Lao Cuu Mon Nam Phai Tam Thuc
Tác giả: Giang Hoài Duyên Ngạn Editor: Hỏa Dực Phi Phi
Chương thứ nhất: Ngục tốt
Mấy ngày trước có một cơn mưa mùa đông, khiến thời tiết vừa ẩm thấp vừa rét căm căm, còn chưa vào đông, khí trời đã lạnh đến lấy mạng người, trong ấn tượng chưa từng có mùa đông nào khí thế dữ dội như vậy.
Lúc phạm nhân vào tù cũng là một ngày âm u, sở dĩ có ấn tượng với y, là bởi vì từng nghe qua một ít lời đồn đãi, giữa đôi câu vài lời hoặc thật hoặc giả biết được đặc thù, cụ thể đặc thù ở chỗ nào... tôi cũng không rõ lắm. Trước khi y vào ngục đã dừng lại trước phòng làm việc của trưởng ngục hồi lâu, rồi sinh ra lời đồn y đánh vỡ cái chén tráng men của trưởng ngục văng tung tóe mảnh vỡ, trưởng ngục lại cũng chưa từng tức giận nửa phần.
Hình dung thế nào? Tóc dài, kép hát, mặt mũi nhìn không được sạch sẽ, có tóc dài che bớt. Trưởng ngục lạnh mặt nói người này chiếu cố đặt biệt. Tôi gật đầu một cái, biết đây là phía trên có người bảo bọc, không quá mấy ngày là có thể thả y đi.
Không ngờ bị một cái tát hung bạo, tôi theo lực đạo lệch đầu qua một bênh, thất kinh, không biết làm sai quy định gì.
Ông ta lại hỏi: "Cái gì gọi là 'đặc biệt chiếu cố'?" Tôi ngẩn ra, cứng họng, hiểu lần này không thể đáp theo lệ thường. Mùa đông trong mũi vốn đã yếu ớt, máu mũi theo mu bàn tay chảy xuống, tôi liếc nhìn phạm nhân kia một cái, thấy y lúc này đang nhìn chằm chằm mặt đất, cặp mắt giấu sau mái tóc dài, tôi ngờ rằng y đang nhìn máu mình từng giọt rơi xuống đất, thấm vào nền xi măng khô cứng. "Chính là đừng tỏ ra dễ chịu, hiểu không?" trưởng ngục mở miệng, tôi lập tức gật đầu một cái. Cũng không hiểu đây là đạo lý gì, chưa bao giờ có tiền lệ dặn dò ngược đãi phạm nhân như thế, y đến tột cùng là đã rước bao nhiêu tai họa? Tôi nhìn y, tóc dài, tản mát, không thấy được biểu cảm.
Phạm nhân có chút đần độn, giống như đã bị cái gì kích thích, nghe đồng liêu nói lúc mới vừa vào phòng làm việc của trưởng ngục phản ứng còn rất kịch liệt, hiện hạ chính là vừa qua khỏi cú sốc, bộ dạng còn chưa thích ứng kịp.
Xế trưa đi qua, trưởng ngục mang theo tổ người tra hỏi đến, tôi suy nghĩ phạm nhân này... nếu không phải phạm vào tội khi quân phản quốc, chính là từng được một quan lớn thân phận nhạy cảm nào bao nuôi, nói vậy nhất định là biết chút gì đó, nếu không sẽ không khổ sở như vậy.
Tôi phụ trách trông coi chỗ ở của phạm nhân trong ngục thất, liền theo trưởng ngục kia tiến hành tra hỏi. Tra hỏi vừa mới bắt đầu, người tra hỏi đã vung roi lên đánh một trận, lực đạo vô cùng hiểm độc, đây là thủ pháp quen dùng để trừ bớt uy phong của phạm nhân, không ngờ hình phạt roi vừa qua đi hai người đã bắt đầu thu thập hình cụ ra chiều phải đi, không hề có ý hỏi câu nào. Điều này khiến tôi mơ hồ, không dám nhiều lời, ôm đầy bụng nghi vấn chốt khóa rời đi.
Thật ra thì đối với vị phạm nhân này tôi vốn không có quá nhiều lòng trắc ẩn, chỉ cảm sự việc không minh bạch, bây giờ không khỏi để cho người ta động chút tâm tư.
Kiểm tra một vòng xong, tôi đặc biệt hơi dừng lại trước gian ngục thất kia, chỉ thấy phạm nhân đưa lưng về phía chỗ lõm trong góc, vết roi trên vai cực kỳ nổi bật, quần áo rách thành vải vụn vắt trên thân thể, rên rỉ cũng không có, tiếng thở dốc cũng không nhẹ, nhìn bộ dạng có vẻ rất đau. Thân thể khẽ run, tay trái bị giữ trên tường, móng tay gần như bị gãy toàn bộ, tôi nhìn mà không khỏi nắm tay lại, may mắn móng tay hoàn hảo. Có lẽ là phát hiện tiếng động sau lưng, y quay đầu lại liếc tôi, đồng tử nơi khóe mắt trắng đen rất rõ ràng, nửa bên mặt u ám không rõ lộ ra ngoài, nét mặt cứng nhắt đột nhiên yếu ớt giật mình, đôi môi cắn rỉ máu tám phần là vì nén đau, mím môi nhíu mày. Sau đó nói với tôi: "Nước." thanh âm đã sớm nghẹn lại, khàn khàn đứt quãng.
Từ lúc vào y vẫn chưa từng ăn gì, có thể là bản thân cũng không hy vọng xa vời có được bữa cơm, cũng có thể có thể là đau đến nuốt cũng đau không chịu nổi.
Tôi mở khóa đi vào, cầm một ống trúc chứa nước đưa cho, y vươn bàn tay khớp xương rõ ràng nhận lấy, cầm lên ngẩng đầu chầm chậm uống. Hầu kết không nổi bật lắm khẽ chuyển động, sau đó y trả lại ống trúc, vịn tường đứng lên, chật vật bò lên giường, cũng là đau đến hít từng ngụm khí lạnh, tôi thầm nghĩ đây là đã tạo nghiệt gì, chuyện đến nhường này tương lai không biết sẽ còn bao nhiêu. Có điều... lại là một phạm nhân xinh đẹp, lúc xoay người đi ra tôi nghĩ như vậy.
Mùa đông ngày ngắn, đến chạng vạng tối trời đã đen kịt. Trưởng ngục tiếp đãi một vị thăm ngục, trong ngục giam tối đến lợi hại, tôi nương theo ánh đèn bão mỏng manh nhận ra đó là quân tọa Trương Khải Sơn, Trương quân tọa gương mặt vốn nghiêm nghị cứng rắn, bộ dạng bất thiện trong ánh sáng mơ hồ của nơi này càng lại có vẻ đáng sợ.
Quả nhiên, hắn vừa vào ngục thất đã đi thẳng đến cái giường cũ kia, thô bạo nắm vạt áo phạm nhân một mạch xách y đứng lên, phạm nhân bị kinh động, những mảnh vải còn sót lại thít vào tấm lưng trắng mềm, hai tay ôm chặt quả đấm của quân tọa, có lẽ đã kéo động vết thương, hé miệng hít một hơi. Không biết là trong tâm tình có sợ sệt, hay là bản thân bị kéo đau, cả người y run lên.
Nhắc tới cũng lạ, mấy ngày liền u ám đột nhiên xuất hiện trăng sáng, ánh trăng mỏng manh chiếu xuyên qua ô cửa sổ thiếu tấm kính, chỉ còn lại song sắt.
" tắt đèn, sau đó cút ra ngoài ."
Quân tọa quay lưng về phía chúng tôi khoát tay ngăn lại, tôi vội vàng vặn tắt đèn bão, cùng trưởng ngục đi ra ngoài.
"Nhị Nguyệt Hồng, còn chạy sao?"
Cách một hành lang vừa trống trải vừa lạnh, tôi nghe mà rùng mình. Ham muốn mãnh liệt khiến tôi kiềm không được nghiêng mặt nhìn bọn họ, bước chân vẫn không dám dừng lại, vội vã nhìn thoáng qua, tôi thề đó là gương mặt đẹp nhất tôi từng thấy, quân tọa nắm lấy cằm y, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hàng mi tựa như mảnh đao cong, y cong cong khóe miệng, giống như lại chảy máu.
Tôi xách theo đèn bão đi qua ngục thất, sau lưng là giọng nói dễ nghe:
"Giết tôi?"
Lạnh lẽo hệt như trời ngày hôm đó.
Chương thứ nhất: Ngục tốt
Mấy ngày trước có một cơn mưa mùa đông, khiến thời tiết vừa ẩm thấp vừa rét căm căm, còn chưa vào đông, khí trời đã lạnh đến lấy mạng người, trong ấn tượng chưa từng có mùa đông nào khí thế dữ dội như vậy.
Lúc phạm nhân vào tù cũng là một ngày âm u, sở dĩ có ấn tượng với y, là bởi vì từng nghe qua một ít lời đồn đãi, giữa đôi câu vài lời hoặc thật hoặc giả biết được đặc thù, cụ thể đặc thù ở chỗ nào... tôi cũng không rõ lắm. Trước khi y vào ngục đã dừng lại trước phòng làm việc của trưởng ngục hồi lâu, rồi sinh ra lời đồn y đánh vỡ cái chén tráng men của trưởng ngục văng tung tóe mảnh vỡ, trưởng ngục lại cũng chưa từng tức giận nửa phần.
Hình dung thế nào? Tóc dài, kép hát, mặt mũi nhìn không được sạch sẽ, có tóc dài che bớt. Trưởng ngục lạnh mặt nói người này chiếu cố đặt biệt. Tôi gật đầu một cái, biết đây là phía trên có người bảo bọc, không quá mấy ngày là có thể thả y đi.
Không ngờ bị một cái tát hung bạo, tôi theo lực đạo lệch đầu qua một bênh, thất kinh, không biết làm sai quy định gì.
Ông ta lại hỏi: "Cái gì gọi là 'đặc biệt chiếu cố'?" Tôi ngẩn ra, cứng họng, hiểu lần này không thể đáp theo lệ thường. Mùa đông trong mũi vốn đã yếu ớt, máu mũi theo mu bàn tay chảy xuống, tôi liếc nhìn phạm nhân kia một cái, thấy y lúc này đang nhìn chằm chằm mặt đất, cặp mắt giấu sau mái tóc dài, tôi ngờ rằng y đang nhìn máu mình từng giọt rơi xuống đất, thấm vào nền xi măng khô cứng. "Chính là đừng tỏ ra dễ chịu, hiểu không?" trưởng ngục mở miệng, tôi lập tức gật đầu một cái. Cũng không hiểu đây là đạo lý gì, chưa bao giờ có tiền lệ dặn dò ngược đãi phạm nhân như thế, y đến tột cùng là đã rước bao nhiêu tai họa? Tôi nhìn y, tóc dài, tản mát, không thấy được biểu cảm.
Phạm nhân có chút đần độn, giống như đã bị cái gì kích thích, nghe đồng liêu nói lúc mới vừa vào phòng làm việc của trưởng ngục phản ứng còn rất kịch liệt, hiện hạ chính là vừa qua khỏi cú sốc, bộ dạng còn chưa thích ứng kịp.
Xế trưa đi qua, trưởng ngục mang theo tổ người tra hỏi đến, tôi suy nghĩ phạm nhân này... nếu không phải phạm vào tội khi quân phản quốc, chính là từng được một quan lớn thân phận nhạy cảm nào bao nuôi, nói vậy nhất định là biết chút gì đó, nếu không sẽ không khổ sở như vậy.
Tôi phụ trách trông coi chỗ ở của phạm nhân trong ngục thất, liền theo trưởng ngục kia tiến hành tra hỏi. Tra hỏi vừa mới bắt đầu, người tra hỏi đã vung roi lên đánh một trận, lực đạo vô cùng hiểm độc, đây là thủ pháp quen dùng để trừ bớt uy phong của phạm nhân, không ngờ hình phạt roi vừa qua đi hai người đã bắt đầu thu thập hình cụ ra chiều phải đi, không hề có ý hỏi câu nào. Điều này khiến tôi mơ hồ, không dám nhiều lời, ôm đầy bụng nghi vấn chốt khóa rời đi.
Thật ra thì đối với vị phạm nhân này tôi vốn không có quá nhiều lòng trắc ẩn, chỉ cảm sự việc không minh bạch, bây giờ không khỏi để cho người ta động chút tâm tư.
Kiểm tra một vòng xong, tôi đặc biệt hơi dừng lại trước gian ngục thất kia, chỉ thấy phạm nhân đưa lưng về phía chỗ lõm trong góc, vết roi trên vai cực kỳ nổi bật, quần áo rách thành vải vụn vắt trên thân thể, rên rỉ cũng không có, tiếng thở dốc cũng không nhẹ, nhìn bộ dạng có vẻ rất đau. Thân thể khẽ run, tay trái bị giữ trên tường, móng tay gần như bị gãy toàn bộ, tôi nhìn mà không khỏi nắm tay lại, may mắn móng tay hoàn hảo. Có lẽ là phát hiện tiếng động sau lưng, y quay đầu lại liếc tôi, đồng tử nơi khóe mắt trắng đen rất rõ ràng, nửa bên mặt u ám không rõ lộ ra ngoài, nét mặt cứng nhắt đột nhiên yếu ớt giật mình, đôi môi cắn rỉ máu tám phần là vì nén đau, mím môi nhíu mày. Sau đó nói với tôi: "Nước." thanh âm đã sớm nghẹn lại, khàn khàn đứt quãng.
Từ lúc vào y vẫn chưa từng ăn gì, có thể là bản thân cũng không hy vọng xa vời có được bữa cơm, cũng có thể có thể là đau đến nuốt cũng đau không chịu nổi.
Tôi mở khóa đi vào, cầm một ống trúc chứa nước đưa cho, y vươn bàn tay khớp xương rõ ràng nhận lấy, cầm lên ngẩng đầu chầm chậm uống. Hầu kết không nổi bật lắm khẽ chuyển động, sau đó y trả lại ống trúc, vịn tường đứng lên, chật vật bò lên giường, cũng là đau đến hít từng ngụm khí lạnh, tôi thầm nghĩ đây là đã tạo nghiệt gì, chuyện đến nhường này tương lai không biết sẽ còn bao nhiêu. Có điều... lại là một phạm nhân xinh đẹp, lúc xoay người đi ra tôi nghĩ như vậy.
Mùa đông ngày ngắn, đến chạng vạng tối trời đã đen kịt. Trưởng ngục tiếp đãi một vị thăm ngục, trong ngục giam tối đến lợi hại, tôi nương theo ánh đèn bão mỏng manh nhận ra đó là quân tọa Trương Khải Sơn, Trương quân tọa gương mặt vốn nghiêm nghị cứng rắn, bộ dạng bất thiện trong ánh sáng mơ hồ của nơi này càng lại có vẻ đáng sợ.
Quả nhiên, hắn vừa vào ngục thất đã đi thẳng đến cái giường cũ kia, thô bạo nắm vạt áo phạm nhân một mạch xách y đứng lên, phạm nhân bị kinh động, những mảnh vải còn sót lại thít vào tấm lưng trắng mềm, hai tay ôm chặt quả đấm của quân tọa, có lẽ đã kéo động vết thương, hé miệng hít một hơi. Không biết là trong tâm tình có sợ sệt, hay là bản thân bị kéo đau, cả người y run lên.
Nhắc tới cũng lạ, mấy ngày liền u ám đột nhiên xuất hiện trăng sáng, ánh trăng mỏng manh chiếu xuyên qua ô cửa sổ thiếu tấm kính, chỉ còn lại song sắt.
" tắt đèn, sau đó cút ra ngoài ."
Quân tọa quay lưng về phía chúng tôi khoát tay ngăn lại, tôi vội vàng vặn tắt đèn bão, cùng trưởng ngục đi ra ngoài.
"Nhị Nguyệt Hồng, còn chạy sao?"
Cách một hành lang vừa trống trải vừa lạnh, tôi nghe mà rùng mình. Ham muốn mãnh liệt khiến tôi kiềm không được nghiêng mặt nhìn bọn họ, bước chân vẫn không dám dừng lại, vội vã nhìn thoáng qua, tôi thề đó là gương mặt đẹp nhất tôi từng thấy, quân tọa nắm lấy cằm y, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hàng mi tựa như mảnh đao cong, y cong cong khóe miệng, giống như lại chảy máu.
Tôi xách theo đèn bão đi qua ngục thất, sau lưng là giọng nói dễ nghe:
"Giết tôi?"
Lạnh lẽo hệt như trời ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz