ZingTruyen.Xyz

LIVE TOGETHER - YOONHYUN

CHAP 9

yoonhyun__ss


Yoona vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc mình đã gặp Seohyun ở chỗ nào, mỗi lần Yoona đều tương kế tựu kế hỏi cô, nhưng mỗi lần đều tơi tả ra về, cuộc sống mới của hai người bắt đầu trở nên đặc sắc hơn.


Trên hành lang bệnh viện, Yoona hốt ha hốt hoảng chạy về một căn phòng bệnh, nhịp tim có mấy lần thiếu chút nữa dừng lại.



"Hyunie!" Yoona đẩy cửa phòng bệnh ra, lòng như lửa đốt chạy đến bên giường, nhìn vợ thiếu chút nữa ngất xỉu bị đưa tới, nghiêng đầu nhìn về phía thư ký của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì, có phải là ở công ty cô sắp xếp quá nhiều công việc cho cô ấy hay không, làm cô ấy mệt nhọc quá độ? "

Giọng điệu của Yoona giống như là muốn giết người vậy, hận không thể nuốt người trước mặt vào.

"Không có, tuyệt đối không phải vì quá nhiều công việc." Người thư ký dùng sức lắc đầu cộng thêm khoát tay, nơm nóp lo sợ trả lời, "Kể từ khi ngài tự mình đi tìm chủ tịch, yêu cầu giảm bớt lượng công việc của giám đốc, công việc của giám đốc giảm đi rất nhiều, mỗi ngày đều có thể đi làm đúng giờ, không phải sao?"

Yoona thoáng tỉnh táo lại, hồi tưởng đoạn thời gian quá khứ, mỗi ngày Seohyun đều đi làm đúng giờ, không có ngày nào phải làm thêm giờ, ngay cả về đến nhà cũng không có làm việc quá mức, như vậy đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, sao lại vô duyên vô cớ ngất xỉu?

Lúc này một người đồng nghiệp của Yoona đi vào, anh vội vàng tiến lên hỏi: "Bác sĩ Choi, rốt cuộc là vợ tôi như thế nào?"

"Ha ha, Yoona, thật thua thiệt khi cậu cũng là một bác sĩ, thậm chí vợ của mình mang thai cũng không biết." Sooyoung lớn tiếng cười trêu chọc: "Cái người này là một bác sĩ khoa ngoại thiên tài, thỉnh thoảng cũng phải xem kiến thức về phụ khoa mới được đó."

"Mang thai?" Yoona ngơ ra, mặt không dám tin, "Cậu nói vợ của tớ... cô ấy mang thai?"

"Đúng, đã được một tháng, chất dinh dưỡng của vợ cậu chưa đủ, cho nên thể chất hơi yếu chút, mới dẫn đến ngất xỉu." Sooyoung nói từng câu từng chữ với Yoona, "Cậu phải để cho cô ấy tĩnh dưỡng thật tốt, không thể mệt nhọc, bổ sung nhiều chất dinh dưỡng."

"Sooyoung, cảm ơn cậu." Yoona lấy lại tinh thần dùng sức cầm tay Sooyoung, nói lời cảm kích từ trong thâm tâm.

"Có chuyện gì hãy gọi tớ, đi trước." Sooyoung vỗ vỗ bã vai của Yoona, đi ra khỏi phòng bệnh.

"Chúc mừng Im thiếu gia." Người thư ký mang vẻ mặt tươi cười, thật vui mừng vì giám đốc có thai.

"Cô trở về nói với chủ tịch của các cô, bắt đầu từ hôm nay giám đốc của cô cần nghỉ ngơi." Giọng điệu Yoona đầy nghiêm túc lên tiếng.

"Hả?" Hiện tại lập tức xin nghỉ có phải quá sớm hay không? Nhưng người trợ lý cũng không có can đảm nói ra những lời này, cố gắng nuốt trở lại bụng, chỉ có thể cung kính nói với Yoona: "Vâng, tôi nhất định sẽ báo cáo như vậy với chủ tịch, cáo từ trước."

Người thư ký nói xong vội vã đi ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng đi báo cáo tin tức giám đốc mang thai cho chủ tịch.

Yoona canh giữ ở bên cạnh giường bệnh, bàn tay vuốt ve gương mặt của Seohyun, "Hyunie, chúng ta sắp làm ba, mẹ rồi."

"Có thật không?" Seohyun mới vừa tỉnh lại nghe lời Yoona nói, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, "Em sắp được làm mẹ rồi hả?"

"Đúng, em sắp làm mẹ rồi." Yoona cúi đầu, đau lòng khẽ hôn lên trán cô, "Còn Yoong sắp làm ba."

"Yoong, là em đang nằm mơ sao?" Hạnh phúc đột nhiên xuất hiện như vậy quá không chân thật, cô thật sự không thể tin được, "Yoong bấm em một cái, xem em có phải đang nằm mơ hay không?"

"Babo." Yoona cúi đầu xuống, ngậm đôi môi mềm của cô thật lâu, cho cô một nụ hôn lưỡi triền miên đúng tiêu chuẩn, hồi lâu sau mới thả cô ra, "Bây giờ vẫn cảm thấy đang nằm mơ sao?"

"Ha ha, dù là mơ cũng là mơ rất đẹp." Seohyun cười đến vô cùng ngọt ngào.

Bỗng nhiên trái tim Yoona đập mạnh, tròng mắt đen nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại đỏ mọng như nước, phát ra ánh sáng âm u, "Hyunie, đừng cười đến ngọt ngào với Yoong như thế, quá quyến rũ rồi, Yoong sẽ không nhịn được."

"Yoong..." Seohyun nũng nịu liếc Yoona một cái.

"Yoong đã để cho thư ký của em trở về nói với ông nội, từ hôm nay trở đi em phải nghỉ ở nhà, cho nên về sau không cho phép đi đến công ty làm việc."

"Cái gì!" Seohyun cho là mình nghe lầm, "Có người nào vừa mang thai lập tức nghỉ việc không."

"Có, người kia không phải là em thì ai." Yoona nhẹ nhàng gõ một cái lên chiếc mũi thanh tú của cô, cưng chiều nói: "Dinh dưỡng em chưa đủ, cho nên phải ở nhà dưỡng thai cho tốt, yên tâm, Yoong sẽ ở nhà cùng em."

"Yoong không cần phải làm việc sao?" Seohyun nghi ngờ hỏi.

"Yeobo, thật ra thì có một việc nhỏ Yoong quên nói với em." Giọng điệu Yoona hết sức tùy ý, giống như không phải là chuyện gì quan trọng cả, "Một nửa bệnh viện này là của Yoong, cho nên Yoong có đặc quyền."

"Seobang à, Yoong xác định chuyện Yoong nói là chuyện nhỏ?" Seohyun hừ hừ nói, thật sự bị Yoona đánh bại rồi.

"So với chuyện em mang thai cần ở nhà nghỉ ngơi mà nói, đây thật sự là chuyện nhỏ." Yoona chưa bao giờ cảm thấy chuyện bệnh viện có phần của mình lại là chuyện lớn, "Cho nên em phải ngoan ngoãn về nhà dưỡng thai, biết không?"

"Biết rồi." Seohyun hoàn toàn không có cách nào với điều khoản bá đạo của Yoona, chỉ có thể đón nhận.

Yoona rất hài lòng với câu trả lời của cô, đặt bàn tay trên bàn tay của cô, cùng nhau vuốt vẻ bảo bối mà ông trời ban cho.

Seohyun chưa bao giờ biết, sống cuộc sống của người rãnh rỗi cũng là một chuyện vô cùng đau khổ, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, hơn nữa chỉ cần một chút động tĩnh, thần kinh của người chuẩn bị được làm ba Yoona lập tức căng thẳng đi theo sát phía sau, làm cho cô có lúc không nhịn được muốn bạo miệng cáo gắt rồi. Những lúc thế này, cô đều cố gắng nhắc nhở mình, phải chú ý dưỡng thai, chú ý dưỡng thai.

"Yoong có thể không đi theo em như vậy không?" Seohyun thật sự rất bất đắc dĩ, "Em chỉ muốn đi nhà vệ sinh, cũng không phải đi chạy ma-ra-tông."

"Nhưng mới vừa rồi em thiếu chút nữa té ngã." Yoona vội vã cuống cuồng nói: "Nếu không Yoong sẽ đứng ở ngoài cửa, có chuyện gì em lập tức gọi Yoong."

Seohyun không nhịn được dồn sức trợn trắng mắt, tức giận gầm nhẹ: "Im Yoona, Yoong còn vội vã cuống cuồng như vậy, em sẽ tức giận ngay lập tức."

"Được, được, được, đừng nổi giận, cẩn thận coi chừng động thai." Yoona vội vàng trấn an cô, căng thẳng nhìn chằm chằm cái bụng tròn trịa của cô, chỉ sợ sơ ý một chút, sẽ đụng tới đứa bé.

"Thua thiệt cho Yoong là một bác sĩ thiên tài, chẳng lẽ không biết tình trạng bây giờ của em đã ổn định sao?"

Yoona mới mặc kệ cái gì là thiên tài với không thiên tài, đến lúc này, tin tưởng coi như người kia là thần, cũng sẽ lo lắng giống như Yoona, huống chi Yoona chỉ là một người ba bình thường.

"Bây giờ Yoong không phải là bác sĩ, chỉ là một ông chồng yêu em rất bi thảm."

Seohyun không khỏi cười một tiếng, "Seobang, em không sao, cho nên hãy thả lỏng, đừng khẩn trương như vậy, có được không?"

"Haiz, Yoong cũng nghĩ vậy." Nhưng vừa nhìn thấy cái bụng to ngày một của cô, tim của Yoona lập tức treo giữa không trung, chỉ sợ cô có cái gì ngoài ý muốn.

"Seobang, Yoong thật giống như còn chưa nhớ ra đã gặp em ở chỗ nào đó." Seohyun nói sang chuyện khác, "Không bằng như vậy đi, chúng ta đi tìm lại trí nhớ năm đó, hơn nữa em cũng muốn đưa Yoong đến chỗ đấy, để cho bọn họ được gặp Yoong một chút, còn có thể nhìn bảo bối nhỏ của chúng ta."

"Nơi nào?" Vẻ mặt Yoona hơi đổi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Seohyun, giống như nghĩ tới điều gì, "Bọn họ..."

"Đúng, bọn họ chính là điều Yoong nghĩ tới." Đáy mắt Seohyun thoáng qua một tia đau thương không dễ dàng phát hiện, lại nâng lên nụ cười gật đầu với anh một cái.

"Được, ngày mai chúng ta sẽ đi." Yoona biết bọn họ mà cô nói là ai rồi, đau lòng ôm cô từ phía sau.

...

Thời tiết u tối, lo lắng là bầu trời bao la sẽ có chút nặng nề tựa như tâm tình của Seohyun, Yoona theo cô đến nghĩa trang, cũng cảm nhận được hơi thở phiền muộn của Seohyun không giống như xưa, khi mắt Yoona nhìn thấy cô như vậy rất đau lòng.

Yoona vươn tay nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của cô, lòng bàn tay truyền tới cảm xúc lạnh lẽo để cho lòng của anh khẽ run, không tự chủ siết chặt lòng bàn tay, muốn truyền nhiệt độ trong tay mình cho cô, đuổi lạnh lẽo trên người cô đi.

Seohyun giống như hiểu được tâm tư của Yoona, quay đầu nhìn Yoona, vẻ mặt buồn rầu từ từ biến mất, khóe miệng chậm rãi giơ lên.

"Đến." Bước chân của Seohyun ngừng lại dưới một cây đại thụ, dưới cây đại thụ có một bia mộ được điêu khắc trên đá cẩm thạch, phía trên có hai tấm hình.

Yoona nhìn một cái cũng biết đây là ba mẹ của Seohyun, nhìn hai người trong ảnh, rốt cuộc Yoona cũng biết dung mạo xinh đẹp của Seohyun đến từ đâu, "Dung mạo em rất giống mẹ của em, cũng xinh đẹp như nhau." Yoona nhỏ giọng nói.

"Ngày đó trời cũng âm u giống như hôm nay, chỉ là bầu trời khi đó còn rơi lác đác vài hạt mưa." Hai mắt Seohyun nhìn chằm chằm vào hình ba mẹ trên mộ bia, trôi theo hồi ức, "Em rất sợ, mỗi người đều mặc quần áo màu đen, giống như ma quỷ đáng sợ trong chuyện cổ tích, em núp ở trong bụi cỏ không dám ra, thật là nhớ ba, mẹ; nhưng tất cả mọi người nói bọn họ lên Thiên đường rồi, tại sao không mang em đi theo cùng?"

"Hyunie." Yoona rất đau lòng, nhẹ nhàng ôm chầm cô, để cho cô tựa vào ngực của mình.

"Em vẫn trốn ở chỗ kia khóc, thân thể quá lạnh, tựa như rơi vào trong hầm băng vậy." Seohyun tiếp tục kể rõ tình cảnh ngày hôm đó, "Đang lúc ấy, có người xuất hiện, Yong cầm trong tay một cái ô lớn, thay em chặn mưa, sự xuất hiện của Yoong để cho em rất an tâm, không nhịn được nhào vào trong ngực Yoong, đến bây giờ em vẫn nhớ lồng ngực của Yoong, thật là ấm áp, thật là ấm áp."

Thân thể Yoona khẽ run lên, trong đầu mơ hồ xuất hiện một cái bóng nhỏ trước mặt, Yoona cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, rốt cuộc đã nhớ ra lần gặp nhau mà cô nói, nhớ tới cái loại cảm giác được người ta cần đến, cũng nhớ tới cái cô bé nhỏ núp ở trong ngực mình.

Trong nháy mắt trí nhớ của Yoona được khơi thông, tất cả đều nhớ ra rồi, khi đó Yoona đi theo ba mẹ tới tham dự tang lễ, Yoona còn nhớ rõ lúc ấy mình không có chút cảm giác nào với người chết, chỉ biết là ba mẹ muốn nịnh bợ dòng họ đang có người mất, khi đó Yoona nhìn vẻ mặt giả vờ rất đau lòng của ba mẹ thì Yoona vẫn còn lạnh lùng cười nhạo dưới đáy lòng.

Nếu như không phải vì liếc thấy cô trong bụi cỏ, nếu như không phải anh nhất thời hiếu kỳ chạy tới bên cô, có lẽ cả đời này bọn họ cứ bỏ lỡ như vậy, vừa nghĩ tới đó, toàn thân Yoona không khỏi toát mồ hôi lạnh, thật sự rất nguy hiểm.

Yoona giơ tay lên vuốt ve gương mặt trơn mềm của cô, cái cô gái nhỏ đứng khóc thầm ở trong bụi cây, trong nháy mắt ngẩng mặt lên nhìn gương mặt của chồng mình, Yoona nhớ khi đó thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khóc thầm, Yoona từng cảm thấy một tia đau khổ, cô nhào vào trong lòng ngực mình thì cái loại cảm giác được người ta cần mạnh mẽ rung chuyển trái tim mình.

Làm sao Yoona quên được cô đây? Sợ dĩ Yoona chọn làm một bác sĩ, là bởi vì không đành lòng thấy cô và người nhà sinh ly tử biệt, cho nên mới lựa chọn cái nghề nghiệp cứu sống mọi người, là cô, là cô gái này ảnh hưởng tới cả đời Yoona, thế nhưng mà Yoona quên mất, Yoona thật là quá đáng chết rồi!

Hyunie, thật xin lỗi, Yoong thế nhưng qua lâu như vậy mới nhớ lại em." Yoona ghì chặt đôi tay, trong lòng không khỏi cảm thấy ảo não, cô đang ở trước mặt mình, thế nhưng mình quên mất cô gái nhỏ kia, cái cô gái để cho Yoona lần đầu tiên nhận được cảm giác người ta cần mình.

"Yoong, Yoong sẽ luôn luôn ở bên cạnh em sao?" Sau khi mất đi ba mẹ, cô vẫn không có cảm giác an toàn, chỉ có thể nguy trang cho mình lớp võ lạnh lẽo, để cho mình trở nên mạnh mẽ.

"Đúng thế, cả đời đều thế, đời sau cũng sẽ thế, kiếp sau sau nữa cũng vậy." Yoona ôm cô, nhỏ giọng trả lời, "Yoong rất cảm ơn ông trời đã chăm sóc em, đưa em đến trước mặt Yoong, thật rất cảm kích."

Giờ phút này Yoona mới hiểu được cô gái nhỏ trong lòng ngực mình thiếu hụt cảm giác an toàn đến cỡ nào, cô sợ cô độc và lạnh lẽo đến cỡ nào, cho đến nay, cô muốn tìm cũng chỉ là hơi ấm trong ngực Yoona thôi.

Seohyun cười, trái tim vẫn lang thang rốt cuộc cũng tìm được hơi ấm từ cái ôm vào ngực, sau này Yoona sẽ là tất cả của cô, hạnh phúc, vui vẻ đều là do chính Yoona đưa đến, mà hạnh phúc và vui vẻ của Yoona cũng sẽ thành của chính cô, bọn họ thuộc về nhau, vĩnh viễn đều không xa không rời.

--------------------------------------

Hôm nay Sooyoung đến khám thai định kì cho Seohyun.

Sooyoung, em ấy vừa mới ngủ, nếu cậu không phiền có thể ngồi chơi với tớ một chút được không?

Sooyoung liếc mắt nhìn Yoona vừa từ phòng ngủ bước ra, trên tay vẫn đang cầm chén khi nãy đựng cháo liền gật đầu. Nhìn xem có người còn nguyên bộ dạng chăm sóc vợ đến thế kia, sao tớ có thể phá hủy công sức cậu,mà nỡ gọi Seohyun dậy được?

Vừa kịp lúc Yoona cũng đem nước với bánh ra hai người cùng nhau trò chuyện.

Xem ra bác sĩ Im nghỉ phép dài hạn cũng không hẳn là rãnh rỗi hén?

Yah...cậu muốn gì đây hả Sooyoung? Dù sao thì tớ cũng cám ơn cậu đã không ngại đến đây kiểm tra sức khỏe cho Seohyun, tớ phải cám ơn cậu nhiều lắn đó Choi thực thần, nhờ cậu giúp đỡ nên tớ mới có thời gian bên cạnh chăm sóc Seohyun.

Haizz...có gì đâu, chỗ bạn bè mà, được thì tớ giúp thôi. Mà Yoona này , vợ cậu đang mang thai tháng thứ năm rồi, kích thước đứa trẻ lớn dần, hoạt động cũng nên chú ý một chút. Có phải cũng đã qua thời kỳ thai nghén rồi hay không?

Cái này... Seohyun em ấy bây giờ đã đỡ nghén hơn rồi, bất quá vẫn có chút cảm giác buồn nôn khi ăn vài món. Còn lại đều tốt, tớ cũng sẽ không để em ấy hoạt động mạnh, mọi người đều nhìn tâm tình em ấy mà cố gắng. Có điều hình như Seohyun vẫn hơi xanh xao, có cần bổ sung chút thuốc bổ không Sooyoung?

Con mắt nào của cậu nhìn thấy Seohyun xanh xao chứ? Cậu phải bác sĩ không đó Yoona.Từ ngày vợ cậu mang thai, không có tháng nào tớ không tới khám cho hai mẹ con, Seohyun kia cân nặng rõ ràng chỉ có tăng chứ không có giảm. nhưng được cái gương mặt và thân hình vẫn vậy chỉ có bụng to ra thôi. cậu lo lắng quá rồi đó Yoona

Hai người cứ như vậy vừa ăn bánh vừa bàn luận, gần 2 tiếng sau Seohyun thức dậy, đi ra khỏi phòng tìm Yoona.

Yoong?

Yoona nghe tiếng Seohyun gọi, liền xoay người nhanh chóng tiến đến trước cửa phòng, dìu Seohyun xuống cầu thang và thì thầm vào tai Seohyun:

Sooyoung mới tới định khám thai cho em.

Nghe tới Sooyoung lập tức dọa sợ Seohyun hoàn toàn đánh bay cơn buồn ngủ đi xa. Chính là từ sau khi Sooyoung nói lọai quan hệ mạnh mẽ khiến cô có bảo bối nhỏ, mỗi lần gặp Sooyoung, Seohyun liền cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lúc này vừa nghe thấy tên Sooyoung liền đẩy Yoona tránh xa mình, cảm thấy cả mặt đều nóng ran, cúi thấp đầu che giấu hai má đỏ hồng. Chuyện riêng tư như vậy cũng bị biết rồi, hàng tháng còn phải gặp lại cậu ấy, làm sao có thể không xấu hổ chứ? Lại nói, seobang của cô cũng thật là mặt đi! Lần nào Sooyoung tới cũng đon đả đón tiếp, không chút ngại ngùng nào, còn tự nhiên đối với cô thân thiết như lúc chỉ có hai người, thật là làm cô thấy ngại!

Sooyoung, chào cậu.

Seohyun, lần nào cũng chào tớ một câu như vậy sao? Tớ rốt cuộc đã làm gì khiến cậu cẩn trọng như vậy?

Haizz... cái này....

Seohyun căn bản cả ngày "cái này" như vậy cũng chưa thể đưa ra nguyên do, chuyện này là kỳ thực khó nói mà! Cho nên đến khi khám thai xong, cũng xác định thai nhi bình thường không có vấn đề gì, Soyoung đành thở dài một hơi bỏ cuộc hỏi lý do của con người đang tìm cớ nhìn ra chỗ khác kia. Cuối cùng Yoona đành tiễn Sooyoung ra cửa, nhân tiện nói một câu:

Cám ơn cậu Sooyoung. Điều là vì Seohyun biết cậu nói bọ tớ quan hệ mạnh mẽ mà có tiểu bảo bối nên xấu hổ, cậu tốt nhất đừng để tâm.

Sooyoung nghe xong liền cười ha hả, tháo bỏ khúc mắc mấy tháng nay lập tức vui vẻ ra về

--------------------------------

"Tử cung co rút lại có chút không bình thường nha." Sooyoung kiểm tra xong, cau mày nói:"Hiện tại cậu đã mang thai tháng thứ 8, nếu hiện tượng này tiếp tục, rất có khả năng sẽ sinh non."

Yoona nhìn Seohyun."Yoona, cậu nên lưu ý nhiều tình trạng của vợ cậu, có vấn đề gì đến bệnh viện ngay"

Sooyoung một bên kê thuốc, một bên nói rõ."Seohyun, cậu nên tận lực nghỉ ngơi nhiều, không nên làm việc nặng, cảm xúc nên bảo trì vững vàng nha."

Sau khi khám bệnh xong, Yoona cẩn trọng giúp đỡ Seohyun lên xe, thắt dây an toàn xong, Yoona nhẹ giọng mở miệng."Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, về đến nhà Yoong sẽ đánh thức em."

Tốc độ xe rất chậm thực vững vàng, bên trong xe truyền phát âm nhạc nhẹ nhàng, Seohyun nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giật mình thức giấc, phát hiện xe đứng ở ven đường,Seohyun dùng sức nháy nháy mắt, kinh ngạc hỏi:"Sao lại  đứng ở nơi này?"

Yoona cười nhìn cô."Nhanh đến nhà, nhìn em ngủ ngon như vậy, muốn cho em ngủ nhiều một lát." – Seohyun mỉm cười đáp lại

Sau khi về nhà, Seohyun phải lên giường nằm.

Yoona ngồi ở bên giường,thở dài nói

"Vừa mới thế nào sao không nói cho Yoong? Em có biết như vậy có bao nhiêu nghiêm trọng không?"

"Em thấy choáng, khó thở nên đến bệnh viện để kiểm tra ,không sao mà, chẳng phải Yoong đang ở cạnh em sao. Yoong cũng có việc của Yoong mà. Nên em không phiền Yoong " Seohyun thấp giọng trả lời.

"Bận Yoong cũng sẽ gấp trở về, em thế nào có thể chính mình đi bệnh viện? Đến lúc đó ra vấn đề làm sao bây giờ?" Yoona trách cứ - Biết vậy Yoong chẳng nghe lời em đến bệnh viện giải quyết công việc làm gì, vừa đi là có chuyện à

Thôi mà, cho em xin lỗi mà , được chứ? Không có lần sau đâu mà – Seohyun nũng nịu ôm lấy tay Yoona

Lại còn lần sau nữa hả, từ ngày mai Yoong sẽ chẳng đi đâu nữa, cũng không nghe lời em đâu. Còn nữa, em cũng nên dừng tất cả công việc lại đi, không phải không đến công ty thì vùi đầu vào máy tính làm việc nữa

"Em –" nhưng như vậy chán lắm?

Không nhưng gì hết. quyết định của Yoong sẽ không thay đổi – Yoona nghiêm giọng nói

Seohyun bĩu môi, giận dỗi quay đầu.

Giằng co hồi lâu, Yoona không muốn làm cho cô cảm xúc quá lớn, mới trầm giọng nói:"Em nên đi ngủ trước đi, ngày mai là cuối tuần, chúng ta đi mua quần áo cho nhóc con."

Yoona tạm dừng một chút, còn nói:"Yoong sợ em sinh non, chuẩn bị trước có lẽ tốt hơn."

Yoona đi về phòng làm việc, lấy mấy quyển sách trên kệ về vấn đề mang thai , ngồi xuống cẩn thận lật xem.Từ lúc Seohyun mang thai Yoona bắt đầu sưu tập không ít tư liệu về sinh sản và chăm sóc trẻ, và chuyển sang nghiên cứu về lĩnh vực ngoài chuyên môn từ trước giờ của mình.

Yoona cảm thấy lo lắng rất nhiều vì sức khỏe của Seohyun không tốt như người khác.Trong sinh mệnh nếu mất đi cô, sẽ là như thế nào ảm đạm cùng tuyệt vọng...... Yoona không dám nghĩ đến.

Yoona rất yêu thương Seohyun. Yêu cùng trách nhiệm là hai việc khác nhau, có chân thành tình ý, hôn nhân là gánh nặng ngọt ngào, đã trải qua nhiều việc, Yoona dĩ nhiên hoàn toàn hiểu được.

Mười hai giờ, Yoona nhẹ nhàng tiến phòng ngủ, lại phát hiện Seohyun còn chưa có đi vào giấc ngủ.

"Làm sao vậy?"

"Không ngủ được." Cô thầm thở dài.

"Yoong cùng em ngủ." Yoona nằm lên bên kia giường.

"Baby có quấy rầy em không?" Tay Yoona nhẹ nhàng xoa bụng Seohyun. Xuyên thấu qua ánh đèn mờ nhạt Yoona ngắm Seohyun trước ngực bởi vì hô hấp phập phồng đẫy đà, nháy mắt toàn thân nóng lên, Yoona không thể kiềm chế được, muốn vứt bỏ quần áo của cô, sau đó tự kiềm chế ham muốn của mình nên dừng ngay ý đồ đen tối đó

"Mau ngủ đi." Yoona điều chỉnh tư thế, hít sâu, làm cho Seohyun tựa vào trong lòng mình.

---------------------------------------------

.Đã dần dần tiếp cận ngày sinh dự tính, Seohyun lăn qua lộn lại, thế nào cũng ngủ không tốt.

"Không ngủ được à?" Yoona chồm dậy bật đèn lên

"Không biết là làm sao nữa, em thấy trong người không được ổn Yoong à....?" Một dòng nước ẩm nóng cảm giác theo giữa hai chân tràn ra, Seohyun tung ra khỏi chăn, mở to hai mắt nhìn."Yoong à, Yoong....em......"

"Là nước ối?!" Yoona bình tĩnh, bởi vì Yoona nghiên cứu về vấn đề này gần đây rất kĩ nên cẩn thận giải quyết việc đang xảy ra "Em không nên cử động,Yoong giúp em thay quần áo, chúng ta lập tức đi bệnh viện." Yoona nhảy xuống giường cầm lấy điện thoại, lập tức liên lạc Sooyoung.

"Baby động." Seohyun một tay vỗ về bụng, trừng lớn mắt nhìn Yoona.

"Không sao, không sao em đừng sợ!" Yoona miệng an ủi Seohyun, trong lòng cũng hoảng loạn.

Có Yoong ở đây, em không sợ. Seohyun ngồi trên salon, cúi đầu nhìn Yoona ngồi xuống thay cô mang giày

Yoona đứng dậy, bình tĩnh nhìn Seohyun, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lòng Yoona như thắt lại,cô ấy chịu nổi việc sắp xảy ra không đây?

Yoona hít sâu một hơi, nắm giữ tay Seohyun."Đi thôi, baby rốt cục cũng muốn gặp mặt chúng ta rồi."

Yoona chạy như bay đến bệnh viện, Seohyun cũng bắt đầu xuất hiện hiện tượng đau bụng dữ dội.

Trong phòng sinh truyền ra những tiếng thét thật làm người ta giật mình, Yoona nghe được giật nảy tâm can, Seohyun còn lại là đau đến có chút mờ mịt, mỗi hồi cơn đau bụng sinh , cô luôn nắm chặt cầm lấy tay nắm bên giường , mắt mở to tràn ngập hơi nước, không thở được, sương mờ nhìn Yoona.

Cơn đau bụng tần suất càng ngày càng ngắn, sớm hơn thời gian dự tính, Seohyun rốt cục bị đưa vào phòng sinh.

"Chờ một chút!" Yoona tóm lấy y tá

Có việc gì sao bác sĩ Im?

Tôi sẽ cùng vào với cô ấy

Mặc xong đồ vô khuẩn, Yoona ở bên cạnh Seohyun, một tay nắm tay cô, một tay vỗ về khuôn mặt trắng bệch của cô, chỉ hy vọng chính mình có thể chia sẻ thống khổ của cô, cho cô thêm năng lượng, cùng nhau nghênh đón baby của họ.

"Đau quá, đau quá!" Seohyun cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trời ạ, cái gì hô hấp bình thường, cô hiện tại thầm nghĩ lên tiếng thét chói tai.

"Hyunie hãy nghe Yoong nói," Yoona xoa nhẹ vai cô, cực lực ổn định chính mình"Như vậy – hít vào hít vào từ từ –"

"Em không được a! Đau quá!" Một trận lại một trận cường lực co rút lại, đau đớn như là tia chớp bàn cấp tốc đánh úp lại, cô đau đến cơ hồ muốn ngất đi .

Sooyoung bước nhanh đi tới, nhìn tình huống Seohyun, vỗ nhẹ cô bàn tay lạnh như băng, cổ vũ cô."Seohyun, rất nhanh là được nhìn đầu tiểu bảo bối của cậu , sinh sản tự nhiên đối với đứa trẻ cũng tốt, đối với cậu cũng tốt, nên dũng cảm chống đỡ nha!"

Seohyun suy yếu gật gật đầu, nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng bệt của cô, Yoona giữ bình tĩnh, tiến sát Seohyun mặt tái nhợt, nhẹ nhàng trấn an cô ấy.

"Yoong ở trong này cùng em, cố lên, được không?"

Chỉ cần sinh đứa trẻ này là tốt rồi, về sau không bao giờ nữa làm cho cô chịu loại khổ cực này, cũng không cần. Yoona 's POV.

Yoona nắm tay Seohyun."Cầm lấy tay Yoong, Yoong ở trong này cùng em, Hyunie, em nhất định phải cố lên."

Seohyun nước mắt đầy trên mặt nhìn Yoona, Yoona là nguồn sinh lực của cô, cô muốn nhớ kỹ bộ dáng của Yoona , cô thương Yoona, chưa từng có người cho cô cảm giác mãnh liệt như vậy

A,cơn đau bụng lại tới nữa!

Cô nắm chặt tay Yoona , đem sở hữu đau đớn, xuyên thấu qua trong độ ấm lòng bàn tay, chuyển đạt cho người cô yêu

"Thấy đầu em bé rồi!" Y tá kêu to."Cố lên! Seohyun!"

Yoona hít sâu, cố giữ vững tinh thần cho Seohyun nói:"Baby sẽ đi ra, em là người mẹ vĩ đại, nhất định phải chống đỡ qua được, cố lên!"

Sooyoung ra chỉ lệnh."Nghe khẩu lệnh tớ, đến, một hai ba dùng sức! Lại đến một lần, một hai ba dùng sức! Lại đến, một hai ba!"

Seohyun ngửa đầu, khẩn trương nắm lấy bàn tay của Yoona, và dùng hết sức lực của mình.

"Ô ~~ oa ~~ oa ~~"

Tiếng đứa trẻ khóc khắp phòng sinh – Sooyoung quay qua vỗ vai chúc mừng Yoona, các y tá cũng lần lượt thay nhau chúc mừng bác sĩ Im



Yoona kích động, giờ phút này vẫn không nói được một câu, cảm động nhìn sinh mệnh nhỏ này, ngơ ngác, mờ mịt.

"Nào, Yoona cậu tự tay cắt cuống rốn cho nhóc con đi." Sooyoung đặt kéo vào trong tay Yoona.

"Mẹ tròn con vuông, nhóc con vô cùng khỏe mạnh." Sooyoung cười nhìn chúng tôi. Dặn dò y tá mang đứa bé đi làm chuyện tiếp theo.

"Cảm ơn cậu Sooyoung......" Seohyun yếu ớt nói cảm ơn. Nhưng ngay cả giọng cũng không phát ra được.

Sinh con không giống như trong TV diễn, sinh xong thì lập tức hôn mê.

Nhưng lại giống như chết một lần vậy, gân cốt cả người đều mềm nhũn.

"Em cực khổ rồi." Hôn lên tránSeohyun

"Ừm, Yoong cũng vậy." Nhìn Yoona cười cười, Seohyun nhắm mắt lại.

Nghỉ ngơi thôi......

Nghỉ ngơi......

Cảm giác bế con của mình, là không giống sự thật như thế.nhóc con, bộ dạng vẫn chưa nhìn ra là giống mình chỗ nào. Nhưng loại cảm giác như chân với tay này, cũng đã ngấm vào máu mình sâu sắc.

Nước mắt cảm động, lại rơi. Yoona giúp Seohyun lau nước mắt, dịu dàng ôm Seohyun, cùng nhau nhìn chăm chú vào nhóc con.

"Cho ông cố bế một cái nào." Ông nội rốt cục cũng không nhịn được.

Ba người già, mà ba mẹ chồng đều đã được bế rồi, nên ông nội xếp hàng có chút sốt ruột.

"Nào." Yoona đỡ lấy một đứa trong tay Seohyun, đưa cho ông nội.

Nhìn cảnh tượng mọi người tranh giành bế nhóc con, Seohyun vui vẻ nở nụ cười.

Yoona dựa cửa sổ kính, nhìn bộ dáng Yoongie ngủ say miệng giống Seohyun, mũi giống mình, đây là cái gọi là kết tinhcủa tình yêu ?

Từ nay về sau, trách nhiệm của Yoona quá nặng, nhưng là Yoona tuyệt không lo lắng, bởi vì này là gánh nặng ngọt ngào, Yoona sẵn sàng làm tất cả vì hai mẹ con Seohyun.

Sau khi mọi người ra về Yoona mới đến bên cạnh Seohyun nhẹ nhàng hỏi

"Em mệt sao em không nói?" Yoona giúp cô điều chỉnh giường nằm, tuy rằng là phòng bệnh hạng nhất, nhưng là lại thế nào vẫn là không có thoải mái bằng nhà mình.

"Em nhìn ba mẹ và ông nội vui quá, cũng không muốn kêu họ về."

"Thì em cứ nói thẳng ra, không cần miễn cưỡng làm gì, đây có phải là Hyunie vợ Yoong không hả? Yoona vừa cười và hôn nhẹ lên trán Seohyun , sau đó quay sang nhìn nhóc con nói:"Yoongie của chúng ta thật đáng yêu."

"Cám ơn Yoong, đã ở bên cạnh em hôm qua." Cô cắn môi, thẹn thùng nói cảm ơn.

"Ngốc à, cám ơn gì chứ....em đau thì Yoong cũng đau...Yoong phải cùng em vượt qua chứ Hyunie, từ nay về sau không được nói những lời cám ơn vô nghĩa như thế nha – Yoona gõ nhẹ lên trán Seohyun

Yoona, vắt khăn nóng nhẹ nhàng cẩn thận giúp Seohyun lau mặt, tay chân nhẹ nhàng ."Em biết không? Sau kết hôn mới phát hiện, Yoong...... thực sự rất thích cảm giác ở bên em, và rất sợ một ngày nào đó không được ở cạnh em."

Yoona xấu hổ cười."Kỳ thực, Yoong đã sớm yêu em, chính là không dám thành thực mà đối diện, nhưng khoảng thời gian không có em bên cạnh Yoong mới biết em quan trọng với Yoong như thế nào Hyunie à."

Khóe mắt Seohyun đỏ lên, nước mắt lăn dài trên gương mặt cô – Thật sự là lúc đó em cũng rất sợ, sợ không được bên cạnh Yoong, sợ Yoong sẽ từ bỏ em.....vì tình yêu của em dành cho Yoong quá lớn nên em sợ lắm

"Yoong biết, Yoong đương nhiên đều biết đến, cho nên Yoong muốn nói với em , dù em có yêu Yoong bao nhiêu thì Yoong càng yêu em nhiều hơn" – nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Seohyun – "Hyunie, lúc này em không được khóc đâu"

Bỗng dưng nước mắt cũng không dừng được, biết rõ thời gian này không được khóc, nhưng Yoona làm sao còn nói như vậy làm cho người ta cảm động

"Không được khóc –" Yoona hôn lên môi cô, làm cho cô quên tư vị nước mắt.

Chiêu này tuy rằng cũ, lại rất hữu hiệu.

Nhẹ nhàng mà lau đi của nước mắt của Seohyun, Yoona thấp giọng ở bên tai cô nói xong:"Ngủ đi, Yoong ở trong này cùng em.Ngủ ngon Yeobo" - Yoona tắt đèn đi đến sofa và chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz