ZingTruyen.Xyz

Lichaeng Truong Cong Chua Cung Nu Tuong Quan


Ở đây có người nào mà không phải nhân tinh đâu?


Lời Phác Hoàn nói tuy rằng từ ngữ cũng không hoa lệ, thậm chí trong câu cú cũng hơi hiện hỗn độn. Nhưng người ở đây đều từ trong một đoạn lời nói ngắn ngủn của Phác Hoàn đọc được mấy cái tin tức quan trọng: Thứ nhất, Phác Mộc là quốc cữu. Phác lão tướng quân cùng tiên đế chính là anh em kết nghĩa, huynh đệ chí cốt, càng là người được ban quốc họ. Phác Mộc là thân ca ca của Huệ Ôn Đoan Hoàng Hậu. Hiện giờ Huệ Ôn Đoan Hoàng Hậu thây cốt chưa lạnh, chẳng lẽ liền phải bởi vì một chút việc nhỏ như vậy đi động đến quốc cữu sao?


Thứ hai, Phác Mộc không con. Nói trắng ra là Phác Mộc có được đại quyền lợi, gia thế lừng lẫy thế nhưng đến một thế hệ Phác Mộc này cơ bản cũng chính là đến điểm cùng. Phác Mộc chỉ có một nữ nhi, hơn nữa đã xuất giá.


Thứ ba, Phác Mộc khoảng thời gian trước đã được làm ông ngoại. Nữ nhi hắn vì Bình Đông tướng quân phủ sinh hạ đích nam. Bình Đông Tướng quân gần đây đang cùng tác chiến với cướp biển không thể nhập kinh diện thánh. Hơn nữa Bình Đông tướng quân phu thê ân ái, có thể nói, đứa cháu ngoại này của Phác Mộc nếu không có gì bất ngờ xảy ra liền sẽ trở thành thiếu tướng quân đời sau.


Thứ tư, cũng là điều quan trọng nhất. Phác Mộc đều lên làm ông ngoại, cũng không có rời đi Bắc Cảnh một bước! Nhân gia cẩn trọng trấn thủ biên cương, hiện giờ bọn họ cư nhiên ở trong triều thương thảo cướp lấy binh quyền của nhân gia? Chuyện này nếu truyền đi...


"Bệ hạ thỉnh tâm tư. Phác Mộc tướng quân nhiều năm trấn thủ Bắc Cảnh, lực kháng Hung Nô, càng vất vả công lao càng lớn. Huống hồ Bắc Cảnh tình thế phức tạp, Phác Mộc tướng quân lại không con nối dõi, truyền tin quan phái đi chưa đưa tới thư tay cũng hợp tình hợp lý."


"Thỉnh Bệ hạ suy nghĩ lại! Bắc Cảnh hình thức phức tạp, huống hồ doanh phòng của Phác Mộc tướng quân nếu bị phá, đừng nói là Dương Quan Thành, rất nhiều bá tánh biên thuỳ đều sẽ gặp tao ương. Huống hồ vi thần nghe nói, Phác Mộc tướng quân tuy rằng chiếm cứ nửa tòa Dương Quan Thành làm quân dụng, nhưng đối với bá tánh Dương Quan Thành không chiếm tiện nghi mảy may, quân kỷ nghiêm minh, quân dân ở chung phi thường hòa hợp. Thật không nên luận tội."


"Thần cho rằng, Phác Mộc tướng quân đương thưởng. Ai không biết kinh thành tốt? Bắc Cảnh khổ hàn, Phác Mộc tướng quân ở Bắc Cảnh một thủ chính là mười mấy năm, hiếm khi hồi kinh, ngay cả Huệ Ôn Đoan Hoàng Hậu hoăng thệ, cùng với ái nữ Phác Mộc tướng quân sinh hạ đích nam, Phác Mộc tướng quân đều lấy biên phòng quân vụ làm trọng chưa từng nhân công phế tư. Bậc trung thần lương tướng như thế, bệ hạ thật sự hẳn là ban thưởng."


"Thỉnh bệ hạ suy xét, Phác Mộc tướng quân càng vất vả công lao càng lớn, Bắc Cảnh trăm triệu không thể thay soái!"


Các triều thần vừa rồi còn trưng một bộ dáng sự việc đều không liên quan mình, bất quá trong chớp mắt sôi nổi đứng ra vì Phác Mộc cầu tình thỉnh thưởng. Hết thảy chuyển biến này, đều là bởi vì vị cung nhân kia, bị ngôn quan, bị dân gian, đánh giá là: Tính cô hoàng tử Hoàn.


Tề Vương Phác Thiến một bộ dáng nhẹ nhàng, thong thả quay về vị trí ban đầu.


Mà sắc mặt Sở Vương Phác Xuân, Ung Vương Phác Xuyến cùng với Hằng Giang Vương bị Phác Xuyến "Kéo xuống nước" đứng ở trong sân liền rất khó coi.


Ung Vương cùng Hằng Giang Vương nghĩ như thế nào cũng không rõ. Bọn họ tự hỏi đã rất hiểu biết vị đương kim bệ hạ này, cũng đúng là lợi dụng tâm tư cố kỵ hoàng gia mặt mũi này của Phác Chiêu. Ở trường hợp như vậy đem sự tình Phác Mộc nói ra, khiến hắn vô pháp lẩn tránh vấn đề, rõ ràng hết thảy chuẩn bị đều rất hoàn hảo, Sở Vương thậm chí đều phá lệ hỗ trợ "vặn ngã" Phác Mộc.


Chính là, bất quá trong chớp mắt! Những triều thần đó vốn dĩ một bộ dạng đứng ngoài cuộc xem kịch, lại sôi nổi gia nhập trong đó, thậm chí đều giúp Phác Mộc nói chuyện!


Mắt thấy binh quyền tới tay, lại không có.


Sở Vương Phác Xuân nắm chặt tay, quay đầu nhìn nhìn Phác Hoàn đứng ở vị trí của hắn trong đội ngũ hơi dựa sau, trong lòng phẫn uất không thôi: Tên "Tiểu người câm" này ngày thường liền chào hỏi đều không biết. Hôm nay cũng không biết uống lộn thuốc gì, cư nhiên ở trường hợp trọng đại như vậy đứng ra giúp Phác Mộc nói chuyện. Nếu không phải Phác Hoàn này mười sáu năm qua cơ hồ cũng không cùng người lui tới, Sở Vương thậm chí phải hoài nghi Phác Hoàn này đang rắp tâm.


Biểu tình trên mặt Phác Chiêu dần dần bình phục, chỉ thấy hắn ngồi ở địa vị cao thượng, tay áo vừa nhấc, triều thần trong sân lập tức ngậm miệng lại, đại điện trở về an tĩnh.


Phác Chiêu cố ý nhìn nhìn Phác Hoàn đứng ở trong đội ngũ "cụp mi rũ mắt", nhi tử kia hắn vẫn luôn xem nhẹ thậm chí có đôi khi sẽ quên, trong lòng có chút cảm khái.


Phác Chiêu nhìn nhìn hai người nhi tử còn lại, lạnh lùng nói: "Mấy người các ngươi, đi về chỗ trước đi."


"Vâng, phụ hoàng."


"Vâng, bệ hạ."


Hai huynh đệ Sở Vương Phác Xuân, Ung Vương Phác Xuyến, cùng với Hằng Giang Vương khuôn mặt xám xịt quay về vị trí ban đầu của mình.


Phác Chiêu lúc này mới lại mở miệng nói: "Chư vị khanh gia nói có lý, Quốc Cữu nhiều năm như vậy đích xác càng vất vả công lao càng lớn, người tới..."


"Bệ hạ..." Nội thần viết chỉ lập tức đi đến bên người Phác Chiêu.


"Ghi nhớ. Phác Mộc tướng quân trung nghĩa khắc đôn, cố lấy gia lao mà an ủi công sơ vinh, thăng chức Phác Mộc làm Quốc Công, ban tự trấn, Thực Ấp nâng lên 8000 hộ. Khác ban ngọc như ý một đôi, huyền giáp một bộ, niệm Phác Mộc không con, trạc thê Lục thị làm Cố Sơn phu nhân, quý nữ làm Hạnh Quận Chúa, lại đặc ban miễn nhập kinh tạ ơn."


"Bệ hạ thánh minh!" Nghe được Phác Chiêu ban thưởng cho Phác Mộc, các triều thần lập tức rõ ràng minh bạch, Phác gia tuy rằng con nối dõi điêu tàn, nhưng vẫn nhận thịnh sủng như cũ. Xem ra danh mục quà tặng Tết Âm Lịch này phải sửa lại.


"Ân." Phác Chiêu gật gật đầu, tiếp tục nói: "Hoàn nhi của ta, bước ra khỏi hàng."


"Vâng, phụ hoàng."


Phác Hoàn từ trong đội ngũ đi ra, vào giữa đại điện, cung cung kính kính hành lễ với Phác Chiêu, mới an tĩnh đứng ở nơi đó, chờ đợi Phác Chiêu lên tiếng.


Phác Chiêu nhìn Phác Hoàn, trong lòng cảm khái: Trong bất tri bất giác đứa con trai này cư nhiên đã lớn như vậy, hắn vuốt vuốt râu, ý muốn đền bù càng thêm nồng liệt.


"Phác Hoàn, tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo, mậu tĩnh biết lễ, thưởng thêm Thực Ấp thiên hộ. Mẫu thân Đức phi dạy dỗ đúng cách, ban ngọc như ý một đôi."


Cứ như vậy, Nguyên Đỉnh năm 28 một lần triều hội cuối cùng đã hạ màn, Nguyên Đỉnh năm 29 đại mạc chậm rãi kéo đến.


Mà ở một ngày cuối cùng Nguyên Đỉnh 28 năm, một hoàng tử Phác Hoàn vẫn luôn bị mọi người cho rằng tính cô cổ quái thậm chí là vẫn luôn bị người xem nhẹ, dùng: "Tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo, mậu tĩnh biết lễ" tám chữ, điên đảo nhận thức của mọi người đối với người này.

---------------------

Chỉ chớp mắt, mùa đông liền đã qua đi.


Ngay cả Bắc Cảnh khổ hàn cũng nghênh đón sinh cơ mùa xuân, băng tiêu tuyết dung, xuân về trên mặt đất.


Phác Mộc quân đội lại bình an vượt qua một mùa tàn khốc trời đông giá rét, nam phong thổi qua, xanh non cỏ mới nhợt nhạt mọc ra mặt đất.


Quân đội của Phác Mộc sau khi mùa đông chấm dứt cũng đã rút khỏi Dương Quan Thành, chuyển quân doanh tới địa phương cách Dương Quan Thành bất quá chỉ năm mươi dặm. Đối với phòng ốc bị tạm thời trưng dụng của các bá tánh Dương Quan, Phác Mộc dùng Thực Ấp của mình để thân binh mang đến nhà từng người đưa tận tay cho các bá tánh. Những người nhân được bồi thường đều khen ngợi chi quân đội này của Phác Mộc là một quân đội nhân nghĩa, việc này cũng coi như là nơi nơi đều hoan hỉ.


Ở Tết Nguyên Tiêu Nguyên Đỉnh năm 29, Dư Hoàn cùng Lâm Vũ thành thân.


Ở dưới sự chứng kiến của Lạp Lệ Sa cùng đông đảo chiến hữu, ở một phương trong tiểu viện Lâm Vũ kia, Lâm Vũ nghênh thú tân nương của hắn.


Buổi tối ngày Lâm Vũ thành thân đó, không thắng rượu lực, Lâm Vũ uống say mèm, hắn ôm Lạp Lệ Sa , giơ chân mua tay lải nhải, hai mắt đẫm lệ đối Lạp Lệ Sa nói: "Đại ca, tiểu đệ mười bốn tuổi nhập quân doanh. Nếu không có đại ca ngươi nhiều lần ở trên chiến trường cứu ta, ta sớm đã chết. Nếu không có đại ca, ta liền không lên được cái chức Tiên phong Lang tướng này. Nếu không có đại ca, ta cũng cưới không được cô nương tốt như A Hoàn vậy. Đại ca, ngươi yên tâm... Ngươi chính là thân huynh trưởng của ta. Ngày sau ta nếu có nhi tử, chắc chắn sẽ cho đại ca một cái... Ngươi ta cả đời huynh đệ, cả đời..."


Nghe xong Lâm Vũ nói, Lạp Lệ Sa cũng thực động dung. Nhớ lại một đường tòng quân tới nay, thoáng cái qua qua ba năm, từng màn từng màn ở trước mắt hồi phóng.


Cuối cùng, Lâm Vũ say trầm, được hai tên thân binh của hắn đỡ trở lại trong tân phòng, mà những người còn lại, một bên uống rượu một bên gõ nhịp mà ca, quân ca hùng hồn mà lại mang theo thê lương đặc thù nơi biên cương Bắc Cảnh vang vọng ở trong tiểu viện Lâm Vũ.


Bên kia, từ sau khi Lạp Lệ Sa được Phác Thái Anh phái người tặng cho nàng 《 Trấn thủ biên cương nói thoải mái》, hoàn toàn "Thoát thai hoán cốt". Nàng không hề chú trọng việc chính mình giết mấy tên Hung Nô, cũng không hề đi khảo cứu đơn binh tác chiến hoặc là đối chính mình điên cuồng tiến hành huấn luyện. Mà là sẽ ở trong lúc nhàn rỗi sau khi tác chiến hoặc là huấn luyện, lấy ra quyển sách này nhìn một chút. Phàm là gặp được địa phương không hiểu Lạp Lệ Sa trước chính mình cân nhắc, nếu cân nhắc không ra liền sẽ đến đại trướng của Phác Mộc, khiêm tốn thỉnh cầu Phác Mộc chỉ giáo.


Phác Mộc lúc ban đầu nhìn đến cuốn《 Trấn thủ biên cương nói thoải mái 》 được phụ thân hắn viết, ngẩn người. Phác Mộc không có con nối dõi, hắn cầm quyển sách này nhìn Lạp Phi Tinh thật lâu, ở trong lòng âm thầm hạ một cái quyết định.


Phác Mộc kiên nhẫn giảng thuật cho Lạp Lệ Sa cuốn binh pháp này, mà Lạp Lệ Sa không chỉ có hiếu học, còn rất thông hiểu đạo lí. Về sau, Lạp Lệ Sa thậm chí có thể cùng Phác Mộc ở trên sa bàn tiến hành suy đoán, ngẫu nhiên còn sẽ nói ra một ít ý kiến có lợi để Phác Mộc đánh giá. Đối với Lạp Phi Tinh như vậy, Phác Mộc càng thêm kinh hỉ.


Nguyên Đỉnh năm 29, Lạp Lệ Sa mười bảy tuổi, gia nhập vào quân đội dưới trướng Phác Mộc năm thứ ba, ấp thiên hộ, được thăng làm Tiên phong Lang tướng.


Sau khi được thăng làm Tiên phong Lang tướng, Lạp Lệ Sa mỗi tháng được nghỉ tăng lên bốn ngày. Lúc này chính trực mùa xuân, mùa người Hung Nô chăn thả, hiếm khi xâm lấn. Hôm nay là ngày nghỉ, bởi vì doanh trướng cách Dương Quan Thành bất quá chỉ năm mươi dặm, nên mỗi ngày nghỉ Lạp Lệ Sa đều sẽ trở lại trạch viện của nàng trong Dương Quan Thành. Nơi này đối với nàng mà nói càng an toàn, có thể yên tâm mà tắm gội, thay đổi vải quấn ngực.


Lạp Lệ Sa vừa mới rửa mặt, mặc xong xiêm y, dùng tịnh bố xoa tóc, "Đốc đốc đốc..." Tiếng đập cửa vang lên.


"Lão gia, nô tỳ cùng Ngọc Lộ làm chút điểm tâm, lão gia ngài muốn nếm thử hay không."


Lạp Lệ Sa kiểm tra một chút dung nhan chính mình, buông khăn xuống, trả lời: "Vào đi."


Theo thanh âm đẩy cửa, một vị nữ tử ăn mặc như nha hoàn, trên tay bưng hai khay điểm tâm, cười khanh khách đi đến.


Lạp Lệ Sa nhìn nha hoàn trước mắt. Năm trước mùa đông một hồi đại tuyết, một vị nữ tử cha mẹ song vong đến Dương Quan Thành nương nhờ họ hàng không thành, đói khổ lạnh lẽo té xỉu ở trước cửa nhà nàng, vừa vặn được Dư Hoàn phát hiện đưa vào cứu chữa. Dư Hoàn vốn là y nữ, căn cứ theo tâm lương y như từ mẫu, liền muốn chữa khỏi cho cô nương này.


Trạch viện Lạp Lệ Sa có nhiều chỗ ở, Dư Hoàn liền cầu Lạp Lệ Sa đem cô nương này dàn xếp ở lại Lạp trạch.


Sau này, Lạp Lệ Sa phái người một tra, cô nương gặp nạn này muốn đến cậy nhờ bà con xa là đường thúc hai năm trước liền đã chết. Lạp Lệ Sa nhìn người trước mắt than thở khóc lóc, không biện pháp, đành phải thu lưu xuống dưới, ngày sau lại nghĩ cách.


Cứ như vậy, Lạp trạch nhiều thêm một cái nha hoàn. Lại nói cũng thật khéo, nha hoàn này không chỉ được Dư Hoàn cứu, sau khi khang phục hai người cực kỳ hợp ý. Hơn nữa cô nương này còn cùng một họ với Dư Hoàn, khuê danh gọi là: Dư Nhàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz