năm xưa vẫn chưa lành hẳn. Chất độc đang ăn mòn đôi mắt bà. Trước khi ánh sáng vĩnh viễn rời bỏ bà, bà chỉ mong được gặp ngài một lần."
Không gian chùng xuống.

Python là con quái vật Hera phái đi truy sát mẹ con Leto khi bà đang mang thai. Dù Apollo đã gi ết nó và lột da, nhưng nọc độc và nỗi đau vẫn còn đó. Zeus đã không bảo vệ được Leto ngày ấy. Về lý, về tình, ông nên đi thăm bà.

Nhưng... lời chỉ trích của Hera vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai. Ông vừa mới làm lành (tạm thời) với người vợ quyền lực nhất. Nếu bây giờ lén lút đi gặp tình cũ, cơn ghen của Hera sẽ bùng nổ khủng khiếp thế nào? Leto yếu đuối sẽ ra sao dưới móng vuốt của Hera?

Một bên là người vợ nắm quyền tối cao, một bên là tình nhân cũ ốm yếu.
Sự lựa chọn của Zeus chưa bao giờ là khó đoán. Ông luôn chọn bản thân mình.

"Xin lỗi con, Apollo." Zeus quay lưng lại, giọng trầm xuống. Lời từ chối nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn.

Đêm đã khuya.

Apollo ngâm mình trong hồ nước nóng, cố gắng gột rửa sự mệt mỏi và chán ghét bám trên da thịt. Chàng nín thở, dìm toàn bộ cơ thể xuống nước.

Một phút, hai phút... cho đến khi phổi nóng ran. Apollo trồi lên mặt nước như một con cá kình, bọt nước vỡ tung, chảy tràn qua cơ bắp cuồn cuộn.

Cơ thể này giờ đây tràn đầy sức mạnh, ai tin được chàng từng là một đứa trẻ yếu ớt?

Rất nhiều năm về trước, Apollo từng rất sợ nước.

Ký ức kinh hoàng ấy vẫn như vết sẹo không bao giờ lành: Mẹ chàng, Leto, bị con mãng xà khổng lồ quấn chặt. Tiếng xương sườn gãy vụn, khuôn mặt mẹ vặn vẹo vì đau đớn nhưng vẫn cố gào lên: "Apollo, đừng nhìn! Chạy đi!"

Cái đuôi của cự xà quét Apollo văng xuống biển. Chàng vùng vẫy, ngoi lên, rồi lại bị nhấn chìm. Biển cả lạnh lẽo, tối tăm và ngộp thở như chính số phận của mẹ con chàng.

Từ đó, chàng học cách nín thở. Từ một lát, đến nửa ngày, rồi cả tuần. Chàng săn đuổi con quái vật ấy ròng rã một năm trời dưới đáy biển sâu, kiên nhẫn hơn cả cái ch ết, cho đến khi ghim hàng trăm mũi tên vào thân xác nó.

Mỗi người đều có một góc khuất trong tâm hồn, nơi chứa đựng những gì yếu đuối nhất. Với Apollo, góc khuất đó là mẹ chàng - và nỗi sợ mất mát. Chính vì đã từng mất mát, chàng mới trở nên chiếm hữu đến điên cuồng.

Tin tức Hermes trở thành tân thần của Olympus truyền đến vương quốc Peneus.

Daphne đang ngủ trưa thì giật mình tỉnh giấc. Cái tên Apollo như một lời nguyền ám ảnh, khiến nàng toát mồ hôi lạnh.

Bên ngoài, các thị nữ đang bàn tán xôn xao về vẻ đẹp của hai vị thần Apollo và Hermes, tiếng cười đùa lọt qua khe cửa.
Thea, cô hầu cận thân thiết, cẩn thận thêm than vào lò sưởi và là quần áo cho Daphne. Daphne yêu thích những chiếc váy màu hoa diên vĩ, thứ lụa mềm mại tôn lên dáng vẻ yêu kiều của nàng.

Nghe thấy tiếng nức nở, Thea vội vã chạy đến bên giường.

Thea có thân thế đặc biệt, nàng là em họ xa của tráng sĩ Achilles, sống lưu vong tại đây. Vì địa vị lấp lửng, nàng không được lòng các thị nữ khác, nhưng lại hết mực trung thành với Daphne.

"Công chúa, người tỉnh rồi sao?" Thea lau mồ hôi trên trán Daphne.

Gần đây, Daphne thay đổi quá nhiều. Từ một công chúa vô tư lự, nàng trở nên u uất, xa lánh cả cha mẹ mình. Quốc vương Peneus đau lòng nhưng không hiểu vì sao con gái lại cự tuyệt cái chạm tay của ông.

Thea leo lên giường, buông rèm che lại, ôm lấy Daphne đang run rẩy: "Daphne, hãy nói cho ta biết, người đã mơ thấy gì mà sợ hãi đến thế?"

Daphne nhìn Thea, đôi mắt chứa cả một biển trời bi thương. Nàng biết Thea sẽ an toàn, dòng máu của các vị anh hùng sẽ bảo vệ cô ấy khỏi tai ương này. Nhưng còn vương quốc này? Còn cha mẹ nàng?
Bầu trời bên ngoài bỗng tối sầm. Một tia sét xé toạc màn đêm giữa ban ngày, kèm theo tiếng sấm nổ vang trời. Lũ thị nữ hét lên rồi bỏ chạy tán loạn.

"Để em kéo rèm cửa sổ lại," Thea định đứng dậy.

Daphne túm chặt lấy tay cô, ngăn lại. Trong ánh chớp loang loáng, khuôn mặt Daphne trắng bệch như tạc tượng, nước mắt nàng rơi lã chã xuống cổ Thea.

"Thea."

"Daphne."

"Hãy đi đi," Daphne thì thầm, giọng nói chắc nịch như một lời tiên tri, "Hãy rời khỏi đây ngay lập tức. Vương quốc Peneus sắp diệt vong rồi."

Và ta, ta sẽ hóa thành một cái cây, đứng chôn chân vĩnh viễn nhìn về phía cố quốc điêu tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz