LINGORM | ÂN SỦNG CỦA TẠO HOÁ [COVER]
Chương 77
Đẩy đầu gối ra, Orm Kornnaphat hành động theo bản năng.
Môi LingLing Kwong đau nhói, thật sự chịu không nổi, đành phải đẩy nhẹ vai Orm Kornnaphat.
"Không phải càng thô bạo thì càng tốt đâu."
Ánh mắt LingLing Kwong biến đổi, hai tay nàng câu lấy cổ Orm Kornnaphat, cọ nhẹ chóp mũi vào cô, như có như không, như gần như xa.
Thấy mồi lửa trong mắt Orm Kornnaphat nhanh chóng bốc cháy, LingLing Kwong còn cố ý cười khẽ bên tai cô, thái độ khıêu khích của nàng làm cả người Orm Kornnaphat nóng lên.
"LingLing Kwong......"
Liếc mắt qua gương mặt ửng hồng và vành tai đỏ như máu của Orm Kornnaphat, có thể thấy cô đã tiến vào trạng thái trước nay chưa từng có, từ giọng nói khàn khàn cũng nhận ra được sự hỗn loạn trong cô lúc này.
Đôi mắt LingLing Kwong khép hờ, nụ cười quyến rũ phản chiếu trong đáy mắt Orm Kornnaphat, đong đưa trái tim cô.
LingLing Kwong nắm lấy tay cô dẫn dắt, mỉm cười ma mị: "Nong Orm nghiên cứu quỹ đạo Mặt trăng rất lợi hại, nhưng trong chuyện khác thì hơi kém nha. Chưa chắc là em biết được nơi tôi thích nhất đâu."
Lúc này, cả hai người đều ở trên sô pha, LingLing Kwong nằm dưới thân Orm Kornnaphat, vừa hỗn loạn, vừa khiêu gợi.
Từ góc độ của nàng có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Orm Kornnaphat, có thể đếm được từng sợi lông mi, thấy được ánh sáng trong mắt, và cả cảm xúc nơi đáy mắt cô.
Ánh mắt Orm Kornnaphat chớp động, hai vành tai đều đỏ lên, môi cũng đỏ, cảm thấy môi khô khốc nên liếm liếm môi.
Chiếc cổ như thiên nga thon dài xinh đẹp, phần da thịt dưới cổ nhẹ nhàng cọ xát vào nhau.
Trên mặt cũng phủ kín một lớp phấn hồng, như quả đào cô thích ăn nhất.
LingLing Kwong không nỡ rời mắt, nàng muốn khoảnh khắc này của Orm Kornnaphat được lưu giữ bất tử trong lòng mình.
Mà Orm Kornnaphat, sau khi nghe thấy giọng nói vừa mềm mại gợi cảm, vừa phóng túng quyến rũ của nàng, cầm lòng không đặng, lại không mấy dễ chịu.
LingLing Kwong không nên như thế này.
Trong sáu năm trời gần kề bên nhau, cũng đủ để biết LingLing Kwong là người sống rất khép kín, từ những cúc áo được cài chặt cũng có thể nhận thấy nàng là người rất truyền thống và nội tâm.
Mặc dù nàng là người có trái tim yếu mềm, luôn suy nghĩ cho người khác, nhưng sẽ luôn giữ một khoảng cách nhất định trong tất cả những mối quan hệ.
Nàng như hoa tuyết phiêu đãng giữa trần thế quạnh hiu, xa cách, lạnh lùng.
Chỉ khi đối diện với Orm Kornnaphat, mới lộ ra tất cả ấm áp của mình.
Orm Kornnaphat bị sự dịu dàng, ý nhị, và những bí ẩn sâu không thấy đáy của LingLing Kwong hấp dẫn, mà LingLing Kwong của hiện tại, lại khoác lên một bộ mặt khác để tự khinh rẻ chính mình.
Orm Kornnaphat biết rõ LingLing Kwong cố ý làm như vậy, đây là sự thăng cấp của màn biểu diễn hôn môi dạo nọ.
Nhưng dù có biết, thì cả quả tim của Orm Kornnaphat vẫn bị nàng nắm chặt, linh hồn bị nàng câu đi mất, đầu ngón tay theo tiết tấu mà di chuyển đến nơi nàng muốn.
Orm Kornnaphat được LingLing Kwong dẫn dắt, ánh mắt rơi trên xương quai xanh của nàng, nơi đó trắng ngần như lối vào cõi mộng, dịu êm, mềm mại và ấm áp đến nỗi, không biết đây rốt cuộc là đời thực, hay chỉ là một giấc mơ.
Những thay đổi rất nhỏ cũng nằm gọn trong lòng bàn tay, Orm Kornnaphat phát hiện cảm xúc của LingLing Kwong sẽ thay đổi theo lực đạo của mình.
Nụ cười dần đông cứng lại vì những ngón tay cong lên của Orm Kornnaphat.
Khi Orm Kornnaphat định thu tay lại, cô vô tình chạm qua khiến đôi lông mày của LingLing Kwong nhíu chặt.
Thần thái kiều mị, phóng túng và càn rỡ vừa rồi lập tức tiêu tan.
Sợ Orm Kornnaphat phát hiện được sự thay đổi của mình, lộ ra cảm xúc chân thật, khi thân thể vừa khẽ run lên, LingLing Kwong đã lập tức quay mặt đi.
Orm Kornnaphat đau lòng hỏi: "Có phải em làm đau chị không?"
LingLing Kwong thở hổn hển, đè xuống cảm xúc đang ngày càng dâng cao.
"Không sao." LingLing Kwong ôm cô xuống, nỉ non, "Nong Orm, đến đây......"
Orm Kornnaphat hơi giật mình, nơi LingLing Kwong muốn đưa cô đến khiến cô hết sức bất ngờ.
Do dự, cô cảm thấy cảm xúc của LingLing Kwong không đúng lắm.
Nhưng LingLing Kwong không cho cô cơ hội lùi bước, vòng lấy cổ Orm Kornnaphat, tự đưa mình đến.
Orm Kornnaphat bị nàng quấn chặt, trong nháy mắt, hơi nóng thiêu đốt tâm can.
LingLing Kwong hiểu hơn ai hết, cảm giác khao khát một người là như thế nào.
Nàng đã từng ở góc tối lặng thinh, trong giấc mơ im tiếng, vô số lần chìm đắm vào ảo tưởng được đến gần Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat chính là động lực giúp nàng sống sót.
Sau khi Pong Kornnaphat chết, xiềng xích trên người LingLing Kwong cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Orm Kornnaphat cũng phát hiện được tâm tư của nàng, hơn nữa còn từng bước lợi dụng tình cảm của nàng trong quá trình điều tra sự thật.
LingLing Kwong thích bị Orm Kornnaphat lợi dụng, dù cho tình cảnh khó xử trong những ngày ấy khiến nàng vô cùng muộn phiền, nhưng đó cũng chính là thời gian gần gũi nhất của nàng và Orm Kornnaphat.
Nàng cam tâm tình nguyện.
Hết lần này đến lần khác bị cám dỗ, rõ ràng biết bản thân không thể cho Orm Kornnaphat hạnh phúc, không thể đồng hành cùng cô đến cuối chặng đường đời, vậy mà bản tính vẫn không đổi, không cách nào dứt ra được.
LingLing Kwong đã từng suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này.
Nguyên nhân là vì nàng chưa bao giờ có được, thế nên mới khát cầu.
Nỗi lòng của Orm Kornnaphat bây giờ, nàng hiểu lắm chứ.
Tại sao Orm Kornnaphat tiếp cận hết lần này đến lần khác, bởi vì cô chưa có được, nên chưa thể tiêu trừ khát vọng từ nội tâm.
Đó là tâm ma, sẽ kéo người ta càng lún càng sâu, sẽ làm người ta mất đi lý trí, không thể phân biệt được giữa lợi và hại.
Chỉ cần để Nong Orm chiếm được là tốt rồi.
Khi LingLing Kwong đẩy mình về phía Orm Kornnaphat, cảm giác phấn khích bất ngờ khiến nàng run lên, nàng cắn chặt môi, không để lộ ra bất kỳ âm thanh nào.
Và khi đang chìm đắm trong mê loạn, nàng vẫn luôn tự nhủ, để Nong Orm hoàn toàn có được thì tốt rồi.
Chỉ cần chiếm giữ được thứ bản thân khao khát, được nếm qua, dù chỉ là một lần, tâm ma cũng sẽ tự động tan rã.
Không bao giờ nhớ đến nàng nữa, cũng không bao giờ khao khát nàng nữa.
Từ nay về sau, Orm Kornnaphat có thể thoải mái quên nàng.
Một tầng mồ hôi đọng trên lưng LingLing Kwong, làn da trắng lạnh của nàng vào lúc này ửng hồng lên, rất giống Orm Kornnaphat.
Nàng vốn định làm cho mình có vẻ thành thạo một chút, ít nhất thì cũng bình tĩnh thong dong.
Nong Orm thông minh như vậy, nhất định có thể nhận ra gì đó từ sự thành thạo này, nếu có thể chán ghét mình lại càng tốt.
Nhưng hiện tại, nàng rơi vào sự khống chế của Orm Kornnaphat, đừng nói thành thạo, ngay cả nhịp thở còn phải dựa vào Orm Kornnaphat, còn nói gì đến bình tĩnh.
LingLing Kwong chưa bao giờ để ý đến cơ thể của mình, cứ tưởng rằng chuyện này sẽ chẳng là gì so với những đau đớn da thịt nàng từng gánh chịu, nàng có thể chịu đựng, rồi sẽ qua.
Nhưng không, không giống chút nào.
Những vết thương trên thịt da chỉ cơn đau bên ngoài, nàng hoàn toàn có thể nhẫn nhịn được.
Nhưng lúc này đây, linh hồn nàng như đang bị bóc ra từng lớp một, khiến nàng không thể khống chế.
Cánh tay trái của Orm Kornnaphat dán vào khoeo chân* LingLing Kwong, mồ hôi khiến hai cơ thể nóng bỏng dính chặt vào nhau.
(*Khoeo chân: vùng phía sau đầu gối, tác giả miêu tả trừu tượng mà cũng cụ thể ghê, có thể tưởng tượng Orm Kornnaphat đang nằm dưới thấp thấp mà nâng đầu gối LingLing Kwong lên cao cao nhé.)
Trước đó, LingLing Kwong còn đang vòng tay qua cổ Orm Kornnaphat, sau vài lần thì vô lực nhũn ra, không thể bám vào, chỉ có thể ngã xuống, cả người chìm trong ghế sô pha mềm rộng.
Khi nàng vừa đặt lưng xuống sô pha, Orm Kornnaphat đã kịp đuổi tới, hôn lên môi nàng.
Động tác thay đổi, khoeo chân vốn dĩ nằm trên cánh tay Orm Kornnaphat, lúc này đã chuyển lên vai cô.
LingLing Kwong đang trôi bồng bềnh giữa biển khơi, gom góp lại chút ý thức vương vãi, nhìn thoáng qua đầu vai Orm Kornnaphat, lại liếc mắt xuống dưới.
Nhìn thấy cổ tay trắng nõn mảnh mai của Orm Kornnaphat.
Ánh mắt Orm Kornnaphat đi theo nàng rơi vào cùng một chỗ.
Orm Kornnaphat biết làn da LingLing Kwong rất trắng, mặc dù sau khi phẫu thuật xoá sẹo vẫn còn lưu lại một vài dấu vết mờ nhạt, tuy vậy cũng không ảnh hưởng nhiều đến tổng thể.
Nhưng nơi mềm mại hồng hào này lại vượt xa tưởng tượng của Orm Kornnaphat.
Đây là kết quả của việc loại bỏ gen kém sao?
Orm Kornnaphat đột nhiên nghĩ tới điều này, trong lòng lại càng nóng.
Mồ hôi ướt đẫm khiến tóc Orm Kornnaphat dính bết vào má, trong đôi mắt rũ xuống của cô chỉ toàn là khát vọng.
"Nong Orm......" LingLing Kwong ngẩng đầu lên, dáng vẻ hiện tại thật sự rất xấu hổ, nàng muốn điều chỉnh một chút.
Vừa mới co người, nửa thân trên của Orm Kornnaphat chợt nghiêng về trước, vai cô nâng lên theo động tác ngẩng đầu của nàng, không cho nàng thực hiện ý đồ.
Lần này lại càng.........
LingLing Kwong tựa vào tay vịn sô pha, suýt chút nữa là bật ra tiếng.
Nàng cắn chặt môi, lông mày cau lại, miễn cưỡng nuốt xuống âm giọng đã bị biến đổi của mình.
Lúc này, nàng giống hệt một chiếc thùng chứa đầy nước, chỉ cần một cái chạm nhẹ của Orm Kornnaphat, sẽ lan tràn lênh láng.
Orm Kornnaphat phát hiện, LingLing Kwong không hắt xì nữa, sau khi động tình nàng sẽ chìm sâu trong "Thuỷ triều".
Cuối cùng, Orm Kornnaphat đã hoàn toàn chiếm giữ được LingLing Kwong.
Thả nàng xuống biển hết lần này đến lần khác, sau đó lại chuẩn xác vớt nàng lên bờ khi nàng sắp chết đuối.
LingLing Kwong không muốn để Orm Kornnaphat nhìn thấy dáng vẻ không thể khống chế của mình, nàng giơ cánh tay che ngang trước mặt, muốn nhân cơ hội này điều chỉnh cảm xúc.
Tất nhiên, Orm Kornnaphat sẽ không cho nàng cơ hội này.
......
Mưa như trút nước.
Tiếng sấm ầm ầm rung chuyển cả đất trời, những tia sét màu tím như mạch máu giữa không trung, lần lượt xé rách gió mưa.
Cơn mưa rào đầu hè đến thật dữ dội, mặt đường đã sớm ướt đẫm, nước chảy thành dòng trên đất, luồn vào những khe sâu.
Trên mu bàn tay cầm ô của người đi đường dính đầy những giọt nước ẩm ướt, chậm rãi chảy xuống.
......
LingLing Kwong đột nhiên ngồi bật dậy, ôm lấy Orm Kornnaphat, siết chặt cô vào lòng mình.
Eo Orm Kornnaphat cảm nhận được sức nặng từ đầu gối LingLing Kwong.
Tiết tấu của những ngón tay vẫn không ngừng lại, nhịp nhàng đưa đẩy, từng chút, từng chút.
Mãi đến khi LingLing Kwong buông xuôi, hoàn toàn tan rã, Orm Kornnaphat mới thả lỏng, vuốt ve lên gáy nàng, rồi lại không nỡ nhìn nàng mệt mỏi, dịu dàng xoa bóp tay chân cứng ngắc của nàng.
Trán LingLing Kwong tựa vào ngực Orm Kornnaphat, hơi thở vẫn còn hỗn loạn, cả người nóng bừng.
Orm Kornnaphat luyến tiếc buông nàng, hôn lên vầng trán ướt đẫm và sườn mặt của nàng, xoa dịu đôi môi sưng đỏ.
"Mệt không?" Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong gần trong gang tấc ngồi trước mặt mình, mặt tràn đầy xuân triều, khẽ hỏi, "Muốn uống nước không? Em đi lấy cho chị nha?"
Ánh mắt mất tiêu cự của LingLing Kwong dần ngưng đọng.
Đôi mắt dịu dàng sáng ngời của Orm Kornnaphat ở ngay trước mắt, qua lớp áo ngủ tán loạn rộng mở, hai người vừa hoàn thành một cuộc giao cảm vừa nhẹ nhàng, vừa mãnh liệt.
LingLing Kwong cụp mắt xuống, tim vẫn còn đập thình thịch, quẩn quanh chóp mũi nàng là hơi thở của Orm Kornnaphat.
Không chỉ là chóp mũi, giờ đây, toàn thân nàng đều chìm đắm trong mùi hương của Orm Kornnaphat.
Cuối cùng, nàng đã hiến dâng trọn vẹn cho Thượng đế của mình.
Có thể kết thúc rồi.
Nhìn nàng thế này, Orm Kornnaphat cho là nàng quá mệt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, sau đó xuống khỏi sô pha, đi lấy nước cho nàng.
Vừa đứng dậy, cổ tay đã bị LingLing Kwong nắm lấy.
"Lại một lần nữa được không?"
Ánh mắt LingLing Kwong không nhìn Orm Kornnaphat mà dừng trên mu bàn tay cô, cất giọng khẩn cầu yếu ớt.
Không chờ Orm Kornnaphat đồng ý, LingLing Kwong đã chủ động cắn vạt áo mình xốc lên, hơi thở quyến rũ chảy tràn ra khỏi sóng mắt, định câu dẫn Orm Kornnaphat lần nữa.
Nhưng Orm Kornnaphat không để nàng cuốn đi, vừa cẩn thận, vừa dịu dàng nói: "LingLing Kwong, thật ra em rất muốn...... rất muốn chị. Nhưng mà, cảm xúc của chị bây giờ không ổn. Hơn nữa, có vẻ nơi đó bị tổn thương, chị không để ý sao? Thật ra, nó mong manh lắm."
Lúc Orm Kornnaphat nói câu này, cặp lông mày xinh đẹp của cô cau lại, giọng nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn, trong mắt tràn đầy thương tiếc, như đang chở che cho bảo bối trân quý nhất của mình.
Đôi mắt mê người của LingLing Kwong híp lại thành một vòng cung quyến rũ, làn da trắng lạnh đã bị nhuộm một lớp đỏ mơ màng.
"Không ổn chỗ nào chứ?" LingLing Kwong vừa mở miệng, vạt áo rớt xuống, đập lên đùi Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat ngồi trên sô pha, LingLing Kwong quỳ trước mặt cô, nhích tới, đầu ngón tay cuốn lên đuôi tóc Orm Kornnaphat, dùng giọng mũi nói: "Không phải vừa vào nhà em đã hôn chị à? Không phải em muốn như vậy sao? Đêm nay, em đã tới đây thì nên chơi cho tận hứng, chỉ một lần làm sao đủ?"
Orm Kornnaphat đang định nói đã bị LingLing Kwong giành trước: "Lần đầu tiên tôi và chị em làm với nhau, tôi chẳng cần nói gì nhưng chị em vẫn tìm ra nơi khiến tôi thoải mái nhất. Mỗi lần, chị ấy đều vui vẻ cùng tôi cả đêm, nhiều lần đến mức tôi rã rời mới thôi. Còn em, chỉ một lần như vậy thôi sao? Kém quá xa chị em rồi."
Orm Kornnaphat vốn còn tàn lưu mồi lửa, nhưng sau khi nghe câu này của LingLing Kwong, cả người cô chợt cứng đờ, cơ thể cũng nhanh chóng lạnh đi.
"Chị nói cái gì?" Orm Kornnaphat khó hiểu nhìn LingLing Kwong.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz