ZingTruyen.Xyz

Lingorm Silent Love End Cover


LingLing nấc từng tiếng dài, cơ thể cô ấy bắt đầu run lên bần bật, khó thở là triệu chứng của cô lúc này. LingLing giữ chặt lấy đầu mình, ráng cắt đứt mọi dòng suy nghĩ nhưng nó càng khiến cô tồi tệ hơn mà thôi. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi bạn nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình, nhưng LingLing bây giờ chẳng khác nào một người mù, cô sống mà mất đi tâm hồn, mất đi thứ có ý nghĩa nhất trên cuộc đời. Khác nào một người ung thư không hề có ý chí muốn sống...

TanYong thở dài nhìn LingLing tự hành hạ bản thân mình. Dù cố gắng giữ tay LingLing bao nhiêu thì cô ấy càng vùng ra bấy nhiêu. TanYong không ngờ tình cảm giữa hai cô gái trẻ này lại tha thiết đến vậy. Lúc LingLing kéo tay TanYong đi, vô tình TanYong đã quay lại nhìn cô gái tóc vàng, và có lẽ hệt như LingLing, cô ấy cũng quá đau khổ đến mức gục mặt mình xuống đất. Tình yêu có thể khiến con người ta ở trên thiên đàng nhưng cũng có thể xuống địa ngục bất kì lúc nào.

" Cậu và cô ấy, thật sự quá ngốc ngếch. " TanYong buông lời nhận xét cuối cùng, bế LingLing đang ôm đầu mình lên trên nhà. Có lẽ LingLing cần nghỉ ngơi vào lúc này và hơn ai hết TanYong hiểu, chuyện này chỉ là sự bắt đầu.


oooOOOooo


Orm Kornnaphat nốc hết chai soju thứ tư mà cô ấy đang cầm, quăng hẳn nó qua một bên, Orm Kornnaphat cười sằng sặc lên như một người điên. Tại sao uống càng nhiều Orm Kornnaphat càng nhớ về LingLing hơn nữa, người ta nói uống rượu vào có thể quên được mọi thứ mà sao cô vẫn cứ nhớ. Hình ảnh LingLing hiện ra quá rõ nét, cô ấy vẫn đứng đó, với đôi mắt cười của mình, nhẹ nhàng, ân cần... 

Chết tiệt, Orm Kornnaphat quăng vỏ chai thẳng vào tường nơi có bóng hình LingLing mà cô thấy. Tiếng chai vỡ vang lên trong đêm tối cho Orm Kornnaphat biết tất cả chỉ là ảo ảnh. Ảo ảnh của trái tim cô.

Chưa bao giờ cô hối hận khi yêu LingLing. Cô biết nó quá vô lý nhưng cô cũng không thể ngờ rằng có ngày mình lại bị LingLing bỏ rơi như vậy. Orm Kornnaphat từng nghĩ về một ngày không có LingLing có thể sẽ khiến cô phát điên nhưng cô không ngờ nó còn tồi tệ hơn thế. Nỗi cô đơn bủa vây lấy trái tim Orm Kornnaphat. Cô từng nghĩ mình và LingLing có thể hạnh phúc, chỉ cần cô ấy ở bên cô, cô không còn cần bất cứ thứ gì nữa. 

Thế nhưng...điều mà LingLing cần, không phải là Orm Kornnaphat. Chua xót là như thế.

Orm Kornnaphat đã cho LingLing mọi thứ mà cô ấy có thể. Vậy sao LingLing vẫn ra đi như thể cô chẳng là gì của cô ấy. Tình yêu mà Orm Kornnaphat dành cho LingLing không đủ để giữ chân cô ấy lại hay sao. Chẳng lẽ 4 tháng bên nhau không có điều gì khiến cho cô ấy lưu luyến dù chỉ là một phút giây. Tại sao LingLing bước đi nhanh như vậy, ngay cả khi con tim Orm Kornnaphat chưa sẵn sàng. Càng đau đớn hơn khi những tình cảm mà LingLing thể hiện ngày hôm qua chỉ là trả nợ cho sự si tình của Orm Kornnaphat, tại sao làm cho cô hiểu lầm rằng mình có thể với tới cô ấy rồi chỉ sau một đêm hất bàn tay cô đi thật tàn nhẫn và lạnh lùng.

" Tôi là đồ chơi của chị sao LingLing Kwong? "

Orm Kornnaphat hét lên, đổ hết chai rượu đang uống dở lên người mình, quơ tay gạt hết chai xuống sàn nhà. Tiếng đổ vỡ vang lên. Orm Kornnaphat nghiến răng mình đập tay liên tục xuống bàn cho đến khi mệt lả, cố quên chỉ càng thêm nhớ, cố vứt bỏ chỉ càng thêm yêu. Tại sao Orm Kornnaphat lại yêu LingLing đến như thế, tại sao lại là LingLing Kwong. Chỉ cần Orm Kornnaphat ra ngoài thì sẽ có hàng trăm chàng trai và cô gái qui phục cô, thế mà trái tim cô nhất quyết chỉ gào thét tên LingLing. Và Orm Kornnaphat biết nếu cô dám làm trái lời của con tim, cô có thể sẽ chết mất.

Nhớ lại ánh mắt đó của LingLing làm trái tim Orm Kornnaphat đau nhói. Rõ ràng có yêu thương, có hình bóng Orm Kornnaphat nhưng cô ấy lại phủ nhận như thể nó không hề tồn tại. Chuyện làm Orm Kornnaphat đau đớn nhất có lẽ là việc cô không hiểu LingLing nhiều như cô đã nghĩ. Cứ tưởng bản thân mình giỏi, hóa ra tất cả chỉ là tự lừa dối để nuôi suy nghĩ chờ đợi. Tưởng rằng yêu nhau nhiều đến mức hòa tâm hồn cả hai làm một, hóa ra chỉ là thứ tình cảm đơn phương vô vọng. Tại sao Orm Kornnaphat lại có thể ngu ngốc đến thế, đáng lí ra phải yêu thương cô ấy hơn, nâng niu cô ấy hơn nữa...

*Orm Kornnaphat, đồ vô dụng. Ngay cả người con gái mày yêu mày cũng không giữ được.*

Không thể chiến thắng hơi men và trái tim mình, Orm Kornnaphat vơ lấy điện thoại và bấm vào số 1 nhấn nút gọi. Đó là số gọi nhanh mà cô để cho LingLing. Bây giờ đã là 2h đêm và cô chẳng thèm quan tâm đến điều đó. Thứ mà cô cần bây giờ là la hét, là xỉ vả người đã mang cô đến thiên đàng rồi nhẫn tâm đẩy cô xuống địa ngục.

LingLing giật mình khi thấy số gọi đến là Orm Kornnaphat, đã 2h sáng, một chút lo lắng bắt đầu dâng lên. LingLing sợ rằng Orm Kornnaphat sẽ có chuyện nên vội vàng nghe máy.

" LingLing Kwong. " LingLing nghe giọng Orm Kornnaphat hét lên ở đầu dây bên kia.

" Chị tưởng tôi yêu chị lắm hả?...hức... Nhầm...nhầm to... Cùng lắm tôi chỉ yêu chị hơn bản thân tôi thôi, có cái quái gì to tát chứ. " Orm Kornnaphat gào ầm lên.

LingLing nín thở.

Cô cảm nhận được cái giọng lè nhè của Orm Kornnaphat và đây cũng là lần đầu tiên cô nghe cô ấy nói chuyện lớn tiếng với mình như vậy. Lúc nào cũng là cái giọng ngọt ngào pha chút nũng nịu trẻ con vòi vĩnh. Điều đó làm cô lo sợ về nơi ở của Orm Kornnaphat, cậu ấy đang ở đâu, đang làm gì mà say khướt như thế.

" Em say rồi Orm. "

" Chị im. Im ngay...hức... Chị quyền gì nói tôi say. Tôi nói cho chị biết, trên thế giới này chị chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi...hức... Chỉ có tôi ngu mới xem chị là cả vũ trụ này.... " Orm Kornnaphat lèm bèm.

" Orm. "

" Tôi bảo chị im. Tôi chưa nói hết. Chị biết có bao nhiêu người thích tôi không hả? Tôi hoàn hảo mà tại sao chị không yêu, hả...hức... Tôi yêu chị đến như vậy, cho chị cả sinh mạng tôi sao chị không lấy? "

" Orm. "

" Chị có biết tôi đau đến thế nào không?" Orm Kornnaphat hạ giọng, có vẻ như cô ấy đang khóc. – " Trái tim tôi vỡ ra từng mảnh. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình có thể yêu ai ngoài chị . Chị là tất cả trong cuộc sống của tôi. "

" Orm à " LingLing bắt đầu nấc lên.

" Chị có biết lúc chúng ta ở công viên, thi chụp ảnh, trông Kyungsan, trái tim tôi đã hạnh phúc đến thế nào không? Lúc đó tôi đã nghĩ về tương lai, một ngôi nhà màu trắng, những đứa trẻ giống y đúc tôi và chị . Tôi thật ngu ngốc đúng không? Yêu chị quá mù quáng. " Orm Kornnaphat cắn môi mình, ráng ngăn những tiếng nấc.

" Orm, xin em đừng..... " LingLing dùng tay che lấy miệng mình...

" Nếu tôi chết và biến mất, liệu chị có vui và hạnh phúc hơn không LingLing? " Orm Kornnaphat cười khổ...

* Tút Tút Tút *

LingLing giật mình khi đầu dây điện thoại bên kia mất tín hiệu. Hoảng hốt, cô bấm điện thoại gọi lại liên tục nhưng chỉ là những tiếng chuông dài vô hạn định. LingLing bắt đầu lo lắng hơn cho Orm Kornnaphat, câu nói cuối cùng cứ liên tục lặp lại trong suy nghĩ của cô ấy khiến LingLing không thể ngồi yên được nữa. LingLing đứng bật dậy, vớ lấy cái túi và chạy ra ngoài. Cô sợ mình sẽ mất Orm Kornnaphat vĩnh viễn. Cô yêu cô ấy và sẽ không bao giờ để cô ấy có bất cứ chuyện gì nếu không cô không thể sống được nữa.

LingLing chỉ có niềm an ủi duy nhất khi cô nghĩ ở nơi nào đó, Orm Kornnaphat vẫn đang hạnh phúc hoặc có một cuộc sống gia đình hoàn hảo. Giờ thì Orm Kornnaphat đang mất phương hướng và LingLing không thể nào ngồi yên được dù cô biết tất cả sự hoảng loạn của cô ấy là do cô.

LingLing vừa mở cửa bước vào thì thấy ngay một đống chai soju đổ lênh láng ra nhà, và một cô gái nằm sóng xoài trên salông đang vơ lấy một mảnh thủy tinh đưa lên lòng bàn tay mình. Nhanh như cắt, LingLing chạy đến bên cạnh Orm Kornnaphat, giựt lấy miếng thủy tinh và ôm chặt cô ấy vào lòng. Thật đáng sợ, chỉ chậm một giây một phút thôi cô sẽ mất Orm Kornnaphat mãi mãi. Chỉ cần nghĩ tới đó cũng làm LingLing muốn lao ra ngoài đường cho xe ôtô tông mình.

" Ưmmmmm...LingLing. Hơi ấm này là của LingLing mà. "

" Chị đây, chị đây. "

Orm Kornnaphat ngay lập tức ôm chặt, vùi mặt mình vào cơ thể LingLing. Vòng tay càng ngày càng vững chắc, mùi hương này, cơ thể này... Orm Kornnaphat khao khát có nó từng giờ từng phút. Làm ơn đừng rời xa cô khi cô chưa sẵn sàng. Orm Kornnaphat dùng tay mình sờ nhẹ lên khuôn mặt LingLing, đường nét này, đôi môi và đôi mắt, nó là của người cô yêu. Có phải lại là ảo ảnh không, nhưng nếu ảo ảnh đẹp và thật như thế này thì cứ để cô sống trong ảo ảnh đó suốt đời. Không cần thực tế nữa, thực tế vốn dĩ chỉ đem đến cho con người ta sự đau đớn, ảo ảnh thì không thế...

" LingLing Em yêu chị, yêu chị , yêu chị . "

Orm Kornnaphat sợ LingLing sẽ rời xa mình nên ấn môi mình vào môi cô ấy thật nồng nàn. LingLing không phản đối điều đó, chính cô cũng muốn mình thuộc về Orm Kornnaphat hơn cả cô ấy. LingLing đưa tay ra sau gáy Orm Kornnaphat và kéo cô ấy sát lại hơn nữa. Hai đôi môi quyện lấy nhau như thể đó là lần cuối họ được hôn nhau. Orm Kornnaphat mút nhẹ môi trên của LingLing thật nhẹ nhàng để xin đường đi vào. Không ngần ngại một phút giây nào, LingLing hở nhẹ đôi môi mình và quấn lấy lưỡi của Orm Kornnaphat. U mê và ham muốn là mọi cung bậc mà họ cần lúc này. Hơi men trên môi Orm Kornnaphat làm cho LingLing như rơi vào lưới tình không lối thoát.

" Ra giường...đi Orm, ở đây không thoải mái. " LingLing nói khi có một mảnh thủy tinh sượt nhẹ qua bắp tay cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz