Bạch Lộc nhìn Vương Hạc Đệ bằng ánh mắt ấm áp 3.1
"Nhưng Lulu, em biết anh thích em nhất mà"Bạch Lộc im lặng một lúc, bàn tay cô vô thức muốn ôm lại cứng đờ giữa không trung, cô không biết tiếp theo nên làm thế nào, chỉ chớp chớp mi, không nói gì.Vương Hạc Đệ cũng biết hành động của mình quá đột ngột, có thể dọa Bạch Lộc, nhưng anh chỉ có cách này mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn, giống như sắp mất đi cô một cảm giác chưa bao giờ có trước đây.
Nghĩ đến đây, bàn tay ôm lấy eo Bạch Lộc càng siết chặt hơn một chút, cảm giác như bị Vhđ ôm chặt dí sát vào lòng khắc vào trong xương tủy của mình. Cô cảm thấy hơi khó thở chỉ đành bất lực vỗ nhẹ vào lưng anh:
"Được rồi, chú ý Click, sẽ khó giải thích khi mọi người vào xem".
Vương Hạc Đệ chớp mắt, miễn cưỡng rút ra khỏi vòng tay của Bạch Lộc, đôi mắt của cậu vẫn đỏ hoe, miệng hơi nhếch lên, trong mắt dường như có nước mắt.
Rốt cuộc, cô chưa bao giờ thấy anh khóc trước đây và đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh với vẻ mặt xúc động như vậy.
"Bạch Lộc! Chị cười nhạo em!" Thanh âm thanh âm có chút khóc lóc, có chút khàn khàn.
Nếu Bạch Lộc quang minh cười nhạo anh thì có lẽ anh không cần tìm cái lỗ để chui xuống. Thấy anh như vậy, cô lập tức kìm nén, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt:
“Không có, em suy nghĩ quá nhiều rồi...."
Hiển nhiên là lời giải thích này rất nhạt nhẽo, Bạch Lộc thấy mình không thể bị lừa, liền đổi chủ đề, ho nhẹ một tiếng nói:
"Được rồi, em trước tiên đi rửa mặt đi, để mặt như này ra ngoài không dễ dàng gặp người khác đâu. "
Vương Hạc Đệ trừng mắt nhìn Bạch Lộc, dụi dụi mắt, đứng dậy đi ra ngoài, để lại Bạch Lộc im lặng lắc đầu, thắc mắc tại sao lâu như vậy không gặp mà anh vẫn trẻ con như vậy.
Bạch Lộc vốn muốn đợi Vương Hạc Đệ quay lại nói lời tạm biệt, nhưng vì quản lý đang tìm cô nên cô đành phải gửi tin nhắn WeChat cho anh, cô có việc liền đi trước.
Sau khi trở về xem phòng nhỏ không ai Vương Hạc Đệ nhíu mày, lấy điện thoại ra xem tin nhắn vừa mới nhận được.
Lulu: [[Xin lỗi, Didi. Vốn dĩ chị muốn đợi cậu quay lại để chào tạm biệt cậu, nhưng người đại diện của chị bảo có việc nên đã rời đi trước. Hẹn gặp lại lần sau khi chúng ta quay phim. Chị sẽ đãi cậu một bữa thịt nướng! 】
Ngoài ra còn có biểu tượng cảm xúc của một chú cún con như một món quà tạm biệt ở phía sau.Tâm trạng của VHĐ được cải thiện sau khi xem tin nhắn, giữa những dòng chữ này, anh dường như có thể nhìn thấy cô bé hoạt bát và tươi sáng đang nói về điều này trước mặt mình.
Khóe miệng VHĐ lộ ra tâm tình lúc này: “Được rồi, lần này em tha thứ cho chị đó.” Anh chụp ảnh màn hình tin nhắn của Bạch Lộc, nếu cô không nhớ mời anh đi ăn thịt nướng , thì đây sẽ là bằng chứng........Trên xe"Lulu, em có muốn cân nhắc việc tham gia CP của Vương Hạc Đệ không?"Là Mã tỷ nói ra những lời này, Bạch Lộc vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đã nghĩ đến từ lâu rồi, chậm rãi mà kiên quyết trả lời:
"Em không cần, huống chi đó là điều không cần thiết."
Chị Mã suy nghĩ vài giây: “Được rồi, nhìn em xem, sự hợp tác này có thể mang lại lợi ích ngoài mong đợi."
Bạch Lộc từ lâu đã quen với cách nói chuyện của Mã tỷ, cô luôn cảm thấy vị quán lý này dường như có ý định hãm hại mình. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng họp , ánh mắt Bạch Lộc tối sầm lại.
Lợi dụng em ấy, cô không muốn làm phức tạp mối quan hệ của họ, và cô không muốn thay đổi mối quan hệ của mình từ tình bạn đơn giản nhất sang mối quan hệ lợi ích thương mại. Cô sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Thời gian luôn trôi qua, chớp mắt là ngày bắt đầu <Lần nữa rung động>. Ngày 10 tháng 6 là ngày quay phim, Bạch Lộc từ Chiết Giang đến Thượng Hải từ ngày hôm trước, bởi vì cảnh quay đầu tiên và buổi lễ khai máy đều đã được lên lịch ở Thượng Hải.
Sau khi hạ cánh, đã là 5 giờ 10 phút chiều, ngày dài đêm ngắn, trời vẫn sáng, hoàng hôn bao trùm bầu trời. Bạch Lộc bước ra khỏi sân bay dưới sự hộ tống của vệ sĩ. Người hâm mộ đã đứng hai bên vẫy tay chào rồi, sau khi nhận thư, cô quay lại bày tỏ tấm lòng với người hâm mộ hai bên trước khi lên xe:
“Cảm ơn mọi người đã đến đón tôi. Về nhà sớm và an toàn nhé!” Sau đó cô lại cúi chào trước khi lên xe rời đi.
Xe chạy tới khách sạn, Bạch Lộc cau mày lấy điện thoại di động ra.
Nghĩ đến đây, bàn tay ôm lấy eo Bạch Lộc càng siết chặt hơn một chút, cảm giác như bị Vhđ ôm chặt dí sát vào lòng khắc vào trong xương tủy của mình. Cô cảm thấy hơi khó thở chỉ đành bất lực vỗ nhẹ vào lưng anh:
"Được rồi, chú ý Click, sẽ khó giải thích khi mọi người vào xem".
Vương Hạc Đệ chớp mắt, miễn cưỡng rút ra khỏi vòng tay của Bạch Lộc, đôi mắt của cậu vẫn đỏ hoe, miệng hơi nhếch lên, trong mắt dường như có nước mắt.
Rốt cuộc, cô chưa bao giờ thấy anh khóc trước đây và đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh với vẻ mặt xúc động như vậy.
"Bạch Lộc! Chị cười nhạo em!" Thanh âm thanh âm có chút khóc lóc, có chút khàn khàn.
Nếu Bạch Lộc quang minh cười nhạo anh thì có lẽ anh không cần tìm cái lỗ để chui xuống. Thấy anh như vậy, cô lập tức kìm nén, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt:
“Không có, em suy nghĩ quá nhiều rồi...."
Hiển nhiên là lời giải thích này rất nhạt nhẽo, Bạch Lộc thấy mình không thể bị lừa, liền đổi chủ đề, ho nhẹ một tiếng nói:
"Được rồi, em trước tiên đi rửa mặt đi, để mặt như này ra ngoài không dễ dàng gặp người khác đâu. "
Vương Hạc Đệ trừng mắt nhìn Bạch Lộc, dụi dụi mắt, đứng dậy đi ra ngoài, để lại Bạch Lộc im lặng lắc đầu, thắc mắc tại sao lâu như vậy không gặp mà anh vẫn trẻ con như vậy.
Bạch Lộc vốn muốn đợi Vương Hạc Đệ quay lại nói lời tạm biệt, nhưng vì quản lý đang tìm cô nên cô đành phải gửi tin nhắn WeChat cho anh, cô có việc liền đi trước.
Sau khi trở về xem phòng nhỏ không ai Vương Hạc Đệ nhíu mày, lấy điện thoại ra xem tin nhắn vừa mới nhận được.
Lulu: [[Xin lỗi, Didi. Vốn dĩ chị muốn đợi cậu quay lại để chào tạm biệt cậu, nhưng người đại diện của chị bảo có việc nên đã rời đi trước. Hẹn gặp lại lần sau khi chúng ta quay phim. Chị sẽ đãi cậu một bữa thịt nướng! 】
Ngoài ra còn có biểu tượng cảm xúc của một chú cún con như một món quà tạm biệt ở phía sau.Tâm trạng của VHĐ được cải thiện sau khi xem tin nhắn, giữa những dòng chữ này, anh dường như có thể nhìn thấy cô bé hoạt bát và tươi sáng đang nói về điều này trước mặt mình.
Khóe miệng VHĐ lộ ra tâm tình lúc này: “Được rồi, lần này em tha thứ cho chị đó.” Anh chụp ảnh màn hình tin nhắn của Bạch Lộc, nếu cô không nhớ mời anh đi ăn thịt nướng , thì đây sẽ là bằng chứng........Trên xe"Lulu, em có muốn cân nhắc việc tham gia CP của Vương Hạc Đệ không?"Là Mã tỷ nói ra những lời này, Bạch Lộc vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đã nghĩ đến từ lâu rồi, chậm rãi mà kiên quyết trả lời:
"Em không cần, huống chi đó là điều không cần thiết."
Chị Mã suy nghĩ vài giây: “Được rồi, nhìn em xem, sự hợp tác này có thể mang lại lợi ích ngoài mong đợi."
Bạch Lộc từ lâu đã quen với cách nói chuyện của Mã tỷ, cô luôn cảm thấy vị quán lý này dường như có ý định hãm hại mình. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng họp , ánh mắt Bạch Lộc tối sầm lại.
Lợi dụng em ấy, cô không muốn làm phức tạp mối quan hệ của họ, và cô không muốn thay đổi mối quan hệ của mình từ tình bạn đơn giản nhất sang mối quan hệ lợi ích thương mại. Cô sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Thời gian luôn trôi qua, chớp mắt là ngày bắt đầu <Lần nữa rung động>. Ngày 10 tháng 6 là ngày quay phim, Bạch Lộc từ Chiết Giang đến Thượng Hải từ ngày hôm trước, bởi vì cảnh quay đầu tiên và buổi lễ khai máy đều đã được lên lịch ở Thượng Hải.
Sau khi hạ cánh, đã là 5 giờ 10 phút chiều, ngày dài đêm ngắn, trời vẫn sáng, hoàng hôn bao trùm bầu trời. Bạch Lộc bước ra khỏi sân bay dưới sự hộ tống của vệ sĩ. Người hâm mộ đã đứng hai bên vẫy tay chào rồi, sau khi nhận thư, cô quay lại bày tỏ tấm lòng với người hâm mộ hai bên trước khi lên xe:
“Cảm ơn mọi người đã đến đón tôi. Về nhà sớm và an toàn nhé!” Sau đó cô lại cúi chào trước khi lên xe rời đi.
Xe chạy tới khách sạn, Bạch Lộc cau mày lấy điện thoại di động ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz