ZingTruyen.Xyz

LÁ RƠI KHÔNG VẾT

Chap 8

mingshu221

Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ xem TV, là một chương trình hài kịch, tôi thường xem chương trình trong TV cười ra tiếng. Nhưng hiện tại tôi cười không nổi.

Tôi cầm lấy điều khiển ở một bên, tắt đi. Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài kia.
Không có tiếng động, dù có đến ba người ngồi trong phòng khách.

Nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả.

Jisoo, chồng Jisoo, còn có Taehyung!

"Kim tiên sinh, tôi muốn đưa Jennie đi."

Rốt cục, Jisoo là người mở đầu.

"......" Taehyung không lên tiếng.

"Kim tiên sinh, tôi lặp lại một lần nữa, tôi muốn đưa Jennie đi!"

Vẫn là trầm mặc, trầm mặc vài phút, sau đó là tiếng mở cửa, Taehyung?

Tôi cố gắng ngồi dậy khỏi giường, muốn đi ra xem, người mở cửa ra, là Jisoo.

"Jisoo, anh ấy đâu? Cậu nói với anh ấy rồi sao?" Tôi trừng lớn mắt nhìn cô ấy.

"Còn đợi tớ nói sao? Lần này cậu hôn mê cả ngày trời!" Jisoo ôm bụng đi đến.

"Tớ đến đón cậu! Chúng ta đi thôi." Cô ấy nhìn tôi.

"Jisoo, anh ấy đâu rồi?"

"Anh ta đi ra ngoài, cái gì cũng không nói, thật đáng chết!" Jisoo nói xong liền lấy áo khoác khoác lên người cho tôi. Tôi giống như đứa trẻ hờn dỗi, hất áo khoác xuống, "Tớ không đi, tớ sẽ chết ở nhà mình!"

Jisoo nhìn tôi, cô ấy không giận, "Ở nhà? Tớ xem là cậu muốn chết ở bên người hắn ta đi! Nhìn xem, hắn có ở bên cạnh cậu không? Gọi một cú điện thoại kêu tớ đến, nhìn thấy tớ đến, một câu cũng không nói, bây giờ thì tốt rồi, bỏ đi thẳng tuốt, có liếc nhìn cậu cái nào không? Jennie, ngoan, chúng ta đi thôi! Được không?"

Tôi cúi đầu, bị Jisoo kéo dậy, cô ấy vội vàng mặc đồ cho tôi xong, sau đó đỡ tôi đi ra ngoài, trong phòng khách, chồng cô ấy đang chờ, tôi vừa đi ra, Min tiên sinh liền sửng sốt thật lâu mới khàn khàn nói, "Jennie, em thật ốm!"

Đầu tôi cúi càng thấp, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi, trong khoảng thời gian này tôi không ngừng che giấu bệnh trạng, không cùng bất cứ ai gặp mặt, cảm thấy thật uất ức, cho nên lúc Jisoo và Min tiên sinh quan tâm tôi, tính tiểu thư từ bé của tôi lại bất chợt trỗi dậy, tôi đứng ở giữa phòng khách, khóc thật to.

Tôi vừa khóc, vừa nói, "Jisoo, tớ không đi, tớ không đi. Jisoo, tớ rất luyến tiếc!"
Min tiên sinh ôm Jisoo vào ngực, Jisoo cũng khóc.

"Cậu xem, Jisoo, tớ không thể ở chung với cậu, cậu đang mang thai mà! Tương lai sẽ làm mẹ mà!" Tôi ngồi xổm xuống, đứng quá mệt mỏi, tôi ngồi xổm xuống tiếp tục phát giận.

Jisoo cùng Min tiên sinh nhìn tôi, tôi không biết nên làm thế nào mới tốt.

Sau đó 'cạch' một tiếng, cửa lại mở ra.

Taehuyng đứng ở cửa, đỏ mắt nhìn tôi. Hơi thở của anh rất nặng nhọc, giống như là vừa mới chạy marathon vậy, toàn thân đều là mồ hôi.

“Taehyung!” Tôi nhẹ nhàng gọi anh.

Taehuyng thô lỗ lau mồ hôi, sau đó lao mạnh đến đây, ôm tôi vào trong ngực, lập tức hướng về phía Jisoo cùng Min tiên sinh mà rống to, “Biến, biến, tất cả các người mau biến đi!”

Jisoo bị chọc giận, nhấc chân muốn đạp anh, nhưng lại bị Min tiên sinh kéo lại, Min tiên sinh nói, “Cưới vợ về là để nâng niu che chở trong lòng bàn tay, bất kể tại sao anh cưới cô ấy! Cưới rồi, cô ấy trở thành một phần tồn tại của anh, anh lãnh đạm với cô ấy, mất mát chính là anh. Kim tiên sinh, thời gian còn lại của Jennie đã không còn nhiều lắm, chúng tôi hi vọng những gì anh nợ cô ấy, trả lại cho cô ấy đi!”

Chỉ một câu, trả lại cho cô ấy đi, chuyện xảy ra lúc đó, cả đời tôi sẽ không quên, Taehyung ôm chặt tôi, rất lớn tiếng, rất bi thương mà khóc.

Một khắc kia tôi giống như nhìn thấy trên mảnh phế tích kia, tuyết lạnh dần tan, mùa xuân đã về, rất nhiều dây leo mang theo chồi non bò đầy một mảnh, sau đó gió cũng thổi, lá rụng dính tuyết kia, cũng không phải hoà vào không trung, mà bay đi không còn dấu vết!

Taehyung, anh biết không, với em mà nói nước mắt của anh, chính là mùa xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz