ZingTruyen.Xyz

Linh Thức

CHƯƠNG 6: MỘT QUẺ CÀN-KHÔN ĐỊNH SINH TỬ

KellyLee173

Khi tuyết vẫn chưa tan khỏi đỉnh núi, một đêm trăng lạnh, Tử Lưu chân nhân ngồi bên bàn đá trong động phủ. Ánh trăng bạc lạnh lẽo chiếu qua khe đá, rọi xuống bàn tay ông đang chậm rãi đặt một bộ quẻ tượng cổ xưa trước mặt Trầm Nguyệt. Bộ quẻ ấy, chính ông ba trăm năm trước từng vì nó mà hộc máu, suýt mất mạng. Ánh trăng lướt qua mặt quẻ, hàn quang phản chiếu sắc nhọn như lưỡi kiếm trần trụi. Ông nhìn nàng, giọng trầm sâu như sóng ngầm nơi đáy biển:

"Hôm nay, ngươi đã hiểu phù văn, trận pháp, cũng đã dựng được tụ linh trận giữa núi hoang. Nhưng trận phù không chỉ là sức mạnh. Nó là nhân tâm. Ngươi có dám gieo quẻ này không?"

Trầm Nguyệt không hỏi quẻ ấy nguy hiểm ra sao, không hỏi thiên cơ uẩn khúc thế nào, chỉ lặng lẽ gật đầu:

"Xin trưởng bối chỉ dạy."

Bộ quẻ cổ quái ấy, từng thẻ được luyện từ xương linh thú và thiết mộc thời Thượng Cổ, khắc vào đó trận văn vi diệu, ẩn linh văn tinh thuần. Một khi kẻ gieo quẻ tâm không chính, dục niệm quá sâu, khí quẻ tất phản phệ. Một khi vấn mệnh quá lớn, thiên cơ bị che lấp, người gieo quẻ ắt gánh lấy họa trời. Bàn tay Tử Lưu khẽ run, nhưng vẫn đặt bộ quẻ vào tay nàng, giọng như sấm xa vọng lại:

"Quẻ này tên Sinh Tử Càn Khôn, ngoài là quẻ Càn — giết, trong là quẻ Khôn — sinh. Gieo quẻ này, ngươi phải quyết định sinh tử của một người xa lạ. Không được hỏi kẻ ấy là ai, không được biết thiện ác. Chỉ nhìn quẻ rồi phán: cứu hay diệt."

Trầm Nguyệt siết chặt bộ quẻ, hàn ý từ nó thấm vào da thịt, lạnh đến tận tâm can. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm giác trên vai mình là gánh nặng cả một đời người xa lạ, một vận mệnh xa lạ. Nàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, bắt đầu gieo quẻ. Tiếng quẻ va vào nhau vang giữa đêm tĩnh mịch, như tiếng chuông vọng từ vực sâu ngàn trượng. Quẻ rơi xuống, linh văn trên thẻ bùng lên ánh sáng, quấn vào nhau như hai con long khí, một trắng một đen, giao tranh giữa hư vô. Tượng quẻ hiện ra mờ ảo, hỗn loạn như người đứng giữa lằn ranh sinh tử, thiện ác giằng co, vận mệnh chênh vênh.

Tử Lưu im lặng nhìn, không nhắc nhở, không can thiệp. Đây là khảo nghiệm nhân tâm, không phải bài học trận văn. Trầm Nguyệt mở mắt nhìn quẻ, trong quẻ tượng hiện lên vô số cảnh. Một kẻ đứng nơi ngã ba đường, sau lưng là xác người, trước mặt là đứa trẻ gầy gò đói khát. Một bàn tay nhuốm máu nhưng dang ra che chắn cho kẻ yếu. Một đôi mắt từng chứa đầy tàn nhẫn giờ rơi lệ ăn năn. Nàng hiểu: đây không phải là câu hỏi đúng sai đơn giản, không thể chỉ bằng một lời mà kết luận sinh tử. Nhưng thiên đạo không cho nàng lùi bước.

Cuối cùng, nàng bình thản đáp:

"Sinh. Nhưng sinh để trả nợ. Không phải tha, mà là cho cơ hội chuộc lỗi."

Giữa núi rừng tuyết phủ, một tia sét xé ngang bầu trời đêm, gió cuốn bạt cây rừng, cuồng phong gào thét. Ánh linh văn trên thẻ quẻ tan biến, bộ quẻ trong tay nàng hóa thành tro bụi, linh lực tản đi như khói sương. Tử Lưu lặng lẽ nhìn nàng, rất lâu không nói. Trong lòng ông dâng lên cảm giác nặng trĩu mà nhẹ nhõm. Ông biết nàng đã vượt qua thử thách của chính thiên đạo, vượt qua chính tâm mình.

Ông chậm rãi nói, giọng mang theo tia cảm khái sâu xa:

"Ngươi không thiên vị, không nhu nhược, không dùng tình riêng, cũng không cứng nhắc luật đạo. Ngươi chọn con đường khó nhất: để người trả giá bằng chính mạng sống mà họ từng muốn đoạt của kẻ khác."

Đêm ấy, giữa núi rừng đầy tuyết, Tử Lưu đứng trong gió nhìn bóng lưng thiếu nữ áo xám, tà áo bay lên như cánh chim giữa trời xa. Ông bỗng nhận ra, bao năm tu luyện phù văn, trận pháp, mệnh quẻ, suy cùng cũng chỉ để học một chữ Nhân. Mà nàng, một kẻ đến sau, đã đi được con đường mà ông suốt mấy trăm năm chưa dám đặt chân.

Từ đó về sau, ông xem nàng như người thân, không phải đồ đệ, không phải truyền nhân, mà như một đứa con mà ông nguyện vì nó mà truyền hết tâm huyết cả đời. Ông bắt đầu dạy nàng thuật xem quẻ, đoán mệnh, mỗi lần đều cài thử thách nhân tâm. Có lần là quẻ Càn, buộc nàng phải chọn sát phạt cứu đại cục. Có lần là quẻ Khôn, bắt nàng dung hòa mọi bề, cứu vãn thiên hạ. Có đêm ông đưa ra quẻ giả định: nếu giết một kẻ vô tội có thể cứu vạn dân, ngươi chọn sao? Có khi lại nghịch quẻ: cứu một kẻ ác có thể nghịch thiên cải mệnh, trì hoãn loạn thế trăm năm, ngươi chọn thế nào? Mỗi câu hỏi, ánh mắt ông nhìn nàng đều như xuyên qua tâm can, muốn nhìn thấu tâm nàng giữa càn khôn sinh tử.

---

Đầu năm thứ tư Trầm Nguyệt ở Vân Cảnh Tông, gió đông còn vương lạnh, sương mù dày đặc che phủ thung lũng dưới chân núi chính. Trong màn sương trắng xóa, có thứ gì đó đang âm thầm rình rập, khiến chim rừng nín lặng, không gian tĩnh mịch đến mức ngay cả tiếng lá rơi cũng nghe rõ mồn một. Một đội đệ tử ngoại môn vốn chỉ xuống núi hái linh dược, nay mất tích không trở về. Tin dữ truyền về tông môn, chưởng môn lập tức lệnh cho đại sư huynh dẫn đội tìm kiếm.

Tử Lưu chân nhân trước khi tiễn Trầm Nguyệt nhập đoàn cứu viện, lặng lẽ trao nàng một lá bùa tự tay vẽ bằng máu tâm, phù văn ẩn hiện như thở:

"Sinh tử vốn do tâm quyết. Nhưng bần đạo chỉ mong... lần này ngươi không thất vọng vì nhân tâm thế gian."

Trong đoàn đệ tử cứu viện, Trầm Nguyệt là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người duy nhất không mang linh căn. Nàng lặng lẽ theo sau, không ai để ý, nhưng ánh mắt nàng lướt qua từng vết chân hỗn loạn, từng cành lá bị gãy nát, ghi tạc trong lòng tất cả dấu hiệu bất thường. Dấu vết loang lổ, rõ ràng có một thứ gì đó mang theo sức mạnh hủy diệt đã tấn công đội đệ tử.

Sâu trong thung lũng, họ tìm thấy bốn người sống sót, mình đầy thương tích, run rẩy kể:

"Là... Huyết Lang Vương! Không biết từ đâu đến... mắt nó đỏ như máu... sát ý kinh người..."

Tiếng gầm trầm đục vang lên, rung chuyển cả đất trời. Từ màn sương, một con sói khổng lồ lông đỏ như lửa bước ra, thân cao bằng một cỗ xe ngựa, móng vuốt sắc như đao, mắt đỏ như than hừng. Máu tươi còn nhỏ giọt từ nanh. Sát khí nặng nề khiến mặt đất dưới chân run lên, khiến linh khí xung quanh rối loạn.

Huyết Lang Vương: yêu thú cấp vương, vốn chỉ xuất hiện nơi hoang dã xa xôi, nay sao lại đến gần tông môn? Các đệ tử hoảng loạn dựng trận pháp phòng ngự, nhưng sóng khí Huyết Lang vừa gầm đã phá tan trận tuyến. Đại sư huynh bị chấn bay, thổ huyết giữa không trung, rơi xuống như chiếc lá rách.

Trầm Nguyệt đứng lặng giữa gió gào, tay siết chặt lá bùa mà Tử Lưu trao. Trong mắt nàng không có sợ hãi, chỉ có một sự bình tĩnh đến lạnh lẽo. Nàng biết, đây là thời khắc nàng phải thử sức mình, không còn ai có thể chống đỡ.

Nàng cắn ngón tay, giọt máu đỏ tươi nhỏ lên lá bùa, từng nét phù văn cổ xưa hiện lên trong không trung. Ngón tay nàng vẽ nhanh ba ký tự vi diệu, linh lực tự trời đất cộng hưởng mà sinh:

Thiên Càn tụ khí.
Khôn địa dẫn mạch.
Sinh Tử quyết lộ.

Ánh sáng đỏ rực bùng lên, lá bùa hóa quang chui vào lòng đất. Mặt đất rung chuyển, khí mạch theo trận văn mà chuyển động. Một khe sâu đột ngột há miệng trước mũi Huyết Lang, ngăn bước nó giữa đà vọt tới.

Nhưng yêu thú cấp vương nào dễ bị vây khốn? Huyết Lang gầm vang, khí sóng bùng nổ cuốn tung bụi đất, móng vuốt điểm đất phóng qua khe sâu, phong nhận sắc bén chém thẳng về phía nàng.

Khoảnh khắc ấy, Trầm Nguyệt nhắm mắt, tay giơ kiếm. Kiếm khí không phải đến từ linh lực thân thể nàng, mà là từ đất, từ gió, từ nước, từ trời, từ cả vạn vật quanh nàng hội tụ vào mũi kiếm.

Một chiêu: Ngũ Hành Hoán Dẫn.

Kiếm quang ngũ sắc sáng rực, chém ngang phong vận. Tiếng nổ vang vọng khắp núi rừng. Sóng khí xé toạc cành lá, đá núi vỡ vụn. Trầm Nguyệt bị phản lực chấn lui, máu trào nơi khóe môi, nhưng Huyết Lang ngực đã rách một mảng lông, máu đen chảy thành vệt. Lần đầu tiên, ánh mắt nó lộ vẻ kiêng kỵ, lần đầu tiên, nó dừng lại, do dự.

Trầm Nguyệt thở dốc, tay run lên, nhưng trong lòng bình lặng chưa từng thấy. Nàng cảm nhận rõ ràng dòng linh khí đất trời hòa vào huyết mạch, không còn là mượn nhờ, mà là chính mình nắm giữ.

Nàng nhấc tay, vẽ lần nữa. Lá bùa cuối cùng bùng cháy trong lửa linh lực, chỉ còn một chữ:

Càn.

Một trận cuồng phong nổi lên, bụi đất đá vụn bị cuốn thành đao, bay vào mắt Huyết Lang. Yêu thú gầm vang lùi lại, cuối cùng quay đầu phóng vào rừng sâu, bóng nó khuất dần trong màn sương bạc.

Đám đệ tử sững sờ nhìn nàng, ánh mắt kinh ngạc lẫn kính phục. Đại sư huynh đến gần, giọng khàn khàn vì xúc động:

"Ngươi... làm sao... làm được?"

Trầm Nguyệt chỉ lắc đầu:

"Là lá bùa của trưởng bối cứu chúng ta, không phải do ta."

Đêm ấy, nàng ngồi một mình trên tảng đá nơi sườn núi, ngước nhìn bầu trời sao lạnh. Gió núi thổi tà áo nàng bay như mây xám. Trong lòng nàng không còn là cảm giác của kẻ đứng ngoài thế giới này. Lần đầu tiên, nàng thật sự bước vào dòng vận mệnh của nó - đôi tay nàng có thể cứu, cũng có thể diệt. Giữa mênh mang trời đất, nàng hiểu thấu hai chữ Càn-Khôn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz