LINGORM | ÂN SỦNG CỦA TẠO HOÁ [COVER]
Chương 75
Áo ngủ hờ hững buông trên vai LingLing Kwong, lộ ra một mảnh tuyết trắng.
Những vết đỏ rải rác, tựa như những đoá hoa mận rụng rơi trong tuyết.
Không tàn nhẫn, cũng không phải cắn, mà là day nhẹ nhiều lần tạo thành dấu vết dày đặc.
Cảm giác lạ lẫm bao vây trái tim LingLing Kwong, nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một thứ gì đó còn thân mật hơn cả nụ hôn xảy ra giữa mình và Orm Kornnaphat.
Lúc này, một tay LingLing Kwong bị ấn trên tường, tay còn lại đè lên cánh tay Orm Kornnaphat đang nằm trên eo nàng, nhưng cũng chỉ là đặt lên đó, hoàn toàn quên mất hành động gỡ ra.
Động tác của Orm Kornnaphat không thô bạo, chỉ quấn lấy nàng, làm nàng không cách nào đẩy cô ra.
Tay Orm Kornnaphat chậm rãi hướng về mái đầu đang dựa vào tường của LingLing Kwong, không để đầu nàng tiếp tục đè vào bức tường cứng lạnh băng, cẩn thận ôm trong lòng bàn tay mình, đồng thời cố định chuyển động, không cho nàng tránh né.
Nhưng nụ hôn của Orm Kornnaphat lại không dịu dàng như vậy.
Bắt chước cái gọi là "Dạy dỗ" lần trước của LingLing Kwong, Orm Kornnaphat ma sát đôi môi nàng, khiến nó nóng bừng như lửa.
Cảm giác bị mảnh thuỷ tinh đâm vào đột nhiên xuyên vào ý thức, LingLing Kwong chợt bừng tỉnh, nắm lấy tay Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat cảm giác sự kháng cự của nàng, ngừng tiến sâu hơn.
"Nong Orm."
LingLing Kwong cúi đầu, trán nàng chạm nhẹ vào cằm Orm Kornnaphat, cố gắng nuốt xuống tiếng thở dốc nặng nề.
Từ cổ đến mang tai đều ửng đỏ, tất cả những vết tích trên làn da trắng lạnh đều do Orm Kornnaphat mang lại.
Nàng cúi đầu, nhìn cổ tay trắng ngần không bị che bởi áo choàng tắm, như thật, lại như mộng.
Nhưng nàng biết đây không phải mộng.
Ngay cả trong mơ, nàng cũng không bao giờ dám tưởng tượng đến cảnh này.
"Sao em lại biết cái tên đó?" LingLing Kwong hỏi nàng.
"Sirilak?" Orm Kornnaphat không buông nàng, vẫn ôm chặt như cũ.
LingLing Kwong hơi choáng váng, rõ ràng là nàng không uống rượu, chẳng lẽ do Nong Orm truyền qua bằng nụ hôn nóng bỏng vừa rồi sao?
Vừa nghĩ như vậy, nhiệt độ cơ thể lại tăng cao.
"Là Pimchanok nói với em phải không?" LingLing Kwong cố gắng hết sức để trấn tĩnh và kiểm soát cơn choáng váng của mình.
Trước khi Orm Kornnaphat đến thì đầu nàng đã âm ỉ đau, bây giờ càng thêm trầm trọng, kích thích huyệt thái dương cứ nảy lên không ngừng.
Trong lúc vô tình quét mắt đến hình ảnh phản chiếu trong tủ kính ở phòng khách, nhìn thấy dáng vẻ hỗn loạn của mình trong vòng tay Orm Kornnaphat.
Nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt.
"Là em buộc chị ấy nói ra." Orm Kornnaphat nói, "Em luôn ép hỏi, nhưng chị ấy không nói gì vì lời hứa với chị. Bởi vì hung khí đột ngột xuất hiện, chị ấy sợ chị gặp chuyện nên chỉ có thể kể hết với em."
Trước đó, nhà Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat kéo Pimchanok vào vườn hoa, chất vấn cô: "Cánh sát Pim, bây giờ LingLing Kwong phải vào Cục cảnh sát, thậm chí còn có "Chứng cứ vô cùng xác thực", tiếp tục như vậy rất bất lợi với chị ấy. Chị vẫn muốn giữ khư khư lời hứa của mình hay sao?"
Tuy Orm Kornnaphat đã cố gắng kiềm chế khi hỏi câu này, nhưng Pimchanok vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trên người cô, cùng sự mệt mỏi đã bị đẩy tới cực hạn.
Pimchanok còn nhớ lần đầu tiên gặp Orm Kornnaphat khi mới về nước chịu tang Pong Kornnaphat, dù mệt mỏi nhưng thần thái vẫn sáng láng, luôn cảnh giác và nhạy bén đối với mọi thứ xung quanh mình.
Nhưng Orm Kornnaphat của hiện tại, cằn cỗi mà yếu ớt, trong sự yếu ớt này lại thêm một tầng khủng bố, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Tất cả đều là vì LingLing Kwong.
Pimchanok hiểu, LingLing Kwong đã cắm rễ trong tim Orm Kornnaphat, dù không nói ra, vẫn có thể thấy được sự quan tâm của cô đối với LingLing Kwong.
Nếu ai đó trên thế gian này có thể giữ lại LingLing Kwong, người đó chỉ có thể là Orm Kornnaphat.
Pimchanok do dự một lúc lâu, sau đó hạ quyết tâm, kể lại với cô việc nhìn thấy Pong Kornnaphat bỏ năm, sáu mảnh thuỷ tinh bén nhọn vào bánh rán đưa cho LingLing Kwong.
......
Khi Orm Kornnaphat nhắc lại chuyện này trước mặt LingLing Kwong, mảnh thuỷ tinh trong ký ức vẫn làm nàng đau đớn, nhưng bây giờ không cần phải che giấu, có thể thoải mái mà đau.
"Chị em đối xử với chị như vậy, sao chị vẫn muốn ở lại bên cạnh chị ấy?" Orm Kornnaphat hỏi nàng, "Giữa hai người có giao ước gì sao?"
LingLing Kwong không trả lời câu hỏi của cô, bỏ tay cô ra khỏi người mình.
"Bản sao của tôi không nói với em chuyện này à?"
LingLing Kwong không uống rượu tuy rằng hơi thất thế trong cuộc giằng co vừa rồi, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt.
Đầu óc của nàng vẫn minh mẫn, vẫn nhớ mình là ai và mình muốn làm gì.
Mặc lại áo choàng tắm, thắt lại dây lưng, LingLing Kwong dựa vào tường, đôi tay khoanh lại trước ngực đầy cảnh giác, lặng im nhìn xuống đất.
Đầu tóc chưa được chăm sóc, vừa rồi bị Orm Kornnaphat giày vò lại càng thêm hỗn độn, tình cờ có thể che khuất nét mặt của nàng.
"Bản sao của chị?" Orm Kornnaphat lặp lại câu này, đặt tay lên bờ vai LingLing Kwong, chăm chú nhìn vào mắt nàng, "Sirilak mới chính là tên của chị, người kia cũng không phải bản sao của chị. Chị thật sự muốn tiếp tục nói dối em sao?"
Lời của Orm Kornnaphat nửa úp nửa mở.
Tuy chưa trực tiếp nghe LingLing Kwong nói, nhưng Orm Kornnaphat có trực giác và suy đoán của riêng mình.
Căn nhà không gương, tính cách tự ti, xu hướng tự huỷ hoại bản thân......
Những chi tiết trước kia không để ý, lúc này có thể tự liên kết với nhau.
Orm Kornnaphat biết, người phụ nữ gọi video cho cô, tự xưng là "Bản sao của LingLing Kwong", chỉ cố lừa dối cô.
LingLing Kwong trước mắt mới chính là người nhân bản.
"Sirilak", cái tên đáng yêu này mới là tên thật của chị.
Cô không rõ LingLing Kwong nghĩ gì về thân phận bản sao, từ những chi tiết trước đây, đại khái có thể suy đoán LingLing Kwong có khuynh hướng tự hoại, không thích bản thân, có lẽ cũng không thích thân phận đặc thù này.
Cho nên Orm Kornnaphat không trực tiếp nói ra, cô không muốn LingLing Kwong đã bị đè nén đến cực điểm lại chịu thêm tổn thương, đặc biệt là tổn thương đến từ cô.
"Nong Orm." LingLing Kwong nhìn lại cô, "Tôi không hề muốn em biết về việc nhân bản con người, đây cũng là lý do tôi giữ kín. Em không liên quan đến chuyện này chút nào, tôi không muốn làm em lo lắng. Nhưng em...... còn thông minh hơn so với tôi tưởng tượng, nếu em đã phát hiện ra chuyện người nhân bản, tôi cũng không thể tiếp tục giấu giếm nữa. Nói vậy, chắc em cũng biết chuyện đã xảy ra giữa tôi và chị em, gút mắc giữa Sethratanapong gia và Kwong gia không phải dăm ba câu là có thể nói rõ. Bản sao đó ghét tôi cũng hợp lý thôi, đúng thật là tôi chưa từng đối xử với cô ta như một con người, cô ta chỉ là phụ tùng của tôi......"
LingLing Kwong nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì, Orm Kornnaphat đang cười với nàng.
Không phải mỉa mai, cũng không phải nhạo báng, là nụ cười dịu dàng, ấm áp như gió xuân, là kiểu cười mà LingLing Kwong thích nhất.
"Em nghĩ không sai mà, việc chị và chị hai em đang làm, chính là âm thầm từng bước thay thế LingLing Kwong thật."
Lời nói của Orm Kornnaphat làm đóng băng mọi hành động của LingLing Kwong.
Orm Kornnaphat phát hiện LingLing Kwong cứng đờ, biết mình đã nói đúng.
Trong thời gian gần đây, Orm Kornnaphat luôn bị vây hãm trong trạng thái căng thẳng, cô hiểu cảm giác này không dễ chịu chút nào, khi căng thẳng, cơ bắp sẽ rất dễ đau nhức.
Cô nhẹ nhàng xoa lên cánh tay LingLing Kwong, giúp nàng thả lỏng, sau đó cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh hết mức có thể, để không làm LingLing Kwong lo lắng.
Orm Kornnaphat mở di động, đưa đến trước mặt LingLing Kwong, trên màn hình di động là tấm ảnh chụp Pong Kornnaphat và nhóm bạn của mình.
Trong ảnh, Pong Kornnaphat ôm eo LingLing Kwong, bên cạnh là nhóm thanh niên ăn mặc bảnh bao đang trong trạng thái say xỉn, giữa khung cảnh vàng son.
"Đây là ảnh được chụp từ hơn năm năm trước." Orm Kornnaphat nói, "Đây là tấm ảnh đầu tiên chị hai chụp cùng chị, có lẽ chừng bốn tháng sau khi chị tới Sethratanapong gia. Khi đó, vết thương của chị đã gần lành, có thể tự mình xuống giường đi lại. Lúc xem tấm ảnh này, em còn cảm thán với Mai Davika, tuy khí sắc chị vẫn còn chưa tốt lắm, nhưng chị hai có thể đưa chị ra ngoài chơi, dẫn chị đi gặp bạn bè, như vậy có thể giúp chị nhanh hồi phục."
Orm Kornnaphat nhìn về phía nàng: "Nhưng người trong bức ảnh này căn bản không phải chị, đúng không?"
LingLing Kwong khẽ giật mình: "Em nói gì vậy."
"Rất đơn giản, vì LingLing Kwong này mặc áo ngắn tay." Ánh mắt Orm Kornnaphat như tách ra ống tay áo, rơi vào cổ tay ẩn bên trong của nàng, "Mà chị chưa bao giờ mặc áo ngắn tay. Khi người kia rời khỏi hiện trường án mạng của chị hai, cô ta cởi áo khoác và mặc sơ mi ngắn tay bên dưới, cho nên, người giết chị em không phải là chị. Chị không phải hung thủ. Manh mối đơn giản dễ thấy như vậy mà đến tận lúc này em mới nhìn ra."
LingLing Kwong nhất thời câm lặng.
"Chị em đã đưa cả hai người đến gặp bạn bè của chị ấy, chị và LingLing Kwong kia. Em đã xem lại tất cả ảnh chụp và video của chị hai, 'LingLing Kwong' ở bên chị hai, có lúc sẽ mặc áo ngắn tay, có lúc không. Ngoại trừ điểm này, LingLing Kwong áo ngắn tay và LingLing Kwong áo dài tay cũng có những khác biệt nhỏ trong biểu cảm." Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong bằng ánh mắt dịu dàng, "Người khác khó lòng phân biệt, nhưng em thì có thể."
LingLing Kwong đưa mắt đi nơi khác.
Khi Orm Kornnaphat phát hiện ra đối tượng tai tiếng của Pong Kornnaphat có đôi mắt giống hệt LingLing Kwong, cô càng thêm nghi hoặc.
Động cơ chia tay của hai người trở nên rất kỳ lạ và đầy mâu thuẫn.
Nếu người bị chụp ảnh là LingLing Kwong bản thể, LingLing Kwong căn bản không cần vì bảo vệ danh dự cho chị hai mà thừa nhận hai người đã chia tay, hoàn toàn có thể nói đó là cuộc hẹn hò của hai người.
Tại sao LingLing Kwong lại muốn phủ nhận, thậm chí trực tiếp công bố chuyện chia tay?
Đây là vấn đề khiến Orm Kornnaphat cảm thấy khó hiểu khó nhất, nhưng cô biết, càng khó hiểu thì nó càng mang tính quyết định.
Lúc này, Orm Kornnaphat đã xác định có hai LingLing Kwong, một là bản thể, một là bản sao, hai người giống nhau như đúc, một ngoài sáng, một trong tối.
Orm Kornnaphat nghĩ, lẽ nào cả hai đều ở bên cạnh chị hai, và một trong số đó là đối tượng trong vụ bê bối của chị hai?
Từ quan điểm này, một loạt vấn đề sau đó trở nên rõ ràng.
"Người chị em muốn trả thù là LingLing Kwong kia, con gái của Thawat Kwong và Anne Thongprasom, cũng chính là người phụ nữ trong bức ảnh này." Orm Kornnaphat nói, "Chị ấy muốn mượn LingLing Kwong kia làm bàn đạp, trả thù toàn bộ Kwong gia. Còn chị, vì có ngoại hình giống hệt LingLing Kwong, nên mới trở thành mục tiêu của chị hai. Em không biết làm cách nào mà chị ấy biết về chị, hẳn đã tốn không ít công sức, cuối cùng tìm thấy chị bị thương ở thành phố L. Lúc đó chị bị thương quá nặng, không cách nào phản kháng, nên mới bị chị hai đưa về Sethratanapong gia.
Em đoán rằng trước khi đưa chị về Sethratanapong gia, giúp chị dưỡng thương thì chị hai đã tiếp xúc với LingLing Kwong kia, thậm chí còn bắt đầu hẹn hò với cô ấy. Những bức ảnh thân mật cùng bạn bè chính là minh chứng.
Em đã hỏi chị Mookda Narinrak, bạn thân của chị em, lời nói của chị ấy đã xác minh suy đoán của em. Chị ấy nói là cách đây khoảng sáu năm rưỡi, tức là vài tháng trước khi chị đến Sethratanapong gia, chị hai đã đưa LingLing Kwong đến những cuộc tụ hội, giới thiệu là thiên kim của Kwong thị, thoải mái thừa nhận rằng hai người đang hẹn hò, là quan hệ người yêu.
LingLing Kwong kia từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt, có đi học hay không thì em không biết, nhưng vì thân thể khiếm khuyết sinh ra tính cách quái gở, thể chất cũng kém cỏi, mà việc giao lưu xã hội lại đòi hỏi phải có thể chất tốt, thế nên cô ấy gần như không có bạn bè.
Em đã kiểm tra thông tin về Tập đoàn Kwong thị, cô ấy chưa từng xuất hiện trong bất cứ hoạt động xã giao nào, trong giới kinh doanh cũng không có người nào từng gặp qua cô ấy".
Khi chị hai đưa cô ấy đến buổi tụ hội này là lần đầu tiên cô ấy lộ diện trong giới kinh doanh. Thawat Kwong và Anne Thongprasom hẳn là không biết về sự kiện này vào thời điểm đó.
Chờ đến lúc chị hai đưa LingLing Kwong kia giới thiệu vài lần, để tất cả bạn bè trong giới kinh doanh biết thân phận của cô ấy, thấy mặt cô ấy, sau khi mọi người đều biết bạn gái của chị hai là con gái duy nhất của Kwong gia, kế hoạch của chị hai có thể lập tức triển khai.
Orm Kornnaphat không rõ sự thật này có ý nghĩa gì đối với LingLing Kwong, nhưng cô biết, bị đối xử như một kẻ mạo danh, một người thay thế, chắc chắn không phải hồi ức vui sướиɠ gì.
Thậm chí cô còn không chắc, LingLing Kwong là tự nguyện, hay bị chị gái mình ép buộc.
Trong lúc nói chuyện, Orm Kornnaphat kéo tay LingLing Kwong ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Cô nắm tay LingLing Kwong, mười ngón đan vào nhau.
LingLing Kwong muốn rút tay về, nhưng bị Orm Kornnaphat giữ chặt.
Hơi ấm trong lòng bàn tay Orm Kornnaphat truyền từ đầu ngón tay đến tận trái tim, dịu dàng nhưng kiên định, chở che cho nàng, bao bọc lấy nàng.
Nàng phát hiện, dường như mình không thể thoát khỏi Orm Kornnaphat.....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz