ZingTruyen.Xyz

[LeeJeong] Omega của thiếu tướng lại đem con bỏ trốn rồi!

Chương 23: Wooje mất tích

MonPiii

Kim Kyukkyu ôm Wooje vào lòng, ngồi nghe ông Jeong vừa khóc vừa kể lại chuyện xảy ra trong thời gian qua.

"Ban đầu thiếu tướng không tin Jihoon đã chết nên đến phá rối, sau này khi biết đánh dấu đã bị xóa, ngài ấy mới thất vọng rời đi."

Kim Kyukkyu cúi đầu, nghe vậy đáy mắt hơi lưu chuyển, anh ta không tin Lee Sanghyeok dễ dàng chấp nhận sự thật Jeong Jihoon đã chết, nhưng hiện giờ cậu đang ở chỗ của anh ta, anh muốn tìm cứ đợi đến kiếp sau đi.

Nhìn đứa nhỏ đáng yêu trong lòng ngực của mình, nếu nói không có tình cảm với nó là giả, nhưng chút tình cảm mỏng manh đó không đủ để khiến anh ta tha mạng cho nó.

Bởi vì chỉ khi nó chết, Jeong Jihoon mới thật sự hận Lee Sanghyeok thấu xương.

Hiện giờ ông Jeong và Jeong Suhwan đau buồn quá độ, Lee Sanghyeok lại đi truy lùng bọn người đã bắt cóc Jeong Jihoon nên không ai chú ý tới Jeong Wooje, đây là thời gian tốt nhất để ra tay.

Hôm sau, Kim Kyukkyu chờ sẵn trước cổng học viện để đón Wooje, vừa thấy anh ta, nó đã leo thẳng lên xe mà không thèm chờ người của Lee Sanghyeok đến đón.

"Chú Kyukkyu, mình đi đâu vậy?"

Kim Kyukkyu lái xe thẳng ra khỏi trung tâm đế quốc, ánh mắt anh ta nhìn xa xăm, hỏi: "Wooje, ba Jihoon của cháu thương cháu nhất, chắc chắn ba cháu không nỡ rời đi mà hóa thành linh hồn bay theo chúng ta, cháu có thể nói cháu không cần ba nữa, kêu ba mau rời đi để ba an tâm đầu thai không?"

Vừa nói, Kim Kyukkyu vừa ấn nút mở camera trên xe lên, Wooje nghe vậy lắc đầu như trống bỏi, nói: "Cháu không thể nói dối, cháu nhớ ba lắm, nếu ba đang đi theo chúng ta, cháu muốn nói cháu yêu ba nhiều lắm."

Sắc mặt của Kim Kyukkyu lạnh dần, ánh mắt nhìn về phía xa càng thêm u ám. "Cháu không thể nói dối sao?"

Chú đã cho cháu cơ hội được sống rồi, nếu không muốn nói dối thì phải chết.

Kim Kyukkyu chở Wooje đến một bìa rừng rồi dừng xe lại, anh ta nắm tay nó đi sâu vào bên trong rừng.

Wooje sợ những nơi ẩm thấp u tối thế này bèn hỏi: "Chúng ta vào rừng làm gì vậy chú Kyukkyu?"

Kim Kyukkyu đáp: "Ba Jihoon của cháu thích một loại hoa rừng nhưng bên ngoài không có bán, chú muốn hái nó đặt trước mộ ba cháu."

Nghe vậy Wooje không hỏi nữa thậm chí còn cẩn thận quan sát xung quanh để tìm hoa cho ba, nó cũng muốn ba trên trời được vui vẻ khi nhận được hoa của nó.

Nhưng đi mãi đi mãi, Wooje nhỏ tuổi đã thấm mệt bèn lắc tay Kim Kyukkyu, nói: "Cháu mệt quá, chúng ta có thể nghỉ ngơi không?"

Kim Kyukkyu rũ mắt nhìn nó, sau đó chỉ vào một gốc cây, dặn dò: "Cháu qua đó ngồi nghỉ đi, chú tranh thủ đi tìm rồi trở về tìm cháu."

"Dạ."

Wooje ngoan ngoãn gật đầu rồi đi đến bên gốc cây ngồi xuống, đã vậy còn vẫy vẫy tay với Kim Kyukkyu, anh ta nhìn nó một cái thật sâu rồi xoay người rời đi, không bao lâu sau bóng lưng của anh ta biến mất giữa rừng sâu đen kịt.

Wooje chờ mãi chờ mãi cũng không thấy chú Kyukkyu của nó trở lại, màn đêm dần dày đặc, trong rừng vang lên những tiếng hú nghe rợn người.

Wooje sợ hãi khóc thút thít, nó muốn đi tìm Kim Kyukkyu nhưng không dám, bởi vì anh ta đã kêu nó đợi ở đây.

"Hu hu, chú Kyukkyu ơi cháu sợ quá... ba ơi... cha quái vật ơi..."

Giữa khu rừng âm u đen tối chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của một đứa trẻ vô tội.

...

Jeong Jihoon cảm nhận được bản thân đang ở bên trong một nơi tối đen như mực, đã vậy toàn thân còn cứng đờ không thể nhúc nhích.

Cạch.

Đèn trên đỉnh đầu đột nhiên bật lên khiến Jeong Jihoon không thể thích ứng với ánh sáng bất ngờ mà nheo mắt lại.

Đến khi thấy rõ hoàn cảnh trước mắt, cậu liên tục cựa nguậy rồi hét lên: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"

Trước mặt Jeong Jihoon là một nhóm người mặc đồ xanh dùng cho lúc làm phẫu thuật, trên tay họ đang cầm một con dao, tuy rằng bịt mặt nhưng cậu thấy rõ ánh mắt khát máu của họ.

"Không được tới đây! Cứu tôi với!" Jeong Jihoon la hét liều mạng phản kháng, nhưng đám người này đã trói cậu lại, căn bản không thể cử động được.

"La cái gì mà la, sắp tới con của anh sẽ vinh dự trở thành vật thí nghiệm phục vụ cho khoa học nhân loại, anh nên tự hào mới đúng."

Kim Jiwon bước vào, trên mặt cô ta còn lộ ra nụ cười đắc thắng, cô ta nói: "Anh Kyukkyu đã loại bỏ nhược điểm của anh và đang trở về lâu đài rồi, anh có vui không?"

Khóe mắt Jeong Jihoon như muốn nứt ra, mặt mày cậu vặn vẹo dữ tợn gào lên: "Các người đã làm gì con tôi? Khốn nạn! Tôi có làm ma cũng không tha cho các người đâu! A..."

Đột nhiên bụng của Jeong Jihoon quặn đau, đứa nhỏ trong bụng cậu cũng đang kháng nghị khi nghe tin dữ của anh mình, đôi môi của cậu tái nhợt, mồ hôi túa ra khắp trán trông vô cùng đau đớn.

"Chậc chậc, nghe nói mang thai không nên kích động, nếu không nó chết trước khi bị tôi lôi từ bụng cậu ra thì làm sao đưa nó đi nghiên cứu được.

Ngoan nào, ba cha con sớm muộn gì cũng đoàn tụ dưới địa ngục thôi.

"AAAAA! AAAA!"

Jeong Jihoon dùng hết sức mà hét lên trong tuyệt vọng, tiếng la của cậu vang vọng khắp căn phòng, đáp lại chính là giọng cười đầy man rợ của đám người Kim Jiwon.

Một người mặc áo xanh tiến lên vạch bụng của Jeong Jihoon ra, lúc này cậu hít thở vô cùng khó khăn, lồng ngực cứ phập phồng không ngừng, nước mắt giàn giụa mà cầu xin:"Đừng làm thế với đứa nhỏ, nó vô tội, cầu xin cô tha cho nó đi..."

Jeong Jihoon khóc đến tê tâm liệt phế, cậu cảm nhận được bên dưới thân mình có thứ gì đó ươn ướt chảy ra, điều này chứng tỏ con của cậu đang dần dần rời xa cậu.

Wooje... Con trai của ba, ba xin lỗi.

Ba lại tin lầm người hại con rồi.

Nếu có kiếp sau thì đừng đầu thai làm con của ba...

Một giọt nước mắt sượt qua mang tai, mí mắt của Jeong Jihoon nặng trĩu, sau cùng ý thức chìm vào bóng tối.

Rầm!

Cửa phòng phẫu thuật bị đá văng, sau đó "cành cạch" một loạt âm thanh súng đạn vào nòng vang lên.

"Chết tiệt!"

Kim Jiwon chửi thề một tiếng rồi bắt lấy một bác sĩ phẫu thuật che trước mặt mình, sau đó xông ra khỏi cửa sổ, đẩy tên kia xuống dưới thân làm đệm lót rồi tẩu thoát, đám lính chia nhau đuổi theo, còn Lee Sanghyeok thì chạy tới bên cạnh bàn mổ ôm lấy Jeong Jihoon.

"Anh đến rồi, em đừng sợ, anh lập tức đưa em và con trở về đế quốc điều trị ngay."

Lee Sanghyeok cắt bỏ dây đai quấn chặt cơ thể của Jeong Jihoon rồi cẩn thận bế cậu lên đi ra ngoài.

Hóa ra sau khi lấy được điện thoại của nữ giúp việc, Jeong Jihoon đã gửi tín hiệu đến chỗ của Lee Sanghyeok, bởi vì trực giác cho cậu biết bản thân đang gặp nguy hiểm, ít ra nếu anh tới, vì đứa nhỏ anh sẽ cứu cậu một mạng.

Kim Jiwon bị truy sát nhảy xuống biển, đám lính của Lee Sanghyeok lập tức nhảy theo, họ bắn đạn về phía cô ta, một viên đạn ghim vào bả vai, máu tươi chảy ra thu hút đàn cá lao tới.

Bởi vì mật độ cá quá đông nên tầm nhìn của đám lính bị che khuất, đến khi họ đuổi được đàn cá bơi đi rồi thì Kim Jiwon cũng đã biến mất.

Cô ta cắn chặt răng bơi về phía đông của bán đảo, sau khi dạt vào bờ rồi, cô ta lập tức lấy bộ đàm ra gọi cho Kim Kyukkyu.

"Anh hai, Lee Sanghyeok đã bắt anh Jihoon đi rồi, hiện giờ em cũng bị thương nặng, anh tuyệt đối đừng trở về ngay lúc này."


Dứt câu, cô ta gục xuống bất tỉnh nhân sự.


Lee Sanghyeok mặc kệ lính của mình có bắt được Kim Jiwon hay không, điều anh cần là Jeong Jihoon bình an.

Đội ngũ bác sĩ ngồi máy bay trực thăng đến địa điểm Lee Sanghyeok chỉ đạo tiến hành sơ cứu cho Jeong Jihoon.

Khi nhìn thấy cậu họ đã vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng trên tin tức nói phu nhân thiếu tướng đã chết cháy, thật không ngờ cậu vẫn còn nguyên vẹn ở đây, thậm chí cái thai vẫn phát triển tốt.

Nhưng mà cũng không hẳn là tốt lắm, cái thai đã có dấu hiệu doạ xảy thai.

"Thiếu tướng, phu nhân bị tiêm vào người một chất gây mê độc hại, nó bị cấm sử dụng trong lúc làm phẫu thuật từ lâu, huống hồ cậu ấy còn đang mang thai nên nó đã trực tiếp ảnh hưởng đến đứa bé."

Lee Sanghyeok vuốt ve gương mặt tái nhợt của Jeong Jihoon, miệng khẽ mở: "Không còn cách để cứu vãn sao?"

Jeong Jihoon rất yêu quý con cái của mình, nếu không sẽ không trở mặt với anh như vậy, nếu cậu biết đứa bé mất rồi sẽ đau lòng biết bao.

"Thiếu tướng, đứa bé chỉ có thể sống trong bụng cậu ấy thêm ba tháng nữa, sau đó bắt buộc phải lấy ra nếu không sẽ gây nguy hiểm luôn cho tính mạng của cậu ấy."

Lee Sanghyeok im lặng một lúc lâu, sau cùng thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ Jihoon, lần này anh phải làm em buồn thêm một lần nữa rồi.

Sau khi ổn định sức khỏe cho Jeong Jihoon xong, Lee Sanghyeok ôm cậu lên máy bay trực thăng trở về đế quốc.

Lúc này điện thoại của anh lại vang lên, là ông Jeong gọi tới.

"Chuyện gì vậy cha?" Lee Sanghyeok hỏi.

Bên kia truyền tới giọng nói gấp gáp của ông Jeong: "Wooje có đang ở chỗ của ngài không vậy?"

Lee Sanghyeok nhíu mày đáp: "Không có, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ây da, thằng bé mất tích rồi, hôm nay tôi đi đón nó nhưng cô giáo đã nói nó được người của quân đội đưa đi rồi. Thiếu tướng à, Wooje là đứa con duy nhất của Jihoon trên cõi đời này, xin ngài đừng làm hại nó, nếu ngài muốn tôi sẽ giấu nó đi, không bao giờ cho nó xuất hiện trước mặt ngài nữa."

Ông Jeong cho rằng Lee Sanghyeok muốn làm hại cốt nhục còn lại của Jeong Jihoon để xóa sạch vết nhơ trong đời mình nên vội vàng khóc lóc cầu xin, mỗi một lời nói như hàng vạn mũi kim đâm vào tim anh.

Anh hít sâu một hơi để bản thân giữ bình tĩnh, sau đó hạ giọng nói: "Ba đừng kích động, đợi con trở về sẽ giải quyết."

Dứt câu anh cúp máy, anh nghĩ chắc chắn Wooje đã bị Kim Kyukkyu giả mạo người của anh bắt đi, anh không biết anh ta đã làm gì thằng bé, chỉ hy vọng rằng con của anh phước lớn mạng lớn chịu được đến khi anh tới cứu.

Nếu không một lần mất hai đứa, Jeong Jihoon sẽ điên mất.

Sau khi về đến đế quốc, Lee Sanghyeok đưa Jeong Jihoon vào phòng bảo mật của bệnh viện đế quốc rồi tự mình đi tìm kiếm tung tích của Wooje.

Cũng giống Jeong Jihoon, chỉ cần một ngày chưa tìm được thi thể của nó, anh sẽ không tin con trai mình đã chết.

Lee Sanghyeok lần mò theo định vị mình gắn trên người Wooje tìm tới bìa rừng nơi tín hiệu biến mất, tại đó anh nhìn thấy cặp sách của thằng bé.

Nhìn vào khu rừng sâu hun hút, trái tim của Lee Sanghyeok thắt lại, con trai của anh chỉ mới ba tuổi, làm sao chịu được khi lạc trong một nơi nguy hiểm như thế này?

Huống hồ anh không thể biết được người đưa nó đến đây đã giết nó hay chưa.

Lúc này một người lính chạy tới, báo cáo: "Thưa thiếu tướng, khu rừng quá rộng, hiện vẫn chưa tìm được tung tích của đứa bé."

Lee Sanghyeok nhắm nghiền mắt lại, sau đó tự mình đi vào bên trong, người lính thấy vậy cản lại: "Hiện tại trời có dấu hiệu sẽ đổ mưa to, ngài đi vào rồi sẽ không trở ra kịp đâu."

Nhưng Lee Sanghyeok không nghe mà nhất quyết làm theo ý mình.

Tầm mười lăm phút sau mươi to như trút nước, sấm chớp vang trời khiến lòng người run sợ.

"Wooje, con đang ở đâu?"

Lee Sanghyeok vừa đi vừa gọi tên con trai nhưng trời mưa quá to, tiếng mưa lấn át cả giọng của anh.

Mà lúc này đây, Wooje đang rúc mình ở giữa hai tảng đá lớn tránh mưa, toàn thân cậu bé ướt như chuột lột, lòng bàn tay trầy trụa rướm máu, thứ sưởi ấm duy nhất của nó chính là đống lửa sắp tắt trước mặt.

Nó nhớ đến lời dạy của cha quái vật khi bị lạc trong rừng nên sau mấy tiếng nó đã tìm được vài loại quả dại mình có thể nhận biết ăn lót dạ và tìm một nơi trú ẩn khi thấy thời tiết chuyển biến xấu.

Dù vậy cái đầu nhỏ của nó vẫn không nghĩ ra được cách rời khỏi khu rừng này, bụng lại kêu đói, toàn thân nó lạnh buốt không ngừng run bần bật.

"Khi nào chú Kyukkyu mới tới đón mình đây? Chẳng lẽ chú ấy bị lạc rồi?"

Nhìn nước mưa không ngừng xối xuống, Wooje cũng không nhịn được mà rơi lệ.

"Ba Jihoon ơi cứu con với..."

...

Ầm! Ầm!

"Wooje... Wooje, đừng đi! Đừng rời xa ba!"

Bên trong phòng bảo mật, Jeong Jihoon mở to mắt ra nhìn lên trần nhà trắng muốt trước mặt, lồng ngực phập phồng lên xuống thở hổn hển.

Y tá đang thay thuốc cho cậu thấy người đã tỉnh vội vàng chạy đi tìm bác sĩ, khi bác sĩ tới thì cậu đã tự mình giật ống dẫn ra lảo đảo muốn bước xuống giường.

"Phu nhân, cậu đừng đi lại, cơ thể của cậu vẫn còn yếu lắm." Bác sĩ cật lực khuyên ngăn không cho Jeong Jihoon chạm đất.

Cậu lắc đầu vùng vẫy khỏi sự khống chế của nhóm bác sĩ, trong đầu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng Wooje cầu cứu mình, cậu phải đi tìm con trai.

"Buông tôi ra, tôi phải cứu con của tôi, nó đang chờ tôi mà."

Jeong Jihoon phản ứng quá mạnh khiến nhóm bác sĩ bất lực, họ không dám kinh động vị phu nhân thiếu tướng này, huống hồ trong bụng cậu còn có đứa trẻ, họ sợ sẽ xảy ra bất trắc.

Lúc này một người trợ tá của Lee Sanghyeok chạy vào nói: "Hiện tại thiếu tướng đang tìm tung tích của Wooje, ngài ấy muốn cậu dưỡng thai cho tốt, chờ ngài ấy trở về báo tin tốt."

Jeong Jihoon tóm lấy vị trợ tá kia, trên mặt phủ đầy nước mắt gấp gáp hỏi:

"Thật sao? Lee Sanghyeok đang tìm nó sao?"

Nếu Lee Sanghyeok tìm thì cậu an tâm rồi, nó là con của anh, anh nhất định sẽ cứu được nó.

Người trợ tá gật đầu, sau đó nói tiếp: "Bác sĩ nói cậu bị động thai, thời gian sắp tới phải nằm trên giường điều trị thì mới mong đứa trẻ khỏe mạnh được, nên cậu..."

"Tôi lập tức trở về giường."

Không đợi người trợ tá nói xong, Jeong Jihoon đã tự giác trở về giường nằm xuống, đôi mắt đỏ hoe khi vừa mới trải qua cú sốc lớn khiến người ta nhìn mà thương.

Jeong Jihoon nằm trên giường, hai bàn tay chắp vào nhau cầu nguyện cho Lee Sanghyeok mau chóng tìm được Wooje, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống.

Cùng lúc này, Kim Kyukkyu nhận được tin tức từ Kim Jiwon nên chuyển đường bay không đến đảo tư nhân nữa, Lee Sanghyeok chắc chắn đã phong tỏa nơi đó, nếu anh ta tới sẽ giống như cá sa lưới bị tóm sống.

Anh ta quay trở về đế quốc, ẩn nấp trong tối nên biết được Jeong Jihoon đã được đưa đến bệnh viện đế quốc, còn Lee Sanghyeok thì đang đi tìm Wooje.

Sắc mặt của Kim Kyukkyu âm trầm, lần này anh ta sơ suất đánh mất Jeong Jihoon, lần sau anh ta nhất định sẽ giữ chặt cậu bên mình.

Jihoon chờ anh, anh sẽ đến cứu em nhanh thôi.

Wooje nhìn que màu sáp trong tay chỉ còn lại một chút bằng cỡ hạt đậu, đôi chân rốt cuộc cũng không đứng thẳng được nữa mà ngồi bệt xuống tảng đá bên cạnh khóc thút thít.

Que màu sáp này là Kim Kyukkyu đưa cho nó, ban đầu nó không hiểu anh ta đưa thứ này làm gì nhưng vẫn nhận lấy, hiện tại bị lạc trong rừng, nó bèn dùng que màu sáp đánh dấu lên thân cây, hy vọng anh ta có thể nhìn thấy rồi mau chóng đến tìm nó.

Wooje cũng không đi mà không có chủ đích, cha quái vật nói phía nam của khu rừng rậm đế quốc có con sông, mà có sông thì sẽ có dân cư sinh sống, chỉ cần tìm được bờ sông nó sẽ nhờ người dân gọi điện báo cảnh sát, cha quái vật sẽ lập tức đến đón nó ngay.

Wooje nhớ cha quái vật từng dạy kiến thường làm tổ ở phía nam nên sau khi tìm được tổ kiến, nó lập tức chạy về hướng đó, nhưng đi mãi đi mãi, cho đến khi đôi chân của nó rã rời rồi vẫn chưa nhìn thấy bờ sông mà cha quái vật đã nói.

Thậm chí nó nghi ngờ có phải anh lừa nó rồi không.

Có lần ba Jihoon vừa khóc vừa nói cha quái vật gạt ba thật thảm, đáng lẽ nó không nên tin lời cha quái vật mới đúng.

"Hu hu... Wooje đói bụng quá... Wooje cũng khát nước nữa..."

Wooje khóc một hồi vừa mệt vừa đói bèn nằm xuống tảng đá nghỉ ngơi, không bao lâu sau thì tiếp tục đi về phía trước, dù sao cũng đã kiên trì rồi, nó không muốn lại trải qua một đêm đáng sợ ở trong rừng nữa đâu.

"Có sông!" Wooje vui mừng la lên, cha quái vật không lừa nó, thật sự có sông.

Tuy nhiên bởi vì mất nước quá lâu nên trước mắt nó đột nhiên xoay vòng rồi tối đen lại, cơ thể nhỏ bé cũng nằm gục xuống đất mà thiếp đi.

Lúc này một đám người đi men theo bờ sông, một tên trong số họ nhìn thấy cậu bé trắng trẻo xinh xắn nằm trên mặt đất thì kinh ngạc thốt lên: "Ở bên này có đứa nhỏ."

Cả đám chạy qua nhìn thử, mặc dù mặt mũi nhếch nhác nhưng từ trang phục của cậu bé thì có thể thấy được đây là con nhà giàu có.

"Nó còn sống nè đại ca." Một tên hô to.

Tên đại ca mặt sẹo nhìn đứa trẻ trước mặt như nhìn một món hàng tốt gật gù nói: "Nó xinh xắn như vậy chắc bán được giá cao đây, mang nó về đi."

Dứt câu, một tên lấy bao bố ra trùm lên người Wooje rồi vác lên vai, cả đám trở về nơi ở của mình.

...

Đã hai ngày nay Lee Sanghyeok liên tục tìm kiếm tung tích của Wooje ở trong rừng, nhưng khu rừng này vô cùng rộng lớn, chỉ trong thời gian ngắn sẽ không thể lùn sục hết mọi ngóc ngách được.

Thời gian càng dài, con trai của anh sẽ càng nguy hiểm, một người lớn bị lạc trong rừng có thể kéo dài một tuần thậm chí một tháng, nhưng đứa nhỏ ba tuổi thì làm sao chống chọi được ba ngày?

Từng giây từng phút trôi qua, trái tim của Lee Sanghyeok trầm xuống, đặc biệt thời tiết mấy ngày nay quá xấu càng khiến anh lo lắng bất an.

"Thiếu tướng, đã hai ngày ngài không ngủ rồi, có cần nghỉ ngơi một chút không?" Trợ tá của Lee Sanghyeok nhìn đáy mắt xanh đen của anh nhịn không được khuyên nhủ.

Kể từ khi phu nhân bị bắt cóc cho đến khi tìm lại được đã qua mười ngày, khoảng thời gian này thiếu tướng chưa từng đặt lưng nghỉ ngơi đàng hoàng, nếu không phải thể trạng của anh tốt thì đã sớm đổ gục rồi.

Lee Sanghyeok lắc đầu nói: "Tôi không thể phụ sự chờ mong của Jihoon."

Anh không muốn trở về tay không, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lê Jihoon, chỉ cần tưởng tượng tới thôi tim anh đã đau nhói rồi.

Lee Sanghyeok tiếp tục đi sâu vào rừng, càng đi khung cảnh càng ẩm ướt trơn trượt, nếu đứa nhỏ thật sự ở đây thì cũng không chạy được xa, vậy nên nơi này có thể không phải hướng chính xác.

"Cái này là gì?"

Lee Sanghyeok đột nhiên lên tiếng, một người lính chạy tới sờ vào nơi anh vừa chỉ, sau đó nói:

"Đây là sáp màu cho trẻ em học vẽ."

Đôi mắt Lee Sanghyeok mở to phát ra ánh sáng kinh người.

Đây chắc chắn là dấu vết Wooje để lại, con trai của anh... không yếu ớt như anh tưởng.

Tiếp đến Lee Sanghyeok lần theo sáp màu Wooje để lại tiến về phía Nam, khi tới được bờ sông, thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là một chiếc giày trẻ em.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz