ZingTruyen.Xyz

[ Lichaeng ] Chưa Kịp Nói Lời Yêu

4

Henrry_EOPOP

Những ngày kế tiếp, cô không còn cố gắng náo loạn với chiếc xích sắt nữa, mà thay vào đó là chuyển qua chiến tranh lạnh.

Cô từ chối toàn bộ nguồn lương thực mà Irene đưa tới, cũng từ chối luôn việc màng đến thế sự.

"Lệ Sa. Tôi thành thật khuyên em không nên dùng cách thức này để đối đầu với đương gia." Trên tay vẫn đang cầm đĩa hoa quả, nàng vô lực thở dài. "Em sẽ tự gϊếŧ mình mất thôi."

"Thả tôi đi." Cô thấp giọng trả lời.

"Em biết đây là điều không thể."

"Vậy chẳng lẽ các người muốn giam lỏng tôi cả đời sao?"

"Chờ đương gia về..."

"Chị biết không? Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy buồn nôn lúc này chính là việc mấy người cứ liên tục ở trước mặt tôi ca ngợi Phác Thái Anh." Cô trào phúng nở nụ cười.
"Tôi thà chết còn hơn chịu khuất phục dưới chân người phụ nữ đã gϊếŧ cả gia đình mình."

"Em chưa hiểu..."

"Vậy chị muốn tôi phải hiểu như thế nào? Chẳng lẽ tôi phải cố gắng huyễn hoặc bản thân rằng đây chỉ là giấc mơ thôi ư?"

"Tôi vốn dĩ đang có một cuộc sống hạnh phúc, tôi vốn dĩ đang có một gia đình đúng nghĩa. Ấy thế nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Đương gia của các người một thân bạch y không chút bụi trần xuất hiện, giả nhân giả nghĩa thực hiện lời hứa với mẹ tôi, điều kiện là để chính tay bà gϊếŧ chết chồng mình."

"Bản thân xuống địa ngục thì thôi đi, đằng này còn cố gắng lôi kéo thêm người khác. Giả thanh tao với ai? Giả am hiểu đạo lý Khổng Tử với ai?"

Thật may mắn Irene so với đám người vô nhân tính nhà họ Phác, thì nàng coi như biết rung động hơn một chút.

Nàng nói: "Phác Thái Anh, tôi biết hiện tại em cảm thấy vô cùng căm hận đương gia. Nhưng tôi chỉ muốn nói với em rằng: có những chuyện chúng ta không thể chỉ đơn giản nhìn vào bề nổi của chúng."

Vừa dứt câu, cô nhìn nàng đầy uất hận. Cuối cùng châm biếm nở nụ cười.

***

Thời gian kế tiếp, dù ngón tay và cánh tay lần lượt lành lại, tuy nhiên cô vẫn chưa thấy nàng xuất hiện.

Nữ nhân đó... không phải lại đi tàn sát ở đâu rồi chứ?

Vốn còn đang miên man chìm trong suy nghĩ, thì Kim Jennie từ bên ngoài xuất hiện. Và nếu cô đoán không lầm, thì hẳn là chị ta đang chuẩn bị cởi xích sắt cho cô.

Thật đúng với dự đoán. Mặc dù không lên tiếng, song bàn tay chị đã thoăn thoắt tra chìa khóa vào ổ, đem sợi xích nặng nề đặt sang một bên.

"Chớ tiếp tục càn quấy, đương gia vài ngày nữa sẽ trở về." Thanh âm chị lạnh buốt.

Cô cũng không kiêng dè, cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ.

"Ta nghe Irene nói thời gian qua ngươi tuyệt thực?"

"Tại sao ta phải trả lời câu hỏi của ngươi?"

"Ngươi không muốn trả lời cũng được. Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, ngươi tự sinh tự diệt ta không quản, nhưng đừng để Irene mỗi đêm phải lén lút truyền thuốc bổ cho ngươi."

"Ngươi nghĩ sức mạnh của ngươi phi thường lắm ư? Ngươi nhịn ăn cả tháng trời như thế mà không chết ư? Lạp Lệ Sa, ngươi đừng quá ngây thơ, ta đã nói với ngươi ngay từ ban đầu rằng: nếu ngươi chịu khó hiểu chuyện một chút, thì cuộc sống của ngươi sẽ dễ chịu hơn."

Ánh mắt lướt qua cánh tay vừa mới tháo bột, Kim Jennie định nói thêm gì đó, song rốt cuộc vẫn quyết định nuốt vào trong.

Cơ thể không còn bị trói buộc, cũng đồng nghĩa với việc cô có thể đi lại trong ngôi nhà rộng lớn này.

Cho nên ngày thứ hai kể từ khi được 'thả', cô quyết định xuống giường, lần đầu tiên chính thức bước chân ra khỏi căn phòng ngày đêm bị che phủ bởi gam màu tối đen.
"Em định đi đâu?"

Irene ngồi ở quầy bar bên ngoài, thời điểm trông thấy cô, theo bản năng lập tức lên tiếng hỏi.

"Chị biết tôi không có khả năng bỏ trốn." Cô đạm mạc trả lời.

"Em muốn đi dạo sao? Tôi giúp em."

Đặt ly vang đỏ lên kệ, nàng cúi đầu vuốt vuốt y phục, sau đó đứng dậy tiến về phía cô.

Cô cũng tùy.

Đến bây giờ cô mới biết căn phòng nhốt mình suốt thời gian qua nằm trên tầng 3. Hơn nữa còn là căn phòng nằm sâu nhất trong dãy hành lang dài của tòa lâu đài cao nhất ngọn đồi này.

Dọc đường đi, một bên là cửa sổ lớn, một bên là những bức tranh và bảo vật mà nàng sưu tầm được qua các buổi đấu giá.

Dừng một chút, cô vươn tay chạm lên bức họa hoa thủy tiên cùng hoa hồng vàng.

"Lần đầu tiên trông thấy nó, cũng là lần đầu tiên tôi thấy đương gia thích một vật tới mức chẳng thể rời mắt như vậy."
"Tôi chỉ đơn giản cảm thấy sự phân chia bố cục và màu sắc của bức tranh này rất hài hòa mà thôi. Tôi không định thắc mắc về sở thích của Phác Thái Anh." Cô đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz