63
"Chị thật sự muốn trói em lại hả?" Orm kinh ngạc, Kwong Móng Heo ngây thơ của cô đâu rồi!Lingling trói tay cô lại, nghiêm túc nói: "Không phải em không dám cử động à?""Nhưng mà như thế này cũng thẹn chứ...." Orm vẫn đứng đó, nhìn Lingling đang muốn trói tới cổ chân cô, cô sợ hãi nhảy dựng lên, giống như ếch ngồi trên đĩa sắt.Lingling cắn môi, cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhìn về phía ghế văn phòng của mình."Đừng..." Orm còn chưa nói xong, Lingling đã cầm sợi dây kéo, sau đó đẩy, khiến cô ngã xuống ghế mềm.Lingling cởi dây thừng, trói hai tay Orm vào tay vịn ở hai bên ghế.Phần kê tay rất phù hợp với cơ thể con người, ngoài việc cố định vị trí của tay còn có thể cố định được chân.Lingling không thích buộc dây giày, nhưng cô phát hiện mình có thể rất kiên nhẫn khi buộc Khóc Nhè.Không quá chặt vì sẽ làm cô ấy đau, không quá lỏng vì sẽ bị rơi.Lingling đơn giản tìm kiếm một sợi dây không gây đau đớn, thỏa mãn yêu cầu của Khóc Nhè, để Khóc Nhè có thể vui vẻ hưởng thụ mà không lo chạm vào mình.Cô thắt nút lại, ngẩng đầu nhìn Orm, mặt người này đã đỏ bừng như muốn chảy máu.Lingling sửng sốt: "Trói chặt lắm sao? Có đau không?"Orm thở gấp, khó nói: "Chị không thấy thẹn sao?"Lingling đương nhiên không thấy rồi, cô xoay ghế lại, lùi lại vài bước, nhìn Orm đang bị trói trên ghế, xuất hiện trước mặt cô với tư thế cực kỳ quái dị.Sau đó cô cũng đỏ mặt, cảnh tượng này thực sự rất khiến người ta khiếp vía.Toàn thân Lingling nóng bừng, cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi, chống nạnh hai tay, có chút không biết phải làm sao, nhưng chỉ cần nhìn thôi, trong lòng liền như có lửa đốt đủ để bắt đầu cháy lan đồng cỏ.Orm không nhìn Lingling, cụp mắt xuống, giọng ủy khuất nói: "Lingling, chị là biến thái à?"Trước mặt năm sáu cấp dưới thì làm mặt lạnh, đóng cửa lại một cái thì thành gì thế này, bản thân hôm nay tự chui vô hố của người này rồi.Trước kia đúng là quỷ ám mới tin lời nói của người này, gì mà thẳng nữ ôm hôn là chuyện bình thường, bây giờ thì sao, rõ ràng chả biết gì hết còn phải xem video xxx, rồi đổ đốn chơi lớn thế này đây.Cằm bị người nắm lấy, chậm rãi nâng lên, Orm nhìn thấy khuôn mặt Lingling vốn được tạo Hóa cẩn thận điêu khắc, bây giờ đã nhuốm đầy dục vọng.Một giọng nói dịu dàng như gió xuân vuốt ve tai cô: "Biến thái đến rồi."Lingling nói kính suốt từ trần đến sàn trong văn phòng của cô được chế tạo đặc biệt để từ bên trong có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng nhìn từ bên ngoài thì chỉ là một mảnh kính đen trơn.Rõ ràng không cần lo lắng bị thế giới bên ngoài nhìn thấy, nhưng khi ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu vào, Orm dường như cảm thấy đó là một điểm sáng chiếu vào trung tâm sân khấu, đem cái chật vật và yếu đuối của bản thân phơi bày không thương xót.Khuất nhục cùng kích thích đã trở thành một đôi song sinh song hành, trong lòng tràn đầy phản kháng, nhưng thân thể bị trói buộc lại có phản ứng nguyên thủy nhất.Con tàu mất phương hướng trên biển, gặp phải cơn bão dữ dội sau đó trôi dạt vào một khoảng không xác định cùng với những cơn sóng dữ.Có lúc bị sóng đẩy lên trời, cảm thấy bất an vì không trọng lượng, có lúc bị dập nặng chìm xuống biển, suýt chết chìm trong nước.Sự run rẩy không thể kiểm soát đã làm chiếc ghế bên dưới cô di chuyển, cô nghe thấy tiếng cọt kẹt nhẹ ở các khớp ghế do chuyển động này. Cùng với nhịp thở rối loạn của cô, cộng với những tiếng thút thít thỉnh thoảng từ sâu trong cổ họng, nó tạo thành một bản hòa tấu kỳ lạ chói tai.Đối với Lingling, thì đây lại là một khúc hành quân hùng hồn.Kẻ phóng hỏa đến khu rừng rộng lớn đã lâu không có mưa rơi, thắp đuốc rồi hành quân trong ngọn lửa cuồng nộ.Mua dây thừng chỉ mang tâm nguyện đơn giản là muốn Khóc Nhè thả lỏng nhập tâm vào cảm xúc khát khao của bản thân, nào ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.Lingling nghĩ có lẽ Khóc Nhè nói đúng, bản tính cô có chút biến thái, dù vô tình cũng đã làm những chuyện không bình thường. Sau đó, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, nghe thấy giọng nói kìm nén và đứt quãng cùng những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thực sự cảm thấy trong lòng cô dâng trào một cảm giác thỏa mãn.Orm mơ màng nhìn mình trong mắt Lingling."Lingling Kwong, đồ khốn kiếp..." Orm nắm chặt tay vịn, nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má, xuống cổ, cuối cùng thấm vào chiếc áo len được kéo cao.Lúc này không chỉ có nước mắt trào dâng.Lingling chỉ nhìn cô, ánh mắt say mê.Đó là loài hoa đẹp nhất trên thế giới đang nở rộ."Đừng nhìn em..." Orm không thể thoát khỏi ánh mắt của cô, vẻ mặt thống khổ quay mặt đi.Bão đã rút, biển lặng, con thuyền gỗ mỏng manh đã bị sóng đánh tan thành từng mảnh.Giống như lòng tự tôn và sự chính trực của Orm đã bị tổn thương đến mức cô không thể nhặt được.Lingling lấy khăn ướt lau tay, sau đó lấy khăn giấy cúi xuống lau cho Orm thật chu đáo.Orm khóc thét lên: "Để em tự làm!"Đây là chút bướng bỉnh cuối cùng của cô."Em giận hả?" Lingling thận trọng hỏi: "Là chị biểu hiện không tốt sao?"Orm tựa hồ bị hao hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế như một vũng bùn, yếu ớt nói: "Cởi trói cho em."Lingling lùi lại hai bước, ngắm nhìn toàn cảnh, thật sự không nỡ."Chị đợi đó cho em, lần sau đến lượt em trói chị." Orm không còn sức lực nổi giận, liền tức giận uy hiếp.Sợi dây thật sự có tác dụng, xong việc, áo sơ mi của Lingling gọn gàng, không có nếp nhăn, cô kéo tay áo xuống, buộc cổ tay áo lại, đi đến gần nới cởi trói: "Chị sẽ đợi, em muốn làm gì chị cũng được hết."Tính khí của Orm biến mất theo lời nói dịu dàng của Lingling.Lingling vừa nói vừa ngẩng mặt lên, trên môi nở nụ cười, thái độ không hề chiếu lệ. Cô nhìn Orm với đôi mắt sáng ngời, trong lòng thực sự rất mong đợi.Tháo sợi dây ra, Orm cử động tứ chi tê dại, sau đó cố gắng đứng dậy, không biết là vì lời nói Lingling quá đáng sợ, hay là do chơi lớn đến mức chân nhũn ra, tóm lại lần nữa ngã ngửa về lại chỗ cũ.Chắc lau nước mắt vẫn được đi, Lingling giúp cô lau mặt, vừa cười vừa chỉnh lại quần áo.Orm nghi hoặc hỏi: "Chị không sợ khó chịu, không sợ thấy thẹn hả?"Lingling lắc đầu: "Có thể sẽ sợ, nhưng chị biết em nhất định sẽ rất vui."Orm vẻ mặt bối rối, trên trán xuất hiện một chuỗi dấu chấm hỏi."Bởi vì chị thật sự rất vui." Lingling nói, cụp mắt xuống, mỉm cười ôn hòa.Orm hiếm khi nhìn thấy người này biết thẹn là gì.Sau khi khiếp vía xong, còn không quên mắng: "Lingling, chị đúng là biến thái.""Em nói biến thái thì biến thái đi, nhưng chị thấy...." Lingling suy nghĩ một chút rồi sửa lại: "Đây là tính chiếm hữu cực độ của tình yêu."Orm xấu hổ đến cực điểm, không phải biến thái thì là gì?Lingling mặc áo khoác vào, thấy Khóc Nhè không nói lời nào, dựa vào một bên mặt cô hỏi: "Em không muốn chiếm hữu chị sao?"Cổ Orm giật giật, sau khi bình tĩnh lại tim lại đập loạn xạ, người này lại dùng lời cợt nhả đánh úp nữa hả?"Trói chị lại, làm chị khóc, buộc chị phải cầu xin tha."Giọng nói cố ý hạ thấp của Lingling, đi vào trong tai Orm như có thần thông khiến người ta mê đắm.Trong đầu cô đã hiện lên sẵn hình ảnh, mà còn ở độ phân giải cao.Orm đặt tay lên tay vịn, cảm nhận được hơi thở của Lingling bên tai, liền nắm chặt tay ghê, cô sơ bản thân mất khống chế mà lật người đè người này xuống."Chị rốt cuộc... ở chỗ quái nào học mấy lời cợt nhả đó vậy?"Lingling thản nhiên cười: "Chị vừa mới miêu tả chân thật phản ứng của em."Orm che mặt không nói nên lời, để rồi xem có ngày gậy đập lưng ông nhé."Chị muốn em chiếm hữu chị." Lingling nũng nịu nói, lời cợt nhã trong nháy mắt được buff full."Được rồi, bỏ qua chủ đề này đi. Chị muốn dẫn Ning và em đi đâu?" Orm nhanh chóng đổi chủ đề, nếu không thì coi như xong.Lingling đặt đầu ngón tay trái lên cổ tay phải, nhẹ nhàng xoa bóp, nghiêng đầu cười nói: "Dẫn hai mẹ con em đi xem Xíu Mại."Biểu cảm có chút tinh nghịch, phản ứng đầu tiên của Orm là tại sao người phụ nữ này đột nhiên đáng yêu như vậy, nhưng cô sững sờ một lúc mới hiểu ý ra."Chị đi khám thai à?" Cô sốc đến mức há hốc mồm."Em không đi cùng chị à? Ning cũng có thể làm quen với thành viên mới của gia đình chúng ta." Lingling thản nhiên nói.Câu trả lời này là không chê vào đâu được.Orm ôm tim, nhức nhối quá đi: "Chị là phụ nữ mang thai, trước khi đi khám thai còn làm thế này với em, chị giỏi lắm."Lingling đang cầm một chiếc gương nhỏ trang điểm, nghe vậy, mím môi hỏi: "Tại sao không? Thời gian và không gian hiếm có, sao không nắm lấy cơ hội?"Không thể đánh bại được cái miệng người này, Orm xua tay: "Đỡ em dậy."Lingling kiên trì bắt cô phải trả lời: "Vậy trước tiên em nói chị biết sao lại không được thế."Orm tức giận đến mức la lên: "Chân em bây giờ không có sức! Sao đi khám thai với chị hả!"Mint nhận được lệnh đưa Ning trở lại, trước khi gõ cửa đã tự nhủ với bản thân không biết nhiêu lần, dù có thấy gì đi nữa cũng không được kinh ngạc hay hoảng sợ, bản thân đi theo sếp có chuyện kinh thiên động địa nào mà chưa thấy cơ chứ."Mẹ, mẹ khóc à?" Ning vừa bước vào đã thấy mắt mẹ đỏ hoe.Mint cũng nhìn thấy, tự nhiên hiểu được, cũng không dám hỏi cái gì.Đứng ở cửa, theo thường lệ, phải sếp xem còn có việc gì muốn giao phó cho cô không, đi ra cũng không tốt, đứng nhìn cũng không tốt.Ning lại hỏi: "Mẹ Kwong, mẹ khi dễ mẹ con à?"Mint cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, thầm nghĩ dùng từ khi dễ ở đây quá chính xác."Không, này là do mẹ con vui thôi."Mint nghe sếp lớn nghiêm túc nói hưu nói vượn, còn bày đặt dạy thành ngữ."Vui đến mức phát khóc, hiểu chưa?"Sau đó liền nghe được tiếng của Orm: "Chị làm ơn im đi.""Phốc..." Mint vội vàng che miệng lại.Sao nghe sếp lớn bị dỗi lại buồn cười đến thế! Cô không thể nhịn được!"Sao cô còn ở đây?" Lingling cứ nói chuyện với Ning mà không để ý Mint còn đứng đó.Mint cố ý hạ thấp hiện diện đột nhiên ngẩng đầu, miệng mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc: "Kwong tổng, ngài còn có chỉ thị nào khác không?"Lingling nghi ngờ nhìn cô: "Không có.""Vâng, Kwong tổng." Mint đóng cửa lại.Lần này đã bị tóm, Lingling có thể thấy rõ Mint đang cười lén!Tâm tình sâu sắc cùng Orm giao tiếp: "Sau này đừng dỗi chị trước mặt Mint, xin cho chị chút mặt mũi nha."Có một số thứ không tiện nói trước mặt trẻ con.Orm ngoắc ngón tay, Lingling lại gần."Từ giờ trở đi, nếu em nói không được xem thì đừng xem, kiềm chế một chút."Lingling cau mày, đây là giao dịch sao?"Ngoéo tay?" Cô đưa tay ra.Orm rất hợp tác, móc ngón tay út của cô."Đóng dấu?"Ngón tay cái của Orm chạm vào ngón tay cái của Lingling, coi như đóng dấu.Lingling không chịu, ôm mặt Orm, hôn một cái lên môi: "Đây mới gọi là đóng dấu."Ning đứng ở một bên, nhìn chằm chằm.Có thể đóng dấu bằng miệng sao? Học được rồi nha, cô nhóc phải đi nói cho cô May biết.Năm đó, lúc mang thai Ning, Orm cũng không khá giả lắm, nên đều phải đến bệnh viện công để khám, mỗi lần khám thai, cô không xếp hàng lấy số thì xếp hàng chờ báo cáo, có đôi khi bác sĩ hẹn gặp với chỗ khám ở hai tòa khác nhau, một mình cô phải vội đi qua đi lại.Hôm nay cùng Lingling đi khám thai, lần đầu tiên cảm nhận được dịch vụ ưu việt của bệnh viện tư nhân, chỉ cần hẹn trước với bộ phận chăm sóc khách hàng của bệnh viện rồi đến trực tiếp. Khi vào bệnh viện, người hướng dẫn y tế sẽ đưa đến phòng khám được chỉ định của bác sĩ, trên đường đi tất cả những gì gặp đều là nhân viên y tế, bởi vì có hạn chế số lượng người khám trong khung giờ nhất định.Orm gặp bác sĩ chỉ định của Lingling, một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền lành, vừa nhìn thấy Lingling liền hỏi: "Lần này không đến một mình à?"Tưởng Orm là bạn thân dắt con đi cùng Lingling đến khám, bác sĩ gõ máy tính viết giấy khám bệnh: "Người yêu của cô vẫn chưa tới à?""Không phải." Lingling thản nhiên nói.Bác sĩ nhìn Orm, lập tức nhận ra mối quan hệ giữa họ, bà từng chứng kiến tình huống tương tự liên quan đến một cặp sao nữ trong giới giải trí.Đúng là có tiền, muốn làm gì cũng được hết.Bác sĩ hỏi: "Hai người sinh con thứ hai à?""Không." Lingling cười nhạt, "Tính là con thứ ba đi."Ning hoàn toàn không hiểu lời nói của người lớn, thế là nhìn mẹ.Orm thấy bác sĩ không có dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, cô mới yên tâm, có chút xấu hổ, nhưng càng cảm thấy một loại cảm giác hạnh phúc ấm áp."Bác sĩ, tôi muốn hỏi..." Lingling cầm lấy tờ giấy khám đã in sẵn, không vội rời đi.Orm kiên nhẫn chờ đợi."Lúc tôi sinh, có thể cho người yêu của tôi vào trong phòng sinh với tôi được không?"Bác sĩ: "Đương nhiên có thể.""Tôi muốn cô ấy tự tay cắt dây rốn của em bé." Lingling vòng tay qua vai Orm, trầm giọng nói: "Đây cũng là hy vọng của Mina."Buổi tối, Lingling nhờ bạn sắp xếp bữa tụ tập, rồi nói với mẹ mình đi ra ngoài thư giãn rồi quay lại, sau đó dẫn Orm và Ning đến bệnh viện gặp Mina.Hai đứa nhỏ vừa gặp nhau đã lập tức ôm lấy nhau, thì thầm nói mãi không dứt.Dì Winny lâu ngày không gặp Orm và Ning, trong lòng cũng có chút nhớ thương, gặp mặt một cái lập tức hưng phấn quên hết tất cả, ở trước mặt Lingling phàn nàn về mẹ của cô ấy – chả biết làm gì hết, mà có làm thì cũng chẳng làm tốt, bảo bà để thì cũng không hài lòng, phiền chết đi được."Dì Winny..." Lingling lên tiếng ý bảo bản thân còn đang ở đây.Dì Winny xém chút nữa lỡ lời nói Lingling với mẹ cô ấy chả khác gì nhau, lúc này mới giật mình, la lên: "Phải chi cô Kornnaphat ở đây thì tốt rồi!"Orm bị tiếng đề xi ben đột ngột tăng lên khiến cổ cô rụt lại, sau đó cô và Lingling nhìn nhau, đồng thanh cười.Dì Winny thở phào nhẹ nhõm, xém tí nữa dính vào vận 'hoạ từ miệng mà ra', cũng may ở trước mặt Lingling khen ngợi Orm thì chẳng mắc lỗi gì hết.Một nhà bốn người lâu rồi chưa gặp nhau, bầu không khí ấm áp, hoà thuận vui vẻ.Lingling cùng Orm đang ngồi nói chuyện: "Ngày mai chị có một cuộc họp đầu tư, có lẽ không thể đưa em đến ga tàu cao tốc được.""Không sao, đại gia chăn heo đi với em." Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lingling, Orm mới nhớ hình như bản thân quên nói với Lingling chuyện này.Lingling hỏi: "Sao Enjoy lại tới sự kiện của bọn em vậy?""Bên web mời những tài khoản nạp tiền nhiều đến, không những tham gia sự kiện mà còn nhận được chữ ký đặc biệt của tác giả." Orm giải thích với Lingling."Chữ ký đặc biệt là gì?""Chỉ cần viết một câu đặc biệt cho độc giả thôi." Orm thường sẽ viết một câu kinh điển trong truyện."Đặc biệt như thế nào?" Lingling nói như là thật, "Giờ chị ném tiền cho web còn kịp không?"Orm buồn cười nhìn nàng cô: "Chị muốn ký đặc biệt à?""Enjoy có, chị còn không có đây." Lingling nghĩ nghĩ, này thật không công bằng.Orm bảo Lingling tìm bộ truyện mà cô ấy mua trước đó, lật trang tựa, nhìn dáng vẻ mong đợi của cô ấy, lòng rung động, cầm bút viết.- --To Kwong Móng Heo, người em yêu nhất.Chị là gió xuân, là mưa mùa hè, là lá mùa thu, cũng là tuyết mùa đông, chị là bốn mùa của em, là cả sinh mệnh của em.Lingling cầm cuốn truyện trên tay, đọc đi đọc lại dòng này."Chị là cả sinh mệnh của em?"Orm gật đầu, mỉm cười: "Yêu chị như yêu sinh mệnh."Lingling lại đọc câu này lần nữa, vô thức cắn môi dưới, hưng phấn không nói nên lời."Thỏa mãn chưa?" Câu kia là Orm vừa mới nghĩ ra, không phải lời trong truyện, cô bày tỏ cảm xúc thật của bản thân tại chỗ.Lingling lớn lên tưởng rằng mình miễn nhiễm với những lời khen ngợi, nhưng khi nhìn thấy câu nói ngắn gọn này của Orm, cô vẫn... mê mẩn."Tác giả đúng là khác người." Lingling nói.Orm: "Thích chứ?"Lingling gật đầu: "Em hứa với chị rồi, đợi Mina khỏi bệnh, bọn mình sẽ yêu nhau đàng hoàng.""Thế nên?""Chị muốn thư tình."Orm hoang mang: "Đòi cả thư tình luôn hả?"Lingling lại nói: "Chị cũng muốn nhẫn."Orm khoanh tay, không nói chuyện.Lingling ghé sát lại gần, chăm chú nhìn Orm: "Em có muốn chụp ảnh cưới với chị không?"Orm chớp mắt: "Có phải đến chỗ chôn hai đứa mình chị cũng nghĩ xong luôn rồi phải không?""Vậy thì không có." Lingling suy tư, hỏi ý kiến: "Có cần chị nghĩ luôn không?"Orm cười lắc đầu, dùng ánh mắt yêu thương ôm lấy khuôn mặt Lingling, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Đại Móng Heo thật sự ngốc lắm luôn."Lingling đang muốn phản bác, lại nghe Orm nói: "Sao có thể đáng yêu đến thế chứ.""Viết thư tình tính là gì chứ, em phải viết cho chị cả một cuốn sách.""Thật hả?" Lingling hỏi."Thật, làm nữ chính dưới ngòi bút của em, cũng là nữ chính trong cuộc đời em."Đêm hôm đó, sau khi Orm và Ning rời đi, dì Winny nhìn Lingling đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện, bước đi cực kỳ chậm rãi, đồng thời mỉm cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt đờ đẫn cùng nụ cười ngu đần.Chanthira đứng ở cửa nhìn lén, không dám lại gần: "Con bé sao thế?"Dì Winny khiếp vía, làm sao bà dám nói từ lúc Orm đến rồi đi, thì bộ dáng Lingling thành cái đức hạnh này?Căn phòng chỉ lớn như vậy nên không phải bà cố tình muốn nghe lén cuộc trò chuyện của họ.Gì mà yêu chị, gì mà sinh mệnh, rồi làm nữ chính đời em....Dì Winny thề với trời, bản thân xem phim truyền hình cũng chưa nghe được mấy lời buồn nôn thế! Ấy vậy mà còn làm một bà cô già như bà đỏ cả mặt.Chanthira nghĩ tới gì đó, hỏi bà: "Bạn trai Ling tới à?"Dì Winny sửng sốt: "Bạn trai gì thế?""Bà không biết con bé có bạn trai à?" Chanthira trợn tròn mắt, không có khả năng, Lingling ở cùng dì Winny nhiều hơn bà, sao có thể không biết."Tôi..." Dì Winny đảo đảo mắt.Chanthira cũng không ngốc, cảnh cáo nói: "Bà Winny, đừng có giấu tôi chuyện gì đấy.""Tôi nào có...."Chanthira quay đầu nhìn Mina hỏi: "Mina, con có từng gặp bạn trai của mẹ con không?"Cô bé đương nhiên ăn ngay nói thật: "Mẹ con không có bạn trai ạ."Dì Winny lùi lại phía sau, không dám hó hé một lời, đều là nói thật hết, bạn trai không có, chỉ có bạn gái.Trước lễ kỷ niệm trang web và lễ trao giải tác giả nổi tiếng một ngày, Orm giao Ning cho ba mẹ, dặn dò cặn kẽ mọi việc xong, cô kéo chiếc vali nhỏ xuống lầu.Lingling sợ khách sạn bên web sắp xếp không đủ tiện nghi nên đã đổi khách sạn cho cô, bảo cô đợi ở phòng khách sạn, sẽ tạo cho cô một bất ngờ trước sự kiện ngày mai.Thành thật mà nói, những bất ngờ của Lingling luôn khiến cô sợ hãi hơn là vui mừng.Có một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở tầng dưới, Orm vừa xuống lầu, cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái vẫy tay với cô: "Chào, Kornnaphat Sethratanapong.""Tiểu Kornnaphat." Orm sửa lại."Được rồi, Tiểu Kornnaphat." Enjoy xuống xe, giúp cô cất vali vào.Orm vẫn luôn thấy Enjoy là một người thật thần kỳ: "Cô nói cô là phó tổng của công ty chăn nuôi, thế mà lại có thời gian tham gia hoạt động như vậy sao?""Tôi còn có thời gian lang thang đọc truyện kìa, cũng tại công ty nhà tôi vẫn do ba tôi điều hành, tôi chẳng có việc gì làm."Orm câu được câu không trò chuyện với Enjoy, rồi sau đó Enjoy bắt đầu mắng chửi vụ tiểu thuyết của Orm bị tổ kịch thay đổi, tác giả và độc giả cùng nhau um xùm chuyện này lên, giận muốn sôi mái.Sau khi lên tàu cao tốc, hai người ngồi thành một hàng vẫn đang nói về chuyện này.Enjoy: "Nữ chính hiền lành thông minh đột nhiên đổi thành nữ chính ngốc nghếch ngọt ngào. Mẹ nó!"Orm: "Họ còn nói bây giờ khán giả thích xem thế, thời buổi này còn người thích xem gái gốc à? Bản gốc được chấm 8.5 điểm, cô có tin nếu không làm theo bản gốc thì cái kịch bản này bị chấm chưa tới 5 điểm không, có khi còn chả được nữa."Enjoy bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Thật ra lần đi sự kiện lần này, tôi không chỉ muốn gặp tác giả, tôi còn có một ý tưởng, dù sao công ty nhà tôi cũng chả có gì để tôi làm...""Cô muốn đi ra ngoài làm việc à?" Orm nghĩ nghĩ.Enjoy hưng phấn búng ngón tay: "Kornnaphat Sethratanapong quả nhiên liệu sự như thần.""Tôi không muốn thành lập công ty điện ảnh, cho nên sẽ tiếp xúc với bên web xem thế nào, dù sao trong nhà cũng có tiền, mà tôi cũng rảnh, còn quen biết nhiều người nổi tiếng... Cô có nhiều truyện hay như vậy, người một nhà quay phim của người nha, chắc chắn sẽ chẳng có lỗi nào hết."Orm nghe xong, lâm vào trầm tư.Enjoy nghiêm túc hỏi: "Kornnaphat Sethratanapong, cô thấy thế nào?"Orm lắc đầu, cô không phản đối, thậm chí còn thấy ý kiến của Enjoy khá đáng tin cậy, nhưng người này... lại không đáng tin cậy như vậy."Kornnaphat Sethratanapong, chẳng phải cô vẫn muốn làm biên kịch sao? Đến lúc đó, bất kể là truyện của cô hay của người khác, hay là kịch bản gốc, chúng ta đều có thể làm được." Enjoy nghĩ rất có lý, "Cô ra sức làm, tôi sẽ cho cô cổ phần, yên tâm đi, chắc chắn sẽ không lỗ."Orm lại sửa lại: "Tiểu Kornnaphat.""Ok." Enjoy nghiêng người mỉm cười nói: "Sau này, cô là Kornnaphat tổng rồi."Orm có chút bất đắc dĩ: "Chưa đâu vào đâu hết.""Vậy là cô đồng ý rồi hả." Enjoy tràn đầy tự tin, cô muốn làm ăn lớn, không chăn heo nữa!Lingling cập nhật X, chỉ là một bức ảnh có viết một câu viết tay, dòng chữ "To" đã bị cắt đi, chỉ để lại – [Người là gió xuân, là mưa mùa hè, là lá thu, là tuyết mùa đông, người là bốn mùa của em, là cả sinh mệnh của em.]Fan tưởng đâu câu này là Lingling tự viết, nên sôi nổi nhấn like, khen Kwong tổng người đẹp nhiều lời hay ý thơ.Có người hỏi: ["Người" này là ai? 】Sau khi đọc hiểu xong, fan bàng hoàng, ngự tỷ tổng tài bị đồn tình cảm có chỗ trống, giờ đang yêu sao?Lingling vốn dĩ không nhịn cảm xúc vui mừng trong lòng, mơ hồ phát ra một câu khoe khoang, đây chỉ là một bức ảnh mà thôi. Bây giờ đọc lại, cảm thấy như vậy rất dễ bị suy đoán lung tung nên giải thích: [Chỉ đơn giản thích câu này thế thôi.]Tin nhắn mới: [Cứu mạng.... Thích câu này không phải là đang mong chờ tình yêu, hay đang trong trạng thái yêu đương sao?]Lingling nhìn phần bình luận ngày càng u ám, lặng lẽ thở dài.Tình yêu của cô không có nơi nào để chia sẻ.Sau khi Orm ổn định chỗ ở trong khách sạn, biên tập viên đã đích thân đến trao đổi với cô về quá trình diễn ra sự kiện ngày mai. Freen Sarocha, một tiểu hoa nổi tiếng, fan cuồng nhiệt của Kornnaphat Sethratanapong, cũng sẽ tham dự, đây là một chuyện lớn nói trước để cô chuẩn bị tinh thần.Đi trên thảm đỏ, nhận giải thưởng, gặp gỡ đại diện của một số công ty điện ảnh, truyền hình và trò chơi, đồng thời đảm bảo có thể đeo khẩu trang trong suốt thời gian đó.Trước khi rời đi, biên tập viên thở dài: "Kornnaphat Sethratanapong, với mức sống hiện tại của cô, một đêm ở khách sạn này đối với tôi có giá trị bằng nửa tháng lương."Sau khi tiễn biên tập viên, cô chào đón Enjoy, đến mời cô lên spa trên tầng cao nhất của khách sạn. Orm tới đó mới biết phải cởi quần áo, thậm chí còn không mặc quần lót, người này rõ ràng đã đặc biệt đặt phòng đôi, muốn nhìn thân thể trần trụi của cô.Orm đề nghị đổi phòng thành hai phòng đơn, nhưng Enjoy lại đáp lại bằng vẻ mặt ngây thơ."Tiểu Kornnaphat, chúng ta đều là phụ nữ, cô nói thử xem cô sợ gì chứ?"Cô nghe xong liền cười khẩy: "Cô biết không? Lingling cũng nói thế với tôi đó."Enjoy bối rối: "Vậy thì sao?""Đều là lý lẽ ngụy biện của gái thẳng mấy người, tôi nhìn thấu hết rồi."Lúc trước, Lingling nói gái thẳng có thể hôn nhau, gọi nhau là vợ, cuối cùng còn lên giường nữa.Gái thẳng hả? Thẳng cái quỷ!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz