Chương 4
Orm ngồi một mình trong phòng khách, nhìn ra ngoài qua cửa sổ lớn. Ánh sáng chiều muộn đã nhuộm vàng những tán cây ngoài vườn, nhưng Orm không thể cảm nhận được bất kỳ vẻ đẹp nào trong cảnh vật ấy. Nàng cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng không bao giờ có hồi kết, nơi mọi thứ xung quanh chỉ là bóng tối và lạnh lẽo. Mỗi lần nghĩ đến sự kiểm soát của Lingling, một nỗi sợ hãi mơ hồ lại dâng lên trong lòng nàng.Ngày hôm nay, Lingling lại không có mặt ở nhà. Nàng ra ngoài với lý do công việc, nhưng Orm biết đó chỉ là một cái cớ. Lingling luôn có những lý do hợp lý để vắng mặt, nhưng ngay cả khi cô không ở đây, sự hiện diện của cô vẫn luôn như một bóng ma trong cuộc sống của nàng. Dù chỉ một phút một giây không có Lingling bên cạnh, Orm cũng cảm thấy mình như mất đi phương hướng.Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên. Orm khẽ giật mình, không kịp chuẩn bị tâm lý. Cửa phòng mở ra, và một người bước vào."Lingling?" Orm nhìn lên, ngỡ ngàng. Là Lingling, nhưng ánh mắt cô không như mọi khi, không lạnh lùng, không nghiêm khắc. Cô trông mệt mỏi, và có điều gì đó khác lạ trong cử chỉ của cô."Em không đi đâu à?" Lingling hỏi, nhưng giọng nói của cô có chút khàn đặc, như thể có thứ gì đó đang khiến cô khó chịu.Orm đứng lên, ánh mắt lo lắng. "Chị... sao vậy? Chị có ổn không?" Nàng tự hỏi mình có đang quá lo lắng hay không, nhưng không thể cưỡng lại cảm giác bất an mà Lingling mang đến.Lingling nhìn Orm một lúc lâu, rồi bất ngờ tiến lại gần nàng. "Tôi... mệt mỏi lắm, em biết không?" Cô nói, giọng nói nhẹ đi, có chút yếu ớt mà Orm chưa từng thấy trước đây. "Cả ngày hôm nay tôi đã phải làm việc với mớ công việc này, và rồi lại phải chịu đựng những người trong công ty... Tôi muốn về nhà, muốn có một chút yên tĩnh."Orm không biết nên nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô, tay siết chặt lại. Lingling vốn luôn mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng giờ phút này, nàng lại thấy cô thật yếu đuối, như một con thú hoang lạc lối."Em có thể giúp gì cho chị không?" Orm hỏi, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.Lingling im lặng một lúc, rồi không nói gì, chỉ đưa tay vén những sợi tóc dài của Orm ra phía sau tai, một hành động mà Orm chưa từng thấy ở cô. Những ngón tay của Lingling chạm vào làn da nàng, khiến Orm bất giác rùng mình."Tôi chỉ cần em ở đây." Lingling thì thầm. "Chỉ cần em ở đây thôi."Orm không dám nói gì, chỉ biết đứng yên trong vòng tay Lingling. Nhưng một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng nàng. Cảm giác này không phải là sự an toàn mà nàng cần, mà là một thứ khác, nặng nề hơn, không thể tả thành lời. Dù Lingling có yếu đuối thế nào, nàng vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát mà cô ấy đặt lên mình.Lingling đột ngột buông tay nàng ra và quay lại nhìn Orm. "Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Câu hỏi của Lingling làm Orm ngỡ ngàng. Đó là một câu hỏi chẳng có sự chuẩn bị nào, khiến nàng không thể trả lời ngay lập tức."Em nhớ." Orm đáp, giọng hơi ngập ngừng. "Chị là người đầu tiên khiến em cảm thấy... an toàn."Lingling mỉm cười, nhưng đó lại là một nụ cười lạnh lùng, không chứa đựng sự ấm áp nào cả. "An toàn... Em có biết, tôi chưa bao giờ cho ai cảm giác an toàn thật sự đâu." Cô bước ra phía cửa sổ, nhìn ra ngoài, đôi mắt sáng lên như thể đang tìm kiếm điều gì đó.Orm im lặng nhìn theo, trái tim nàng đập nhanh hơn. Mỗi khi Lingling nói những lời này, Orm lại càng cảm thấy sự chiếm hữu của cô mạnh mẽ hơn. Nhưng chính cảm giác này lại là thứ khiến nàng không thể rời đi, dù biết rằng mình đang bị xiềng xích."Em sẽ luôn ở bên chị, phải không?" Lingling quay lại, ánh mắt sâu thẳm, như muốn xét nét mọi cảm xúc trong lòng Orm.Orm nuốt nước bọt, đôi tay khẽ siết lại. "Em sẽ luôn ở bên chị."Và chỉ thế thôi, mọi thứ trở lại im lặng. Nhưng Orm cảm nhận rằng, chính lời hứa này sẽ là một lời nguyền, một sự trói buộc mà nàng không thể thoát ra.
——————————
Hết Chương 4.
——————————
Hết Chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz