Lestappen Mua Xuan Cua Ares
Max quay trở lại chiến trường vào hôm sau. Hắn tàn sát, đốt cháy, nghiền nát mọi thứ dưới gót giày của mình như thường lệ. Nhưng trong đầu, âm thanh của dòng suối vẫn vang vọng, cùng ánh mắt dịu dàng không sợ hãi của Charles."Ngài không mệt sao?"Max nghiến răng. Câu nói đó như một mũi dao cắm thẳng vào nơi mà hắn tưởng rằng đã chết từ lâu – trái tim của hắn.Và rồi, hắn quay lại khu rừng đó.Lần thứ hai.Lần này, không phải tình cờ.Không phải lạc đường.Là cố ý.⸻Không khí nơi đây vẫn vậy trong lành, yên bình, như thể chiến tranh chưa từng chạm tới. Khi Max bước vào, hoa cỏ không héo úa như những nơi hắn đi qua. Có lẽ là nhờ cậu – Charles, vị thần mùa xuân.Cậu đang nằm dài dưới gốc cây, mắt nhắm, miệng khẽ mỉm cười khi gió lướt qua tóc. Cậu không hề bất ngờ khi Max xuất hiện. Cứ như... đã biết trước."Ngài lại đến à?" Charles mở mắt, giọng nhẹ như lụa.Max không trả lời. Hắn bước lại, ngồi phịch xuống đất, bộ giáp kêu lên lạch cạch, nặng nề và cứng nhắc đối lập hoàn toàn với thế giới mềm mại xung quanh.Charles ngồi dậy, chống tay nhìn Max."Thần chiến tranh mà cũng biết... ngồi nghỉ sao?""Ta không nghỉ," Max gằn giọng. "Ta chỉ... đi ngang qua.""Ồ," Charles cười khúc khích, "đi ngang mà ngồi luôn ở đây?"Max liếc cậu. "Ngươi không sợ ta à?"Charles nghiêng đầu. "Tại sao ta phải sợ?"Max nhíu mày, như thể không hiểu câu hỏi. Từ khi sinh ra, mọi sinh linh đều run rẩy khi nghe tên hắn. Sợ ánh mắt, sợ tiếng gươm, sợ bước chân. Sợ đến mức quỳ gối cầu xin.Nhưng Charles... chỉ nhìn hắn với ánh mắt như nhìn một con chim bị thương."Ngươi biết ta là ai mà vẫn đến gần," Max nói, giọng thấp hơn. "Ngươi biết ta giết bao nhiêu người mà vẫn cười với ta."Charles chỉ khẽ đáp: "Vì ta cũng thấy ngài như một cánh đồng hoang trống rỗng, nhưng nếu gieo đúng hạt... sẽ nở hoa."Max cứng người.Lời nói đó, không hiểu sao, lại làm ngực hắn siết chặt.Hắn muốn đứng dậy bỏ đi. Hắn là thần chiến tranh. Hắn không cần nghe mấy lời ướt át như thơ ca này.Nhưng đôi mắt kia, đôi mắt màu mật ong ấy giữ chân hắn lại."Hôm nay," Charles nói nhỏ, "ta có thứ này muốn cho ngài xem."Max lặng lẽ theo cậu xuống con dốc nhỏ. Họ đi qua khu rừng rậm, rồi đến một mảnh đất trống nơi có hàng ngàn đóa hoa đang nở rộ. Ở giữa cánh đồng hoa là một bông duy nhất đỏ như máu.Charles ngồi xuống, vuốt ve cánh hoa ấy."Nó nở đúng chỗ mà ngài đã đứng hôm trước," Charles thì thầm. "Máu của thần chiến tranh, và đất của thần mùa xuân. Một sự sống mới."Max nhìn bông hoa đỏ thẫm, kiêu hãnh, nhưng không đáng sợ.Lần đầu tiên trong nhiều thế kỷ, hắn thấy... nó đẹp."Ta có thể lấy nó không?" Max hỏi, hơi ngập ngừng.Charles mỉm cười."Nếu ngài hứa sẽ quay lại."⸻Và thế là, Max – Ares, thần chiến tranh – mang theo một bông hoa, và một lời hứa.Một lời hứa mà hắn không biết, sẽ thay đổi vĩnh viễn số phận của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz