LINGORM | ÂN SỦNG CỦA TẠO HOÁ [COVER]
Chương 15
Orm Kornnaphat mua thiết bị tái tạo mống mắt, mới đeo vào được nửa tiếng thì mắt cô đã bắt đầu đau nhức, rất khó chịu.
Trước kia cô từng mang kính áp tròng thời trang, có thể đeo cả ngày mà không có cảm giác gì. Bây giờ đeo thứ này khó chịu hơn nhiều so với kính áp tròng.
Nhưng để lấy lại sản nghiệp của chị gái, Orm Kornnaphat có thể chịu được.
Orm Kornnaphat đập vỡ chiếc gương kính thiên văn trước mặt, mở to hai mắt nghiêm túc soi vào gương.
Thiết bị này chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh sáng chói và mạnh, chỉ cần ở chỗ hơi tối một chút là có thể dễ dàng che giấu.
Nhưng lại không thể quá tối, nếu không thiết bị không thể nhận ra và nó sẽ không thể tái tạo được mống mắt.
Orm Kornnaphat suy nghĩ, đã có kế hoạch.
......
Trong mấy ngày qua, LingLing Kwong vẫn luôn theo dõi tiến trình của hạng mục Dự án quyền khai thác.
Thật sự dự án này quá khổng lồ, liên quan đến sự sống còn của Tập đoàn, cũng là quyết định quan trọng nhất của nàng sau khi tiếp quản Sethratanapong thị, không thể có sai sót.
Vào giờ cơm trưa, nàng vẫn còn đang trao đổi với CEO và CTO* về công việc trong căn tin của công ty.
(*CTO: Chief technology office: giám đốc công nghệ.)
Điện thoại trong túi nàng rung lên vài lần.
LingLing Kwong nhìn thoáng qua, là WeChat của Orm Kornnaphat.
【 Chị Kwong, đêm nay về nhà được không? 】
Sau tin nhắn đó còn kèm theo biểu tượng cảm xúc là cái bánh bao đỏ mặt.
LingLing Kwong không khỏi nở nụ cười khi nhìn thấy emo đáng yêu này.
CEO và CTO đang lông tóc dựng đứng trước những hành động mạnh mẽ của LingLing Kwong, bây giờ lại vô tình nhìn thấy Kwong tổng mỉm cười với màn hình điện thoại, thậm chí còn có chút ngượng ngùng e thẹn, họ cầm cốc cà phê dừng bên miệng, sợ hãi.
Nhận thức được cảm xúc của mình lộ ra ngoài, LingLing Kwong thu lại nụ cười, dùng giọng điệu giải quyết việc công nói "Tôi đi gọi điện thoại" rồi đi đến đứng bên cạnh cửa sổ bằng kính vắng người.
"Sao vậy Tiểu Orm, tối nay kêu chị về là có gì muốn nói với chị à?" LingLing Kwong vẫn nói chuyện với Orm Kornnaphat bằng giọng dịu dàng như trước giờ.
Bên phía Orm Kornnaphat rất yên lặng, cô đang ở phòng làm việc của Mai Davika, sau khi cùng Mai Davika nhìn nhau mười giây, cô kiểm tra ứng dụng, xác định đã sao chép thành công mống mắt của cô ấy, mọi thứ đã sẵn sàng.
"Cũng không phải việc gì quan trọng. Em biết gần đây chị luôn bận rộn, cũng chưa ăn được một bữa cơm tử tế, hôm đó còn uống với em nhiều rượu như vậy, cũng không biết sau đó chị có nghỉ ngơi được không. Đáng lẽ mọi chuyện trong công ty em phải là người đứng ra xử lý......" Orm Kornnaphat thở dài, sau đó nhanh chóng nói đến chuyện tiếp theo.
"Em có học được mấy món của Dì Kim, muốn đãi chị một bữa, nếu tối nay không có việc gì khác thì về nhà ăn cơm đi."
Cái gọi là "Về nhà" này, tất nhiên là về biệt thự của Sethratanapong gia.
Hai từ "Về nhà" rơi vào lòng LingLing Kwong, lại có một dư vị khác.
LingLing Kwong đang muốn mở miệng, Orm Kornnaphat dường như đã đoán trước được cô sẽ từ chối, lập tức nói tiếp: "Hơn nữa em cũng có một số việc muốn nói với chị Kwong."
LingLing Kwong im lặng một lúc rồi nói "Chờ chị một chút", nàng thoát ra màn hình chính, sau khi nhìn lịch trình của mình, nói với cô: "Có lẽ tám giờ tối chị mới về nhà được."
"Có thể tới là tốt rồi."
Sau khi nhận được sự đồng ý của nàng, Orm Kornnaphat cong khoé môi tựa như mỉm cười, ý cười rơi vào microphone, biến thành luồng khí làm tai người ta ngứa ngáy.
"Vậy em ở nhà chờ chị, chị Kwong."
Không biết có phải là ảo giác của LingLing Kwong hay không, nàng lại nghe thấy cảm xúc mong chờ trong câu nói cuối cùng của Orm Kornnaphat.
Lúc nào thì Tiểu Orm biết nấu ăn, từ nhỏ đến lớn cô luôn được người khác phục vụ, hồi trước, có một lần cô muốn trổ tài vào sinh nhật chị gái, suýt chút nữa là đốt luôn nhà bếp, sau đó bị Pong Kornnaphat và Dì Kim hợp lực đuổi ra ngoài.
Lúc sau, có lẽ cô cũng tự biết mình không có năng khiếu trong lĩnh vực bếp núc, nấu ăn vừa mệt vừa nguy hiểm, nên không bao giờ vào bếp nữa.
Cúp điện thoại, LingLing Kwong suy nghĩ một lúc, nhắn WeChat.
【 Em đừng vào bếp, tối nay tuỳ tiện ăn gì cũng được. Em có muốn ăn Canelé de Bordeaux* không? 】
(*Canelé de Bordeaux: một món bánh nổi tiếng của Pháp được làm bằng khuôn đồng.)
Canelé de Bordeaux là món bánh ngọt Orm Kornnaphat thích ăn nhất khi học cao trung.
Có một thời gian vì áp lực học tập căng thẳng, một học sinh vừa chuyển trường cao hơn Orm Kornnaphat đúng một điểm trong kỳ thi, đồng thời lấy luôn vị trí đứng đầu của Orm Kornnaphat đã được cô duy trì mấy học kỳ liên tục.
Orm Kornnaphat là người cực kỳ thông minh nhưng cũng không chịu thua ai, thời gian đó luôn thức khuya dậy sớm học hành, ngày nào cũng thiếu ngủ, tính tình cáu kỉnh, đến Pong Kornnaphat cũng không dám chọc vào cô.
Pong Kornnaphat than thở với LingLing Kwong, nói nhóc con này không biết là giống tính ai mà dữ còn hơn quỷ nữa. Vừa than thở vừa lo lắng hỏi LingLing Kwong: "Em nói xem, chị cũng chưa từng tạo áp lực cho em ấy, không chiếm được vị trí thứ nhất thì thôi, thứ hai cũng tốt mà, sao phải chiến đấu chết sống như vậy chứ?"
LingLing Kwong nhìn thẳng, chuyên tâm lái xe, giúp Pong Kornnaphat phân tích: "Tiểu Orm luôn hiếu thắng như vậy, nếu có thể đứng đầu thì sẽ không chịu khuất phục. Bởi tính cách đó nên mới làm em ấy càng thêm ưu tú."
Pong Kornnaphat ngồi trên ghế lái phụ, sau một hồi im lặng nhìn LingLing Kwong, hỏi nàng: "Có cách nào để dỗ dành em ấy không, ít nhất thì cũng đừng để em ấy khó chịu thế này."
LingLing Kwong nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: "Để em nghĩ cách."
Sau khi đưa Pong Kornnaphat đến nơi, LingLing Kwong liền vào diễn đàn có nhiều thiếu nữ để hỏi những cách họ dùng để giải toả căng thẳng gần đây.
Có một cô gái đã đề xuất bánh ngọt của cửa hàng L, nói ăn rất ngon, ngọt nhưng không hề ngấy, còn nói sau khi ăn xong cảm thấy rất vui vẻ.
LingLing Kwong chat riêng với cô gái kia.
【Món nào ngon nhất ở cửa hàng này vậy? 】
【 Ăn Canelé đi! Tôi ăn thấy rất ngon! 】
Sáng hôm sau, LingLing Kwong liền đi đến tiệm bánh ngọt này, không ngờ còn chưa mở cửa mà mọi người đã xếp hàng dài.
Lúc đó LingLing Kwong mới hơn hai mươi tuổi, lại luôn tận tâm làm việc vì Pong Kornnaphat, chưa bao giờ hiểu được văn hóa thời thượng của giới trẻ, nàng tự hỏi tại sao một cửa hàng bánh ngọt lại có nhiều người xếp hàng như vậy.
Nghĩ đến Orm Kornnaphat thường cùng nhóm bạn thân của cô thảo luận về những xu hướng đang thịnh hành, đoán rằng hẳn là cô sẽ thích, LingLing Kwong liền tiến nhập vào đội ngũ đông đảo đang dịch từng chút một về phía trước. Hơn một tiếng sau mới đến lượt nàng, còn bị giới hạn mỗi người chỉ được mua một hộp bốn cái bánh Canelé.
LingLing Kwong vẫn còn nhớ rõ lúc nàng đem bánh đến trường học, đứng chờ ở cửa cho đến giữa giờ thể dục, sau đó báo Orm Kornnaphat chạy ra.
Băng qua thanh chắn ở cửa, Orm Kornnaphat nhìn thấy hộp bánh ngọt của cửa hàng L, hết sức ngạc nhiên.
"Chị em đang bận, nên chị thay chị ấy đến đưa đồ ăn vặt cho em." LingLing Kwong cầm hộp đưa đến trước mặt Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat nhận lấy, cuối cùng cũng nhìn thấy nét tươi cười trên gương mặt nhiều ngày ủ dột của cô, nói với LingLing Kwong: "Chị đi mua sao? Bánh của tiệm này không dễ mua đâu nha, cả ngày đều có rất đông người xếp hàng, em thấy trên mạng còn có người đầu cơ mua hộ nữa."
LingLing Kwong nói: "Chị chính là mua lại từ chỗ mấy người đầu cơ đó."
Orm Kornnaphat trực tiếp mở hộp ra: "Canelé? Chị hai còn biết kêu chị mua thứ này? Nói thế nào em cũng không tin đâu."
"Chị ấy cố ý hỏi thăm đó."
Orm Kornnaphat dùng nĩa được cửa hàng chuẩn bị ăn một miếng nhỏ, rất thoả mãn, thuận tay muốn đút cho LingLing Kwong một miếng.
LingLing Kwong vội nói: "Không cần đâu, em ăn đi."
Orm Kornnaphat cười hai mắt thành hình trăng khuyết: "Em cảm ơn chị dâu!"
Từ hôm ấy, lâu lâu LingLing Kwong lại quan sát tâm trạng Orm Kornnaphat, thấy cô có vẻ khó chịu sẽ nhanh chóng chạy đi mua loại bánh này cho cô.
Học kỳ đó, loại bánh mà người khác phải xếp hàng cả một buổi sáng mới mua được trở thành món ăn hàng ngày của Orm Kornnaphat.
Tâm trạng tốt lên, việc học cũng dễ dàng hơn nhiều. Đến thời điểm kiểm tra cuối học kỳ, Orm Kornnaphat cao hơn bạn học chuyển trường tám điểm, lần nữa đoạt lại vị trí hạng nhất toàn trường.
Sau nữa, Orm Kornnaphat ra nước ngoài, LingLing Kwong cũng không còn cơ hội đưa cho cô món bánh ấy nữa.
......
Đứng đợi bên cửa sổ một lúc, thấy Orm Kornnaphat không trả lời WeChat, LingLing Kwong quay lại chỗ ngồi.
Hơn nửa tiếng sau, Orm Kornnaphat mới trả lời.
【 Không cần mua, chị tới là được. 】
LingLing Kwong đọc đi đọc lại mấy lần tin nhắn này, cất điện thoại vào túi, tiếp tục bàn chuyện công việc
Tối đó, sau khi LingLing Kwong kết thúc cuộc họp cuối cùng, bảy giờ nàng rời khỏi cao ốc S.K và đến biệt thự Sethratanapong gia lúc chưa đến tám giờ.
Khi nàng bước vào nhà, Orm Kornnaphat đã thực sự chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn.
LingLing Kwong vừa cởi áo khoác, vừa quét mắt qua bàn ăn.
"Em xin thú tội để nhận khoan hồng." Orm Kornnaphat cầm chai rượu rót vào ly, "Chỉ có món cánh gà chiên này là tự tay em làm, còn những món khác là công sức của Dì Kim."
"Em còn chiên cánh gà? Có bị dầu bắn vào không?"
"Em tránh xa lắm, không sao." Orm Kornnaphat thấy nàng vẫn luôn nhìn ly rượu, giải thích, "Đây là để em uống, em không muốn chị uống rượu vào rồi lại khó chịu như hôm trước, chị uống nước đào đi."
Orm Kornnaphat đặt chai rượu xuống, đi vào bếp lấy nước đào ra, rót vào ly trước mặt LingLing Kwong.
Nhãn hiệu nước đào này lúc nào Sethratanapong gia cũng có, Orm Kornnaphat rất thích uống, trước kia cũng hay mang cho LingLing Kwong uống.
"Em muốn nói gì với chị?" LingLing Kwong hỏi cô.
Orm Kornnaphat đứng bên cạnh nàng, một tay chống vào lưng ghế, hai người đối diện nhau.
Đây là cơ hội vô cùng tốt để sao chép mống mắt.
Đáng tiếc, mới nhìn nhau chưa tới năm giây, LingLing Kwong đã di chuyển ánh mắt.
Orm Kornnaphat chớp chớp mắt, cũng không vội vã, đặt ly nước đào xuống, vỗ vỗ vai LingLing Kwong, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, chậm rãi nói: "Đây không phải công ty nên chúng ta không cần vội. "
LingLing Kwong ngồi xuống, Orm Kornnaphat ngồi đối diện với nàng.
Ngọn đèn pha lê trên bàn ăn không được bật lên, thay vào đó là một vài ngọn nến được thắp sáng xung quanh, khá giống một bữa tối dưới ánh nến.
Cảm xúc tê dại trên cổ LingLing Kwong vô thức hiện lên, khiến nàng miệng khô lưỡi khô không thể giải thích......
Orm Kornnaphat đang quan sát nàng, nàng không biết khuôn mặt nóng bỏng của mình có lộ ra sự bất thường trong không gian mờ tối này không, bất giác ngồi thẳng dậy, chạm tay vào khuy măng sét đã được cài chặt.
Trong suốt bữa ăn, Orm Kornnaphat luôn tìm kiếm cơ hội copy mống mắt, thế nhưng không biết vì lý do gì, mỗi lần LingLing Kwong phát hiện ánh mắt mình chạm vào mắt cô, nàng sẽ nhanh chóng quay đi.
"Mấy ngày nay em toàn mất ngủ, đêm đó uống rượu say cũng không ngủ được."
Orm Kornnaphat còn có biện pháp cuối cùng, cô đưa ly rượu đến bên bờ môi đỏ tươi, ngẩng đầu nhấp một ngụm.
Trong nhà ấm áp, Orm Kornnaphat chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu anh đào, thắt lưng không được cột chặt khiến cổ áo lỏng lẻo, lộ ra một chút da thịt.
Những dao động chậm chạp nơi yết hầu khi nuốt rượu khiến chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết của cô càng thêm quyến rũ trong ánh sáng mờ ảo và ấm áp.
Ánh mắt LingLing Kwong nhất thời ngưng đọng, nhưng nàng sớm hoàn hồn, thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn ly nước đào.
Orm Kornnaphat đặt ly xuống, tiếp tục rót rượu: "Chị cũng biết, ba mẹ em đều mất sớm, lúc đó em còn chưa có nhận thức. Đối với chị, chị hai là người yêu cũ có ơn tái tạo, còn đối với em, chị ấy chính là ba mẹ. Bây giờ chị ấy không còn nữa, mấy đêm nay em đều mơ thấy chị ấy......"
Orm Kornnaphat nói câu này là hoàn toàn thật lòng, đúng là cô luôn mơ thấy chị mình.
Mơ thấy chị gái nằm trong vũng máu, hỏi cô bao giờ sẽ ra tay với LingLing Kwong, báo thù rửa hận cho chị.
"Không ngủ được." Mũi Orm Kornnaphat hơi chua xót, hốc mắt cũng đã ươn ướt, nỉ non hỏi LingLing Kwong, "Chị Kwong, đêm nay ở lại ngủ cùng em được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz