ZingTruyen.Xyz

[Lang Đồ | Sói Thỏ cp] Nếu Thẩm Văn Lang có thể thấy bình luận của người đọc

Chương 24

cookies1225

Trên xe cấp cứu, Thẩm Văn Lang đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Cùng lúc đó, một tổ y tế khẩn cấp gồm các chuyên gia hàng đầu về pheromone và thần kinh ở Giang Hỗ đã có mặt tại bệnh viện Hòa Từ, chuẩn bị sẵn sàng.

Do bị tiêm nhầm thuốc cấm, cơ thể Alpha cấp S của Thẩm Văn Lang bắt đầu rơi vào tình trạng bạo động pheromone. Là cấp cao nhất trong hệ Alpha, cơ thể hắn vừa có khả năng tự chữa lành vượt trội, lại vừa sở hữu hệ miễn dịch cực mạnh – chính điều đó khiến phản ứng với độc tố trong thuốc cấm càng thêm dữ dội, gây ra hàng loạt biến chứng nghiêm trọng hơn so với người thường.

"Cậu giữ chặt anh ta, chúng tôi phải gỡ cái kim tiêm khỏi tuyến thể. Bệnh nhân có thể giãy giụa, rất nguy hiểm, nếu gây tổn thương lần hai sẽ rất rắc rối."

Cao Đồ không dám do dự, liền nắm chặt hai cổ tay của Thẩm Văn Lang, đổ nửa thân người đè lên, cố định hắn lại.

"Chuẩn bị! 3, 2, 1..."

Ngay khoảnh khắc ống kim bị rút ra, pheromone của Thẩm Văn Lang mất kiểm soát, bùng phát dữ dội, tuyến thể sưng đỏ phồng to, mạch máu giật giật hiện rõ dưới lớp da mỏng phía sau cổ, khiến ai nhìn cũng thấy rợn người.

Không khí trong xe cấp cứu lập tức tràn ngập mùi hoa diên vĩ nồng nặc khiến các y bác sĩ dù đeo khẩu trang vẫn cảm thấy nghẹt thở.

Pheromone – biểu tượng sinh mệnh – gần như hóa thành làn sương đỏ, như linh hồn bốc khỏi xác mà phun trào ra ngoài, khiến người ta hoa mắt ảo giác giữa biển hoa bỉ ngạn rực rỡ, như thể tất cả sinh lực của Thẩm Văn Lang đang cháy lên trong một cú bừng sáng rực rỡ cuối cùng.

Phần lớn đội cấp cứu là Beta, nhưng mùi pheromone của Alpha cấp S vẫn xuyên qua khẩu trang mà thấm vào từng người, khiến ai nấy đều chóng mặt, đau đầu – Cao Đồ mặt tái nhợt. Hai bác sĩ Omega sau khi sơ cứu xong đã không chịu nổi mùi nồng nặc ấy, phải sang xe khác để tránh bị ảnh hưởng.

Trước khi xuống xe, họ thấy Cao Đồ gần như cũng sắp hôn mê, quỳ co lại bên cạnh Thẩm Văn Lang.

"Cậu nên xuống cùng chúng tôi, bệnh nhân hiện giờ không kiểm soát được pheromone, xe còn chạy nửa tiếng nữa, cậu sẽ chịu không nổi đâu."

Cao Đồ lắc đầu, cố gắng mở mắt nhìn các chỉ số sinh hóa trên màn hình thiết bị y tế cứ tụt dốc không phanh, nắm tay Thẩm Văn Lang càng lúc càng chặt.

"Có thể nhanh hơn chút nữa không? Anh ấy... hình như sắp không trụ được rồi."

Thực tế, chiếc xe cấp cứu đã chạy như bay, hai bên có xe cảnh sát dọn đường, toàn bộ các bệnh viện hạng ba trong thành phố đều nhận lệnh báo động đỏ, vì thái tử của Tập đoàn Thẩm thị đang nguy kịch – không ai dám chậm trễ.

Khi tới bệnh viện Hòa Từ, Thẩm Văn Lang vẫn sốt cao không hạ, tim nhiều lần ngừng đập. Dù đã phải thở máy, nhìn hắn gần như không còn chút dấu hiệu sống. Tuyến thể bị kim đâm rỉ máu và dịch, chảy loang ra gối lót dưới đầu.

Cao Đồ nhìn hắn được đẩy vào phòng cấp cứu, cuối cùng kiệt sức ngã gục ngay cửa.

Lúc cậu bất tỉnh, bác sĩ tranh thủ xử lý vết thương ngoài da cho cậu. Nhưng chưa bao lâu, Cao Đồ đã tỉnh lại, không nghe lời y tá ngăn cản, chạy thẳng đến phòng cấp cứu.

Trước cửa phòng, đứng hai người đàn ông trung niên, khí chất cao quý nhưng uy nghiêm lạnh lùng – Cao Đồ nhìn liền nhận ra đó chính là hai người cha của Thẩm Văn Lang, khí chất của hắn quả thật là sự kết hợp giữa họ.

Hoa Vịnh cũng ở đó.

Cao Đồ khựng lại.

Cậu luôn nghĩ Hoa Vịnh xinh đẹp một cách nổi bật, nếu không từng đến nhà riêng của anh ta, không nghe anh ta kể về những khó khăn của gia đình, có khi đã nghĩ Hoa Vịnh là công tử xuất thân từ thế gia danh giá.

Hôm nay, chỉ mặc một chiếc áo len trắng ở nhà, đứng cạnh cha mẹ của Thẩm Văn Lang lại vô cùng hòa hợp. Vị Omega cao quý kia còn thân mật vỗ vai Hoa Vịnh, mỉm cười với anh ta. Ngay cả vị chủ gia đình nhà họ Thẩm nổi tiếng nghiêm khắc kia cũng đang ân cần dặn dò Hoa Vịnh điều gì đó.

Họ mới đúng là người cùng một thế giới.

Họ đứng chắn giữa Cao Đồ và phòng cấp cứu, khiến cậu chỉ có thể nhìn từ xa ngọn đèn đỏ ghi "Đang phẫu thuật", một bước cũng không thể tiến vào.

Thẩm Văn Lang... đã từng đưa Hoa Vịnh gặp cha mẹ rồi sao?

Cửa phòng mổ đột ngột mở ra, Thẩm Văn Lang được đẩy ra vẫn đang hôn mê.

Cao Đồ nhìn thấy bác sĩ đi đến chỗ gia đình Thẩm Văn Lang:

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng có tỉnh lại được hay không còn tùy thuộc vào ý chí sống của anh ấy."

Sau đó bác sĩ nhìn quanh một lượt:

"Bệnh nhân có người yêu hoặc bạn đời lâu dài không? Hiện có mặt ở đây không?"

Cao Đồ nhìn thấy Hoa Vịnh bước lên phía trước. Một cơn choáng váng ập đến, cậu phải vịn tường, ngồi thụp xuống. Một câu nói từ lâu cậu vẫn cố tình quên đi lại vang vọng bên tai:

"Hoa Vịnh là Omega duy nhất tôi không thấy chán ghét."

Phải rồi, ai đứng cạnh Hoa Vịnh mà không trở nên mờ nhạt?

Huống hồ là một người tầm thường như cậu. – Cao Đồ nghĩ.

Cậu nhớ lại quãng thời gian Thẩm Văn Lang đối xử với mình ân cần, dịu dàng, những điều ấy từng là giấc mơ xa vời mà trước đây cậu chưa từng dám mơ tới. Cậu cứ ngỡ mình đã buông bỏ quá khứ giữa Thẩm Văn Lang và Hoa Vịnh, nhưng trong giờ khắc sinh tử này, cậu mới nhận ra họ thân thiết đến mức khiến cậu không thể ngờ.

Thậm chí, lúc nguy cấp, cậu liên hệ được với Hoa Vịnh nhanh như vậy, là vì trên hệ thống xe của Thẩm Văn Lang đã cài đặt sẵn liên hệ khẩn cấp với Hoa Vịnh.

"Nói với ông già đừng lo. Nếu xử lý không xong tôi sẽ liên hệ lại."

Họ... đã thân nhau tới mức đó rồi sao?

Vậy Hoa Vịnh mới là lựa chọn đầu tiên của anh ấy à? – Cao Đồ vô thức đưa tay ôm bụng mình.

Còn cậu... chỉ là kế hoạch dự phòng khi mọi thứ không như ý?

"Cậu ấy ở đây!"

Là giọng của Hoa Vịnh. Giọng nói dễ nghe của anh mỗi lúc một gần, Cao Đồ ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Thư ký Cao, cậu không sao chứ? Trông sắc mặt cậu tệ quá."

Cao Đồ há miệng, muốn cảm ơn vì anh ấy luôn ở cạnh Thẩm Văn Lang, nhưng lại phát hiện ra mình chẳng có tư cách đó.

Nhưng Hoa Vịnh không để ý đến nỗi thất thần của cậu, còn tưởng cậu bị dọa cho hoảng sợ:

"Cậu đứng dậy được không?"

"Văn Lang... rất cần cậu."

Cần... mình sao?

Vì vẫn chưa thể ổn định tinh thần sau chấn thương, phản ứng của Cao Đồ có hơi chậm chạp. Chỉ đến khi nhìn thấy Thẩm Văn Lang đang nằm trên giường bệnh, cậu mới thực sự bừng tỉnh.

Tình trạng của Thẩm Văn Lang vô cùng tồi tệ. Tuyến thể bị giá đỡ lạnh băng giữ mở, phải dựa vào thông tin tố nhân tạo để duy trì dấu hiệu sinh tồn. Cơ thể hắn không ngừng co giật trong vô thức, nhịp tim cao đến mức đáng sợ. Vết cắt đẫm máu nơi tuyến thể, thông tin tố đã yếu ớt đến mức gần như tan biến, giống như ngọn đèn cạn dầu sắp tắt lịm.

Cao Đồ lúc ấy mới phát hiện ra—mình yêu hắn, còn sâu đậm hơn cả tưởng tượng.

Không hiểu vì sao, tuyến thể của cậu cũng bắt đầu đau quặn lên một cách cảm ứng, như thể từng nếm trải qua chính nỗi đau này. Mùi xô thơm lan tỏa khắp căn phòng, Cao Đồ dường như theo bản năng mà dốc toàn lực phóng thích thông tin tố, quấn chặt lấy hắn. Lông mày Thẩm Văn Lang vốn đang nhíu lại trong vô thức, cuối cùng cũng hơi giãn ra khi ngửi thấy mùi hương ấy.

Đám bác sĩ và y tá liếc nhìn nhau, rồi cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhịp tim giảm xuống rồi, có tác dụng."

Bác sĩ lúc này mới có thời gian giải thích với Cao Đồ:

"Loại thuốc đó cực kỳ độc, là thuốc đặc chế nhằm vào alpha cấp S. Nó có tác dụng phụ gây tê liệt và ảo giác nặng, độc tố sẽ thẩm thấu vào máu và tủy sống qua tuyến thể. Nếu lan đến tim, chắc chắn không cứu được."

Cao Đồ suýt chút nữa đứng không vững, bác sĩ vội đỡ lấy cậu. Nhưng vì tình trạng cấp bách, ông ta vẫn tiếp tục nói:

"May mà lượng thuốc trong cơ thể anh ấy không nhiều, chắc là vừa tiêm vào đã bị anh ấy rút ra. Chúng tôi đã kịp thời khống chế sự lan rộng của độc tố, giữ được mạng sống của anh ấy."

"Nhưng—ống tiêm đã nằm trong cơ thể quá lâu, lại thêm việc anh ấy vừa vận động mạnh, lại vừa chịu cú sốc tinh thần dữ dội nên phản ứng ảo giác cực kỳ nghiêm trọng, tim đập nhanh liên tục, không ngừng giãy giụa trong vô thức. Nếu không tỉnh lại sớm, sẽ có khả năng rơi vào trạng thái thực vật."

"Vì vậy, bắt buộc phải có Omega có độ tương thích cao bên cạnh, dùng thông tin tố để xoa dịu cảm xúc của anh ấy."

Nói đến đây, bác sĩ có phần khó xử, liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Cao Đồ, đương nhiên ông cũng đã để ý thấy bụng của cậu. Ông đại khái đoán được—người Omega trẻ tuổi này vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, đáng lẽ giờ này phải được nghỉ ngơi trong phòng bệnh. Nhưng bản năng của một người bác sĩ vẫn khiến ông không khỏi lo lắng mà nhắc nhở:

"Thời gian an ủi chưa thể xác định. Trong suốt quá trình đó, cậu cần không ngừng phóng thích thông tin tố ở mức tối đa. Cậu chịu được không?"

Người thanh niên từ khi vào phòng bệnh đến giờ vẫn luôn im lặng, dường như phải vật lộn nội tâm rất lâu mới thốt ra được câu hỏi:

"Thông tin tố của tôi... với anh ấy... có đủ tương thích không?"

"Có khi... có người khác phù hợp với anh ấy hơn không?"

"Hả?"

Bác sĩ hơi sửng sốt, đánh giá cậu một lượt.

Mức độ tương thích giữa thông tin tố của hai người thường có thể đo bằng số liệu. Nhưng theo bản năng tự nhiên, những cặp đôi yêu nhau thật lòng thì tỉ lệ tương thích vốn đã rất cao rồi—đó là điều ai cũng biết.

"Cậu là Cao Đồ, đúng không?"

Cao Đồ gật đầu.

Bác sĩ liếc nhìn Thẩm Văn Lang đang nằm bất tỉnh trên giường—người có thể ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của ông, rồi lại nhìn sang người thanh niên trước mắt—người khiến Thẩm Văn Lang liều cả mạng sống để bảo vệ. Ông cực kỳ chắc chắn mà nói:

"Anh ấy vừa rồi, vẫn luôn gọi tên cậu." 

T/N: Con ơi m là duy nhất của nó đó Thỏ ngốc

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz