ZingTruyen.Xyz

Lam Loan

Đây là Thi Mị lần đầu tiên gọi hắn như vậy,  thanh âm cô thực tĩnh, khi xoay người đối diện ánh mắt thâm thúy của nam nhân:
"Thận của em, có phải ở trên người Âm Âm."

"Cái gì?"
Cố gắng liêu mắt nhìn Thi Mị, đến lúc này, hắn còn có thể giấu đi biểu tình hiện sơn không lộ thủy, thản nhiên tự nhiên, giống như chuyện Thi Mị hỏi chỉ là một việc bình thường đến cực điểm, mà không phải nhấc lên sóng to gió lớn.

"Kỳ thật trong lòng chú vẫn luôn biết, Hướng Thiến  đang lừa dối mình. Cô ấy lấy thận của em đi lừa chú nói đó lad do mình hiến cứu Âm Âm. Hướng Thiến không chỉ có lừa chú, còn lừa cả em."

Nếu Hướng Thiến không nói, cô đời này cũng không biết. Ngón tay Thi Mị nắm chặt chăn, thấp thấp nói:
"Em vừa mới gặp Hướng Thiến, cô ta đã đem mọi chuyện nói ra"

Cố Lệnh Thâm không lên tiếng, chỉ nhìn vợ, trong phòng thực an tĩnh, an tĩnh đến chỉ có tiếng nói tinh tế của Thi Mị. Cô nhắm mắt, tiếp tục nói:
"Kỳ thật em vẫn luôn có nghĩ tới, chú bay lượn như hùng ưng trên trời xanh sao có thể đối với một cô gái bình thường rũ lòng thương?! Đúng ra chuyện chú tiếp nhận em.  thậm chí nói muốn cùng em kết hôn. Em biết mình không nên tin, nhưng cuối cùng vẫn là tin......"

Nói đến này, khóe mắt Thi Mị lại đỏ, ẩm ướt. Cố Lệnh Thâm nhìn vợ khóc thành như vậy, duỗi tay lau nước mắt trên mặt, rốt cuộc mở miệng nói:
"Tin cái gì? Mà không nên tin cái gì?"

Hắn giống như vĩnh viễn đều có thể bình tĩnh, chẳng sợ Thi Mị chủ động mở miệng vạch trần chuyện này, cổ họng Thi Mị một trận nghẹn ngào, chung quy vẫn là không thể nói tới, chỉ nói câu.

"Em tin, là chú thật tình muốn cưới em."

Có thể do đang là thai phụ, gần đây tần suất ở trước mặt hắn khóc đến gần thất thố càng ngày càng nhiều. Cố Lệnh Thâm hơi thở nặng nề, đem thiếu nữ đang khóc thút thít kéo vào trong lòng ngực, một tiểu kiều như vậy, ngày thường nhìn luôn quật cường lại an tĩnh, nam nhân lăn lộn nam nhân cùng những người cùng tuổi, căn bản chẳng phân biệt trên dưới.

"Ngốc không?"
Nam nhân mở miệng làn điệu càng thêm ôn hòa, tay lớn trấn an phía sau lưng, thở dài nói: .
"Đều đã gả cho anh còn có con, còn đang suy nghĩ là anh yêu hay không yêu em sao. Chẳng lẽ em lại muốn đem anh so với những tên tiểu tử ranh con, ở dưới lầu đốt nến hình trái tim, thổ lộ tỏ tình với em sao?"

Hắn đã 30 tuổi, không phải 20 tuổi, có một số việc ngày thường hằng ngày ở chung_có thể ngầm hiểu, nhưng thật muốn nói ra, giống những thiếu niên mở miệng đóng miệng đều là yêu thương với hắn vẫn cảm thấy không tương thích.

Ở hắn có sự thành thục ổn trọng của tuổi trưởng thành, khả năng đối với nữ nhân có khả năng làm được, chính là săn sóc, chiếu cố, cùng với vô hạn bao dung và quan ái. Tiền đề cho thời điểm bọn họ tổ kiến Cố gia, để giúp Thi Mị che mưa chắn gió, ở hắn cảng vững vàng, việc gì cũng không cần nhọc lòng.

Mới bắt đầu Thi Mị còn ở áp lực, sau ở trong lòng ngực hắn khóc đến khóc không thành tiếng, giống như rốt cuộc tìm được cảm xúc phát tiết khẩu, nước mắt chảy ròng.

"Em chính là ngu ngốc, mới có tin chú muốn cưới mình,  mới đồng ý gả cho chú"

Hiện tại còn đang mang thai đứa con của hắn, bị ràng buộc, ly hôn hay ly thân đều không thể nảo.
Nói không chừng,  tương lai cô còn phải tùy thời cấp hiến cho Âm Âm thứ gì đó..., Thi Mị cảm thấy mình là  người ích kỷ, sẽ không cho phép biến bản thân thành " đồ dự trữ" , chẳng hề phân vân đố tượng thun hưởng là bạn thân nhất của mình.

Cố Lệnh Thâm cũng không phản bác lời Thi Mị nói, đương khi cô náo loạn với mình như một đứa trẻ, cũng không ngại cô điểm này, bàn tay trấn an mà vuốt ve tiểu phía sau lưng.
Nhìn Thi Mị  khóc thành lệ nhân, hắn mới nhịn không được thở dài, vuốt ve khuôn mặt nhỏ, bàn tay lau nước mắt trên mặt.
"Khóc đến cả người đều khụt khịt, không thấy khó chịu sao?"

Thi Mị ở trong lòng ngực hắn khóc đến run rẩy, có đôi khi chân co rút, khóc đến khụt khịt, nhìn đảo qua giống như đang cùng hắn giận dỗi, ở trước mặt người trưởng thành như hắn khóc đến không kiêng nể gì.
Hắn ngữ điệu trước sau như một ôn hòa, ôm tiểu nha đầu:
"Được, đừng khóc, sắp đem chính mình khóc hỏng rồi, chờ em sinh con anh sẽ nói cho nó biết, mẹ của nó chính là người hay khóc lóc làm nũng ba nó."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz