ZingTruyen.Xyz

[LingOrm] Tình Nhân

Chương 1

olongmatchaa


Ngày đầu tiên bao giờ cũng là ngày khó khăn nhất. Đã một ngày trôi qua kể từ khi cô nghe tin về cái chết của chồng mình, một mất mát đau đớn do vụ tai nạn máy bay gây nên. Tâm trí cô vẫn trĩu nặng bởi nỗi đau chia ly, mọi thứ dường như trở nên mờ mịt và nặng nề hơn bao giờ hết.

Ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài, đôi mắt nhìn xa xăm, như thể cô đang cố gắng thuyết phục bản thân việc chưa hay biết chồng mình đã ra đi mãi mãi. Anh sẽ không bao giờ còn trở về bên cô nữa. Chỉ mới một năm trước, họ còn ở bên nhau, tay trong tay đón nhận cuộc sống như bao cặp vợ chồng khác. Nhưng giờ đây mọi thứ đã kết thúc.

"Thưa phu nhân, đây là di chúc của ngài Thanawatt"

Lingling Kwong ngẩng đầu lên trong nước mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt. Đó là người thực thi bản di chúc mà chồng cô để lại. Trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu, chẳng hiểu vì sao chồng mình lại lập di chúc khi còn trẻ như vậy, anh ta chỉ vừa bước sang tuổi 29 và cũng chẳng có người thừa kế nào.

Thấy người đàn ông có vẻ chần chừ, cô liền lên tiếng "Tôi nghe đây, ông cứ tiếp tục đi"

Gật đầu như ghi nhận, ông ta bắt đầu đọc bản di chúc."Tôi, Dylan Siangsomboon Thanawatt, tuyên bố đây là di chúc cuối cùng của tôi. Mọi tài sản hữu hình và hoa lợi của tôi sẽ được để lại cho đứa con chưa sinh ra của mình. Cùng với đó, mọi dinh thự của tôi cũng sẽ được trao lại cho con, ngoại trừ ngôi biệt thự ở Bangkok mà vợ tôi đang cư trú"

Lingling Kwong hơi bất ngờ nên vội ngắt lời ông ta. "Đợi đã, tôi không có thai. Sao anh ấy có thể đem những thứ đó giao cho một đứa trẻ chưa được sinh ra chứ?". Về vấn đề tiền bạc, tài sản cô không hề lo lắng vì cô đã có hàng triệu Bath trong tài khoản rồi. Nhưng điều đáng thắc mắc rằng tại sao lại để lại tài sản cho một người thừa kế không tồn tại?

Người nọ thấy vẻ mặt cô có chút căng thẳng liền nuốt nước bọt rồi trả lời. "Bởi..ởi vì ng..ài ấy...có một đứa CON RIÊNG". Nhiệt độ trong phòng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, hơi thở cũng như ngưng đọng. Lingling Kwong không còn cảm nhận được gì ngoài cơn giận dữ cuộn trào trong lòng, chiếm trọn mọi giác quan của cô.

"Cái gì?"

Ông ta ấp úng nói "Và ngài ấy y..êu cầu ờ... cô ấy sẽ ở lại Bangkok với cô cho đến khi đứa bé được sinh ra".

"Cô ấy, ý ông là TÌNH NHÂN của anh ta sao? THẬT NHẢM NHÍ! TÊN KHỐN ĐÓ!" Lingling Kwong thở dốc ném chai thẳng chai rượu vang Gout de Diamants vào tường. Cô đã lãng phí sáu chai rượu vang còn chưa uống giọt nào. Lingling giận dữ khi nghĩ về bọn họ, cô cố làm dịu cảm xúc của mình lại.

Tình nhân-Phản bội-Mang thai.

Cơn giận trong cô lại bùng lên, lại một chai rượu khác cùng chung số phận với sáu chai kia. Hơn cả hận thù, cô thấy mình đang tan vỡ. Lingling Kwong chưa bao giờ cảm thấy bị phản bội và cô độc như thế trong suốt cuộc đời mình. Tim cô vỡ vụn, nó bị nghiền nát thành trăm mảnh tựa như những chai rượu vang vậy. Cô hận chồng mình, hận người phụ nữ kia, sao Dylan có thể phá vỡ lời thề nguyện giữa anh và cô trước bàn thờ Chúa chứ. Tiếng khóc than la hét như tra tấn của cô vang vọng khắp hầm rượu. Cô như phát điên lên.

Khi cô vừa định ném tiếp chai thứ tám thì nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa. "Kwong phu nhân". Là giọng của dì Koy, người quản gia duy nhất trong nhà. Dì đã gần sáu mươi nhưng vóc dáng của dì trông như chỉ mới ngoài bốn mươi vậy. Dì đã là quản gia của Lingling từ khi cô còn bé, chưa lần nào dì thấy đứa trẻ đáng yêu này mất kiểm soát đến vậy. Lingling Kwong nâng chai lên, nhắm đến nơi nào đó, bất kì nơi nào cũng được. Nước mắt lại dâng lên che mờ tầm mắt cô. "Đủ rồi, Lingling" dì Koy lên tiếng.

Vách ngăn của cô giờ đây đã sụp đổ. Cô ngồi xuống sàn, bị khuất phục trước sự hỗn loạn và tuyệt vọng trong nội tâm mình. Dì Koy đến bên Lingling, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cô gái này giờ đây như một cánh chim lạc lõng, không còn mái ấm, không còn mục đích sống, chẳng còn ai bận lòng với sự tồn tại của cô nữa. Giữa thế giới lạnh lùng này, chỉ còn bản năng sinh tồn mỏng manh là sợi dây duy nhất níu giữ cô lại.

"Tại sao vậy dì? Sao họ lại làm vậy với tôi?" Lingling Kwong nhìn dì bằng ánh mắt van nài, chờ đợi câu trả lời. Dì koy nhìn cô, đôi mắt của Lingling lộ rõ vẻ mêt mỏi và thất vọng.

Lingling và Dylan đã quen biết với nhau từ khi còn học trung học, và việc bị thay thế, bị lừa dối đối với người phụ nữ sẽ là một vết thương lòng đi theo suốt cuộc đời. Còn gì đau bằng khi chồng mình thuờng hay đi đi về về chỉ để gặp tình nhân?

Dì Koy nuốt nước mắt, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết liệt: "Đủ rồi, Lingling. Cậu ta không xứng đáng để con phải đau khổ như vậy." Những lời của dì như thức tỉnh một sức mạnh tiềm ẩn trong lòng Lingling Kwong. Cô bỗng ngừng khóc, đôi mắt bừng sáng với một ý chí khác lạ. Từ từ, Lingling đứng dậy, thoát khỏi vòng tay của dì, tựa như vừa tìm lại bản thân sau những giây phút yếu đuối.

"Khi nào cô ta sẽ đến, dì?" Giọng Lingling trầm lạnh, sắc bén, khiến dì Koy thoáng rùng mình, cảm nhận được sự kiên quyết trong lời cô. Dì khẽ đáp, "Có thể tuần sau... hoặc lâu hơn."

Lingling mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy không còn sự dịu dàng nào nữa. Cô đã quyết tâm — một khi người phụ nữ kia dám bước vào cuộc đời mình, Lingling Kwong sẽ biến từng ngày của cô ta thành địa ngục, để cô ta hiểu thế nào là cái giá phải trả khi chen chân vào cuộc hôn nhân này.






...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz