ZingTruyen.Xyz

Ky Ky Xuyen Roi Nhung No La Lam

Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn, êkíp chương trình 《 Siêu cấp thần tượng 》 đã liên hệ với Thành Nghị và giao cho cậu một nhiệm vụ mới.

Bởi vì có bốn đội lão sư, nên tổ tiết mục đã yêu cầu lão sư bí mật chuẩn bị một món quà cho các thực tập sinh trong đội, nhằm tăng sự ăn ý và tình cảm giữa lão sư với các thực tập sinh.

Ngày mai, ekip chương trình sẽ quay cảnh lão sư tặng quà cho thực tập sinh, hậu kỳ sẽ được cắt nối biên tập thành tiết mục ngoài lề.

Sau khi nghe nhiệm vụ xong, trong đầu Thành Nghị đã có sẵn một món quà thích hợp, nhưng cậu vẫn xác nhận lại với nhân viên công tác "Quà có yêu cầu gì không?"

Nhân viên công tác cho rằng Thành Nghị không biết đưa cái gì, liền cùng cậu giải thích "Không có yêu cầu gì cả, chỉ là làm theo cốt truyện một lão sư quan tâm đến thực tập sinh, Thành Nghị lão sư liền tặng cho họ album mà anh đã phát hành trước đó, v.v..đều có thể, chỉ cần tìm một lý do thích hợp tại thời điểm đưa liền OK."

Ẩn ý là món quà này thực ra không cần chu đáo lắm, chỉ cần có là được.

Sau khi Thành Nghị nhận được tin nhắn trả lời từ nhân viên công tác, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Sau đó cậu liền đến trung tâm mua sắm mua quà.

Sau khi mua những món quà mà mình muốn tặng cho nhóm thực tập sinh, viết địa chỉ cho trung tâm mua sắm, yêu cầu họ ngày mai giao đến.

Vì thế 3 giờ chiều ngày hôm sau, bên ngoài ký túc xá của《 Siêu cấp thần tượng 》, mọi người liền nhìn thấy một chiếc xe tải trong khu mua sắm đậu ở đó, người khuân vác không ngừng chuyển đồ vào ký túc xá của các thực tập sinh.

Biết đó là quà mà Thành Nghị chuẩn bị cho các thực tập sinh, người của tổ quay phim cũng theo vào, lập tức đến ký túc xá của thực tập sinh để chuẩn bị quay tư liệu.

Món quà mà Thành Nghị chuẩn bị được đựng trong một hộp carton lớn, bên ngoài không có logo nên mọi người cũng không nhìn ra được là thứ gì.

Bất quá mười lăm cái hộp lớn chỉnh chỉnh tề tề chồng lên nhau, cảnh tượng thoạt nhìn rất là đồ sộ.

Ba lão sư khác đã quay xong đoạn tặng quà rồi, hiện tại thấy đội lão sư Thành Nghị cuối cùng cũng đưa quà tới, liền sôi nổi lại xem náo nhiệt.

"Oa hảo khí phái a!"

"Thật hâm mộ chết!"

"Không biết bên trong là cái gì, thật muốn nhìn."

Đám tiểu tử đều tò mò thăm dò bên này.

60 thực tập sinh được chia làm bốn đội, mọi người ngoài mặt nói là anh em tốt, nhưng kỳ thật đều sẽ ngầm so sánh với nhau.

So sánh lão sư tốt xấu, so sánh giá món quà mà hôm nay lão sư tặng.

Thành Nghị là lão sư mà hầu hết mọi người đều ghét bỏ, rất nhiều người đều biết cậu trừ nghèo ra thì là nghèo, cho nên mọi người thực sự khinh thường món quà của cậu từ tận đáy lòng.

Rất nhiều người đều thừa nhận, Thành Nghị loại người này, căn bản không thể tặng món quà tốt nào cả.

Kết quả là hôm nay đột nhiên có người gửi đến một hộp quà lớn như vậy, chỉ cần nhìn qua là có vẻ khá cao cấp. Các thực tập sinh ở các nhóm khác cảm thấy như bị mèo cào trong lòng, ước gì họ có thể nhìn thấy ngay thứ bên trong.

Bất quá mỗi một đội đều có câu chuyện riêng, cho nên nhân viên công tác đợi Thành Nghị cùng thực tập sinh nhóm họ đến, liền đem cửa đóng lại, bắt đầu quay.

Một đám người trong tổ đạo diễn cũng tò mò không kém, đều muốn nhìn một chút xem Thành Nghị sẽ mang đến kinh hỉ gì cho mọi người.

Vì thế trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Thành Nghị đem hộp mở ra.

Vài giây sau, một bồn ngâm chân mới tinh xuất hiện trước mặt mọi người ~

Khi mọi người xem rõ món quà là gì, toàn bộ kinh ngạc đến ngây người.

Thành Nghị thấy các thực tập sinh đều kinh ngạc, liền giải thích cho mọi người tại sao mình lại lấy bồn ngâm chân làm quà tặng.

"Các bạn ngày thường tập nhảy, luyện tập đều tương đối vất vả, buổi tối trước khi ngủ ngâm chân một chút có thể giảm mệt mỏi, giúp dễ ngủ hơn."

Nói xong cậu lại đến góc phòng đem một cái hộp lớn khác mở ra, từ bên trong lấy ra rất nhiều túi thuốc bắc ngâm chân.

Thành Nghị đặt một gói vào tay Hạ Tinh Tinh, "Buổi tối cậu ngủ không ngon và dễ bị mất ngủ. Có thể dùng cái này để xoa dịu thần kinh."

Thấy người mà thần tượng quan tâm nhất là mình, Hạ Tinh Tinh vui mừng khôn xiết.

Bởi vì quá mức cao hứng, quên luôn hỏi thần tượng làm sao biết mình buổi tối dễ mất ngủ.

Kế tiếp Thành Nghị lại đem một túi ngâm chân khác đưa cho Kỷ Soái: "Cậu có cơ địa dễ nổi mụn, có thể dùng trà túi lọc, hoa cúc, hạt cassia và kim ngân hoa này để thanh nhiệt, trừ hỏa."

Dứt lời cậu lại lấy ra một túi ngâm chân ngải cứu phân phát cho những người còn lại trong đội.

"Cái này loại bỏ độ ẩm."

Sau đó lấy ra một gói khác.

"Cái này làm giãn kinh mạch và lưu thông máu."

Sau đó lại lấy một túi khác.

"Cái này an thần dưỡng sinh......"

Thành Nghị phân phát các túi ngâm chân đâu vào đấy nghiễm nhiên như một bậc thầy chăm sóc sức khỏe, đối với tác dụng của từng túi ngâm chân thuộc như lòng bàn tay, giống như cậu đã đem mỗi một túi đều tự mình thử qua!

Đạo diễn đang dán mắt vào màn hình để theo dõi quá trình quay của của nhóm Thành Nghị, đã vô cùng động tâm khi nghe Thành Nghị giới thiệu!

Ông quay đầu nhìn nhân viên trẻ tuổi bên cạnh, "Túi ngâm chân thật sự có ích như vậy sao? Tôi cũng đi mua mấy túi thử xem."

Nhân viên trẻ tuổi:????

"Ngài cảm thấy ở tuổi của tôi có thể hiểu được điều này??"

Đạo diễn chỉ chỉ Thành Nghị trong ảnh "Thành Nghị so với cậu ít tuổi hơn, còn rất hiểu biết."

Nhân viên trẻ tuổi chống lại xúc động muốn trợn trắng mắt: Tôi con mẹ nó......

Không hiểu biết liền không hiểu biết đi, đạo diễn như thế nào còn công kích tuổi tác!!

Nhân viên trẻ tuổi trong lòng yên lặng mắng, sau đó nhìn lướt qua chiếc bình giữ ấm trong màn hình Thành Nghị mang theo mỗi ngày, trong lòng không khỏi bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi tương tự của đạo diễn.

Thành Nghị tuổi còn trẻ như vậy, làm sao có thể chú ý chăm sóc sức khỏe hơn người trung niên!

Những chiếc túi ngâm chân mà Thành Nghị mua đều là căn cứ theo thể trạng của từng người trong đội.

Chờ cậu giới thiệu xong, nhóm thực tập sinh mỗi người tiến lên để lấy bồn ngâm chân cùng túi ngâm chân của họ đi.

Trong số mười lăm người, có người cảm thấy kinh ngạc với món quà này, có người cảm thấy vui vẻ, có người thì vô cùng thất vọng, che dấu như thế nào cũng không che dấu được.

Cao Vũ cùng Kim Lộ Thần nhìn nhau bất đắc dĩ cười cười.

Suy nghĩ chân thật nhất trong lòng là muốn vứt bỏ ngay thứ đáng xấu hổ này.

Nhưng vì ngại có camera quay lại toàn bộ quá trình, cho nên bọn họ không thể không nhếch lên khóe miệng giả vờ rất vui vẻ để nói lời cảm ơn với Thành Nghị.

Thành Nghị nhìn biểu tình của bọn họ trong mắt, nhưng cũng không nói gì.

Cậu có thể hiểu những thực tập sinh này cảm thấy món quà này không hợp thời như thế nào.

Nhưng hiện tại, món quà này là thiết thực nhất và phù hợp nhất với họ và với mức giá mà cậu có thể mua được.

Rốt cuộc, số dư thẻ ngân hàng của cậu hiện tại cũng chỉ có bốn chữ số.

Số tiền cho những món quà này là tất cả số tiền thù lao hôm qua quay quảng cáo tuyên truyền giao thông.

Ngay sau khi tiền đến thẻ, cậu còn không để nó nóng, liền trả cho người bán hàng.

Trong số thực tập sinh tại hiện trường, vui vẻ nhất chính là Hạ Tinh Tinh, được làm fans trung thành của Thành Nghị, thần tượng đưa cái gì cậu cũng đều thích.

Cậu vui vẻ ôm túi ngâm chân, lập tức muốn đi múc nước ngâm chân.

"Quản lý tỷ tỷ, em có thể lập tức dùng thứ này không? Hôm qua em học vũ đạo một ngày, đã kiệt sức rồi."

Sau khi quản lý đồng ý, Hạ Tinh Tinh liền lập tức đi thực hành.

Thấy bên này quay chụp đã hoàn thành, các thực tập sinh đội khác cũng chạy lại xem quà của bọn họ.

Kết quả nhìn thấy Hạ Tinh Tinh cao hứng phấn chấn vội vàng đi ngâm chân, sau khi biết được Thành Nghị đã tặng gì cho đội viên, liền lập tức tản ra.

Vì thế chuyện Thành Nghị tặng bồn ngâm chân cùng túi ngâm chân, lập tức lan truyền trong tất cả các thực tập sinh.

Ở góc chết mà cameras không quay được, không ít người tụm lại một chỗ bàn tán về sự việc hôm nay, sau đó chọc cho mọi người ai cũng bật cười thích thú.

"Đúng là nghèo không lên được sân khấu."

"Cười chết tôi, Thành Nghị tặng quà gì vậy?, thật là low a."

"Tôi cho rằng album mà Hàn Triết đưa chúng tôi là rác rưởi nhất, không nghĩ tới còn có cái rác rưởi hơn."

Tuyên Diệc Hàm vừa vặn đi ngang qua, liền bị mọi người lôi kéo nghe chuyện.

"Đừng nói như vậy, kỳ thật anh ấy cũng có tâm, chẳng qua......" Tuyên Diệc Hàm không có hảo ý cười cười, "Đây là bởi vì thẩm mỹ và sở thích cá nhân kém, chúng ta không quản được."

Cậu ta sau khi sự kiện vòng cổ kia bị bắt được, trong lòng kỳ thật khó chịu Thành Nghị muốn chết.

Hôm nay thấy đối phương tặng quà mất mặt như vậy, Tuyên Diệc Hàm ước gì có thể cùng mọi người cười trào phúng hắn.

Nhưng lúc trước cậu ta đổ oan Thành Nghị trộm đồ bị tổ tiết mục cảnh cáo, gần đây chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi đàng hoàng làm người.

Vì thế, chỉ có thể ở trong góc cùng người một nhà âm dương quái khí nói xấu Thành Nghị.

Sau khi Tuyên Diệc Hàm nói chuyện, có người nhìn về phía cậu ta đầy ghen tị, "Vẫn là lão sư của các cậu tốt, đưa bánh kem trà sữa cùng cái lẩu nhỏ, mấy món ăn vặt này thực dụng, vẫn là anh Bùi chu đáo."

Tuyên Diệc Hàm đắc ý cười cười, nhưng lời nói ra miệng lại là "Cũng tốt, vẫn là sản phẩm dưỡng da của đội các cậu đắt và thực dụng hơn, sau này đến ký túc xá của tôi, tôi sẽ cho các cậu ít đồ ăn vặt."

Những đồ ăn vặt này, đều là vì cậu ta muốn ăn, Bùi Lạc mới lấy danh nghĩa đưa tới đội bọn họ.

Sau khi mọi người ăn tối xong, tập mới của chương trình liền bắt đầu ghi hình.

Các thực tập sinh được nhóm chương trình gọi đến trường quay, sau đó đạo diễn xuất hiện trước mặt họ.

"Xin chào các bạn thực tập sinh, mấy ngày không gặp, cảm giác các bạn lại trưởng thành lên không ít."

Đạo diễn đứng giữa trung tâm sân khấu, nhìn lướt qua tất cả mọi người có mặt, cả người cười tủm tỉm có vẻ hết sức hòa ái.

Nhưng mà nụ cười này của ông, trong mắt các thực tập sinh, lại mang theo vài phần dự cảm xấu, cảm giác có thể đào một vài cái hố cho họ.

Kết quả dự cảm của mọi người thật đúng là không sai, kế tiếp đạo diễn tuyên bố quy tắc thi đấu mới nhất của kỳ này quả thật là muốn mạng.

"Tiếp theo, các bạn sẽ phải đối mặt với màn công diễn đầu tiên của mình." Đạo diễn cố ý dừng một chút, mới chậm rì rì nói: "Lần công diễn này cùng trước đây khác nhau, vào ngày biểu diễn tất cả màn trình diễn của các thực tập sinh sẽ được phát sóng trực tiếp cho người xem."

Nghe được từ "trực tiếp", các thực tập sinh đều sợ ngây người.

Không chỉ có thực tập sinh, mà nhóm lão sư cũng kinh ngạc.

Đường Đường vội vàng vỗ vỗ Thành Nghị bên cạnh, hai tay không khỏi lộ ra vẻ khó tin.

"Quy tắc này cũng thật kích thích á......"

Thành Nghị gật đầu với cô nàng: "Có tính khiêu chiến rất lớn."

Không chỉ là cho thực tập sinh, mà còn cho lão sư.

Những tập đầu tiên đều là thu lại và phát sóng, nếu chưa tốt có thể chỉnh sửa, nếu hát chưa hay có thể chỉnh sửa âm thanh.

Nhưng nếu là phát sóng trực tiếp, là cái dạng gì thì ra cái dạng đó, có sai sót gì thì khán giả xem là thấy hết, không có cơ hội cứu vãn không có bất cứ cơ hội để chỉnh sửa.

Tưởng tượng đã thấy đáng sợ như thế nào, các thực tập sinh trên sân khấu bắt đầu ôm đầu than thở.

Bọn họ đều hiểu rằng, phát sóng trực tiếp có thể là cơ hội của chính họ, nhưng cũng có khả năng sẽ trở thành ác mộng với chính họ.

Đạo diễn đã sớm đoán được phản ứng của các thực tập sinh, không chút ngạc nhiên, ngược lại cười càng thêm giống cáo già.

"Làm thần tượng, cuối cùng các bạn cũng sẽ phải đối mặt với ngày phát sóng trực tiếp, không chỉ là phát sóng trực tiếp, mà còn phải đối mặt với fans của mình, cho nên đây là khóa học bắt buộc đối với các bạn, hy vọng mọi người có thể thích ứng càng sớm càng tốt."

Các thực tập sinh cảm thấy đạo diễn nói cũng có lý, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

Nhưng mà bọn họ vừa mới bình phục, đạo diễn lại liền công bố tin xấu khác.

"Buổi công diễn đầu tiên là ba ngày sau, các bạn chỉ có ba ngày để luyện tập."

Nghe thấy thời gian chuẩn bị này, tâm lý của những thực tập sinh dưới đài mới khôi phục tốt vừa rồi lại sụp đổ.

"Cái gì????"

"Tôi nghe lầm sao???"

"Chỉ ba ngày!!!"

"Chơi lớn như vậy sao, thật ác..."

Đạo diễn nghe dưới đài kêu rên, hỏi lại bọn họ, "Các bạn cho rằng, như vậy là đủ?"

Đạo diễn nói câu này xong, có thực tập sinh đã sắp tắt thở.

Ông này chẳng lẽ còn lại muốn gia tăng khó khăn cho bọn họ???

"Trong ba ngày tới, tổ tiết mục sẽ không cung cấp khóa học đào tạo thanh nhạc và vũ đạo cho các thực tập sinh nữa."

Tin tức này giống như sét giáng xuống trời quang, giết chết các thực tập sinh.

Vẫn là Hàn Triết ngồi trên ghế lão sư thay họ lên tiếng: "Tổ tiết mục không cung cấp, vậy tiết mục của họ phải làm sao?"

Đạo diễn nhìn về phía Hàn Triết, gật gật đầu, mới nói: "Hàn Triết lão sư hỏi rất hay."

Thành Nghị nhìn về phía đạo diễn, nghe xong quy tắc này trong lòng liền có suy đoán.

Quả nhiên, lời đạo diễn đã xác minh phỏng đoán của cậu.

"Đây là cuộc chiến giữa các lão sư của chúng ta." Nói xong đạo diễn thu hồi tươi cười, chính thức tuyên bố với các thực tập sinh, "Trong lần này, màn biểu diễn của các thực tập sinh sẽ được hoàn thành bởi lão sư của đội dẫn dắt, tổ tiết mục chỉ cung cấp các trợ lý như trang điểm và làm đẹp, còn lại bao gồm huấn luyện hằng ngày, trình bày sân khấu.....v.v, tất cả đều do lão sư toàn quyền phụ trách."

Nghe xong quy tắc, dưới đài lặng ngắt như tờ.

Nếu mắng người thật sự có hiệu quả, đạo diễn đứng giữa sân khấu, sợ không biết đã phải chết đi sống lại bao nhiêu lần tại hiện trường.

Trong số các thực tập sinh rời sân khấu, hiện tại không một ai trong lòng không mắng.

Ba ngày huấn luyện, toàn bộ đều phải dựa vào hỗ trợ của lão sư, cuối cùng còn phải phát sóng trực tiếp.

Cái quy tắc này được thiết lập, nó chỉ đơn giản là buộc người nào đó phải chết.

Mới đầu, các thực tập sinh tỏ ra cáu kỉnh, thậm chí có người còn hét lên muốn giải nghệ.

Nhưng mà sự kích động cùng phẫn nộ lại là nhất thời, sau khi bình tĩnh lại, không ít người cũng dần dần dần hiểu ra một sự thật.

Nếu lần biểu diễn này hoàn toàn phụ thuộc vào lão sư, điều đó có nghĩa là đội lão sư nào đáng tin cậy, đội lão sư nào lợi hại và đội lão sư nào có cơ hội chiến thắng cao hơn sẽ được phân định rõ ràng.

Vì vậy, sau khi một nhóm thực tập sinh hiểu được ý tứ đằng sau quy tắc này, bọn họ không còn khó chịu như vậy nữa.

Hiện trường dần dần vang lên một vài tiếng cười.

Nhưng các thực tập sinh trong đội của Thành Nghị, lúc này tâm tình lại mất mát tới cực điểm.

Tuyệt vọng như bị biển rộng nuốt chửng lại chẳng thể bắt được một khúc gỗ trôi dạt nào.

Nhìn thoáng qua, toàn bộ đội của Thành Nghị không còn chút tinh thần nào, phảng phất như một đống tro tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz