Lao Cuu Mon Nam Phai Tam Thuc
Editor: Phượng VỹBeta: Tiêu Giải Cửu bước đi trong mưa, mặc kệ trời có mưa to cỡ nào, chiếc áo ba-đờ-xuy trên người thấm nước, càng lúc càng nặng, nhưng hắn hoàn toàn không phát hiện ra.Đã nhiều năm như vậy, hắn sống vô cùng cẩn thận dè dặt. Mỗi lần hạ một bước chân xuống, ngay cả bụi bay đến chỗ nào cũng phải tính toán. Thế nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn trầm mình cùng hai huyệt thái dương đang nóng hổi trên đầu dưới cơn mưa này một lát.Hắn nhớ lại năm đó Tề Lão Bát xem cho Trương Đại Phật gia một quẻ, nghĩ tới hắn cũng vừa mới phát hiện dường như việc này đã dễ dàng làm cho Trương Khải Sơn biến thành một người đàn ông mạnh mẽ đến như vậy, một người đã vứt bỏ danh hiệu Phật gia trên người, mà kiên quyết đối mặt với số phận một mình như vậy.Hắn vừa đi vừa run rẩy, không biết là do quá sợ hãi khi phải đối mặt tương lai, hay là bởi vì lạnh lẽo.Nhưng mà hắn luôn tự nói với bản thân mình phải tỉnh táo, hắn nhìn cảnh mưa như trút trong cổ thành Trường Sa này, nhìn những phiến đá quen thuộc ở dưới đường và những người đang tránh mưa, hắn tự nói với mình nhất định phải bình tĩnh.Một ngày nào đó hắn đi liên tục trong thành Trường Sa mười tiếng đồng hồ, đi từ lúc mưa lớn rồi mưa nhỏ rồi lại lớn, đi từ lúc trời tối đến lúc trời sáng. Hắn đi ngang qua tất cả những nơi quen thuộc, và cả những cổng thành chưa quen thuộc, suy đoán bên trong đã xảy ra chuyện gì.Phía bên trong phát ra đủ loại âm thanh, có lẽ là tiếng mưa rơi khiến cho hắn bị ảo giác, hoặc là hắn thực sự nghe được, Giải Cửu hiểu rõ, người ở bên trong hoàn toàn không biết gì cả: Một cơn lốc đang đến gần và kết thúc mọi thứ, cùng với những suy tư hằng ngày của bọn họ, những bất đồng cũng sẽ như vậy. Cuối cùng, hắn dừng lại ở trước mặt Hắc Bối Lão Lục.Lục gia ngồi ở một góc tường dưới mái hiên, phía sau là một khách sạn bình dân, có thể nghe thấy được tiếng chơi mạt chược ở bên trong phòng khách. Bạch Di tuy rằng không phải là một người phụ nữ đặc biệt thông minh, thế nhưng chung quy so với Hắc Bối Lão Lục vẫn biết cách sử dụng tiền như thế nào. Quần áo trên người Hắc Bối Lão Lục rất sạch sẽ, râu tóc đã được cắt sửa lại, tuy rằng hình thức không phải là rất được, thế nhưng dù sao thì vẫn ra dáng người bình thường hơn rất nhiều.Nhưng mà hắn vẫn thích ngồi ở chân tường, nghe người phụ nữ của mình ngồi bên trong đánh vài vòng mạt chược, có lẽ cái loại hưởng thụ này ngay từ đầu này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn. Hoặc là do cuộc sống của hắn quá đơn giản, đơn giản đến mức hoàn toàn không cần phải thay đổi.Đã bao nhiêu năm rồi, từ lúc Lục gia cõng người phụ nữ này trở về thành Trường Sa?Hắn cũng không nhớ rõ, thế nhưng hắn nhớ kỹ một chuỗi dấu chân máu đi vào trong thành, kéo dài một đường không thấy được điểm cuối, đôi giày đơn bạc khiến cho chân của người đàn ông này vì lạnh mà nứt nẻ rất nhiều, vì thế mà những dấu vết đó mới hiện lên trong tuyết.Cũng bắt đầu từ lúc ấy, không còn ai gọi hắn là người điên nữa, cho dù là không biết được xuất thân của hắn, nhưng đến khi hắn lên tiếng, cũng chỉ dám gọi là Lục gia. Thỉnh thoảng nếu có vài người đùa ác ý hắn vài câu, luôn luôn sẽ bị một người phụ nữ dùng ngón tay chọc thẳng vào đầu tên đó mà mắng to: "Cái gì mà Lục điên, việc mà Lục điên làm ngươi có thể làm được sao?"Cuộc sống của Bạch Di sau này rất tốt, bởi vì ai cũng biết, nếu có được Lục gia, sẽ có kết quả như thế nào. Ở trong thành Trường Sa vài năm gần đây không có truyền kỳ gì, chỉ có chuyện này của Hắc Bối Lão Lục mà thôi, mà cũng đã qua một thời gian rất dài rồi.Nhưng đã đến lúc phải kết thúc. Giải Cửu thở dài.Trong lòng hắn hiểu rõ, Phật gia cho hắn biết chuyện này, nhất định là không muốn hắn đưa ra ý kiến, Phật gia là loại người gì, đạo lý đơn giản như vậy, không có khả năng Phật gia nhìn không hiểu được.Phật gia muốn hắn làm những chuyện gì. Hôm nay, cũng chỉ có hắn có thể làm được những chuyện đó thôi.Phải tỉnh táo lại.Giải Cửu tiếp tục bước đi về phía trước, hắn không hề bước đi chậm rãi nữa, mà đã bắt đầu bước đi thật nhanh hướng về phía ngõ nhỏ, đầu óc của hắn bị nước mưa xối cho lạnh lẽo, nhưng mà vẫn chưa đủ, hắn muốn có được một loại lãnh tĩnh mà từ trước đến nay hắn chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz