ZingTruyen.Xyz

Loi Nhan Gui Den Tu Coi Am

Lúc này, thi thể bạn cùng phòng tôi được đặt ở cổng trường.

Cơ thể cô ấy được bao phủ bởi một tấm vải trắng thấm đẫm máu, cánh tay buông thõng đang ôm một đứa trẻ cũng đẫm máu với đôi mắt nhắm nghiền.

[Tuyệt đối đừng tin tưởng thầy cô giáo, cũng đừng từ chối bọn họ.]

[Sau 10 giờ tối phải đúng giờ về phòng đi ngủ, đừng soi gương, cũng đừng cúi xuống nhìn gầm giường!]

[Nhà ăn an toàn, nhưng tuyệt đối đừng ăn thịt.]

[Nếu cậu gặp phải một bạn nữ đang mang thai, hãy giúp đỡ nếu cậu ấy mặc quần áo màu đỏ và hãy tránh xa nếu cậu ấy mặc quần áo màu xanh lá cây!]

[Chặt một ngón tay của tôi, máu thịt của tôi sẽ bảo vệ cậu.]

Những tin nhắn trên là do người bạn cùng phòng Vương Linh vừa gửi đến cho tôi.

Nhưng cô ấy đã chết vì mất quá nhiều máu rồi.

Thi thể giờ đã cứng ngắc, sao có thể gửi tin nhắn cho tôi được?

Tôi không nghĩ ra được bất cứ lý do gì.

Chỉ cảm thấy đáng sợ và kỳ quái.

"Mau trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi, đừng tụ tập ở chỗ này hóng hớt!"

Lãnh đạo nhà trường và một nhóm bảo vệ kéo đến.

Các nhân viên bảo vệ vung vẩy dùi cui để xua đuổi những sinh viên đang vây quanh thi thể của Vương Linh.

Sau khi mọi người rời đi, họ đặt thi thể của Vương Linh vào một chiếc túi đựng xác và mang xuống tầng hầm của trường.

Tôi cau mày.

Tầng hầm của trường là nơi dành riêng để chứa những thi thể hiến tạng.

Nhưng tại sao lãnh đạo nhà trường sau khi thấy sinh viên tử vong lại không lập tức bảo vệ hiện trường, gọi công an và thông báo cho gia đình nạn nhân vậy?

"Tránh ra nào."

Hai nhân viên bảo vệ khiêng cái xác đi từ cổng trường về phía tôi, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tránh xa cái xác ra, xui xẻo đấy."

Mặc dù bọn họ nói vậy nhưng tôi lại cảm thấy rằng bước chân của hai người này rõ ràng đang lao thẳng về phía tôi!

Trái tim tôi như ngừng đập.

Sau đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng nhân viên bảo vệ mặc quần áo màu đen.

[Đừng đến gần những người đàn ông mặc đồ đen, bọn họ sẽ làm cậu mang thai.]

Đây là một trong những quy tắc mà Vương Linh đã gửi cho tôi.

"Các anh làm gì vậy hả?"

Tôi hét vào mặt nhân viên bảo vệ, cố gắng khiến cho bọn họ dừng lại.

Tôi muốn chạy, nhưng cơ thể lại dường như không nghe lời, không thể nào di chuyển được.

Tôi chỉ có thể trợn to mắt nhìn hai nhân viên bảo vệ một người khiêng đầu một người khiêng chân Vương Linh đang ngày càng tiến gần về phía mình.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được sự va chạm của cái xác lạnh lẽo vào cánh tay tôi.

Nỗi sợ hãi tột độ khiến máu toàn thân tôi dường như chảy ngược.

Đột nhiên, tôi bùng nổ động lực, điên cuồng chạy ra xa vài mét.

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, sợ hãi hét lên: "Các người bị điên rồi à? Cố ý khiêng thi thể đụng vào tôi ư?"

Nhân viên bảo vệ không nói gì, vẫn tiến về phương hướng ban đầu, khiêng thi thể đi thẳng vào bên trong trường học.

Nhưng đầu của hai người đều quay về phía tôi, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt của bọn họ rất lạ, trái ngược hẳn với người bình thường.

Tròng mắt đen ngòm, chỉ có một đốm trắng sắc lẹm ở chính giữa đồng tử.

Khiến cho họ càng trở nên cực kỳ đáng sợ.

Tôi không dám kêu gào nữa, lại càng không dám nhìn thẳng vào bọn họ, chỉ biết vô thức cúi thấp đầu.

Đột nhiên, có ai đó giật mạnh góc áo của tôi.

Tôi quay mặt lại, nhìn thấy một người bạn cùng phòng khác thấp hơn tôi 10cm, Chung Thục Trân.

Cô ta siết chặt chiếc váy dài của tôi, thì thầm: "Chu Thanh, vừa rồi tôi thấy cậu trốn tránh đám bảo vệ mặc đồ đen, lẽ nào cậu cũng nhận được tin nhắn đó của Vương Linh à?"

Tôi do dự một lúc rồi hỏi cô ta: "Cậu cũng nhận được à?"

"Ừ."

Chung Thục Trân lấy điện thoại của mình ra cho tôi xem.

Chỉ thấy màn hình hiện lên một loạt quy tắc giống hệt các quy tắc của tôi.

Cô ta phóng to chữ ra rồi hỏi tôi: "Cậu có tin vào những quy tắc này không?"

"Tôi không tin."

"Chúng ta là sinh viên khoa y, biết rất rõ là chỉ khi đàn ông và phụ nữ làm chuyện đó với nhau thì mới có thể mang thai."

Tôi lắc đầu nói tiếp: "Theo quy tắc thì tôi còn phải chặt ngón tay của Vương Linh để giữ mạng mình. Nhưng đây là tội phá hoại thi thể, là việc làm phạm pháp, sẽ phải ngồi tù. Tôi tuyệt đối không thể nào tuân theo các quy tắc đó được."

"Nếu không tuân theo quy tắc thì người chết tiếp theo chính là chúng ta."

Chung Thục Trân có chút sốt ruột, cô ta hạ giọng nói: "Chu Thanh, cậu không thấy là trường học này có gì đó không ổn sao?"

"Lớp chúng ta đã có bảy bạn nữ mang thai chết vì mất quá nhiều máu rồi, nhưng không một cảnh sát nào, thậm chí không có người nhà của bạn học nào đến trường điều tra cả!"

"Thục Trân, cậu đừng nói nữa." Tôi hít sâu một hơi: "Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, bọn họ vì làm việc bậy bạ nên mới mang thai rồi qua đời vì băng huyết, chỉ cần chúng ta chăm chỉ học hành thì sẽ không xảy ra chuyện gì."

Chung Thục Trân ném cho tôi một cái nhìn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Vốn dĩ tôi định hợp tác với cậu để có thể sống sót trong các quy tắc kỳ lạ này, nhưng tôi thực sự không ngờ rằng cậu lại ngu ngốc như vậy, thật là hết thuốc chữa!"

"Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ."

Tôi tìm một cái cớ, vội vàng tăng tốc đi về phía ký túc xá của trường.

Tất nhiên là tôi tin những tin nhắn mà Vương Linh đã gửi.

Vì vậy bây giờ tôi phải nhanh chóng tuân thủ quy tắc [Sau 10 giờ tối phải đúng giờ về phòng đi ngủ].

Đồng thời lại càng không thể quên quy tắc chặt ngón tay của Vương Linh để giữ mạng.

Lúc này tôi đang nắm chặt ngón tay bị đứt rời của Vương Linh trong lòng bàn tay mình, giấu thật kỹ ở trong túi váy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz