Lao Cong Buc Ta Co Nhiet Do Cua Han
Sở Quân đột nhiên phát hiện ra rằng ngôn ngữ nghệ thuật lại có mị lực như thế!
Rõ ràng là đang hỏi nhưng lại làm cho người khác không thể cự tuyệt. Tựa hồ nếu như ngươi cự tuyệt thì ngươi không khác gì bọn người xấu xa đê tiện ngoài kia.
Sở Quân hít sâu một hơi, lúc này mới nói ra địa chỉ cụ thể. Tài xế từ đầu chí cuối cũng chưa lộ ra cái biểu tình gì, thậm chí còn không thèm quan tâm Sở Quân là ai.
Hoàn cảnh tiểu khu nơi Sở Quân đang ở khá là tồi tàn. Sau khi Phương Trình xuống xe, Sở Quân luôn lo lắng Phương Trình sẽ không thích ứng được. Cho nên một đường đi này, Sở Quân thật cẩn thận thay hắn dọn sạch chướng ngại phía trước.
Người đi trên đường thỉnh thoảng sẽ cho bọn họ một cái liếc mắt, Sở Quân cũng theo bản năng mà chắn trước mặt Phương Trình, sợ hắn bị người khác nhận ra.
Ngược lại Phương Trình bước đi thật bình tĩnh an ổn, không có ngượng ngùng chút nào.
Sau khi vào cửa, Sở Quân lại lộ vẻ lúng túng.
Trong phòng hắn chỉ có hai đôi dép lê, một đôi là của chính mình, đôi còn lại là của Quý Đồng.
Vốn dĩ nguyên chủ chỉ có một đôi dép lê, nhưng Quý Đồng thường xuyên đến đây nên mới có hai đôi như thế này.
Sở Quân đành phải lấy ra dép lê của mình đưa đến bên chân Phương Trình: “Tạm thời em mang dép của anh đi”.
Phong cách hai đôi dép lê hoàn toàn không giống nhau, một đôi thì hoa hòe loè loẹt, đôi còn lại thì chỉ một màu trắng.
Sở Quân đưa cho Phương Trình là đôi màu trắng.
Phương Trình thật ra không ngại mang đôi dép lê của hắn, nhưng sau đó liền nhìn chằm chằm vào đôi dép hoa hòe loè loẹt đang trên chân Sở Quân hỏi: “Vậy đôi dép anh đang mang là của ai?”
Sở Quân không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp đáp: “Quý Đồng.”
Ánh mắt Phương Trình hơi trầm xuống, thanh âm nghe không ra vui hay giận: “Chính là tên ngày đó ở bệnh viện với anh đúng không?”
Sở Quân “Ân” một tiếng, sau khi bảo Phương Trình ngồi vào trên sô pha liền hỏi: “Em muốn uống cái gì?”
Phương Trình vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, giống như là bộ dạng của chủ nhân nói: “Không vội, anh lại đây ngồi trước đã.”
Sở Quân dừng một chút, sau đó đến ngồi xuống, lúc này mới hướng về phía Phương Trình nói: “Đến đây, chờ đại gia phân phó.”
Phương Trình đột nhiên cười, làm bộ nghe không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, liền nằm ngửa ở trên sô pha nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó mới hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Sở Quân nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ này đúng thật là nên ăn cơm.
“Cơm hộp được không?” Sở Quân không muốn động đậy nên đành phải hỏi như vậy.
Phương Trình nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu, ngay sau đó chỉ chỉ vào hướng phòng bếp: “Tủ lạnh có thức ăn không?”
Nguyên chủ là người thích xuống bếp, sau khi Sở Quân từ bệnh viện trở về có cố ý xem qua tủ lạnh của hắn. Trừ bỏ một ít thực phẩm đông lạnh, còn lại đều bị Sở Quân vứt đi hết. Hiện tại ngoại trừ một đống đồ uống, đúng là không có gì có thể ăn.
Sở Quân trầm ngâm một chút, lúc này mới hỏi: “Có thịt, nhưng đã quá hạn sử dụng . Hiện giờ chỉ có mì sợi với mì ăn liền thôi.”
Nghĩ đến đây, Sở Quân lấy ra di động, thở dài nói: “Chúng ta vẫn là kêu cơm hộp ăn đi.”
“Mì sợi cũng được.” Phương Trình đột nhiên nói.
---
Phương Trình đã nói như vậy, Sở Quân cũng không thể từ chối, chỉ là khi hắn vừa đi vào phòng bếp, nhìn thoáng qua mấy sợi mì lẻ loi kia liền cảm thấy ủy khuất cho Phương Trình.
Khi ở Hàn Quốc, cho dù thức ăn ở căn tin không tính là ngon thì cũng không đến mức như này.
Sở Quân hơi hơi nhíu mày, hắn quyết định nếu có ăn mì, cũng không thể ăn quá đơn sơ.
Sở Quân đi tới cửa chuẩn bị đổi giày: “Phương Trình, em ở chỗ này chờ anh một lát, anh đi đến siêu thị gần nhà mua thêm một ít nguyên liệu.”
Phương Trình bỗng nhiên đứng dậy: “Em đi cùng với anh.”
“Không cần, em đừng để bị người khác nhận ra. Anh chỉ đi một lát thôi, em có muốn ăn cái gì không? Anh mua cho em.”
Phương Trình cười cười, ánh mắt nhìn về phía Sở Quân nhu hòa đến cực điểm: “Em không kén ăn, anh làm cái gì em cũng đều ăn hết”.
Sở Quân cũng ngước mắt đối diện với Phương Trình, giờ phút này, bộ dáng Phương Trình thật ngoan ngoãn, trong lòng Sở Quân khẽ động, hoàn toàn đã quên mất hành vi “Tiểu ác ma” của hắn trước đây..
“Được rồi, sẽ không lâu lắm đâu, trong tủ lạnh có đồ uống, em cứ tự tiện.”
Nói xong, Sở Quân đang định đi ra cửa, Phương Trình liền gọi hắn lại: “Sở ca, siêu thị dưới lầu có bán dép lê không?”
Sở Quân dừng lại một chút: “Có bán, em muốn mua kiểu như thế nào?”
Phương Trình giọng điệu bình thản: “Anh giúp em chọn đi.”
Bọn họ ăn bữa sáng vào lúc 7h, bây giờ đã là 2h, đừng nói Phương Trình ngay cả chính hắn cũng đã cảm thấy đói bụng.
Hắn đói cũng không có vấn đề gì, chính là không thể để cho
Phương Trình bị đói.
Sở Quân bước đi vội vàng, khi bước vào siêu thị liền nhanh chóng mua bột, dưa chuột, hành lá, rau thơm cùng với thịt, lại đi đến lấy một đôi dép lê màu xám nhạt sau đó đi tính tiền.
Sau khi về đến nhà liền thấy Phương Trình đang đứng ở trước cửa chờ, thấy hắn vào cửa, liền lấy đôi dép lê trong túi hắn ra đưa tới bên chân Sở Quân.
“Anh đổi cái này đi”. Phương Trình trầm giọng mở miệng.
Sở Quân sửng sốt một chút, lúc này mới cười nói: “Anh cho rằng em có bệnh sạch sẽ nên không muốn mang dép lê của anh nên mới bảo anh đi mua chứ”.
Phương Trình gật đầu lên tiếng, sau đó đem đôi dép lê hoa hòe loè loẹt kia nhét vào tủ giày.
“Đúng là em mắc bệnh sạch sẽ cho nên không quen nhìn anh mang dép người khác”.
Nói xong, Phương Trình biểu tình ngạo kiều đi đến sô pha tiếp tục ngồi, trên chân còn đang mang đôi dép màu trắng của Sở Quân.
Sở Quân yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, không kịp nghiền ngẫm được lời nói đầy thâm ý của hắn sau đó liền đi vào phòng bếp.
Sở Quân đầu tiên là nấu nước, sau đó lại lấy ra một cái nồi khác xào thịt vụn,
xào xong thịt vụn sau đó đem dưa chuột cắt ra từng lát.
Tài nghệ bếp núc của Sở Quân rất giỏi, cắt dưa chuột thành từng miếng đều đều, chờ sau khi hắn làm xong tất cả, liền phát hiện Phương Trình không biết từ khi nào đã đứng dựa ở cạnh cửa lẳng lặng mà nhìn hắn.
Sở Quân cười, hỏi: “Đói bụng?”
Phương Trình cong cong môi, tươi cười càng thêm thỏa mãn cùng ôn hòa: “Vẫn chưa đói lắm, chỉ là thích nhìn dáng vẻ của anh lúc xắt rau, rất là đẹp trai.”
Đời trước, Sở Quân lúc đang đi học sẽ tự nấu cơm mang theo, một thân công phu này cũng nhờ đó mà luyện ra.
Làm một đống mì tương trộn với hắn mà nói chỉ là một việc đơn giản.
Chờ tới khi sợi mì chín, Sở Quân liền vớt ra để ráo, sau đó lấy ra hai cái chén đặt ở một bên, lại bắt đầu xắt hành cùng rau thơm.
Phương Trình nhìn thoáng qua rau thơm ở trên thớt, đột nhiên hỏi: “Không phải anh không ăn được rau thơm sao?”
Sở Quân cười cười: “Anh thấy em thích ăn nên mua cho em ăn”.
Phương Trình trong lòng ấm áp, sau đó đứng dậy đi giúp hắn dọn bàn.
Mùi vị mì tương trộn cực ngon, thịt xào vừa đủ nên hương vị thật thơm, Phương Trình ăn liên tiếp hai chén, sau khi ăn xong liền thoả mãn mà tựa lưng vào ghế ngồi, thầm hô một hơi: “Đây chính là mì tương trộn ngon nhất em từng ăn qua.”
Sở Quân cũng cười theo:”“Nào có khoa trương như vậy?”
“Một chút cũng không khoa trương, thực sự đặc biệt đặc biệt rất ngon.” Sau khi khen xong, Phương Trình lại nhìn về phía Sở Quân, giọng điệu trịnh trọng chứa đầy chờ mong hỏi: “Sở ca, nếu sau này em còn muốn ăn mì tương trộn nữa thì anh có thể làm cho em không?”
Sở Quân vẻ mặt sủng nịch: “Đương nhiên có thể a, chả phải cái gì to tát. Khi nào muốn ăn, anh đều có thể làm cho em ăn.”
Lúc ở Hàn Quốc , trong phòng ngủ cũng không có phòng bếp cho nên cũng chưa có cơ hội này.
Sở Quân đến tận khi chết cũng chưa làm cho Phương Trình một bữa cơm nào.
Mà sau khi Phương Trình nhận được cái đáp án này liền vui vẻ giống như y như đứa trẻ, hắn thậm chí còn chủ động muốn giúp Sở Quân rửa chén.
Sở Quân vội vàng ngăn cản hắn: “Đừng a, không cần đâu, dù sao nơi này cũng là nhà của anh, sao có thể để cho em làm việc này?”
Phương Trình cố chấp mà đoạt lấy chén trong tay Sở Quân: “Anh nấu cơm, em rửa chén, như vậy mới công bằng. Không được từ chối em!”
Sở Quân biết điều kiện gia đình của Phương Trình rất tốt, hiện giờ lại thành đại minh tinh nên mười ngón tay càng không dính tới nước...
Nhưng khi hắn rửa chén lại rất lưu loát sạch sẽ, sau khi rửa chén xong, còn cố ý đem phòng bếp của Sở Quân dọn dẹp đến không còn một hạt bụi.
Việc này đã là thói quen, làm cho Sở Quân nhớ lại lúc hắn mới vừa đến Hàn Quốc đem phòng 1003 quét dọn vệ sinh một vòng.
Sở Quân nhìn chằm chằm hắn mà cười cười, Phương Trình kinh ngạc ngước mắt hỏi: “Làm sao vậy anh?”
Sở Quân lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy em thân là một đại minh tinh lại chạy đến cái nơi quỷ quái này của anh, buổi trưa đã không thể yên ổn nghỉ ngơi lại còn phải lau dọn vệ sinh giúp anh”.
Phương Trình cong cong khóe môi: “Về sau nếu anh nấu cơm cho em thì mỗi ngày em đều quét dọn vệ sinh giúp anh, anh thấy có được không?”
Sở Quân ngẩn ra một chút, tươi cười có hơi chút khác thường: “Em sao có nhiều thời gian như vậy a? Công việc quan trọng hơn, nhân dịp tuổi trẻ cố gắng làm việc, đừng có biến mình giống như cô vợ nhỏ như thế.”
Vừa nhắc tới cái từ “Vợ” này, Sở Quân liền có chút hối hận, Phương Trình giống như không quá thích mấy từ “Kết hôn sinh con” “Bạn gái” “Vợ"...
Từ nhỏ chính là như vậy, hiện tại vẫn là cái tính tình này.
Sở Quân đang chuẩn bị nói sang chuyện khác để giảm bớt xấu hổ, ai biết được Phương Trình không chỉ không có nổi giận, ngược lại còn gật đầu tán đồng: “Nói đúng, vẫn là nên tránh giống cô vợ a.”
Nói xong lời này, Phương Trình một bên cười một bên đứng ở bồn rửa chén kia giặt giẻ lau.
Sở Quân hơi hơi ngây người, nhìn bóng dáng Phương Trình thật lâu thật lâu....
Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp đã hơn 3h chiều.
Phương Trình nhìn thời gian mỗi phút mỗi giây đang trôi qua, đột nhiên cảm thấy thời gian đi quá nhanh.
Hắn không muốn đi, nếu không phải hoạt động ở Thượng Hải không thể hủy bỏ thì Phương Trình thật sự muốn ở cùng với Sở Quân tại nơi này, cho dù cả đời như thế cũng được.
Sau khi ăn xong, hai người mở TV ra, tùy tiện chọn một cái kênh truyền hình nào đó xem phim.
Phương Trình nằm ở trên giường, vì khát nước nên ngồi dậy uống một ngụm nước sơn trà mà Sở Quân mới vừa pha.
Sở Quân cho thêm đường phèn vào trong trà, chua chua ngọt ngọt, uống thực ngon.
Nhưng mà, một trận đập cửa ngoài kia đã phá hủy không khí đang yên bình.
Lúc Sở Quân đi mở cửa mới biết được người ngoài cửa là Quý Đồng.
Quý Đồng thấy Sở Quân mở cửa, không hề nghĩ ngợi gì liền oán trách một hồi: “Ta thao, ngươi trở về cũng không thông báo cho huynh đệ một tiếng sao? Mấy ngày nay ta nhắn tin cho ngươi nhưng một cái ngươi cũng không trả lời a. Nếu không phải phát hiện miếng lót ngoài cửa ngươi thay đổi, ta cũng không biết ngươi đã trở lại.”
Quý Đồng vừa nói vừa nghiêng mình vào cửa, thuần thục từ tủ giày lấy ra dép lê của mình, sau đó thân mật hỏi: “Ngươi ăn cơm sao? Có muốn ta nấu cho ngươi không?”
Không đợi Sở Quân trả lời, Quý Đồng liền thấy được Phương Trình đang nằm trên sô pha Sở Quân……
Sắc mặt Quý Đồng liền đột nhiên thay đổi……
Rõ ràng là đang hỏi nhưng lại làm cho người khác không thể cự tuyệt. Tựa hồ nếu như ngươi cự tuyệt thì ngươi không khác gì bọn người xấu xa đê tiện ngoài kia.
Sở Quân hít sâu một hơi, lúc này mới nói ra địa chỉ cụ thể. Tài xế từ đầu chí cuối cũng chưa lộ ra cái biểu tình gì, thậm chí còn không thèm quan tâm Sở Quân là ai.
Hoàn cảnh tiểu khu nơi Sở Quân đang ở khá là tồi tàn. Sau khi Phương Trình xuống xe, Sở Quân luôn lo lắng Phương Trình sẽ không thích ứng được. Cho nên một đường đi này, Sở Quân thật cẩn thận thay hắn dọn sạch chướng ngại phía trước.
Người đi trên đường thỉnh thoảng sẽ cho bọn họ một cái liếc mắt, Sở Quân cũng theo bản năng mà chắn trước mặt Phương Trình, sợ hắn bị người khác nhận ra.
Ngược lại Phương Trình bước đi thật bình tĩnh an ổn, không có ngượng ngùng chút nào.
Sau khi vào cửa, Sở Quân lại lộ vẻ lúng túng.
Trong phòng hắn chỉ có hai đôi dép lê, một đôi là của chính mình, đôi còn lại là của Quý Đồng.
Vốn dĩ nguyên chủ chỉ có một đôi dép lê, nhưng Quý Đồng thường xuyên đến đây nên mới có hai đôi như thế này.
Sở Quân đành phải lấy ra dép lê của mình đưa đến bên chân Phương Trình: “Tạm thời em mang dép của anh đi”.
Phong cách hai đôi dép lê hoàn toàn không giống nhau, một đôi thì hoa hòe loè loẹt, đôi còn lại thì chỉ một màu trắng.
Sở Quân đưa cho Phương Trình là đôi màu trắng.
Phương Trình thật ra không ngại mang đôi dép lê của hắn, nhưng sau đó liền nhìn chằm chằm vào đôi dép hoa hòe loè loẹt đang trên chân Sở Quân hỏi: “Vậy đôi dép anh đang mang là của ai?”
Sở Quân không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp đáp: “Quý Đồng.”
Ánh mắt Phương Trình hơi trầm xuống, thanh âm nghe không ra vui hay giận: “Chính là tên ngày đó ở bệnh viện với anh đúng không?”
Sở Quân “Ân” một tiếng, sau khi bảo Phương Trình ngồi vào trên sô pha liền hỏi: “Em muốn uống cái gì?”
Phương Trình vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, giống như là bộ dạng của chủ nhân nói: “Không vội, anh lại đây ngồi trước đã.”
Sở Quân dừng một chút, sau đó đến ngồi xuống, lúc này mới hướng về phía Phương Trình nói: “Đến đây, chờ đại gia phân phó.”
Phương Trình đột nhiên cười, làm bộ nghe không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, liền nằm ngửa ở trên sô pha nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó mới hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Sở Quân nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ này đúng thật là nên ăn cơm.
“Cơm hộp được không?” Sở Quân không muốn động đậy nên đành phải hỏi như vậy.
Phương Trình nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu, ngay sau đó chỉ chỉ vào hướng phòng bếp: “Tủ lạnh có thức ăn không?”
Nguyên chủ là người thích xuống bếp, sau khi Sở Quân từ bệnh viện trở về có cố ý xem qua tủ lạnh của hắn. Trừ bỏ một ít thực phẩm đông lạnh, còn lại đều bị Sở Quân vứt đi hết. Hiện tại ngoại trừ một đống đồ uống, đúng là không có gì có thể ăn.
Sở Quân trầm ngâm một chút, lúc này mới hỏi: “Có thịt, nhưng đã quá hạn sử dụng . Hiện giờ chỉ có mì sợi với mì ăn liền thôi.”
Nghĩ đến đây, Sở Quân lấy ra di động, thở dài nói: “Chúng ta vẫn là kêu cơm hộp ăn đi.”
“Mì sợi cũng được.” Phương Trình đột nhiên nói.
---
Phương Trình đã nói như vậy, Sở Quân cũng không thể từ chối, chỉ là khi hắn vừa đi vào phòng bếp, nhìn thoáng qua mấy sợi mì lẻ loi kia liền cảm thấy ủy khuất cho Phương Trình.
Khi ở Hàn Quốc, cho dù thức ăn ở căn tin không tính là ngon thì cũng không đến mức như này.
Sở Quân hơi hơi nhíu mày, hắn quyết định nếu có ăn mì, cũng không thể ăn quá đơn sơ.
Sở Quân đi tới cửa chuẩn bị đổi giày: “Phương Trình, em ở chỗ này chờ anh một lát, anh đi đến siêu thị gần nhà mua thêm một ít nguyên liệu.”
Phương Trình bỗng nhiên đứng dậy: “Em đi cùng với anh.”
“Không cần, em đừng để bị người khác nhận ra. Anh chỉ đi một lát thôi, em có muốn ăn cái gì không? Anh mua cho em.”
Phương Trình cười cười, ánh mắt nhìn về phía Sở Quân nhu hòa đến cực điểm: “Em không kén ăn, anh làm cái gì em cũng đều ăn hết”.
Sở Quân cũng ngước mắt đối diện với Phương Trình, giờ phút này, bộ dáng Phương Trình thật ngoan ngoãn, trong lòng Sở Quân khẽ động, hoàn toàn đã quên mất hành vi “Tiểu ác ma” của hắn trước đây..
“Được rồi, sẽ không lâu lắm đâu, trong tủ lạnh có đồ uống, em cứ tự tiện.”
Nói xong, Sở Quân đang định đi ra cửa, Phương Trình liền gọi hắn lại: “Sở ca, siêu thị dưới lầu có bán dép lê không?”
Sở Quân dừng lại một chút: “Có bán, em muốn mua kiểu như thế nào?”
Phương Trình giọng điệu bình thản: “Anh giúp em chọn đi.”
Bọn họ ăn bữa sáng vào lúc 7h, bây giờ đã là 2h, đừng nói Phương Trình ngay cả chính hắn cũng đã cảm thấy đói bụng.
Hắn đói cũng không có vấn đề gì, chính là không thể để cho
Phương Trình bị đói.
Sở Quân bước đi vội vàng, khi bước vào siêu thị liền nhanh chóng mua bột, dưa chuột, hành lá, rau thơm cùng với thịt, lại đi đến lấy một đôi dép lê màu xám nhạt sau đó đi tính tiền.
Sau khi về đến nhà liền thấy Phương Trình đang đứng ở trước cửa chờ, thấy hắn vào cửa, liền lấy đôi dép lê trong túi hắn ra đưa tới bên chân Sở Quân.
“Anh đổi cái này đi”. Phương Trình trầm giọng mở miệng.
Sở Quân sửng sốt một chút, lúc này mới cười nói: “Anh cho rằng em có bệnh sạch sẽ nên không muốn mang dép lê của anh nên mới bảo anh đi mua chứ”.
Phương Trình gật đầu lên tiếng, sau đó đem đôi dép lê hoa hòe loè loẹt kia nhét vào tủ giày.
“Đúng là em mắc bệnh sạch sẽ cho nên không quen nhìn anh mang dép người khác”.
Nói xong, Phương Trình biểu tình ngạo kiều đi đến sô pha tiếp tục ngồi, trên chân còn đang mang đôi dép màu trắng của Sở Quân.
Sở Quân yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, không kịp nghiền ngẫm được lời nói đầy thâm ý của hắn sau đó liền đi vào phòng bếp.
Sở Quân đầu tiên là nấu nước, sau đó lại lấy ra một cái nồi khác xào thịt vụn,
xào xong thịt vụn sau đó đem dưa chuột cắt ra từng lát.
Tài nghệ bếp núc của Sở Quân rất giỏi, cắt dưa chuột thành từng miếng đều đều, chờ sau khi hắn làm xong tất cả, liền phát hiện Phương Trình không biết từ khi nào đã đứng dựa ở cạnh cửa lẳng lặng mà nhìn hắn.
Sở Quân cười, hỏi: “Đói bụng?”
Phương Trình cong cong môi, tươi cười càng thêm thỏa mãn cùng ôn hòa: “Vẫn chưa đói lắm, chỉ là thích nhìn dáng vẻ của anh lúc xắt rau, rất là đẹp trai.”
Đời trước, Sở Quân lúc đang đi học sẽ tự nấu cơm mang theo, một thân công phu này cũng nhờ đó mà luyện ra.
Làm một đống mì tương trộn với hắn mà nói chỉ là một việc đơn giản.
Chờ tới khi sợi mì chín, Sở Quân liền vớt ra để ráo, sau đó lấy ra hai cái chén đặt ở một bên, lại bắt đầu xắt hành cùng rau thơm.
Phương Trình nhìn thoáng qua rau thơm ở trên thớt, đột nhiên hỏi: “Không phải anh không ăn được rau thơm sao?”
Sở Quân cười cười: “Anh thấy em thích ăn nên mua cho em ăn”.
Phương Trình trong lòng ấm áp, sau đó đứng dậy đi giúp hắn dọn bàn.
Mùi vị mì tương trộn cực ngon, thịt xào vừa đủ nên hương vị thật thơm, Phương Trình ăn liên tiếp hai chén, sau khi ăn xong liền thoả mãn mà tựa lưng vào ghế ngồi, thầm hô một hơi: “Đây chính là mì tương trộn ngon nhất em từng ăn qua.”
Sở Quân cũng cười theo:”“Nào có khoa trương như vậy?”
“Một chút cũng không khoa trương, thực sự đặc biệt đặc biệt rất ngon.” Sau khi khen xong, Phương Trình lại nhìn về phía Sở Quân, giọng điệu trịnh trọng chứa đầy chờ mong hỏi: “Sở ca, nếu sau này em còn muốn ăn mì tương trộn nữa thì anh có thể làm cho em không?”
Sở Quân vẻ mặt sủng nịch: “Đương nhiên có thể a, chả phải cái gì to tát. Khi nào muốn ăn, anh đều có thể làm cho em ăn.”
Lúc ở Hàn Quốc , trong phòng ngủ cũng không có phòng bếp cho nên cũng chưa có cơ hội này.
Sở Quân đến tận khi chết cũng chưa làm cho Phương Trình một bữa cơm nào.
Mà sau khi Phương Trình nhận được cái đáp án này liền vui vẻ giống như y như đứa trẻ, hắn thậm chí còn chủ động muốn giúp Sở Quân rửa chén.
Sở Quân vội vàng ngăn cản hắn: “Đừng a, không cần đâu, dù sao nơi này cũng là nhà của anh, sao có thể để cho em làm việc này?”
Phương Trình cố chấp mà đoạt lấy chén trong tay Sở Quân: “Anh nấu cơm, em rửa chén, như vậy mới công bằng. Không được từ chối em!”
Sở Quân biết điều kiện gia đình của Phương Trình rất tốt, hiện giờ lại thành đại minh tinh nên mười ngón tay càng không dính tới nước...
Nhưng khi hắn rửa chén lại rất lưu loát sạch sẽ, sau khi rửa chén xong, còn cố ý đem phòng bếp của Sở Quân dọn dẹp đến không còn một hạt bụi.
Việc này đã là thói quen, làm cho Sở Quân nhớ lại lúc hắn mới vừa đến Hàn Quốc đem phòng 1003 quét dọn vệ sinh một vòng.
Sở Quân nhìn chằm chằm hắn mà cười cười, Phương Trình kinh ngạc ngước mắt hỏi: “Làm sao vậy anh?”
Sở Quân lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy em thân là một đại minh tinh lại chạy đến cái nơi quỷ quái này của anh, buổi trưa đã không thể yên ổn nghỉ ngơi lại còn phải lau dọn vệ sinh giúp anh”.
Phương Trình cong cong khóe môi: “Về sau nếu anh nấu cơm cho em thì mỗi ngày em đều quét dọn vệ sinh giúp anh, anh thấy có được không?”
Sở Quân ngẩn ra một chút, tươi cười có hơi chút khác thường: “Em sao có nhiều thời gian như vậy a? Công việc quan trọng hơn, nhân dịp tuổi trẻ cố gắng làm việc, đừng có biến mình giống như cô vợ nhỏ như thế.”
Vừa nhắc tới cái từ “Vợ” này, Sở Quân liền có chút hối hận, Phương Trình giống như không quá thích mấy từ “Kết hôn sinh con” “Bạn gái” “Vợ"...
Từ nhỏ chính là như vậy, hiện tại vẫn là cái tính tình này.
Sở Quân đang chuẩn bị nói sang chuyện khác để giảm bớt xấu hổ, ai biết được Phương Trình không chỉ không có nổi giận, ngược lại còn gật đầu tán đồng: “Nói đúng, vẫn là nên tránh giống cô vợ a.”
Nói xong lời này, Phương Trình một bên cười một bên đứng ở bồn rửa chén kia giặt giẻ lau.
Sở Quân hơi hơi ngây người, nhìn bóng dáng Phương Trình thật lâu thật lâu....
Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp đã hơn 3h chiều.
Phương Trình nhìn thời gian mỗi phút mỗi giây đang trôi qua, đột nhiên cảm thấy thời gian đi quá nhanh.
Hắn không muốn đi, nếu không phải hoạt động ở Thượng Hải không thể hủy bỏ thì Phương Trình thật sự muốn ở cùng với Sở Quân tại nơi này, cho dù cả đời như thế cũng được.
Sau khi ăn xong, hai người mở TV ra, tùy tiện chọn một cái kênh truyền hình nào đó xem phim.
Phương Trình nằm ở trên giường, vì khát nước nên ngồi dậy uống một ngụm nước sơn trà mà Sở Quân mới vừa pha.
Sở Quân cho thêm đường phèn vào trong trà, chua chua ngọt ngọt, uống thực ngon.
Nhưng mà, một trận đập cửa ngoài kia đã phá hủy không khí đang yên bình.
Lúc Sở Quân đi mở cửa mới biết được người ngoài cửa là Quý Đồng.
Quý Đồng thấy Sở Quân mở cửa, không hề nghĩ ngợi gì liền oán trách một hồi: “Ta thao, ngươi trở về cũng không thông báo cho huynh đệ một tiếng sao? Mấy ngày nay ta nhắn tin cho ngươi nhưng một cái ngươi cũng không trả lời a. Nếu không phải phát hiện miếng lót ngoài cửa ngươi thay đổi, ta cũng không biết ngươi đã trở lại.”
Quý Đồng vừa nói vừa nghiêng mình vào cửa, thuần thục từ tủ giày lấy ra dép lê của mình, sau đó thân mật hỏi: “Ngươi ăn cơm sao? Có muốn ta nấu cho ngươi không?”
Không đợi Sở Quân trả lời, Quý Đồng liền thấy được Phương Trình đang nằm trên sô pha Sở Quân……
Sắc mặt Quý Đồng liền đột nhiên thay đổi……
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz