ZingTruyen.Xyz

Lingorm Shortfic Bo Lo

Chẳng mấy chốc đã qua nửa tháng, LingLing mấy lần quét lá dưới sân đình đều nhìn thấy đàn ông cùng nàng giở trò tằng tịu. Hơn nữa, còn không cùng một người.

Mới đầu còn thấy mấy thư sinh nho nhã cẩn mật, càng về sau càng là những thể loại đầu đường xó chợ.

Cho đến ngày hôm nay, khi thấy người đưa Orm về là người đàn ông đó.

LingLing suýt nhảy ra giết người.

Đó là ngày đầu tiên Orm thấy LingLing có biểu hiện rõ ràng nhất của một con người, hơn nữa còn là một con người cộc cằn và thô lỗ:

- Orm Kornnaphat, thí chủ nhất định phải biến mình thành một người như thế sao? Thí chủ có thể tìm một mối duyên tốt, một người đàn ông tốt để yên bề gia thất cơ mà? Phẩm giá của thí chủ chỉ đáng giá như vậy thôi sao?

- Chàng dựa vào cái gì mà nói ta không có phẩm giá? Chính chàng cũng đâu thanh khiết như vẻ ngoài chàng thường tỏ ra? Chàng yêu ta! Ta biết rõ điều đó! Ai cũng rõ điều đó! Nhưng chàng hèn nhát, chàng không dám thừa nhận! Chàng nghĩ ta coi trọng thứ gọi là trinh tiết ư? Một giọt máu trinh, so với nỗi đau chàng khắc trong tim ta thì khác nào hạt cát nơi biển cả.

Trinh tiết vì sao quan trọng? Là vì để giữ cho người đàn ông quan trọng nhất. Người ấy không cần, vậy việc gì ta phải câu nệ? Đến yêu một người mà cũng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy nhục nhã. Thì chàng có tư cách gì mà nói ta không trong sạch!

Một tiếng bạt tai. Orm gục ngã giữa màn đêm u tối. Lời của nàng đả kích LingLing nặng nề, hắn trượt dọc người theo bản lề cửa khi hô hấp dần trở nên khó nhọc.

- Yêu ư? - LingLing cười khẽ, nàng cảm thấy tiếng cười đó lạnh lẽo tới mức sống mũi cay cay

- Đừng nói với ta về tình yêu, em không hiểu nó nhiều hơn ta đâu. Ít nhất em chưa từng biết đến cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào. Một trái tim nhất định phải tàn ác mổ ra, khoét rỗng mọi thứ bên trong rồi khâu lại, giả vờ như những thứ đó chưa từng tồn tại, để từng ngày trôi qua trong cảm giác tê liệt...

Một trái tim đã khoét rỗng, vậy thì còn lại gì bên trong...

Hai người họ thẫn thờ nằm dưới mặt đất lạnh như băng. Trăng bắt đầu rót xuống lòng hồ, ánh sáng tràn ra khỏi đê, nhấn chìm hai thân ảnh trong sự lạnh lùng đến thấu tận tâm can...

- Ta muốn tiếp tục chờ chàng, LingLing. Ta phải chờ chàng tới khi nào đây?

Orm đứng dậy, toan cất bước đi, nhưng níu giữ lại nàng dường như là một thanh âm rất mỏng:

- Đợi ta tóc dài tới eo, ta nhất định sẽ lấy em làm vợ

LingLing vẫn như cũ nằm dưới mặt đất, đôi mắt vô hồn mở to nhìn chăm chăm về vầng trăng khuyết. Còn nàng, liệu có thể mở lòng được nữa không?

- Được, em đợi chàng tóc dài tới eo.
__________

"Opas, toàn tâm toàn ý yêu thương một người là việc khó khăn như vậy sao?"

Đó là những lời đầu tiên mợ nói với tôi sau khi gặp lại. Tôi quen mợ bao lâu, hả mợ? Ba năm. Tình nghĩa vợ chồng ba năm không phải là thời gian ít ỏi.

Đó là những tháng năm cùng cực của mợ, của tôi. Những tháng ngày phu thê ân ái, mợ hứa rằng đời này sẽ chỉ có một người chồng là Opas.

Mợ quen Orm bao lâu, hả mợ? Một năm. Rốt cục thì giữa mợ và ả là thứ tình cảm thân thương gì, mà tôi không hiểu rõ.

Từ ngày mợ đi, lòng tôi chết một nửa.

Tôi bữa đó chẳng ăn mấy, tối đến chốc chốc lại ra ngoài ngó, ngó chán lại đi vào. Dù tôi biết bu sẽ không dễ gì tha thứ cho mợ đâu, nhưng tâm tôi vẫn mong mỏi một hi vọng gì đấy. Ngoài trời bắt đầu lâm thâm mưa, phía xa chân trời sét đánh ra lửa điện.

Trời đêm lạnh lẽo, mợ nhỏ người như vậy, dính nước mưa liệu có ốm không?

Tôi mặc xác cái tự trọng nền ông, mặc xác cái việc mợ dí dao vào cổ tôi khi tôi đang ngủ. Đi sang nhà mợ tìm mợ.

Tiếc thay, mợ đã không còn ở đó.

Tôi hỏi thầy mợ đã đi đâu? Thầy bảo thầy không rõ, tôi vẫn phải đợi.
Qua mấy mùa xuân, hạ, thu, đông, tôi nghĩ "Vẫn" ở đây nghĩa là cả đời.

Tôi một mặt đi tìm mợ, một mặt để thân thể phóng túng buông lơi.

Tôi ăn nằm với một người đàn bà tên là Orm Kornnaphat - một ả lăng loàn nhưng rất thức thời, vì ả chỉ ngủ với mỗi mình tôi.
Vào thời khắc tôi quyết tâm buông tay mợ để chịu trách nhiệm với ả, ả chỉ nhẹ buông một câu "Không cần".

Tôi cũng biết tin ả si tình với một hoà thượng. Nhưng điều tôi không ngờ rằng, người ấy lại là mợ.

"Mợ về với tôi có được không?"

Tôi hỏi như thế và mợ chỉ lắc đầu cười khổ. Mợ bảo lòng mợ đã chết, mợ sẽ sớm đi đến một chân trời mới, một chân trời mà không có tôi.

Thế chân trời này thì sao? Chân trời mà mợ bỏ lại ấy?

Sẽ ra sao, khi người tôi yêu ruồng bỏ tôi, người tôi muốn che trở lại bảo tôi "không cần." Sẽ ra sao, khi Orm biết, mợ là phận nhi nữ.

Tôi mặc kệ, tôi nhớ mợ, nhớ mợ tới điên cuồng.

Tôi nói cho Orm biết việc mợ là vợ của tôi, mợ là LingLing Kwong. Trái thay, ả chỉ ngồi vật xuống giường, ả nói những lời gì đấy rất khó nghe nhưng nước mắt rơi lã chã:

"Đêm đó chàng hứa là vì ai, là vì sợ ta sẽ cướp đi người chồng đã tay kề má ấp với chàng suốt ba năm, cho nên chàng mới cho ta một lời hứa hẹn.

Đêm đó chàng khóc là vì ai? Không phải vì sợ mất đi ta, mà vì đau lòng khi phu quân của mình đang triền miên cùng người con gái khác... Hoá ra, chỉ là ta tự mình si tâm vọng tưởng"

Đêm đó, lòng tôi chết hẳn.

Mợ hết thương tôi, còn Orm lại thương mợ.

Orm có mang, tôi xin Orm hãy đưa đứa trẻ cho tôi và mợ nuôi nấng. Nhưng đưa thế nào? Khi mà mợ vẫn không hay biết về việc ả có hỉ, còn tôi, lại không muốn lấy ả làm vợ.

Tôi bày kế đổ oan cho mợ tội làm nhục Orm, và sau đó, tôi tính sẽ đưa Orm một số tiền lớn để ả trốn đi. Còn tôi, tôi sẽ đón con và mợ về.

Mọi chuyện diễn ra theo đúng những gì tôi trù tính, mợ bị đuổi khỏi chùa Yak. Nhưng Orm, ả ta lại chọn cách tự vẫn.

Lần cuối cùng gặp mặt là khi Orm giao đứa bé cho tôi, sắc mặt ả trong như thủy tinh, gần như là vô lực. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được vì sao mợ lại thương ả như thế.

Từ hốc mắt thâm quầng của Orm lăn xuống những dòng nước mắt lã chã, nàng cho con bú lần cuối và trao nó vào tay tôi, nói bằng thanh âm rất khẽ:
- Hãy chăm sóc nó và LingLing thật tốt.

Cho đến khi bóng tôi khuất xa, nàng vẫn không vào nhà, đứng mãi...

Chuyện của sau đó, là những nỗi đau mà tôi chẳng vào giờ muốn nhắc lại. Mợ đồng ý nuôi đứa trẻ, nhưng không phải với tôi.

Mợ bảo với tôi rằng: "Đây là con của ta và nàng ấy. Kẻ nào muốn đem con chúng ta đi, bước qua xác ta đã."

Cửa đóng, trời mưa, tôi mất mợ.

Cho đến khi mợ ra đi, chỉ để đứa bé ở lại cõi trần, mợ cũng tuyệt đối không nói ra tên tôi, không phải là mợ còn thương tôi, mà mợ nghĩ, tôi không xứng để làm cha của con mợ.

Nhiều khi, tôi ghen với Orm Kornnaphat, mợ thương nàng, vì nàng mang nỗi oan ba năm. Tod yêu nàng, kể cả khi nàng chết đi, cũng sẵn sàng tự nhận mình là cha đứa bé...

Còn tôi, vẫn chỉ là một Opas hèn nhát mà thôi...

Mợ, kiếp sau để tôi trả mợ được không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz