Người Chết Lữ Hành (1)
Tác giả: 伏月廿四 (LOFTER)Tóm tắt: Trafalgar Law 13 tuổi gặp hồn maLưu ý:• Khi nhân vật xuất hiện là chết (là HE)• Cốt truyện sau này có thể sẽ rất khác so với truyện chính thức của Law nên các bạn hãy cẩn thận khi vào nhé.
__________Trafalgar Law gặp một hồn ma.Trên biển chuyện gì cũng có thể xảy ra, hắn có thể chặt người thành từng mảnh rồi ghép họ lại với nhau. Gặp ma thì có gì kỳ quái? Dù vậy, khi thiếu niên tóc đen này đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Law vẫn giật mình."Anh là ai?"Hắn ngẩng đầu lên và thận trọng hỏi. Những người lạ hay những bóng ma xuất hiện quanh Happy Town có thể là gián điệp của Donquixote, hắn không dám lơ là dù chỉ một giây. Law nhét con dao mổ vào túi, nhưng không chắc liệu khả năng của mình có tác dụng với hồn ma hay không.Con ma có thể nghe thấy câu hỏi và quay lại nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. Law bình tĩnh lùi lại một bước, từ trên xuống dưới nhìn vị khách không mời trong rừng. Chân cậu chạm đất, cậu cao hơn Law 13 tuổi một chút, nhưng vẫn được coi là một người đàn ông nhỏ bé, mái tóc đen ngắn với những đường gợn sóng tứ phía rất giống hắn. Cậu còn đội một chiếc mũ rơm rách tả tơi trên lưng."Cậu có thể nhìn thấy tôi?"Hồn ma hỏi hắn, giọng khàn khàn, vẻ mặt có chút xa lạ và bối rối, giống như đã lâu không giao tiếp với ai. Nhìn qua cậu nhiều nhất là mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt cực kỳ ngây thơ, dưới mắt trái có một vết sẹo, trông giống như vết sẹo cũ từ rất lâu rồi. Nhưng vết thương trên ngực còn tươi hơn nhiều, như bị vật gì đó cắt rách xương ức, máu đã ngừng chảy, nhưng cuộn tròn gớm ghiếc ở mép vết thương vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Law đã quen nhìn thấy xác chết và máu nên điều này không làm hắn sợ, nhưng vẫn âm thầm kinh hãi. Anh chàng này đã phải chịu đựng rất nhiều trước khi chết.
"Cậu có thể nhìn thấy tôi?"Hồn ma lại hỏi, có lẽ cậu nhận thấy ánh mắt Law chính xác đang nhìn mình, vẻ mặt đờ đẫn dần dần trở nên sống động. Law do dự một lúc rồi thận trọng gật đầu, tay phải vẫn cầm con dao mổ trong túi."Rất tốt."Con ma đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, các đường nét trên khuôn mặt của cậu nhờ hành động này hoàn toàn sống động, làn da nhợt nhạt trong suốt dường như đang tỏa ra máu. Ngoài cái lỗ khủng khiếp trên ngực, cậu trông giống như một cậu bé bình thường hàng xóm."Tốt lắm, sau khi Ace rời đi tôi đi lang thang mấy ngày, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy tôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ chết ngạt.""Anh đã chết rồi." Law không thương tiếc chỉ ra sai sót trong lời nói, con ma mím môi xấu hổ.Chỉ là không phải kẻ thù. Law chậm rãi buông tay cầm dao, chuẩn bị quay người rời khỏi nơi này, hắn không có hứng thú với một người chết không có thi thể. Nhưng người đàn ông đã chết không có xác này rõ ràng không có ý định buông tha người duy nhất mà cậu có thể giao tiếp, đi theo sát hắn.“Sao chỉ có cậu mới nhìn thấy tôi?”"Trông cậu thấp quá. Cậu bao nhiêu tuổi? Tôi năm nay mười bảy tuổi.""Chờ một chút, hình như tôi đã thấy chiếc mũ đốm của cậu ở đâu rồi. Tôi từng gặp cậu chưa?"Law đột nhiên dừng lại, quay người lại. Con ma còn đang lảo đảo về phía trước, cơ thể va chạm với hắn, sau đó xuyên qua cơ thể hắn, cảm giác này thật khó chịu, giống như bị dội một xô nước đá từ đầu đến chân vậy.“Đừng đi theo tôi!” Hắn uy hiếp hồn ma, “Anh chết rồi, đi về nơi của anh đi.”Chàng trai vẫn đứng yên tại chỗ, chớp mắt bối rối.Cậu nói: "Tôi không có nơi nào để đi. Ace đã đi đến một nơi khác, nhưng tôi bị bỏ lại phía sau, tôi không biết tại sao.""Ace là ai?""Anh trai tôi. Anh ấy bị hải quân bắt. Tôi đến cứu anh ấy, anh ấy đỡ một quyền cho tôi... Anh ấy chết, sau đó tôi cũng chết."Con ma đứng trước mặt hắn, lại mang vẻ mặt trống rỗng và không cam lòng đó, trông cô đơn.Cậu cũng mất đi người thân, điều đáng tiếc hơn nữa là chính cậu đã mất đi mạng sống. Cổ họng Law chợt bị thứ gì đó nghẹn lại, không nói được nữa."Tôi đang định đi với Ace...nhưng anh ấy đã đi qua cây cầu đó và tôi không thể băng qua được. Tôi không biết tại sao mình lại đến đây. Không ai có thể nhìn thấy hay nghe thấy tôi, cậu là người đầu tiên. "Con ma luyên thuyên tiếp nhưng Law nghe rõ từng lời. Trời đã tối, một thanh niên toàn thân đầy vết bầm tím đứng trước mặt hắn, toàn thân tỏa ra một màu cam ấm áp mơ hồ, đôi mắt to tròn, cứng ngắc nhìn thiếu niên thấp hơn mình, giống như người chết đuối bám vào khúc gỗ cuối cùng.
"Tôi đã nhìn thấy cậu" cậu lại nói, "Tôi nhất định đã nhìn thấy cậu. Làm bạn với tôi đi, tôi rất sợ ở một mình."Ở một mình có gì đáng sợ? Anh lớn hơn tôi bốn tuổi, thậm chí còn không biết đau.Law thầm nghĩ, cách đây không lâu, tôi gần như chết cóng trong tuyết một mình. Tôi trốn trong một cái hang và dùng dao mổ gan mình, không có thuốc giảm đau hay thuốc mê và tôi đã bất tỉnh vì đau đớn một mình. Có gì đáng sợ khi ở một mình?Nhưng rồi hắn lại nghĩ đến những chiếc chăn bông và món súp ấm áp ở nhà Wolf. Lão nhân lúc này có lẽ đang đợi hắn về ăn tối, nhưng hồn ma chỉ có thể tiếp tục lang thang trong khu rừng phủ đầy sương giá này."......Anh tên là gì?"Cuối cùng hắn hắng giọng khó chịu và hỏi. Đôi mắt tròn của cậu bé mở to hơn, lộ ra vẻ ngạc nhiên."Luffy," cậu nói, "Monkey D. Luffy."Phải mất một thời gian, Law mới nhận ra rằng nếu hắn từ chối yêu cầu của Luffy, hắn thực sự sẽ không thể làm gì được chừng nào hồn ma còn đi theo một cách trơ tráo. Nhưng hồn ma này lại tỏ ra kiên trì phi thường trong việc trở thành “bạn” của mình, dù bản thân Law cũng không cần bất kỳ người bạn nào, đặc biệt là người đã chết.Hồn ma cũng có chữ D trong tên của mình. Law vẫn ghi nhớ những gì Cora-san nói, nếu cậu bé còn sống, hắn sẽ không ngại thành lập liên minh với cậu để tìm hiểu xem dòng máu này có thể gây ra cơn bão nào, nhưng thực tế là hai người họ đang ở trong một thị trấn biên giới cẩn thận cố gắng sống sót, người kia thậm chí không thể thở được."Trazai, Trazai."Luffy liên tục gọi hắn, anh chàng này cố chấp và ồn ào đến mức thậm chí không nhớ tên đầy đủ của mình, cậu mặc kệ sự phản đối của người khác, chọn biệt danh ngu ngốc, không bao giờ chán nó."Im đi!" Law đang đắm chìm trong việc mổ xẻ một con chuột trước bàn làm việc mà không hề quay đầu lại. Người chú là giám đốc phòng khám đã cho hắn mượn một cuốn sách y khoa quý giá, hiện đang mở ở bên cạnh, hắn không muốn lãng phí dù chỉ một giây trong nửa ngày nghỉ ngơi dễ dàng bị vắt kiệt.Lời mắng mỏ của hắn chỉ khiến cậu im lặng trong giây lát, rồi lại gọi dài dài: "Trazai, Trazai ——"Lưỡi dao sắc bén trong tay chàng trai run rẩy cảnh giác, khí quản của con chuột đột nhiên biến mất, ngón trỏ trái của hắn cũng suýt hy sinh."Anh định làm cái quái gì vậy!"Law ném lưỡi kiếm đẫm máu sang một bên và quay lại trừng mắt nhìn Luffy, người trông có vẻ vô tội. Hồn ma ở phía sau hắn bất giác cong môi: "Tôi chán quá, còn có cái gì lợi hại bằng kính thiên văn của lão già để tôi nhìn xem?"Cậu có thể di chuyển xung quanh mà không bị hạn chế và xuyên qua các bức tường, cửa ra vào và cửa sổ bị khóa, nhưng không thể với tới để nhặt hoặc thao tác bất cứ thứ gì. Lúc đầu, Law không thể chịu được những lời cầu xin của Luffy và đã trình diễn một số phát minh mà Wolf tự hào về cậu, những lời cảm thán và khen ngợi của con ma từng khiến cậu rất vui. Nhưng ngay sau đó, Luffy đã đẩy xa hơn và đưa ra nhiều yêu cầu hơn, ngay cả Wolf cũng bắt đầu thắc mắc tại sao Law đột nhiên trở nên hứng thú với những thứ mà hắn gọi là "giẻ rách". Law mệt mỏi khi phải giải quyết những thắc mắc của cậu, chỉ có thể vội vàng thay đổi chủ đề.“Tôi không rảnh cùng anh đi xem!” Thanh niên duỗi ngón tay, đâm mạnh vào lồng ngực của con ma, vết thương kinh khủng vẫn như cũ lúc cuối đời. Law tức giận đến mức nảy ra ý định đặt anh chàng này lên bàn làm việc và mổ cậu qua lỗ."Chúng ta không phải bạn bè sao" Luffy nói, không nhận thức được sự tức giận hắn, "Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau...""Anh cũng biết rằng chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau?"Giọng điệu của Law tăng lên một cách thiếu kiên nhẫn: "Anh có thể làm gì? Ngay cả mẫu vật thí nghiệm cũng không thể làm được. Con chuột này tốt hơn anh."Hồn ma mím môi, lộ ra vẻ mặt có chút ủy khuất. Law sửng sốt một lúc, rồi nhận ra rằng việc lên án sự vô dụng của một người đã chết có vẻ hơi tàn nhẫn. Căn phòng chìm vào im lặng, có thể nghe thấy Wolf đang ho và lẩm bẩm ở phòng bên, nhưng điều này không làm giảm đi sự im lặng khó chịu trong phòng.
“… Ra ngoài và đi dạo một mình đi.”Cuối cùng, hắn đột ngột phá vỡ thế bế tắc và vô tình dịu giọng lại.Con ma xuyên qua bức tường không nói một lời và đi ra ngoài. Law cúi đầu tiếp tục xử lý con chuột, lưỡi dao cắt đứt những dây thần kinh và mạch máu nhỏ. Anh chàng này là người không biết chuyện gì, hắn chỉ nói với cậu những sự thật mà cậu không biết. Hắn dùng đầu dò thăm dò thực quản và dạ dày, quan sát hệ thống tiêu hóa cũng giống như của bất kỳ người nào khác, cố gắng đè nén cảm giác tội lỗi thầm kín trong lòng.Mãi cho đến khi cảm thấy mình có thể làm chủ được cấu trúc của các cơ quan mà không cần sử dụng sức mạnh trái ác quỷ, hắn mới chợt nhận ra bầu trời đang tối dần khi ngước mắt lên. Con ma vẫn chưa quay lại, xung quanh dường như đặc biệt yên tĩnh khi không có tiếng thì thầm của cậu. Law không lo lắng Luffy nếu ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm gì, một con ma có thể gặp phải nguy hiểm gì? Công việc của cậu chỉ là hù dọa người khác.Nhưng cảm giác tội lỗi mà hắn vừa bỏ lại lại hiện ra, bị trói buộc trong thế giới không thể can thiệp đã đủ đau đớn, vậy tại sao hắn lại nói thêm một lời đó trong cơn tức giận.Law không khỏi nhìn về phía cửa sổ, ngoài phòng tuyết vẫn đang rơi, trước cửa sân chỉ có dấu chân to lớn của Bepo về muộn, che đi dấu chân trước đó của Shachi và Penguin. Rồi hắn nhớ ra rằng ma không có dấu chân.Có lẽ cậu sẽ không quay lại. Law thu hồi ánh mắt và bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, vứt xác chuột bị gãy. Hắn đã có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và tiếng lẩm bẩm của Bepo ngoài cửa, không bao lâu nữa gấu trắng sẽ tiến vào mời hắn ăn, cảnh tượng giải phẫu đẫm máu sẽ khiến anh sợ hãi.Hắn đang rửa tay trước ống nước thì một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua sau đầu. Law rụt cổ lại, mong Bepo mở cửa.“Tôi sẽ quay lại ngay,” hắn nói."Trazai Trazai, tôi vừa nhìn thấy--"Law quay lại và bất ngờ đụng phải Luffy lần nữa. Bàn tay hắn giơ lên trước mặt, vẫn còn ướt nước, xuyên qua bụng con ma mà không hề đề phòng, khiến hắn rùng mình dữ dội vì lạnh.
"Anh--""Anh Law, đến giờ ăn rồi."“—— Một con gấu trắng biết nói!”Giọng nói của Law bị giọng nói lớn của Luffy át đi, Bepo bối rối nhìn đại ca mình khi hắn đứng trước ống nước và nhìn chằm chằm vào cửa sổ không chớp mắt. Anh ấy đang nói chuyện với ai vậy?"À, vậy đó!"Con ma hét lên, tiếng động quen thuộc lại quay trở lại. Khuôn mặt cậu tràn đầy sự ngạc nhiên và phấn khích, không có một chút chán nản nào.“Trông cậu quen quá,” cậu vòng qua con gấu trắng không chút nghi ngờ vài vòng, ôm cằm tự nhủ: “Tôi đã từng gặp cậu chưa? Giống như đã thấy Trazai, cậu ở đâu?......Ừm......"Tất nhiên Bepo sẽ không trả lời cậu. Bàn tay quỷ vuốt ve bộ lông dày, hài lòng thở dài: “Thật ấm áp.”Hiển nhiên cậu không có cảm giác gì, nhưng vẻ mặt lại giống như thật sự bị một con gấu trắng chôn trong ngực. Đôi môi của Law hé ra vài lần, cuối cùng hắn cũng lên tiếng:"Anh đã ở đâu thế?"Gấu trắng nghi hoặc trả lời: "Tôi, tôi đến công trường."Luffy quay lại nhìn hắn, cậu bé tưởng cậu sẽ trách mình hèn hạ nên căng thẳng khó chịu nhưng lại không có ý định xin lỗi. Nhưng con ma chỉ gãi má ngượng ngùng rồi nói với giọng điệu bình thường như đang nói về thời tiết: “À, tôi bị lạc. Tôi phải đi bộ rất xa mới về được ngôi nhà này. May mắn thay, tôi có con gấu này.”Cậu vỗ nhẹ vào lưng con gấu như thể khen thưởng, đưa lòng bàn tay lướt qua lớp vải thô. Trái tim vốn bị bóp nghẹt suốt buổi chiều của Law chợt thả lỏng, nhưng đáy lòng lại vô cớ dâng lên một cảm giác bất lực.“… Đừng có chạy lung tung.”Hắn đi thẳng ra ngoài mà không hề nhìn lại hay nói một lời nào. Bepo càng bối rối hơn, anh không biết điều gì đã khiến anh trai mình cảnh cáo và tức giận không thể giải thích được, anh chỉ nghĩ rằng mình lại phạm sai lầm nào đó, không dám phản bác, anh thì thầm sau lưng hắn: “Tôi không có chạy lung tung..."Nhưng con ma nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu bé đội chiếc mũ đốm và trả lời với nụ cười trên khuôn mặt: "Tôi biết."Law khẳng định rằng hắn chỉ nhận lấy tên người chết vô gia cư và đáng thương này ngoài ý muốn, nhưng Luffy khẳng định rằng Trazai đã nhìn thấy cậu khi cậu bất lực nhất và ngầm cho phép cậu ở lại bên cạnh mình. Nói cách khác, 100% nhiệt tình--"Trazai, chúng ta hãy là bạn bè nhé."Cậu lại đưa ra yêu cầu này với Law. Cậu bé chỉ đơn giản đặt cuốn sách xuống và lạnh lùng nhìn cậu, giống như một con nhím đột nhiên giơ lông lên cảnh giác."Tôi không có bạn bè. Tôi đã không có bạn bè từ rất lâu rồi." hắn mất tất cả trong trận hỏa hoạn ở Flevance, và trở thành người vô gia cư kể từ đó. Cậu bé mười tuổi lạc đường trong cuộc đời, vốn tưởng rằng Cora-san đã chỉ đường đi, nhưng Cora-san lại bị tuyết rơi xuống, thậm chí còn không tìm được đường về.“Vậy ông lão, gấu trắng, mũ lưỡi trai và mũ chim cánh cụt, họ không phải là bạn của cậu sao?”Nhưng con ma đã làm ngơ trước sự từ chối của hắn, cậu chỉ lắc đầu bối rối và hỏi thẳng. Law bị câu hỏi của cậu làm cứng người, thậm chí còn quên mất việc tiếp tục giữ tư thế phòng thủ."Bọn họ... bọn họ...lão nhân là ân nhân của tôi, những người khác là thuộc hạ của tôi."Một lúc sau, hắn miễn cưỡng lên tiếng, hắn nghĩ thầm.“Muốn thì cậu có thể làm thuộc hạ của tôi,” cậu bé cố tình tỏ ra vẻ ngạo mạn, “mặc dù cậu chỉ là một con ma.”Nhưng Luffy nhướn mày, nghiêm túc phản bác: "Tôi sẽ không làm thuộc hạ của cậu. Tôi cũng là thuyền trưởng, tôi có một con tàu và các đồng đội."“Ồ, bây giờ thuyền và đồng đội của anh đang chìm ở biển nào?”Law vô thức nói một cách mỉa mai, rồi nhận ra rằng mình dường như lại chọc vào chỗ đau của con ma. Hắn mở miệng, cố gắng nói điều gì đó để giảm bớt sự bối rối do những lời nói khốn nạn của mình gây ra, nhưng đáng tiếc hắn không có tài dí dỏm, và cũng không có mặt mũi để nói về điều đó một cách thiếu quan tâm, nên hắn cứng người tại chỗ một lát.Thay vào đó, chính con ma đã cứu hắn khỏi sự bối rối này. Luffy không có vẻ gì là bị xúc phạm, ngược lại còn nghiêm túc nhìn chằm chằm thiếu niên 13 tuổi trước mặt, đồng tử đen tối sáng ngời, tràn đầy sức sống, thân phận người chết của cậu hoàn toàn khác với điều đó, ngay cả người sống cũng hiếm khi có được đôi mắt độ sáng như vậy.Cậu nói: "Con tàu của tôi vẫn ở đó và các đồng đội của tôi cũng vậy. Họ chắc chắn sẽ tiếp tục chuyến hành trình của chúng tôi".Giọng điệu của cậu quả quyết đến mức Law khó có thể thốt ra bất kỳ lời thắc mắc nào. Lần đầu tiên, hắn tò mò về câu chuyện của hồn ma, loại phi hành đoàn và những người bạn đồng hành nào có thể khiến anh chàng trước mặt tin rằng họ có thể tiếp tục niềm tin và cuộc hành trình ngay cả khi đã chết và giấc mơ của họ không còn nữa ?"...Anh là cướp biển à?"Luffy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Đương nhiên rồi, tôi không nói cho cậu biết?"Law lắc đầu, khí chất của anh chàng trước mặt hoàn toàn khác với những tên cướp biển mà hắn từng thấy, và hắn thực sự không tin rằng những tên cướp biển lại có mối quan hệ như gia đình. Doflamingo quả thực rất tốt với gia đình mình, và cấp dưới sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình, nhưng mối quan hệ giữa họ giống như những người sử dụng và "công cụ hữu ích" hơn, khác xa với mối quan hệ trao đổi cuộc sống và lý tưởng cho nhau.“Tôi nghĩ… tôi muốn nghe về con tàu của anh và những người bạn đồng hành của anh,” hắn nói sau khi do dự một lúc.Luffy có vẻ hơi ngạc nhiên trước sáng kiến của hắn, nhưng cậu cũng sẵn sàng đồng ý."Đồng đội của tôi rất tuyệt vời. Có một kiếm sĩ đeo đai bụng, một hoa tiêu chỉ thích tiền, một đầu bếp háo sắc và tuần lộc..."Kỹ năng kể chuyện của cậu thực sự không tốt lắm, bối rối và thiếu tập trung, cậu luôn nói về những đặc sản địa phương nổi tiếng và những bữa tiệc không liên quan ở những nơi quan trọng, người nghe phải ngăn cậu cố gắng thực hiện nhiều lần những điệu nhảy kỳ lạ, hoặc không ngừng hỏi về đích đến cuối cùng của một tuyến đường nào đó. Hắn không khỏi tự hỏi liệu con ma đó đã mất trí nhớ vì đã chết quá lâu hay chỉ là một kẻ không có đầu óc?Làm sao có thể có một thuyền trưởng thậm chí không thể giải thích được kế hoạch ra khơi của mình?Nhưng dù vậy, Law vẫn bị thu hút mãnh liệt bởi cuộc phiêu lưu do hồn ma kể lại. Cuộc hành trình của Luffy giống một câu chuyện cổ tích lãng mạn và ly kỳ hơn là cuộc đời của những tên cướp biển, cậu ấy dường như đã quay trở lại thành một bóng dáng nhỏ ngày xưa, háo hức đọc truyện tranh, không thể không đi theo người kể chuyện và con tàu của cậu vượt qua núi đảo nghịch và băng qua sa mạc, đánh bại Shichibukai và giải cứu những người bạn đồng hành của mình dưới sự giám sát của chính phủ, tiền thưởng đã tăng lên rất nhiều-- vân vân."Ý cậu là tiền thưởng của cậu?" Law cắt ngang lời nói lan man của Luffy.“Tôi là một tên cướp biển lớn, tiền thưởng 300 triệu,” hồn ma nói, “cậu chưa từng nghe nói sao?”Chàng trai trước mặt có đôi mắt vàng lóe lên với biểu cảm như "Anh đang đùa tôi à?" tiền thưởng của Doflamingo chỉ cao như vậy.Hồn ma không tin hét lên: "Làm sao có thể? Ở đây không có báo chí sao? Không có thông báo khen thưởng sao?""Đúng," Law nói, "nhưng không có anh, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh."Hắn gần như cười nhạo con ma vì nói những điều vô nghĩa. Nhưng vẻ mặt không thể tin được của Luffy chắc chắn không hề giả, cậu vẫn kiên trì hỏi: "Vậy Zoro, Sanji, Nami và Usopp đâu..."Cậu lẩm bẩm một danh sách dài những cái tên không ngừng nghỉ, nhưng Law lại lắc đầu phủ nhận."Và Ace! Tiền thưởng cho Ace là 550 triệu belly và tin tức hải quân sắp xử tử anh ấy lan truyền khắp đường phố ——"Luffy đột nhiên ngừng nói. Đôi mắt cậu lơ đãng, như thể đột nhiên bị mắc kẹt trong ký ức nào đó. Ở một mức độ nào đó, Law đã đúng, bộ não của anh chàng này quả thực không giỏi nhớ người, ấn tượng quen thuộc và mơ hồ trong đầu hồn ma khi lần đầu gặp hắn đột nhiên trở nên rõ ràng cho đến tận bây giờ."Tôi đã nhìn thấy cậu."Cậu nhìn Law một cách kiên định và nói. Cậu nói câu này nhiều lần, Law vốn tưởng rằng đó chỉ là một cách để cậu đến gần hơn, nhưng vào lúc này, trên mặt hồn ma lộ ra vẻ rất kiên định."Tôi thực sự đã nhìn thấy cậu," cậu nói, "không phải cậu bây giờ, tôi nhớ."Law bị cậu làm cho bối rối.
“Đó là sự thật,” Luffy miễn cưỡng nói, giơ tay lên và ra hiệu trên đầu, “Cậu, cậu rất cao, lớn hơn bây giờ rất nhiều, và có gấu, cũng có gấu. Chúng tôi đã nhìn thấy chúng ở quần đảo Sabaody, và thậm chí còn cùng nhau đánh bại hải quân.”Hồn ma ngữ điệu càng ngày càng chắc chắn, Law không nói nên lời, nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt, trong đầu hiện lên một suy đoán.Đáng lẽ phải trẻ hơn, trẻ hơn một chút."Ý anh... ý anh là..." Cậu bé đội mũ đốm nói từng từ với giọng không chắc chắn.Luffy nhìn chằm chằm vào chiếc mũ đốm của hắn, đáng lẽ cậu phải nhớ chiếc mũ này từ lâu rồi mới phải."Khi cậu chết ..." Law hỏi, "là ngày nào?"Anh chàng phải mất một thời gian mới nhớ ra ngày in ở góc trên bên phải tờ báo khi nhìn thấy nó, tất cả những gì hắn cần biết là năm. Họ nhìn nhau và đi đến một kết luận nhất trí đáng ngạc nhiên.Con ma đến từ tương lai. Điều này nghe có vẻ vô lý nhưng bằng chứng đang ở ngay trước mắt hắn. Người này đã chết trong một cuộc đại chiến ở tương lai, và sau đó quay trở lại mười một năm trong trạng thái bất tử kỳ lạ như vậy....
__________Trafalgar Law gặp một hồn ma.Trên biển chuyện gì cũng có thể xảy ra, hắn có thể chặt người thành từng mảnh rồi ghép họ lại với nhau. Gặp ma thì có gì kỳ quái? Dù vậy, khi thiếu niên tóc đen này đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Law vẫn giật mình."Anh là ai?"Hắn ngẩng đầu lên và thận trọng hỏi. Những người lạ hay những bóng ma xuất hiện quanh Happy Town có thể là gián điệp của Donquixote, hắn không dám lơ là dù chỉ một giây. Law nhét con dao mổ vào túi, nhưng không chắc liệu khả năng của mình có tác dụng với hồn ma hay không.Con ma có thể nghe thấy câu hỏi và quay lại nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. Law bình tĩnh lùi lại một bước, từ trên xuống dưới nhìn vị khách không mời trong rừng. Chân cậu chạm đất, cậu cao hơn Law 13 tuổi một chút, nhưng vẫn được coi là một người đàn ông nhỏ bé, mái tóc đen ngắn với những đường gợn sóng tứ phía rất giống hắn. Cậu còn đội một chiếc mũ rơm rách tả tơi trên lưng."Cậu có thể nhìn thấy tôi?"Hồn ma hỏi hắn, giọng khàn khàn, vẻ mặt có chút xa lạ và bối rối, giống như đã lâu không giao tiếp với ai. Nhìn qua cậu nhiều nhất là mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt cực kỳ ngây thơ, dưới mắt trái có một vết sẹo, trông giống như vết sẹo cũ từ rất lâu rồi. Nhưng vết thương trên ngực còn tươi hơn nhiều, như bị vật gì đó cắt rách xương ức, máu đã ngừng chảy, nhưng cuộn tròn gớm ghiếc ở mép vết thương vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Law đã quen nhìn thấy xác chết và máu nên điều này không làm hắn sợ, nhưng vẫn âm thầm kinh hãi. Anh chàng này đã phải chịu đựng rất nhiều trước khi chết.
"Cậu có thể nhìn thấy tôi?"Hồn ma lại hỏi, có lẽ cậu nhận thấy ánh mắt Law chính xác đang nhìn mình, vẻ mặt đờ đẫn dần dần trở nên sống động. Law do dự một lúc rồi thận trọng gật đầu, tay phải vẫn cầm con dao mổ trong túi."Rất tốt."Con ma đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, các đường nét trên khuôn mặt của cậu nhờ hành động này hoàn toàn sống động, làn da nhợt nhạt trong suốt dường như đang tỏa ra máu. Ngoài cái lỗ khủng khiếp trên ngực, cậu trông giống như một cậu bé bình thường hàng xóm."Tốt lắm, sau khi Ace rời đi tôi đi lang thang mấy ngày, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy tôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ chết ngạt.""Anh đã chết rồi." Law không thương tiếc chỉ ra sai sót trong lời nói, con ma mím môi xấu hổ.Chỉ là không phải kẻ thù. Law chậm rãi buông tay cầm dao, chuẩn bị quay người rời khỏi nơi này, hắn không có hứng thú với một người chết không có thi thể. Nhưng người đàn ông đã chết không có xác này rõ ràng không có ý định buông tha người duy nhất mà cậu có thể giao tiếp, đi theo sát hắn.“Sao chỉ có cậu mới nhìn thấy tôi?”"Trông cậu thấp quá. Cậu bao nhiêu tuổi? Tôi năm nay mười bảy tuổi.""Chờ một chút, hình như tôi đã thấy chiếc mũ đốm của cậu ở đâu rồi. Tôi từng gặp cậu chưa?"Law đột nhiên dừng lại, quay người lại. Con ma còn đang lảo đảo về phía trước, cơ thể va chạm với hắn, sau đó xuyên qua cơ thể hắn, cảm giác này thật khó chịu, giống như bị dội một xô nước đá từ đầu đến chân vậy.“Đừng đi theo tôi!” Hắn uy hiếp hồn ma, “Anh chết rồi, đi về nơi của anh đi.”Chàng trai vẫn đứng yên tại chỗ, chớp mắt bối rối.Cậu nói: "Tôi không có nơi nào để đi. Ace đã đi đến một nơi khác, nhưng tôi bị bỏ lại phía sau, tôi không biết tại sao.""Ace là ai?""Anh trai tôi. Anh ấy bị hải quân bắt. Tôi đến cứu anh ấy, anh ấy đỡ một quyền cho tôi... Anh ấy chết, sau đó tôi cũng chết."Con ma đứng trước mặt hắn, lại mang vẻ mặt trống rỗng và không cam lòng đó, trông cô đơn.Cậu cũng mất đi người thân, điều đáng tiếc hơn nữa là chính cậu đã mất đi mạng sống. Cổ họng Law chợt bị thứ gì đó nghẹn lại, không nói được nữa."Tôi đang định đi với Ace...nhưng anh ấy đã đi qua cây cầu đó và tôi không thể băng qua được. Tôi không biết tại sao mình lại đến đây. Không ai có thể nhìn thấy hay nghe thấy tôi, cậu là người đầu tiên. "Con ma luyên thuyên tiếp nhưng Law nghe rõ từng lời. Trời đã tối, một thanh niên toàn thân đầy vết bầm tím đứng trước mặt hắn, toàn thân tỏa ra một màu cam ấm áp mơ hồ, đôi mắt to tròn, cứng ngắc nhìn thiếu niên thấp hơn mình, giống như người chết đuối bám vào khúc gỗ cuối cùng.
"Tôi đã nhìn thấy cậu" cậu lại nói, "Tôi nhất định đã nhìn thấy cậu. Làm bạn với tôi đi, tôi rất sợ ở một mình."Ở một mình có gì đáng sợ? Anh lớn hơn tôi bốn tuổi, thậm chí còn không biết đau.Law thầm nghĩ, cách đây không lâu, tôi gần như chết cóng trong tuyết một mình. Tôi trốn trong một cái hang và dùng dao mổ gan mình, không có thuốc giảm đau hay thuốc mê và tôi đã bất tỉnh vì đau đớn một mình. Có gì đáng sợ khi ở một mình?Nhưng rồi hắn lại nghĩ đến những chiếc chăn bông và món súp ấm áp ở nhà Wolf. Lão nhân lúc này có lẽ đang đợi hắn về ăn tối, nhưng hồn ma chỉ có thể tiếp tục lang thang trong khu rừng phủ đầy sương giá này."......Anh tên là gì?"Cuối cùng hắn hắng giọng khó chịu và hỏi. Đôi mắt tròn của cậu bé mở to hơn, lộ ra vẻ ngạc nhiên."Luffy," cậu nói, "Monkey D. Luffy."Phải mất một thời gian, Law mới nhận ra rằng nếu hắn từ chối yêu cầu của Luffy, hắn thực sự sẽ không thể làm gì được chừng nào hồn ma còn đi theo một cách trơ tráo. Nhưng hồn ma này lại tỏ ra kiên trì phi thường trong việc trở thành “bạn” của mình, dù bản thân Law cũng không cần bất kỳ người bạn nào, đặc biệt là người đã chết.Hồn ma cũng có chữ D trong tên của mình. Law vẫn ghi nhớ những gì Cora-san nói, nếu cậu bé còn sống, hắn sẽ không ngại thành lập liên minh với cậu để tìm hiểu xem dòng máu này có thể gây ra cơn bão nào, nhưng thực tế là hai người họ đang ở trong một thị trấn biên giới cẩn thận cố gắng sống sót, người kia thậm chí không thể thở được."Trazai, Trazai."Luffy liên tục gọi hắn, anh chàng này cố chấp và ồn ào đến mức thậm chí không nhớ tên đầy đủ của mình, cậu mặc kệ sự phản đối của người khác, chọn biệt danh ngu ngốc, không bao giờ chán nó."Im đi!" Law đang đắm chìm trong việc mổ xẻ một con chuột trước bàn làm việc mà không hề quay đầu lại. Người chú là giám đốc phòng khám đã cho hắn mượn một cuốn sách y khoa quý giá, hiện đang mở ở bên cạnh, hắn không muốn lãng phí dù chỉ một giây trong nửa ngày nghỉ ngơi dễ dàng bị vắt kiệt.Lời mắng mỏ của hắn chỉ khiến cậu im lặng trong giây lát, rồi lại gọi dài dài: "Trazai, Trazai ——"Lưỡi dao sắc bén trong tay chàng trai run rẩy cảnh giác, khí quản của con chuột đột nhiên biến mất, ngón trỏ trái của hắn cũng suýt hy sinh."Anh định làm cái quái gì vậy!"Law ném lưỡi kiếm đẫm máu sang một bên và quay lại trừng mắt nhìn Luffy, người trông có vẻ vô tội. Hồn ma ở phía sau hắn bất giác cong môi: "Tôi chán quá, còn có cái gì lợi hại bằng kính thiên văn của lão già để tôi nhìn xem?"Cậu có thể di chuyển xung quanh mà không bị hạn chế và xuyên qua các bức tường, cửa ra vào và cửa sổ bị khóa, nhưng không thể với tới để nhặt hoặc thao tác bất cứ thứ gì. Lúc đầu, Law không thể chịu được những lời cầu xin của Luffy và đã trình diễn một số phát minh mà Wolf tự hào về cậu, những lời cảm thán và khen ngợi của con ma từng khiến cậu rất vui. Nhưng ngay sau đó, Luffy đã đẩy xa hơn và đưa ra nhiều yêu cầu hơn, ngay cả Wolf cũng bắt đầu thắc mắc tại sao Law đột nhiên trở nên hứng thú với những thứ mà hắn gọi là "giẻ rách". Law mệt mỏi khi phải giải quyết những thắc mắc của cậu, chỉ có thể vội vàng thay đổi chủ đề.“Tôi không rảnh cùng anh đi xem!” Thanh niên duỗi ngón tay, đâm mạnh vào lồng ngực của con ma, vết thương kinh khủng vẫn như cũ lúc cuối đời. Law tức giận đến mức nảy ra ý định đặt anh chàng này lên bàn làm việc và mổ cậu qua lỗ."Chúng ta không phải bạn bè sao" Luffy nói, không nhận thức được sự tức giận hắn, "Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau...""Anh cũng biết rằng chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau?"Giọng điệu của Law tăng lên một cách thiếu kiên nhẫn: "Anh có thể làm gì? Ngay cả mẫu vật thí nghiệm cũng không thể làm được. Con chuột này tốt hơn anh."Hồn ma mím môi, lộ ra vẻ mặt có chút ủy khuất. Law sửng sốt một lúc, rồi nhận ra rằng việc lên án sự vô dụng của một người đã chết có vẻ hơi tàn nhẫn. Căn phòng chìm vào im lặng, có thể nghe thấy Wolf đang ho và lẩm bẩm ở phòng bên, nhưng điều này không làm giảm đi sự im lặng khó chịu trong phòng.
“… Ra ngoài và đi dạo một mình đi.”Cuối cùng, hắn đột ngột phá vỡ thế bế tắc và vô tình dịu giọng lại.Con ma xuyên qua bức tường không nói một lời và đi ra ngoài. Law cúi đầu tiếp tục xử lý con chuột, lưỡi dao cắt đứt những dây thần kinh và mạch máu nhỏ. Anh chàng này là người không biết chuyện gì, hắn chỉ nói với cậu những sự thật mà cậu không biết. Hắn dùng đầu dò thăm dò thực quản và dạ dày, quan sát hệ thống tiêu hóa cũng giống như của bất kỳ người nào khác, cố gắng đè nén cảm giác tội lỗi thầm kín trong lòng.Mãi cho đến khi cảm thấy mình có thể làm chủ được cấu trúc của các cơ quan mà không cần sử dụng sức mạnh trái ác quỷ, hắn mới chợt nhận ra bầu trời đang tối dần khi ngước mắt lên. Con ma vẫn chưa quay lại, xung quanh dường như đặc biệt yên tĩnh khi không có tiếng thì thầm của cậu. Law không lo lắng Luffy nếu ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm gì, một con ma có thể gặp phải nguy hiểm gì? Công việc của cậu chỉ là hù dọa người khác.Nhưng cảm giác tội lỗi mà hắn vừa bỏ lại lại hiện ra, bị trói buộc trong thế giới không thể can thiệp đã đủ đau đớn, vậy tại sao hắn lại nói thêm một lời đó trong cơn tức giận.Law không khỏi nhìn về phía cửa sổ, ngoài phòng tuyết vẫn đang rơi, trước cửa sân chỉ có dấu chân to lớn của Bepo về muộn, che đi dấu chân trước đó của Shachi và Penguin. Rồi hắn nhớ ra rằng ma không có dấu chân.Có lẽ cậu sẽ không quay lại. Law thu hồi ánh mắt và bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, vứt xác chuột bị gãy. Hắn đã có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và tiếng lẩm bẩm của Bepo ngoài cửa, không bao lâu nữa gấu trắng sẽ tiến vào mời hắn ăn, cảnh tượng giải phẫu đẫm máu sẽ khiến anh sợ hãi.Hắn đang rửa tay trước ống nước thì một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua sau đầu. Law rụt cổ lại, mong Bepo mở cửa.“Tôi sẽ quay lại ngay,” hắn nói."Trazai Trazai, tôi vừa nhìn thấy--"Law quay lại và bất ngờ đụng phải Luffy lần nữa. Bàn tay hắn giơ lên trước mặt, vẫn còn ướt nước, xuyên qua bụng con ma mà không hề đề phòng, khiến hắn rùng mình dữ dội vì lạnh.
"Anh--""Anh Law, đến giờ ăn rồi."“—— Một con gấu trắng biết nói!”Giọng nói của Law bị giọng nói lớn của Luffy át đi, Bepo bối rối nhìn đại ca mình khi hắn đứng trước ống nước và nhìn chằm chằm vào cửa sổ không chớp mắt. Anh ấy đang nói chuyện với ai vậy?"À, vậy đó!"Con ma hét lên, tiếng động quen thuộc lại quay trở lại. Khuôn mặt cậu tràn đầy sự ngạc nhiên và phấn khích, không có một chút chán nản nào.“Trông cậu quen quá,” cậu vòng qua con gấu trắng không chút nghi ngờ vài vòng, ôm cằm tự nhủ: “Tôi đã từng gặp cậu chưa? Giống như đã thấy Trazai, cậu ở đâu?......Ừm......"Tất nhiên Bepo sẽ không trả lời cậu. Bàn tay quỷ vuốt ve bộ lông dày, hài lòng thở dài: “Thật ấm áp.”Hiển nhiên cậu không có cảm giác gì, nhưng vẻ mặt lại giống như thật sự bị một con gấu trắng chôn trong ngực. Đôi môi của Law hé ra vài lần, cuối cùng hắn cũng lên tiếng:"Anh đã ở đâu thế?"Gấu trắng nghi hoặc trả lời: "Tôi, tôi đến công trường."Luffy quay lại nhìn hắn, cậu bé tưởng cậu sẽ trách mình hèn hạ nên căng thẳng khó chịu nhưng lại không có ý định xin lỗi. Nhưng con ma chỉ gãi má ngượng ngùng rồi nói với giọng điệu bình thường như đang nói về thời tiết: “À, tôi bị lạc. Tôi phải đi bộ rất xa mới về được ngôi nhà này. May mắn thay, tôi có con gấu này.”Cậu vỗ nhẹ vào lưng con gấu như thể khen thưởng, đưa lòng bàn tay lướt qua lớp vải thô. Trái tim vốn bị bóp nghẹt suốt buổi chiều của Law chợt thả lỏng, nhưng đáy lòng lại vô cớ dâng lên một cảm giác bất lực.“… Đừng có chạy lung tung.”Hắn đi thẳng ra ngoài mà không hề nhìn lại hay nói một lời nào. Bepo càng bối rối hơn, anh không biết điều gì đã khiến anh trai mình cảnh cáo và tức giận không thể giải thích được, anh chỉ nghĩ rằng mình lại phạm sai lầm nào đó, không dám phản bác, anh thì thầm sau lưng hắn: “Tôi không có chạy lung tung..."Nhưng con ma nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu bé đội chiếc mũ đốm và trả lời với nụ cười trên khuôn mặt: "Tôi biết."Law khẳng định rằng hắn chỉ nhận lấy tên người chết vô gia cư và đáng thương này ngoài ý muốn, nhưng Luffy khẳng định rằng Trazai đã nhìn thấy cậu khi cậu bất lực nhất và ngầm cho phép cậu ở lại bên cạnh mình. Nói cách khác, 100% nhiệt tình--"Trazai, chúng ta hãy là bạn bè nhé."Cậu lại đưa ra yêu cầu này với Law. Cậu bé chỉ đơn giản đặt cuốn sách xuống và lạnh lùng nhìn cậu, giống như một con nhím đột nhiên giơ lông lên cảnh giác."Tôi không có bạn bè. Tôi đã không có bạn bè từ rất lâu rồi." hắn mất tất cả trong trận hỏa hoạn ở Flevance, và trở thành người vô gia cư kể từ đó. Cậu bé mười tuổi lạc đường trong cuộc đời, vốn tưởng rằng Cora-san đã chỉ đường đi, nhưng Cora-san lại bị tuyết rơi xuống, thậm chí còn không tìm được đường về.“Vậy ông lão, gấu trắng, mũ lưỡi trai và mũ chim cánh cụt, họ không phải là bạn của cậu sao?”Nhưng con ma đã làm ngơ trước sự từ chối của hắn, cậu chỉ lắc đầu bối rối và hỏi thẳng. Law bị câu hỏi của cậu làm cứng người, thậm chí còn quên mất việc tiếp tục giữ tư thế phòng thủ."Bọn họ... bọn họ...lão nhân là ân nhân của tôi, những người khác là thuộc hạ của tôi."Một lúc sau, hắn miễn cưỡng lên tiếng, hắn nghĩ thầm.“Muốn thì cậu có thể làm thuộc hạ của tôi,” cậu bé cố tình tỏ ra vẻ ngạo mạn, “mặc dù cậu chỉ là một con ma.”Nhưng Luffy nhướn mày, nghiêm túc phản bác: "Tôi sẽ không làm thuộc hạ của cậu. Tôi cũng là thuyền trưởng, tôi có một con tàu và các đồng đội."“Ồ, bây giờ thuyền và đồng đội của anh đang chìm ở biển nào?”Law vô thức nói một cách mỉa mai, rồi nhận ra rằng mình dường như lại chọc vào chỗ đau của con ma. Hắn mở miệng, cố gắng nói điều gì đó để giảm bớt sự bối rối do những lời nói khốn nạn của mình gây ra, nhưng đáng tiếc hắn không có tài dí dỏm, và cũng không có mặt mũi để nói về điều đó một cách thiếu quan tâm, nên hắn cứng người tại chỗ một lát.Thay vào đó, chính con ma đã cứu hắn khỏi sự bối rối này. Luffy không có vẻ gì là bị xúc phạm, ngược lại còn nghiêm túc nhìn chằm chằm thiếu niên 13 tuổi trước mặt, đồng tử đen tối sáng ngời, tràn đầy sức sống, thân phận người chết của cậu hoàn toàn khác với điều đó, ngay cả người sống cũng hiếm khi có được đôi mắt độ sáng như vậy.Cậu nói: "Con tàu của tôi vẫn ở đó và các đồng đội của tôi cũng vậy. Họ chắc chắn sẽ tiếp tục chuyến hành trình của chúng tôi".Giọng điệu của cậu quả quyết đến mức Law khó có thể thốt ra bất kỳ lời thắc mắc nào. Lần đầu tiên, hắn tò mò về câu chuyện của hồn ma, loại phi hành đoàn và những người bạn đồng hành nào có thể khiến anh chàng trước mặt tin rằng họ có thể tiếp tục niềm tin và cuộc hành trình ngay cả khi đã chết và giấc mơ của họ không còn nữa ?"...Anh là cướp biển à?"Luffy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Đương nhiên rồi, tôi không nói cho cậu biết?"Law lắc đầu, khí chất của anh chàng trước mặt hoàn toàn khác với những tên cướp biển mà hắn từng thấy, và hắn thực sự không tin rằng những tên cướp biển lại có mối quan hệ như gia đình. Doflamingo quả thực rất tốt với gia đình mình, và cấp dưới sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình, nhưng mối quan hệ giữa họ giống như những người sử dụng và "công cụ hữu ích" hơn, khác xa với mối quan hệ trao đổi cuộc sống và lý tưởng cho nhau.“Tôi nghĩ… tôi muốn nghe về con tàu của anh và những người bạn đồng hành của anh,” hắn nói sau khi do dự một lúc.Luffy có vẻ hơi ngạc nhiên trước sáng kiến của hắn, nhưng cậu cũng sẵn sàng đồng ý."Đồng đội của tôi rất tuyệt vời. Có một kiếm sĩ đeo đai bụng, một hoa tiêu chỉ thích tiền, một đầu bếp háo sắc và tuần lộc..."Kỹ năng kể chuyện của cậu thực sự không tốt lắm, bối rối và thiếu tập trung, cậu luôn nói về những đặc sản địa phương nổi tiếng và những bữa tiệc không liên quan ở những nơi quan trọng, người nghe phải ngăn cậu cố gắng thực hiện nhiều lần những điệu nhảy kỳ lạ, hoặc không ngừng hỏi về đích đến cuối cùng của một tuyến đường nào đó. Hắn không khỏi tự hỏi liệu con ma đó đã mất trí nhớ vì đã chết quá lâu hay chỉ là một kẻ không có đầu óc?Làm sao có thể có một thuyền trưởng thậm chí không thể giải thích được kế hoạch ra khơi của mình?Nhưng dù vậy, Law vẫn bị thu hút mãnh liệt bởi cuộc phiêu lưu do hồn ma kể lại. Cuộc hành trình của Luffy giống một câu chuyện cổ tích lãng mạn và ly kỳ hơn là cuộc đời của những tên cướp biển, cậu ấy dường như đã quay trở lại thành một bóng dáng nhỏ ngày xưa, háo hức đọc truyện tranh, không thể không đi theo người kể chuyện và con tàu của cậu vượt qua núi đảo nghịch và băng qua sa mạc, đánh bại Shichibukai và giải cứu những người bạn đồng hành của mình dưới sự giám sát của chính phủ, tiền thưởng đã tăng lên rất nhiều-- vân vân."Ý cậu là tiền thưởng của cậu?" Law cắt ngang lời nói lan man của Luffy.“Tôi là một tên cướp biển lớn, tiền thưởng 300 triệu,” hồn ma nói, “cậu chưa từng nghe nói sao?”Chàng trai trước mặt có đôi mắt vàng lóe lên với biểu cảm như "Anh đang đùa tôi à?" tiền thưởng của Doflamingo chỉ cao như vậy.Hồn ma không tin hét lên: "Làm sao có thể? Ở đây không có báo chí sao? Không có thông báo khen thưởng sao?""Đúng," Law nói, "nhưng không có anh, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh."Hắn gần như cười nhạo con ma vì nói những điều vô nghĩa. Nhưng vẻ mặt không thể tin được của Luffy chắc chắn không hề giả, cậu vẫn kiên trì hỏi: "Vậy Zoro, Sanji, Nami và Usopp đâu..."Cậu lẩm bẩm một danh sách dài những cái tên không ngừng nghỉ, nhưng Law lại lắc đầu phủ nhận."Và Ace! Tiền thưởng cho Ace là 550 triệu belly và tin tức hải quân sắp xử tử anh ấy lan truyền khắp đường phố ——"Luffy đột nhiên ngừng nói. Đôi mắt cậu lơ đãng, như thể đột nhiên bị mắc kẹt trong ký ức nào đó. Ở một mức độ nào đó, Law đã đúng, bộ não của anh chàng này quả thực không giỏi nhớ người, ấn tượng quen thuộc và mơ hồ trong đầu hồn ma khi lần đầu gặp hắn đột nhiên trở nên rõ ràng cho đến tận bây giờ."Tôi đã nhìn thấy cậu."Cậu nhìn Law một cách kiên định và nói. Cậu nói câu này nhiều lần, Law vốn tưởng rằng đó chỉ là một cách để cậu đến gần hơn, nhưng vào lúc này, trên mặt hồn ma lộ ra vẻ rất kiên định."Tôi thực sự đã nhìn thấy cậu," cậu nói, "không phải cậu bây giờ, tôi nhớ."Law bị cậu làm cho bối rối.
“Đó là sự thật,” Luffy miễn cưỡng nói, giơ tay lên và ra hiệu trên đầu, “Cậu, cậu rất cao, lớn hơn bây giờ rất nhiều, và có gấu, cũng có gấu. Chúng tôi đã nhìn thấy chúng ở quần đảo Sabaody, và thậm chí còn cùng nhau đánh bại hải quân.”Hồn ma ngữ điệu càng ngày càng chắc chắn, Law không nói nên lời, nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt, trong đầu hiện lên một suy đoán.Đáng lẽ phải trẻ hơn, trẻ hơn một chút."Ý anh... ý anh là..." Cậu bé đội mũ đốm nói từng từ với giọng không chắc chắn.Luffy nhìn chằm chằm vào chiếc mũ đốm của hắn, đáng lẽ cậu phải nhớ chiếc mũ này từ lâu rồi mới phải."Khi cậu chết ..." Law hỏi, "là ngày nào?"Anh chàng phải mất một thời gian mới nhớ ra ngày in ở góc trên bên phải tờ báo khi nhìn thấy nó, tất cả những gì hắn cần biết là năm. Họ nhìn nhau và đi đến một kết luận nhất trí đáng ngạc nhiên.Con ma đến từ tương lai. Điều này nghe có vẻ vô lý nhưng bằng chứng đang ở ngay trước mắt hắn. Người này đã chết trong một cuộc đại chiến ở tương lai, và sau đó quay trở lại mười một năm trong trạng thái bất tử kỳ lạ như vậy....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz