ZingTruyen.Xyz

[LingOrm] Tình Nhân

Chương 30

olongmatchaa

"Anh chưa bao giờ nói với tôi cô ấy đã làm mẹ."

Mike đứng trước bàn của Ryan, nơi hắn đang dụi điếu thuốc vào gạt tàn, khói thuốc lơ lửng trong không khí như bóng ma ám ảnh.

"Vậy thì sao? Có gì khác nhau chứ?" Ryan hỏi, giọng lạnh tanh, không chút xao động.

"Cô ấy có một đứa con, Ryan" Mike Thomson nói, giọng nghẹn lại. "Anh không thể nhẫn tâm đến mức cướp đi mẹ của một đứa trẻ. Anh không thể..."

Ryan ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng ánh lên sự khinh thường. "Cô ta đã khiến một người cha mất con trai, khiến một người anh trai mất đi em ruột mình. Cô ta đã phá hủy gia đình của tôi, Mike. Vậy mạng sống của cô ta thì có gì đáng để giữ lại? Cái giá phải trả cho những gì cô ta gây ra... là chính mạng sống của cô ta."

Mike Thomson lắc đầu, trái tim anh quặn thắt. Ryan từng nói với anh nhiều lần. "Hãy ích kỷ đi, Mike. Hãy tàn nhẫn nếu muốn sống sót." Nhưng Mike không thể. Anh không thể ích kỷ đến mức tước đi tương lai của một đứa trẻ, tước đi những kỷ niệm mà nó có thể sẽ lưu giữ suốt đời về mẹ mình.

Anh không cần phải ích kỷ đến mức đó.

Anh biết rõ hậu quả của quyết định này: mỗi đêm, nó sẽ đánh thức anh dậy, xé toạc tâm trí anh bằng cảm giác tội lỗi. Mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ mất mẹ, hình ảnh đó sẽ hành hạ anh, sẽ nghiền nát phần thiện lương còn sót lại trong trái tim anh.

"Đừng nói với tôi là anh cảm thấy có lỗi?" Ryan gắt gỏng, đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang như một lời đe dọa.

Mike vẫn đứng yên, không nao núng. "Không có" anh trả lời, nhưng chính anh cũng không chắc mình tin vào điều đó.

Anh cần chuộc lại lỗi lầm của mình.

"Vậy thì đưa cô ta đến gara của tôi đi" Ryan gằn giọng, ánh mắt lóe lên sự đe dọa cuối cùng.

Mike nín lặng một lúc, nhìn thẳng vào Ryan. "Tôi không làm được."

"Đừng nói những lời nhảm nhí!" Ryan gầm lên, như muốn ép buộc ý chí của anh khuất phục.

Mike quay đi, lòng ngổn ngang. Bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng của anh, vẫn còn đó một tâm hồn con người – một người hiểu rằng lấy mạng sống của một ai đó là tội ác không thể dung thứ. Anh không thể nhắm mắt làm ngơ.

Không nói thêm một lời, Mike chạy ra khỏi nhà, mặc kệ tiếng gào thét đầy phẫn nộ của Ryan vang lên phía sau. Anh vào xe, động cơ rít lên, và anh lái xe đi. Trong đầu, hình ảnh của một nơi cụ thể hiện lên rõ ràng.

Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi... mọi thứ vẫn chưa quá muộn để làm điều đúng đắn.

...

Orm Kornnaphat đang ngồi bệt trên sàn phòng khách, ánh nắng nhàn nhạt len qua rèm cửa chiếu lên đôi má hồng hào của Lily, bé con đang cười khúc khích trong vòng tay nàng. Kể từ cuộc trò chuyện căng thẳng đêm trước, cuộc sống giữa họ dường như đã trở lại quỹ đạo thường nhật, nhưng vẫn còn một khoảng cách mơ hồ, khó gọi tên.

Họ không còn trao nhau những cái ôm bất chợt hay những lời thì thầm đầy yêu thương. Thay vào đó, cảm giác tội lỗi và thất vọng len lỏi trong từng ánh mắt, từng cử chỉ. Orm Kornnaphat không mơ tưởng rằng mọi thứ sẽ trở lại như xưa. Nhưng đôi khi, chỉ một cái chạm nhẹ của Lingling Kwong vào tay nàng cũng đủ khiến nàng muốn giữ lấy mãi mãi. Chỉ một lần ánh mắt nàng dừng lại trên môi cô, một khao khát mãnh liệt trỗi dậy, muốn được hôn cô, dù chỉ một lần.

Chợt nàng cảm thấy ngón tay mình có gì đó ươn ướt. Nhìn xuống, nàng bật cười khi thấy Lily đang mút chặt ngón tay của mình, đôi mắt sáng long lanh đầy tinh nghịch.

"Lily!" Nàng khẽ nói, cố gắng gỡ ngón tay ra khỏi miệng bé con. Nhưng điều đó chỉ làm Lily bật cười lớn hơn, tiếng cười của trẻ nhỏ vang lên trong căn phòng như âm thanh trong trẻo nhất nàng từng nghe.

Đúng lúc ấy, Lingling Kwong bước vào phòng, mang theo một túi đồ chơi của Lily. Cô đặt chúng xuống rồi ngồi phía bên kia bé con, ánh mắt dịu dàng dõi theo.

"Con yêu" Lingling thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng vẫn đủ sức làm trái tim Orm xao động.

Lily với tay lấy đồ chơi, nhưng thay vì ôm trọn cả đống, bé con chỉ cầm lấy một món: chú mèo bông. Đôi mắt bé chăm chú ngắm nghía nó như thể nó là món đồ quan trọng nhất trên thế gian này.

"Đây là lần đầu tiên bé con để ý đến nó nhiều như vậy," Orm Kornnaphat khẽ nói, giọng nàng mang một chút bất ngờ lẫn ấm áp.

Lingling nhìn Orm, ánh mắt mang theo chút gì đó xa xăm, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đau đáu. "Có lẽ... nó cũng nhớ em ấy như tôi vậy."

Lời nói ấy lặng lẽ rơi vào khoảng không giữa hai người, nhưng lại khiến không khí dường như đặc quánh lại. Orm cúi xuống nhìn Lily, trong khi Lingling Kwong vẫn chăm chú nhìn nàng, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó mà cả hai đều đã mất.

Thời gian, người ta bảo, là liều thuốc chữa lành mọi vết thương. Nhưng có lẽ đó là một trong những lời nói dối lớn nhất của nhân loại. Những vết thương do người ta yêu nhất gây ra không bao giờ lành lại dễ dàng, bởi mỗi khi nhìn vào khoảng trống trong trái tim, nó vẫn mang hình dáng của người ấy.

Dẫu vậy, Lingling và Orm vẫn cố chấp giữ lấy nhau. Giữ lấy một điều gì đó không hoàn hảo, không nguyên vẹn, nhưng vẫn còn ý nghĩa. Bởi vì đôi khi, sự cố chấp đó chính là điều duy nhất ngăn họ khỏi vực thẳm của sự mất mát hoàn toàn.

"Lingling, em..." Orm vừa định nói gì đó thì điện thoại của nàng reo lên. Lingling Kwong chỉ có thể mỉm cười để Orm đi nghe điện thoại.

"Xin chào."

"Buổi sáng tốt lành, Juliet."

"Lingling, em..." Orm Kornnaphat ngập ngừng, giọng nói run rẩy như muốn phá vỡ không gian im lặng. Nhưng ngay khi nàng định nói điều gì đó, tiếng chuông điện thoại chói tai cắt ngang. Lingling chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu như muốn nói: Cứ đi đi.

Orm Kornnaphat bước vào góc phòng, cầm điện thoại lên. "Xin chào."

"Buổi sáng tốt lành, Juliet," giọng nói lạnh lẽo vang lên ở đầu dây bên kia.

Hơi thở của nàng khựng lại. Ngay khi nàng tưởng rằng mình đã thoát khỏi anh ta, hắn lại tìm đến, như một bóng ma dai dẳng không chịu buông tha. Orm siết chặt điện thoại trong tay, những ngón tay run lên.

"Anh muốn gì?" nàng hỏi, giọng pha lẫn sự mệt mỏi và tức giận.

"Juliet" hắn nhấn mạnh cái tên ấy, kéo dài từng âm tiết, như đang cố ý chọc vào nỗi sợ ẩn sâu trong nàng.

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Cái cách hắn gọi tên nàng luôn khiến nàng cảm thấy mình bị xé toạc, như thể hắn nắm giữ một phần nào đó trong quá khứ mà nàng không bao giờ muốn nhìn lại.

"Làm ơn, để tôi yên" Orm khẽ nói, giọng nàng như một lời cầu xin tuyệt vọng.

Phía bên kia, nàng gần như có thể hình dung ra nụ cười nhếch mép của Ryan, hắn hẳn đang tận hưởng cảm giác quyền lực khi nắm trong tay sự yếu đuối của nàng.

Một khoảng lặng dài. Orm Kornnaphat nuốt khan, hy vọng hắn sẽ chỉ cúp máy. Nhưng giọng nói của Ryan vang lên, lạnh lùng và sắc bén như một nhát dao:

"Tôi sẽ để cô yên nếu cô chịu gặp tôi. Lần cuối. Ở biệt thự của tôi."

"Anh không thể..." Orm cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng giọng nàng đã phản bội lại chính mình. Sự run rẩy, nỗi sợ hãi ẩn trong từng âm tiết không thể nào che giấu được.

Ryan cười khẽ, một tiếng cười không chứa bất kỳ niềm vui nào. "Nếu cô không muốn người cô yêu và con gái cô bị vùi sâu trong mớ hỗn độn này, tôi khuyên cô nên đến đây gặp tôi."

Orm Kornnaphat biết rõ rằng đây là cái giá nàng phải trả khi đưa Lily đến với thế giới này và chọn yêu Lingling – một tình yêu đã mang lại ánh sáng nhưng cũng mở ra cánh cửa cho bóng tối len lỏi. Nếu nàng không yêu, nàng sẽ không sợ hãi. Sẽ không có ai để nàng muốn bảo vệ, không có ai khiến nàng mỗi đêm nằm xuống lại sợ hãi rằng họ sẽ bị giật ra khỏi vòng tay mình.

Nhưng giờ đây, nàng đã yêu. Và vì thế, nàng sợ.

Ryan đã chạm đúng vào nỗi sợ sâu thẳm nhất của nàng. Sử dụng Lingling Kwong và Lily như những con bài mặc cả là điều hắn biết chắc chắn sẽ kéo nàng đến. Và hắn đã thành công.

"Ở đâu, lúc nào" Orm buộc mình phải nói, giọng kiên quyết như thể chính nàng cũng đang dối gạt nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng.

"Trong gara. Tôi mong được gặp cô trong 30 phút nữa. Nhanh lên, Juliet."

Tiếng cúp máy khô khốc vang lên, để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong lòng nàng.

Đi vào hang cọp một mình chẳng khác nào tự sát. Orm Kornnaphat biết điều đó. Nhưng nàng cũng biết, nếu kéo Lingling và Lily vào đống hỗn độn này, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Vì vậy, nàng phải đi. Một mình.

Nếu phải hy sinh để giữ cho họ được bình an, nàng sẵn sàng làm điều đó.

Orm lặng lẽ bước qua phòng khách, nơi Lingling và Lily vẫn đang ở đó, nụ cười của họ như một tia sáng chói lọi trong trái tim nàng. Nhưng nàng không thể dừng lại. Nàng không thể để họ thấy nàng ra đi với đôi mắt đầy bất an.

Ra đến cổng, nàng bắt một chiếc taxi, trái tim nặng trĩu. Khi xe lăn bánh, nàng quay đầu lại nhìn căn biệt thự phía sau, nơi ánh sáng và sự sống của nàng đang hiện hữu. Nàng thì thầm một lời từ biệt, ngàn lần lặp đi lặp lại trong đầu: "Em yêu chị."

Có lẽ đó là lời cuối cùng, nhưng nàng không để nó trở thành hiện thực. Nàng không cho phép.

Vẫn còn đó một hôn lễ nàng chưa thực hiện. Vẫn còn những lời thề nguyện nàng chưa kịp nói trước Lingling Kwong. Vẫn còn những tiếng gọi đầu tiên của Lily, những bước chân chập chững mà nàng mong được chứng kiến. Vẫn còn quá nhiều điều nàng muốn làm với hai người họ, và nàng không sẵn sàng để mọi thứ chấm dứt tại đây.

...

Chiếc taxi dừng lại trước căn biệt thự của Ryan, u ám như chính con người hắn. Orm Kornnaphat hít một hơi thật sâu, bàn tay siết chặt, rồi bước xuống xe.

Nàng tự nhủ, nàng sẽ không rời khỏi nơi này cho đến khi mọi chuyện được giải quyết. Cho đến khi ánh mắt hận thù của hắn không còn bám lấy nàng, cho đến khi cơn giận dữ của hắn không còn là gánh nặng nàng phải mang theo.

Orm bước tới cánh cửa lớn, lòng đầy kiên định. Bởi vì nàng còn một cuộc sống để bảo vệ, một tình yêu để giữ lấy. Dù điều đó có nghĩa là đối mặt với con quỷ trong quá khứ, nàng sẽ chiến đấu đến cùng.

"Không ngờ cô lại đến đây nhanh thế. Lại gần hơn đi."

Orm Kornnaphat bước từng bước về phía anh ta, quyết tâm phải giải quyết chuyện này. Nàng đã đi quá xa để bây giờ phải sống trong cảm giác sợ hãi và lo lắng. Nàng dừng lại cách anh ta vài bước chân.

"Nhớ cái này không, Juliet?" Ryan nhấc cái lọ nhỏ lên, lắc nhẹ trước mặt Orm. Những viên thuốc bên trong va vào nhau, phát ra âm thanh khô khốc, lạnh lùng.

Orm Kornnaphat nhíu mày, ánh mắt bối rối nhìn cái lọ. Nàng không hiểu, nhưng một cảm giác bất an đang trỗi dậy trong lòng.

Ryan nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy ngạo mạn, tựa như một diễn viên đang tận hưởng khoảnh khắc cao trào trên sân khấu của mình. "Thuốc lắc. Nhớ đêm đó tại bữa tiệc không? Cô đã uống nó."

Lời nói của hắn như một lưỡi dao đâm thẳng vào trí nhớ của nàng. Orm Kornnaphat cố gắng lục lại những mảnh ghép rời rạc của buổi tối đó, nhưng tất cả chỉ là một màn sương mờ mịt.

Ryan nghiêng đầu, giọng hắn nhấn nhá như kẻ kể chuyện dày dạn kinh nghiệm: "Tôi đã đưa cô uống một viên. Cô nghĩ rằng mọi thứ về Lingling Kwong trong đầu cô là thật sao? Một ảo giác đẹp đẽ mà thôi. Nhưng phải công nhận, cô làm tôi kinh ngạc đấy. Xinh đẹp, quyến rũ, và kỹ thuật... cũng rất tuyệt. Lúc ở trên giường, đến cả Mike cũng không thể cưỡng lại cô."

Một màn nói dối trắng trợn từ Ryan.

Nàng cảm thấy tim mình thắt lại. Những lời hắn nói đập mạnh vào tâm trí nàng, để lại những mảnh vỡ đau đớn. Đêm đó... Mike... Lingling... Tất cả những gì nàng đã nghĩ là lỗi lầm không thể tha thứ – giờ đây lại là một cái bẫy được giăng sẵn.

Ryan đứng thẳng người, ánh mắt hắn lóe lên sự khoái trá khi nhìn thấy biểu cảm đau đớn trên gương mặt nàng. "Thật không vui nếu giết cô mà không cho cô biết sự thật, phải không? Một chút công bằng cho trò chơi này."

Orm Kornnaphat im lặng, đôi mắt nàng vẫn dán chặt vào hắn. Cơn thịnh nộ sục sôi trong huyết quản, nhưng nàng cố giữ bình tĩnh. Nàng không thể để hắn thấy nàng mất kiểm soát, không thể để hắn nắm được sự yếu đuối của nàng thêm một lần nào nữa.

Trong phút chốc, mọi thứ trở nên rõ ràng. Ryan không chỉ là một kẻ đê tiện. Hắn là một con quái vật. Hắn đã lên kế hoạch, thao túng nàng, đẩy nàng đến bờ vực tuyệt vọng, chỉ để chứng kiến sự sụp đổ của nàng.

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh nhìn lạnh lẽo và sắc bén. Nàng biết, hắn sẽ không dừng lại. Hắn sẽ tiếp tục cho đến khi nàng bị nghiền nát. Nhưng lần này, nàng sẽ không lùi bước.

Sự tức giận biến thành sức mạnh. Orm Kornnaphat nắm chặt bàn tay, đôi mắt rực lên ngọn lửa quyết tâm. "Anh nghĩ anh có thể hủy hoại tôi ư?" nàng nói, giọng nói lạnh như băng nhưng đầy uy lực.

Ryan khựng lại, nụ cười trên môi hắn nhạt dần. Có lẽ hắn không ngờ rằng ánh mắt đó, giọng nói đó, sẽ làm hắn cảm thấy chột dạ.

Orm bước một bước về phía hắn, ánh mắt nàng không rời khỏi khuôn mặt hắn. "Anh đã khiến tôi tin rằng tôi là kẻ có lỗi. Anh đã khiến tôi tự ghê tởm chính mình. Nhưng bây giờ, tôi thấy rõ rồi. Kẻ duy nhất đáng ghê tởm ở đây chính là anh."

Ryan mím môi, nhưng ánh mắt hắn lộ rõ sự tức giận. "Cô nghĩ cô làm được gì chứ?"

Orm Kornnaphat không trả lời. Nàng không cần trả lời. Nàng biết rằng đây không chỉ là một cuộc đối đầu. Đây là trận chiến để nàng giành lại chính mình – để nàng bảo vệ những người nàng yêu. Và nàng sẽ không thua.

Orm tiến về phía trước, nàng giơ nắm đấm, định tấn công, nhưng Ryan nhanh như chớp. Hắn gạt tay nàng ra, vặn khuỷu tay nàng một cách thô bạo, khiến nàng mất thăng bằng. Một cú thúc cùi chỏ mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt nàng, làm nàng choáng váng. Trước khi kịp lấy lại ý thức, cú đấm tiếp theo đã ập vào thái dương, mạnh đến mức khiến tầm nhìn của nàng mờ đi.

Orm Kornnaphat loạng choạng lùi lại, cảm nhận cơn đau nhức nhối lan khắp đầu. Nhưng Ryan không để nàng có cơ hội thở dốc. Hắn tiến đến gần, tung một cú thúc thật mạnh vào bụng nàng.

Orm gập người lại, há miệng cố hít vào từng hơi khó nhọc, nhưng cơn đau làm nàng nghẹn lại. Ryan, vẫn không hề dừng tay, tiếp tục đánh thẳng vào thân người nàng. Cú đấm cuối cùng nhắm vào sườn mặt, làm hàm nàng đau buốt, cả cơ thể đổ sụp xuống sàn như một con búp bê bị bỏ rơi.

Nàng cố đặt tay lên vết thương, nhưng chẳng thể xoa dịu được nỗi đau đang dội lên từng nhịp. Ryan đứng đó, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.

"Cảm giác này thật tuyệt" hắn lẩm bẩm, giọng đầy thỏa mãn. "Đáng lẽ tôi nên làm điều này từ lâu rồi."

Hắn đá vào người nàng, từng cú, từng cú một, mỗi lần mạnh hơn lần trước. Một cái. Hai cái. Ba cái.

Orm Kornnaphat nằm co lại, cơn đau dữ dội đến mức nàng không còn đếm nổi những cú đá của hắn nữa. Thế giới xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn tiếng thở gấp gáp và cơ thể rã rời của nàng.

Khi Ryan cuối cùng cũng dừng lại, nàng hít vào một hơi sâu, cố gắng đẩy luồng không khí nghẹn ngào vào phổi. Cơ thể nàng run rẩy, cử động nào cũng mang theo cơn đau buốt thấu xương, nhưng nàng không từ bỏ. Nàng gượng chống tay xuống sàn, cố ngồi dậy, dù khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Ryan không để nàng yên. Hắn cúi xuống, nắm lấy mái tóc nàng một cách thô bạo, giật ngược đầu nàng lên. Orm Kornnaphat cắn chặt răng, đôi môi rướm máu của nàng run rẩy nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự bất khuất.

"Nước cờ này cô đi sai rồi, Juliet à." Ryan nhếch mép, nụ cười méo mó đầy đắc ý.

...

Lingling Kwong hôn nhẹ lên má Lily, vội vã rời đi khi em trai cô gọi từ ngoài cửa: "Lingling! Có người tìm chị đấy!"

Khi cô bước ra, ánh mắt vô tình gặp phải người đàn ông mà cô chưa thể quên – người đã ở bên Orm trong đêm tiệc đó. Cảm giác như cả không gian dừng lại trong khoảnh khắc. Cô nhìn anh ta, lòng tràn ngập bực bội và nghi ngờ. Lingling Kwong đợi Kitti chăm sóc Lily xong rồi lặng lẽ đóng cửa lại, chỉ còn cô và người đàn ông kia ở bên ngoài, không một lời chào hỏi, không một câu hỏi.

Mike Thomson lên tiếng trước khi Lingling kịp thốt ra lời nào. "Chúng ta cần nói chuyện."

Cô hất mặt, khịt mũi đầy khinh bỉ. "Anh còn đủ can đảm đến đây nói chuyện với tôi sao?" Giọng cô lạnh lùng, nhưng bên trong là sự ngột ngạt, không thể chịu đựng thêm.

Mike không tránh né ánh mắt sắc lẹm của cô, giọng anh ta đầy sự van nài, dù anh cố gắng che giấu nó. "Làm ơn, hãy nghe tôi nói. Đó là về Orm."

Lingling Kwong ngẩng cao đầu, kiềm chế sự giận dữ đang dâng trào. "Đúng vậy, tôi biết em ấy đã phản bội tôi rồi. Nhưng bây giờ, anh lại muốn cùng em ấy... lên giường với anh nữa sao?" Giọng cô sắc nhọn, mỗi lời nói như những nhát dao cắt vào lòng. "Tôi không cho phép. Ra khỏi đây ngay trước khi tôi không thể kiềm chế được nữa."

Mike không lùi bước, anh ta nhìn thẳng vào cô, kiên quyết. "Cô ấy không phản bội cô."

Cơn giận trong Lingling Kwong bùng lên dữ dội, cô không thể chịu đựng được những lời nói dối này nữa. "Đừng xảo biện với tôi! Tôi không muốn nghe bất kỳ lời ngụy biện nào của anh đâu!"

Mike Thomson hít một hơi thật sâu, giọng anh ta nghiêm túc, không chút do dự. "Cô ấy bị bỏ thuốc. Ryan đã bỏ thuốc cô ấy."

"Tại sao tôi phải tin anh?" Lingling Kwong cất lên câu hỏi, nhưng trong sâu thẳm, cô không thể ngừng suy nghĩ về những lời Mike vừa nói. Cô đã quá quen với việc đặt niềm tin vào những người xung quanh, nhưng từng lần như thế, trái tim cô lại càng thêm đau đớn. Mỗi lần mở lòng, cô chỉ nhận lại sự phản bội và những vết thương không thể chữa lành. Những lời hứa, những lời thề trước đây đều chỉ là trò chơi với họ – những kẻ đã dễ dàng làm tan vỡ niềm tin của cô. Tạo ra một câu chuyện thật dễ dàng, lừa dối nhau cũng không hề khó khăn, vì đối với họ, đó chỉ là những lời nói sáo rỗng.

"Ai là người đã mời cô đến bữa tiệc? Cô nghĩ tại sao Orm lại nhất quyết muốn đến đó? Anh ta biết rõ cô ấy là tình nhân của Dylan. Orm bị uy hiếp ngay sau lưng cô." Mike tiếp tục, từng từ của anh ta như lửa đốt vào lòng Lingling.

Nhưng không phải lời nào cũng chỉ là dối trá. Có những sự thật vẫn ẩn giấu đằng sau từng lời nói.

Lingling Kwong lắc đầu liên tục, như thể muốn xua đuổi những lời nói này ra khỏi tâm trí mình. "Không... không thể như thế..." cô thì thầm, trái tim nặng trĩu với nỗi sợ hãi không thể tả. Orm không thể lừa dối cô, nàng yêu cô, chưa từng phản bội cô. Cô đã quá mù quáng trong cơn giận dữ để nhận ra sự thật. Nhưng giờ đây, mọi thứ rõ ràng hơn bao giờ hết.

Ngay khi Lingling chuẩn bị đứng dậy, chạy đi tìm Orm, Mike lại nói, giọng nghiêm nghị. "Cô ấy không ở đây đâu. Orm Kornnaphat đã đi đến gara ở biệt thự của Ryan rồi."

Cả cơ thể Lingling Kwong bỗng lạnh ngắt, mọi thứ như quay cuồng trong tâm trí cô. Trái tim cô thắt lại, không còn thời gian để nghi ngờ hay đắn đo nữa.

"Đưa tôi đến đó. Ngay bây giờ." Giọng Lingling không còn sự do dự, chỉ còn sự quyết tâm cháy bỏng. Cô không thể để Orm một mình đối mặt với Ryan, người đàn ông nguy hiểm đó. Cô phải đến đó, dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì. Orm cần cô, và cô không thể bỏ rơi nàng lần nữa.



...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz