ZingTruyen.Xyz

LingOrm | Iron and Ivy

Chương 33: Em không cần tình yêu này nữa

Keilayyyy

Phòng khách - 11:51

Orm buông ra câu nói cay đắng ấy – một nhát cắt lạnh ngắt, đầy tức giận và bất lực – rồi như thể ngay lập tức nhận ra bản thân vừa để cơn giận dữ mù quáng nuốt trọn lý trí. Cả căn bếp nhỏ như đông cứng lại, chỉ còn vương lại tiếng tim em đập loạn nhịp và tiếng thở đứt quãng nghẹn ngào.

Em lùi lại một bước, đôi mắt mở lớn, ánh lên vẻ hoảng loạn và hối hận tột độ. Đôi môi em run lên nhè nhẹ, một sự ăn năn quật ngược trở lại sau cơn nóng giận vừa kịp nguôi ngoai.

Orm ôm chặt lấy khuôn mặt mình, bờ vai nhỏ bé run rẩy không ngừng. Giọng em nghẹn lại thành những tiếng nấc nhỏ, vỡ vụn như thủy tinh rơi xuống sàn nhà, từng mảnh, từng mảnh

"Em xin lỗi..."

Câu xin lỗi nghẹn ngào bật ra giữa những giọt nước mắt nóng hổi. Em không thể chịu đựng nổi cái cảm giác tồi tệ khi chính em đã thốt ra những lời làm tổn thương người mà em yêu thương đến tận cùng trái tim. Em đau đớn vì biết mình vừa gieo vào lòng chị một vết thương sâu sắc, hoàn toàn không phải là điều em mong muốn. Chỉ là trong cơn tức giận và bất lực, em đã không thể kiểm soát được bản thân, để những lời cay nghiệt vô tình làm chị đau lòng.

Lingling vẫn đứng đó, bất động như một bức tượng. Lồng ngực chị khẽ phập phồng, như thể từng lời nói cay nghiệt của Orm đều đang giáng xuống trái tim chị một cách nặng nề. Nhưng dù vậy, chị không hề quay đi, không hề phản kháng một lời nào, không một câu trách móc hay oán hận.

Chị chỉ chậm rãi bước về phía Orm, từng bước một, nhẹ nhàng nhưng lại dứt khoát đến lạ thường – như thể mọi cơn bão tố trên đời này cũng không thể cản nổi bước chân chị đến bên em. Rồi chị vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run rẩy của em thật chặt. Không nói một lời nào. Chị chỉ ôm em, một cái ôm bao dung và chở che.

Lingling khẽ nhắm mắt lại, tựa vầng trán lạnh lẽo của mình lên mái đầu mềm mại của em, thì thầm những lời xin lỗi nghẹn ngào. Chị siết em vào lòng, trong một cái ôm tưởng chừng như không có lối thoát. Chị không hề trách em – chưa bao giờ. Nếu có trách, thì tất cả chỉ là sự tự trách cứ bản thân mình... sao lại để cô gái bé nhỏ của chị phải tổn thương đến nhường này.

"Chị xin lỗi... chị sai rồi. Chị hoàn toàn không hề có ý đó... chỉ là..."

Em dùng hết sức đẩy nhẹ Lingling ra khỏi vòng tay mình – không mạnh bạo, nhưng đủ để buộc chị phải lùi lại một bước, một khoảng cách nhỏ nhưng đầy xót xa.

Lingling khựng lại, ánh mắt chị vẫn còn đọng lại nét hốt hoảng và đau đớn vì những giọt nước mắt vừa rơi của em. Gương mặt chị khẽ cúi xuống, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, như thể nếu chị dám thở ra một lần nữa, trái tim chị sẽ vỡ tan theo hơi thở ấy.

Orm thở hắt ra, một luồng hơi dài và nặng nề như kéo theo cả nỗi uất nghẹn chưa từng được thốt nên lời. Em ngẩng mặt lên, đôi mắt em nhìn thẳng vào chị – không gắt gỏng, không giận dữ, chỉ là một cặp mắt đỏ hoe với đôi tròng hổ phách ánh lên sự đau đớn đến tột cùng, một nỗi thất vọng nghẹn đắng. Giọng Orm khàn khàn, từng chữ như những lưỡi dao vô hình cào xé vào cổ họng

"Chỉ là chị không nỡ để em phải bận tâm. Chị biết em cũng tức giận, nhưng chị nghĩ em sẽ không ra tay vì chị sợ em sẽ day dứt. Chị nghĩ em sẽ sợ hãi sự tàn nhẫn trong chị, sự căm phẫn trong chị. Chị sợ khi chị nói ra, em sẽ kinh tởm con thú đang ẩn sâu trong chị..."

"Em nói đúng ý chị chưa?"

Gương mặt Lingling hơi biến sắc, một thoáng kinh ngạc lướt qua trong ánh mắt chị. Nhưng chị không nói gì, không cắt ngang lời em, không hề trốn tránh. Chị đứng đó, im lặng như một bức tượng, gánh chịu từng câu chữ, từng nhát như lưỡi dao bén lạnh cắm sâu vào lồng ngực.

Orm vẫn tiếp tục trút ra những lời nghẹn ngào, giọng em giờ chỉ còn là một làn hơi yếu ớt gắng gượng giữ cho mình không bật khóc nức nở

"Em biết... em biết tại sao chị lại dùng Film để tiếp cận lại Tun. Vì chị muốn hắn nếm trải cái cảm giác bị phản bội cay đắng như chị từng phải trải qua."

"Em biết tại sao chị bảo Film cho hắn dùng hàng trắng... vì chị muốn hắn chết trong chính cái thứ độc địa mà hắn từng dùng để đầu độc hàng vạn người khác."

"Em còn biết tại sao chị bảo Film chở hắn tới khu F... cái nơi mà lũ bệnh hoạn và tàn bạo không bao giờ tha cho một miếng thịt ngon lành như Tun... Chị muốn hắn chết một cách đau đớn và nhục nhã"

Lingling khẽ cúi đầu, đôi tay chị khẽ run rẩy, những ngón tay vô thức cào nhẹ lên mặt đá lạnh lẽo của đảo bếp như thể đang cố gắng tìm kiếm một chút trấn tĩnh mong manh.

Orm siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm đặt dọc hai bên hông, giọng em vỡ ra từng chút một, đầy đau khổ

"Em biết.. em hiểu hết.."

"Chị làm mọi chuyện cũng chỉ vì em. Và em... em rất cảm kích điều đó"

"Nhưng chị có nhìn thấy gì không, chị đang trả thù. Chị ăn miếng trả miếng. Chị đang để con "thú" trong chị quyết định tất cả... "

"và em rất sợ hãi điều đó...."

"Chị thừa biết đó là hành động phạm luật, đi ngược lại quy tắc chết của Liên Bang Hội. Nhưng chị vẫn nhắm mắt làm."

"Em đã nói với chị... nếu chị động đến 'ông chủ lớn', em sẽ không còn khả năng bảo vệ được chị nữa."

Orm khẽ dừng lại một nhịp, như thể có một khối nghẹn cứng ở cổ họng em. Em cắn chặt răng, bờ vai run lên nhè nhẹ, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của chị – một ánh mắt như một lưỡi dao thẳng thắn và tuyệt đối không thỏa hiệp

"Lúc chị làm tất cả những điều đó, chị có một lần nào nghĩ tới cảm nhận của em không, Lingling?"

"Hay em đang là cái cớ để chị bao bọc cho sự tàn nhẫn của mình..."

"Nếu như sáng nay em đến trễ chỉ một vài giây thôi... chỉ một vài giây ngắn ngủi thôi, người của ông chủ lớn đã bắn nát sọ chị rồi."

"Và nếu chị nghĩ tất cả những điều đó là vì yêu em... thì em không cần một thứ tình yêu như vậy."

Căn bếp nhỏ chìm vào một sự im lặng đến ngộp thở. Chỉ còn tiếng tim Lingling đập nặng nề trong lồng ngực và đôi vai Orm đang khẽ run lên – không phải vì giận dữ, mà vì tình yêu của em... đang bị giằng xé bởi chính những hành động mà nó muốn bảo vệ.

...

Căn bếp ngập tràn ánh sáng dịu nhẹ của buổi trưa muộn, nhưng giữa không gian sáng sủa và tĩnh lặng ấy, bầu không khí lại đặc quánh, nặng nề như thể cả căn nhà đang nín thở chờ đợi một cơn giông tố dữ dội vừa ập đến.

Lingling vẫn đứng bất động như một pho tượng. Cái khoảnh khắc Orm gào lên với giọng nghẹn đắng, cái câu nói xé nát tim gan "Nếu chị nghĩ đó là vì em, vì yêu em, thì em không cần thứ tình yêu này của chị" – vẫn đang như một lưỡi dao vô hình găm chặt vào sâu thẳm lồng ngực chị, rỉ máu từng giây.

Đôi môi chị khẽ mím lại thành một đường thẳng, cố gắng kìm nén những lời giải thích chực trào ra, một nỗ lực yếu ớt để bảo vệ bản thân, hoặc có lẽ... để cứu vãn điều gì đó đang vỡ vụn thành từng mảnh sắc nhọn giữa hai người. Chị khẽ mở miệng...

Nhưng chưa kịp thốt ra lời nào, Orm đã giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, lòng bàn tay em run nhẹ nhưng lại mang theo một sự dứt khoát lạ thường, chặn đứng mọi âm thanh từ chị. Giọng em khàn khàn, từng chữ nghèn nghẹn như mắc lại nơi cổ họng đau buốt

"Em không muốn nghe..."

Orm không gào thét. Em dường như đã cạn kiệt mọi sức lực để gào thét. Mọi cảm xúc trong em giờ đây giống như một ly nước đầy ắp bị đẩy nghiêng – không ào ào tuôn trào ra, mà nhỏ xuống từng giọt... từng giọt âm thầm, đau đớn đến đứt ruột gan.

Em khẽ quay mặt đi, cố gắng che giấu những giọt nước mắt nóng hổi đang âm thầm men theo gò má tái nhợt, nhưng bàn tay run rẩy kia vẫn khẽ đưa lên lau đi vệt ẩm ướt xót xa.

"Chị suy nghĩ kỹ đi..."

"Chị giúp em hỏi bản thân chị thử xem vị trí của em ở đâu?"

"Xem thử xem.. giữa em và thù hận trong chị.. cái nào nặng hơn"

Một nhịp thở nặng nề

"Em cũng muốn có thời gian để... một mình"

Cái bóng nhỏ bé ấy đứng đó, rõ ràng là rất mỏng manh và dễ vỡ, nhưng lại như dựng lên một vách ngăn vô hình, một ranh giới không thể nào bước qua. Đôi vai em khẽ run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn cố gắng giữ thẳng, như không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy sự yếu đuối đang gặm nhấm bên trong

"Em không muốn thấy chị vào lúc này..."

"Em ra quán một chút..."

Nói rồi Orm khẽ quay lưng. Đôi chân nặng trĩu bước ra khỏi căn bếp sáng đèn, đi qua phòng khách lạnh lẽo, rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa chính. Tiếng cánh cửa khẽ khàng khép lại – không có tiếng đóng sầm mạnh bạo, không có âm thanh nặng nề. Nhưng chính cái âm thanh nhẹ nhàng đến vậy... lại khiến cả lồng ngực Lingling như rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm.

Chị vẫn đứng bất động giữa căn bếp, bàn tay nắm chặt lấy gói kẹo bạc hà nhỏ bé mà em từng đưa – cái thứ nhỏ bé ấy vẫn còn vương lại hơi ấm từ lòng bàn tay Orm, vậy mà giờ đây, cả hơi ấm ấy cũng dường như đã tan biến, để lại một khoảng trống lạnh lẽo vô tận.

------------------------

The O's Korner - 12:43

Orm cột gọn mái tóc mềm mại ra sau gáy, rồi cẩn thận đeo chiếc tạp dề quen thuộc. Em khẽ mở cánh cửa lò nướng, một luồng hơi nóng ấm áp phả ra, mang theo hương thơm dịu ngọt của bơ và bột nhào lan tỏa khắp gian bếp nhỏ. Đôi tay em vẫn thoăn thoắt làm việc, chiếc máy đánh trứng kêu đều đều, lòng trắng trứng bông lên mềm mại như mây, men nở vẫn nổi đều tăm tắp – tất cả diễn ra nhịp nhàng như một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức.

Chỉ là... nơi khóe mắt trong veo của Orm, vẫn còn vương lại một lớp ướt át, những giọt nước mắt chưa kịp khô hoàn toàn. Em không cần bất kỳ ai phải nhìn thấy em khóc – cũng giống như em chẳng bao giờ muốn ai phải chứng kiến cảnh Lingling gục ngã dưới gánh nặng của thế giới ngầm. 

Nhưng em cần phải làm một điều gì đó để xoa dịu trái tim đang rỉ máu của chính mình. Bàn tay này nếu không bận rộn nhào bột, thì sẽ run rẩy không ngừng. Trái tim này nếu không tập trung đong đo từng chút nguyên liệu, thì sẽ vỡ vụn thành từng mảnh. Làm bánh – đó là điều duy nhất khiến em cảm thấy bản thân vẫn còn chút quyền kiểm soát cuộc sống của mình.

Mỗi lần em mạnh mẽ đẩy khối bột xuống mặt bàn lạnh lẽo, Orm như muốn dồn vào đó tất cả nỗi đau đang âm ỉ cháy trong lồng ngực. Em yêu chị – yêu rất nhiều, một tình yêu không điều kiện và vô bờ bến. Và chính vì vậy, từng lần em cảm nhận được Lingling đang bước gần hơn đến cái ranh giới mong manh giữa con người và quái vật tàn nhẫn... trái tim em lại trĩu xuống một nỗi lo lắng khôn nguôi.

Chị là người tốt. Em biết rõ điều đó hơn ai hết. Và cũng chính vì em biết, nên em mới không thể chịu đựng nổi khi thấy chị dùng sự lương thiện của mình để đánh đổi cho thế giới đen tối này.

 Em khẽ cắn chặt môi, bàn tay thoáng dừng lại giữa nhịp nhào bột, lồng ngực em khẽ run lên một cái, rồi cố gắng nén chặt nỗi đau xuống.

Nếu như vì em... mà chị đang dần trở thành một phiên bản mà em không hề mong muốn – em thật sự rất đau đớn. Em biết rõ trong lòng chị có ngọn lửa giận dữ, có những vết thương sâu hoắm... nhưng nếu thứ tàn nhẫn này ăn sâu vào máu chị, nó sẽ dần dần giết chết con người tốt đẹp bên trong chị mất. Em không muốn yêu một người đang dần đánh mất chính mình... chỉ để cố gắng bảo vệ em.

Orm khẽ nhắm mắt lại trong một giây ngắn ngủi, rồi hít vào một hơi thật sâu. Mùi vani ngọt ngào và hương đường cháy nhẹ nhàng chạm vào khứu giác, kéo em trở về lại căn bếp ấm cúng và quen thuộc. Một nơi duy nhất trên đời này mà em vẫn còn có thể thở một cách bình yên.

Em xin lỗi chị vì em đã làm chị đau lòng. Nhưng em hy vọng, dù chỉ là một chút thôi... em đã làm vậy để chị thức tỉnh, để chị không dấn thêm một bước nào nữa về phía bóng tối lạnh lẽo đó.

Lò báo nhiệt độ đã đủ, Orm mở cửa lò nướng, đưa khuôn bánh vào, khẽ đóng lại. Một động tác nhỏ thôi, nhưng như thể em cũng vừa khép lại trái tim mình – trong lúc chờ người kia đủ tỉnh táo để mở nó ra lần nữa.

---------------------------

Ideo Q Chula - 12:23

Căn hộ chìm vào một sự tĩnh lặng đáng sợ. Không có tiếng chân lạch cạch quen thuộc của Orm. Chỉ còn một mình Lingling, đứng giữa không gian quen thuộc mà giờ đây lại lạnh lẽo và xa lạ như một căn phòng khách sạn vô hồn. Gói kẹo bạc hà mà Orm đã cẩn thận nhét vào túi chị vẫn nằm nguyên trên đảo bếp bằng đá lạnh lẽo – méo mó một góc vì bàn tay chị đã vô thức siết chặt đến mức nhăn nhúm.

Lingling khẽ đặt gói kẹo xuống, cẩn thận vuốt lại những mép giấy đã nhàu nhĩ, như thể chị đang cố gắng vuốt phẳng từng nếp gấp đã hằn sâu trên gương mặt đau khổ của Orm. Chị đi vào phòng tắm. Dòng nước ấm áp tràn qua làn da tê buốt, cố gắng xóa... nhưng không thể nào gột rửa được cảm giác đau buốt nhói lên trong tim khi chị nhớ lại câu hỏi nghẹn ngào của em

"Chị có nghĩ tới cảm nhận của em không, Lingling?"

Chị thay quần áo. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phủ ngang đùi và chiếc quần short mỏng – bộ đồ em sẽ luôn chọn cho chị sau khi cả hai cùng tắm chung. Đây chỉ là một nỗ lực yếu ớt để thấy mình vẫn còn kiểm soát được một phần hình ảnh bên ngoài, cảm giác khi em còn ở sát bên chị. Nhưng khi chị nhìn vào trong gương, đôi mắt chị lại đỏ hoe, những giọt nước mắt chực trào ra.

Chị khẽ mở cánh cửa tủ lạnh, lấy ra vài quả trứng gà và miếng thịt xông khói – định bụng sẽ nấu một món gì đó đơn giản cho cả hai người, hoặc ít nhất là cho chính mình để giết đi cái thời gian nặng nề này. Nhưng bàn tay chị khựng lại giữa chừng khi định đập vỡ lớp vỏ trứng mỏng manh. Bởi vì câu nói xé lòng ấy... lại một lần nữa vang vọng trong không gian tĩnh lặng

"Nếu chị nghĩ đó là vì em, vì yêu em, thì em không cần thứ tình yêu này của chị."

Tim Lingling như bị một bàn tay vô hình cào mạnh một cái, một cơn đau buốt nhói lan tỏa khắp lồng ngực. Chị khẽ ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên bàn bếp, bàn tay chống lên vầng trán lạnh lẽo. Trong đầu chị, bao nhiêu cảnh tượng vụn vỡ cứ lần lượt hiện ra rõ nét: ánh mắt giận dữ và thất vọng của Orm, giọng nói run rẩy vì đau đớn, cái nắm áo nghẹn ngào, và cả cái cách em quay lưng rời đi – dứt khoát và quyết liệt, nhưng chị vẫn cảm nhận được sự run rẩy trên bờ vai nhỏ bé ấy.

Chị đã sai rồi. Không phải vì kế hoạch trả thù thất bại thảm hại. Cũng không phải vì bị "ông chủ lớn" trừng phạt. Mà là vì... lần đầu tiên trong cuộc đời, chị nhìn thấy Orm khóc vì chị, khóc cho những tổn thương mà chị đã gây ra cho em, chứ không phải vì bất kỳ ai khác. Em khóc vì sự im lặng đáng sợ của chị, vì những quyết định một chiều ích kỷ, và vì cái thứ tình yêu mang danh nghĩa bảo vệ nhưng lại chỉ mang đến đau khổ.

Lingling lấy ra một mảnh giấy, chị viết lên đó vài dòng, gửi đến em..

"...Nếu em không cần tình yêu này của chị nữa, vậy thì dừng lại đi..."


Hết chương 33

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz