[NGOẠI TRUYỆN: HỒN KÝ LÃNH BẠC - GẶP LẠI MỘT KIẾP NÀO]
Dưới lòng Hắc Sát, nơi quỷ khí vẩn đục từng tầng từng lớp, nơi năm tháng chẳng có tên gọi, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi đám sương mù.Vô Bạc tỉnh dậy, toàn thân lạnh lẽo như vừa trồi lên từ đáy vực. Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu. Chỉ biết nơi này... là Hắc Sát, nhưng có gì đó lạ lẫm. Lũ quỷ bên ngoài vẫn xô bồ, náo loạn, gào thét và tàn nhẫn như mọi khi. Chẳng có gì thay đổi... nhưng trong hắn lại có một khoảng trống âm ỉ khó tả.Hắn đi qua vài dãy hành lang âm u, cuối cùng bắt gặp Quỷ Tì Bà đang cặm cụi... đan móc gì đó chẳng ai hiểu nổi."Sao chỉ còn ba mươi mốt con quỷ? Một tên nữa đâu?" – Vô Bạc nhíu mày hỏi.Quỷ Tì Bà ngẩng đầu, thản nhiên như đọc bảng chấm công:
"Tên quỷ đó là Lỗ Manh, lên hạ giới rồi. Hắn nói chán cảnh ở đây, lên phá phách chút cho đỡ mốc."Vô Bạc chậc lưỡi, không nói gì. Hắn quay người bước đi, thẳng hướng về chợ quỷ, nơi duy nhất có thể khiến đầu óc hắn bớt quay cuồng.Chợ vẫn như cũ, nồng nặc mùi máu, tiếng rao hàng thì rợn da gà, món ăn toàn tim gan phèo phổi nướng cháy đen mà vẫn có đứa chen nhau mua. Hắn bước chậm giữa đám đông, lòng thấy nhộn nhạo. Có cái gì đó sai sai, lạ lạ, cứ như thiếu mất một đoạn trí nhớ quan trọng mà hắn không sao với tới.Hắn siết nhẹ bàn tay, cảm giác lành lạnh của chiếc nhẫn hắc ngọc vẫn còn trên ngón tay. Thứ này, là để theo dõi... là để khống chế... và là để nhắc hắn nhớ một điều gì đó từng rất quan trọng.Hắn truyền chút thần thức vào chiếc nhẫn. Một luồng hình ảnh mơ hồ hiện lên — Lỗ Manh đang tàn sát Thiên Cảnh Tông, máu nhuộm đỏ tường thành, tiếng gào khóc vang vọng.Vô Bạc không có hứng thú với mớ chính đạo ấy. Nhưng hắn lại khó chịu, như có ngọn lửa nhỏ trong lòng âm ỉ đốt. Khi hắn định thao túng Lỗ Manh thì...ẦM!Một luồng ánh sáng rạch đôi màn trời. Khí quỷ tỏa ra đen như mực, khí tiên từ Lãnh Tuyền lại sáng như ngân hà. Cảnh tượng như hai thế giới đối đầu, đánh ra chiêu thức mang linh hồn đè nén đến độ Vô Bạc cũng phải khựng lại."Là ai..." – Vô Bạc lẩm bẩm.Chiếc nhẫn run nhẹ, phản chiếu gương mặt người đó.Một gương mặt... khiến hắn nhíu mày.Từng nét trên gương mặt ấy khiến tim hắn đập nhanh. Hắn đã gặp ở đâu rồi? Trong mơ? Trong một kiếp nào khác? Hay... trong một đoạn ký ức đã bị ép vùi sâu tận đáy tâm hồn?Đột nhiên, hắn không kìm được, rót toàn bộ quỷ khí qua chiếc nhẫn, nhấn mạnh vào mạch khí Lỗ Manh. Lỗ Manh rú lên một tiếng, đánh bạch y nhân kia rụng thẳng xuống chợ quỷ.Vô Bạc không vội xuống. Hắn đứng trên mái nhà, khoanh tay nhìn xuống. Người bạch y kia đang ngơ ngác giữa một đám quỷ rợn người, những cái đầu bò đầu trâu đầu cá răng cưa đều hướng về y.Y không phản kháng. Mắt không nhuốm sát ý. Chỉ bỏ chạy khỏi chúng.Chỉ là một cái nhíu mày, ánh mắt như lạc giữa mê cung.Một đám quỷ vồ tới, y chỉ né, không đánh trả. Cứ chạy trốn thôiVô Bạc nhìn không chớp mắt. Tim hắn khẽ run.Đến khi không chịu nổi nữa, hắn hạ người, nhẹ nhàng như gió, vòng qua một ngõ nhỏ, kéo y vào lòng trong một con hẻm tối tăm.Y sững người.Hắn cũng sững người.Khoảnh khắc đó, mùi hương dịu nhẹ vương bên cổ áo, hơi thở trầm ấm lướt qua gáy, cảm giác lồng ngực chạm nhau như tiếng vọng của hàng ngàn kiếp đã qua.Một cái ôm. Mà hắn không hiểu tại sao lại quen thuộc đến thế.Một ánh mắt. Mà hắn không thể rời đi."Ngươi là ai..." – Hắn thì thầm, không phải hỏi y, mà hỏi... chính mình.Y không trả lời, dường như không nghe thấy. Nhưng trong mắt y, có ánh lệ như từng rơi vì hắn.Hắn siết chặt tay hơn.Vì cái gì... vì cái gì lại muốn giữ người này đến vậy?Phía sau lũ quỷ đang gào rú, nhưng với hắn, thế giới lúc này như câm lặng.Kí ức ngủ quên đã quá lâu. Câu trả lời đã bị chôn vùi từ hàng trăm kiếp. Nhưng...Lãnh Tuyền à... nếu là ngươi... thì hãy để ta nhận ra ngươi một lần nữa.
Dù có phải phá vỡ Hắc Sát, thiêu cháy cả tầng trời.Vậy là có lần đầu tiên gặp y, là ở chợ quỷ. Một nơi ồn ào hỗn tạp, chen nhau giữa tiếng rao bán và khí tức tà dị. Trong đám đông đó, y bị nhéo má — thật sự bị nhéo má — bởi một tên lạ mặt ngông nghênh, nụ cười ngả ngớn trên môi hắn như thể đã quen y từ cả trăm kiếp."Ngươi mềm hơn ta tưởng đấy, Thần y lạnh lùng."Lúc đó, Lãnh Tuyền chỉ thấy đầu óc quay cuồng, nghĩ thầm chắc là vừa lạc vào ổ cướp.Nhưng mà lạ thay, người đó lại là người cứu y khỏi truy binh, kéo y về nhà hắn, dúi y lên giường, nhét y vào chăn, còn cười nham nhở: "Lên giường. Ngay.""Ngươi điên rồi sao?! Giường ngươi! Còn có quỷ khí!""Không có thời gian để chần chừ đâu, mèo con."Lãnh Tuyền lúc đó còn chưa kịp thốt thêm lời nào thì bị cả người kia đẩy ngã lên giường, đệm mềm lụp xụp như nuốt trọn lấy y. Ngay sau đó, Vô Bạc cũng trèo lên, kéo chăn trùm kín cả hai.Trong bóng tối mờ mờ dưới lớp chăn dày, hơi thở nóng hổi hòa lẫn, thân thể hai người cách nhau chưa đầy một đốt ngón tay.Lãnh Tuyền tròn mắt, run rẩy thì thào:
"Ngươi... có biết đang làm cái gì không?"
"Đang cứu mạng một vị thần xinh đẹp đấy. Biết chứ."
"Cút qua bên kia!"
"Không được. Ngươi thơm thế này, nếu ta rời ra lũ quỷ ngoài kia chắc ngửi mùi cũng mò vào."
"Vô sỉ!"Từ đó, y và hắn bắt đầu đồng hành. Trên cùng một chiếc giường rách chăn rối gối, hai kẻ chẳng tin ai phải tin nhau. Đôi khi cãi vã, thậm chí động tay động chân — nhưng chưa bao giờ đánh thật. Mỗi lần như vậy, người xuống nước luôn là hắn. Vô Bạc. Luôn là hắn.Có một đêm, trong căn phòng nhỏ ở Đoạn Linh, y suýt động phòng với hắn... nhưng trước khi kịp làm gì, y ngất. Còn hắn thì... ngồi canh y đến sáng.Từng đi phá án chung, từng cưỡi gió lướt trăng, từng cùng nhau đối đầu đủ thứ yêu ma quỷ quái. Nhưng cũng từng ngờ vực nhau, từng giận dỗi quay lưng.Có lần hắn nghĩ mình không xứng với y, bỏ đi giữa đêm. Nhưng Lãnh Tuyền đuổi theo đến tận Âm Giới, tát cho một cái rồi mắng một trận ra trò:"Ngươi bị ngu à Vô Bạc? Cái gì mà không xứng với xứng chứ?! Ngươi nghĩ thế thì liền là thế à?! Đến ta còn chưa chê ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai mà được quyền quyết định như vậy?!"Vô Bạc siết tay lại, môi mím chặt, không đáp.Lãnh Tuyền tiến lên một bước, chất vấn từng chữ, giọng đầy cay nghiệt:"Ngươi nói không liên quan nghe dễ dàng nhỉ? Không liên quan à?! Vậy là ai đã hôn ta? Là ai đã chạm vào ta? Là ai đã... thành thân với ta?!"Y nắm lấy cổ áo hắn, đẩy mạnh một cái rồi đấm thẳng lên ngực hắn:"Không liên quan là cái quỷ gì hả?!""Ngươi—thì hiểu cái gì chứ?!" — Vô Bạc rốt cuộc cũng nổ tung, tức giận gạt tay y ra."Ngươi có hiểu ta không?! Ngươi không phải là ta! Ngươi không biết cảm giác bị phỉ nhổ, bị ruồng bỏ, bị gọi là tai họa, là thứ không nên tồn tại! Còn ngươi là Thượng Thần, là ánh sáng được tất cả bầu trời này che chở!"Giọng hắn khàn đặc, mang theo chút nghẹn ngào:"Ta lỡ yêu ngươi, nhưng ta đâu có tư cách để yêu ngươi..."Hắn xoay người, giọng cứng rắn:"Ngươi đi về đi. Coi như tất cả những chuyện trước đây là ta... là ta tự si mê mà làm càng. Ngươi mau đi đi, ta không muốn gặp ngươi nữa."Không khí lúc đó như đặc quánh lại. Nhưng cái lần ấy, là y chủ động dỗ hắnSau đó cả hai lại cùng nhau cứu A Tâm, cứu Dương Hạo khỏi Huyết Ảnh Cung.Rồi cả hai với A Tâm và Dương Hạo đã cùng nhau thả đèn hoa đăng lên trời, A Tâm đã từng cười tít mắt, đưa tay ra nắm lấy tay Lãnh Tuyền bên trái và Dương Hạo bên phải, rồi quay đầu bảo:"Nắm tay vào với Vô Bạc đi, đứng thế này mới đẹp!"Lãnh Tuyền đã hơi ngẩn người một chút, nhìn sang tay của Vô Bạc đang lửng lơ không biết nên để đâu. Y ngập ngừng trong thoáng chốc... rồi thật sự vươn tay ra nắm lấy tay hắn.Vô Bạc thoáng sững sờ, rồi nói nhỏ với Lãnh Tuyền: "Một trăm năm sau, ta sẽ thả cả triệu ngọn hoa đăng bằng số tuổi của huynh lên bầu trời"Khoảnh khắc ấy, pháo hoa nở rộ sau lưng họ, ánh sáng phủ lên gương mặt Lãnh Tuyền, đôi mắt cong cong, hàng mi nhẹ run, và nụ cười kia như khắc vào tận tâm can hắn."Đừng quên. Mãi mãi đừng quên..." – Vô Bạc thầm nói trong lòng, như tự khắc ghi một kho báu không thể đánh đổi.Những bữa cơm có khói bếp, có tiếng cười, có đôi đũa tranh nhau từng miếng thịt, có những người mình yêu thương ngồi quây quần trong bữa cơm. Những ngày tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi.Từng có một Vô Bạc không sợ trời, không sợ đất, nghênh ngang bước lên Thiên Giới cướp Lãnh Tuyền đi như thể không ai cản nổi.Từng có một Lãnh Tuyền lạnh lùng, ngạo nghễ chĩa kiếm vào cả Thiên Giới chỉ để bảo vệ một người duy nhất.Nhưng cuối cùng... cũng không thể ở bên nhau.Một người ở lại, một người tan vào tro bụi.Người ta có câu: Người ở lại, mới là người đau khổ nhất.Từ đó về sau, không còn Bạch Vô Đế. Không ai thấy hắn nữa. Chỉ còn truyền thuyết về một kẻ từng là hoàng đế quỷ, truyền thuyết kể hắn đã lang thang khắp tam giới tìm người mà hắn yêu nhất — người đã dùng trái tim mình để đổi lấy sự sống cho tất cả, cũng là người duy nhất lấy đi trái tim hắn.Cảnh giới Hắc Sát, nơi mọi quy luật bị bóp méo, nơi không còn "ngày mai" hay "hôm qua" – chỉ có hiện tại, kéo dài như một lời nguyền không hồi kết.Vô Bạc tỉnh dậy lần nữa.Chuyện này... đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?Hắn không biết.Có lẽ là lần thứ ba mươi chín... hoặc ba trăm chín mươi... hay ba vạn chín ngàn... hắn đã không đếm nữa. Ở cái nơi thời gian không còn ý nghĩa, sự lặp lại là một thứ tàn nhẫn.Mỗi lần hắn thức dậy, vẫn là căn phòng u tối ấy, lũ quỷ vẫn rít lên bên ngoài. Và chiếc nhẫn trên tay vẫn lạnh lẽo... như luôn đeo bám hắn, không cho phép quên.Hắn bước ra, tìm Quỷ Tì Bà – luôn là người đầu tiên hắn gặp."Lỗ Manh đâu?""Lên hạ giới rồi. Hắn nói chán cảnh ở đây, lên phá phách chút cho đỡ mốc."Lần nào cũng vậy. Từng lời, từng giọng nói, từng biểu cảm – như sao chép từ một kịch bản đã viết sẵn.Vô Bạc thở dài, đi ra chợ quỷ – cũng là bước tiếp theo đã quá quen thuộc.Nhưng mỗi lần đi tới đó, lòng hắn lại cuộn trào một cảm xúc không tên. Không phải chán nản. Cũng không phải đau khổ. Mà là một thứ gì đó rất... bất lực.Bởi hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.Hắn sẽ nhìn qua chiếc nhẫn. Hắn sẽ thấy Lỗ Manh tàn sát Thiên Cảnh Tông. Hắn sẽ thấy một người mặc bạch y xuất hiện, đè bẹp Lỗ Manh. Người đó... sẽ rơi xuống chợ quỷ. Và hắn......hắn sẽ lại kéo người ấy vào lòng.Lần này, cũng không khác.Vô Bạc đứng trên mái ngói, nhìn người kia ngơ ngác giữa đám quỷ. Người ấy vẫn không đánh trả. Vẫn né tránh. Vẫn bỏ chạy.Vô Bạc siết chặt chiếc nhẫn.Dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, hắn vẫn không thể làm khác. Không thể không bước xuống. Không thể không ôm lấy người đó.Một con hẻm tối.Hắn vòng tay kéo y vào. Lãnh Tuyền.Phải. Là Lãnh Tuyền.Dù ký ức không còn, dù hắn không còn là Bạch Vô Đế, không còn là Thiên Mệnh Vô Thượng – thì mỗi lần ôm y, tim hắn vẫn đập như muốn nổ tung.Hắn là Vô Bạc – kẻ tầm thường nơi đáy giới quỷ.Và y, cũng chỉ là một người xa lạ, mang ánh mắt quen thuộc nhưng chẳng nhớ nổi hắn là ai.Thế nhưng vòng tay ấy, hơi thở ấy, hương thơm quen thuộc ấy...Làm sao quên được?Hắn chưa từng quên.Kẻ khác nói, kẻ mang Thiên Mệnh Vô Thượng có thể đảo ngược thời gian. Có thể sửa sai. Có thể chọn con đường khác.Nhưng Vô Bạc không muốn chọn con đường khác.Hắn không muốn lãng quên y.Cho dù cái kết luôn là đau đớn. Cho dù mỗi lần lặp lại, ký ức bị xóa sạch, chỉ còn nỗi buốt nhói mơ hồ trong tim.Thì sao?Hắn thà lặp lại ngàn vạn kiếp đau đớn, còn hơn sống một kiếp không có y.Vòng lặp này... chưa từng kết thúc.Không có đoạn kết viên mãn.Không có cảnh trời sáng, không có nắm tay đi bên nhau trọn đời.Chỉ có âm dương cách biệt, luân hồi xoay chuyển, mãi mãi không thể chạm tới một kết cục trọn vẹn.Một bên là ánh sáng. Một bên là vực sâu.Một bên là Lãnh Tuyền.Một bên là Vô Bạc.Và chỉ trong khoảnh khắc lặp lại mơ hồ ấy... họ mới có thể ôm nhau trong lòng, nghe tim mình gọi nhau từ những kiếp xa xăm, rồi lại lạc mất."...Nếu có một ngày, ngươi không còn nhớ ta là ai, ngươi có còn ôm ta như vậy không?""Cho dù cả thế gian quên ngươi, ta vẫn sẽ ôm ngươi... trong mỗi lần ta được sống lại."Đến lần thứ bao nhiêu, hắn không nhớ nổi nữa. Không đếm. Không cần đếm. Vì mọi thứ vẫn vậy. Chỉ có hắn là cũ đi trong thế giới mới mà thôi.Con hẻm nhỏ, bóng đổ xuống mặt đất như vết máu lặng im. Vô Bạc vẫn đứng đó, vẫn chờ đúng khoảnh khắc người kia hoảng loạn chạy ngang qua, kéo y vào lòng, xiết nhẹ.Nhưng lần này, vẻ mặt hắn không còn là nụ cười lấp lánh như lần đầu.Không còn lời trêu chọc "Tặng ngươi dấu vết của ta. Từ nay đám Hắc Sát sẽ tránh xa ngươi như tránh chủ nhân chúng." hay "Ngươi mềm hơn ta tưởng đấy, Thần y lạnh lùng."Không còn ánh mắt lấp lánh hy vọng rằng y sẽ mỉm cười đáp lại.Chỉ còn ánh nhìn trầm lặng, chỉ còn vòng tay khẽ run.Vì hắn đã trải qua khoảnh khắc này hàng nghìn lần. Hàng nghìn kiếp.Chỉ mình hắn.Mỗi lần, mỗi một câu y nói, một ánh mắt y lướt qua, đều thuộc lòng.Từng cử động nhỏ nhất.Từng tiếng thở.Thế nhưng lần nào đau cũng vẫn là đau.Vì hắn biết, dù thân thể này là Lãnh Tuyền, ánh mắt này là của y, mùi hương này hắn chưa từng quên... thì đây vẫn không phải phiên bản hoàn chỉnh của người ấy – phiên bản của kiếp đầu tiên, người duy nhất từng biết hắn là ai, từng yêu hắn, từng gọi hắn là "đệ" bằng cả sự dịu dàng và đau đớn.Lần này, hắn không nói gì cả.Chỉ ôm. Rồi nước mắt tràn ra.Lặng lẽ.Không âm thanh.Không đòi hỏi.Chỉ đơn giản là mệt.Hắn mệt với việc hy vọng, rồi mất hy vọng.Mệt với việc gượng cười, rồi giả vờ quên đi.Mệt đến mức chỉ muốn ôm y như một cái xác rỗng, không cần biết y có nhớ hay không.Hắn nhìn y, vừa tha thiết vừa sợ hãi – sợ y lại nói câu mà hắn từng nghe cả trăm ngàn lần:"Ngươi là ai? Sao lại giúp ta?"Nhưng rồi...Y nhìn hắn – và không nói câu đó.Lãnh Tuyền – với vẻ mặt không rõ là mơ hồ hay mỉa mai – bất ngờ nói:"Chán chưa? Chán rồi thì theo ta về Lãnh Cốc."Hắn trợn mắt.Tất cả những lần trước – không ai nói vậy. Không phiên bản nào. Không giấc mơ nào. Không vòng lặp nào.Chỉ có kiếp đầu tiên – duy nhất – họ từng cùng nhau bên Lãnh Cốc, cùng thú nhận, cùng ôm nhau, cùng hứa hẹn yên bình rồi sẽ ở đây cùng nhau, cùng đón những luồng linh quang chiếu rọi lên.Hắn muốn tin.Muốn lao tới, gào lên "huynh nhớ ra rồi đúng không?". Nhưng cũng không dám.Vì nếu không phải... thì sao?Và thật vậy.Trong một nhịp tim sau đó, Lãnh Tuyền không cười nữa, rút khỏi vòng tay hắn, cau mày hỏi:"Ngươi là ai? Sao lại giúp ta? Còn biết ta là ai?"Lại câu nói đó.Lại ánh mắt đó.Lại là người không nhớ gì cả.Hắn đáng lẽ nên đau.Nhưng lần này, hắn không khóc.Chỉ mỉm cười, rất dịu dàng, rồi nắm tay y – không cưỡng ép, không níu kéo – mà như đang nắm tay một kỷ niệm."Chán rồi. Ta về Lãnh Cốc thôi.""Dù có ra sao... huynh vẫn là huynh. Ta vẫn là ta. Nhé."Lãnh Tuyền đơ ra, thật sự đơ như bị đá trúng."Sao ngươi biết Lãnh Cốc? Đây là lần đầu ta g—"Chưa nói hết, đã bị Vô Bạc ôm chặt lại.Đầu hắn cọ nhẹ lên trán y, mắt nhắm lại như đang tìm hơi ấm đã vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.Hắn không cần hồi ức của y nữa. Cũng không cần câu trả lời. Không cần gì cả.Chỉ cần mỗi lần bắt đầu lại, y vẫn là y.Thế là đủ.
---[LỜI TÁC GIẢ SAU CHƯƠNG 126 — LINH QUANG LÃNH CỐC, ĐÓNG CỬA.]Tới đây, Linh Quang Lãnh Cốc chính thức khép lại.Không có pháo bông, không có khúc ca chia tay hoành tráng, không có kết HE vẫy tay tạm biệt. Chỉ là một câu nói đơn giản "chán rồi, ta về Lãnh Cốc thôi" và một cái ôm thật nhẹ... như để lại dấu răng trong một giấc mơ đã lặp đi lặp lại đến mục nát.Có người hỏi tôi:> "Ủa, tụi nó yêu nhau vậy mà không cho kết HE hả?"Không phải tôi không muốn.Tôi cũng muốn. Tôi cũng từng viết ra bản thảo một cái kết đẹp, nơi cả hai cùng già đi bên bếp lửa, sáng ra hái rau, tối về nấu canh... Nhưng mà không hợp.Vì đây là Vô Bạc. Và đây là Lãnh Tuyền.Hai kẻ cứng đầu, sống trong thế giới xoay quanh chữ "nghĩa" và "tình" đến mức dù có được quyền chọn một đời sống khác, vẫn chọn lặp lại một kiếp cũ.Dù có thể xoay chuyển thời gian, họ vẫn không muốn viết lại.Chỉ muốn giữ lấy điều duy nhất từng khiến tim họ đập thật mạnh, cho dù điều đó chỉ còn là tàn ảnh trong vô tận luân hồi.Vô Bạc đã không còn là Bạch Vô Đế hay Quỷ Chủ Hắc Sát.Thiên Mệnh Vô Thượng cũng chẳng cứu nổi chính mình.Một kẻ có quyền lực cải biến cả vũ trụ, cuối cùng chỉ chọn... yêu lại từ đầu.Vậy thì kết thúc sao được?Không kết thúc, không mở đầu.Chỉ có một cái cười nhẹ và một cái ôm, giữa cơn hoang mang vô tận.---Thế nên nếu mn hỏi:> "Vậy rốt cuộc, đây có phải là cái kết không?"Tôi sẽ trả lời: Không.> "Vậy là gì?"Là lần lặp tiếp theo trong vòng tuần hoàn vô tận.Nhưng lần này, tôi đóng cửa lại rồi.Tôi không đi theo hai đứa nữa.Tôi sẽ để tụi nó đi tiếp, yêu tiếp, đau tiếp, sống tiếp... ở đâu đó ngoài tầm với của tôi, của mn, của bất cứ ai.Lãnh Cốc vẫn còn tuyết rơi.Căn nhà nhỏ vẫn còn đèn sáng.Có thể... tụi nó sẽ gặp lại nhau ở đó.---Và nếu có ai đó vẫn nhớ, vẫn thương, thì cứ gọi nhẹ thôi:> "Lãnh Tuyền. Vô Bạc."Hai cái tên đó, tự khắc sẽ tìm về nhau.---
"Tên quỷ đó là Lỗ Manh, lên hạ giới rồi. Hắn nói chán cảnh ở đây, lên phá phách chút cho đỡ mốc."Vô Bạc chậc lưỡi, không nói gì. Hắn quay người bước đi, thẳng hướng về chợ quỷ, nơi duy nhất có thể khiến đầu óc hắn bớt quay cuồng.Chợ vẫn như cũ, nồng nặc mùi máu, tiếng rao hàng thì rợn da gà, món ăn toàn tim gan phèo phổi nướng cháy đen mà vẫn có đứa chen nhau mua. Hắn bước chậm giữa đám đông, lòng thấy nhộn nhạo. Có cái gì đó sai sai, lạ lạ, cứ như thiếu mất một đoạn trí nhớ quan trọng mà hắn không sao với tới.Hắn siết nhẹ bàn tay, cảm giác lành lạnh của chiếc nhẫn hắc ngọc vẫn còn trên ngón tay. Thứ này, là để theo dõi... là để khống chế... và là để nhắc hắn nhớ một điều gì đó từng rất quan trọng.Hắn truyền chút thần thức vào chiếc nhẫn. Một luồng hình ảnh mơ hồ hiện lên — Lỗ Manh đang tàn sát Thiên Cảnh Tông, máu nhuộm đỏ tường thành, tiếng gào khóc vang vọng.Vô Bạc không có hứng thú với mớ chính đạo ấy. Nhưng hắn lại khó chịu, như có ngọn lửa nhỏ trong lòng âm ỉ đốt. Khi hắn định thao túng Lỗ Manh thì...ẦM!Một luồng ánh sáng rạch đôi màn trời. Khí quỷ tỏa ra đen như mực, khí tiên từ Lãnh Tuyền lại sáng như ngân hà. Cảnh tượng như hai thế giới đối đầu, đánh ra chiêu thức mang linh hồn đè nén đến độ Vô Bạc cũng phải khựng lại."Là ai..." – Vô Bạc lẩm bẩm.Chiếc nhẫn run nhẹ, phản chiếu gương mặt người đó.Một gương mặt... khiến hắn nhíu mày.Từng nét trên gương mặt ấy khiến tim hắn đập nhanh. Hắn đã gặp ở đâu rồi? Trong mơ? Trong một kiếp nào khác? Hay... trong một đoạn ký ức đã bị ép vùi sâu tận đáy tâm hồn?Đột nhiên, hắn không kìm được, rót toàn bộ quỷ khí qua chiếc nhẫn, nhấn mạnh vào mạch khí Lỗ Manh. Lỗ Manh rú lên một tiếng, đánh bạch y nhân kia rụng thẳng xuống chợ quỷ.Vô Bạc không vội xuống. Hắn đứng trên mái nhà, khoanh tay nhìn xuống. Người bạch y kia đang ngơ ngác giữa một đám quỷ rợn người, những cái đầu bò đầu trâu đầu cá răng cưa đều hướng về y.Y không phản kháng. Mắt không nhuốm sát ý. Chỉ bỏ chạy khỏi chúng.Chỉ là một cái nhíu mày, ánh mắt như lạc giữa mê cung.Một đám quỷ vồ tới, y chỉ né, không đánh trả. Cứ chạy trốn thôiVô Bạc nhìn không chớp mắt. Tim hắn khẽ run.Đến khi không chịu nổi nữa, hắn hạ người, nhẹ nhàng như gió, vòng qua một ngõ nhỏ, kéo y vào lòng trong một con hẻm tối tăm.Y sững người.Hắn cũng sững người.Khoảnh khắc đó, mùi hương dịu nhẹ vương bên cổ áo, hơi thở trầm ấm lướt qua gáy, cảm giác lồng ngực chạm nhau như tiếng vọng của hàng ngàn kiếp đã qua.Một cái ôm. Mà hắn không hiểu tại sao lại quen thuộc đến thế.Một ánh mắt. Mà hắn không thể rời đi."Ngươi là ai..." – Hắn thì thầm, không phải hỏi y, mà hỏi... chính mình.Y không trả lời, dường như không nghe thấy. Nhưng trong mắt y, có ánh lệ như từng rơi vì hắn.Hắn siết chặt tay hơn.Vì cái gì... vì cái gì lại muốn giữ người này đến vậy?Phía sau lũ quỷ đang gào rú, nhưng với hắn, thế giới lúc này như câm lặng.Kí ức ngủ quên đã quá lâu. Câu trả lời đã bị chôn vùi từ hàng trăm kiếp. Nhưng...Lãnh Tuyền à... nếu là ngươi... thì hãy để ta nhận ra ngươi một lần nữa.
Dù có phải phá vỡ Hắc Sát, thiêu cháy cả tầng trời.Vậy là có lần đầu tiên gặp y, là ở chợ quỷ. Một nơi ồn ào hỗn tạp, chen nhau giữa tiếng rao bán và khí tức tà dị. Trong đám đông đó, y bị nhéo má — thật sự bị nhéo má — bởi một tên lạ mặt ngông nghênh, nụ cười ngả ngớn trên môi hắn như thể đã quen y từ cả trăm kiếp."Ngươi mềm hơn ta tưởng đấy, Thần y lạnh lùng."Lúc đó, Lãnh Tuyền chỉ thấy đầu óc quay cuồng, nghĩ thầm chắc là vừa lạc vào ổ cướp.Nhưng mà lạ thay, người đó lại là người cứu y khỏi truy binh, kéo y về nhà hắn, dúi y lên giường, nhét y vào chăn, còn cười nham nhở: "Lên giường. Ngay.""Ngươi điên rồi sao?! Giường ngươi! Còn có quỷ khí!""Không có thời gian để chần chừ đâu, mèo con."Lãnh Tuyền lúc đó còn chưa kịp thốt thêm lời nào thì bị cả người kia đẩy ngã lên giường, đệm mềm lụp xụp như nuốt trọn lấy y. Ngay sau đó, Vô Bạc cũng trèo lên, kéo chăn trùm kín cả hai.Trong bóng tối mờ mờ dưới lớp chăn dày, hơi thở nóng hổi hòa lẫn, thân thể hai người cách nhau chưa đầy một đốt ngón tay.Lãnh Tuyền tròn mắt, run rẩy thì thào:
"Ngươi... có biết đang làm cái gì không?"
"Đang cứu mạng một vị thần xinh đẹp đấy. Biết chứ."
"Cút qua bên kia!"
"Không được. Ngươi thơm thế này, nếu ta rời ra lũ quỷ ngoài kia chắc ngửi mùi cũng mò vào."
"Vô sỉ!"Từ đó, y và hắn bắt đầu đồng hành. Trên cùng một chiếc giường rách chăn rối gối, hai kẻ chẳng tin ai phải tin nhau. Đôi khi cãi vã, thậm chí động tay động chân — nhưng chưa bao giờ đánh thật. Mỗi lần như vậy, người xuống nước luôn là hắn. Vô Bạc. Luôn là hắn.Có một đêm, trong căn phòng nhỏ ở Đoạn Linh, y suýt động phòng với hắn... nhưng trước khi kịp làm gì, y ngất. Còn hắn thì... ngồi canh y đến sáng.Từng đi phá án chung, từng cưỡi gió lướt trăng, từng cùng nhau đối đầu đủ thứ yêu ma quỷ quái. Nhưng cũng từng ngờ vực nhau, từng giận dỗi quay lưng.Có lần hắn nghĩ mình không xứng với y, bỏ đi giữa đêm. Nhưng Lãnh Tuyền đuổi theo đến tận Âm Giới, tát cho một cái rồi mắng một trận ra trò:"Ngươi bị ngu à Vô Bạc? Cái gì mà không xứng với xứng chứ?! Ngươi nghĩ thế thì liền là thế à?! Đến ta còn chưa chê ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai mà được quyền quyết định như vậy?!"Vô Bạc siết tay lại, môi mím chặt, không đáp.Lãnh Tuyền tiến lên một bước, chất vấn từng chữ, giọng đầy cay nghiệt:"Ngươi nói không liên quan nghe dễ dàng nhỉ? Không liên quan à?! Vậy là ai đã hôn ta? Là ai đã chạm vào ta? Là ai đã... thành thân với ta?!"Y nắm lấy cổ áo hắn, đẩy mạnh một cái rồi đấm thẳng lên ngực hắn:"Không liên quan là cái quỷ gì hả?!""Ngươi—thì hiểu cái gì chứ?!" — Vô Bạc rốt cuộc cũng nổ tung, tức giận gạt tay y ra."Ngươi có hiểu ta không?! Ngươi không phải là ta! Ngươi không biết cảm giác bị phỉ nhổ, bị ruồng bỏ, bị gọi là tai họa, là thứ không nên tồn tại! Còn ngươi là Thượng Thần, là ánh sáng được tất cả bầu trời này che chở!"Giọng hắn khàn đặc, mang theo chút nghẹn ngào:"Ta lỡ yêu ngươi, nhưng ta đâu có tư cách để yêu ngươi..."Hắn xoay người, giọng cứng rắn:"Ngươi đi về đi. Coi như tất cả những chuyện trước đây là ta... là ta tự si mê mà làm càng. Ngươi mau đi đi, ta không muốn gặp ngươi nữa."Không khí lúc đó như đặc quánh lại. Nhưng cái lần ấy, là y chủ động dỗ hắnSau đó cả hai lại cùng nhau cứu A Tâm, cứu Dương Hạo khỏi Huyết Ảnh Cung.Rồi cả hai với A Tâm và Dương Hạo đã cùng nhau thả đèn hoa đăng lên trời, A Tâm đã từng cười tít mắt, đưa tay ra nắm lấy tay Lãnh Tuyền bên trái và Dương Hạo bên phải, rồi quay đầu bảo:"Nắm tay vào với Vô Bạc đi, đứng thế này mới đẹp!"Lãnh Tuyền đã hơi ngẩn người một chút, nhìn sang tay của Vô Bạc đang lửng lơ không biết nên để đâu. Y ngập ngừng trong thoáng chốc... rồi thật sự vươn tay ra nắm lấy tay hắn.Vô Bạc thoáng sững sờ, rồi nói nhỏ với Lãnh Tuyền: "Một trăm năm sau, ta sẽ thả cả triệu ngọn hoa đăng bằng số tuổi của huynh lên bầu trời"Khoảnh khắc ấy, pháo hoa nở rộ sau lưng họ, ánh sáng phủ lên gương mặt Lãnh Tuyền, đôi mắt cong cong, hàng mi nhẹ run, và nụ cười kia như khắc vào tận tâm can hắn."Đừng quên. Mãi mãi đừng quên..." – Vô Bạc thầm nói trong lòng, như tự khắc ghi một kho báu không thể đánh đổi.Những bữa cơm có khói bếp, có tiếng cười, có đôi đũa tranh nhau từng miếng thịt, có những người mình yêu thương ngồi quây quần trong bữa cơm. Những ngày tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi.Từng có một Vô Bạc không sợ trời, không sợ đất, nghênh ngang bước lên Thiên Giới cướp Lãnh Tuyền đi như thể không ai cản nổi.Từng có một Lãnh Tuyền lạnh lùng, ngạo nghễ chĩa kiếm vào cả Thiên Giới chỉ để bảo vệ một người duy nhất.Nhưng cuối cùng... cũng không thể ở bên nhau.Một người ở lại, một người tan vào tro bụi.Người ta có câu: Người ở lại, mới là người đau khổ nhất.Từ đó về sau, không còn Bạch Vô Đế. Không ai thấy hắn nữa. Chỉ còn truyền thuyết về một kẻ từng là hoàng đế quỷ, truyền thuyết kể hắn đã lang thang khắp tam giới tìm người mà hắn yêu nhất — người đã dùng trái tim mình để đổi lấy sự sống cho tất cả, cũng là người duy nhất lấy đi trái tim hắn.Cảnh giới Hắc Sát, nơi mọi quy luật bị bóp méo, nơi không còn "ngày mai" hay "hôm qua" – chỉ có hiện tại, kéo dài như một lời nguyền không hồi kết.Vô Bạc tỉnh dậy lần nữa.Chuyện này... đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?Hắn không biết.Có lẽ là lần thứ ba mươi chín... hoặc ba trăm chín mươi... hay ba vạn chín ngàn... hắn đã không đếm nữa. Ở cái nơi thời gian không còn ý nghĩa, sự lặp lại là một thứ tàn nhẫn.Mỗi lần hắn thức dậy, vẫn là căn phòng u tối ấy, lũ quỷ vẫn rít lên bên ngoài. Và chiếc nhẫn trên tay vẫn lạnh lẽo... như luôn đeo bám hắn, không cho phép quên.Hắn bước ra, tìm Quỷ Tì Bà – luôn là người đầu tiên hắn gặp."Lỗ Manh đâu?""Lên hạ giới rồi. Hắn nói chán cảnh ở đây, lên phá phách chút cho đỡ mốc."Lần nào cũng vậy. Từng lời, từng giọng nói, từng biểu cảm – như sao chép từ một kịch bản đã viết sẵn.Vô Bạc thở dài, đi ra chợ quỷ – cũng là bước tiếp theo đã quá quen thuộc.Nhưng mỗi lần đi tới đó, lòng hắn lại cuộn trào một cảm xúc không tên. Không phải chán nản. Cũng không phải đau khổ. Mà là một thứ gì đó rất... bất lực.Bởi hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.Hắn sẽ nhìn qua chiếc nhẫn. Hắn sẽ thấy Lỗ Manh tàn sát Thiên Cảnh Tông. Hắn sẽ thấy một người mặc bạch y xuất hiện, đè bẹp Lỗ Manh. Người đó... sẽ rơi xuống chợ quỷ. Và hắn......hắn sẽ lại kéo người ấy vào lòng.Lần này, cũng không khác.Vô Bạc đứng trên mái ngói, nhìn người kia ngơ ngác giữa đám quỷ. Người ấy vẫn không đánh trả. Vẫn né tránh. Vẫn bỏ chạy.Vô Bạc siết chặt chiếc nhẫn.Dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, hắn vẫn không thể làm khác. Không thể không bước xuống. Không thể không ôm lấy người đó.Một con hẻm tối.Hắn vòng tay kéo y vào. Lãnh Tuyền.Phải. Là Lãnh Tuyền.Dù ký ức không còn, dù hắn không còn là Bạch Vô Đế, không còn là Thiên Mệnh Vô Thượng – thì mỗi lần ôm y, tim hắn vẫn đập như muốn nổ tung.Hắn là Vô Bạc – kẻ tầm thường nơi đáy giới quỷ.Và y, cũng chỉ là một người xa lạ, mang ánh mắt quen thuộc nhưng chẳng nhớ nổi hắn là ai.Thế nhưng vòng tay ấy, hơi thở ấy, hương thơm quen thuộc ấy...Làm sao quên được?Hắn chưa từng quên.Kẻ khác nói, kẻ mang Thiên Mệnh Vô Thượng có thể đảo ngược thời gian. Có thể sửa sai. Có thể chọn con đường khác.Nhưng Vô Bạc không muốn chọn con đường khác.Hắn không muốn lãng quên y.Cho dù cái kết luôn là đau đớn. Cho dù mỗi lần lặp lại, ký ức bị xóa sạch, chỉ còn nỗi buốt nhói mơ hồ trong tim.Thì sao?Hắn thà lặp lại ngàn vạn kiếp đau đớn, còn hơn sống một kiếp không có y.Vòng lặp này... chưa từng kết thúc.Không có đoạn kết viên mãn.Không có cảnh trời sáng, không có nắm tay đi bên nhau trọn đời.Chỉ có âm dương cách biệt, luân hồi xoay chuyển, mãi mãi không thể chạm tới một kết cục trọn vẹn.Một bên là ánh sáng. Một bên là vực sâu.Một bên là Lãnh Tuyền.Một bên là Vô Bạc.Và chỉ trong khoảnh khắc lặp lại mơ hồ ấy... họ mới có thể ôm nhau trong lòng, nghe tim mình gọi nhau từ những kiếp xa xăm, rồi lại lạc mất."...Nếu có một ngày, ngươi không còn nhớ ta là ai, ngươi có còn ôm ta như vậy không?""Cho dù cả thế gian quên ngươi, ta vẫn sẽ ôm ngươi... trong mỗi lần ta được sống lại."Đến lần thứ bao nhiêu, hắn không nhớ nổi nữa. Không đếm. Không cần đếm. Vì mọi thứ vẫn vậy. Chỉ có hắn là cũ đi trong thế giới mới mà thôi.Con hẻm nhỏ, bóng đổ xuống mặt đất như vết máu lặng im. Vô Bạc vẫn đứng đó, vẫn chờ đúng khoảnh khắc người kia hoảng loạn chạy ngang qua, kéo y vào lòng, xiết nhẹ.Nhưng lần này, vẻ mặt hắn không còn là nụ cười lấp lánh như lần đầu.Không còn lời trêu chọc "Tặng ngươi dấu vết của ta. Từ nay đám Hắc Sát sẽ tránh xa ngươi như tránh chủ nhân chúng." hay "Ngươi mềm hơn ta tưởng đấy, Thần y lạnh lùng."Không còn ánh mắt lấp lánh hy vọng rằng y sẽ mỉm cười đáp lại.Chỉ còn ánh nhìn trầm lặng, chỉ còn vòng tay khẽ run.Vì hắn đã trải qua khoảnh khắc này hàng nghìn lần. Hàng nghìn kiếp.Chỉ mình hắn.Mỗi lần, mỗi một câu y nói, một ánh mắt y lướt qua, đều thuộc lòng.Từng cử động nhỏ nhất.Từng tiếng thở.Thế nhưng lần nào đau cũng vẫn là đau.Vì hắn biết, dù thân thể này là Lãnh Tuyền, ánh mắt này là của y, mùi hương này hắn chưa từng quên... thì đây vẫn không phải phiên bản hoàn chỉnh của người ấy – phiên bản của kiếp đầu tiên, người duy nhất từng biết hắn là ai, từng yêu hắn, từng gọi hắn là "đệ" bằng cả sự dịu dàng và đau đớn.Lần này, hắn không nói gì cả.Chỉ ôm. Rồi nước mắt tràn ra.Lặng lẽ.Không âm thanh.Không đòi hỏi.Chỉ đơn giản là mệt.Hắn mệt với việc hy vọng, rồi mất hy vọng.Mệt với việc gượng cười, rồi giả vờ quên đi.Mệt đến mức chỉ muốn ôm y như một cái xác rỗng, không cần biết y có nhớ hay không.Hắn nhìn y, vừa tha thiết vừa sợ hãi – sợ y lại nói câu mà hắn từng nghe cả trăm ngàn lần:"Ngươi là ai? Sao lại giúp ta?"Nhưng rồi...Y nhìn hắn – và không nói câu đó.Lãnh Tuyền – với vẻ mặt không rõ là mơ hồ hay mỉa mai – bất ngờ nói:"Chán chưa? Chán rồi thì theo ta về Lãnh Cốc."Hắn trợn mắt.Tất cả những lần trước – không ai nói vậy. Không phiên bản nào. Không giấc mơ nào. Không vòng lặp nào.Chỉ có kiếp đầu tiên – duy nhất – họ từng cùng nhau bên Lãnh Cốc, cùng thú nhận, cùng ôm nhau, cùng hứa hẹn yên bình rồi sẽ ở đây cùng nhau, cùng đón những luồng linh quang chiếu rọi lên.Hắn muốn tin.Muốn lao tới, gào lên "huynh nhớ ra rồi đúng không?". Nhưng cũng không dám.Vì nếu không phải... thì sao?Và thật vậy.Trong một nhịp tim sau đó, Lãnh Tuyền không cười nữa, rút khỏi vòng tay hắn, cau mày hỏi:"Ngươi là ai? Sao lại giúp ta? Còn biết ta là ai?"Lại câu nói đó.Lại ánh mắt đó.Lại là người không nhớ gì cả.Hắn đáng lẽ nên đau.Nhưng lần này, hắn không khóc.Chỉ mỉm cười, rất dịu dàng, rồi nắm tay y – không cưỡng ép, không níu kéo – mà như đang nắm tay một kỷ niệm."Chán rồi. Ta về Lãnh Cốc thôi.""Dù có ra sao... huynh vẫn là huynh. Ta vẫn là ta. Nhé."Lãnh Tuyền đơ ra, thật sự đơ như bị đá trúng."Sao ngươi biết Lãnh Cốc? Đây là lần đầu ta g—"Chưa nói hết, đã bị Vô Bạc ôm chặt lại.Đầu hắn cọ nhẹ lên trán y, mắt nhắm lại như đang tìm hơi ấm đã vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.Hắn không cần hồi ức của y nữa. Cũng không cần câu trả lời. Không cần gì cả.Chỉ cần mỗi lần bắt đầu lại, y vẫn là y.Thế là đủ.
---[LỜI TÁC GIẢ SAU CHƯƠNG 126 — LINH QUANG LÃNH CỐC, ĐÓNG CỬA.]Tới đây, Linh Quang Lãnh Cốc chính thức khép lại.Không có pháo bông, không có khúc ca chia tay hoành tráng, không có kết HE vẫy tay tạm biệt. Chỉ là một câu nói đơn giản "chán rồi, ta về Lãnh Cốc thôi" và một cái ôm thật nhẹ... như để lại dấu răng trong một giấc mơ đã lặp đi lặp lại đến mục nát.Có người hỏi tôi:> "Ủa, tụi nó yêu nhau vậy mà không cho kết HE hả?"Không phải tôi không muốn.Tôi cũng muốn. Tôi cũng từng viết ra bản thảo một cái kết đẹp, nơi cả hai cùng già đi bên bếp lửa, sáng ra hái rau, tối về nấu canh... Nhưng mà không hợp.Vì đây là Vô Bạc. Và đây là Lãnh Tuyền.Hai kẻ cứng đầu, sống trong thế giới xoay quanh chữ "nghĩa" và "tình" đến mức dù có được quyền chọn một đời sống khác, vẫn chọn lặp lại một kiếp cũ.Dù có thể xoay chuyển thời gian, họ vẫn không muốn viết lại.Chỉ muốn giữ lấy điều duy nhất từng khiến tim họ đập thật mạnh, cho dù điều đó chỉ còn là tàn ảnh trong vô tận luân hồi.Vô Bạc đã không còn là Bạch Vô Đế hay Quỷ Chủ Hắc Sát.Thiên Mệnh Vô Thượng cũng chẳng cứu nổi chính mình.Một kẻ có quyền lực cải biến cả vũ trụ, cuối cùng chỉ chọn... yêu lại từ đầu.Vậy thì kết thúc sao được?Không kết thúc, không mở đầu.Chỉ có một cái cười nhẹ và một cái ôm, giữa cơn hoang mang vô tận.---Thế nên nếu mn hỏi:> "Vậy rốt cuộc, đây có phải là cái kết không?"Tôi sẽ trả lời: Không.> "Vậy là gì?"Là lần lặp tiếp theo trong vòng tuần hoàn vô tận.Nhưng lần này, tôi đóng cửa lại rồi.Tôi không đi theo hai đứa nữa.Tôi sẽ để tụi nó đi tiếp, yêu tiếp, đau tiếp, sống tiếp... ở đâu đó ngoài tầm với của tôi, của mn, của bất cứ ai.Lãnh Cốc vẫn còn tuyết rơi.Căn nhà nhỏ vẫn còn đèn sáng.Có thể... tụi nó sẽ gặp lại nhau ở đó.---Và nếu có ai đó vẫn nhớ, vẫn thương, thì cứ gọi nhẹ thôi:> "Lãnh Tuyền. Vô Bạc."Hai cái tên đó, tự khắc sẽ tìm về nhau.---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz