La Em
18h10pMặt biển dần gợn sống hơn bao h hết. Từng cơn sống vỗ mạnh mẽ nhịp nhàng với cơn gió nổi vào đất liền. Bản thân khi nhìn thấy những điều ấy mà có phần lo lắng. Mưa đã dần tiến gần hơn vào đất liền nó sẽ nhanh chống tiến đến gần nơi em đứng nhanh thôi. Với tâm trạng có chút bất ngờ khi vừa rồi bầu trời cẫn còn trong xanh ánh lên chút sắc cam rực rỡ h lại mang cho mình sắc xám trầm lặng với những cơn gió thổi lên mạnh mẽ.Với những thứ diễn ra trc mắt bản thân có chút thất thần rồi cũng nhanh chống quay lại muốn nói với đối phương vài lời thì bỗng cả cơ thể như bị đè nặng mà cường như chật vật đứng ki vẫn nữa. Thân hình to lớn ngã vào cậu làm.bản thân bất ngờ ko thôi. Thân thể anh nặng trĩu ngã vào lòng cậu với khuôn mặt dần đổ hơn và có mùi hương cũng dần phát ra.Cảm nhận đc đối phương dần ấm hơn em đưa tay lên trán anh thì phát hiện ra anh đang sốt cao đến nhường nào. Cơ thể dần nóng rực hơn và ko ngừng thút thít với sự mệt nhọc sợ hãi hai tay bấu chặt lấy em nhưng dường như chẳng nổi, chân run lên chẳng vững nữa. Có lẽ anh đã đến kì phát tình mà bản thân còn chẳng nhận ra nữa. Thật khó lòng cho cậu làm sau, , mưa sắp ập đến rồi nếu ko nhanh có lẽ cả em và anh đều sẽ ướt sũng rồi bị sốt cả thôi.Bỏ lại chiếc xe đạp ở bên kia đường, nơi có nhữn chiếc ô tô đập tâm tấp vào nhau trong 1 chổ để xe gần đấy, có lẽ sẽ ko sau đâu, cùng lắm là dính mưa 1 chút rồi cũng khô ấy mà. Luống cuốn với thân hình to lớn trc mắt, bỗng như có tia điện sượt qua trí ốc làm bản thân có mổ suy nghĩ táo bạo. Nhấc bỗng anh lên, dù có đôi chút chậc vật với sức nặng của đối phương và thân hình to lớn hơn bản thân rất nhiều lần. Nhưng giờ ko còn cách nào khác em có thể nghĩ là hiệu quả hơn nữa cả. Bế anh trên tay chạy thật nhanh về nhà, đầu anh tựa vào lòng ngực em thở từng cơn hổn hển khuôn mặt ngày càng ửng đỏ mà nín rực hơn cả.
Vài giọt mưa lác đát dàn tiến đến em, chạy nhanh trên mọi nẻo đường để tiến về phòng trọ, mưa trắng xóa ở phía sau cũng dần nhanh chống muốn đuổi theo em, những cơn mưa nặng hạt dần tiến gần hơn đến em và anh, dù ko muốn nhưng bây giờ cả hai ta đều bị dính mưa. Cậu dù rất muốn nhanh hơn nữa, nhưng với người con trai trong lòng này thật khó khăn để có thể tăng tốc nhanh hơn nữa, tay cậu cũng dần nổi hơn nữa mà khiến tốc độ cũng dần giảm đi.
Ngâm mình trong cơn mưa cậu tiến nhanh về bệnh viện gần nhất mà mình biết, thật khó khăn khi nơi đây chẳng có nổi chiếc taxi nào hoạt động cả, đường phố vắng lặng với ánh đèn mập mờ và cơn mưa nặng hạt. Mọi thứ chung quanh dường như chỉ có cậu và anh. Cơ thể cậu cũng dần thắm mệt, lạnh giá và sợ hãi, thời gian khi ấy tường như đang dừng lại, đẻ thách thức chính bản thân mình. Có lẽ quảng đường này là quá xa nếu ko có bất cứ sự hỗ trợ của phương tiện nào. Thân mình nhỏ bé tại sao lại có thể bế trên tay thân ảnh to lớn đến thế này.
Tiếng mưa hòa lẫn vào mồ hôi và sự run lên vì lạnh giá, tiếng thở dốc kéo dài ko ngớt, em thắm mệt theo dòng thời gian dường như đang bị ngưng động lại. Trong em dường như chỉ nghĩ đến nơi cần phải đến, để thân ảnh trên đôi bàn tay run rẩy có thể đc giúp đỡ.
Trước mắt là bệnh viện nơi ánh sáng lấp lóe trong cơn mưa trắng xóa. Tiên vào trong trong sự gấp rút, bản thân em dường như thu hút tất cả mọi nguoief chubg nhanh mình. Cơ thể em có lẽ là quá bé nhỏ với anh, nhưng em lại bế anh trên đôi tay đang run lên từng cơn một. Khuôn mặt xanh xao trắng bệt đi vì lạnh giá và mệt mỏi. Cả em và anh đôi ta đều ướt sũng bởi từng cơn mưa. Bác sĩ và y tá đến đó đó nhanh chống đưa nhanh vào pho gf y khoa để điều trị để lại em với sự mỗi mệt thấm đẫm vào sâu trong cơ thể.
Cơ thể ướt nhẹp nha chống đc nhân viên tiến đến giúp đỡ nhưng em lại từ chối. Tiến lại quầy nhận viên nhanh chống tiến hành quá trình đăng ký phòng bệnh cho anh, bằng thẻ tín dụng rồi cũng nhanh chống hoàn thành tất cả.
Với bộ quần áo bệnh nhân trên người em ngồi bên phòng bệnh của anh khè đứng dậy nhìn ngắm vào người con trai đang dần say giấc với cơn sốt cao độ bên trong. Tim em khẽ lo lắng, nó có chút thắc lại rồi cũng dịu đi ngồi xuống hàng ghế. Quần áo của bản thân mình đang được giặc sạch rồi sấy khô, có lẽ sẽ mắc khá lâu ở đây để chờ đêm khi quần áo khô ráo hoặc ít nhất là trời đã dần dịu lại.
Ngồi trên hàng ghế nhìn vào đồ dùng của anh trên tay mình, bốp điện thoại và chìa khóa có lẽ là tất. Nhìn ngắm chúng bản thân khẽ đôi phần chú ý đến chiếc bốp trên tay nó khác với cái cử bản thân mình, nhìn nó rất mới có lẽ đc kua cách đây ko lâu. Ko hiểu sau bản thân có chút bồ hồi mà muốn mở nó ra. Khẽ thờ dài rồi dựa đầu ra phía sau em khẽ cười mệt mỗi với sự tì mì của chính mình trong giây lát em nhớ lại khung cảnh khi anh gặp em.
Anh khóc từng cơn mỗi mệt, bới những thứ đình trệ trong bản thân mình, em tự hỏi tại sao lại gặp anh vào phút giấy đó, trớ trêu thấy với cậu, người khao khát và trốn tránh tình yêu của mình. Cậu sợ hãi cảm giác chỉ trong phút giây bản thân lại bơ vỡ làn nữa. Cậu cũng chẳng muốn bên họ. Vì sau tất cả, bên cậu rồi cũng chỉ nhận lại cay đắng
Nhắm mắt hồi lâu sau cơn mệt mỏi có lẽ chính mình là nguoief càn được nghĩ ngơi sau tất cả. Cậu tự hỏi liệu rằng họ, có thật sự yêu cậu ko. Câu trả lời với cậu có lẽ là không. Vì chính mình chỉ là một hạt cát trôi vô định trong biển cả của cuộc đời. Cậu với họ có lẽ quá bé ngỏ để đanh chút yêu thương thật lòng cho mình.
Đứng lên sau những suy nghĩ trong mình. Cậu tiến về phòng anh mở của ra rồi tiến sát lạu giường bệnh. Nhìn ngắm anh đối chút đặt lại đồ đạt trên chiếc bàn rồi lẳng lặng rời đi.
Trời đã dần dịu lại, mặc lại bôn quần áo của bản thân khi vừa được hông khoi, chậm rãi tiến bước về nhà trên đoạn đường có phần lạnh vía. Cho đến khi về mưa xó lẽ mới dần tiếp tục. Về nhà thay đồ tắm rửa đánh răng. Mọi thứ có vẻ trôi đi thật êm ái như bao ngày. Nhưng hôm nay ko gian có phần động lại. Với chiếc áo ngủ đai tay màu xám, cậu trèo lên chiếc giường êm ái, nhìn ngắm thời gian trên đồng hồ rôid cũng nhanh chống chìm vào giấc ngủ.
Say giấc rất nhanh có vẻ vì vừa rồi với cậu thật mệt mỗi, bản thân giờ đây chỉ muô s cuộn tròn trên chiếc mênh êm ái và chiếc chăn bông ấm áp mà say giấc thật lâu để ko phải lo toan thêm gì nữa.
Cơn say giấc lại đưa em vào vùng trời bất tận, nới mà bản thân phải đối diện với hàng trăm câu hỏi trong trí ốc. Mà chính mình còn chẳng thể cất lời dù chỉ đôi phần. Em nằm xuống trên mảnh đen vô tận, mắt em lạn rơi vài hột lệ ko rõ vì sau. Thật trống rỗng khi phải trải qua như ghế này. Lại một câu hỏi chưa lờ giải đáp với chính mình.
Họ thật sự có yêu mình không? Có lẽ là ko chắc vậy nhi?..
12h Nhật bản
Phía bên kia trái đất nơi mà họ những người đang bắt đầu luyện tập, dạo phố, thực hiện những công việc thường nhựt của bản thân trong sự tĩnh lặng. Có lẽ khi sống lại họ vẫn tìm đến và hợp tác với nhau như đối tác. Họ vẫn là bạn có lẽ đôi khi sẽ rủ nhau đi đâu đó cho khuây thỏa, hợp tác làm ăn. Nhưng có gì đó làm tất cả đều nhận ra có thứ gì đó đã dần lắng động bên trong mình.Gặp lại định mệnh, vẫn như vậy, vẫn sẽ như đóa hoa tươi nở rộ khi thấy nhau. Nhưng vẫn sẽ có chút gì đó khiến bản thân cảm thấy buồn bả mà ko như trc nữa. Ngồi thẫn thờ bên trong rạp chiếu, đối với Kozume có lẽ đây là làn thứ hai anh cùng người kế bên đi xem phim với nhau khi bản thân ở đây. Đôi mắt chán chường chăm chú vào những rung chuyển trước mắt. Đóa hoa hướng dương rực rõ rung chuyển trên màn hình rạp chiếu, bộ phim tuổi học trò với những âm thanh màu sắc tươi đẹp.
Bane thân anh có chút thẩn thờ khu nhìn thấy bông hoa, có lẽ vì nó rất đẹp, đẹp đẽ đến nao lòng. Âm sắc của hạ chí tiếng cười rộn rã và hình ảnh cánh đồng vàng rực bầu trời xanh mướt làn gió thổi nhẹ lây động trong anh.
Phút chốc bản thân dần chìm vào vô thức. Trước mắt là mảng đen bất tận có vài hình ảnh dàn trược qua như 1 cuốn phim chập chờn như đã cũ.Trước mắt là hai khung cảnh khác nhau, một bên là cánh đồng xanh bất tận với vùng trời xanh mướt, phía bên kia là hình ảnh hoa anh đào nở rực trên phố phường Kyoto.Một bên là em với mái tóc màu cam rực rỡ ngồi trên bệ cữa ở sân bóng, chiếc áo trắng tinh khôi thấm đẫm vài gọt mồ hôi của em, chiếc quần sọt và đôi giày thể thao cứ như em hồi năm nhất khi lên Trại huấn luyện ở tokyo vậy. Tay cầm lát dưa tưa mát bắt đầu nhìn ngắm bầu trời luyên thuyên đôi chuyện ngây ngô ngồi kế bên cười đùa với anh. Còn phía bên màng hình là lần đầu anh nhìn thấy định mệnh, cậu ta thật đẹp với nụ cười tươi rực rỡ nắm lấy tay anh chạy khắp phố phường, có làn gió nhẹ thổi từng cánh hoa vào ko gian với sắc hồng rực rỡ. Đôi mắt trong trẻo tươi cười ngao du khắp phố phường Kyoto. Ngồi trong tiệm cafe. Đi bộ trên phố phường tấp nập. Nắm lấy tay anh đi dạo trong khu kua sắm.
Hai khung cảnh đẹp đẻ hiện hữu ra trước mắt, trôi thật anh thật nhanh. Một bên đẹp đẽ yên bình với nụ cười trên môi tươi tắn xinh đẹp. Một bên thì dần chuyển sắc gam màu ko còn xinh đẹp nx mà dần ảm đạm hơn cả.Từng khung cảnh trôi qua trong mắt anh với em chỉ còn lại những tiếng than thở u sầu, anh nhìn thấy bản thân mình với đôi mắt lạnh nhạt nhìn em, trái người với nụ cười bên kia.Gam màu dần tối sầm lại trong em chỉ còn những tiết thút thít những nỗi sợ hãi những vết máu cứa vào da thịt, những nổi sợ ko biết được. Tuyết rơi nặng hạt chỉ còn em với đôi chân trần chiếc áo mỏng manh đi dọc trên con đường vô định. Đôi mắt em ngước lên co thể dừng lại. Em nhìn anh với đôi mắt mờ nhạt, bản thân muốn tiến gần bên em đôi chút nhưng càng nước đến em lại càng xa dần, ko gian chìm trong u tối em nhìn về phía sau mình trong giây lát. Lùi về một bên để cho anh nhìn thấy những người từng nằm bên anh.Em nhìn họ với vẻ đả mỗi mệt anh thờ thẫn thờ chẳng thể nói lên gì nữa. Anh nhìn, cơ thể đang dần tan biến như bọt biển. Em ko hoảng sợ nhìn nó chốc lác như một điều hiển nhiên vậy. Phút giây cơ thể dần tan biến em nhìn anh cười tươi một cách khó nhọc, có lẽ bản thân đã chai sạn đến mức em ko muốn cười nữa, nước mắt em rơi chã lả mệt mỏi và ưu sầu bám dính lấy em. Đôi môi mấp mấy đôi điều chẳng thể thành lời rồi tan biến để lại anh trong hư vô với sự thẫn thờ khó tả bên tay là cậu thiếu niên đang gọi mình ko ngớt.
Mở mắt ra nhìn ngắm cảnh vật chung quanh, người con trau kế bên với mái tóc đen tuyền chất giọng hờn dỗi gọi tên mình. Rời khỏi rạp chiếu phim, bản thân vui vẻ nắm tay hòa mình vào khắp phố phường náo nhiệt. Tạm biệt người con trai trc mắt rồi rời đi.Thẩn thờ trong giây lát bản thân anh lại vô thức tiến về căn nhà từng là của chúng ta. Nhìn nó vẫn vậy chỉ là ko còn có hình bóng em nữa. Những hình ảnh mờ nhạt của cậu lúc thường nhật khi anh vẫn còn có cậu là vợ mình. Người vợ anh chưa một lần mua cho cậu bất cứ thứ gì dù chỉ là 1 chiếc áo mới. Người mà bản thân đã quá lâu ko còn ôm chằm lấy em mỗi khi về nhà. Ko còn nắm tay e. Dạo quanh phố phường tấp nập.ko ngồi cùng trên một măm cơm. Ko còn nói lời dịu nhẹ ân cần. Ko nâng niêu chiều chuộng nữa. Cũng ko quay lại nhìn ngắm em thêm lần nào. Và cũng chẳng còn kế bên anh mỉm cười nữa.
Đứng bên hàng rào bằng được tạo nên bởi những hàng cây xanh mọc sát kề cùng nhau. Nó thật cao lớn để bản thân có thể nhìn vào những thứ bên trong chủ thông qua khoảng tróng nhỏ của lá cây. Anh đứng đấy lúc lâu với những suy nghĩ đang đình chệ trong mình rồi cũng dần rời đi về lại nơi anh sống.Ngồi trên sofa nhìn ra sân vườn vắng lặng, bản thân có chút thẩn thờ kể từ khi về nhà. Anh đang suy nghĩ về cậu, hình bống cậu ẩn hiện trong tâm trí anh. Em đi quanh quẩn vui chơi khắp sân nhà, nụ cười em tươi trẻ hồn nhiên như trước vậy, em tiến đến bên anh nhưng rôid dừng lại. Hỏi anh đôi điều làm bản thân cảm thân anh cũng chẳng thể trả lời được.Anh có yêu cậu ko? Anh có từng yêu cậu? Thật sự đã từng sao? Tại sao lại lsc cậu chứ ko phải người con trai kia? Nguoief mà anh ân cần kề bên nâng niu hơn cậu dịu dàng hơn, và cũng ko phiền phức như cậu?Những câu nói cứ lập đi lập lại trong anh làm chính mình thẩn thờ mà chẳng nói được gì cả. Có vài giọt nước mắt lăn dài trên má anh ngồi thất thần trên ghế với cậu đang đứng trước mắt mình thân hình lập lòe ánh sáng.|Tại sao đến lúc em chết đi anh mới yêu em? Anh chưa từng yêu em đúng chứ?|Kozume:" không.... Phải ..."Lấp bấp đối câu anh thật sự gục ngã rồi, tất cả lời nói như đâm vào tâm can của bản thân. Khiển bản thân anh cũng hoài nghi chính mình. Anh yêu cậu? Anh thật sự rất yêu cậu? Đúng vậy anh rất yêu cậu ngay từ giấy phút đôi ta chỉ mới gặp thôi? Như lúc anh gặp cậu ấy?Anh yêu tất cả về cậu? Như cậu ta sao?Anh ko muốn mất cậu? Nhưng anh cũng chỉ cưới cậu ta mà thôi?Người đang yên vị trong trái tim anh có phải em ko hay là người khác. Dù sao đi nữa anh và em cũng chẳng thể đến nổi với nhau. Em mệt rồi mệt mỗi sau tất cả. Em đứng đấy nhìn anh người đang thần thờ nhìn mình rơi lệ. Cậy quay lưng rời đi làm anh có chút bất ngờ. Em biến mất từ từ tan biến vào hư vô trc đôi mắt bất lực của anh.Để lại một mình kozume thẩn thờ rơi lệ, lại vuột mất em thêm lần nữa. Đôi tay anh chẳng thể nắm chặt lấy em. Anh thật sự rất nhớ em. Khi ấy chỉ muốn đến Miyagi để gặp em nhưng lại chẳng thể nữa vì khi ấy anh lại gặp phải hình bống cậu ta. Rồi thù anh cũng sẽ quên em. Quên đi người con trai chỉ luôn mong ngóng anh ôm lấy mình dù chỉ một lần. Có thứ gì đó anh đã quên và thực sự đã quên mất. Thứ khiến cho cậu luôn dỗi theo anh thứ anh chỉ trong phút chốc trao cho cậu với lời ước nguyện. Kozume:" ko Shoyo, anh.... Thật sự yêu em.... Anh rất nhớ em hãy quay về bên anh.... Anh muốn ôm em thêm làn nữa.... Anh nhớ em shoyo" Anh ngồi đấy khóc, những giọt lệ tuôn trào ko chút cản trở. Nước mắt anh rơi lả chả từng nhịp một anh thật sự nhớ em thật sự muốn ở bên em thêm lần nữa. Phút giấy nào đó anh lại đắng mất em lần nữa. Anh ko muốn em phải chịu khổ nữa. Bên anh em thật sự hạnh phúc. Hay sau tất cả chỉ có anh và sự hứng thú nhất thời và tình yêu dành do cậu bạn chỉ vô tình gặp nhau vài lần thôi?Không đâu, tất cả anh yêu em anh thật sự yêu em đến nổi chỉ muốn em ngay giây phút này bên anh ôm chầm lấy anh. Gian phòng to lớn anh ngồi trên sofa tay voi thức chạm vài chiếc điện thoại cũ của mình. Nhưng sao nó lại ở đây cơ chứ.Mở điện thoại, anh lướt vào phần hình ảnh. Có rất nhiều nụ cuoief của cậu trong đó. Cậu cười rất tươi rất đẹp đẽ và hạnh phúc. Cậu tự do như chú chim chưa bị nhốt vài lồng và cho đến khu thoát khỏi nó thì cơ thể đã bị hành hạ tả tơi đến ko chịu nổi nữa.Nhìn vào màn hình, đôi đồng tử đẫm lệ chứa chan đầy ấp hình bóng của cậu trong đó vô tình anh lại lướt trúng một bức ảnh làm bản thân mình thần thờ tay cậu cầm đóa hướng dương, ngón tay lại đeo thứ gì đó tựa như chiếc nhẫn. Là gì thế nhỉ bản thân anh ko thể nhớ nổi nó. Nhưng anh biết đó là điều tuyệt vời nhất anh từng làm.cho cậu rồi.
Buổi trưa hè hạ chí gian phòng tĩnh lặng chỉ có mỗi anh ngồi thẩn thờ nhìn ra sân vườn với xúc cảm đã khô cạn. Quá ra anh đã yêu cậu đến nỗi bản thân chẳng thể nhận ra đc. Mất cậu rồi anh mới biết mọi thứ quanh mình đều trầm lặng đến đáng thương. Anh nhớ cậu anh nhớ hình bống đã cất đi tương lai và mong muốn của mình để đến bên anh. Anh nhớ nụ cười nhỏ bé. Anh nhớ em cậu trai thích bóng chuyền, khi em nhảy lên như thể mộc thêm đôi cánh mà tung bay trên bàu trời. Anh nhớ em người thật sự đã ỏe bên anh khi anh chẳng là gì cả.
Anh thật sự quá nhớ em rồi!
Vài giọt mưa lác đát dàn tiến đến em, chạy nhanh trên mọi nẻo đường để tiến về phòng trọ, mưa trắng xóa ở phía sau cũng dần nhanh chống muốn đuổi theo em, những cơn mưa nặng hạt dần tiến gần hơn đến em và anh, dù ko muốn nhưng bây giờ cả hai ta đều bị dính mưa. Cậu dù rất muốn nhanh hơn nữa, nhưng với người con trai trong lòng này thật khó khăn để có thể tăng tốc nhanh hơn nữa, tay cậu cũng dần nổi hơn nữa mà khiến tốc độ cũng dần giảm đi.
Ngâm mình trong cơn mưa cậu tiến nhanh về bệnh viện gần nhất mà mình biết, thật khó khăn khi nơi đây chẳng có nổi chiếc taxi nào hoạt động cả, đường phố vắng lặng với ánh đèn mập mờ và cơn mưa nặng hạt. Mọi thứ chung quanh dường như chỉ có cậu và anh. Cơ thể cậu cũng dần thắm mệt, lạnh giá và sợ hãi, thời gian khi ấy tường như đang dừng lại, đẻ thách thức chính bản thân mình. Có lẽ quảng đường này là quá xa nếu ko có bất cứ sự hỗ trợ của phương tiện nào. Thân mình nhỏ bé tại sao lại có thể bế trên tay thân ảnh to lớn đến thế này.
Tiếng mưa hòa lẫn vào mồ hôi và sự run lên vì lạnh giá, tiếng thở dốc kéo dài ko ngớt, em thắm mệt theo dòng thời gian dường như đang bị ngưng động lại. Trong em dường như chỉ nghĩ đến nơi cần phải đến, để thân ảnh trên đôi bàn tay run rẩy có thể đc giúp đỡ.
Trước mắt là bệnh viện nơi ánh sáng lấp lóe trong cơn mưa trắng xóa. Tiên vào trong trong sự gấp rút, bản thân em dường như thu hút tất cả mọi nguoief chubg nhanh mình. Cơ thể em có lẽ là quá bé nhỏ với anh, nhưng em lại bế anh trên đôi tay đang run lên từng cơn một. Khuôn mặt xanh xao trắng bệt đi vì lạnh giá và mệt mỏi. Cả em và anh đôi ta đều ướt sũng bởi từng cơn mưa. Bác sĩ và y tá đến đó đó nhanh chống đưa nhanh vào pho gf y khoa để điều trị để lại em với sự mỗi mệt thấm đẫm vào sâu trong cơ thể.
Cơ thể ướt nhẹp nha chống đc nhân viên tiến đến giúp đỡ nhưng em lại từ chối. Tiến lại quầy nhận viên nhanh chống tiến hành quá trình đăng ký phòng bệnh cho anh, bằng thẻ tín dụng rồi cũng nhanh chống hoàn thành tất cả.
Với bộ quần áo bệnh nhân trên người em ngồi bên phòng bệnh của anh khè đứng dậy nhìn ngắm vào người con trai đang dần say giấc với cơn sốt cao độ bên trong. Tim em khẽ lo lắng, nó có chút thắc lại rồi cũng dịu đi ngồi xuống hàng ghế. Quần áo của bản thân mình đang được giặc sạch rồi sấy khô, có lẽ sẽ mắc khá lâu ở đây để chờ đêm khi quần áo khô ráo hoặc ít nhất là trời đã dần dịu lại.
Ngồi trên hàng ghế nhìn vào đồ dùng của anh trên tay mình, bốp điện thoại và chìa khóa có lẽ là tất. Nhìn ngắm chúng bản thân khẽ đôi phần chú ý đến chiếc bốp trên tay nó khác với cái cử bản thân mình, nhìn nó rất mới có lẽ đc kua cách đây ko lâu. Ko hiểu sau bản thân có chút bồ hồi mà muốn mở nó ra. Khẽ thờ dài rồi dựa đầu ra phía sau em khẽ cười mệt mỗi với sự tì mì của chính mình trong giây lát em nhớ lại khung cảnh khi anh gặp em.
Anh khóc từng cơn mỗi mệt, bới những thứ đình trệ trong bản thân mình, em tự hỏi tại sao lại gặp anh vào phút giấy đó, trớ trêu thấy với cậu, người khao khát và trốn tránh tình yêu của mình. Cậu sợ hãi cảm giác chỉ trong phút giây bản thân lại bơ vỡ làn nữa. Cậu cũng chẳng muốn bên họ. Vì sau tất cả, bên cậu rồi cũng chỉ nhận lại cay đắng
Nhắm mắt hồi lâu sau cơn mệt mỏi có lẽ chính mình là nguoief càn được nghĩ ngơi sau tất cả. Cậu tự hỏi liệu rằng họ, có thật sự yêu cậu ko. Câu trả lời với cậu có lẽ là không. Vì chính mình chỉ là một hạt cát trôi vô định trong biển cả của cuộc đời. Cậu với họ có lẽ quá bé ngỏ để đanh chút yêu thương thật lòng cho mình.
Đứng lên sau những suy nghĩ trong mình. Cậu tiến về phòng anh mở của ra rồi tiến sát lạu giường bệnh. Nhìn ngắm anh đối chút đặt lại đồ đạt trên chiếc bàn rồi lẳng lặng rời đi.
Trời đã dần dịu lại, mặc lại bôn quần áo của bản thân khi vừa được hông khoi, chậm rãi tiến bước về nhà trên đoạn đường có phần lạnh vía. Cho đến khi về mưa xó lẽ mới dần tiếp tục. Về nhà thay đồ tắm rửa đánh răng. Mọi thứ có vẻ trôi đi thật êm ái như bao ngày. Nhưng hôm nay ko gian có phần động lại. Với chiếc áo ngủ đai tay màu xám, cậu trèo lên chiếc giường êm ái, nhìn ngắm thời gian trên đồng hồ rôid cũng nhanh chống chìm vào giấc ngủ.
Say giấc rất nhanh có vẻ vì vừa rồi với cậu thật mệt mỗi, bản thân giờ đây chỉ muô s cuộn tròn trên chiếc mênh êm ái và chiếc chăn bông ấm áp mà say giấc thật lâu để ko phải lo toan thêm gì nữa.
Cơn say giấc lại đưa em vào vùng trời bất tận, nới mà bản thân phải đối diện với hàng trăm câu hỏi trong trí ốc. Mà chính mình còn chẳng thể cất lời dù chỉ đôi phần. Em nằm xuống trên mảnh đen vô tận, mắt em lạn rơi vài hột lệ ko rõ vì sau. Thật trống rỗng khi phải trải qua như ghế này. Lại một câu hỏi chưa lờ giải đáp với chính mình.
Họ thật sự có yêu mình không? Có lẽ là ko chắc vậy nhi?..
12h Nhật bản
Phía bên kia trái đất nơi mà họ những người đang bắt đầu luyện tập, dạo phố, thực hiện những công việc thường nhựt của bản thân trong sự tĩnh lặng. Có lẽ khi sống lại họ vẫn tìm đến và hợp tác với nhau như đối tác. Họ vẫn là bạn có lẽ đôi khi sẽ rủ nhau đi đâu đó cho khuây thỏa, hợp tác làm ăn. Nhưng có gì đó làm tất cả đều nhận ra có thứ gì đó đã dần lắng động bên trong mình.Gặp lại định mệnh, vẫn như vậy, vẫn sẽ như đóa hoa tươi nở rộ khi thấy nhau. Nhưng vẫn sẽ có chút gì đó khiến bản thân cảm thấy buồn bả mà ko như trc nữa. Ngồi thẫn thờ bên trong rạp chiếu, đối với Kozume có lẽ đây là làn thứ hai anh cùng người kế bên đi xem phim với nhau khi bản thân ở đây. Đôi mắt chán chường chăm chú vào những rung chuyển trước mắt. Đóa hoa hướng dương rực rõ rung chuyển trên màn hình rạp chiếu, bộ phim tuổi học trò với những âm thanh màu sắc tươi đẹp.
Bane thân anh có chút thẩn thờ khu nhìn thấy bông hoa, có lẽ vì nó rất đẹp, đẹp đẽ đến nao lòng. Âm sắc của hạ chí tiếng cười rộn rã và hình ảnh cánh đồng vàng rực bầu trời xanh mướt làn gió thổi nhẹ lây động trong anh.
Phút chốc bản thân dần chìm vào vô thức. Trước mắt là mảng đen bất tận có vài hình ảnh dàn trược qua như 1 cuốn phim chập chờn như đã cũ.Trước mắt là hai khung cảnh khác nhau, một bên là cánh đồng xanh bất tận với vùng trời xanh mướt, phía bên kia là hình ảnh hoa anh đào nở rực trên phố phường Kyoto.Một bên là em với mái tóc màu cam rực rỡ ngồi trên bệ cữa ở sân bóng, chiếc áo trắng tinh khôi thấm đẫm vài gọt mồ hôi của em, chiếc quần sọt và đôi giày thể thao cứ như em hồi năm nhất khi lên Trại huấn luyện ở tokyo vậy. Tay cầm lát dưa tưa mát bắt đầu nhìn ngắm bầu trời luyên thuyên đôi chuyện ngây ngô ngồi kế bên cười đùa với anh. Còn phía bên màng hình là lần đầu anh nhìn thấy định mệnh, cậu ta thật đẹp với nụ cười tươi rực rỡ nắm lấy tay anh chạy khắp phố phường, có làn gió nhẹ thổi từng cánh hoa vào ko gian với sắc hồng rực rỡ. Đôi mắt trong trẻo tươi cười ngao du khắp phố phường Kyoto. Ngồi trong tiệm cafe. Đi bộ trên phố phường tấp nập. Nắm lấy tay anh đi dạo trong khu kua sắm.
Hai khung cảnh đẹp đẻ hiện hữu ra trước mắt, trôi thật anh thật nhanh. Một bên đẹp đẽ yên bình với nụ cười trên môi tươi tắn xinh đẹp. Một bên thì dần chuyển sắc gam màu ko còn xinh đẹp nx mà dần ảm đạm hơn cả.Từng khung cảnh trôi qua trong mắt anh với em chỉ còn lại những tiếng than thở u sầu, anh nhìn thấy bản thân mình với đôi mắt lạnh nhạt nhìn em, trái người với nụ cười bên kia.Gam màu dần tối sầm lại trong em chỉ còn những tiết thút thít những nỗi sợ hãi những vết máu cứa vào da thịt, những nổi sợ ko biết được. Tuyết rơi nặng hạt chỉ còn em với đôi chân trần chiếc áo mỏng manh đi dọc trên con đường vô định. Đôi mắt em ngước lên co thể dừng lại. Em nhìn anh với đôi mắt mờ nhạt, bản thân muốn tiến gần bên em đôi chút nhưng càng nước đến em lại càng xa dần, ko gian chìm trong u tối em nhìn về phía sau mình trong giây lát. Lùi về một bên để cho anh nhìn thấy những người từng nằm bên anh.Em nhìn họ với vẻ đả mỗi mệt anh thờ thẫn thờ chẳng thể nói lên gì nữa. Anh nhìn, cơ thể đang dần tan biến như bọt biển. Em ko hoảng sợ nhìn nó chốc lác như một điều hiển nhiên vậy. Phút giây cơ thể dần tan biến em nhìn anh cười tươi một cách khó nhọc, có lẽ bản thân đã chai sạn đến mức em ko muốn cười nữa, nước mắt em rơi chã lả mệt mỏi và ưu sầu bám dính lấy em. Đôi môi mấp mấy đôi điều chẳng thể thành lời rồi tan biến để lại anh trong hư vô với sự thẫn thờ khó tả bên tay là cậu thiếu niên đang gọi mình ko ngớt.
Mở mắt ra nhìn ngắm cảnh vật chung quanh, người con trau kế bên với mái tóc đen tuyền chất giọng hờn dỗi gọi tên mình. Rời khỏi rạp chiếu phim, bản thân vui vẻ nắm tay hòa mình vào khắp phố phường náo nhiệt. Tạm biệt người con trai trc mắt rồi rời đi.Thẩn thờ trong giây lát bản thân anh lại vô thức tiến về căn nhà từng là của chúng ta. Nhìn nó vẫn vậy chỉ là ko còn có hình bóng em nữa. Những hình ảnh mờ nhạt của cậu lúc thường nhật khi anh vẫn còn có cậu là vợ mình. Người vợ anh chưa một lần mua cho cậu bất cứ thứ gì dù chỉ là 1 chiếc áo mới. Người mà bản thân đã quá lâu ko còn ôm chằm lấy em mỗi khi về nhà. Ko còn nắm tay e. Dạo quanh phố phường tấp nập.ko ngồi cùng trên một măm cơm. Ko còn nói lời dịu nhẹ ân cần. Ko nâng niêu chiều chuộng nữa. Cũng ko quay lại nhìn ngắm em thêm lần nào. Và cũng chẳng còn kế bên anh mỉm cười nữa.
Đứng bên hàng rào bằng được tạo nên bởi những hàng cây xanh mọc sát kề cùng nhau. Nó thật cao lớn để bản thân có thể nhìn vào những thứ bên trong chủ thông qua khoảng tróng nhỏ của lá cây. Anh đứng đấy lúc lâu với những suy nghĩ đang đình chệ trong mình rồi cũng dần rời đi về lại nơi anh sống.Ngồi trên sofa nhìn ra sân vườn vắng lặng, bản thân có chút thẩn thờ kể từ khi về nhà. Anh đang suy nghĩ về cậu, hình bống cậu ẩn hiện trong tâm trí anh. Em đi quanh quẩn vui chơi khắp sân nhà, nụ cười em tươi trẻ hồn nhiên như trước vậy, em tiến đến bên anh nhưng rôid dừng lại. Hỏi anh đôi điều làm bản thân cảm thân anh cũng chẳng thể trả lời được.Anh có yêu cậu ko? Anh có từng yêu cậu? Thật sự đã từng sao? Tại sao lại lsc cậu chứ ko phải người con trai kia? Nguoief mà anh ân cần kề bên nâng niu hơn cậu dịu dàng hơn, và cũng ko phiền phức như cậu?Những câu nói cứ lập đi lập lại trong anh làm chính mình thẩn thờ mà chẳng nói được gì cả. Có vài giọt nước mắt lăn dài trên má anh ngồi thất thần trên ghế với cậu đang đứng trước mắt mình thân hình lập lòe ánh sáng.|Tại sao đến lúc em chết đi anh mới yêu em? Anh chưa từng yêu em đúng chứ?|Kozume:" không.... Phải ..."Lấp bấp đối câu anh thật sự gục ngã rồi, tất cả lời nói như đâm vào tâm can của bản thân. Khiển bản thân anh cũng hoài nghi chính mình. Anh yêu cậu? Anh thật sự rất yêu cậu? Đúng vậy anh rất yêu cậu ngay từ giấy phút đôi ta chỉ mới gặp thôi? Như lúc anh gặp cậu ấy?Anh yêu tất cả về cậu? Như cậu ta sao?Anh ko muốn mất cậu? Nhưng anh cũng chỉ cưới cậu ta mà thôi?Người đang yên vị trong trái tim anh có phải em ko hay là người khác. Dù sao đi nữa anh và em cũng chẳng thể đến nổi với nhau. Em mệt rồi mệt mỗi sau tất cả. Em đứng đấy nhìn anh người đang thần thờ nhìn mình rơi lệ. Cậy quay lưng rời đi làm anh có chút bất ngờ. Em biến mất từ từ tan biến vào hư vô trc đôi mắt bất lực của anh.Để lại một mình kozume thẩn thờ rơi lệ, lại vuột mất em thêm lần nữa. Đôi tay anh chẳng thể nắm chặt lấy em. Anh thật sự rất nhớ em. Khi ấy chỉ muốn đến Miyagi để gặp em nhưng lại chẳng thể nữa vì khi ấy anh lại gặp phải hình bống cậu ta. Rồi thù anh cũng sẽ quên em. Quên đi người con trai chỉ luôn mong ngóng anh ôm lấy mình dù chỉ một lần. Có thứ gì đó anh đã quên và thực sự đã quên mất. Thứ khiến cho cậu luôn dỗi theo anh thứ anh chỉ trong phút chốc trao cho cậu với lời ước nguyện. Kozume:" ko Shoyo, anh.... Thật sự yêu em.... Anh rất nhớ em hãy quay về bên anh.... Anh muốn ôm em thêm làn nữa.... Anh nhớ em shoyo" Anh ngồi đấy khóc, những giọt lệ tuôn trào ko chút cản trở. Nước mắt anh rơi lả chả từng nhịp một anh thật sự nhớ em thật sự muốn ở bên em thêm lần nữa. Phút giấy nào đó anh lại đắng mất em lần nữa. Anh ko muốn em phải chịu khổ nữa. Bên anh em thật sự hạnh phúc. Hay sau tất cả chỉ có anh và sự hứng thú nhất thời và tình yêu dành do cậu bạn chỉ vô tình gặp nhau vài lần thôi?Không đâu, tất cả anh yêu em anh thật sự yêu em đến nổi chỉ muốn em ngay giây phút này bên anh ôm chầm lấy anh. Gian phòng to lớn anh ngồi trên sofa tay voi thức chạm vài chiếc điện thoại cũ của mình. Nhưng sao nó lại ở đây cơ chứ.Mở điện thoại, anh lướt vào phần hình ảnh. Có rất nhiều nụ cuoief của cậu trong đó. Cậu cười rất tươi rất đẹp đẽ và hạnh phúc. Cậu tự do như chú chim chưa bị nhốt vài lồng và cho đến khu thoát khỏi nó thì cơ thể đã bị hành hạ tả tơi đến ko chịu nổi nữa.Nhìn vào màn hình, đôi đồng tử đẫm lệ chứa chan đầy ấp hình bóng của cậu trong đó vô tình anh lại lướt trúng một bức ảnh làm bản thân mình thần thờ tay cậu cầm đóa hướng dương, ngón tay lại đeo thứ gì đó tựa như chiếc nhẫn. Là gì thế nhỉ bản thân anh ko thể nhớ nổi nó. Nhưng anh biết đó là điều tuyệt vời nhất anh từng làm.cho cậu rồi.
Buổi trưa hè hạ chí gian phòng tĩnh lặng chỉ có mỗi anh ngồi thẩn thờ nhìn ra sân vườn với xúc cảm đã khô cạn. Quá ra anh đã yêu cậu đến nỗi bản thân chẳng thể nhận ra đc. Mất cậu rồi anh mới biết mọi thứ quanh mình đều trầm lặng đến đáng thương. Anh nhớ cậu anh nhớ hình bống đã cất đi tương lai và mong muốn của mình để đến bên anh. Anh nhớ nụ cười nhỏ bé. Anh nhớ em cậu trai thích bóng chuyền, khi em nhảy lên như thể mộc thêm đôi cánh mà tung bay trên bàu trời. Anh nhớ em người thật sự đã ỏe bên anh khi anh chẳng là gì cả.
Anh thật sự quá nhớ em rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz