LINGORM | ÂN SỦNG CỦA TẠO HOÁ [COVER]
Chương 17
Mặt biển xanh thẳm mênh mông vô tận, những con sóng nhấp nhô mang theo một chiếc thương thuyền, thân tàu vốn dĩ vô cùng to lớn, nhưng lại hiện ra yên bình nhỏ bé giữa biển trời mơ hồ.
Ánh nắng chiếu rọi một dải sóng nước lấp lánh, từ dưới làn nước, một khối màu vàng bật lên.
Đây là chiếc tàu lặn có người lái vừa kết thúc ba giờ hoạt động liên tục và trở lại mặt biển. Cánh tay máy của thuyền mẹ đang tiếp nhận nó.
Cửa sập của tàu lặn được mở ra, các kỹ thuật viên được thuê bởi LingLing Kwong và Tập đoàn Sethratanapong thị, cùng với trưởng nhóm dự án đang bước ra khỏi khoang thuyền.
"Độ sâu có thể tiếp tục đi xuống." LingLing Kwong nhìn các số liệu khác nhau trong tay, nói mà không ngẩng đầu lên.
Các kỹ thuật viên vốn tưởng rằng lần thăm dò này đã thành công, coi như đã đặt cơ sở cho dự án, chuẩn bị đi đến bắt tay bà chủ, nói một tiếng "Chúc mừng", ai ngờ người ta lại ném ra một câu như vậy.
Kỹ sư trưởng hơn năm mươi tuổi nói với nàng: "Kwong tổng, hôm nay chúng ta đã lặn đến độ sâu thích hợp, đây là khu vực có nhiều loài sinh vật biển phong phú nhất. Tất cả sinh vật chúng ta cần nghiên cứu đều ở độ sâu này. Tôi cảm thấy không cần phải xuống thêm, dù sao dưới hai trăm mét này cũng không có ánh mặt trời, tối tăm lại nguy hiểm."
Lời của kỹ sư trưởng nhận được sự tán đồng của những người xung quanh.
Thật ra trước đó, kỹ sư trưởng đã nghe ý tưởng của nữ sếp trẻ này trong cuộc họp dự án là muốn khám phá biển sâu, lúc đó ông ta cảm thấy ý tưởng này quá ngây thơ, lãng phí tiền bạc và tài nguyên.
Suy nghĩ vì lợi ích của người bỏ tiền, ông đã đưa ra ý kiến vào thời điểm đó, nhưng nhóm dự án không phản hồi.
Giờ đây, khi trực tiếp đối mặt với LingLing Kwong, ông ta cần phải nói: "Mục đích của công viên dưới nước là cho phép những du khách quen sống trên cạn có thể trải nghiệm sự trong lành và đa dạng của sinh vật biển. Cha mẹ con cái cùng nhau bơi lặn là chủ đề quan trọng nhất, nếu tục đi xuống dưới, đa số sinh vật biển sâu đều có hình thù kỳ quái, không khác mấy so với quái vật trong phim điện ảnh, e là nhiều bậc phụ huynh sẽ không muốn đưa con mình đến, sợ chúng bị doạ khóc."
Những người xung quanh cười lớn, kỹ sư trưởng nói: "Huống chi, dưới biển sâu có quá nhiều bất trắc, chi phí cũng lớn hơn nhiều so với hai trăm mét, tôi kiến nghị không nên thăm dò thêm."
LingLing Kwong lịch sự nghe ông ta nói hết mới mở miệng: "Công viên dưới nước cũng giống như công viên bình thường, có thể chia thành khu an toàn và khu mạo hiểm. Nếu như nói hai trăm mét trở lên đối với du khách là vòng xoay ngựa gỗ thì dưới hai trăm mét chính là tàu lượn siêu tốc. Tôi tin sẽ có người sẵn lòng khám phá mảnh đất còn thưa thớt dấu chân người như vậy."
Nghe nàng nói cũng có vẻ có lý.
Kỹ sư trưởng cảm thấy đề xuất của mình là để tiết kiệm tiền cho chủ đầu tư, đừng để một dự án tốt như vậy phải dang dở.
Nhưng người ta không cho là như vậy, không cảm thấy liều lĩnh.
Suy cho cùng thì cũng là tiền của người ta, kỹ sư trưởng tin rằng mình đã làm tròn bổn phận nhắc nhở, hơn nữa nhà tư bản có vẻ muốn xây dựng một thiên đường dưới nước, nhưng họ thực sự muốn làm gì thì không ai biết được.
Nhớ rằng vị Kwong tổng này là người làm trong ngành năng lượng, có lẽ mục đích của cô ấy là bí mật khai thác năng lượng sạch từ đáy biển.
Vì không tạo thêm phiền phức cho bản thân, ông ta lựa chọn im lặng.
Hôm sau LingLing Kwong muốn tiếp tục đi theo tàu lặn, mục tiêu lần này là 400 mét.
400 mét dưới mặt biển, thậm chí còn tối hơn so với LingLing Kwong tưởng tượng.
Ở đây không có ánh sáng, giống như đêm vĩnh hằng.
Thỉnh thoảng, một số sinh vật phát sáng như bóng ma vụt qua.
Bật đèn rọi, tàu lặn lặng lẽ di chuyển xuống dưới đáy biển.
LingLing Kwong nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ, ngay cả trong bóng tối, nàng cũng hết sức tập trung tinh thần như đang tìm kiếm thứ gì......
Việc thăm dò mấy ngày nay làm cơ thể LingLing Kwong hơi mệt mỏi, từ khi bắt đầu tiến hành đến giờ đã hai tuần lễ.
Lâu lâu, nàng sẽ nhận được WeChat của Orm Kornnaphat, hỏi nàng đi đâu, sao nhiều ngày không có tin tức gì.
LingLing Kwong trả lời cô ——
【 Chị đi công tác, ba ngày nữa sẽ về. Có chuyện gì sao? 】
Lúc này, Orm Kornnaphat lại lần nữa ngồi trong văn phòng LingLing Kwong, nhận được WeChat của nàng, trả lời ——
【 Cũng không có gì, chị cứ yên tâm làm việc. 】
Sau đó, nhét di động vào túi.
Cửa văn phòng của LingLing Kwong đã bị cô khoá từ bên trong, giờ nghỉ trưa trong công ty cũng không có nhiều người, là cơ hội tốt để Orm Kornnaphat tìm kiếm manh mối.
Cô đảo quanh trong văn phòng LingLing Kwong, từ tủ sách đến phòng nghỉ đều là tài liệu làm việc, không có thứ gì có giá trị.
Đi hai vòng, ngồi lại vào ghế của LingLing Kwong, cô ngả người ra sau, có chút thất vọng.
Nhưng vì độ nghiêng này, chiếc ghế đã lùi lại nửa mét, làm cô nhìn thấy một ngăn kéo nhỏ được gắn ở dưới gầm bàn, nó có kích thước bằng lòng bàn tay và không có khóa, giống như hộp đựng đồ trang sức.
Nhưng nếu thật là để đồ trang sức, tại sao phải giấu nó như vậy?
Orm Kornnaphat lập tức mở ngăn kéo nhỏ ra.
Ngăn kéo nông hơn so với cô tưởng tượng, ngoại trừ một đoá hoa bất tử và một túi thơm thì không có gì khác.
Orm Kornnaphat lấy đoá hoa bất tử ra, bông hoa trắng được bọc trong nhựa vẫn sống động như thật, vẫn có thể cảm nhận sức sống khi nở rộ của nó.
Orm Kornnaphat tựa lưng vào ghế, đặt đóa hoa lên đầu ngón tay, chậm rãi xoay người.
Thật kỳ lạ.
Làm sao một người quanh năm bận rộn với công việc như LingLing Kwong, một thân trang phục công sở trong mọi trường hợp, đến đồ ngủ cũng bảo thủ như vậy, lại có thế giữ trong ngăn kéo một bông hoa bất tử?
Có vẻ như bông hoa này là tự tay cô ấy làm, không phải vật trang trí mua ở ngoài.
Bông hoa này nhất định có ý nghĩa đặc biệt đối với cô ấy.
Ánh mắt Orm Kornnaphat di chuyển từng chút một trên đoá hoa, suy nghĩ xem nó có gì đặc biệt.
...... Đây là bông hoa xinh đẹp nhất em để dành lại, tặng cho chị!
Trong đầu đột ngột xuất hiện một câu như vậy, khiến Orm Kornnaphat sửng sốt.
Câu này là do cô nói.
Orm Kornnaphat lập tức ngồi thẳng lên, nhìn lại đoá hoa hồng trắng này, rất giống.
Bốn năm trước, quả thật cô đã tặng cho LingLing Kwong một đoá hoa hồng trắng rất giống thế này.
Hôm đó là lễ tốt nghiệp của cô, chị cô bận công tác ở nơi khác không về kịp, LingLing Kwong thay chị tham dự.
LingLing Kwong đứng sau đám đông, lặng lẽ nhìn cô đổi quà với các bạn cùng lớp.
Orm Kornnaphat ôm trong tay một đống hoa, hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng, mẫu đơn, cẩm tú cầu...... cái gì cũng có.
Cô lần lượt phân phát hoa cho bạn bè, khi đi đến trước mặt LingLing Kwong chỉ còn lại bông hồng trắng cuối cùng, bông hồng trắng nở đẹp nhất.
"Chị hai không đến được?" Orm Kornnaphat hơi thất vọng.
LingLing Kwong giúp đưa quà của Pong Kornnaphat đến: "Chị em đã chuẩn bị quà tốt nghiệp cho em lâu rồi, chị ấy luôn muốn tham dự buổi lễ nhưng chuyện này xảy ra đột ngột quá, chị ấy không tới được, cho nên......"
"Được rồi, em hiểu mà, em cũng không trẻ con như vậy, sau này chị hai đền cho em một bữa tiệc là được."
Orm Kornnaphat đưa hoa hồng trắng trong tay cho LingLing Kwong, nói: "Em biết chị dâu cũng rất bận, cảm ơn chị đã dành thời gian đến đây với em. Đây là bông hoa xinh đẹp nhất em để dành lại, tặng cho chị!"
LingLing Kwong hơi ngạc nhiên, cẩn thận cầm lấy đoá hồng trắng.
Orm Kornnaphat thấy nàng nhẹ nhàng vân vê cánh hoa, bật cười: "Chị dâu đang sợ làm nó đau à?"
"Không phải......" LingLing Kwong vui vẻ nói, "Cảm ơn em, đây là lần đầu tiên chị được nhận hoa."
Orm Kornnaphat "À" một tiếng, không thể tưởng tượng: "Trước giờ chị em không tặng hoa cho chị?"
LingLing Kwong gật đầu, sau đó lại giống như giải thích giúp Pong Kornnaphat, bổ sung: "Chị ấy luôn bận rộn, không nhớ được những chuyện nhỏ nhặt này."
"Chị của em đúng là không biết tình thú gì hết." Orm Kornnaphat bĩu môi, rất không hài lòng với sự vô tâm của chị mình.
Đằng sau có bạn học trêu chọc Orm Kornnaphat, khi người bạn đó rời khỏi, cô quay lại tươi cười xán lạn với LingLing Kwong, nói: "Em thay chị em tặng, chị dâu! Yêu chị!" Orm Kornnaphat giơ tay lên tạo hình trái tim trên đầu mình.
LingLing Kwong bất đắc dĩ vẫy vẫy tay với cô: "Tối nay có về ăn cơm không?"
"Không, đừng chờ em, em đi mua sắm với bạn." Lúc nói câu này Orm Kornnaphat đã đi xa.
......
Vậy thì, đoá hoa trắng này là mình tặng sao?
Orm Kornnaphat dựng tóc gáy.
Cũng đã bốn năm trôi qua, cô chỉ nhớ được mỗi việc đó, hơn nữa hoa hồng trắng nào cũng giống nhau, dù có nở ra đặc biệt đẹp đẽ đi chăng nữa, cô cũng không thể xác định đoá hoa trước mắt này chính là đoá hoa năm đó mình thuận tay tặng LingLing Kwong.
Nhớ tới đêm đó, LingLing Kwong cọ vào mu bàn tay cô, cùng với sự căng thẳng khi cô chạm vào...... Ý tưởng vượt quá giới hạn vẫn luôn lởn vởn ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng Orm Kornnaphat, bỗng nhiên có chỗ đứng vững chắc.
Orm Kornnaphat lập tức mở máy tính LingLing Kwong ra, bấm mật mã vào.
Lúc này mật mã không phải là sinh nhật chị gái, cũng không phải bất cứ con số nào liên quan đến chị gái.
Mà chính là sinh nhật của Orm Kornnaphat.
Trước khi nhấn "OK", Orm Kornnaphat do dự.
Nhấp vào "OK", không phải chỉ mở ra máy tính của LingLing Kwong, mà còn mở ra một thế giới Orm Kornnaphat chưa bao giờ nghĩ đến.
Cô muốn mở chiếc hộp Pandora* này ra sao?
(*Chiếc hộp Pandora: Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh... Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là "Hi vọng" để cho loài người để có thể tiếp tục sống.) (Theo Wikipedia)
Đầu ngón tay dừng trên con chuột trong chốc lát, chợt nhớ đến biên bản khám nghiệm tử thi Mai Davika giúp cô tìm được, hơn mười mấy nhát dao trên người chị gái khiến cô tỉnh táo lại.
Cô nhanh chóng nhấp vào chữ "OK".
Không cần biết trong chiếc hộp ma thuật này có gì, trong trái tim này ẩn chứa bao nhiêu bí mật, cô sẽ tự tay mở ra và tận mắt kiểm chứng.
Sau khi xác nhận, vòng tròn load nhanh chóng xoay.
Hộp thoại mật mã không còn lắc trái lắc phải, cũng không báo hiệu lỗi sai mật khẩu nào.
Màn hình nền mặc định của hệ thống hiện ra trước mặt Orm Kornnaphat.
Mở ra, mật mã chính xác.
Orm Kornnaphat dùng mật mã là ngày sinh của mình, mở ra bí mật của LingLing Kwong.
Ánh sáng lạnh lẽo của máy tính phản chiếu trên mặt Orm Kornnaphat, phần mềm công việc được đặt gọn gàng dưới thanh dock hệ thống, trong mắt Orm Kornnaphat toả ra ánh sáng lấp lánh.
Orm Kornnaphat im lặng nhìn màn hình hồi lâu, day day sống mũi, thở ra một hơi nặng nề.
Trên bàn làm việc ngăn nắp, dãy núi phủ tuyết trải dài trong bức ảnh duy nhất, Orm Kornnaphat cũng nhớ ra rồi.
Đó là poster của một bộ phim mà cô ấy từng thích.
"Em thích núi tuyết, cũng thích hồ nước dưới những ngọn núi phủ đầy tuyết..."
Một ngày nọ vào kỳ nghỉ đông của Orm Kornnaphat, khi cô đang học lớp 11, hiếm khi chị gái cô rảnh rỗi nên đã đưa cô và LingLing Kwong đi xem phim.
Sau khi xem phim xong, cô và chị gái ngồi ở hàng ghế sau, tựa vào vai chị nói: "Nếu có cơ hội, chúng ta cùng làm một chuyến đến chỗ quay phim này chơi đi."
Chị gái lập tức đồng ý, nói để LingLing Kwong thu xếp.
LingLing Kwong cầm vô lăng chăm chú nhìn về phía trước, nói: "Về nhà em sẽ kiểm tra xem bộ phim này được quay ở đâu."
Quay đầu lại thì Orm Kornnaphat đã quên, Pong Kornnaphat cũng vứt ra sau đầu.
Giống như chỉ là ý tưởng thuận miệng nói ra, nhưng đến hôm nay, Orm Kornnaphat mới nhớ tới việc mình từng muốn đi đến nơi này.
Cô đã quên, nhưng có người vẫn luôn nhớ kỹ.
Tựa như đoá hoa hồng trắng cô từng tặng kia, vẫn luôn được LingLing Kwong nâng niu.
Orm Kornnaphat nhắm mắt lại, cảm xúc phức tạp dâng trào.
Cô không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Thảo nào mỗi lần tới gần, LingLing Kwong đều mất tự nhiên.
Tại sao...... Cô ấy không phải người yêu của chị hai sao?
Từ lúc nào cô ấy bắt đầu phản bội chị hai?
Đầu tiên là cảnh sát Pim gia kia, bây giờ lại là mình......
Orm Kornnaphat cười lạnh, người chị dâu cũ này thật đúng là đa tình.
Nếu đã phát hiện, Orm Kornnaphat dự định phải xác minh và tận dụng điều này.
Orm Kornnaphat gọi điện thoại cho Mai Davika: "Mình biết mật mã tài khoản của LingLing Kwong rồi, nếu như mật mã của mọi tài khoản của cô ta đều giống nhau."
Mai Davika khiếp sợ: "Cậu đi đâu tìm trùm hacker vậy?"
"Tự mình tìm được."
"......"
"Còn nữa." Orm Kornnaphat nhìn mạng lưới đường cao tốc ngoài cửa sổ, đoàn xe tiến lên chậm chạp như đàn kiến bò, giọng nói đều đều mang theo sự chắc chắn, lại có thêm một tia quyết liệt, "Dù cho LingLing Kwong dùng thiết bị ngăn chặn sao chép mống mắt 24 giờ, mình cũng có cách tái tạo lại mống mắt của cô ta."
- ---------------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Không tương sát thì sao có thể tương ái, đừng lo lắng, những con đường hiện tại đã được trải nhựa gần hết, bí ẩn về thân thế của LingLing Kwong sẽ dần dần được giải đáp.
Sẽ rất ngọt ngào và chỉ có ngọt ngào (thực ra bây giờ cũng rất ngọt phải không? TTvTT
- ----------------------------------------------------------
@Editor:
Từ đầu đến giờ toàn nói về việc khai thác tận trên mặt trăng mà thế giới hiện tại vẫn kiểu quê mùa sao sao ấy, không có xe bay thì ít nhất cũng phải có xe tự lái chứ nhỉ, đằng này gọi là 'Siêu thành phố' lại không thấy gì hết làm nhiều khi mình cũng hoang mang có phải edit sai không.
Cách Orm Kornnaphat gọi LingLing Kwong ở ngôi thứ ba, khi thì là 'chị ấy', khi thì là 'cô ấy' vì lúc đầu còn tôn trọng, vẫn nghĩ là chị dâu cũ nên gọi 'chị ấy', sau này vì rất nhiều hiểu lầm, phẫn hận dâng trào nên khi nhắc đến chỉ là 'cô ta' hay 'cô ấy' thôi. Mình edit dựa theo ngữ cảnh nên đôi lúc đọc sẽ thấy hơi lấn cấn, tới sau này hoá giải hiểu lầm có lẽ xưng hô sẽ nhất quán hơn, do tiếng Việt đa dạng quá.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz