CHƯƠNG XXXIII: LEO NÚI
Hange còn đang đứng đực mặt ra vì hụt hẫng thì Levi đã bắt đầu đảo mắt nhìn quanh, như thể đang tìm phương án thay thế.
Một lát sau, anh chỉ về tấm bảng gỗ cách đó không xa:– Leo núi không? Trên đỉnh có mochi anh đào với cả thịt nướng nữa kìa.Hange lúc này đang ngồi thụp dưới đất. Nghe đến hai từ "thịt nướng", cô ngóc đầu dậy, ánh mắt sáng như đèn pha.– Ủa!? Đâu? Đâu? Thịt nướng với mochi đâu??– Kia. – Levi hất cằm về phía ngọn núi cao vút. – Vẫn còn sớm, lên đó ăn trưa luôn?Chưa cần suy nghĩ, Hange bật dậy, phủi cát trên đầu gối, gật đầu lia lịa:– Đi!!! Leo luôn!!!Về đến khách sạn, hai người thay quần áo, chuẩn bị đồ đạc cần thiết, nhét gọn vào một cái balo nhỏ.
Ban đầu, Hange leo núi như thể cô sinh ra là để chinh phục độ cao. Mắt sáng rỡ, miệng thì ngân nga mấy giai điệu tào lao chỉ cô mới hiểu.Levi đi đằng sau, mặt mày cau có, liên tục nhắc nhở Hange nhưng cô còn không thèm nghe lọt tai.– Em đi chậm thôi, lát nữa mất sức không ai bế lên đâu.– Không saooo~Em thấy khỏe re mà!Hange phóng lên trước như một cơn gió, để lại Levi với tốc độ mà cô cho là "chậm như rùa bò".Tới giữa ngọn núi, Levi thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi thụp dưới tán cây.Là Hange.Cô thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, mặt đỏ ửng như quả cà chua luộc, trông không khác gì vừa chạy xong một cuộc marathon mười cây số.Levi bước lại gần, nhăn mặt nhưng giọng vẫn đầy quan tâm.– Em không sao chứ? Đã bảo đi chậm mà không nghe. Giờ sao, còn leo được không? Không thì xuống.Hange nhận lấy chai nước, uống một hơi gần cạn rồi ngửa đầu ra sau thở phì phò.– N-nổi mà... thế này ăn thua gì...Hai người nghỉ mười phút, rồi lại lên đường. Nhưng chỉ đi thêm chưa tới hai cây, Hange đã ngồi bệt xuống, ôm đầu gối, thở như sắp bốc khói.– Mệt quá... Không đi nổi nữa...Levi không nói nhiều. Anh quay người lại, định xuống núi luôn.– Vậy đi xuống.Nhưng vừa xoay lưng, anh đã nghe tiếng sụt sùi khe khẽ. Ngó lại, thấy Hange đang ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng lạc đi:– Nhưng... em muốn ngắm lá vàng với anh... còn ăn thịt nướng và mochi nữa...hức...Levi sững lại.Anh không nói gì trong vài giây, như thể đang đấu tranh nội tâm. Rồi anh tháo balo khỏi vai, bước đến bên cô.– Đeo vào đi.– Hả?– Đeo vào.Hange chớp mắt. Không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Vừa xong, cô ngẩng lên thì thấy Levi đã quỳ xuống, quay lưng lại phía cô.– Lên đi. Anh cõng.Cô ngớ ra vài giây, rồi nụ cười rạng rỡ bừng sáng trên môi. Cô trèo lên lưng anh, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, mặt khẽ dụi vào vai anh ấm áp như mèo con.Cô thì thầm đủ nhỏ để chỉ mình anh nghe:– Levi... Em yêu anh...Levi không trả lời. Nhưng đôi tai anh đã đỏ bừng.– Im lặng đi, không là anh thả em xuống đấy.Giọng anh tỉnh bơ, nhưng bước chân lại vững vàng, chắc chắn như thể dù có xa đến mấy, anh cũng sẽ cõng cô đi đến tận cùng chân trời này.Ngày thứ ba.Hôm nay không có sự kiện gì đặc biệt, nên buổi sáng hai người cùng dạo khu phố ẩm thực ven biển. Không chỉ mình họ, mà khách du lịch cũng tập trung ở đây khá đông đúc.Vẫn như mọi lần, Hange cứ tấp vào mấy quầy hàng, thích gì mua nấy. Còn Levi chỉ lẳng lặng bước theo sau, dáng vẻ như đang trông chừng "cô vợ nhỏ" của mình.Cô dừng chân trước một quầy thịt nướng, hai mắt sáng rỡ nhìn mấy xiên bò sốt mật ong đang xèo xèo trên vỉ. Mùi thơm tỏa ra khiến bụng cô réo lên cồn cào.Hange đang hí hửng chờ thì chợt nghe thấy tiếng cười ríu rít vang lên ở đâu đó phía sau lưng."Gì vậy ta?"Cô tò mò quay đầu lại.Một nhóm nữ du khách – tầm tuổi sinh viên – đang vây quanh Levi. Mặt ai cũng hớn hở thấy rõ.Có người còn đưa máy ảnh lên xin chụp hình chung.Levi đứng đó, rõ ràng lúng túng. Anh nhíu mày, trông có vẻ không hiểu mấy người kia đang nói tiếng gì. Đám người đó đông quá nên anh vẫn chẳng thể rời đi.Còn mấy cô kia thì cứ cười khúc khích như gặp người nổi tiếng.Mặt Hange tối sầm lại.Hai xiên thịt vừa mới nướng xong, cô không buồn lấy nữa.Quay phắt người lại, bước tới chỗ Levi với tốc độ dọa người.Anh nghe tiếng bước chân quen thuộc, vừa quay lại thì thấy cô – vẻ mặt như sắp thiêu rụi cả dãy phố.Levi thở phào, vẻ mặt thoáng nhẹ nhõm.— Vợ ơi.Giọng anh vang rõ mồn một, cố tình nhấn mạnh hai chữ "vợ ơi" như đang tung bom nguyên tử vào đám đông.Mấy cô gái kia ngớ người.Hange cũng ngớ người.Levi không cho ai kịp phản ứng. Anh bước nhanh tới, nắm tay Hange, kéo cô vào lòng.— Em đi đâu đấy? Anh tìm em nãy giờ.Hange nhìn anh, ánh mắt vẫn có phần tức giận.— Em... em đang mua thịt xiên...— Bỏ rồi à?— ...Ờ.— Vậy ta đi tiếp ha?Levi còn chưa để cô từ chối, đã siết chặt tay cô kéo đi thẳng về phía con phố nhộn nhịp, khuất dần khỏi tầm mắt đám đông.Hange vẫn để yên cho anh dắt đi, môi mím chặt lại.Cô liếc sang anh.— Hồi nãy vui không?— Hả?— Được mấy cô bé xinh xinh vây quanh ấy, thấy vui không?Levi liếc sang cô. Một bên chân mày khẽ nhếch lên.— Nếu nói là không thì em hết giận chứ?— Ai nói em giận?— Mặt em viết chữ "ghen" to đùng kìa.Hange quay đi, hừ một tiếng.Levi cười khẽ.Rồi anh dừng lại giữa phố, xoay người, chồm xuống hôn nhẹ lên thái dương cô một cái.Hange đỏ mặt.Tức, nhưng cũng không biết cãi lại sao cho ngầu.— Lần sau anh mà bị vây nữa, em chen vào hôn anh trước mặt họ luôn. Coi tụi nó dám cười không.Levi ngẩn ra, rồi bật cười.— Làm gì cũng được. Miễn người đó là em.___________________________________Khách sạn hai người ở có một bể bơi trên tầng thượng, nơi vốn được thiết kế để ngắm hoàng hôn. Tuy không mấy người lui tới, nhưng nước vẫn được thay thường xuyên, trong veo và mát lạnh.Chỉ còn một ngày nữa là đến lễ hội, du khách đổ về ngày càng đông. Bãi biển đã chật như nêm, nên hai người quyết định sẽ tránh xa đám đông, tìm chút yên bình ở bể bơi sân thượng.Vừa đặt chân lên, Hange không khỏi ngạc nhiên khi thấy nơi này gần như vắng lặng. Chỉ có một quầy bar nhỏ nằm trong góc, và hồ bơi rộng thênh thang như thể được giữ riêng cho họ. Không thấy nhân viên nào ở quầy, cả hai quyết định sẽ ngâm mình trước.Cả hai bơi loanh quanh một lúc, rồi khi mặt trời bắt đầu ngả về phía chân trời, nhuộm cả không gian bằng một màu cam đỏ mê hoặc, Hange chống tay lên thành bể, khẽ nghiêng người ngắm hoàng hôn. Mái tóc cô ướt rũ xuống lưng, lấp lánh ánh nước.Levi đến đứng cạnh, ánh mắt cũng hướng về phía mặt trời đỏ rực, rồi chậm rãi tiến lại gần. Một tay anh nhẹ nhàng vòng ra sau eo cô, kéo sát cô vào người mình.Hange khẽ giật mình, nhưng không phản kháng.Cô tựa nhẹ vào anh, môi khẽ cong lên, thì thầm:— Hoàng hôn đẹp quá ha... Lâu lắm rồi em mới thấy yên bình như vầy.— Ừm.Cả hai im lặng. Không khí xung quanh trở nên đặc quánh, chẳng biết từ lúc nào đã tràn đầy cảm giác lãng mạn và... có phần ám muội.Levi nâng tay lên, ngón cái của anh chạm nhẹ vào cằm cô.Hange quay mặt sang theo phản xạ, và ngay khoảnh khắc đó —Không kịp nói gì, anh cúi sát, môi chạm môi.Nụ hôn sâu và dứt khoát.Anh nghiêng đầu, ngấu nghiến đôi môi của cô.Lưỡi anh luồn vào, cuốn lấy, mút mạnh.Hange khẽ rên, bám lấy cổ anh, chân mềm nhũn trong làn nước.Levi rời môi, để lại một vệt nước mỏng kéo giữa hai người.
Một lát sau, anh chỉ về tấm bảng gỗ cách đó không xa:– Leo núi không? Trên đỉnh có mochi anh đào với cả thịt nướng nữa kìa.Hange lúc này đang ngồi thụp dưới đất. Nghe đến hai từ "thịt nướng", cô ngóc đầu dậy, ánh mắt sáng như đèn pha.– Ủa!? Đâu? Đâu? Thịt nướng với mochi đâu??– Kia. – Levi hất cằm về phía ngọn núi cao vút. – Vẫn còn sớm, lên đó ăn trưa luôn?Chưa cần suy nghĩ, Hange bật dậy, phủi cát trên đầu gối, gật đầu lia lịa:– Đi!!! Leo luôn!!!Về đến khách sạn, hai người thay quần áo, chuẩn bị đồ đạc cần thiết, nhét gọn vào một cái balo nhỏ.
Ban đầu, Hange leo núi như thể cô sinh ra là để chinh phục độ cao. Mắt sáng rỡ, miệng thì ngân nga mấy giai điệu tào lao chỉ cô mới hiểu.Levi đi đằng sau, mặt mày cau có, liên tục nhắc nhở Hange nhưng cô còn không thèm nghe lọt tai.– Em đi chậm thôi, lát nữa mất sức không ai bế lên đâu.– Không saooo~Em thấy khỏe re mà!Hange phóng lên trước như một cơn gió, để lại Levi với tốc độ mà cô cho là "chậm như rùa bò".Tới giữa ngọn núi, Levi thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi thụp dưới tán cây.Là Hange.Cô thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, mặt đỏ ửng như quả cà chua luộc, trông không khác gì vừa chạy xong một cuộc marathon mười cây số.Levi bước lại gần, nhăn mặt nhưng giọng vẫn đầy quan tâm.– Em không sao chứ? Đã bảo đi chậm mà không nghe. Giờ sao, còn leo được không? Không thì xuống.Hange nhận lấy chai nước, uống một hơi gần cạn rồi ngửa đầu ra sau thở phì phò.– N-nổi mà... thế này ăn thua gì...Hai người nghỉ mười phút, rồi lại lên đường. Nhưng chỉ đi thêm chưa tới hai cây, Hange đã ngồi bệt xuống, ôm đầu gối, thở như sắp bốc khói.– Mệt quá... Không đi nổi nữa...Levi không nói nhiều. Anh quay người lại, định xuống núi luôn.– Vậy đi xuống.Nhưng vừa xoay lưng, anh đã nghe tiếng sụt sùi khe khẽ. Ngó lại, thấy Hange đang ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng lạc đi:– Nhưng... em muốn ngắm lá vàng với anh... còn ăn thịt nướng và mochi nữa...hức...Levi sững lại.Anh không nói gì trong vài giây, như thể đang đấu tranh nội tâm. Rồi anh tháo balo khỏi vai, bước đến bên cô.– Đeo vào đi.– Hả?– Đeo vào.Hange chớp mắt. Không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Vừa xong, cô ngẩng lên thì thấy Levi đã quỳ xuống, quay lưng lại phía cô.– Lên đi. Anh cõng.Cô ngớ ra vài giây, rồi nụ cười rạng rỡ bừng sáng trên môi. Cô trèo lên lưng anh, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, mặt khẽ dụi vào vai anh ấm áp như mèo con.Cô thì thầm đủ nhỏ để chỉ mình anh nghe:– Levi... Em yêu anh...Levi không trả lời. Nhưng đôi tai anh đã đỏ bừng.– Im lặng đi, không là anh thả em xuống đấy.Giọng anh tỉnh bơ, nhưng bước chân lại vững vàng, chắc chắn như thể dù có xa đến mấy, anh cũng sẽ cõng cô đi đến tận cùng chân trời này.Ngày thứ ba.Hôm nay không có sự kiện gì đặc biệt, nên buổi sáng hai người cùng dạo khu phố ẩm thực ven biển. Không chỉ mình họ, mà khách du lịch cũng tập trung ở đây khá đông đúc.Vẫn như mọi lần, Hange cứ tấp vào mấy quầy hàng, thích gì mua nấy. Còn Levi chỉ lẳng lặng bước theo sau, dáng vẻ như đang trông chừng "cô vợ nhỏ" của mình.Cô dừng chân trước một quầy thịt nướng, hai mắt sáng rỡ nhìn mấy xiên bò sốt mật ong đang xèo xèo trên vỉ. Mùi thơm tỏa ra khiến bụng cô réo lên cồn cào.Hange đang hí hửng chờ thì chợt nghe thấy tiếng cười ríu rít vang lên ở đâu đó phía sau lưng."Gì vậy ta?"Cô tò mò quay đầu lại.Một nhóm nữ du khách – tầm tuổi sinh viên – đang vây quanh Levi. Mặt ai cũng hớn hở thấy rõ.Có người còn đưa máy ảnh lên xin chụp hình chung.Levi đứng đó, rõ ràng lúng túng. Anh nhíu mày, trông có vẻ không hiểu mấy người kia đang nói tiếng gì. Đám người đó đông quá nên anh vẫn chẳng thể rời đi.Còn mấy cô kia thì cứ cười khúc khích như gặp người nổi tiếng.Mặt Hange tối sầm lại.Hai xiên thịt vừa mới nướng xong, cô không buồn lấy nữa.Quay phắt người lại, bước tới chỗ Levi với tốc độ dọa người.Anh nghe tiếng bước chân quen thuộc, vừa quay lại thì thấy cô – vẻ mặt như sắp thiêu rụi cả dãy phố.Levi thở phào, vẻ mặt thoáng nhẹ nhõm.— Vợ ơi.Giọng anh vang rõ mồn một, cố tình nhấn mạnh hai chữ "vợ ơi" như đang tung bom nguyên tử vào đám đông.Mấy cô gái kia ngớ người.Hange cũng ngớ người.Levi không cho ai kịp phản ứng. Anh bước nhanh tới, nắm tay Hange, kéo cô vào lòng.— Em đi đâu đấy? Anh tìm em nãy giờ.Hange nhìn anh, ánh mắt vẫn có phần tức giận.— Em... em đang mua thịt xiên...— Bỏ rồi à?— ...Ờ.— Vậy ta đi tiếp ha?Levi còn chưa để cô từ chối, đã siết chặt tay cô kéo đi thẳng về phía con phố nhộn nhịp, khuất dần khỏi tầm mắt đám đông.Hange vẫn để yên cho anh dắt đi, môi mím chặt lại.Cô liếc sang anh.— Hồi nãy vui không?— Hả?— Được mấy cô bé xinh xinh vây quanh ấy, thấy vui không?Levi liếc sang cô. Một bên chân mày khẽ nhếch lên.— Nếu nói là không thì em hết giận chứ?— Ai nói em giận?— Mặt em viết chữ "ghen" to đùng kìa.Hange quay đi, hừ một tiếng.Levi cười khẽ.Rồi anh dừng lại giữa phố, xoay người, chồm xuống hôn nhẹ lên thái dương cô một cái.Hange đỏ mặt.Tức, nhưng cũng không biết cãi lại sao cho ngầu.— Lần sau anh mà bị vây nữa, em chen vào hôn anh trước mặt họ luôn. Coi tụi nó dám cười không.Levi ngẩn ra, rồi bật cười.— Làm gì cũng được. Miễn người đó là em.___________________________________Khách sạn hai người ở có một bể bơi trên tầng thượng, nơi vốn được thiết kế để ngắm hoàng hôn. Tuy không mấy người lui tới, nhưng nước vẫn được thay thường xuyên, trong veo và mát lạnh.Chỉ còn một ngày nữa là đến lễ hội, du khách đổ về ngày càng đông. Bãi biển đã chật như nêm, nên hai người quyết định sẽ tránh xa đám đông, tìm chút yên bình ở bể bơi sân thượng.Vừa đặt chân lên, Hange không khỏi ngạc nhiên khi thấy nơi này gần như vắng lặng. Chỉ có một quầy bar nhỏ nằm trong góc, và hồ bơi rộng thênh thang như thể được giữ riêng cho họ. Không thấy nhân viên nào ở quầy, cả hai quyết định sẽ ngâm mình trước.Cả hai bơi loanh quanh một lúc, rồi khi mặt trời bắt đầu ngả về phía chân trời, nhuộm cả không gian bằng một màu cam đỏ mê hoặc, Hange chống tay lên thành bể, khẽ nghiêng người ngắm hoàng hôn. Mái tóc cô ướt rũ xuống lưng, lấp lánh ánh nước.Levi đến đứng cạnh, ánh mắt cũng hướng về phía mặt trời đỏ rực, rồi chậm rãi tiến lại gần. Một tay anh nhẹ nhàng vòng ra sau eo cô, kéo sát cô vào người mình.Hange khẽ giật mình, nhưng không phản kháng.Cô tựa nhẹ vào anh, môi khẽ cong lên, thì thầm:— Hoàng hôn đẹp quá ha... Lâu lắm rồi em mới thấy yên bình như vầy.— Ừm.Cả hai im lặng. Không khí xung quanh trở nên đặc quánh, chẳng biết từ lúc nào đã tràn đầy cảm giác lãng mạn và... có phần ám muội.Levi nâng tay lên, ngón cái của anh chạm nhẹ vào cằm cô.Hange quay mặt sang theo phản xạ, và ngay khoảnh khắc đó —Không kịp nói gì, anh cúi sát, môi chạm môi.Nụ hôn sâu và dứt khoát.Anh nghiêng đầu, ngấu nghiến đôi môi của cô.Lưỡi anh luồn vào, cuốn lấy, mút mạnh.Hange khẽ rên, bám lấy cổ anh, chân mềm nhũn trong làn nước.Levi rời môi, để lại một vệt nước mỏng kéo giữa hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz