ZingTruyen.Xyz

[LingOrm] Tình Nhân

Chương 23

olongmatchaa

"Đi thư giãn sao?" Orm ngẩng lên, đôi mắt mở to với nét ngạc nhiên, tay vẫn vỗ về Lily vào giấc ngủ. Hai người đang ngồi trên giường trong phòng của bé, cùng trò chuyện, trong ánh đèn dịu nhẹ.

"Đúng vậy, thư giãn." Lingling Kwong mỉm cười tinh nghịch, nhẹ nhàng chạm tay vào trán Lily. "Lần đầu làm mẹ có chút thử thách, phải không? Sao chúng ta không cho phép mình được nghỉ ngơi, xả stress một chút nhỉ?"

Orm Kornnaphat khẽ cười đáp lại, ánh mắt nàng sáng lên nhưng cũng thoáng chút bối rối. Lát sau, nàng nhẹ nhàng nói "Em nghĩ... cũng được đấy."

Lời đồng ý đơn giản của Orm Kornnaphat khiến nội tâm Lingling Kwong nhảy dựng lên vì vui sướng. Cô gần như muốn hét lên trong lòng khi Orm gật đầu đồng ý. "Vậy quyết định thế nhé!" Cô mỉm cười, phấn khích hơn bao giờ hết.

Orm nghiêng đầu một chút, băn khoăn, "Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?"

Lingling Kwong khẽ nhún vai. "Em chọn đi" cô khích lệ.

Orm nghĩ ngợi, hình dung những nơi có thể đến, chỉ cần phong cảnh đủ thanh bình để xoa dịu tâm hồn. Nàng bất ngờ nhận ra mình chẳng cần gì xa hoa cả, chỉ cần một không gian ấm áp, tĩnh lặng, nơi chỉ có hai người, là đã đủ mãn nguyện rồi. Trong thoáng chốc, nàng ngỡ mình đang mơ vì không tin rằng chuyến đi này sẽ chỉ có mình và Lingling.

"Em nghĩ ra một nơi rồi."

Lingling Kwong nhướng mày thích thú, tò mò chờ đợi. "Nơi nào vậy?"

Orm Kornnaphat ngừng một chút rồi nhẹ nhàng nói, "Căn biệt thự của chị, chỉ cách đây vài cây số. Như vậy ổn không? Em thấy cảnh ở đó rất đẹp, yên tĩnh nữa."

Lingling tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi phá lên cười, sự hạnh phúc lấp đầy ánh mắt. "Thì ra là ở đó à!"

Cô nhìn Orm, trong lòng tràn đầy mong chờ và có chút bồi hồi. Kỳ nghỉ nhỏ này sẽ không chỉ là khoảng thời gian thư giãn, mà còn là giây phút họ có thể ở bên nhau, cởi mở hơn, thấu hiểu hơn.

...

"Bao nhiêu đây sữa chắc cũng đủ rồi." Orm Kornnaphat kiểm tra lại đống bình sữa trên kệ và chuẩn bị lái xe đến biệt thự của Lingling.

Dì Koy và Lily đã đứng sau nàng khi nàng kiểm tra lại lần cuối vì biết được Lily sẽ rất cáu kỉnh nếu ăn không đủ no.

"Đừng lo lắng gì cả, hai đứa cứ tận hưởng thời gian nghỉ ngơi đi." Dì Koy ríu rít bằng một giọng vui vẻ.

Lily cứ uốn éo trong lòng dì, tay ôm món đồ chơi Labubu mà Lingling đã tặng.

Orm Kornnaphat bĩu môi khi đến gần con. "Mẹ sẽ nhớ con lắm, hai ngày nữa mẹ về rồi bù lại cho con sau nhé." Orm hôn lên mặt Lily khiến bé con cười khanh khách.

Lingling Kwong đi vào trong bếp lấy đồ đạc, cô đặt chúng trên sàn và ôm lấy cặp má bầu bĩnh của Lily.

"Hẹn gặp lại con nhé Lily." Lingling hôn lên trán bé con.

"Đi nào?" Cô quay sang Orm, nàng gật đầu vẻ rất mong đợi.

Sau khi rời khỏi căn hộ, Lingling và Orm đã đến với nơi nghỉ dưỡng. Dù lý do chính là muốn giúp Orm giải tỏa những lo âu, căng thẳng tích tụ bấy lâu, nhưng còn một lý do khác, sâu xa hơn, khiến Lingling Kwong quyết tâm đưa nàng đến đây: cô đã sẵn sàng tỏ tình với Orm. Cô muốn bày tỏ hết thảy tình cảm của mình, mong nàng ở lại bên cô mãi mãi. Không cần những bất ngờ to lớn, không có hoa đắt tiền hay màn tỏ tình xa hoa – chỉ là những lời chân thành từ trái tim, những điều quý giá hơn bất cứ thứ gì mà tiền có thể mua được.

Suốt chuyến xe, họ ngồi trong im lặng, nhưng đó là sự im lặng đầy dịu êm và thân thuộc, như thể mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Thỉnh thoảng, đôi mắt họ gặp nhau, cả hai cùng mỉm cười trong yên lặng. Chiếc xe đôi lúc khẽ lắc lư khi đi qua con đường nhỏ vắng vẻ. Con đường này hơi lạ lẫm với Orm, nàng không nhớ mình đã từng đi qua đây lần nào, càng khiến nàng thêm tò mò.

Khi chiếc xe bất ngờ dừng lại, Orm nhìn qua khung cửa kính và không thể tin vào mắt mình: trước mặt nàng là bãi cát vàng óng ánh và biển xanh mênh mông dưới trời chiều. Đây là nơi nàng từng mơ được đến, nơi đã xa cách nàng từ lâu. Trái tim Orm Kornnaphat như muốn nhảy khỏi lồng ngực, không đợi thêm giây phút nào, nàng mở cửa xe, chạy ra khỏi xe, bỏ lại đôi giày phía sau.

Orm hít một hơi thật sâu, để làn gió biển mát lành mang theo chút mặn mòi của muối bao quanh mình. Tiếng sóng vỗ rì rào, làn nước xanh biếc trải dài đến tận chân trời. Làn gió dịu dàng ve vuốt da nàng, như một lời mời gọi êm ái từ đại dương. Trên bầu trời, ánh chiều nhuộm một màu cam rực rỡ, sắc màu ấm áp làm khung cảnh càng thêm lộng lẫy, thanh bình.

Orm không nhận ra Lingling Kwong đã đứng bên kia xe, lặng lẽ ngắm nhìn nàng từ xa. Nhìn thấy Orm bị mê hoặc bởi cảnh biển, trái tim Lingling càng thêm rộn ràng, cô cảm thấy hạnh phúc đến lạ lùng. Biển đẹp là thế, nhưng trong mắt Lingling, nàng chỉ nhìn thấy Orm – người phụ nữ mà cô yêu thương hết lòng.

Orm quay lại, thấy Lingling Kwong vẫn đang đứng đó, liền nắm lấy tay cô, kéo Lingling cùng tiến về phía bờ biển. Họ đi cùng nhau trên nền cát mềm mại, dấu chân in đậm trên cát, nối dài như chính con đường mà họ đang đi cùng nhau.

"Không ngờ lại có một bãi biển ở đây," Orm khẽ thì thầm, giọng nói của nàng hòa vào cơn gió biển, tưởng như sắp bị cuốn đi mất, nhưng Lingling vẫn nghe rõ từng lời.

"Bây giờ em biết rồi đấy," Lingling đáp lại, nụ cười nở trên môi. "Biệt thự, khu rừng nhỏ, bãi biển, tất cả đều là của tôi."

Lingling Kwong nhẹ nhàng đan tay mình vào tay Orm, cảm nhận làn da nàng dưới lòng bàn tay. "Tôi mừng vì cuối cùng cũng tìm được đúng người để cùng san sẻ những cảnh đẹp này."

Orm Kornnaphat ngẩn ngơ nhìn Lingling, trái tim đập thình thịch khi nghe lời nói ấy. Đôi má nàng chợt ửng đỏ, ánh mắt tràn ngập cảm xúc không thể che giấu. "Ling..." nàng ngập ngừng, nhưng chưa kịp nói thêm thì bất ngờ, Lingling nhanh tay tạt nước lên mặt nàng, ánh mắt lấp lánh ranh mãnh.

"Làm được rồi!" Lingling cười lớn, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

"Chưa chắc đâu!" Orm không chịu thua, cũng tạt nước đáp trả. Cả hai bật cười vang, không chút do dự, cùng nhau vui đùa trên bãi biển, những tiếng cười trong trẻo hòa cùng âm thanh của sóng vỗ, lấp đầy không gian.

Sau một hồi chơi đùa hăng say, hai người nhìn nhau, thở hổn hển nhưng đầy mãn nguyện. Bầu trời dần chuyển màu xanh thẳm, màn đêm bắt đầu buông xuống, tô vẽ khung cảnh trở nên huyền ảo hơn. Họ nhìn nhau, cùng hứa sẽ quay lại vào ngày mai để tiếp tục tận hưởng những khoảnh khắc này.

Nắm tay nhau, họ rời bãi biển để trở về biệt thự, lòng tràn ngập sự bình yên. Họ biết rằng đêm nay sẽ còn nhiều điều tuyệt vời đang chờ đón

...

Cả hai đang ở trong bếp, Lingling Kwong lấy từng nguyên liệu mà dì Koy đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho họ từ trước khi rời đi. Orm Kornnaphat ngồi trên ghế, ánh mắt không rời khỏi Lingling như thể nàng đang trông chừng từng động tác của cô. Sau vài phút, Lingling nhận ra sự chú ý đặc biệt ấy.

"Tôi đẹp quá khiến em không thể rời mắt khỏi tôi sao?" Cô mỉm cười tự tin, trêu chọc. Orm Kornnaphat chớp mắt, nhưng không để Lingling dễ dàng lấn lướt.

"Đúng vậy. Có cảnh đẹp ngay trước mắt thì chẳng dại gì mà không ngắm," Orm trả lời, đáp lại ánh nhìn của Lingling. Lần này, Lingling Kwong đỏ mặt thật sự, vội quay lại với chiếc túi nguyên liệu, mong làm dịu bớt cơn nóng bừng vừa dâng lên. Orm mím môi nén tiếng cười, ánh mắt thích thú hướng về Lingling.

Lingling Kwong lấy ra vài quả trứng, vừa định chuẩn bị món ăn thì Orm hào hứng đề nghị, "Chị làm omelette cho em được không?"

Lingling bật cười, lắc đầu. "Tôi biết ngay là em sẽ lại nhờ tôi làm món đó mà."

Orm đảo mắt, nhưng vẫn giữ nét mặt tinh nghịch. "Đừng nghĩ chị nấu giỏi quá đấy nhé."

"Công chúa của tôi, tất nhiên rồi," Lingling cười, đi chuẩn bị chảo với vẻ chăm chút.

Orm Kornnaphat cười khúc khích, đứng lên rời khỏi phòng. "Em sẽ đợi ở phòng khách nhé, đầu bếp trung thành của em."

Ngay khi Orm vừa rời đi, Lingling Kwong bắt đầu tập trung nấu ăn, tay thoăn thoắt khuấy đều hỗn hợp trứng. Trái tim cô đập rộn ràng hơn bình thường – tối nay sẽ là khoảnh khắc quan trọng. Cô đã quyết định, và trong ánh nến ấm áp của bữa tối, Lingling sẽ bày tỏ hết những cảm xúc sâu kín trong lòng mình. "Tôi yêu em," cô thầm thì, tự nhủ sẽ không để Orm rời đi khi chưa nghe chính miệng cô nói những lời ấy. Mọi chuyện sau đó cứ để diễn ra theo lẽ tự nhiên – điều quan trọng nhất là cô cần phải dũng cảm nói ra.

Sau khi lật trứng qua lại vài lần, Lingling Kwong hào hứng đặt món ăn lên đĩa rồi bước ra phòng khách, nơi Orm nói sẽ chờ. "Đậu hũ nhỏ, tôi vừa làm xong..."

Lingling Kwong vốn luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ, dù là công việc hay những chuyện bất ngờ. Cô có thể dễ dàng thích ứng với mọi tình huống, tỉnh táo và sắc sảo. Nhưng giờ đây, cô hoàn toàn không thể chuẩn bị tinh thần cho những gì mình đang chứng kiến.

Nội thất trong phòng khách đã được dời sang một bên, để lại một khoảng trống rộng ở giữa. Tất cả đèn điện đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng của những ngọn nến thơm lung linh chiếu sáng căn phòng, cùng với ánh trăng len lỏi qua những cánh cửa kiểu Pháp, phủ lên không gian một vẻ huyền ảo và lãng mạn.

Orm Kornnaphat đứng giữa ánh sáng mờ ảo đó, và Lingling chợt hiểu rằng nếu thiên thần có tồn tại, thì cô đang đứng trước một người như thế

Orm búi cao mái tóc của mình, để lộ đường nét thanh tú của khuôn mặt và làn da mịn màng trên cần cổ. Nàng mặc một chiếc váy trắng rộng rãi, phần dây mỏng rũ xuống trên đôi vai trần trắng sữa. Cổ váy buông hờ lộ chút ngực, và chiếc váy xẻ đến đùi làm nổi bật đôi chân thon dài, thon thả trong đôi giày ba lê. Vẻ đẹp của nàng gần như là một điều không thể diễn tả nổi.

"Orm, chuyện này là..." Lingling Kwong mở lời, nhưng Orm Kornnaphat chỉ nhẹ nhàng đưa ngón trỏ đặt lên môi, ngăn cô lại, đôi mắt nàng vẫn mỉm cười dịu dàng.

Ngay sau đó, tiếng đàn piano vang lên, lấp đầy không gian yên tĩnh của căn phòng. Lingling ngay lập tức nhận ra — Orm đang nhảy cho cô xem.

Động tác của Orm Kornnaphat mềm mại và uyển chuyển như những cánh hoa bay trong gió. Mỗi bước chân của nàng đều như hòa vào nhịp điệu của bản nhạc, cơ thể nàng chuyển động nhịp nhàng với từng nốt đàn, khiến Lingling như bị cuốn vào một giấc mộng. Đôi mắt Orm khẽ chạm vào Lingling khi nàng xoay người, đôi chân nhẹ nhàng lướt trên sàn, như một lời thì thầm không lời giữa không gian lãng mạn này.

Lingling đứng đó, trái tim đập rộn ràng. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mình đã hoàn toàn đắm chìm vào từng bước nhảy của Orm, vào ánh nhìn dịu dàng ấy, và vào tình yêu mà cô đã âm thầm giữ trong tim bấy lâu nay.

Orm Kornnaphat luôn nghi ngờ bản thân, nàng rất sợ hãi, nhưng rồi dần dần nàng đã tìm thấy sức mạnh để không quan tâm đến những ràng buộc đang trói chặt nàng khỏi Lingling.

Orm đang bày tỏ trái tim và linh hồn của mình với Lingling.

Nàng bắt đầu di chuyển cơ thể của mình theo âm thanh piano, âm nhạc và nàng đã hợp thành một thể. Khi Orm Kornnaphat múa ba lê ở trường học hay câu lạc bộ, cơ thể nàng luôn tách rời khỏi tâm trí và con tim nhưng giờ đây, chúng là một, nàng đang trút bỏ mọi ngại ngùng, mọi vỏ bọc để bộc lộ những cảm xúc mà mình đã ấp ủ cho Lingling.

Orm đung đưa cơ thể không xương của mình, vặn người một cái, chiếc váy xẻ sâu khiến Lingling Kwong không nhịn được liếc nhìn đôi chân trắng sứ đang chuyển động của nàng. Có lúc nàng cúi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào Lingling, có lúc thì đứng từ trên sàn nhà, đưa tay từ chân lên đến đùi, có lúc thì nhảy lên, nhưng lại tiếp đất với tiếng động lặng lẽ như một con mèo.

Lingling Kwong dần trở nên đờ đẫn, cô đã bị tê liệt trước vẻ đẹp vô thực của Orm. Cô thậm chí không dám chớp mắt vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ động tác nào do Orm Kornnaphat thực hiện.

Khi giai điệu thay đổi, Orm nở một nụ cười bẽn lẽn, xoay người lại gần Lingling, chiếc dây buộc tóc của nàng giờ đã nằm gọn trên sàn. Tóc của Orm bung xõa ra, những lọn tóc xoăn gợn sóng làm nổi bật vẻ quyến rũ như tấm lụa thượng hạng.

Nhạc dần tắt, Orm cũng nhảy chậm lại, chỉ dừng lại cách Lingling vài bước.

Lingling Kwong đã không còn tự chủ được nữa. Cô đặt cái đĩa xuống bàn gần đó, bước từng bước về phía Orm, để họ đứng gần nhưng không chạm vào nhau.

"Đã gần mười một tháng rồi." Orm lẩm bẩm.

"Mười một tháng kể từ khi em biết chị. Em đã nhìn thấy mỗi buổi sáng ánh nắng hôn lên làn da chị, em đã chứng kiến những làn gió thổi qua và nhảy múa trên tóc chị, em biết được chị đã mỉm cười mỗi khi mặc một chiếc váy tôn lên vóc dáng của mình, nhưng em còn muốn biết nhiều hơn nữa. Em muốn biết ánh mắt chị sẽ sáng rực ra sao khi thực hiện đam mê, em muốn biết trong trái tim chị nếu có em sẽ là dáng vẻ như thế nào."

"Em đang chết đi, Lingling." Orm giữ tay Lingling Kwong và đặt lên lồng ngực, để lòng bàn tay cô đặt lên trên trái tim mình.

"Chị đang giết chết em, ở đây, nhưng cái chết này sẽ đưa em đến một cuộc sống mới. Một cuộc sống bao gồm chị và Lily."

Orm hít sâu một hơi mới nói ra được lời tiếp theo.

"Em không thể tưởng tượng được người bên cạnh mình là ai nếu không phải chị."

Không gian vẫn chìm trong yên lặng, và Orm Kornnaphat hiểu rằng thời khắc này là duy nhất, không có lần thứ hai. Nếu nàng không nói ra bây giờ, cơ hội được bày tỏ tất cả có thể sẽ tan biến mãi mãi. Vì thế, nàng đặt cược tất cả trái tim và linh hồn của mình, bất kể kết quả ra sao.

"Em yêu chị. Em yêu chị mà không có điểm khởi đầu hay điểm kết thúc. Em yêu chị từ khi chị trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của em, yêu chị mà không mong cầu gì ngoài việc được ở bên cạnh chị." Lời nói của Orm vang lên, mỗi từ ngọt ngào và thành thật, chạm sâu vào trái tim Lingling.

Những lời đó như những vì sao sáng rực rỡ, soi sáng mọi góc tối trong tâm hồn Lingling. Cô cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và chân thành của Orm, và nhận ra rằng mình không cần phải tiếc nuối bất cứ điều gì đã mất, bởi giờ đây cô đang có cả bầu trời sao trong tay, có cả một vũ trụ yêu thương dành riêng cho mình.

"Gặp được chị là phúc phần của em," Orm nói tiếp, ánh mắt nàng ánh lên tia sáng của quyết tâm, nhưng cũng pha chút lo lắng. "Chị không cần phải đáp lại em, nếu chỉ vì thương hại."

Nhưng Lingling Kwong lắc đầu, ngăn Orm lại. Cô dịu dàng nắm lấy tay Orm, đôi mắt đầy niềm vui lấp lánh.

"Chị không chắc chắn về nhiều thứ trong quá khứ, nhưng giờ thì chị biết câu trả lời rồi." Lingling khẽ cười, tiếng cười mềm mại như hơi thở.

"Đã đến lúc chị nói ra những lời thuộc về em, chỉ dành riêng cho em. Tình yêu của chị còn lớn hơn bất cứ lời nào có thể diễn tả, nhưng hãy để ngôn ngữ của con người làm điều đó, để em có thể cảm nhận rõ ràng. Chị yêu em."

Ba từ ấy thoát ra nhẹ nhàng nhưng mang theo tất cả sự mãnh liệt và sâu sắc, hòa quyện giữa không gian yên tĩnh của căn phòng, xoa dịu mọi tổn thương và đau đớn trong lòng Lingling. Cô hoàn toàn đắm mình trong tình yêu dành cho người phụ nữ trước mặt, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì tình yêu ấy.

Cảm giác như bức tường đã tan vỡ, Lingling Kwong đưa tay ôm lấy eo Orm, kéo nàng vào lòng mình thật chặt, không để lại bất kỳ khoảng trống nào giữa hai người. Trong vòng tay nhau, cả hai như chìm đắm trong dòng cảm xúc không ngừng trào dâng, không còn chút gì ngăn cách. Đêm nay, họ đã tìm thấy nhau và đã tìm thấy chính mình, trong một tình yêu vượt lên trên mọi giới hạn

Lingling nhìn nàng đắm đuối.

"Giờ đây, chị chỉ muốn được hôn em. Hôn em thật sâu, thật say đắm, cho đến khi cả hai chẳng còn nhận thức gì ngoài nhau. Hôn em đến khi trong phổi em chẳng còn gì ngoài hơi thở của chị, như cách chị chiếm lấy từng khoảng trống trong em. Đôi tay chị sẽ áp lên gò má em, nhẹ nhàng kéo em lại, gần với nhịp đập nơi lồng ngực chị, để mỗi khi chạm vào da thịt mình, em sẽ nhớ đến từng cảm giác từ đôi tay ấy. Chị sẽ hôn em, cho đến khi trái tim em chỉ còn hình ảnh của chúng ta, cho đến khi tên chị là điều duy nhất còn vương vấn trong ký ức em."

Như một thói quen, Orm nhắm mắt lại.

"Làm ơn hãy hôn em."

Thấy nàng đã cho phép, Lingling Kwong nghiêng người về phía trước. Đôi mắt của cô giờ đã nhắm nghiền như Orm, cho đến khi môi của cô chạm vào môi nàng.

Thời gian không bao giờ chậm lại, nhưng thế giới xung quanh họ lại như đứng yên.

Chỉ có Lingling và Orm.

Lingling Kwong tự hỏi tại sao cô lại mất nhiều thời gian như vậy chỉ để hôn nàng.

Môi họ nhẹ nhàng chạm vào nhau. Nó không vồn vã không đòi hỏi, cũng không dữ dội, chỉ là cuộc gặp gỡ giữa hai thực thể cuối cùng đã bày tỏ với nhau. Tay của Orm ôm chặt lấy Lingling, những ngón tay nàng đan vào mái tóc của cô, kéo Lingling gần lại như muốn chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ thoáng qua.

Lingling cảm nhận được trái tim Orm đập mạnh bên dưới làn da nàng, như những nhịp trống cuồng nhiệt và sống động, hòa cùng với nhịp tim của chính mình. Cô cảm thấy mỗi hơi thở, mỗi cái chạm đều nói lên tình yêu của Orm dành cho cô, và cô muốn khắc sâu khoảnh khắc này, ghi nhớ từng chút một, từ ánh mắt dịu dàng đến sự hiện diện của nàng trong vòng tay.

Họ mất hẳn khái niệm về thời gian, không gian, chỉ có cảm giác ấm áp, bình yên nhưng cũng đầy cuồng nhiệt. Mọi lời thề, mọi lời hứa về tình yêu và lòng trung thành đều như hòa quyện vào mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn kéo dài. Trong khoảnh khắc này, họ biết rằng họ đã trao tất cả, không còn gì cất giấu, không còn gì chưa bày tỏ.

Lingling dừng lại, khẽ thì thầm vào tai Orm, giọng cô dịu dàng nhưng chắc chắn. "Em có biết không? Từ khoảnh khắc này trở đi, em không chỉ là người yêu, mà là cả cuộc sống của chị. Em là gia đình, là nơi chị thuộc về."

Orm Kornnaphat khẽ gật đầu, đôi mắt nàng lấp lánh khi nghe những lời đó, và lần này, nàng là người chủ động tìm đến Lingling, đặt một nụ hôn khác lên môi cô, dịu dàng nhưng đầy ý nghĩa, như một lời đáp lại, như một lời chấp nhận tuyệt đối.

"Nếu em hôn lại chị, chị sẽ không dừng lại được nữa. Nếu em giao mình cho chị, chị sẽ không bao giờ buông tay em ra. Nếu em bằng lòng ở lại với chị đến hơi thở cuối cùng, chị sẽ không ngần ngại để chính mình thuộc quyền sở hữu của em. Chiếm hữu chị đi. Chúng đều là của em, từ tình yêu, trái tim, cơ thể và tâm trí của chị, đều thuộc về em."

Orm nhìn cô bằng ánh nhìn kiên định, miệng nàng hơi hé khi thấy Lingling thật diễm lệ dưới ánh trăng sáng.

"Cả ba thì sao?"

"Tốt lắm."

Và môi họ lại tìm đến nhau lần nữa.





...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz