ZingTruyen.Xyz

LINGORM | ÂN SỦNG CỦA TẠO HOÁ [COVER]

Chương 60

RuyiFan

"Cảnh sát Pim, nhìn đủ chưa? Trên mặt tôi có viết đáp án chị cần à?"

Tuy rằng không biết tại sao Pimchanok lại nhìn mình chằm chằm như vậy, nhưng ánh mắt dò xét kia làm Orm Kornnaphat rất khó chịu.

Pimchanok cười cười: "Chẳng qua là cô ngồi ngay tầm mắt của tôi, tôi còn chưa chê cô cản trở tầm nhìn thì thôi chứ.

"Cái gì? Có cần tôi giúp chị chỉnh lại nhãn cầu bị lệch không? Tua-vít hay là máy khoan điện chị chọn một cái đi?"

"Trời ơi! Sao hai người lại bắt đầu cãi nhau nữa rồi!" Mai Davika nhận thấy có biến, lập tức nhảy vào giữa hai người, "Stop liền nha! Không phải vừa rồi còn rất tốt à? Sao lại thế này, chưa nói được hai câu lại bắt đầu ầm ĩ! Bây giờ chúng ta có cùng mục tiêu, chính là điều tra rõ nguyên nhân tử vong của Pong Kornnaphat, giải mã bí ẩn về thân thế của LingLing, chúng ta cùng hội cùng thuyền, có đâu lại đi đấu đá nội bộ chứ!"

"Nếu chúng ta không đoàn kết thì ai sẽ điều tra vụ án này?!" Lúc nói nửa câu này Mai Davika nhìn về phía Orm Kornnaphat, sau đó lập tức chuyển hướng sang Pimchanok, "Bí ẩn ai sẽ đi giải? Không thể để như vậy! Chúng ta phải cột lại với nhau như một sợi dây! Cùng tiến về một hướng! Muốn đánh muốn giết thì chờ sau khi điều tra xong vụ án này tuỳ hai người, có muốn từ đây tới sao Hoả mình cũng không cản đâu! Còn bây giờ, cố gắng hợp tác với nhau một chút có được không?"

Orm Kornnaphat và Pimchanok, một kẻ lạnh lùng, một người cáu kỉnh, không ai nói tiếng nào.

Mai Davika giống quản lý vườn bách thú đang rầu thúi ruột, tìm mọi cách an ủi hai con công cao ngạo, chỉ sợ chúng nhào lên xé xác nhau như gà chọi.

Giờ phút này, con công rốt cuộc cũng đình chiến, yên lặng, Mai Davika vuốt mồ hôi trên trán, hối hận không thôi.

Hai bà nội này không thể nhốt chung một lòng, nếu không sẽ chọi nhau đến mức gà bay chó sủa.

Mai Davika vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe Orm Kornnaphat nói: "Mình muốn uống caramel macchiato."

Pimchanok: "Một tách cà phê đen."

Orm Kornnaphat: "Mình muốn đủ ngọt đủ béo."

Pimchanok: "Tôi muốn uống đắng để tỉnh táo tinh thần."

Mai Davika: "...... Được được được, hai vị Thái Hoàng Thái Hậu đừng nóng nảy, nô tỳ lập tức làm ngay".

Bỏ đi, chỉ cần trái đất không bị nổ tung thì bưng trà rót nước có đáng gì đâu.

Mai Davika an ủi chính mình, xem như là hành thiện tích đức.

Mai Davika bước vào phòng bếp, Pimchanok im lặng xem điện thoại, Orm Kornnaphat kiểm tra email.

Trong hộp thư công việc của Orm Kornnaphat, chú Weir đã gửi vào mấy email, hai trong số đó là bản sao của báo cáo tiến độ dự án, cái còn lại là thông báo họp Hội đồng quản trị.

Orm Kornnaphat chống cằm bằng những ngón tay thon dài.

Hai dự án này Orm Kornnaphat có nghe qua, nhưng cô chưa bao giờ theo dõi tiến độ, trước đó cũng không gửi email cho cô.

Cô cũng hiếm khi tham dự những cuộc họp của Hội đồng quản trị.

Nếu hai việc này xảy ra riêng lẻ thì cũng không có gì đáng nói.

Nhưng đồng thời xảy ra......

"Orm Kornnaphat." Pimchanok đột nhiên hỏi cô, "LingLing Kwong có trả lời tin nhắn của cô không? Từ giữa trưa cho đến giờ."

Thấy Pimchanok hỏi thật sự nghiêm túc, Orm Kornnaphat cũng bắt bẻ, trả lời cô: "Sáng nay tôi có gặp chị ấy, đến trưa thì chị ấy rời khỏi Sethratanapong gia, sau đó tôi có gọi điện thoại nhưng chị ấy không nhận."

"Cũng không ở công ty?"

"Không, trước đó tôi vừa từ công ty đến đây."

Được Pimchanok nhắc nhở, Orm Kornnaphat lập tức xem nhật ký cuộc gọi.

Cô gọi cho LingLing Kwong từ lúc ba đến năm giờ chiều nhưng LingLing Kwong không nghe máy.

Đã hơn bốn tiếng trôi qua, cũng không nhắn lại gì cho cô.

Orm Kornnaphat gọi điện cho LingLing Kwong lần nữa, trong lúc chờ kết nối, cô hỏi Pimchanok: "Chị cũng không liên lạc được với chị ấy à?"

"Ừ." Pimchanok nói, "Mất liên lạc gần năm tiếng rồi, dù trước kia cậu ấy trả lời cũng không phải là nhanh nhưng chỉ cần xong việc thì sẽ nhắn tin cho tôi, chưa từng có chuyện lâu như vậy mà không thấy tin tức gì."

Mãi cho đến khi cuộc gọi tự động bị ngắt, LingLing Kwong cũng không nhận điện thoại của Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat cầm điện thoại trong tay, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Pimchanok.

"Có thể vẫn đang bận làm việc." Orm Kornnaphat nói, "Cuộc họp dài quan trọng nào đó, hay là gặp phải đối tác khó chơi đều mất nhiều thời gian. Từ từ đi."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn lan tràn cảm giác bất an.

Mai Davika nhận điện thoại trong phòng bếp, dùng mặt và cánh tay kẹp di động, hai tay đều bưng cà phê chuẩn bị đem ra ngoài: "Cái gì? Thật hả? Khỉ thật —— tôi tới ngay!"

"Chuyện gì vậy?" Orm Kornnaphat và Pimchanok đồng loạt lên tiếng.

Mai Davika vặn vẹo cổ, dùng mặt ném điện thoại lên sô pha: "Win Metawin thật sự ngoại tình! Rốt cuộc cũng bắt được!"

Pimchanok: "......"

Loại công việc nhàm chán này có đáng ăn mừng thế không?

Pimchanok bất đắc dĩ uống một ngụm cà phê đen của cô, ngọt đến nỗi suýt chút nữa bị nghẹn chết.

Pimchanok: "??"

Phía bên kia Orm Kornnaphat không chút đề phòng cũng uống vào một hớp cà phê, đắng đến mức mặt nhăn như trái khổ qua.

Mai Davika vội vàng đổi lại "Xin lỗi nha hai bà chị, lỗi em lỗi em, đừng để ý, tiếp tục uống đi nha."

Orm Kornnaphat cùng Pimchanok: "......"

Ai muốn uống cà phê người kia đã uống qua chứ?

(Đoạn này chém hơi quá tay, macchiato có một lớp kem sữa dày như da mặt Mai Davika thế kia mà có thể nhầm được cũng lạy.)

Pimchanok khinh bỉ công việc của Mai Davika nhàm chán, đó là bởi vì cô không biết Prim Chanikarn cho Mai Davika bao nhiêu tiền để điều tra Win Metawin.

Mai Davika rơi rớt bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới tra ra được chuyện này.

Win Metawin này ngày càng thành tinh, đi ra ngoài không cần xe riêng, thời gian cũng không cố định, xuất quỷ nhập thần, muốn tìm được đuôi cáo của anh ta không dễ dàng gì.

Đeo bám anh ta lâu như vậy, hai anh trai trong phòng làm việc sắp biến thành xác khô, may là cuối cùng cũng tìm được chứng cứ!

Lúc này đây Mai Davika đã bắt đầu tính toán hoá đơn, tính xem số tiền Prim Chanikarn rót vào tài khoản của cô có thể đổi sang siêu xe nào.

Orm Kornnaphat hỏi: "Đối phương là ai?"

Mai Davika lập tức cầm lấy áo khoác: "Tạm thời chưa biết, mình phải đi xem đã."

Orm Kornnaphat nói: "Mình đi cùng cậu."

Orm Kornnaphat trước sau vẫn luôn cảm thấy chuyện của LingLing Kwong và Win Metawin không thể tránh khỏi liên quan đến nhau, nên cô không thể bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào về Win Metawin.

"Đi thôi!" Mai Davika cầm lấy trang bị chiến đấu của cô, đeo lên chiếc DSLR nặng trịch, không để ý gì đến mái đầu kẹo bông đang xoã tung, loăng quăng chạy ra ngoài như con nít, "Lấy xe mình đi!"

Trước khi ra cửa, cô hỏi Pimchanok: "Cảnh sát Pim, chị đi không?"

Pimchanok ngáp: "Không, hai người đi vui vẻ. Tôi ngủ thêm một chút, hiếm khi có được ngày nghỉ."

"Được, vậy chị ngủ đi."

Orm Kornnaphat biết Mai Davika không phải là người dễ dàng đem giường mình cho người khác mượn.

Với cách thức đối thoại như vợ chồng già thế này...... "Tình chị em" của "Gái thẳng" có phải tiến triển quá nhanh rồi không?

Ngồi lên xe, Mai Davika sử dụng bluetooth để liên lạc với đồng nghiệp.

"Win Metawin ở trong căn hộ của chung cư HT gần 24 tiếng, rốt cuộc bây giờ cũng ra, bước vào một chiếc xe, sau đó nửa tiếng thì có thêm một phụ nữ vũ trang hạng nặng, không rõ diện mạo cũng bước vào chiếc xe này. Hiện tại, chiếc xe này đã rời khỏi chung cư HT, có lẽ để tránh bị theo dõi nên nó chỉ đi theo đường nhỏ, chạy về hướng ngoại ô ở phía Đông Nam. Đặc biệt là biển số xe đã bị che lại, chắc là vì sợ người ta biết được chủ nhân của chiếc xe."

Mai Davika đang lái xe, Orm Kornnaphat mở giúp cô hình ảnh được gửi vào di động.

Các bức ảnh được chụp rất rõ.

Win Metawin đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, người phụ nữ đi xuống sau cũng ăn mặc giống như vậy, không thấy rõ diện mạo của cô ta.

Bản thân Orm Kornnaphat hơi sững sờ, khi nghe thấy câu "vũ trang hạng nặng, không rõ diện mạo", người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Anne Thongprasom.

Nhìn ảnh bây giờ có thể xác định không phải Anne Thongprasom, người phụ nữ này mặc ít hơn nhiều, áo phông ngắn tay cùng quần jeans đen, nhìn hợp thời trang và trẻ trung hơn so với Anne Thongprasom.

Hai người bọn họ ngồi trong một chiếc xe màu trắng bị che mất biển số, chiếc xe này nhìn rất bình thường, không giống xe Win Metawin sẽ mua.

Tâm tư rất kín đáo.

Bất quá vẫn chụp được cảnh hai người hôn nhau trong xe, có chạy đằng trời mới thoát khỏi việc ngoại tình!

Đồng nghiệp gửi định vị trong khi đi theo chiếc xe trắng nọ, Mai Davika theo sát, chạy về hướng Đông Nam thành phố.

Càng đi cảnh vật chung quanh càng hoang vắng, Orm Kornnaphat đột nhiên nói: "Đây là đường đến Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan."

Mai Davika: "Hoa Mộc Lan, là Câu lạc bộ của LingLing Kwong phải không?"

"Đúng rồi."

Hai người kia yêu đương vụng trộm, thế mà dám đến Câu lạc bộ của LingLing Kwong......

Cũng đúng, những Câu lạc bộ kiểu này an ninh nghiêm ngặt, dù làm chuyện gì cũng tiện.

Lái xe theo định vị gần một tiếng đồng hồ, thật sự đến cửa Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan.

Đồng nghiệp gửi tin nhắn thoại: 【 Bọn họ lái xe vào rồi. 】

Mai Davika hỏi Orm Kornnaphat: "Bọn mình trực tiếp đi vào, hay chơi chiến thuật đường vòng?"

Orm Kornnaphat suy nghĩ, nói: "Trực tiếp vào đi."

"OK!"

Chạy xe đến trước cửa, Orm Kornnaphat mở cửa sổ xe, nhân viên an ninh bước đến, Orm Kornnaphat nhận ra người này chính là người lần trước mở cửa cho cô lúc cô không có thư mời mà muốn xông vào.

Orm Kornnaphat nhìn đối phương, đợi anh ra nhận ra mình, chủ động mở cửa.

Không ngờ đối phương lại nói: "Xin lỗi nhị tiểu thư, đêm nay câu lạc bộ có khách VIP nên không tiếp bất kỳ ai."

Orm Kornnaphat nghe anh ta nói vậy, liền hỏi: "LingLing Kwong ở Câu lạc bộ à?"

"Chuyện này......" Nhân viên an ninh mỉm cười, khó xử nói: "Chuyện này tôi không tiện nói."

Orm Kornnaphat gật gật đầu: "Vậy chính là có."

Nhân viên an ninh: "......"

"Tôi có việc quan trọng cần gặp LingLing Kwong, không thể chậm trễ." Orm Kornnaphat thăm dò thêm.

Đối phương vẫn mỉm cười như cũ: "Thật sự không thể, nhị tiểu thư, ngài đừng làm khó tôi."

Orm Kornnaphat đóng cửa sổ xe, nói với Mai Davika: "Chắc chắn LingLing Kwong ở bên trong, hơn nữa còn dặn dò bọn họ không cho mình vào. Cậu lái xe vòng lên hướng Bắc một chút, mình biết một chỗ leo vào rất dễ."

Mai Davika lập tức lái xe lên hướng Bắc.

Đến nơi Orm Kornnaphat nói, hai người xuống xe.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, Mai Davika ngước mắt nhìn, trước mặt cô là bức tường cao gần ba mét với cọc chống trộm sắc bén.

Mai Davika: "...... Đây là nơi cậu nói có thể dễ dàng leo vào? Xin hỏi dễ ở chỗ nào vậy?"

Mai Davika còn chưa nói hết lời, Orm Kornnaphat đã nhảy lên đầu tường như một con mèo nhanh nhẹn, hai chân một trong một ngoài đạp trước sau cọc chống trộm, thoải mái ngồi trên đầu tường.

"Bởi vì chỉ có mỗi nơi này không bố trí lưới điện, nên mới nói dễ." Orm Kornnaphat nói, "Lên đây."

"Mình lên kiểu gì bây giờ, ít nhất cũng phải với tới mới được chứ! Có khi chưa lên tới đỉnh đã bị đâm cho tàn hoa bại cúc rồi."

Orm Kornnaphat kinh tởm liếc cô một cái, sau đó nhìn một vòng phía trong sân, vươn tay ra cho Mai Davika: "Đưa bé yêu của cậu đây."

Mai Davika nhón chân, khó khăn đưa máy ảnh cho Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat mở màn trập, đưa ống kính về hướng bên trong Câu lạc bộ.

"Rèm cửa đều đóng lại, có vẻ thật sự có chuyện gì đó."

Không chỉ kéo rèm cửa, còn có hai nhân viên bảo vệ vạm vỡ đứng trước cửa, xem ra không thể vào được.

Quay đầu, thấy camera.

Camera đang hướng về phía cô, cô cũng hờ hững nhìn lại camera.

Mai Davika nhắc nhở cô: "Ở đây có người tuần tra 24 giờ! Rất nhanh sẽ có người đi lại đây!"

"Cậu điều tra chi tiết thật."

Orm Kornnaphat nhìn vào trong sân, thấy chiếc xe trắng đang đậu bên cạnh xe của LingLing Kwong.

Quả nhiên LingLing Kwong đang ở đây.

"Ai!"

"Cho tôi xuống!"

"Nhị tiểu thư? Là ngài?"

Orm Kornnaphat nhìn cách đó không xa, nhân viên bảo vệ đang đi tới.

Cô đưa máy ảnh cho Mai Davika, sau đó nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống sân, đi qua giữa chiếc xe LingLing Kwong và chiếc xe màu trắng, đến trước mặt nhóm nhân viên bảo vệ.

"Tôi có việc cần tìm LingLing Kwong, các người không cho tôi vào, tôi đành phải leo rào."

Bình thường, nhân viên bảo vệ sợ nhất là vị nhị tiểu thư này, động vào cô thì không dám, còn không động vào, chờ đến lúc cô xông vào trong thì toàn bộ nhân viên bảo vệ ở đây đều bị đuổi việc.

Nhưng hôm nay sắc mặt mấy người này nhìn không tốt lắm, có lẽ đã nhận được chỉ thị của LingLing Kwong, nếu như cô xông vào, có thể sẽ không thô bạo đối với cô, nhưng ném cô ra ngoài thì dễ như trở bàn tay.

Chỉ sợ đêm nay cô không thể nhìn thấy LingLing Kwong.

Trưởng đội bảo vệ cứng rắn nói: "Nhị tiểu thư, đây là nhiệm vụ của bọn tôi. Bọn tôi còn có vợ con, cần nuôi gia đình. Xin đừng làm khó bọn tôi."

Orm Kornnaphat nhìn họ một lát, đột nhiên dùng sức đạp mạnh vào đầu xe bên cạnh, động thái quá lớn khiến các nhân viên bảo vệ đều bị sốc.

"Bảo tôi đừng làm khó các người, vậy mà các người có tạo điều kiện cho tôi đâu." Sắc mặt Orm Kornnaphat âm trầm đáng sợ, những người có mặt đều im lặng.

Orm Kornnaphat liếc nhìn qua gương mặt bọn họ, rồi nhìn về cánh cửa sắt phía sau: "Mở cửa cho tôi."

Cô nói như vậy là có ý đi, lập tức có người chạy nhanh mở cửa cho nhị tiểu thư.

Lúc Orm Kornnaphat xoay người rời đi, ánh mắt cô chìm xuống, sau đó nhanh chóng đưa tầm mắt trở lại.

Cửa lớn được mở, Orm Kornnaphat chậm chạp bước ra, chờ mọi người tiễn cô xong, cánh cửa khép lại, Orm Kornnaphat mới vịn người Mai Davika lau nước mắt.

"Chết tiệt, khống chế lực không tốt, đau chết mất......" Orm Kornnaphat đau đến cả người mềm nhũn.

Mai Davika khó hiểu, dìu cô vào xe hỏi: "Chị Korn à, lần này sao chị phải gồng dữ vậy? Không giống phong cách của chị chút nào."

Orm Kornnaphat nói: "nctr777. Biển số chiếc xe màu trắng."

Một màn cố ý khóc la nổi nóng vừa rồi, chính là vì muốn đạp vào biển số của chiếc xe kia.

Trong tích tắc, Orm Kornnaphat đã tung ra một cú đá chính xác vào tấm vải che biển số xe.

Biển số xe hoàn toàn lộ ra trước mặt cô.

Orm Kornnaphat nhìn lướt qua rồi nhanh chóng ghi nhớ.

Mai Davika vui mừng khôn xiết: "Chị Korn trâu bò quá đi!! Em đây kiểm tra liền!"

Orm Kornnaphat lấy di động ra, lướt một vòng, LingLing Kwong vẫn không trả lời cô, kéo đến dòng cuối cùng của WeChat đã gửi trước đó, câu【 Có thể để ý đến em được không? 】vẫn không được để ý, đứng lẻ loi phía dưới một mình.

LingLing Kwong...... Rốt cuộc thì chị đang làm gì vậy?

Orm Kornnaphat nhìn về hướng Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan lần nữa.

Trong đêm, có một bức tường âm u sừng sững chắn giữa cô và LingLing Kwong.

Cô ở đây lo lắng, còn LingLing Kwong giống như lùi vào vực sâu tăm tối mà cô nhìn không tới, không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz